← Quay lại trang sách

HAI

Khu ấp đầu tiên mà các binh sĩ hành quân đến đều hoàn toàn bỏ trống. Một vài con gà, đang bươi mồi trong các căn nhà trong xóm, ngoài ra tất cả chung quanh đều vắng lặng như tờ. Theo lệnh của Đại úy Hoàng, viên chỉ huy trưởng của cánh quân có mặt tại đây, thì binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa được lệnh tiến quân đến hết sức cẩn thận bên dưới các cây cau và kiểm soát từng ngôi nhà một. Chừng vài phút sau thì người ta lùa giữa đám đất trồng, ba người đàn bà mặt mày buồn xo, áo quần lam lũ. Đứng trước cảnh tình này Đại úy Lionel Straud, viên cố vấn trưởng đơn vị, quay đầu đi nơi khác miệng lẩm bẩm chửi thề.

- Trung Úy thấy chưa? Dù tình báo của Việt Nam Cộng Hòa có giỏi tới đâu đi nữa thì tình báo của Việt Cộng nó vẫn chơi tay trên đó thấy không?

Vừa nói Đại Úy Straud vừa đưa tay nới lỏng sợi dây quai nón sắt vừa càu nhàu với viên Trung úy trẻ, người Hoa Kỳ, xuất thân từ trường võ bị West Point, đang đứng cạnh đó. Straud cằn nhằn.

- Có thể có cả một tiểu đoàn chính quy của tụi nó ở đây, cho nên giờ này chúng còn lẩn quẩn chung quanh làng Mộc Linh này chứ không đi đâu xa được.

Trung Úy Gary Sherman nghiêm nghị hỏi.

- Liệu chúng ta kết luận như vậy có vội vã quá hay không? Theo trong bản đồ thì dọc theo con kinh này còn có tới năm sáu cái ấp nữa kia mà?

- Đúng vậy, đúng vậy, con trai ơi! Nhưng Trung úy sẽ không tìm ra được lực lượng chính quy của Việt Cộng trong các ấp đó đâu. Chừng ở đây được một năm rồi Trung Úy sẽ hiểu cung cách của tụi nó.

Viên Đại úy cố vấn, người cao nhỏng, thân thể hơi gầy, từng tham dự các trận đánh lớn ở Âu Châu và Đại Hàn, nói xong vội vã bỏ đi về phía bờ ruộng để coi lại toán truyền hình Anh Quốc. Straud đưa mắt nhìn dáng người thon thon của người nữ phóng viên đang bì bõm dưới ruộng nước ngập khỏi đầu gối, người đàn bà đang dọ dẫm bước về hướng bìa ấp. Đại úy Straud lên tiếng nói với Gary Sherman.

- Còn nếu như các ông bạn nhỏ thó của chúng ta cứ nhắm mắt bắn bừa vào các bụi rậm mãi như thế kia thì Việt Cộng chúng nó biết tỏng mục tiêu của chúng ta rồi thì còn làm ăn gì được chứ?

Đại Úy Straud thấp giọng xuống.

- Thêm vào đó mình lại còn gánh thêm cái đám Ăng lê mới ra lò đã muốn chơi trò Hemingway tại cả vùng đồng ruộng ở Á Châu này nữa.

Gary Sherman nhìn vội theo hướng hất đầu của Đại úy Straud, anh cất giọng trịnh trọng.

- Tôi không nghĩ là cô ấy đến đây để chơi đâu. Ở Mỹ Tho, cô ấy đã từng theo các toán tuần tiểu xa của chúng ta mấy lần rồi. Lần nào cô ấy cũng đeo theo cánh quân ta tới cùng. Cô ấy cứng cỏi lắm. Xem chừng như cô ấy không bỏ lỡ cơ hội nào để thu thập các tin tức cho chương trình truyền hình của mình có giá trị hơn đâu.

- Không bỏ dịp nào? Trung úy có chắc như vậy không?

Đại Úy Straud thoáng cười với vẻ châm biếm. Gary Sherman không buồn để ý đến thái độ đó đáp.

- Thật đó Đại Úy, cô ấy rất rành nghề và đầy nhiệt tâm. Tại nhà ăn ở sư đoàn, người ta bàn tán với nhau về cô ấy và cho biết cô ta xuất thân từ một gia đình khá giả lắm. Cha cô ấy là một nhà quý tộc, ông ta chết ở đây trong kỳ đệ nhị thế chiến đó. Điều đáng nói là cô ấy cương quyết tự tay tạo dựng cho mình được cái gì hay cái ấy chứ không cậy vào gia tài của cô ấy đâu.

Viên Đại Úy huýt sáo dài một thôi.

- Vậy thì ngoài cái lỗ Ănglê đó ra còn một gia tài đồ sộ nữa hé? Thôi thì chúng ta phải nói với các ông bạn vàng của chúng ta, lo lắng cho cô ấy đàng hoàng tử tế một chút mới được.

Đại Úy Straud đưa tay ra hiệu cho người Hạ sĩ quan nhỏ người, có nhiệm vụ hộ tống đoàn quay phim tới gấp, nhưng người Hạ sĩ quan Việt Nam vẫn thản nhiên bước từng bước bên cạnh đoàn phóng viên truyền hình dưới ruộng nước. Súng đeo lỏng trên vai, anh vừa đi vừa trò chuyện với họ bằng một giọng tiếng Anh nặng âm Á Châu. Khi người đàn bà đến bên bờ ấp, Đại úy Straud đưa tay cho bà ta vịn lấy bước lên bờ ruộng nhưng người nữ phóng viên nhè nhẹ lắc đầu từ chối sự giúp đỡ của viên sĩ quan người Hoa Kỳ rồi tự mình khom người bước lên khỏi bờ ruộng, bẽn lẽn bỏ đi thẳng. Khi Đại úy Straud đuổi theo kịp người đàn bà thì bên trong khu vực ấp, hai người cùng thấy một vài người lính đang đuổi bắt một con gà. Đại úy Straud dừng lại, đưa mắt nhìn người chuyên viên thu hình lúc này đang chuẩn bị máy thu hình những người dân bị lùa lại một khu đất trống. Straud cất giọng mỉa mai.

- Tôi thành thật cám ơn cô Boyce Lewis, nếu như cô không cho quay các cảnh này. Chúng tôi từng giải thích cho mấy người bạn của chúng tôi biết rằng không có ai có thể yêu mến một quân lực chuyên làm những chuyện cướp giựt như thế này hết cả, nhưng họ chỉ cười trừ và cho biết là họ cũng đói khổ lắm vì tiền lương rất ít.

Đại Úy Straud xoe tròn mắt rồi tiếp.

- Có lẽ mấy ông tướng chỉ trả cho mỗi người chừng mười lăm Mỹ kim một tháng, còn bao nhiêu viện trợ của chúng tôi, phần lớn được họ chuyển vào các chương mục của mình trong ngân hàng.

- Chúng tôi đi theo đoàn quân này với mục đích khác chớ không phải để thu hình các con gà này đâu, xin cám ơn Đại Úy.

Người nữ phóng viên nói xong nhoẻn miệng cười cho có lệ, đoạn quay người lại hướng người sĩ quan Hoa kỳ mang cấp bậc Trung úy đang từ đàng xa hối hả chạy tới, trên tay cầm một mảnh vải nhầu nát, phân nửa màu đỏ, phân nửa màu xanh và ở giữa có may một ngôi sao màu vàng. Gương mặt người sĩ quan trẻ sáng rỡ, đầy vẻ nôn nóng.

- Đại Úy coi đây, tình báo người ta đã báo đúng, Việt Cộng đã có mặt tại nơi này không sai.

Đại Úy Straud cười chế diễu.

- Đúng rồi, Trung úy đã tịch thu được lá cờ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam đó, nhưng như thế này không phải là cách mà Trung úy được ân thưởng chiến công bội tinh đâu. Mình phải tìm được một vài xác chết của mấy chú nhỏ chiến đấu trong hàng ngũ của cái mặt trận này mới được.

Trung Úy Sherman chống chế.

- Nhưng tôi tịch thu lá cờ này trong một căn nhà được làm phòng tuyên truyền của chúng nó, riêng lại các ngôi nhà này, nhà nào cũng có nhiều nồi đất thật lớn chôn dưới đất để trốn máy bay hết cả.

Vừa nói, Gary Sherman vừa ra dấu cho mọi người bước theo mình tiến về chỗ một Trung úy trẻ người Việt Nam, lúc đó đang thẩm vấn ba người đàn bà trong ấp. Gary vừa đi vừa nói.

- Trung Úy Trang đã nói với tôi là một trong các binh sĩ của ông ấy có lẽ đã tìm ra được một miệng hầm bên dưới một trong các lò kê những nồi đất đó. Lần này chúng ta đã vào trúng ổ tại ấp này rồi.

Đại Úy Straud đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, nhìn qua Gary. Bây giờ mới chín giờ sáng mà trời đã hừng hực nóng. Ánh nắng lấp lánh trên các mái nhà tranh, không khí thật oi ả vô cùng. Đại Úy Straud cất tiếng.

- Không ngờ, không ngờ. Ở vùng đồng bằng này có chừng năm ngàn cái ấp mà hết bốn ngàn cái ấp này chúng ta đã biết là nơi ẩn núp của Việt Cộng rồi, nếu chúng ta đừng chọn lựa gì hết, cứ nhảy đại vào bất cứ một cái ấp nào thì phần chắc chúng ta sẽ thấy cái ấp đó trống trơn mà thôi.

Gương mặt người sĩ quan trẻ người Hoa Kỳ bừng đỏ thẹn thùng, anh vội quay mặt đi nơi khác để tránh cái nhìn của người nữ phóng viên.

- Tôi thì sắp hết nhiệm kỳ phục vụ tại Việt Nam này rồi, còn Trung Úy thì mới bắt đầu lâm trận mà đã đạt được kết quả vẻ vang này, tôi mừng lắm đó Gary à.

Vừa nói Đại Úy Straud vừa mỉm cười với người nữ phóng viên, anh ta tiếp.

- Trung Úy Sherman mới tới đây vừa vặn hai tuần, cô biết không? Chỉ còn đúng mười ngày nữa thôi thì tôi hoàn tất nhiệm kỳ mười hai tháng của tôi ở đây và tròn hai mươi năm phục vụ cho quân lực Hoa Kỳ, bắt đầu từ bờ biển Normandie. Tôi nghĩ rằng chiếm được một cái ấp trống trơn của Việt Cộng, một lá cờ dính đầy bùn sình và một cái trạm tuyên truyền chung với các binh sĩ Á Châu như thế này cũng đủ lắm rồi phải không?

Người nữ phóng viên lạnh lùng hỏi.

- Nói vậy có nghĩa là Đại úy định ngưng cuộc hành quân này ở đây, phải không?

Đại Úy Straud chậm chạp lắc đầu đầy vẻ chán nản.

- Thưa cô, không đâu. Bây giờ không có điều gì làm cho mấy ông bạn nhỏ của tôi khoái bằng cách gọi trực thăng chở họ về hết cả. Họ thích gặp được những trường hợp như thế nầy lắm, nghĩa là dù tin tức tình báo có xác thực, nhưng họ vẫn muốn cho Việt Cộng di chuyển đi nơi khác trước khi họ tới nơi để họ có thể giữ cho số thương vong bên mình bớt đi. Nhưng hôm nay tôi sẽ dạy cho họ một bài học. Họ sẽ phải truy lùng hết sáu cái ấp trong làng này. Ít nhứt họ phải bị mệt đừ trước khi trở về lại đơn vị, còn không thì tôi không phải là Lionel Straud nữa.

Nói xong, Đại úy Straud quày quả bước về phía người Trung Úy Việt Nam đang thẩm vấn ba người đàn bà, có Gary Sherman đứng bên cạnh đó. Toàn thể đám truyền hình cũng bước tới theo. Đại úy Straud cất giọng xách mé.

- Mấy mụ già này có cho biết được thêm tin tức gì của Việt Cộng không Trung úy Trang?

Gương mặt trắng trẻo, rõ ràng người sĩ quan này có mang trong người dòng máu lai Âu Châu. Trung úy Trang vừa mới bổ về đơn vị này ngày hôm qua. Kịp nghe viên cố vấn hỏi với giọng không nghe được thuận tai, cho nên dù hiểu rõ người cố vấn muốn nói gì, Trung úy Trang bực tức đứng chờ người Trung sĩ Thông dịch viên dịch lại lời hỏi của Viên cố vấn. Trang dùng tiếng Việt đáp lời, vì vậy Đại Úy Straud lại phải chờ đợi người dịch lại.

- Mấy người đàn bà này vẫn nói dối như thường lệ. Họ chỉ nói ra những gì mà Việt Cộng đã bắt buộc họ nói. Có một vài trăm quân Việt Cộng đi ngang qua ấp của họ ngày hôm qua và vì ai nấy đều quá sợ hãi nên tất cả đàn ông và trai tráng trong làng đều bỏ chạy vô rừng hết rồi.

Viên sĩ quan cố vấn Hoa Kỳ đứng nghe với vẻ buồn chồn khó chịu, gương mặt y đanh lại.

- Có lẽ, Trung úy Trang à, có lẽ Trung úy đã không làm tròn nhiệm vụ của mình thì đúng hơn phải không? Tất cả sinh mạng của chúng ta đều tùy thuộc vào sự thẩm vấn mấy người đàn bà này của Trung úy mà. Trung úy nhớ như vậy không?

Đôi mắt của người sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa vụt long lên, lần này anh cất tiếng nói bằng Anh ngữ lưu loát.

- Có lẽ ông đã đoán ra được từ trước rồi. Cha tôi là người Pháp. Trước đây cha tôi chiến đấu chống Cộng Sản tại miền Bắc. Trận Điện Biên Phủ, cha tôi bị bắt và bị bắn chết. Nhưng không phải chuyện chỉ có vậy thôi đâu. Để cho thấy lòng thù hận của mình như thế nào, bọn Cộng Sản đã dã man cắt đứt hai ngọc hoàn của cha tôi và nhét vào miệng ông ấy khi cha tôi chết. Bởi vậy, nếu Đại úy có lý do để thù hận Cộng Sản hơn tôi, thì xin Đại úy hãy áp dụng cái ảo tưởng của mình đi.

Viên Đại úy Hoa Kỳ bàng hoàng trong chốc lát, sau đó gương mặt sạm màu gió sương của y nở rộng một nụ cười.

- Được biết Trung úy có lý do chính đáng một trăm phần trăm về phe ta thì quả là một điều đáng mừng. Việc này sẽ khác hẳn đi nhiều.