← Quay lại trang sách

CHÍN

Nắng Sài Gốn giữa trưa thật vô cùng nóng bức, nhưng trong các căn phòng cao với tường lót bằng đá cẩm thạch tại dinh Gia Long thật mát mẻ với các bóng cây dầy đặc. Trước khi bước vào đây, Guy Sherman đã phải dừng chân, gỡ cặp kiếng mát ra cho người lính giữ an ninh nhận diện mình với thẻ căn cước do Tòa Đại Sứ cấp, và khi người lính Lực Lượng Đặc Biệt Việt Nam, từng được Hoa Kỳ huấn luyện, đang làm lính hộ vệ cho Tổng Thống Phủ trao lại tấm thẻ căn cước cho mình, Guy đeo lại kiếng lên mắt rồi rảo bước lên tầng lầu thứ hai.

Guy đã biết trước, tầng lầu thứ ba là phòng làm việc của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Được trần thiết và trang trí theo phòng của các quan lại ngày xưa với một chiếc bàn làm việc, một giường ngủ bằng gỗ cẩm lai, một vài tủ sách và một chiếc bàn khác để tài liệu, tất cả đều được đặt chung trong một phòng dùng vừa là phòng làm việc vừa là phòng ngủ, phòng ăn cho một người độc thân, lãnh đạo miền Nam Việt Nam này trong suốt thời gian chín năm qua. Tại văn phòng này, Tổng Thống Ngô Đình Diệm chỉ tiếp đãi những quan khách người Việt và một số rất ít nhân viên ngoại quốc đặc biệt mà thôi - những nhân viên tình báo CIA như Guy Sherman, nếu anh muốn gặp riêng Tổng Thống Diệm.

Phòng tiếp tân chính được đặt bên dưới tầng trệt, nơi mà quan Thống Đốc Nam Kỳ ngày xưa cư ngụ, bây giờ được dùng để tổ chức các cuộc tiếp tân chính thức theo nghi lễ ngoại giao. Lần này, Guy Sherman không lên tầng lầu thứ ba để gặp Tổng Thống Ngô Đình Diệm mà ghé lại tầng lầu thứ hai để vào gặp ông cố vấn Tối Cao, bào đệ của Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa là ông Ngô Đình Nhu, vì văn phòng của ông ta được đặt tại tầng lầu này. Ở bên ngoài cửa, Guy Sherman cũng phải để cho một viên Thiếu Tá Lực Lượng Đặc Biệt khám xét cẩn thận trước khi bước vào trong. Ngô Đình Nhu, một tay chính trị gia gian hùng theo bản năng. Ông ta nghi ngờ bất cứ ai có ý lôi cuốn vào các âm mưu chính trị lén lút hoặc ngược lại.

Khi người sĩ quan với vẻ mặt không bao giờ cười của mình đã khám xét Guy Sherman xong và biết rõ là anh không có mang theo vũ khí, viên sĩ quan mới đưa Guy vào một căn phòng rộng lớn hơn phòng làm việc của Tổng Thống Ngô Đình Diệm rất nhiều. Trong phòng trang trí với một chiếc đầu cọp còn dính bộ da được thuộc kỹ càng trên sàn nhà, một số đầu nai được thiết trí cẩn thận trên các khung mà Guy nghĩ rằng người em của Tổng Thống Diệm đã săn được trên Đà Lạt. Trên một bức tường có treo một bức tranh sơn dầu thật to, vẽ một người đàn bà đẹp, mặc áo dài xuyến mỏng mà theo Guy nhận xét thì người họa sĩ đã tự thêm thắt vào đặc tính thực của người mẫu để vẽ lên cái thân hình thon thon của người đàn bà đó với khuôn ngực thật cao đầy nhục thể và đôi mắt được tô điểm thêm cái vẻ kiêu căng theo kiểu đào hát ở Bắc Kinh.

Ngô Đình Nhu đang ngồi đàng sau một chiếc bàn bằng sơn mài thật lớn. Trên người ông ta mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo vàng nhạt, cụt tay. Ông Nhu không buồn ngẩng đầu lên nhìn người đang bước vào phòng của mình. Đến trước bàn làm việc của ông Cố Vấn, Guy Sherman có đủ vốn liếng tiếng Việt để hiểu được ông Nhu đang cúi đầu vào một kẹp đựng hồ sơ mà anh đọc vội trên tiền đề có in hàng chữ “SỞ NGHIÊN CỨU XÃ HỘI VÀ CHÍNH TRỊ”. Đây là một cơ quan Cảnh Sát do ông Nhu lãnh đạo. Nhìn kỹ thêm một chút, Guy thấy được tên của mình được đánh máy rõ ràng bên dưới con dấu đóng hai chữ TỐI MẬT tại góc tờ giấy. Sau cùng thì ông Nhu cũng gật đầu nhìn lên, nụ cười nhẹ trên gương mặt của ông ta rõ ràng không phải là một nụ cười tự nhiên.

- Vậy ra thì vào những năm 1920, cha ông đã đem gia đình qua đây săn bắn, và người anh lớn của ông đã bị giết ở đây. Thật là một việc xui xẻo hay tại vì bất cẩn?

Ngô Đình Nhu nói tiếng Pháp bằng một giọng trầm và đặc thật khó nghe, nhưng câu hỏi của ông ta rõ ràng chỉ để hỏi mà thôi chứ không cần Guy phải trả lơi, cho nên Guy vẫn đứng yên trong khi ông Nhu tự đốt cho mình một điếu thuốc rồi nói tiếp.

- Một người anh khác của ông cũng trở lại đây nhiều lần, tôi nghĩ vậy, anh ấy cũng là tác giả của một biên khảo mập mờ về quốc gia này của chúng tôi nữa. Và như vậy chắc ông đã thừa hưởng những kiến thức của anh mình rồi. Có phải vì vậy mà CIA đã chọn Monsieur Sherman đến đây để hỏi xem chúng tôi có dự tính gì để đối phó với điều sỉ nhục của Phật giáo phải không?

Từ nãy giờ Ngô Đình Nhu vẫn chưa mời Guy ngồi, cho nên anh vẫn đứng trước bàn làm việc, đưa mắt nhìn vào gương mặt nhợt nhạt hằn vẻ thâm độc của người đối diện đang chờ mình trả lời. Guy nghĩ rằng gương mặt đó hồi còn trẻ chắc phải là đẹp trai, điển hình cho thanh niên Á Châu, nhưng bây giờ so với số tuổi năm mươi hai, làn da của ông ta đã căng thẳng khác thường trùm lên hai xương gò má cao khiến cho phần dưới nhăn nheo, dồn cục trước tuổi bởi kết quả của tật ghiền á phiện của mình, vẻ mặt của Ngô Đình Nhu lúc này vẫn bất thường với nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt long lanh kỳ quái và Guy đi đến kết luận là những lời đồn đại về người đàn ông này trong việc ông ta đang dùng cả bạch phiến nữa, là một điều có thật.

- Anh Joseph của tôi hiện bây giờ đang một mình nghiên cứu về quá trình lịch sử của Việt Nam mà thôi, thưa ông Cố Vấn.

Guy Sherman trả lời với một giọng dè dặt, anh cẩn thận lựa chọn từng chữ Pháp một để đáp lời ông Nhu.

- Phần tôi, cũng như tất cả những nhân viên ngoại giao khác, tôi chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại mà thôi. Tôi không nghĩ là ông cố vấn đã quên rằng cuộc chiến tranh tại quốc gia này của ông được coi như là một cuộc chiến tranh có tầm vóc chiến lược quan trọng của Hoa Kỳ nữa.

Nụ cười hời hợt của ông Nhu vẫn không thay đổi trên gương mặt đãi bôi của ông ta. Ông Nhu cất tiếng.

- Một đôi khi tôi nghĩ rằng, nếu như chúng tôi không dính líu tới Hoa Kỳ thì tôi biết mấy. Tôi mới vừa nhận được một báo cáo cách đây một giờ đồng hồ, cho biết là các Chỉ huy trưởng Quân đội Hoa Kỳ đã ra lệnh cho rút về tất cả các Cố vấn tại các đơn vị được đưa ra để kiểm soát Phật giáo. Các ông có vẻ đều không nhận thức được rằng những người liều mạng cho chính nghĩa đó đều không đúng một chút nào, và các ông không nắm vững được tình hình là Phật giáo chỉ là một công cụ của Cộng Sản mà thôi.

- Nếu như Ông Cố vấn có bằng chứng xác thực cho lời nói của mình thì tôi sẽ sẵn sàng báo cáo ngay cho ông Đại Sứ Hoa Kỳ về việc này. Trong khi đó chúng tôi đã xem các vấn đề này không dính líu gì đến Cộng Sản hết cả. Ông Đại Sứ Hoa Kỳ đã có nói với ông anh của ông, tôi nghĩ như vậy là Hoa Thịnh Đốn rất quan tâm đến việc rắc rối của Phật Giáo có thể làm xáo trộn quốc gia này đến mức độ mà các nỗ lực quân sự sẽ bị tổn hao nhiều. Cuối con đường này là binh sĩ Hoa Kỳ sẽ bị nguy hiểm.

Ngô Đình Nhu dụi tắt điếu thuốc trên tay mình vào một cái gạt tàn vơi vẻ thật yếu ớt, đoạn đưa tay mở chiếc hộp đựng thuốc lá bằng đồi mồi lây ra một điếu thuốc khác. Sau khi châm xong điếu thuốc kế tiếp, ông Nhu vẫn cười như một hình nộm.

- Monsieur Sherman à. Tôi rất hân hoan được gặp ông ở đây. Một cuộc gặp gỡ bất thường như thế này với một người như ông làm cho tôi dễ dàng bộc lộ ý nghĩa chân thành của mình hơn. Đối với ông Đại Sứ của ông thì tôi phải bị rắc rối về vấn đề hình thức nhiều hơn. Xin ông hãy ngồi xuống và tự nhiên cho.

Ngô Đình Nhu chỉ tay về một chiếc ghế đặt trước bàn với cử chỉ đầy nhũn nhặn và Guy buông người ngồi xuống đó. Ông Nhu chăm chú nhìn Guy một lúc rồi lại nhoẻn miệng một nụ cười giả tạo.

- Monsieur Sherman biết không? Tôi đã suy nghĩ nhiều lắm rồi và tôi hiện không biết có nên thuyết phục ông anh của tôi về việc bỏ qua một bên hết các viện trợ của Hoa Kỳ hay không. Chuyện này tôi chỉ nói với một mình ông mà thôi, là hiện tại Pháp đã hứa giúp chúng tôi dễ dàng nói chuyện với Hà Nội. Dĩ nhiên người Pháp làm vậy rõ ràng là với dụng ý tự kỷ riêng về phần kinh tế của họ trên phần đất này mà thôi, nhưng cũng như Hoa Thịnh Đốn đã nói chuyện vơi Mạc Tư Khoa. Tôi chợt nghĩ tại sao Sài Gòn lại không nói chuyện với Hà Nội? Chúng ta đã không quên rằng các sự giải quyết cho Hoa Kỳ còn thiếu gì phương cách phải không?

Guy Sherman hít một hơi thở nhẹ. Sự đe dọa bên dưới khuôn mặt đầy xảo quyệt đã rõ rành rành, nếu như ý định nói chuyện với Hà Nội được công khai tuyên bố với chính phủ Hoa Kỳ như ý của Ngô Đình Nhu thì ảnh hưởng ngoại giao sẽ đưa Hoa Kỳ vào một thế lúng túng vô chựng. Guy bình tĩnh đáp.

- Chúng tôi nói chuyện với Mạc Tư Khoa vì chúng tôi không có chiến tranh với họ. Chúng tôi có mặt tại nơi này vì Sài Gòn đang có chiến tranh với Hà Nội. Sự kiện của hai vấn đề đều hoàn toàn khác biệt nhau rất nhiều, nếu như ông Cố vấn chịu suy nghĩ lại trước khi quyết định.

Ngô Đình Nhu nhìn Guy Sherman chăm chú với nụ cười bất di bất dịch mà không trả lời. Ngay lúc đó thì đàng sau lưng ông Ngô Đình Nhu, ở về phía cánh cửa phòng, có tiếng chân người bước vội vàng. Tiếng lộc cộc của giày cao gót nện mạnh xuống sàn nhà, rồi thì cánh cửa vụt mở. Một người đàn bà vội vã bước vào. Guy Sherman ngẩng đầu lên nhìn, anh có cảm tưởng như người đàn bà trong tranh treo bên tường mà anh thấy tự nãy giờ vụt biến thành người thật.

Trên người mặc một chiếc áo dài gấm màu vàng ánh sắc hồng, có thêu một nhành liễu trên thân áo. Toàn thân bà Ngô Đình Nhu toát ra một luồng điện tràn đầy nhựa sông. Chiếc áo dài ôm gọn lấy thân thể của người đàn bà tưởng chừng như đó là làn da thứ hai của bà ta, trên khuôn mặt được trang điểm thật mỹ thuật với đôi mày thật sắc làm nổi cao đôi gò má phúng phình Đông phương. Vừa nhìn thấy bà Nhu, đầu óc Guy nghĩ ngay đến người đàn bà trong tranh và người thật, từ đó Guy thầm so sánh hai người đàn bà chớ không còn quan tâm đến chủ đề mà anh đang bàn luận nữa. Vừa bước vào trong phòng, bà Nhu đã léo nhéo một tràng tiếng Pháp với một giọng vô cùng giận dữ, đồng thời đưa cao một chồng báo Anh ngữ và Pháp ngữ trước mặt chồng trước khi bà bước đến bên cạnh ông ta.

- Coi đây, các ông nhiếp ảnh Hoa Kỳ chắc đã đút tiền cho ông thầy chùa này để ông ta nướng mình cho các ông ấy chụp hình đó thôi.

Nói xong bà Nhu quẳng chồng báo lên bàn.

- Đây nhứt định là âm mưu của Cộng sản.

Trong lúc ông Nhu lật lật các tờ báo thì bà vợ đứng bên sau lưng chồng, đưa mắt nhìn sòng sọc vào Guy Sherman. Lúc bấy giờ Guy mới để ý và nhận xét chiếc áo dài mà bà đang mặc trên người khác hẳn với chiếc áo dài cổ truyền một điểm. Thay vì cổ áo dài thông thường được may cao đứng đắn, chiếc áo dài bà Nhu đang mặc trên người được may hở cổ tận xuống phần trên của bộ ngực căng tròn của người đàn bà, càng lôi cuốn thêm người nhìn.

Khuôn mặt của bà Nhu lúc này biết rõ sự quyến rũ của mình, bà cất giọng giận dữ như lúc vừa mới bước vào đây.

- Mà cũng có thể CIA đã âm mưu xúi giục Phật giáo lật đổ chính quyền này nữa ông Sherman à.

Guy bối rối đổi vị thế ngồi của mình trên ghế. Anh đã từng nghe đi nghe lại những điều đồn đãi về sự dữ dằn của người đàn bà này cũng như những điều nói đời sống tình dục của bà ta nữa, nhưng Guy cố ý không tin những điều đó là sự thật, nhưng bây giờ, chứng kiến rõ con người bằng xương bằng thịt của bà ta, Guy công nhận người đàn bà này còn hơn những lời đồn đại đó rất nhiều. Bà Nhu vẫn đưa mắt tiếp tục nhìn vào mặt Guy thách đố” và chờ Guy trả lời, nhưng trước khi Guy tìm được câu trả lời thì ông Nhu đã ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.

- Nếu CIA cố tình làm việc này thì phản ứng của chúng tôi cũng đơn giản thôi. Để bảo vệ cho mình, chúng tôi sẽ cho rút một số lớn quân từ miền đồng bằng cửu Long về để bảo vệ Sài Gòn.

Guy nói với một giọng ngờ vực.

- Chuyện này có vẻ như ông cố vấn muốn đem sự thất bại quân sự của mình để đe dọa Hoa Kỳ vậy. Không hiểu như vậy có thuần lý hay không?

Gương mặt nhăn nheo của Ngô Đình Nhu đanh lại. Lần đầu tiên nụ cười hời hợt trên mặt ông ta biến mất.

- Uy tín của Hoa Kỳ đã ký thác vào đây rồi ông Sherman à. Tôi không thể thay anh tôi để nói chuyện này, nhưng tôi và vợ tôi hiểu Hoa Kỳ nhiều hơn ông tưởng, nếu như các ông thua ở đây, nếu như các ông bỏ rơi cái quốc gia này, cái quốc gia mà các ông đã giúp đỡ từ năm 1954 thì những sự giúp đỡ khác trên thế giới sẽ còn có giá trị gì nữa không? Rồi các ông sẽ nghĩ như thế nào về uy tín của các ông đối với đồng minh và sự khủng hoảng tiếp theo đó? Dân chúng Hoa Kỳ rất thích làm công dân của một quốc gia lúc nào cũng chiến thắng. Họ là những người ngưỡng mộ sự chiến thắng trên hết mọi vật chất, dù đó là trò chơi chiến tranh cũng vậy. Người Pháp rất xảo quyệt, nhưng họ khôn ngoan hơn, đó là lý do khiến tôi chọn Pháp thay cho Hoa Kỳ.

Guy bình tĩnh đáp.

- Nhân dân Hoa Kỳ chắc chắn rất đơn giản trong một lãnh vực. Chúng tôi biết chúng tôi đang phải đương đầu với ai, chúng tôi không dễ dàng thay đổi vị trí của chúng tôi. Tại đây chúng tôi ủng hộ bất cứ điều gì đưa tới nỗ lực cho cuộc chiến tranh này, cho nên nếu như có điều gì chen vào các nỗ lực đó thì chúng tôi bắt buộc phải chống đối lại. Chúng tôi không thể bỏ công để nhìn thấy sự chiến đấu của mình bị thua vào tay Cộng Sản.

- Nhưng các ông muốn chúng tôi phải chịu thua và nhượng bộ trong việc chống đối với Phật giáo đấy thôi!

Bà Nhu chống hai tay lên hông, hai chân đứng dạng ra trong tư thế thách đố. Mặc dù đang mang đôi giày cao gót màu xanh mua tại Paris, nhưng bà vẫn không cao hơn một thước sáu. Bà mở miệng cất tiếng nói với dáng điệu như một con mèo đang giận dữ.

- Chỉ còn một cách duy nhất để cho gia đình chúng tôi và chính phủ này giành lại sự ủng hộ của toàn dân là phải đập tan Phật giáo. Nếu như ông Sherman đến đây để biết thái độ của chúng tôi như thế nào về vấn đề Phật giáo thì tôi xin nói với ông như thế này: Nếu có một ông sư nào khác muốn tự thiêu nữa, thì tôi sẽ vui lòng biếu không cho họ xăng và diêm quẹt.

- Làm mích lòng Phật giáo, quý vị không sợ cả nước chống đối lại quý vị hay sao? Như ông Đại Sứ của chúng tôi đã từng đề nghị với ông anh chồng của bà là chỉ việc đứng ra nói cho dân chúng biết việc bắn chết người ở ngoài Huế không phải do lệnh ở Sài Gòn ban ra, rồi bồi thường thiệt hại cho các nạn nhân chút đỉnh, như vậy phải dễ dàng hơn không?

- Tất cả người Mỹ đều là Ivanhoes hết. Các ông lúc nào cũng bênh vực cho kẻ yếu thế, ngay cả khi các ông không biết kẻ yếu thế đó là ai. Nếu như chúng tôi chịu hòa dịu với họ thì không bao giờ Phật giáo chịu chấm dứt các đòi hỏi của họ cả. Nhượng bộ với họ sẽ được coi như là dấu hiệu của sự yếu thế, và chúng tôi không có ý định tự sát để nhân nhượng họ. Nếu như họ muốn nướng một vài ông sư nữa thì chính tôi sẽ vỗ tay hoan nghênh.

Đôi mắt bà Nhu long lanh, vừa nói, bà vừa hất hất đầu đầy vẻ khinh miệt. Guy đưa mắt nhìn xuống người đàn ông đang ngồi bên sau bàn viết nói.

- Tại các nước dân chủ, ông sẽ làm mất hết cảm tình của dân chúng nếu như ông dùng võ lực để đập tan phe đối lập.

Ngô Đình Nhu chen vào:

- Nội Cộng Sản không, cũng đủ là thành phần đối lập với chúng tôi lúc này. Chừng nào chúng tôi thắng xong trận giặc này rồi, lúc bây giờ mới đến lúc chúng tôi có thể chơi trò đối lập với các nhóm đối lập khác. Có lẽ chúng tôi nên loại trừ các phần tử được người Hoa Kỳ đầy tình cảm huấn luyện trong hàng ngũ của chúng tôi, như vậy lực lượng của chúng tôi mới mạnh thêm được.

Guy Sherman đáp nhỏ:

- Tôi không biết các mật báo viên của ông báo cáo với ông như thế nào, nhưng cái chết của Thượng tọa Thích Quảng Đức không chỉ làm cho công luận Hoa Kỳ kinh hoàng mà thôi, nó còn ảnh hưởng sâu rộng tới nhiều tầng lớp dân chúng bình thường ở đây nữa. Có nhiều người giúp việc Việt Nam nói lại với người Hoa Kỳ chúng tôi, là tại Sài Gòn này điều đó chứng tỏ chính quyền của Tổng thống Ngô Đình Diệm không tốt.

Ngô Đình Nhu nhìn người đối diện với mình qua lãn khói thuốc mỏng.

- Ông không nên nghe lời đồn nhảm của những người giúp việc cho các ông, nhưng tôi nghĩ, tôi không phải nói với ông điều đó. Ông đã khôn khéo đến văn phòng của tôi để tìm hiểu sự thật và đã không lên tầng lầu trên này…

Vừa nói, Ngô Đình Nhu vừa đưa mắt nhìn lên trần nhà ngụ ý chỉ cho Guy biết phòng làm việc của Tổng thống Ngô Đình Diệm trên đó.

- Ít nhất lúc này cơ quan tình báo CIA cũng biết rằng quyền hành thực sự đang ở đâu. Ông anh của tôi, như ông biết đó, rất tiếc là anh ấy đã bị tiêm nhiễm căn bệnh của các ông. Đó là bệnh hòa giải và nhượng bộ. Anh ấy muốn, như người Pháp thường nói: “Không có chuyện gì dễ dàng hết.” Anh ấy muốn mọi người đều bắt tay với nhau và không nên chém giết lẫn nhau.

Ông Nhu ngừng nói một thoáng rồi trầm giọng:

- Nhưng chúng tôi sẽ không để anh tôi thực hành những điều điên rồ đó đâu và có lẽ chúng tôi sẽ không ngần ngại làm một cuộc lật đổ ông ấy, nếu như anh tôi không đồng ý với những lời khuyên của chúng tôi.

Bà Nhu chồm người về phía trước, đưa tay đập mạnh xuống mặt bàn bằng sơn mài.

- Vâng, chúng tôi sẽ đập tan đám Phật giáo, đập tan họ mà không cần phải đắn đo gì hết cả.

Bà Nhu đưa cặp mắt tóe lửa nhìn Guy Sherman nói với giọng run run đầy nôn nóng.

- Cho dù thế giới có nghĩ như thế nào đi nữa cũng mặc kệ.

Toàn thể căn phòng bỗng trở nên im lặng một lúc lâu, sau đó Ngô Đình Nhu bồn chồn đổi lại thế ngồi trên ghế.

- Vậy thì Monsieur Sherman chắc đã có một vài ý nghĩ về vị thế đứng của chúng tôi trong vấn đề này rồi chứ? Riêng đối với CIA thì tôi chưa biết ra thế nào? Liệu họ có trở tay chống lại chúng tôi và trở nên là cảm tình viên của Phật giáo hay không?

Guy thở dài đầy vẻ chán chường:

- Tôi thật tình chán nản khi phải lặp đi, lặp lại với người khác là CIA không thảo ra một sách lược nào hết cả ông Cố Vấn à. Cơ quan này chỉ phục vụ cho chính phủ bằng cách thu thập các tin tức và dữ kiện mà thôi. Tôi có mặt tại đây hôm nay là vì chúng tôi muốn hiểu biết quý vị nghĩ như thế nào. Chúng tôi biết ảnh hưởng của ông cố vấn và bà nhà đối với Tổng Thống Diệm quan trọng ra sao, chúng tôi muốn được sự liên lạc của chúng ta mở rộng thêm hơn mà thôi.

Ngô Đình Nhu chua chát nói:

- Một đôi khi để có các đường dây liên lạc hiểu biết để hoạt động tốt đẹp, thì ông Sherman à, tôi nghĩ phải có một sự tâm đồng, ý hợp mới có thể có kết quả mỹ mãn, còn như cứ bắt chúng tôi phải chấp nhận cái ý kiến dị biệt của ông không thôi thì tôi thấy không được chút nào.

- Tôi đã tiên đoán điều này từ trước, người dân Hoa Kỳ cũng bén nhạy không kém gì đâu.

Nói tới đây Guy Sherman nhoẻn miệng cười, đưa tay vào túi áo trong lôi ra một tờ giấy được gấp làm bốn đặt lên bàn viết của ông Nhu, đoạn đứng lên bước ra cửa. Guy dừng lại trước cửa, đưa tay đặt lên tay nắm rồi quay đầu nhìn lại kịp thấy bà Nhu đang chồm người qua sau lưng chồng, chăm chú đọc những dòng chữ ghi trên tờ giấy có mang nhãn hiệu khách sạn Continental.

- Đó là tên của nhà sư đã đi báo cho toán truyền hình Anh quốc và cũng có thể chính ông ta đã báo cho các ký giả ngoại quốc khác. Tôi nghĩ rằng ông cố vấn cần nó để tiện dụng.

Nói xong Guy mở cửa bước ra ngoài. Trước khi khép lại cửa phòng, Guy Sherman còn thấy được bà Nhu vội vã giựt tờ giấy trên tay chồng trong khi ông Ngô Đình Nhu lại nở một nụ cười lạnh lùng như thường lệ.