SÁU
Trong văn phòng Bộ Chỉ Huy vắng vẻ, Đào Văn Lạt lẩm bẩm nói:
- Đồng chí Tuyết, đồng chí Tuyết có biết không? Cái lòng tự ái của con người đôi khi là một cái gì có giá trị rất lớn mà mình có được, nhưng nó cũng thường là một kẻ thù tai hại cho chính mình nữa.
Thoáng trong giọng nói của Lạt có một chút rung động. Trước khi Đào Văn Lạt quay đầu về nơi khác, Tuyết kịp thấy trên đôi mắt của người đàn ông rưng rưng ngấn lệ.
- Nếu như đồng chí Đồng đã không một lòng quyết làm cho con mình trở thành anh hùng trước khi nó trưởng thành, thì cả hai cha con của họ giờ này vẫn còn sống vơi chúng ta.
Tuyết mặt mày nhợt nhạt ngồi trên chiếc ghế gần tấm bản đồ trên vách, đưa mắt nhìn Đào Văn Lạt đang đi tới, đi lui trong căn hầm bị rung lên từng hồi vì sức công phá của những quả bom do oanh tạc cơ T28 đang bắn phá ngoài đồng ruộng. Đây là những chiếc phi cơ mà Đại úy Straud đã gọi xin yểm trợ trước khi chết. Những quả bom Napalm bùng lửa cháy lan rộng tận bên trong các địa đạo tại vùng này. Hai trung đội tham dự trận đánh vừa rồi của Việt Cộng đã chạy thoát vào rừng sâu, nhưng Đào Văn Lạt và Tuyết Lương đều biết những người đàn bà và trẻ con còn ở lại tại ấp Bốn không còn cách nào thoát khỏi cái chết vì bom xăng đặc. Đào Văn Lạt dừng bước, đưa mắt nhìn xuống mặt Tuyết.
- Khi tôi báo tin này cho gia đình họ, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đứa con trai kế của đồng chí Đồng, thằng “Lỏi Tì” với nhiệm vụ trông chừng mẹ và em nó đang chờ tin chiến thắng mà cho tới giờ này nó vẫn tưởng đây là một trò chơi, nhưng rồi nó sẽ thấy mẹ nó tức tưởi khóc để sau cùng nó sẽ bị ám ảnh mãi cái cảnh đã xảy ra ngày hôm nay. Lòng nó sẽ tràn lên hận thù và chất độc đó lại được truyền sang một thế hệ khác.
Đào Văn Lạt ngừng nói, ngẩng đầu lên nghe ngóng tiếng bom đạn bên ngoài giờ đã không còn nữa. Y lại tiếp tục bước qua, bước lại trong căn hầm.
- Tôi cùng chiến đấu với cha của đồng chí Đồng từ ngày cách mạng mới bắt đầu và cùng bị ngồi tù chung với đồng chí ấy. Họ là một gia đình rất can đảm. Đối với tôi thì họ đã bị thiệt thòi quá nhiều, tôi thật tình vô cùng đau đớn khi phải chứng kiến cảnh họ phải tiếp tục chịu đau khổ như thế này.
Giọng nói của Đào Văn Lạt càng lúc càng đầy vẻ đau khổ. Lạt cung tay đập mạnh vào nhau.
- Nhứt là chuyện này rất dễ dàng tránh khỏi được, nếu như tôi đã thận trọng hơn.
Tuyết bỗng cất tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.
- Nhưng thưa đồng chí Phạm, đồng chí có thể làm được điều gì? Đồng chí đâu biết trước chuyện gì sẽ xảy ra cho mình?
Đào Văn Lạt lại vụt dừng lại trước mặt Tuyết.
- Tôi đã coi thường các điều nguy hiểm. Đáng lý ra tôi phải lấy quyền hành của mình để ngăn cản Đồng khi đồng chí ấy đã mù quáng trước cái hào quang của tự ái khi đưa con mình ra trận. Việc mình xả thân cho chính nghĩa là một điều trọng, nhưng chúng ta không thể quên đi thân xác của chúng ta, nếu không, chúng ta sẽ bị mất đi nhiều việc quan trọng hơn cả cuộc chiến tranh này nữa.
Tuyết phản đối với giọng đầy ngờ vực.
- Nhưng đâu có chuyện gì quan trọng hơn chiến tranh? Làm thế nào đồng chí có thể nói rằng chiến tranh này không quan trọng?
- Dĩ nhiên là cuộc chiến tranh này quan trọng, nhưng chúng ta lúc nào cũng nên giữ thăng bằng cho đời sống của chúng ta.
Đào Văn Lạt không nói gì thêm nữa mà chỉ bước qua, bước lại trước mặt Tuyết một lúc lâu.
- Đồng chí Tuyết, cách đây khá lâu tôi đã làm một việc hết sức ngu xuẩn, vì lúc đó tôi rất tự cao, tự đại. Tôi nghĩ rằng, ngoài chính nghĩa ra, không còn gì quan trọng hơn nữa và tôi đã quá ngu muội để nghĩ rằng, tôi có thể làm cho mình không còn mang trong người những cảm nghĩ bình thường nữa. Kết quả là tôi đã làm cho một người như trường hợp của cô bị đau khổ đến cùng cực.
Đào Văn Lạt đưa cánh tay phải đặt lên vai Tuyết. Nghe sự đụng chạm của người đàn ông. Tuyết ngồi yên trên ghế và cố giữ mình cho thẳng đến khi Đào Văn Lạt tiếp tục.
- Tôi ít khi đề cập chuyện này với ai, nhưng hôm nay tôi nói với đồng chí, bởi vì qua thái độ của đồng chí, đồng chí đã làm cho tôi nhớ đến người đã từng bị tôi làm cho đau khổ. Người đàn bà đó cũng đẹp và can đảm giống như đồng chí bây giờ.
Giọng nói của Đào Văn Lạt trầm xuống như thì thầm, tràn đầy tình cảm.
- Lúc đó tôi cứ nghĩ tình yêu của tôi đối với cô ấy sẽ làm xao lãng đi công cuộc cách mạng của mình. Đồng chí thấy đó? Tôi đã dùng dao cắt bỏ đi một phần thân thể mà theo tôi, tôi nghĩ nó là một động lực thúc đẩy sự ham muốn vô ích của mình. Nhưng kể từ đó, tôi đã nhiều lần bị hành hạ khi phải nhìn tới những khuôn mặt các em bé dễ thương mà có thể chúng tôi cũng có được riêng cho mình. Không có con để nối giòng, bây giờ tôi mới tỉnh ngộ, mới biết rằng sự hy sinh của mình hơi quá đáng. Tôi đã vô cùng ân hận, và tôi sẽ ân hận suốt đời.
Tuyết nghe bàn tay của Đào Văn Lạt run nhè nhẹ trên vai mình. Lạt đứng đó với ánh mắt đầy trắc ẩn. Tuyết cất tiếng đầy thắc mắc.
- Nhưng đồng chí nói chuyện đó với tôi làm gì trong lúc này?
- Bởi vì, đồng chí Tuyết à, tôi có cảm tưởng là đồng chí đang đi vào con đường sai lạc mà tôi đã trải qua. Đồng chí đã mất chồng và sự đau khổ của đồng chí quả có lớn lao thật, nhưng nếu đồng chí không nhận ra điều tôi vừa nói thì đồng chí sẽ tự giết mình. Để đè nén sự đau khổ của mình, đồng chí đã đè nén hết tất cả các tình cảm của con người. Nếu đồng chí cứ tiếp tục mãi như vậy, đồng chí sẽ quên hẳn đi tình yêu và lòng nhân ái. Hận thù sẽ tàn phá trong nội tâm của đồng chí, rồi sớm muộn gì đời sống của đồng chí sẽ cũng trở nên vô vị như tôi.
Tuyết hằn học đáp:
- Từ ngày anh Lương, chồng của tôi, bị thảm sát. Tôi đã không dám để cho mình có thể còn yêu được bất cứ người nào cả. Nếu tôi lại để mình yếu đuối, tôi biết chắc thế nào tôi lại cũng bị đau khổ về những mất mát khác.
Đào Văn Lạt cẩn thận nói.
- Vậy các con của đồng chí không xứng đáng với tình yêu của đồng chí hay sao?
Tuyết cương quyết nói:
- Chúng nó đã có bà nội của chúng lo lắng đầy đủ rồi. Nếu tôi để mình nghĩ mãi tới chúng nó, thì tôi sẽ không thể nào thực hiện được lời thề của tôi hầu trả thù cho cái chết của chồng tôi.
Tuyết chớp nhanh đôi mắt, giọng nói nghẹn trong cổ họng:
- Và tôi cũng sẽ không thể làm những điều mà tôi đã làm được hôm nay.
Đào Văn Lạt nhìn thẳng vào mặt Tuyết một lần nữa:
- Chuyện gì vậy, đồng chí hãy nói cho tôi biết đi.
- Tôi đã lạnh lùng giết một Trung úy của Mỹ Diệm không hề gớm tay và nếu như tôi đã để tình cảm của mình xen vào thì tôi làm sao có thể hành động cho được.
- Tại sao?
Hai bờ môi của Tuyết run run:
- Hai chân của y bị mìn nổ dứt lìa khỏi thân mình, nhưng y vẫn chưa chết. Lúc tôi cúi xuống lấy khẩu súng lục của y thì y cố gắng nói chuyện với tôi nhưng không thốt được nên lời, chỉ ậm ự trong cổ họng mà thôi. Tên Trung, Úy đó cũng như tôi, y là một người lai. Tôi cầm khẩu súng: rồi quay mình bỏ đi, nhưng tôi lại nghe tiếng ậm ự trong cổ họng của y phát lên. Tôi quay người lại thì thấy y đưa tay chỉ về khẩu súng. Tôi không bao giờ quên được ánh mất van lơn của y. Trong trận mạc, chúng ta chỉ có thể thấy được sự thù hận trong ánh mắt của kẻ thù mà thôi, nhưng đàng này chính kẻ thù của mình đang cầu khẩn mình giết y.
Tuyết khẽ khép mắt lại và Đào Văn Lạt thấy từ ánh mắt đó hai hàng lệ tràn ra. Mãi một lúc lâu sau hai bờ vai của Tuyết run lên khe khẽ.
- Tôi đã dùng khẩu súng của y, bắn vào đầu y trước khi trực thăng xuất hiện. Y không kêu lên một tiếng nào, chỉ nghiêng mình qua một bên.
Tuyết nghẹn giọng, không còn nói nên lời, mặt úp vào lòng hai bàn tay khóc nức nở. Đào Văn Lạt nhìn Tuyết mọi lúc rồi vỗ nhẹ lên vai nàng an ủi.
- Đồng chí Tuyết, chúng ta sẽ còn phải chứng kiến nhiều cảnh đau lòng khác nữa, trước khi giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này. Đồng chí đã làm tròn bổn phận của mình ở nơi này rồi. Hãy quên đi nỗi thống khổ của mình, chuyện kinh hoàng ngày hôm nay hãy coi đó là một hành động nhân từ. Với sức học của đồng chí, đồng chí có thể giúp đỡ cho Mặt Trận nhiều hiệu quả hơn trong các công tác về tình báo. Hãy mang các con của đồng chí rời khỏi vùng này. Tôi sẽ lo cho đồng chí một địa bàn hoạt động khác. Hãy quên đi dĩ vãng và cố nhìn về tương lai.
Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Đào Văn Lạt và lặng lẽ gật đầu, bỗng thình lình Tuyết đưa hai tay cầm vội lây tay Lạt đưa lên gò má đầy nước mắt của mình. Tuyết thì thầm.
- Đây là lần đầu tiên tôi khóc kể từ ngày anh Lương chết.