← Quay lại trang sách

BỐN

Đại Úy Lionel Straud nghiến răng nói một mình khi đứng riêng giữa khuôn ấp thứ ba của làng Mộc Linh.

- Đánh đấm thế chó nào được một khi mình không tìm ra được địch quân?

Bây giờ đã mười một giờ rưỡi trưa. Các binh sĩ Việt Nam sau một hồi lục lọi, khám xét các ngôi nhà chung quanh đây mà không có kết quả gì, họ đứng chụm lại thành từng nhóm trò chuyện không đâu. Những người đàn bà và trẻ con trong ấp được lùa vào một nơi để thẩm vấn như lệ thường, vẫn không có kết quả gì. Các binh sĩ bây giờ ai nấy đều chờ tới giờ cơm trưa. Trời tháng Tư oi ả vô cùng, càng làm cho các sĩ quan Hoa Kỳ và Việt Nam càng thêm bấn loạn, bực dọc. Đại úy Straud bước vào một vòm bóng mát của các cây dừa nước, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán rồi nhìn về hướng Đại úy Hoàng và Trung úy Trang đang bàn luận trước một căn nhà ở cuối ấp. Straud càu nhàu.

- Nếu để thì giờ lục soát, tìm kiếm như thế này dồn hết vào việc đánh nhau thì cái trận chiến ruồi muỗi này đã dẹp xong từ khuya lắm rồi, hay đừng nói chi hết cả, chỉ nói tới việc lùng và diệt địch không thì từ sáng cho tới giờ này chúng ta cũng tìm được mấy mụ đàn bà rồi đó thôi!

Đám phóng viên truyền hình Anh quốc ai nấy cũng đều biết việc Đại Úy Straud đang càu nhàu là có ý nói cho họ nghe. Hai người chuyên viên thu hình và âm thanh bỏ dụng cụ xuống đất, bước đến một gốc cây để nghỉ mệt, hai người cùng mỉm cười bâng quơ. Trong khi đó, cô Boyce Lewis vẫn không quan tâm đến cái nóng oi ả ở nơi này, người đàn bà đó vẫn đứng giữa ánh nắng chói chang của trưa ngày, đưa mắt nhìn dọc theo bờ đê, chạy dọc theo con kinh và các thửa ruộng đầy ắp nước, dẫn về hướng một ngôi ấp kế tiếp. Naomi Boyce Lewis cất tiếng hỏi người sĩ quan Hoa Kỳ.

- Đại Úy có thể cho tôi biết là cuộc hành quân này sẽ kéo dài bao lâu nữa hay không?

Đại Úy Straud tháo khẩu súng ARI5 của mình để dựa vào một gốc dừa, đưa tay mở chiếc bi đông nước, ngửa cổ tu một hơi dài.

- Có lẽ bây giờ thì cô đã biết rõ rồi, tại đây tôi không có quyền kiểm soát cuộc hành quân, nếu như Hoa Kỳ có quyền trực tiếp điều hành chỉ huy tại vùng này thì cô sẽ thấy là chúng tôi hạ bọn Việt Cộng tức thì. Tôi đã đề nghị là chúng ta nên cho lục soát quá hết cái làng này cách đây nửa tiếng đồng hồ rồi, nhưng chúng tôi phải chờ cho các ông bạn đồng minh nhỏ bé của chúng tôi quyết định xem có nên đồng ý với cái đề nghị này của tôi hay không.

- Đại Úy có chắc là các binh sĩ miền Nam không muốn hạ Việt Cộng như Đại úy nghĩ vậy không?

Tiếng nói đặc giọng Anh văn chính thống của Naomi dường như có mãnh lực làm cho viên sĩ quan Hoa Kỳ bối rối giữa cơn nắng oi ả đầy mùi vị khó chịu xông lên từ đám gia súc đầy đặc trong khu ấp này. Tất cả chi phối đầu óc Đại Úy Straud với các hình ảnh của những cung cách đầy lễ nghĩa huy hoàng, với chén bát ngọc ngà của những người phục dịch tại những nơi trưởng giả lẫn lộn trong đầu, khiến viên sĩ quan Hoa Kỳ vụt bấn chấn đưa mắt nhìn người đàn bà trước mặt mình.

- Có thể có một vài người trong nhóm của họ đây có đầy đủ nhiệt tâm, nhưng Tổng Thống Ngô Đình Diệm không bao giờ chịu bỏ cái cung cách thực dân của những ngày xưa cũ đâu. Như cô biết đó, tất cả bốn mươi bốn tỉnh trên toàn quốc này bây giờ đều do các Thiếu Tá, Đại Tá quân đội giữ chức Tỉnh trưởng, có khác gì các quan lại của Triều đình ngày xưa đâu.

- Nhưng chuyện đó đâu nhất thiết ảnh hưởng gì đến khả năng của Quân đội?

- Nếu cho cô làm Tỉnh trưởng hay Quận trưởng, cô sẽ cho thu thuế, ra lệnh bắt bớ và làm biết bao nhiêu điều lỗi khác, đặc biệt là cô có quyền thất thoát vài triệu Mỹ kim trong chương trình viện trợ của Hoa Kỳ. Vậy bây giờ cô có thấy dễ nghe hơn chưa? Ở Quân đội mà chỉ ngồi lo chuyện hành chánh và làm giàu thì không hơn là đi đánh nhau với Việt Cộng để bị giết chết hay sao? Bởi vậy nên các sĩ quan ở tại các Quân đoàn không muốn gì hơn là được làm quan lớn, ngồi sau bàn viết. Đại úy Hoàng ở đây cũng không thoát được cái ngoại lệ đó.

- Tỉnh trưởng hay Quận trưởng đâu có quyền thu thuế riêng. Không phải ngay ở những cấp hành chánh này cũng có các cố vấn kinh tế để theo dõi tiền viện trợ của Hoa Kỳ sao? Đâu phải bất cứ sĩ quan nào cũng một sớm một chiều đã nhảy lên Thiếu Tá hay Đại Tá để ở đó mà mơ Tỉnh trưởng hay Quận trưởng?

Người nữ phóng viên đưa mắt nhìn về khoảng đất trống, nơi hai người sĩ quan Việt Nam đang bàn luận về một vân đề gì đó sôi nổi lắm, sau đó Naomi thấy Đại úy Hoàng vẫy người chuyên viên truyền tin đến gần rồi cầm vội lấy ống liên hợp đưa lên miệng. Đại úy Straud tiếp tục lẩm bẩm.

- Mười ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này. Đại úy Hoàng đáng lẽ đã thu hoạch được tất cả những gì mà tôi đã thu thập được tại Normandie và tại Triều Tiên. Đó là lý thuyết thôi, nhưng trong đầu óc của Đại úy Hoàng nếu như cô có hỏi tôi, thì tôi có thể nói là trong đầu óc ông ta chỉ toàn nghĩ tới các văn phòng hành chánh ở một nơi nào đó mà ông ta có thể bắt đầu để xây cái tổ ấm cho mình mà thôi.

- Cuộc chiến tranh này cũng giống như ở Normandie và Triều Tiên sao?

Từ đàng xa Trung úy Gary Sherman vụt chạy đến bên Đại Úy Straud và gật đầu như ngầm ra hiệu một điều gì. Trên thực tế thì theo chỉ thị của Đại úy Straud, Gary Sherman đã đùng máy vô tuyến riêng, lén gọi về cho viên Thiếu tá Cố Vấn tại Bộ Tư lệnh Sư đoàn 7, báo cho ông ta biết là họ đề nghị nên cấp tốc dồn hết lực lượng vào ba khu ấp còn lại trong làng Mộc Linh này càng sớm càng tốt. Straud và Gary đều biết viên Thiếu Tá mà họ mới vừa liên lạc lúc này đang có mặt tại phòng hành quân của sư đoàn, chung với các sĩ quan hành quân Việt Nam. Ông ta có thể dùng quyền lực của mình để ép buộc các sĩ quan Việt Nam tại đó phải nghe theo lời đề nghị của mình. Cái gật đầu tự tin của Gary cho Đại úy Straud biết là lời đề nghị của anh đã được Bộ chỉ huy chấp thuận và sẽ cho thi hành. Đại úy Straud vui vẻ vỗ vào vai Gary rồi bước lại nói chuyện với Đại Úy Hoàng.

Khi Đại Úy Straud rời khỏi chỗ này, Gary Sherman nhoẻn miệng cười với người nữ phóng viên truyền hình với vẻ thẹn thùng. Anh tháo chiếc nón sắt ra khỏi đầu, đưa tay lên vuốt mái tóc vàng óng đẫm mồ hôi của mình. Sau khi đưa mắt nhìn về Đại úy Straud một thoáng, Gary cúi đầu nói nhỏ như để cho Đại úy Straud không nghe được.

- Đối với người ngoài thì Đại úy Straud hay làm rà vẻ mình cứng cỏi và điêu luyện lắm, cô Lewis à. Ông ấy lúc nào cũng như vậy. Đáng lẽ ông ấy phải hiểu mình là một quân nhân chứ không phải là một nhà ngoại giao mới phải, cho nên ngoài cái vẻ oai nghi qua lời nói của ông ta ra thì ông ấy cũng như tất cả những người Hoa Kỳ ở đây đều phải biết mình cần phải làm gì ở nơi này.

Người nữ phóng viên cảm động trước lời nói của người sĩ quan chí trẻ hơn nàng vài tuổi. Naomi khẽ gật đầu.

- Tôi hiểu rõ điều đó lắm Trung úy à. Tôi thấy công việc của Trung úy ở đây không dễ dàng gì đâu.

- Tôi nghĩ rằng ông Đại úy Straud có chiều hơi khắc nghiệt và thiên kiến với các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa, và ngay với các sĩ quan của họ nữa. Thật ra họ không đến nỗi tệ như ông Đại úy của tôi nhận xét vậy đâu. Có nhiều người, như Trung úy Trang chẳng hạn, anh ta có lý do thật vững chắc để không thể nào thân Việt Cộng cho được và họ cũng có thể chiến đấu ngang hàng với Việt Cộng như thường. Cả hai bên đều là dân cùng một nước. Gia đình họ cũng tan nát ngay từ khi còn chiến tranh với Pháp, vấn đề đối với những người này, là họ cần được dẫn dắt về vấn đề chỉ đạo như thế nào mà thôi.

Lần này Naomi cười tươi hơn.

- Đối với những người mới tới đây mới có hai tuần, thì Trung úy là người đã nắm vững tình hình ở đây hơn ai hết rồi đó.

Gương mặt trẻ, đẹp trai của Gary vụt nhăn nhó, anh bối rối nở một nụ cười.

- Tôi xin lỗi, tôi không có ý làm ra vẻ như mình là người biết nhiều cô Lewis à. Tôi còn phải học hỏi nhiều lắm. Chuyện là, cha tôi từng là một phóng viên chiến trường tại đây vào những năm 1950.

Gary ngưng nói, đưa tay lên quẹt mồ hôi trên trán một lần nữa, rồi gương mặt của anh lại thoáng một chút ngượng ngùng, anh nói tiếp.

- Tôi đã không gặp lại cha tôi lâu lắm rồi, nhưng tôi nghĩ là tôi đã chịu nhiều ảnh hưởng của cha tôi mà tôi không biết đó thôi.

- Vậy thì tôi có thể nhờ Trung úy khi nào rảnh rỗi, chúng ta có thể nói chuyện riêng, để Trung úy có thể cho tôi biết về ý nghĩ riêng của Trung úy.

Naomi cười thân mật, lời nói của cô đầy vẻ chân thành khi biết có người thật lòng sẵn sàng giúp đỡ cho công việc của mình, trong lúc đó người sĩ quan trẻ đang mỉm cười sung sướng.

- Tôi rất hân hạnh được giúp cô bất cứ lúc nào tôi có thể, cô Lewis à.

Nhìn về phía Đại úy Straud, Naomi thấy Đại úy Hoàng đang cho gọi người Thông dịch viên đến để nói chuyện với viên sĩ quan cố vấn. Giọng nói của Đại úy Hoàng đầy gắt gỏng. Naomi lên tiếng.

- Xem chừng chúng ta đã có quyết định rồi đó.

Nói xong Naomi hất đầu ra hiệu cho hai người chuyên viên của mình chuẩn bị dụng cụ rồi cùng kéo đến gần các sĩ quan Việt và Hoa Kỳ.

- Tôi đã quyết định là chúng ta nên chấm dứt cuộc hành quân này và rút quân về.

Trong khi người Thông dịch viên dịch lại lời nói của Đại Úy Hoàng thì người sĩ quan Việt Nam đưa đôi mắt giận dữ nhìn Đại úy Straud.

- Nhưng tôi báo cáo ý định này về Bộ Tư Lệnh thì ở đó họ không đồng ý. Họ cho biết quân trừ bị vẫn còn ở trong tình trạng sẵn sàng, và họ sẽ tới đây trong vòng vài phút nữa.

Đại Úy Straud cất tiếng nói với vẻ hí hửng.

- Vậy ý định của Đại Úy như thế nào?

Thái độ của Đại úy Hoàng lúc này cho thấy ông ta đang bị áp bức, gương mặt của người sĩ quan Việt Nam đanh lại. Đại Úy Hoàng đưa tay chỉ về phía trước mặt.

- Chúng ta hãy tiến qua ấp bốn ngay. Tôi đã ra lệnh cho binh sĩ đi hàng một trên con đê chứ không được chụm vào nhau.

- Cái gì?

Giọng nói của Đại úy Straud đầy vẻ ngạc nhiên, không tin tưởng điều mình vừa nghe được, mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt người sĩ quan Việt Nam đầy kinh hãi.

- Đại Úy Hoàng, ông đã có thấy địa hình ở đây không? Chỗ đó là chỗ trông gay go nhứt mà chúng ta gặp phải từ sáng cho tới bây giờ. Chỗ đó rất tốt cho một cuộc phục kích. Nếu tôi là tụi nó, tôi cũng sẽ chọn chỗ này để phục kích. Binh sĩ của Đại úy phải băng xuống ruộng, dàn hàng ngang mà tiến quân.

Gương mặt của Đại úy Hoàng đanh lại như một chiếc mặt nạ và viên sĩ quan Hoa Kỳ biết rõ người sĩ quan đối diện với mình biết rõ mình nói gì, nhưng Đại úy Hoàng vẫn chờ người thông dịch viên dịch lại lời nói của anh ta. Tiếp sau đó người sĩ quan Việt Nam líu lo một tràng tiếng Việt với người Thông ngôn để sau cùng người Hạ sĩ quan này lúng túng dịch lại.

- Binh sĩ đã quá mệt mỏi, thời tiết lại quá nóng. Bắt họ phải lội dưới sình lầy nữa là một điều điên khùng. Tôi đã ra lệnh cho họ rồi và lệnh đó sẽ không thay đổi.

Đại Úy Straud đưa mắt nhìn người sĩ quan Việt Nam như muốn ăn tươi nuốt sống. Cuối cùng rồi người sĩ quan Hoa kỳ cũng lấy lại được bình tĩnh, ông thở dài bất mãn.

- Được rồi, vậy ai sẽ đi khinh binh?

Hai hàm răng của Đại úy Hoàng cắn chặt lại như cố che giấu sự tức giận vì bị viên cố vấn tiếp tục can thiệp vào chuyện của mình.

- Theo Đại úy cố vấn thì ông thấy có quan hệ gì lắm khi phải để cho ai đi khinh binh qua một cái làng bỏ trống như thế này không?

- Quan hệ lắm chứ, dĩ nhiên là có quan hệ. Đại úy phải để những người khá nhứt của Đại úy đi khinh binh.

Cả trăm binh sĩ đi hàng một thì họ dễ bị chết cả đám. Chỉ có hai người có thể bắn lại địch quân nếu như chúng ta bị tấn công từ mũi đầu và họ cứu được những người đang sau. Còn nếu như theo kế hoạch của Đại úy thì khi có đụng độ thì người sau sẽ bắn vào người trước chết hết.

- Vậy thì để Trung úy Trang đi khinh binh.

Viên sĩ quan trả lời cộc lốc rồi quay người bỏ đi ra phía sau đội hình điều động binh sĩ tiến quân. Trung úy Trang với gương mặt thật đẹp trai, lạnh lùng chọn một người Hạ sĩ quan mang súng phóng lựu M79 đi với mình. Đại úy Straud thình lình có một quyết định riêng. Ông ta nhìn về hướng Gary gật đầu. Người sĩ quan tốt nghiệp trường Võ bị West Point gỡ chiếc máy PRC10 xuống và vài giây sau hai viên sĩ quan trẻ dẫn đầu đội hình tiến lên bờ đê giữa ánh nắng gay gắt của vùng trời châu thổ sông Cửu Long.