TÁM
Trên lầu cao của khách sạn Continental Palace khoảng tám giờ mười lăm tối đã đầy thực khách như thường lệ, gồm những nhân viên làm việc cho Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, các cơ quan Viện Trợ và các nhân viên trong Phái Bộ cố vấn Quân Sự. Hầu hết các quân nhân Hoa Kỳ, theo lệnh cấp trên, họ không được mặc quân phục trước công chúng nếu như không cần thiết, nên mọi người có mặt tại đây đều mặc thường phục, đó đây một vài người bản xứ làm việc cho chánh phủ cũng đang tụ họp, trò chuyện giữa đám thực khách người Tây phương.
Guy Sherman đã đến đây sớm hơn giờ hẹn để chọn cho được một chiếc bàn trong góc sân thượng, nơi mà anh có thế ngồi quay lưng vào vách tường để nhìn xuống dưới đường dễ dàng. Đây là con đường Catinat được đổi thành đường Tự Do sau khi người Pháp rời khỏi đất nước này. Từ chỗ ngồi này Guy có thể nhìn được khách ra vào mà không phải nhóm lên khỏi ghế, vì vậy anh đã thấy Naomi bước vào ngay khi nàng bước hết bậc thang cuối cùng để vào phòng ăn của tầng lầu này. Guy cũng thấy Naomi đã bỏ đi bộ quần áo khaki tương tự như loại y phục của người Tây Phương ưa vận để đi săn tại các vùng rừng núi ở Phi Châu. Hôm nay Naomi choàng trên người bộ quần áo thời trang bằng gấm Thượng Hải hai màu mà theo Guy, có lẽ nàng đặt may tại Paris. Naomi bước tới với dáng điệu kiêu hãnh tự nhiên, chứng tỏ nàng biết rõ hiện tại có nhiều cặp mắt đàn ông đang quay đầu nhìn theo mình. Nàng chỉ dừng lại nói chuyện với người hầu bàn trong giây lát rồi bước thẳng đến bàn nơi Guy đang ngồi chờ. Vừa bước đến thì Guy đứng lên, kéo chiếc ghế mây cho nàng ngồi xuống, trong khi đó người đàn bà lí nhí lời xin lỗi vì đã đến trễ.
- Cô đừng bận tâm gì cả, mười lăm phút ngồi một mình ở đây đủ thì giờ cho tôi có dịp nghĩ xem tại sao cô chọn cái khách sạn cũ kỹ này của Pháp để tạm lưu, trong khi đối diện đây, khách sạn Caravelle có đầy đủ tiện nghi hơn nhiều, và tôi đã đi tới cái kết luận, chắc phải tại vì màu đá hoa cương đã phai màu cũng như các kiểu đèn trần thiết xưa cũ ở đây sẽ đem lại cho cô nhiều kỷ niệm êm đềm một thời thuộc địa đã nằm yên trong cái kén dĩ vãng mà người Âu Châu nào cũng có ở trong lòng phải không?
Guy Sherman vừa nói vừa cười cợt, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là Naomi đặt người ngồi thẳng xuống ghế mà không tỏ một phản ứng nào, nàng chỉ đưa mắt nhìn đám đông một lúc, thỉnh thoảng gật đầu nhẹ để đáp lễ với một vài cái vẫy tay chào hỏi của các phóng viên ngoại quốc đang ngồi chung quanh. Đến khi nàng quay đầu lại thì gương mặt của Naomi trở nên nghiêm nghị như khi vừa mới đến. Nàng cất tiếng đầy xa vắng.
- Cái thơ sau cùng mà cha tôi viết cho tôi, được viết trên một tờ giấy có mang tên hiệu của khách sạn này. Cha tôi đã viết lá thơ đó cho tôi khi ông tạm ngụ nơi đây và viết một ngày trước khi ông ấy bị giết hồi mùa Thu năm 1945. Lúc đó tôi mới có chín tuổi và đã từng chờ đợi ông trở về với con suốt năm năm dài. Đó là lý do tôi chọn nơi này để tạm trú.
Nụ cười trên môi Guy chợt tắt vội.
- Naomi, tôi thành thật xin lỗi. Tôi thực tình không biết đến việc đó. Tôi hy vọng cô bỏ qua cho sự lầm lỗi không có chút ngoại giao nào hết của tôi.
Vừa lúc đó người hầu bàn mang đến cho nàng một ly rượu chát trắng Casssis mà Naomi đã gọi trước khi ngồi vào bàn. Naomi cầm ly rượu đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ đoạn thở nhẹ và mỉm cười gượng với Guy.
- Tôi cũng thành thật xin lỗi anh, tôi không có ý phản đối gì với anh đâu.
Nói tới đây, Naomi đưa tay lên đè nhẹ vào trán mình.
- Có lẽ diễn biến xảy ra ngày hôm nay đã làm cho tôi mất hết tinh thần.
Guy Sherman ngập ngừng.
- Không có gì để cô phải xin lỗi hết cả. Chắc cô bận bịu nhiều lắm cho ngày hôm nay rồi. Cô đã gửi phim đi an toàn rồi chớ?
Naomi gật đầu.
- Tôi đã phải chịu tốn tiền để cho người chuyên viên âm thanh tự đem phim đi, bằng cách đáp phi cơ đi Hồng Kông và bắt anh ta giấu cuốn phim đó trong người. Tôi không dám liều để những cuộn phim đó bị tịch thu tại phi trường, nhưng từ lúc diễn biến đó xảy ra, tòa soạn của tôi ở Luân Đôn cứ điện thoại réo tôi phải gửi thêm lời bình luận, giải thích cho họ tới tấp…
- Không phải chỉ có mình tòa soạn của cô làm như vậy mà thôi đâu. Các bức hình do các phóng viên ở đây gửi đi bằng viễn ảnh tín đã được đăng trên trang nhất các tờ báo lớn ở bên nước của tôi rồi, và Tòa Bạch Ốc cũng như Ngũ Giác Đài, ở đâu người ta cũng hối thúc, bấn loạn kêu gọi những lời giải thích xác thực.
Naomi vừa uống rượu, vừa chăm chú nhìn Guy.
- Vậy tòa Đại Sứ của anh giải thích làm sao với họ?
Guy Sherman đưa mắt nhìn chung quanh mình với vẻ điềm nhiên một thoáng rồi quay mắt nhìn xuống ly Bourbon của mình trên bàn.
- Tôi mong được có sự trả lời này cho rõ ràng, nhưng rốt cuộc tôi chẳng biết đường đâu mà rờ.
- Guy, tôi tưởng lúc ban sáng nay anh đã nói với tôi đây là một cuộc trao đổi hai chiều mà!
Đây là lần đầu tiên Naomi gọi tên người đàn ông bằng tên thân mật, với dụng ý trách móc người đối diện cố ý đánh lừa mình, cho nên lúc Guy ngẩng đầu lên, anh bắt gặp khuôn mặt của người đàn bà đang mỉm miệng cười mỉa mai dành cho mình. Guy từ từ đáp.
- Đúng vậy Naomi à. Tôi có hứa như vậy, nhưng đây là một trường hợp mà sự ước đoán của cô không khác gì của tôi. Những người chuyên môn về các vấn đề tôn giáo Á Đông tại Tòa Đại Sứ của chúng tôi, ngay lúc này họ cũng không thể đồng ý với nhau về một vấn đề đơn giản nhứt, là hiện tại có bao nhiêu Phật Tử ở phần đất này nữa. Cô có thể dự đoán từ hai mươi đến tám mươi phần trăm dân số ở đây thì con số nào cũng có thể đúng hết, nếu như tính luôn những người theo đạo Khổng, đạo Lão và những đạo thờ thần, thờ thánh khác là Phật Giáo. Một điều chắc chắn và người ta có thể bảo đảm, là ở đây chỉ có một triệu rưỡi người theo đạo Công giáo, và hầu hết họ đều ở trong Quân đội hoặc là nhân viên của chính quyền.
Guy thở dài đầy chán ngán.
- Theo cô thì cô định nói sao với khán giả bên nhà của cô?
- Tôi đã bỏ khá nhiều thì giờ để tiếp xúc với người ở chùa Xá Lợi cũng như tại một số những ngôi chùa khác. Tôi cũng đã nói chuyện với nhiều Đại Đức và Thượng Tọa có tuổi, những người không có ý định tiếp xúc với các ký giả Tây Phương. Một trong những người này có cho tôi biết, là việc tử đạo ở Việt Nam không bao giờ được coi như một hành động tuyệt vọng, mà đây là một vinh dự cổ truyền và là một phương tiện không giải thích được để nêu cao đạo hạnh và chứng tỏ cho đối phương biết và thấy rõ tội lỗi của họ. Ông ta cũng nhắc nhở cho tôi biết, là một dòng sông lớn không thể tạo nên cơn ngập lụt bằng số lượng nước ở cuối dòng sông, mà phải do một số lượng nước khổng lồ do từ nguồn đổ xuống mới phá vỡ được bờ và làm nước tuôn trào ngập lụt được. Khi tôi hỏi vị chân tu đó ý nghĩ mà ông ta nói mang ý nghĩa như thế nào, thì ông ta nhe răng cười và nói rằng một tông đồ của Phật không bao giờ được phép dẫn dắt ai, trừ phi họ biết chắc rằng các cảm nghĩ của mình đã đạt tới thời điểm.
- Vậy cô có lĩnh hội được gì qua chi tiết đó không?
Naomi gật đầu.
- Có, tôi nghĩ rằng chính người em của Tổng Thống Diệm đã làm cho chính quyền nước này bị bất lợi khi ông ấy ra lệnh cho các chiến xa chạy bủa vào các người biểu tình phản đối việc cấm chỉ treo cờ Phật Giáo ở ngoài Huế. Chuyện này đã làm cho các Phật Tử thờ ơ từ xưa tới giờ phải có phản ứng bằng cách ùa vào các chùa chiền vì họ bị mích lòng, để từ đó lan tràn đổ ra chung với những bất mãn khác mà ông Diệm đã tạo ra từ nhiều năm trước. Cách đây nhiều tuần, một vài vị tăng sư đã cho tôi biết riêng, là họ đang tổ chức một cuộc tự sát công khai. Dĩ nhiên là chúng ta có thể đoán sai, nhưng ngay lúc này đây Việt Cộng sẽ hoặc đã lợi dụng thời cơ đứng ra để giựt dây những xáo trộn này, nhưng tôi nghĩ tôi cần có một nhân viên CIA bạn để có thể thẩm định giá trị về sự ước đoán của mình.
Naomi mỉm cười liến thoắng đoạn rướn khẽ đôi vai để cởi bỏ chiếc áo choàng trên người ra và Guy có thể thấy được nàng đang mặc trên người một chiếc áo lụa mỏng và lúc Naomi quay người lại để máng chiếc áo choàng ra bên sau thành ghế, Guy nhìn thấy rõ làn áo lụa mỏng đè sát vào bộ ngực căng đầy của nàng, anh cũng thấy rõ sợi dây đeo của chiếc áo nịt ngực chệch đi một chút, để lộ một vệt che nắng trắng trên làn da sạm nắng của người đàn bà. Guy Sherman vụt nghe lòng hồi hộp trước vẻ đẹp đầy bí ẩn của Naomi với gương mặt bất cần hằn đầy quyến rũ, rồi trí tưởng tượng trong đầu óc của anh quay cuồng với tiếng rên rỉ đặc giọng nói quý tộc Anh Cát Lợi của người đàn bà trước mặt. Chờ cho Naomi quay người lại nhìn mình, Guy trầm giọng.
- Cho tới giờ này thì vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy đã có bàn tay của Việt Cộng nhúng vào, mặc dù đây là một cơ hội rất tốt để cho họ có thể vồ lấy.
Guy Sherman ngừng nói, miệng mỉm cười đầy tự tin.
- Nếu như chúng tôi có được tin tức gì về vấn đề này, thì tôi xin hứa, cô sẽ là người đầu tiên được thông báo cho tin tức, dĩ nhiên không thể coi đây là tin chính thực được.
- Đương nhiên.
Naomi đưa ly rượu của mình lên uống cạn rồi để cho Guy Sherman cầm lấy chiếc ly không trên tay mình. Trong lúc Guy gọi người hầu bàn thì Naomi đưa mắt nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới đường, chung quanh nhà hát lớn, bây giờ được đổi lại thành Quốc Hội. Dưới chương trình viện trợ kinh tế của Hoa Kỳ, thành phố Sài Gòn lúc này có thật nhiều xe hơi và xe gắn máy. Sự đông đảo của các phương tiện di chuyển này tạo cho Sài Gòn ban đêm dầy đặc mùi ét xăng ô nhiễm. Có rất nhiều đàn bà, con gái Việt Nam cỡi xe gắn máy, để các tà áo dài của họ bay theo làn gió, trông không khác gì những cánh bướm. Dọc theo đường Tự do, Naomi cũng thấy dẫy đầy những đổi thay bộ mặt ngày xưa của con đường này với nhiều đèn Néon trước các cửa hiệu mang tên bằng Anh ngữ như The Shack, The Capitol, Fifth Avenue…
Từ bên trong các quán rượu dập dìu tiếng nhạc thời trang Tây phương ồn ào suốt ngày đêm. Bên trong các quán rượu đó Naomi được biết, hàng loạt nhiều cô gái bán Bar người Việt sẵn sàng đón các khách quân nhân Hoa Kỳmà quân số càng ngày càng đông thêm từ các mặt trận về, rồi Naomi vẩn vơ nghĩ, nếu như cha nàng còn sống cho tới ngày nay, thì ông chắc chắn sẽ không còn nhận ra cái thành phố tạp nhạp bây giờ với nửa Á, nửa Âu, dẫy đầy tham nhũng càng lúc càng bành trướng mà theo nàng phát xuất từ sự viện trợ của Hoa Kỳ và các thế lực có tiền mà ra.
- Nào, chúng ta hãy cùng uống mừng cho cuộc hợp tác Anh Mỹ này đi.
Giọng nói của Guy Sherman làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của Naomi, nàng cầm ly rượu mới được người hầu bàn mang tới, đưa lên cụng nhẹ vào ly rượu của Guy.
- Xin chúc cho mọi sự được lâu dài.
Naomi mỉm cười với Guy, đoạn cúi xuống chiếc bóp tay của mình lục lọi một lúc rồi lôi ra một miếng giấy có mang nhãn hiệu của khách sạn Continental Palace in trên đầu tờ giấy, trên đó Naomi có ghi tên và họ của nhà sư đã đến thông báo cho nàng biết cuộc tự thiêu lúc sáng ngày hôm nay. Naomi đặt tờ giấy có viết chữ úp xuống mặt bàn, miệng vẫn tươi cười nàng đẩy tờ giấy qua phía Guy Sherman, nhưng bàn tay vẫn đè chặt lên đó.
- Đây là phần nợ trả góp đầu tiên của Anh Quốc, nhưng trước khi xong chuyện này, tôi muốn được hỏi anh một vài câu hỏi.
- Cô cứ hỏi đi, bao nhiêu câu cũng được cả.
- Tại sao anh lại cần tin tức cửa tôi quá như thế này? Đáng lẽ anh có hết mọi tin tức cần thiết cho mình ở Tòa Đại Sứ rồi?
- Dĩ nhiên là chúng tôi có một số ít tin tức cần thiết, nhưng tình hình ở đây thay đổi bất thường quá đỗi và chúng tôi không thể làm sao dọ dẫm cho rõ ràng được, vì vậy nên bất cứ tin tức nào thu thập được cũng đều quan trọng đối vơi chúng tôi ngay lúc này hết.
- Nhưng sự bất ổn ở đây không làm cho anh và các bạn của anh áy náy chút nào hết hay sao? Như diễn biến ngày hôm nay xảy ra đã không làm cho anh lo ngại về vai trò của người Mỹ ở đây sao?
- Naomi, Tòa Đại sứ chúng tôi không thảo ra các chính sách, chúng tôi chỉ cố cung cấp rõ ràng các sự kiện xảy ra ở đây mà thôi, còn các chuyện khác đều do người ta quyết định ở Hoa Kỳ, cô biết điều đó mà.
- Nhưng như vậy đâu có nghĩa là anh không có một ý kiến nào?
- Dĩ nhiên là không rồi, nhưng cô hãy tin tôi đi, tất cả mọi người ở Tòa Đại Sứ đều ủng hộ một trăm phần trăm các nỗ lực quân sự tại đây, đặc biệt là tôi, tôi tin rằng những gì chúng tôi thực hiện ở đây đều đúng.
Guy Sherman để ly rượu xuống bàn, chồm người về phía Naomi.
- Chuyện xảy ra ở đây ngay lúc này chỉ là một phần phản công của Cộng Sản Quốc tế mà thôi. Cộng sản gọi đây là chiến tranh giải phóng với hai mặt giáp công, nhưng họ vẫn dùng các kỹ thuật lật đổ và xâm nhập vào chính quyền tại nơi này, cũng như bất cứ nơi nào trên thế giới. Bằng cách này, Cộng Sản Nga và Trung Hoa có thể chẻ sự an ninh của Âu Châu tại từng quốc gia một mà không sợ gặp phải sự đối kháng chính yếu nào, trừ phi chúng ta làm mạnh ở miện Nam này hay bất cứ ở một nơi nào mà Cộng Sản chọn, thì Tây Phương sẽ khỏi cần tốn một trái bom nguyên tử nào và không phải nước nào xâm lăng nước nào được cả. Chủ nghĩa Cộng Sản phải được chận đứng lại. Cô đừng nghĩ lầm, cô Naomi. Đây không phải là một cuộc chiến tranh không quan trọng, có thể cuộc chiến này còn quan trọng hơn cả cuộc chiến tranh thế giới thứ hai nữa.
- Tôi nghĩ rằng không phải bất cứ ai trong Tòa Đại Sứ của anh cũng đều có cùng ý nghĩ giống như anh vậy đâu Guy à. Người ta không nhiệt tâm làm việc và cũng không tự tin như anh đâu. Dĩ nhiên họ sẽ đồng ý theo với cái lý thuyết chung của các anh.
Naomi mỉm cười, giọng nói của nàng tỏ vẻ thán phục Guy.
- Nhưng có điều tôi không biết, là liệu phe ta có thể thắng được cuộc chiến tranh này hay không? Nhứt là khi tôi đã từng chứng kiến trận đánh ở Mộc Linh.
Guy đáp nhanh.
- Không thể lấy trận Mộc Linh làm điển hình cho toàn bộ cuộc chiến này được. Cuộc chiến tranh đang được chiến đấu trên hai mặt trận và đang trên đà thắng thế cả hai. Đây là một quan điểm được nhìn từ bên trong nhìn ra. Cô hãy tin tôi, hãy tin một người nắm hết các dữ kiện quan trọng để xác nhận với cô. Hiện tại, chúng tôi đang dồn Việt Cộng vào thế bị động và với sự phối trí nhanh nhẹn của các đơn vị thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa bằng trực thăng và các thiết vận xa lội nước, sự ép buộc Việt Cộng phải thay đổi là một việc chắc chắn. Cô đã thấy các trực thăng võ trang với đại liên 7 ly 62 và hỏa tiễn, cô đã thấy T28, cô cũng đã thấy pháo binh và bom Napalm rồi. Chúng tôi đang xông khói cho Việt Cộng chóng tan rã với các kỹ thuật tối tân thượng đẳng của chúng tôi. Còn tại mặt trận chính trị, chúng tôi đã gom được mười triệu dân vào các thôn ấp an toàn như Anh Quốc đã thắng trận giặc gần mười năm với Cộng Sản tại Mã Lai. Cô đã thấy các hàng rào ấp chiến lược rồi chớ? Cô có thấy giống như các đồn lũy của kỵ binh chúng tôi trong thời kỳ Tây tiến không? Cho nên cô hãy tin tôi đi, chúng tôi đang thắng ở tại Đông Dương này, cũng giống như chúng tôi đã thắng tại miền Viễn Tây ngày xưa.
- Nhưng Pháp đã đánh nhau tại đây ròng rã suốt tám mươi năm dài và có thể họ đã giết hàng triệu người Việt Minh rồi, nhưng rốt cuộc họ vẫn bị thua. Nội điều này đã không làm anh mất ngủ sao?
- Người Pháp đã không chiến đấu đúng theo sách lược, cô Naomi à. Họ cũng không có đủ kỹ thuật tân tiến như chúng tôi hiện có. Điều khác biệt hơn nữa, hồi đó người Pháp ở đây là Thực dân.
Đôi mắt của Guy Sherman bỗng ánh lên vẻ châm biếm.
- Thật là tức cười khi một người Anh như cô lại quên đi điều đó.
- Có lẽ chúng tôi không ai nghĩ tới chuyện lịch sử.
Guy lắc đầu cương quyết.
- Tôi không nghĩ sự thật là như vậy. Tôi cho rằng sự lo lắng nhiều về lịch sử sẽ làm trở ngại cho công việc của mình. Ở đây, sự quyết định và ý chí là liều thuốc quan trọng để trị liệu cho tình cảnh như thế này. Hai điều căn bản này là điều đã làm cho Hoa Kỳ không được các quốc gia khác đồng ý. Tôi nghĩ rằng đây là một vấn đề hệ trọng mà cha tôi đã dạy cho tôi. Cha tôi là đại diện cho tiểu bang Virginia tại Thượng Viện Hoa Kỳ suốt bốn mươi năm trường và bây giờ ông vẫn sống vơi các phương thức đó.
- Nhưng sự quyết tâm và ý chí để hành động đâu có đem về thành quả như ý đâu, nhứt là với mấy ông ở bên đó?
Nói tới đây Naomi gật đầu, ra dấu về hướng các ký giả Hoa Kỳ đang có mặt tại tầng lầu này. Guy đưa mắt nhìn vội về đám nhà báo trẻ, gương mặt anh xụ xuống.
- Tại Sài Gòn này hiện có hơn một trăm trận chiến đang xảy ra cùng một lượt đó Naomi à. Điều bất hạnh là báo chí của chúng tôi và Tòa Đại Sứ của chúng tôi không mấy khi có cùng chung một ý.
- Tại sao vậy?
- Mấy người làm báo Hoa Kỳ kia có thể là bạn của cô, cho nên tôi phải thận trọng lời nói của tôi mới được. Tôi có thể nói như thế này: Bất cứ ai trong đám họ cũng cố tâm đi tìm kiếm những nguồn tin tệ hại nhất ở đây, những tin tức làm động lòng trắc ẩn của người khác. Lúc nào cũng vậy thôi, bởi vì những thứ đó họ nghĩ sẽ đem lại cho họ giải thưởng Pulitzer dễ dàng hơn. Họ không thích gì hơn là được viết những chuyện xỏ xiên như chiến tranh nó tàn khốc như thế nào, chuyện chính quyền Diệm tàn ác ra làm sao, đại loại như vậy.
- Có phải vì vậy nên anh làm bạn với tôi phải không Guy?
Naomi vừa nói, vừa mỉm cười như cố xua đuổi vẻ nặng nề của câu chuyện.
- Vậy anh muốn tôi trình bày quan điểm của tôi theo như ý của Tòa Đại Sứ của anh muốn không?
Guy không trả lời, anh đưa ly rượu lên môi, nhìn Naomi đăm chiêu một thoáng rồi gương mặt căng thẳng của anh từ từ dịu dần xuống, trên môi vụt điểm một nụ cười.
- Cô không những là một người đàn bà tuyệt đẹp mà còn rất cương quyết, đương nhiên là tôi phải nói thêm rằng trực giác của cô rất bén nhạy nữa. Dĩ nhiên, Tòa Đại Sứ của chúng tôi rất quan tâm đến việc khi thấy báo chí loan tin đồng điệu với đường lối của mình, nhưng tôi đã hứa với cô rồi phải không? Nếu cô giúp tôi, tôi sẽ giúp lại cô, và nếu như trong thời gian hợp tác này của chúng ta, một tình bạn thân thiết nảy nở ra thì tôi cũng không phản đối gì hết đâu.
Naomi đưa tay vén một vài sợi tóc xõa xuống mặt, miệng cười bí hiểm.
- Tôi cũng phản đối gì đâu?
Mắt vẫn chăm chú nhìn Naomi, Guy đưa tay để lên tờ giấy mà Naomi còn giữ chặt bên dưới tay, kéo về phía mình. Naomi nhìn Guy một lúc, nhưng trước khi Guy giở lấy tờ giấy, Naomi đặt một bàn tay khác lên trên tay Guy giữ lại.
- Còn một điều nữa. Các tin tức mà anh cho tôi biết sẽ không được tiết lộ xuất xứ, việc này tôi cũng muốn được áp dụng cho những tin tức mà tôi cho anh biết nữa. Tên và địa chỉ ghi trên tờ giấy này nhứt định phải được giữ kín đó nghe.
- Chuyện đó cô khỏi phải cần dặn.
Khi Naomi ngồi thẳng lại trên ghế của mình, Guy xếp tờ giấy và cho vào túi áo trong mà không cần nhìn tới. Anh cầm lấy ly rượu của mình uống cạn rồi đứng lên.
- Tôi rất hân hạnh được trò chuyện với cô hôm nay, cô Naomi, hy vọng sẽ được gặp lại cô nhiều lần sau này nữa.
Guy đưa mắt nhìn khắp người Naomi một lúc rồi mới rời khỏi bàn, bước xuống thang lầu và nhập vào đám đông qua lại trên đường Tự Do. Trước khi Naomi uống cạn phần rượu của mình thì đám phóng viên, ký giả trẻ cũng lần lượt ra về. Lúc đi ngang qua bàn của Naomi, ai nấy cũng gật đầu chào nàng, riêng một người đi sau cùng là một thông tín viên trẻ, làm việc cho một hãng thông tấn nổi tiếng, dừng lại bên cạnh Naomi. Y đưa tay vào túi, lôi ra một cặp kiếng râm, bẻ cao cổ áo khoác rồi đeo cặp kiếng lên mặt, nhìn chung quanh đây trước khi cúi xuống thì thầm.
- Hãy thận trọng nghe cô Lewis. Tụi tôi, ai cũng nghi ông Sherman là cớm hạng nặng đó. Chúng tôi nghĩ rằng cô cũng nên biết điều đó, nói để cô phòng thân thôi.
Naomi cười cởi mở trước vẻ bí mật của người thanh niên.
- Cớm hạng nặng?
Người thanh niên mỉm cười đoạn cúi xuống gần hơn.
- Chuyên viên chống nổi loạn, liên lạc viên Lực Lượng Đặc Biệt. Tất cả những điều bẩn và lén lút nhất mà CIA đưa ra để thực hiện ở đây đó cô. Tôi báo cho cô biết rồi đó nha.
Naomi thì thầm.
- Anh đừng lo, tôi đã biết trước việc này rồi.
Người thông tín viên trẻ gỡ cặp kiếng mát rồi khẽ nhíu mày nhìn Naomi đầy kinh ngạc, nhưng y lại nhoẻn miệng cười, khẽ nhún vai rồi vội vã bước nhanh đuổi theo đồng bạn.