← Quay lại trang sách

NĂM

Khẩu đại liên của Việt Cộng được đặt trong khóm dừa nước, bên kia bờ kinh, cách bờ đê bên này độ một trăm thước. Người xạ thủ khi thấy đám binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa xuất quân theo đội hình hàng dọc rời khỏi khu ấp thứ ba, liền để ngón tay trỏ ghìm lên cò súng. Các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa cẩn thận từ từ theo lệnh của vị chỉ huy trưởng, tiến từng người một, giữ khoảng cách nhau mười thước không khác gì những hình nộm xuất hiện ở trường bắn bia tại hội chợ. Dưới ánh nắng oi bức của buổi trưa, bóng dáng của các binh sĩ Việt Nam trông nhỏ bé hơn nhiều. Cũng vì vậy nên người xạ thủ súng đại liên của Việt Cộng có thể nhận diện họ rõ ràng với các sĩ quan Hoa Kỳ với hình dáng to lớn hơn gấp bội. Một người dong dỏng cao đi gần phía trước cánh quân, một người khác bề thế hơn có mang một máy truyền tin đi ở khúc giữa.

Khẩu đại liên tịch thu được của địch quân được người xạ thủ lau chùi cẩn thận và được nâng niu quý giá hơn bất cứ thứ gì trong đời mình. Khẩu súng hiện đang đặt bên phải của cánh quân, bao quanh một xạ trường phủ phân nửa đoàn quân đang di hành trên bờ đê. Nhìn đoàn người di động trên con đê, người xạ thủ Việt Cộng phải hết sức đè nén sự nôn nóng của mình mới giữ được ngón tay trong cò súng khỏi cử động vì y còn phải theo lệnh của cấp trên là phải chờ cho toàn thể cánh quân rời hết ngôi ấp thứ ba để mọi người sẽ cùng phải nhảy hết xuống bờ ruộng để tìm chỗ núp, nơi mà năm mươi trái mìn đã được chôn cách đều nhau hai thước một dọc theo con đê. Những trái mìn này được chế tạo bằng những vỏ đạn đại bác 105 ly, tịch thu được của quân địch. Đầu đạn được tháo gỡ đi để gắn vào đó một ngòi nổ và được nối liền với dây chạm nổ, điều khiển dẫn tận trong ấp ba mà một du kích được trao cho nhiệm vụ làm phát nổ liên tục, ngay sau khi khẩu đại liên bên kia con kinh khai tỏa từ đàng sau cánh quân dồn về phía trước ba mươi giây.

Trước khi rời khỏi bóng cây để bước theo đoàn quân, với động lực của một quân nhân nhiều kinh nghiệm, Đại Úy Straud liền gọi vô tuyến về Bộ Tư Lệnh xin viên Thiếu Tá Cố Vấn tại Bộ Tư Lệnh Sư đoàn cho hai trực thăng võ trang HU1B xuất phát ngay tới địa điểm. Những trận đánh kinh hồn ở Pháp hồi năm 1944 thỉnh thoảng vẫn còn làm Straud rợn tóc gáy, rồi lúc kẹt giữa các đồi trống ở Triều Tiên gần mười mấy năm sau đó cũng nhiều khi làm cho Straud không yên lòng, nhứt là trong lúc này. Viên Thiếu Tá tại Bộ tư lệnh đã hứa sẽ cho trực thăng tới ngay khi nào có, vì hiện tại các trực thăng cơ hữu đang bận yểm trợ cho một cuộc giao tranh khác ở gần đó. Vì vậy khi bước lên bờ đê, Straud đưa mắt không ngớt nhìn chung quanh các cánh đồng, chú ý vào một vài nơi khả nghi. Toàn thể chung quanh các thửa ruộng này bỗng dưng im lặng khác thường. Đại Úy Straud chợt nghe trong đầu mình ngứa ngáy khó chịu kỳ lạ. Ông ta quay đầu lại nhìn Đại úy Hoàng đang đi gần phía sau cùng của cánh quân và vẫn cố ý không nhìn đến ông ta, đôi môi vẫn mím chặt, tỏ vẻ khinh khi ra mặt.

Straud thì thầm chửi thề, đưa mắt nhìn về phía trước và vô tình mắt viên Đại úy Cố vấn nhìn ngay vào chòm dừa nước nơi quân du kích có đặt khẩu đại liên cũng ngay lúc đó vụt khai hỏa. Đại úy Straud thấy đạn từ nòng súng liên tục tua tủa ra, quét dọc theo cánh quân từ đàng trước ra phía sau. Giữa cơn sinh tử nhứt thời, Đại úy Straud vẫn đưa mắt nhìn về ổ súng địch, chừng thấy năm sáu người lính ngã gục phía trước, Straud nằm rạp ngay xuống đất, đưa mắt nhìn qua bên dưới triền nón sắt và bắt đầu thét những người chung quanh mình xả súng vào lùm dừa nước bên kia bờ kinh, nhưng không một ai nghe đến hiệu lệnh này cả và khi khẩu đại liên địch bắt đầu nhả đạn từ đằng sau ngược về phía trước, Đại úy Straud nhổm mình lên, lùi người ra bên sau rời khỏi bờ đê, chui người xuống ruộng nước…

Đàng sau Đại úy Straud chừng năm mươi thước, Đại Úy Hoàng đã núp mình bên dưới bờ ruộng ngay khi khẩu súng địch vừa nổ và đang ra lệnh cho binh sĩ tìm chỗ tránh đạn.

Đại Úy Hoàng đã nhảy vào một vũng nước có cấm nhiều chông nhọn, một số binh sĩ khác cũng bị trường hợp như vị chỉ huy trưởng của họ, đang kêu la đau đớn và nguyền rủa vang trời, nhưng họ chẳng còn kịp la lối gì nữa vì ngay sau đó hàng loạt quả mìn nổ tung lên. Đất trời rung chuyển, bùn sình bắn lên cao, khói lửa cũng ngun ngút ào ạt, nước và thây người cùng tung tóe. Trong lúc này thì bên bờ ruộng đối diện, hai khẩu đại liên khác cũng bắt đầu khai hỏa.

Một quả mìn phát nổ làm đôi chân Trung úy Trang nát bét, thân thể người sĩ quan trẻ bị hất tung lên khỏi đầu Trung Úy Gary Sherman lúc đó đang kinh hoàng trước diễn biến đột ngột này. Gary đứng nguyên tại chỗ đưa mắt tìm một nơi để tránh đạn. Đây là một lỗi lầm tai hại nhất của cuộc đời người quân nhân trẻ này trước làn đạn của địch, nhưng chính vì hành động vụng về này đã cứu Gary Sherman tránh khỏi cả tràng đạn đại liên từ bên kia bờ kinh bắn qua và đã tránh được những quả mìn đang chực chờ bên dưới bờ ruộng bên này. Người Trung sĩ Việt Nam mang súng phóng lựu M79 cũng thoát khỏi làn đạn của quân thù, anh ta ngồi phệt xuống đất, mặt mày thất đảm, anh không còn biết mình phải làm gì ngay lúc này.

Đại Úy Hoàng, người Chỉ huy trưởng, ít may mắn hơn. Trong lúc đang cố sức rút hai chân ra khỏi các cọc tre nhọn dưới nước, người sĩ quan chỉ huy này bỗng nhìn thấy bóng dáng Ngô Văn Minh, con trai lớn của Tiểu đoàn trưởng, Tiểu đoàn 514 giải phóng, lúc này đang ngồi trên một cành cây ven bờ ấp thứ tư. Ngô Văn Minh chăm chú nhìn Đại Úy Hoàng theo đường đóng hướng vào mục tiêu trên khẩu súng trường bóng loáng của mình. Trước cái chết gần kề, Đại Úy Hoàng vụt rút được chân ra khỏi các mũi chông nhọn đang cắm sâu vào hai chân của mình. Hoàng ngã người bò ngay lên bờ đê. Ngô Văn Minh bóp cò, viên đạn đi sai mục tiêu vài tấc. Người thiếu niên của mặt trận vẫn không thối chí, y đưa mắt gióng lại đường nhắm rồi bóp cò, viên đạn lần này ghim thẳng vào lưng của người sĩ quan chỉ huy, viên đạn thứ ba ghim ngay vào cổ Đại úy Hoàng và kết liễu mạng sống của người sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Trên cành cây cao, Ngô Văn Minh thấy mục tiêu của mình không còn động đậy nữa, bất chấp mọi mệnh lệnh từ trước, gã con trai của Tiểu đoàn trưởng từ từ tuột xuống khỏi chỗ ẩn núp.

Ngay loạt đạn bắn dọc đầu tiên, Đại úy Straud đã bị trúng đạn trên ngực, vết thương làm cho người sĩ quan Hoa Kỳ bị quá đau, anh nhăn nhó, miệng liên tục chửi thề và nguyền rủa các binh sĩ cùng sĩ quan mà anh cùng chung một chiến tuyến với họ. Anh cũng nguyền rủa không thôi về cái quốc gia mà anh phải chiến đấu. Đại úy Straud trầm mình xuống thấp dưới ruộng nước, cố thét vào máy truyền tin những con số chỉ tọa độ để trực thăng và các oanh tạc cơ T28 mà anh vừa gọi đến đánh bom Napalm vào ấp bốn.

Khi Đại Úy Straud đổi tay cầm ống liên hợp thì anh cũng được dịp nhìn ra bên sau và thấy toán chuyên viên thu hình. Mọi người đều trèo cả lên bờ đê và với sự may mắn khác thường họ đã bò đến các bụi cây để có chỗ núp an toàn. Dù được may mắn như vậy, nhưng người chuyên viên thu hình cũng đã bị thương nơi chân. Đại úy Straud thấy Naomi đang dìu người bị thương choàng qua vai mình, dẫn tới bụi cây. Cách đó không xa, chiếc máy quay phim bị sức nổ của các quả mìn làm bể tan nát, cuộn phim thu hình bị đổ tung, phủ khắp các người bị thương và xác chết của binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa. Đại úy Straud ước lượng có chừng trên hai mươi người lính không hề hấn gì. Anh cố gắng hô hào những người này phản kích lại vào ổ đại liên bên kia bờ kinh, nhưng hầu như không cồn ai nghe lời anh nữa cả. Một vài người lính giả vờ bị chết hoặc bị thương với hy vọng địch sẽ không bắn vào họ nữa. Đại úy Straud bực tức cúi xuống mò khẩu AR15 mà anh đánh rơi khi nhảy xuống bờ ruộng. Straud đưa súng về hướng ụ súng của địch, nhưng anh kịp thấy khẩu súng dính đầy bùn sình và bộ phân cơ bẩm không còn cơ hành được nữa. Straud lại nguyền rủa khẩu súng cùng các binh sĩ chung quanh, đoạn quăng khẩu súng đi.

Khẩu súng đại liên đặt bên kia bờ kinh nổ loạt đạn đầu đã hạ được năm người lính trước khi những người khác bị trúng đạn. Mìn và bẫy đã giết và làm bị thương một số khác độ ba hoặc bốn mươi người trong khi đó hơn hai mươi người khác cố nhảy thật xa xuống ruộng nước tìm nơi ẩn núp và tránh tầm đạn địch. Một số ít như Trung úy Gary Sherman sau khi lấy lại được bình tĩnh và biết mình vẫn còn sống đã bò đi, bò lại trên bờ đê để tránh làn đạn địch đang xối xả ào tới. Vừa di chuyển, Gary vừa chộp lấy người hạ sĩ quan mất hồn đang giữ cây súng M79. Hai người cùng bò qua con đê, tuột xuống bờ kinh. Khom mình sát mặt nước để tránh đạn địch từ bên kia bờ, Gary ra hiệu cho người Trung sĩ Việt Nam cho đạn lên nòng súng cây M79.

Được đặt tên là “Bồ Tượng”, khẩu súng M79 là một loại vũ khí mới, được đưa vào chiến trường Việt Nam. Loại súng này giống như loại súng Shotgun với nòng súng thật lớn, sử dụng loại đạn lơn như một quả lựu đạn, có thể đốt cháy các kim loại từ trong ra ngoài, vỏ đạn biến thành hàng ngàn mảnh vụn, nổ tung bốn hướng, và sức công phá của nó có thể sát hại bất cứ sinh vật nào nằm trong chu vi hai mươi thước. Khi người Hạ sĩ quan Việt Nam đã nạp đạn xong, từ bên dưới bờ kinh, Gary đứng xổng người lên khai hỏa tối đa khẩu súng của mình về hướng ụ súng của địch để bảo vệ cho người Hạ sĩ quan Việt Nam. Người lính Việt Nam Cộng Hòa nhe răng cười khiến Gary không biết có phải anh đã hết sợ rồi hay không. Người lính đưa súng lên vai. Loại súng phóng lựu này được chế tạo với tầm bắn ít nhứt vài trăm thước, nhưng ở vào trường hợp hiện tại, mục tiêu lại quá gần cho nên người xạ thủ phải điều chỉnh tầm bắn mấy lượt và đã bắn trật ra ngoài mục tiêu nhiều lần trước khi điều chỉnh chính xác được.

Trung Úy Gary phải bắn bảo vệ cho người lính Việt Nam nhiều lần để anh ta điều chỉnh súng. Sau cùng thì viên đạn vòng cầu cũng nhểu vào đúng mục tiêu. Khẩu súng bên kia bờ kinh im bặt, người Hạ sĩ quan Việt Nam nhe răng cười với Gary. Lần này gương mặt anh ta rạng rỡ, hân hoan. Ngay khi Gary đưa tay vỗ lên vai anh ta, tỏ ý khen ngợi thì anh vụt hiểu ngay tại sao hai khẩu súng đại liên bên kia bờ đê lại vụt im tiếng. Bởi vì đối diện với bờ đê bên này bây giờ có chừng hai Trung đội Việt Cộng mặc áo bà bà đang từ các hố cá nhân được ngụy trang cẩn thận dọc theo bờ ruộng bỗng vùng đứng lên và đang xung phong về hướng của họ.

Vvề phần Đại úy Straud lúc bây giờ vì bị quá đau bởi vết thương, Straud nằm yên dưới vũng nước sình lầy đầy phân chuồng bên dưới ruộng. Đám Việt Cộng đang bì bõm dưới ruộng nước, tiến về hướng bờ đê. Straud đã thấy thân thể Đại Úy Hoàng càng lúc càng lún sâu dưới nước. Từ bên trước mũi tiền sát bây giờ cũng không còn nghe động tịnh gì. Straud tin rằng Trung úy Trang đã chết. Bây giờ thì Straud biết được rằng ngay lúc này đây anh có thể thực hiện điều mà anh mong muốn từ lâu, đó là việc tự anh sẽ chỉ huy cuộc hành quân này theo ý của mình, nhưng lúc này toán xung kích Việt Cộng bên dưới ruộng chỉ còn cách anh không hơn hai mươi thước, gần đủ để Straud thấy rõ những đôi mắt xếch ánh lên đầy thù hằn đang càng lúc càng đến gần bên mình với súng cầm tay có gắn lưỡi lê nhọn hoắc. Đại úy Straud biết rằng mình sẽ không còn chỉ huy được bao lâu nữa, anh đưa tay lôi khẩu súng lục đeo bên hông, lên đạn, nhắm thật kỹ vào tên Việt Cộng đang dẫn đầu toán quân, nhưng anh vụt khựng người lại khi dưới ánh mắt của mình, anh nhận ra người trong tầm súng là một người đàn bà. Ngón tay trên cò súng từ từ nới lỏng ra, liền ngay sau đó mấy viên đạn từ khẩu súng lục trên tay người đàn bà đó nổ vang và ghim thẳng vào đầu và ngực Đại úy Straud làm viên sĩ quan Cố Vấn chết không kịp trối.

Bên dưới bờ kinh, Trung úy Gary Sherman đưa khẩu súng AR15 lên hướng về phía địch đang tràn tới, nhưng khẩu súng lại bị kẹt đạn và trở thành vô dụng, anh đứng đó nhìn đám Việt Cộng càng lúc càng gần với đám người còn lại của Đại đội. Một vài người nổ súng, người dùng báng súng đập vào kẻ thù, kẻ dùng dao chém tàn nhẫn vào đám tàn quân. Hỗn loạn giữa đám người tàn ác đó diễn ra, một số Việt Cộng bắt đầu thu nhặt vũ khí, đạn dược cùng máy truyền tin trên những xác chết. Theo lệnh của Gary, người lính giữ súng phóng lựu bắn hai quả đạn vào đám người xung phong đợt thứ hai của Việt Cộng, nhưng nhịp độ tiến quân của họ quá nhanh và hầu hết đều thoát khỏi tầm đạn nổ, một số ít người quỵ xuống ruộng nước, phần lớn vẫn tiếp tục tiến bước trong khi đó những binh sĩ Việt Nam cũng ùa nhau nhảy hết xuống bên này bờ kinh để cố thoát cuộc tàn sát của quân thù.

Mọi người đều bỏ súng lo chạy thoát thân, họ cũng không màng đến Gary lúc này cũng muốn bỏ chạy theo, nhưng ngay lúc đó Gary chợt thấy một người lính trẻ chạy ngang nơi mình đang đứng và trên tay vẫn còn cầm khẩu Carbine. Gary đưa tay giật lấy khẩu súng, tựa người vào bờ kinh, anh nhắm tên Việt Cộng gần mình nhứt, một người mặc bà ba đen chạy đầu toán nhảy đến chỗ Trung úy Trang đang trúng đạn và mìn nằm dưới ruộng. Cũng như Đại úy Straud, Gary Sherman cũng kinh hoàng khi nhìn thấy Tuyết Lương quay mặt về hướng mình. Tuyết đã không để ý đến Gary cho đến lúc này. Gary thấy vẻ luống cuống in rõ trên khuôn mặt đẹp đẽ của người nữ cán binh Việt Cộng khi thấy mũi súng trên tay Gary đang nhắm vào mình. Trong một thoáng, hai người nhìn nhau chăm chú. Gary chậm tay bóp cò súng một vi phân, thời gian đủ để Tuyết phóng mình khuất dạng bên dưới bờ ruộng.

Vài phút sau đó thì hai chiếc trực thăng HU IB do Đại Úy Straud gọi lúc nãy từ từ xuất hiện trên các ngọn cây cao… Cánh quạt trực thăng vỗ vào không khí nghe bình bịch vang lên giữa trận địa. Cùng lúc đó một tràng còi vụt vang lên và các cán binh Cộng sản bắt đầu chạy ngược trở lại các nắp hầm dẫn vào địa đạo bên trong. Phải mất mấy giây sau, hai chiếc trực thăng mới quay kịp lại để xạ kích, nhưng hầu hết mọi người bên dưới đều đã biến sâu vào các đường hầm với các chiến lợi phẩm của mình trên tay. Lúc bây giờ giữa đồng ruộng mênh mông chỉ còn lại có một mình Ngô Văn Minh đang lúng túng cố chạy theo quân bạn. Ngô Văn Minh phải chạy xa gấp hai lần những người phía trước mới tránh được cái chết. Thật sự thì từ lúc trên vị trí bắn sẽ của mình chạy đến đây thì Ngô Văn Minh đã chứng kiến thấy Đại úy Straud quăng khẩu súng kẹt đạn của mình xuống ruộng nước trước khi Tuyết Lương bắn chết người sĩ quan cố vấn này. Minh đã đến đó, trầm mình xuống ruộng để mò tìm khẩu súng. Trong lúc cố gắng chạy theo các đồng đội của mình, Minh lại bị té hai lần. Bây giờ đang chơ vơ giữa đồng ruộng với khẩu Garant ngoại khổ trên người, cộng thêm khẩu AR15 mới tịch thu được, Minh càng bị vướng víu nhiều thêm hơn. Minh đưa mắt nhìn lên trời thì vừa kịp thấy chiếc trực thăng đang chúi đầu về hướng của mình và bắt đầu nổ súng.

Được thừa hưởng vóc dáng cao và gầy của cha, Minh chạy rất giỏi, nên gã con trai của Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 514 rất tự tin là mình có thể chạy hết tốc lực và sẽ tránh né được chiếc trực thăng nặng nề, chậm chạp trên đầu. Minh không quan tâm đến hai khẩu súng trên người, gã cán binh rảo chân chạy thật nhanh, lòng tràn đầy hân hoan với ý tưởng là mình cũng dũng cảm không khác gì cha, và bây giờ mình cũng có thể khoe với mọi người về chiến công hạ được tên Đại úy địch với viên đạn thứ ba và nhứt là tránh được con chim sắt của Hoa Kỳ trên trời. Dù có cãi lệnh, nhưng nếu thấy được khẩu AR15 vừa tịch thu được thì chắc chắn cha mình sẽ hãnh diện về thành quả này không ít.

Khẩu đại liên sáu nòng trên trực thăng cày dài về phía trước mặt Ngô Văn Minh. Minh nhảy vội qua một bên rồi cắm đầu chạy theo hình chữ chi hướng về một trong các miệng hầm cách đó chừng năm mươi thước. Cùng lúc này, chiếc trực thăng thứ hai ở phía sau thấy tình hình bên dưới ruộng nước, viên phi công cho phi cơ bay chặn đầu Ngô Văn Minh và trút hết khả năng của khẩu đại liên 7 ly 6, khoảng sáu ngàn viên đạn thoát ra khỏi nòng trong vòng một phút, nhưng Ngô Văn Minh cũng tránh được làn đạn đó bằng cách bước thụt lùi về bên sau và quăng mình ra khỏi làn đạn của trực thăng.

Bên trên chiếc trực thăng đầu tiên, người xạ thủ ở khung cửa gần người phi công nhìn theo chiều hướng của khẩu súng trên tay mình tươi cười. Với vẻ mặt hân hoan, rạng rỡ, anh ta cất tiếng nói một mình.

- Được rồi chú bé, ông sẽ chơi với chú mày suốt ngày nay cho chú mày thích nhé.

Viên phi công cho trực thăng chúi thẳng đầu xuống thấp và bay chậm theo sát bên lưng Ngô văn Minh. Người phi công phụ canh chừng tầm hướng của các nòng phóng hỏa tiễn, được gắn hai bên hông trực thăng. Cơ hành của những nòng súng này được gom lại trên một cần bấm, hàng dãy đạn được nối liền dưới ổ súng đổ dài theo nòng. Bốn tràng đạn rung giật lên như thân rắn khi người xạ thủ bóp cò. Đạn bay vun vút. Dưới ruộng nước, Ngô Văn Minh tung người chạy ngoằn ngoèo và bắt đầu luống cuống, Minh đưa gương mặt đầy sợ hãi nhìn lại chiếc trực thăng đàng sau lưng. Minh biết rõ, lần này không còn cách nào để tránh được những làn đạn đang chạy từ đàng sau thẳng về hướng của mình. Một tích tắc sau, Minh nghe toàn thân như được nhấc bổng lên khỏi mặt nước, rồi bổ nhào xuống ruộng. Tấm thân bé nhỏ của Ngô Văn Minh bị dứt ra làm hai khúc, máu từ đó loang đầy mặt ruộng. Minh nằm yên mơ màng, trên đôi mắt người cán binh trẻ hằn lên nỗi đau đớn tột cùng. Đời mình tới đây đã hết rồi sao? Đời mình tới đây phải chấm dứt trước khi trở thành một anh hùng để đấu tranh giải phóng như cha mình sao?

Khi Tuyết Lương trườn người vào bên trong cửa hầm ẩm thấp, nàng đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ngô Văn Minh đang lúng túng trước miệng hầm không xa. Gương mặt của đứa bé đầy kinh hoàng và hốt hoảng. Tuyết nhìn gương mặt nhợt nhạt của đứa nhỏ mà không biết phải làm gì. Là một sĩ quan thâm niên, Tuyết biết rõ Ngô Văn Đồng lúc nào cũng ở một nơi an toàn, cách xa vùng hoạt động của mình trong khi đó con trai của y lại có mặt tại nơi này. Như vậy là đã có chuyện trục trặc đang xảy ra.

Ngô Văn Đồng cất tiếng hỏi thật lớn. Gương mặt y khác thường giữa cơn giận dữ và lo sợ.

- Thằng Minh đâu? Nó đáng lẽ phải núp lại trên cây phải không?

- Nó đã cãi lệnh và nhập vào đoàn xung phong của tôi. Một trong các người giao liên đã thấy nó tới với chúng tôi. Bây giờ có lẽ nó còn ở ngoài ruộng.

Tuyết Lương từ từ đáp:

- Tôi không thấy nó, nhưng tôi có thấy một người bị trực thăng bắn gục ngoài đó.

Ngô Văn Đồng xô Tuyết, chạy nhanh ra cửa hầm trước khi Tuyết nói hết lời. Khi Ngô Văn Đồng ra tới miệng hầm thì toàn thể các thửa ruộng đều vắng lặng như tờ. Đồng chần chừ một thoáng rồi chui mình ra khỏi miệng hầm, anh ngẩng đầu nhìn lên trời rồi băng mình giữa ruộng nước. Đồng quanh quẩn những xác người mặc áo bà ba nằm rải rác chung quanh đây, sau cùng Đồng nhận ra xác con cách bờ ruộng không bao xa. Thân thể và mặt của con mình bị những tràng đạn 7 ly 6 bắn nát không còn nhìn ra được nữa. Ngô Văn Đồng nhận ra con nhờ khẩu Garant bóng loáng còn đeo trên người của nó, nhưng cây súng đó cũng như cây AR15 và bất cứ những gì chung quanh đây trong vòng vài thước đều dính đầy máu của Minh. Ngay lúc Ngô Văn Đồng cúi người xuống bồng lấy cái xác bầy nhầy của con thì Đồng cũng kịp nghe được tiếng cánh quạt trực thăng đập vào không khí bên kia vòm cây ở ấp thứ Ba. Đây là chiếc trực thăng mà trước khi bị giết Đại úy Straud đã gọi đến để chở đoàn quay phim của hãng truyền hình Anh quốc. Ngô Văn Đồng thấy chiếc trực thăng lúc này đã nhô cao lên khỏi ngọn cây, anh vội vàng, lúng túng ôm xác con chạy vào miệng hầm.

Bên trong lòng chiếc trực thăng, người phi công phụ chợt thấy dưới ruộng nước đàng xa có bóng người đang ôm xác chết chạy vào một lỗ hỏng ở bờ ruộng. Naomi và hai người phụ tá vụt nghe một luồn hơi nóng ùa mạnh vào bên trong lòng phi cơ khi người phi công phụ bấm nút, bắn đi hai trái hỏa tiễn được gắn bên dưới thân phi cơ. Người phi công phụ đã nhắm đúng mục tiêu. Mọi người trên phi cơ đều chứng kiến cảnh tàn phá của hai chiếc hỏa tiễn phát nổ bên bờ ruộng.

Ngô Văn Đồng đang cố đem xác con mình vào bên trong địa đạo thì bị hai trái hỏa tiễn phát nổ làm thân xác hai người tan nát trong phút chốc. Một cuộn khói trắng lẫn bùn đen cuộn vào nhau tung lên cao, bao phủ cả một vùng. Đất từ bên bờ đê ồ ạt đổ xuống, chôn vùi thân xác cha con Đồng bên dưới.