← Quay lại trang sách

BA

Ngay bên dưới chỗ các sĩ quan Việt Nam và Hoa Kỳ đang đứng bàn cãi với nhau trong khuôn ấp là ruột địa đạo mà lúc đó Tuyết Lương đang bò thật nhanh bền dưới. Trên người nàng mặc một bộ bà ba đen. Bộ quần áo được coi là chiến phục của Việt Cộng lúc bây giờ. Tuyết Lương di chuyển thật nhanh, hòa nhịp theo các động tác mà nàng từng được huấn luyện bằng cách bò trên hai đầu gối và cùi chỏ của mình nhịp nhàng và đồng điệu với nhau. Để khỏi bị vướng víu trở ngại, Tuyết Lương cột chặt khẩu súng lục Colt 45, tịch thu được của địch quân, sát vào vế phải của mình, trong khi đó bên cạnh chân phải nàng đeo một cuộn dây thừng mà Tuyết Lương thường nói với các chiến hữu trong Trung đội đặc biệt của nàng là sợi đây đó dùng để cho người ta tròng vào cổ nàng kéo đi một khi nàng bị từ trần.

Từ một lỗ hổng được ngụy trang giữa các chòm rễ tre, cách nơi bãi đất trống trong phạm vi ấp không đầy hai mươi thước, Tuyết Lương đã nghe cuộc nói chuyên của viên Đại Úy người Hoa Kỳ và viên sĩ quan người Việt Nam. Mặc dù Tuyết không hiểu được hai người đang nói nhau về chuyện gì, nhưng qua giọng nói của hai người, Tuyết ước lượng là câu chuyện đầy vẻ gay cấn. Tuyết đưa mắt quan sát và đếm số binh sĩ đang có mặt trong ấp. Bây giờ vừa bò dưới địa đạo, Tuyết cố nhớ lại số vũ khí mà đám binh sĩ ở trên ấp đang có là mười hai cây súng trường M1, mười chín khẩu Carbine M2, một trung liên BAR và hai khẩu súng phóng lựu tối tân M79, một loại súng có thể bắn những quả lựu đạn với tầm phá hoại cực mạnh và vô cùng hiệu quả trong vòng hai trăm thước. Các sĩ quan Hoa Kỳ, như thường lệ đều mang súng AR 15 nhẹ nhàng, và nếu như trận phục kích này thành công đúng như dự tính thì số vũ khí này sẽ là một số lượng đáng kể, tịch thâu để tăng cường mạnh mẽ cho tiểu đoàn 514 quân đội giải phóng.

Lúc bò ra được tới đường địa đạo rộng lớn, Tuyết Lương cố gắng bò nhanh hơn, nôn nóng được báo cáo các tin tức mà nàng vừa thu thập được cho Bộ chỉ huy trung ương, được đặt ngầm bên dưới lòng đất cách đây gần một cây số. Đối với hệ thông địa đạo trên dưới hai mươi cây số, chằng chịt khắp làng Mộc Linh, Tuyết Lương biết tường tận không khác gì đường đi nước bước trên mặt đất khắp khu làng này, bởi vì chính Tuyết Lương cùng với dân làng ở đây đã cùng chung lưng đào cách đây sáu tháng. Hệ thống địa đạo ở đây cũng như các hệ thống địa đạo ở cả ngàn xã, ấp tại vùng Bắc và Nam Sài Gòn đều được thực hiện vô cùng phức tạp, ngoài dự tưởng của Hoa Kỳ và đồng minh của Việt Nam Cộng Hòa. Các hệ thống địa đạo này được thực hiện phù hợp với các kỹ thuật và sự cố gắng phi thường trong chiến thuật du kích do Mao Trạch Đông đưa ra lần đầu tiên tại Hoa Lục và sau đó được bổ túc lại tại Triều Tiên. Hệ thống có đường thoát chạy thẳng ra các cánh rừng thật xa, có các kho dự trữ lương thực, các kho dự trữ đạn dược và vũ khí, các đường ống quan sát với các trạm được ngụy trang kỹ càng dọc theo các con kinh và bờ ruộng, đồng thời nhiều ụ súng cũng được thiết kế cách đều nhau khắp đường hầm. Nếu tất cả những khẩu súng được thiết trí chung quanh đây đồng loạt khai hỏa vào tảng sáng ngày hôm nay, thì chắc chắn sẽ có nhiều binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã bị hạ dễ dàng khi họ còn chơ vơ dưới các thửa ruộng đầy nước, nhưng kế hoạch hôm nay của Việt Cộng là phải dụ cho họ tiến sâu vào giữa làng, chờ cho khi các tàu đổ quân và các chiếc trực thăng võ trang với đại liên và hỏa tiễn rời khỏi vùng này thì Việt Cộng mới ra tay hành sự. Kế hoạch trù định này nhằm tránh cho họ ít bị thiệt hại hơn, đồng thời sẽ thu được nhiều chiến lợi phẩm hơn.

Vừa bò thật mau, Tuyết Lương cố tránh các cửa hầm ; được thiết trí để đánh lừa địch quân mà các nơi này được đặt thật nhiều mìn và bẫy sập có trét thuốc độc tẩm vào các cọc tre nhọn. Các cửa hầm được nghiên cứu kỹ lưỡng và tạo dựng cẩn thận để một khi bị địch quân khám phá và nếu họ chui vào đây thì họ sẽ bị lọt gọn vào ổ mai phục ngay bên trong hầm tối.

Từ lúc địch quân xua vào ấp cho tới giờ phút này, Tuyết Lương đã nhận ra các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã không đến nỗi dại dột chui đầu vào các nơi mà họ đã khám phá. Họ dùng súng phun lửa, lựu đạn khói, và lựu đạn thường, tung vào những nơi mà họ khám phá ra được, nhưng những việc này đã không gây một thiệt hại nào cho đám du kích bên trong, hơn nửa binh chính phủ cũng không thể nào ngờ bên trong hệ thống địa đạo này rộng lớn và quy mô đến bực nào, cho nên hầu hết họ rất hài lòng với thành quả mà họ khám phá ra được. Bộ chỉ huy của du kích Việt cộng được thiết lập ngay bên dưới làng Mộc Linh và được xây theo kiểu nhà bếp Điện Biên Phủ, có nhiều ngách ăn thông chung quanh kiểu hình dáng của những chiếc căm giữ niền bánh xe đạp để dẫn khói ra tận các khu rừng cách đó thật xa. Khi Tuyết Lương về đến Bộ chỉ huy, nàng chưng hửng khi thấy Ngô Văn Đồng với vóc dáng gầy yếu, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 514 đang chăm chú trò chuyện với một người lạ trông có vẻ đầy oai quyền. Tuyết không chờ đợi gì cả, nàng hào hển báo cáo.

- Trình với đồng chí Đồng, tại trạm quan sát số 17 tôi đếm được cả thảy ba mươi bốn binh sĩ của Mỹ Diệm, có hai sĩ quan và hai Cố vấn Hoa Kỳ. Họ trang bị mười hai súng trường M1, mười chín Carbine M2, một Trung liên BAR, hai AR15 và hai cây súng phóng lựu tối tân, có cả một cây súng phun lửa nữa. Tên Trung úy sĩ quan Ngụy lúc đó đang thẩm vấn ba người đàn bà mà chúng ta để lại trên ấp, sau đó thì tên Trung úy này và viên cố vấn cãi cọ với nhau điều gì, dường như họ không có quyết định nào rõ ràng hết.

Ngô Văn Đồng bây giờ đã năm mươi tuổi, thân người anh vẫn nhỏ thó và gầy còm như thuở còn niên thiếu, nghe có tiếng người, Đồng quay người lại với vẻ bực dọc khó chịu, chừng thấy Tuyết Lương thì gương mặt Đồng bỗng đổi thái độ. Đồng cất tiếng hỏi.

- Chỉ có ba mươi bốn binh sĩ thôi sao?

Không đợi Tuyết Lương trả lời, Ngô Văn Đồng bước lại tấm bản đồ làng Mộc Linh, có ghi chú sơ đồ hệ thống địa đạo được treo trên vách hầm, trong khi đó Tuyết Lương đáp vắn tắt.

- Không, không phải vậy. Tôi chỉ muốn báo cáo là phần tôi, tôi chỉ đếm được có ba mươi bốn binh sĩ mà thôi, còn ở những vọng tiền sát chung quanh vọng mười ba có cho tôi biết là một Đại đội trên một trăm người khác được trực thăng cho đổ xuống gần đó.

Tuyết Lương bước tới chỉ vào một vị trí trên bản đồ rồi nói tiếp.

- Họ tập trung tại đây, nơi cái ấp đầu tiên này.

Ngô Văn Đồng nhìn theo hướng chỉ tay của Tuyết Lương, ra vẻ đăm chiêu.

- Tốt, vậy chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ.

Nói xong Ngô Văn Đồng mỉm cười, đoạn quay lại người đàn ông tóc bạc hoa râm đang đứng cạnh đó.

- Tôi chắc đồng chí có nghe tới người Trung đội trưởng nổi tiếng này của chúng tôi. Đồng chí Tuyết Lương không biết sợ hãi là gì và là một người phục vụ rất đắc lực, góp công rất nhiều vào những thành quả của chúng ta.

Ngô Văn Đồng quay về phía Tuyết Lương.

- Vị khách hôm nay của chúng ta là một sĩ quan thâm niên, đến đây để quan sát cuộc hành quân của chúng ta. Đây là người từng chiến đấu chung với cha tôi ngày xưa, còn tôi thì đã từng chiến đấu dưới quyền chỉ huy của ông ấy ở mặt trận Điện Biên Phủ. Vì lý do an ninh nên chúng ta gọi đồng chí ấy là đồng chí Phạm.

Gương mặt nhăn nheo của Đào Văn Lạt thoáng nở một nụ cười, mắt ngầm nhìn quan sát vóc dáng của Tuyết Lương. Bộ đồ trên người và hai gò má dính đầy đất bùn vì phải chui mình trong địa đạo lúc nãy, mái tóc buộc gọn, bỏ thõng dài sau lưng để lộ khuôn mặt đẹp đẽ và đầy sự tin của người đàn bà. Với dáng người mảnh khảnh, khẩu súng buộc chặt bên đùi, tất cả không phù hợp với một chiến sĩ du kích chung chung ở nơi này được. Lạt chăm chú nhìn Tuyết Lương, cất tiếng.

- Sự chiến đấu dũng cảm nổi tiếng của đồng chí đã được nhiều người biết tới, nhưng sắc đẹp của đồng chí cũng đã được nhiều người nhắc nhở vẫn là cái động lực để hốt hồn những người khác nữa.

Tuyết Lương bình tĩnh, nghiêm chỉ đáp.

- Chuyện sau so với chuyện trước thì sắc đẹp của tôi không có gì đáng nói hết cả. Sự ngợi khen về sắc đẹp của tôi không có gì đáng kể đối với tôi.

Lạt đưa mắt nhìn lên thân áo bà ba mà Tuyết Lương đang mặc trên người. Dù có rộng một chút, nhưng vẫn không dấu được bộ ngực căng tròn của nàng. Từ giây phút đó lòng Lạt bỗng dâng lên một niềm đau khổ vô biên, một thứ đau đớn mà nhiều năm qua thường bùng dậy trong lòng anh vào những trường hợp như thế này. Nó có thể thoát thai từ cái thái độ không định được rõ rệt của Tuyết Lương, cũng có thể vì sắc đẹp và thái độ tự cao của Tuyết Lương đã làm cho Đào Văn Lạt nhớ tới Liên mà nhiều năm qua sự nhớ nhung này đã ngủ yên trong lòng mình.

Đào Văn Lạt lại chợt nhớ tới cái mãnh lực ma quái ngày nào đã thúc đẩy mình cầm dao thật sắc cứa vào thân thể. Lạt nhỏ nhẹ.

- Đối với một người đàn bà yêu nước nhiệt thành như đồng chí thì sắc đẹp của mình không đáng quan tâm là một điều rất đúng, nhưng đối với những chiến sĩ dưới quyền chỉ huy của đồng chí, tôi tin chắc nó là một động lực thúc đẩy họ chiến đấu dũng cảm hơn nhiều.

Tuyết Lương nhìn thẳng vào mặt Đào Văn Lạt, không nói một lời nào. Kể từ ngày nàng gia nhập kháng chiến thì Tuyết Lương đã cương quyết lạnh lùng, không giao thiệp với bất cứ người đàn ông nào chung quanh nàng, và thái độ cương quyết này được nàng áp dụng ngay với các cán bộ cao cấp. Tuyết Lương đã khôn ngoan tránh né các đòn tình cảm này, tuy nhiên nàng đoan chắc đồng chí Phạm có lẽ từ Hà Nội vô đây để giúp đỡ việc củng cố lực lượng cho Mặt Trận Giải Phóng và nàng hiểu rằng người Cộng Sản chính gốc này đã xem mình không đáng tin cậy và dễ dàng bị tình cảm quyến rũ. Tuyết Lương cương quyết không để mình bị lung lạc trước người đàn ông này, nàng tự nhiên cất tiếng.

- Chuyện rõ ràng là đồng chí đã bỏ công lặn lội đến tỉnh Long An này với nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thưa đồng chí Phạm, trong cương vị đó, tôi xin chúc đồng chí được thành công mỹ mãn.

Đôi mắt chớp chớp với dụng ý muốn nói cho người mình đang nói chuyện biết mình cũng là người của mặt trận. Đào Văn Lạt nói.

- Tôi đến đây để góp chút ít kinh nghiệm của mình để chiến đấu mà tất cả chúng ta ai cũng hiểu rằng một ngày nào đó, cuộc chiến đấu của chúng ta sẽ được toàn dân miền Nam nổi dậy ủng hộ. Tôi hy vọng là đồng chí sẽ cùng chúng tôi chung lưng làm việc cho mục tiêu đó.

Tuyết Lương đáp với giọng thẳng thắn.

- Tôi sẵn sàng làm tròn nhiệm vụ đòi hỏi của mình. Bây giờ tôi phải trở lại nhiệm vụ quan sát của tôi.

Lạt lặng lẽ nhìn theo Tuyết Lương đang cúi người chui vào địa đạo, đi khuất, xong mơi lặng lẽ đăm chiêu, bước lại nơi Đồng đang đứng bên cạnh tấm bản đồ treo trên vách. Trong lúc hai người đang thảo luận thì thỉnh thoảng có nhiều người giao liên, phần lớn là những em bé trên dưới mười tuổi, mình để trần vơi mỗi chiếc quần cụt che thân, đi chân đất chui từ các ngả ngách vào giao các tin tức được viết trên những tấm giấy nhỏ. Ngô Văn Đồng cất tiếng ngợi khen từng người một, trước khi cắm cúi đọc những tờ giấy đó. Những khuôn mặt trẻ con, đứa nào cũng mặt mày rạng rỡ, nôn nóng đứng chờ Ngô Văn Đồng ghi nhận và phân phối công tác mới cho từng người. Trước khi chúng quay đi, Ngô Văn Đồng không quên vỗ nhẹ lên đầu từng đứa để khuyến khích. Trên một chiếc bàn gần vách đất phút chốc dẫy đầy các tờ giấy báo cáo vụn vặt đó. Đưa tay chỉ vào đống giấy tờ trên bàn, Đồng nói.

- Mọi việc đều xảy ra đúng theo kế hoạch đã định sẵn, thưa đồng chí Phạm. Tất cả các quan sát viên đều báo cáo cho biết quân đội Mỹ Diệm đang tiến quân vào bẫy chúng ta. Bây giờ chúng đã vào ấp thứ hai, đang lùng xét các nhà của dân chúng và thẩm vấn đàn bà trên đó. Có lẽ chừng mười hay mươi lăm phút nữa thì chúng sẽ tiến vào địa điểm mà chúng ta muốn.

Lạt gật đầu đồng ý, đoạn đưa tay cầm lấy chung trà mà người phụ tá của Ngô Văn Đồng vừa mang tới. Ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, Lạt vừa uống trà vừa nói.

- Đồng chí Tuyết Lương quả là một ngươi đàn bà phi thường. Dường như tôi nhớ có nghe nói là chồng của cô ấy bị quân Mỹ Diệm tra tấn cho đến chết, phải vậy không?

- Vâng, đúng như vậy. Hai năm trước đây, đồng chí ấy thề sẽ trả thù cho chồng, anh ấy là Đặng Đình Lương, tham gia Việt Minh hồi còn là học sinh.

- Nhưng cô ta lai mà, phải không? Có lẽ vì vậy nên trông cô ta lạnh lùng quá thì phải?

Đồng lắc đầu.

- Tôi nghĩ không phải như vậy đâu. Tại các mặt trận, cô ấy ra tay rất độc ác. Cô ấy đã chiến đấu can trường không khác gì đàn ông, và đã giết rất nhiều quân địch rồi. Có lẽ sự lạnh lùng đó chỉ để kiểm soát cái tình cảm đầy ắp của cô ta trong lòng mà thôi.

Lạt nhìn lên khuôn mặt của Viên Tiểu Đoàn Trưởng ra chiều suy nghĩ.

- Nhưng trông cô ấy không có vẻ gì được bình tĩnh cho lắm, xem chừng sự cứng rắn của cô ta đang trên đà đổ vỡ.

Ngô Văn Đồng nhún vai cười.

- Mắt của đồng chí lớn hơn của tôi nhiều, tôi chẳng để ý thấy gì khác lạ hết cả.

- Gia thế cô ta như thế nào?

- Mẹ cô ta là con một gia đình quan lại giàu có. Cô ta được sinh ra trước khi bà mẹ đi lấy chồng và được gửi cho bà con nuôi giùm. Lớn lên trong đau khổ nên bỏ nhà lấy đồng chí Lương, năm cô ấy mới có mười bảy tuổi. Hai người có hai đứa con và người ta cho biết cô ấy rất hạnh phúc, cho đến khi chồng bị đám côn đồ của Diệm giết chết. Cô ta đi nhìn xác chồng, tuyệt nhiên không khóc. Lặng lẽ để tang và thề nguyền sẽ trả thù cho chồng.

- Vậy cô ấy có thực hiện được không?

- Có, cô ấy đã đặt bom dưới bàn tại một quán cà phê, giết cái đám người tra khảo chồng mình. Cô ta cũng quăng lựu đạn vào hai nhân viên CIA thẩm vấn chồng mình nữa, nhưng hai tên đó chỉ bị thương mà thôi.

- Vậy làm thế nào cô ấy lại nhập vào tiểu đoàn của đồng chí?

- Cô ta phải trốn khỏi Sài Gòn vì một tù nhân bị tra khảo, khai tông tích của cô ta. Cô ấy đem con gửi cho gia đình bên chồng tại một làng gần đây, nhưng cô ấy vẫn không được yên và các cán bộ mặt trận tại địa phương đã thuyết phục cô ấy gia nhập vào tổ hoạt động đặc biệt. Cô ta lấy tên chồng ghép với tên mình đặt biệt hiệu là Tuyết Lương, rồi từ đó không cần phải thúc đốc gì cả, cô ta đã thi hành vài vụ ám sát các viên chức xã ấp tham nhũng.

- Đồng chí chỉ biết có từng ấy về cô ta sao?

Đồng gật đầu.

- Vâng, chỉ có từng đó. Cách đây chừng một năm, tôi giao cho cô ấy chức vụ Trung đội trưởng, một Trung đội xung phong đặc biệt. Các chiến sĩ ở đây có tới từ hai đến ba mươi phần trăm là nữ giới, nhưng vơi Tuyết Lương thì cô ấy là một người chưa biết sợ sệt là gì, so với những người khác ở các đơn vị chính quy.

Đào Văn Lạt ngửa cổ uống cạn tách trà rồi đứng lên.

- Còn hôm nay đồng chí giao cho cô ta nhiệm vụ gì?

- Tôi giao cho cô ấy chỉ huy hai Trung đội gồm bốn mươi chiến sĩ. Họ có nhiệm vụ tiến qua các thửa ruộng này, giết hết những người còn sống đang bị lọt vào ổ phục kích của chúng ta để tịch thu vũ khí.

Đồng vừa nói vừa đưa tay chỉ lên bản đồ.

- Giữa ấp ba và ấp bốn có một con đê dài gần một cây số. Binh sĩ Ngụy tới đây phải di chuyển thành hàng dọc. Kế bên đê là một con kinh, chúng tôi đã cho bố trí một khẩu đại liên bên kia bờ kinh, ngay vào khoảng giữa của con đê. Binh sĩ Diệm sẽ phải đi trên bờ đê này. Tôi có dặn người xạ thủ không nên hạ nhiều bọn chúng bằng loạt đạn đầu tiên, mà chỉ nổ súng đủ để chúng phải nhảy hết xuống dưới ruộng để núp.

Đồng ngừng nói, mỉm cười trước khi tiếp tục.

- Dọc theo các bờ ruộng, chúng tôi đã cho đặt nhiều mìn và chông, đồng thời đặt hai khẩu súng máy khác trong nắp hầm địa đạo được ngụy trang cẩn thận tại góc bờ ruộng cao để có thể nổ súng dọc theo bên dưới bờ đê trông, tầm bắn thật gần và tỉa từng tên giặc một, nếu như chúng thoát được mìn và chông của chúng ta. Tuyết Lương sẽ đưa quân của cô ấy từ bên trong địa đạo ở bên kia thửa ruộng để dứt hết những tên còn sống sót.

- Kế hoạch của đồng chí thật tuyệt diệu, quả xứng danh là một chiến sĩ Điện Biên.

Vừa nói Đào Văn Lạt vừa đưa tay vỗ nhẹ lên vai Đồng, đầu gật về hướng chiếc phù hiệu Điện Biên Phủ mà Đồng đeo một cách hãnh diện trên ngực áo mình.

- Đồng chí đặt bẫy như thế nào? Lực lượng địch từ trước tới giờ chưa khi nào mò vào tới đây hết phải không?

- Chưa, hôm qua tôi cho hai Đại đội của Tiểu đoàn 514 qua làng Mộc Linh để nhử mồi và ra lệnh cho hai Đại đội đó ở lại làng này cho tới sáng nay mới rút vào rừng. Bây giờ thì họ đã cách xa chúng ta mười lăm cây số và đang ém quân bên dưới các hầm ở trong rừng. Các cán bộ tình báo của ta cho biết một Tiểu đoàn lính Diệm đang được đặt trong tình thế trừ bị, sẵn sàng được không vận đến đây khi có giao tranh, cho nên tôi phải liều gan sử dụng thật ít binh lính trong trận này. Như đồng chí thấy, người của ta có thể lặng lẽ trốn nhanh vào các địa đạo trước khi phi cơ oanh kích hoặc quân tiếp viện đến kịp. Đây chỉ là một trận đánh đơn giản mà thôi.

Đồng lại mỉm cười. Một đứa bé, đầu trọc lóc, trên người chỉ mặc có cái quần xà lỏn, từ một đường hầm chui vào chạy vội đến nhét vào tay Ngô Văn Đồng một tờ giấy rồi đưa mắt nhìn Đào Văn Lạt. Ngô Văn Đồng đọc xong tờ giấy rồi nói với đứa bé.

- Giỏi lắm, “Lỏi Tì” con chạy giỏi lắm. Bây giờ con hãy chạy vắt giò qua đường số 11, rồi ở trong rừng đó canh chừng mẹ và em của con cho đến hết ngày hôm nay nghe.

Đứa bé vụt chạy thoắt vào một đường hầm rồi biến dạng, trong khi đó Đồng với vẻ mặt vui vẻ quay lại nhìn Lạt.

- Địch quân bây giờ đang tiến vào ấp thứ ba. Tôi đã ra lệnh cho Tuyết Lương và hai Trung đội xung phong sẵn sàng.

Trong lúc Ngô Văn Đồng chăm chú viết một hiệu lệnh khác thì Đào Văn Lạt gọi người phụ tá châm thêm trà cho mình và Đồng. Lạt uống hết tách trà của mình rồi mỉm cười.

- Nếu tôi không lầm thì đứa nhỏ hồi nãy là con trai của đồng chí phải không? Nó giống đồng chí như đúc.

Gương mặt của Đồng dịu hẳn xuống, đưa tay bưng tách trà.

- Thưa vâng, nó là Kiệt, như đồng chí vừa nghe, ở nhà ai cũng gọi nó là thằng “Lỏi Tì”.

- Đồng chí còn một đứa con lớn nữa phải không?

- Thưa phải, Minh, năm nay nó mười sáu tuổi rồi. Hôm nay là lần đầu tiên nó ra trận, giữ vai trò bắn sẻ. Tôi ra lệnh cho nó núp trên một cây cao đàng cuối bờ đê với nhiệm vụ nhử mồi cho địch chạy hết lên bờ đê.

Đào Văn Lạt kinh hãi hỏi.

- Nhưng tại sao đồng chí lại giao cho nó một nhiệm vụ quá nguy hiểm như vậy? Mà đây lại là lần đầu tiên nó tham dự nữa?

Gương mặt Ngô Văn Đồng đanh lên một thoáng.

- Tôi không muốn bất cứ ai cũng có thể nghĩ rằng, vì nó là con của tôi nên tôi phải cư xử với nó đặc biệt hơn so với người khác. Tôi muốn nó được tôi luyện đầy gian lao cực khổ như chúng ta ngày xưa, vả lại Minh nó sống là để chiến đấu cho giải phóng, đó là ý tôi muốn nó được lớn lên như vậy. Giá đồng chí được thấy cây Garant của nó thì phải biết. Nó lau chùi bóng láng hơn bất cứ cây súng nào mà tôi thấy được trong đời tôi.

Lạt đáp lời từ tốn:

- Nhưng mà ông bạn già ơi! Lo cho nó một chút thì đã sao đâu? Gia đình của đồng chí đã chịu đựng cay đắng quá nhiều ở Yên Bái, ở Vinh rồi, còn cần gì phải đày đọa thằng Minh nữa?

Đồng ngồi chăm chăm vào tấm bản đồ một lúc lâu rồi cất tiếng đầy rung cảm.

- Chính tại làng Mộc Linh này, nơi mà cha tôi có được một mảnh đất nhỏ cho riêng mình. Tôi và em Học của tôi sinh ra nơi này, cách đấy chừng một cây số. Rồi miếng đất đó lại bị người ta tước đoạt đi vì không có tiền trả nợ và đóng thuế, vì thế mà cha mẹ tôi phải bỏ làng đi ở đợ cho người khác. Bây giờ thì có lẽ đồng chí đã hiểu, vì sao tôi lợi dụng thời cơ từ ngoài Bắc trở về đây để tại đây tôi ít nhất có thể dàn xếp để đòi lại món nợ mà người ta đã thiếu cha mẹ tôi, và Minh muốn dự phần với khả năng của nó.

Đào Văn Lạt từ từ gật đầu, y khẽ thở dài.

- Vâng, tôi hiểu. Đời thật trớ trêu quá phải không? Ngày xưa cha mẹ anh vì tình thế bắt buộc để phải làm đầy tớ cho một tay đi săn của Pháp, và các ông khách giàu có của tụi nó đã tới khu rừng của đất nước chúng ta làm trò vui thể thao. Nếu như hồi trước họ hiểu rằng con của đồng chí và con của tất cả mọi người trong chúng ta một ngày nào đó sẽ trở thành các tay thợ săn trong các khu rừng này, thì tất cả Pháp và Hoa Kỳ sẽ là những con mồi cho chúng ta và con của chúng ta đang rình rập để săn chúng.

Ngô Văn Đồng đưa tay nhìn vào đồng hồ, lần đầu tiên Đào Văn Lạt thấy thái độ đầy căng thẳng trên khuôn mặt lạnh lùng của người Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 514.

- Các tay súng giờ này có lẽ đang ở vào vị thế sẵn sàng rồi.