MƯỜI BA
Trưa ngày thứ sáu 1 tháng 11, trời Sài Gòn tưởng chừng như không thể nào còn nóng hơn được nữa. Các cành mẹ dọc theo các con đường trong thành phố lặng yên như tờ, chừng như phải nhường sự giao động ầm ĩ cho các chiến xa, đại bác, thiết vận xa của lực lượng đảo chánh đang rầm rộ tiến về phía dinh Gia Long.
Dân chúng Sài Gòn đang nghỉ trưa. Minh cồ và các Tướng lãnh trong nhóm đã cẩn thận chọn ngày hôm nay để mở đầu cho cuộc lật đổ chính quyền Ngô Đình Diệm. Hôm nay là ngày lễ Các Thánh của Công Giáo. Không phải chỉ có một mình Tổng Thống Ngô Đình Diệm và các binh sĩ phòng vệ lúc này nghe được tiếng động cơ di chuyển của các cánh quân thuộc phe đảo chánh mà thôi, vì toàn thể thành phố lúc này cũng choàng dậy với diễn biến bất thường này, nhưng phải đợi cho đến khi các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến, các Tiểu đoàn tiền phương đối đầu với các tràng đạn chống cự của binh sĩ Phòng Vệ Tổng Thống Phủ nổ vang rền, nghe được từ khắp ngả đường trong Thủ Đô không khác nào như tiếng sấm đầu mùa mưa thì cả thành phố mới bùng dậy hẳn.
Trên tầng thượng khách sạn Caravelle, Naomi Boyce Lewis cắn nhẹ môi mình trong chiều nôn nóng, đứng bên cạnh người chuyên viên thu hình đang đưa ống kính máy quay phim, thu hình toàn thể các đại lộ có nhiều cây hai bên vệ đường dẫn về dinh Gia Long. Từ điểm cao trên tầng thượng khách sạn, toán truyền hình thấy được lực lượng tấn công đang đổ về trung tâm thành phố bằng ngã ba ở hướng Bắc của Sài Gòn trên trục lộ từ Tây Ninh, Bình Dương và Biên Hòa, không khác gì những đàn kiến cùng chung quay về miếng mồi. Vừa quay phim, Jock vừa huýt sáo nhè nhẹ đầy vẻ thỏa mãn.
- Đây là công lao của cô đó, cô Naomi. Không cần biết ai đã đưa tin này cho cô, có điều là tin tức của người đó quả vô cùng chính xác. Tôi không biết cô làm thế nào để có được tin tức này, có thể là tôi cũng biết, nhưng tôi không nói ra đâu.
Người chuyên viên thu hình xoay người để thu một cánh quân khác, anh đưa mắt nheo một bên với người chuyên viên âm thanh đang tựa người vào lan can, đưa chiếc máy vi âm được gắn trên một chiếc cần dài để thu tiếng động ì ầm của các chiến xa đang di chuyển trên đường phố. Naomi đưa tay đấm nhẹ lên quay hàm của Jock, miệng cười thân thiện.
- Đầu óc của ông chỉ có một chiều thôi ông ơi. Hãy chú tâm cố mà thu cho hết các cảnh đặc biệt này vô máy đi ông à. Mấy vị đồng nghiệp của ông sẽ tung ra khỏi giường để cạnh tranh với chúng ta bây giờ đấy.
- Có phải cái ông ngoại giao Hoa Kỳ lực lưỡng mà cặp mắt lúc nào cũng muốn lôi đàn bà lên giường, lại còn muốn phá thối đám báo chí Mỹ nữa đó phải không? Cô vẫn còn đề phòng cái thằng cha đó chứ cô?
- Miễn bình luận chuyện này đi Jock. Cứ lo mà quay đi.
Thật ra, Guy Sherman đã làm cho Naomi vô cùng ngạc nhiên khi anh bất thần đến gặp nàng tại phòng ngủ trên khách sạn vào tảng sáng sớm hôm nay. Naomi cũng để ý thấy thái độ của Guy rất căng thẳng trên khuôn mặt đầy lạnh lùng của anh ta. Guy đã nằng nặc đòi vào cho bằng được trong phòng của Naomi và mở radio thật lớn trước khi nói chuyện với nàng. Guy đã thì thầm báo cho Naomi biết là tin tức mà anh sắp nói ra cho Naomi biết phải được tuyệt đối giữ bí mật và sau khi bắt Naomi hứa là nàng sẽ không nói lại với bất cứ người nào thì Guy mới nói.
- Hôm nay là ngày khởi sự đó. Cô hãy đem đoàn quay phim của cô lên sân thượng Caravelle lúc một giờ trưa thì cô sẽ thấy cảnh các kỵ binh phi ngựa xuống núi.
Đây là lần đầu tiên, Naomi gặp lại Guy sau một tuần lễ vắng bóng. Từ sau ngày Thượng Tọa Thích Quảng Đức tự thiêu thì hai người thỉnh thoảng có gặp nhau trên lầu khách sạn Continental và cùng thường đi ăn chung với nhau.
Tại Sài Gòn sau khi đợt tấn công vào các chùa xảy ra thì tình hình càng lúc càng căng thẳng. Sinh viên xuống đường và bạo động xảy ra như cơm bữa. Một vài vị tăng già Phật Giáo vào Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ xin tị nạn, trong khi đó tin tức cho thấy Ngô Đình Nhu càng lúc càng dữ dằn như Hitler trước tình hình rối ren nầy. Sài Gòn sống trong tin đồn đảo chánh, âm mưu, phản đảo chánh xảy ra hàng ngày. Guy là một nơi cung cấp các nguồn tin vô giá cho Naomi. Chỉ cần cái nháy mắt hay gật đầu thôi, Guy cũng trả lời đủ các tin đồn mà Naomi cần muốn biết. Phần lớn nhờ vào sự giúp đỡ của Guy mà Naomi đã có những bài tường thuật chính xác của cuộc khủng hoảng hiện tại ở nơi này, và tiếng tăm của Naomi đã được cả tại Anh Quốc và Hoa Kỳ khen ngợi nồng nhiệt. Qua những lần gặp gỡ về nghề nghiệp như vậy thì tình cảm của họ cũng dần dần phát triển. Thường thì hai người chỉ đùa cợt trước sự gắn bó qua ảo tưởng của riêng mình mà thôi, nhưng Naomi cũng nhận ra rằng sự lôi cuốn của Guy mà anh đã tỏ ngay từ buổi đầu gặp gỡ càng lúc càng bộc lộ rõ ràng.
Ngay lúc này, chính Naomi cũng không biết có phải vì muốn có những tin tức chính xác cho nghề nghiệp của mình đã đẩy đưa cho nàng gặp gỡ Guy thường xuyên hay không. Trong khi tình hình ở đây càng lúc càng thêm trầm trọng, thì Naomi càng tin tưởng vào nhiệm vụ của Guy tại nơi này, và mỗi lần gặp nhau, Guy với vẻ đầy bí ẩn cùng với nét hùng dũng của đàn ông đã làm cho Naomi có cảm tưởng thật an toàn bên người đàn ông này trong cái thành phố mà sự nguy hiểm càng ngày càng nhiều.
Hơn một lần trong các dịp gặp gỡ để đi ăn tối trễ với Guy, nàng đã cùng Guy thả bộ trên các ngả đường mờ tối giữa các thành phố đầy ngột ngạt này và Naomi đã biết cả hai người đều cùng có chung một ý nghĩ lúc hai người sát vai đi dạo với nhau như thế này, nhưng lúc nào Naomi cũng kềm hãm tình cảm và đặt trách nhiệm lên trên hết, cho nên trong những trường hợp này Naomi thường từ chối những lời thì thầm đầy quyến rũ của Guy bằng những nụ cười hứa hẹn mai sau. Thái độ định sẵn này đã ảnh hưởng đến việc kềm hãm ước vọng của nàng, và Guy dường như cũng chấp nhận là Naomi đã giữ mình để chờ đợi xem sự việc sẽ xảy ra như thế nào trước đã, vì vậy nên Guy càng tự tin thêm với ý nghĩ riêng, trong khi đó Naomi vô cùng bối rối với các dự tính của nàng khi cái tuần lễ cuối của tháng mười vừa qua bặt tin cả Guy. Guy đã biệt tin với nàng trong suốt thời gian đó, nhưng kịp lúc anh xuất hiện bất thần trước cửa phòng của nàng vào buổi sáng hôm nay, và qua thái độ cũng như giọng nói đầy nôn nóng của người đàn ông, Naomi biết ngay là sự việc giữa nàng và người đàn ông đó không có gì thay đổi hết cả.
Ngay sau khi nói cho Naomi biết những tin tức cần thiết, Guy quày quả bỏ đi, nhưng anh vụt quay người lại cầm chặt lấy tay nàng.
- Hãy chờ tin anh nghe Naomi. Nếu em chịu nghe lời anh, anh sẽ cố giúp em vượt qua hết các đối thủ đồng nghiệp của em ngay cả các tin tức bên trong nữa, em chịu không?
- Chịu, cám ơn anh và chúc anh may mắn.
Naomi nghe lòng nôn nao dâng tràn, nàng đã phản ứng lại bằng cách siết chặt tay Guy và ngay sau khi Guy rời khỏi phòng, Naomi lập tức bắt tay chuẩn bị vào công việc. Nàng đi mướn một vài chiếc xe, bí mật đặt tại các vị trí được chọn lựa thật kỹ chung quanh Sài Gòn để bảo đảm cho toán quay phim có thể di chuyển khi trường hợp tình thế xảy ra bất lợi, để có thể vượt qua hết các hãng truyền hình và báo chí khác. Naomi cũng báo cho Jock và người chuyên viên âm thanh phải tránh xa các phóng viên và ký giả ngoại quốc khác, đồng thời nàng cũng dàn xếp một vài du khách Âu Châu sẽ rời Sài Gòn vào chiều tối hôm nay để nhờ họ mang các cuộn phim của mình sang Hồng Kông.
Khi mọi việc đâu đó được chuẩn bị xong xuôi và khi thấy Jock đã thu được đầy đủ các cánh quân thuộc phe đảo chánh từ trên nóc khách sạn Caravelle, Naomi cùng đoàn quay phim vội vã chạy xuống lầu, trèo lên chiếc xe do một tài xế người Việt đang chờ bên cạnh khách sạn từ trước.
Dưới đường phố, cuộc đảo chính không có vẻ gì rập khuôn với những hình ảnh mà toán truyền hình Anh Quốc vừa ghi nhận được trên nóc khách sạn. Trong lúc chiếc xe đưa mọi người đi một vòng chung quanh thành phố, họ nghe có tiếng súng nhỏ rời rạc ở một góc phố, nhưng khi chiếc xe tới nơi đó thì các đơn vị tiền phương của Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam đã bao vây hết tất cả những mục tiêu trọng yếu gồm Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát, hai đài phát thanh và Bưu Điện không khó khăn gì, cho nên toán quay phim của Naomi chỉ còn có thể quay được vài cảnh các chiến sĩ mặc áo quần rằn ri đang nép sát người vào các bờ tường ở các vị trí kể trên mà thôi. Các chiến xa đang trấn giữ tại các ngả đường đổ về dinh Gia Long nằm yên bất động trên đường, súng hướng về mục tiêu, các cánh cửa pháo tháp được đóng sập lại mặc tình cơn nóng giữa trưa hè thật vô cùng oi ả, nóng bức, nhưng dù gì đi nữa, thì Naomi cũng hài lòng với những đoạn phim mà mình đã thu được cảnh các cánh quân bộ binh với những đoàn quân xa chở đầy binh sĩ võ trang chạy dập dìu mà không ai biết được đây là binh sĩ thuộc phe đảo chính hay binh sĩ của Tổng Thống Phủ điều động.
Đó đây một vài chiến xa sơn màu phân chuồng, xấu xí nằm chặn lối giữa các ngả đường phố. Tại các ngả đường trong Thủ Đô văn minh như thành phố này, bóng dáng các quân dụng chiến tranh mà các Tướng lãnh đã có dụng ý đặt tại những vị trí chọn lựa sẵn theo ý niệm của Quân Đội, quả đã gây được nhiều sự sợ sệt và đầy hăm dọa cho mọi người. Naomi đã không ngớt bảo tài xế cho quay xe đi tìm các ngả đường khác. Thỉnh thoảng một vài chiếc T28 chuyển bánh dưới buổi trưa ngày đầy nắng cháy, cho nổ một vài tràng đạn về hướng dinh Gia Long. Mỗi lần như vậy người ta đều nghe được tiếng súng từ bên trong dinh bắn ra, ngoài ra không có phi cơ và pháo binh từ ngoài xa bắn vào.
Từ đàng xa, Jock dùng ống viễn vọng kính thu được những đoạn hình của các binh sĩ phòng vệ Tổng Thống Phủ từ bên trong dinh Gia Long đang chuẩn bị cho trận đánh sau cùng này với sự dàn thế trận bằng các khẩu súng cối, những khẩu súng phòng không và có cả một vài chiến xa chạy tới lui, cày nát khu vườn bên ngoài dinh, trong khi trên nóc nhà các khẩu đại liên cũng được đặt vào các vị trí chung quanh những vòm kiểng và các vòng có song sắt ở mặt tiền của cao ốc này. Các hàng rào kẽm rai được kéo giăng đầy chung quanh hàng rào sắt của dinh để chuẩn bị cho cuộc giao tranh sắp tới. Với các hình ảnh này, người ngoài có thể thấy được là Tổng Thống Ngô Đình Diệm và người em của ông ta nhất quyết chống cự tới cùng với đám quân đang muốn lật đổ mình.
Dân chúng Sài Gòn bàng hoàng giữa diễn biến xảy ra vào giờ mà mọi người đang nghỉ trưa, bây giờ bắt đầu tuôn ra khắp mọi nơi. Một vài chiếc xe vội vàng băng mình qua các đường phố lúc này là bãi chiến trường với khách bộ hành ngơ ngác, sợ hãi, đưa mắt nhìn các chiến xa và các toán binh sĩ đang di chuyển. Đám đông rối rít tìm nơi ẩn núp khi tiếng đại bác của chiến xa bùng nổ vang ầm cả một góc phố gần đó, rồi hàng loạt đạn đại liên bay vun vút trên các ngọn me, nhưng ngay khi tiếng súng yên hẳn thì từng đoàn trẻ con từ các nơi ẩn núp ào ra giành giựt các vỏ đạn đồng.
Một lúc sau các tiếng súng nhỏ càng lúc càng nhiều và tiếng súng cối càng lúc càng vang lên dồn dập khi quân đảo chánh tấn công vào Bộ Nội Vụ và Bộ Quốc Phòng. Trên bầu trời lúc này các phi cơ chúi đầu xạ kích bằng đại liên vào các chiến hạm nhỏ thân chính quyền, đang thả neo dọc bờ sông Sài Gòn. Người tài xế Việt Nam lái xe cho Naomi hoảng sợ, bỏ chạy, Naomi phải tự mình lái xe chạy thẳng xuống nhà hàng Majestic, dọc theo đường Tự Do, để Jock có thể từ trên nóc nhà hàng này thu hình cuộc đánh nhau giữa Không quân và Hải quân. Nhân dịp này Naomi đứng trước ống kính máy thu hình phát biểu vài lời bình luận, cho biết là tình hình không có gì rối loạn, nhưng rõ ràng các Tướng lãnh phe đảo chánh đang từ từ khép chặt vòng vây bao quanh anh em ông Ngô Đình Diệm tại dinh Gia Long.
Sau khi trận đánh tại bờ sông Sài Gòn chấm dứt, Naomi gọi điện thoại cho Guy Sherman ở số mà anh cho nàng tại Tòa Đại Sứ để hỏi xem tình hình thật sự bên trong như thế nào, nhưng một giọng nói cộc cằn trả lời cho nàng biết là Mister Sherman không tiện tiếp chuyện và khi Naomi hỏi là khi nào mình có thể liên lạc được với Guy thì giọng nói đó lại càng thêm gắt gỏng hơn, cho biết là ông Sherman sẽ không tiếp chuyện với ai suốt ngày hôm nay cả.
Ngay lúc đó thì Guy Sherman đang dùng điện thoại riêng để báo cáo cho viên xử lý thường vụ Trưởng sở CIA tại một phòng đặt cạnh Tòa Đại Sứ. Bằng một đường dây điện thoại an toàn tại bộ Tổng Tham Mưu, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa gần phi trường Tân Sơn Nhứt, Guy báo cáo các chi tiết và trận địa chiến của phe đảo chánh do Trung Tướng Dương Văn Minh trao cho mình trên một tờ giấy đánh máy. Guy báo cáo với một giọng thật nhỏ.
- Hai tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến, hai tiểu đoàn Nhảy dù và hai tiểu đoàn Bộ binh thuộc Sư đoàn 5 hiện đang được bô trí chung quanh Sài Gòn dưới quyền chỉ huy của các sĩ quan cấp úy, các đơn vị này đã tiến vào thành phố cách đây bốn mươi lăm phút có bốn mươi chiến xa và thiết giáp dẫn đầu. Phi trường đã được bảo vệ khi các chiến xa bắt đầu cuộc bao vây, ngoài ra còn có nhiều đơn vị khác được bố trí bên ngoài để chặn các ngõ vào thành phố, đề phòng các cánh quân khác thân ông Diệm có thể từ xa kéo về. Theo các báo cáo đầu tiên từ đơn vị trưởng các đơn vị bên trong thành phố, thì sự tấn chiếm các mục tiêu đã được thực hiện với sự chống cự rất yếu của binh sĩ phòng thủ.
Nói tới đây, Guy Sherman nghe có người đưa tay đặt lên vai mình, anh quay lại đưa tay che lấy ống nói và thấy một người Sĩ quan tùy viên của Tướng Minh cúi đầu xuống thì thầm với anh bằng tiếng Anh.
- Xin mời ông Sherman đến ngay cho, một cuộc họp Tham Mưu sẽ bắt đầu.
Guy gật đầu rồi quay lại nói vào điện thoại, giọng anh trầm xuống thật nhỏ.
- Cuộc đảo chánh khởi hành cùng giờ với phiên họp hàng tuần tại Bộ Tổng Tham Mưu dành cho sĩ quan cao cấp. Nhân dịp họp này, các cơ quan, đơn vị không dính líu tới nội vụ chắc sẽ được thông báo cho biết mọi việc. Tôi sẽ báo cáo lại vào nửa giờ sau.
Guy gác ông nói rồi vội vàng bước theo người Sĩ quan tùy viên vào một phòng họp đông người. Minh cồ ngồi sẵn ở một đầu bàn dài. Vừa bước vào, Guy thấy ông ta đang cho cuốn băng từ thanh chạy trên một chiếc máy. Tất cả Sĩ quan đang có mặt nơi này, ai nấy đều có vẻ căng thẳng, mặt mày trắng nhợt nhạt, và thái độ của mọi người càng thêm bối rối khi thấy sự có mặt của một nhân viên dân chính Hoa Kỳ trong phòng họp hôm nay. Guy tự kéo một chiếc ghế ngồi chếch ra bên sau trong khi Tướng Minh bắt đầu lên tiếng, giọng nói của ông ta vang vang.
- Ngày mà toàn dân mong đợi đã đến. Đã tám năm qua, dân chúng Việt Nam phải sống cơ cực dưới chế độ độc tài, ung thối của Ngô Đình Diệm, và bây giờ quân đội sẽ đứng ra lãnh trọng trách cứu vớt họ. Trong lúc chúng ta đang ngồi họp tại đây thì các tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến và Nhảy Dù đang tiến vào Sài Gòn bao vây dinh Gia Long. Tất cả các trụ sở Cảnh Sát, Đài Phát Thanh, Bộ Nội Vụ và các yếu điểm khác đã lọt vào tay quân ta.
Trong lúc Tướng Minh đang nói thì các cửa từ hai đầu phòng họp vụt bật mở. Hơn hai mươi binh sĩ võ trang đầy đủ, tay cầm súng AR16, tiến nhanh vào phòng, vây chung quanh các sĩ quan đang ngồi tại bàn họp. Các sĩ quan tham mưu mặt mày tái xanh, đưa mắt nhìn vào Tướng Minh lúc này vẫn tiếp tục lời nói của mình.
- Mục đích của tôi và các sĩ quan cùng tham dự cuộc đảo chánh này, là lật đổ Ngô Đình Diệm và em của ông ta, sau đó thiết lập một Hội Đồng Quân Nhân để lãnh đạo guồng máy Quốc Gia tạm thời, cho đến khi một Chính Phủ Dân Sự được thành lập. Tôi tạm thời giữ chức vụ Chủ Tịch. Một số người trong quý vị đã tuyên thệ trung thành với chúng tôi, trong khi đó còn một số anh em trong quý vị chưa quyết định lập trường của mình. Đối với những anh em đó, tôi muốn nói là chúng tôi ra tay ngày hôm nay nhằm chận đứng các tội ác chồng chất do chính quyền Ngô Đình Diệm tạo ra. Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu đã bắt đầu bí mật nói chuyện vói Hà Nội. Việc bỉ ổi này đã phản bội lại tất cả các công trình mà chúng ta đã đấu tranh từ xưa tới giờ và đẩy chúng ta vào đưừng cùng để phải chống lại họ như ngày hôm nay mà thôi. Chúng tôi tin rằng tất cả anh em đều biết rõ thời cơ để quyết định hợp tác với chúng tôi.
Tướng Minh ngừng nói, đưa mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt tại phòng họp.
- Tôi cũng xin thông báo cho quý vị biết, ngay từ khi khởi sự, vị chỉ huy trưởng Hải Quân đã được thông báo về cuộc đảo chánh này khi ông ta trên đường đến đây, nhưng ông ta đã từ chối không chịu bỏ ý định trung thành với ông Diệm, cho nên tôi đã ra lệnh hạ sát ông ta rồi. Các sĩ quan khác mà chúng tôi biết họ không muốn theo với chúng tôi hiện tất cả đều bị giam giữ bên dưới phòng họp này. Những người này gồm Chỉ huy trưởng Không Quân, Lữ đoàn trưởng Lữ Đoàn Nhảy Dù, các sĩ quan Thủy Quân Lục Chiến.
Tướng Minh lại ngưng nói, cố ý để cho mọi người theo kịp lời nói của mình, sau đó ông lại tiếp.
- Đại Tá Lê Quang Tung, Chỉ huy trưởng Lực Lượng Đặc Biệt.
Tất cả phòng họp bùng lên tiếng xôn xao đầy kinh ngạc khi tên của người Chỉ huy trưởng đơn vị Lực Lượng Đặc Biệt được nhắc đến. Lực Lượng Đặc Biệt từ trước tới giờ đều được Hoa Kỳ tài trợ và huấn luyện. Cách đây sáu tháng, các đơn vị này được ông Diệm cho rút về từ các vùng tranh chấp cao độ với Việt Cộng để bảo vệ sự an ninh cho Tổng Thống. Từ đó, các binh sĩ thiện chiến này chỉ được sử dụng để bảo vệ cho Tổng Thống mà thôi, cho nên tin tức liên quan đến vị Chỉ huy trưởng đơn vị này bị bắt giữ vừa được tiết lộ thì ai nấy cũng biết rằng số phận của Tổng Thông Ngô Đình Diệm và ông em của ông ta sẽ ra sao rồi. Đợi cho tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp lắng xuống, Tướng Minh đưa tay chỉ về phía máy thâu băng để trên bàn.
- Bây giờ tất cả anh em có mặt trong phòng họp này đều được dành một cơ hội để tuyên bố sự ủng hộ công khai của anh em cho chính nghĩa chung của chúng ta. Tôi muốn từng người một trong quý vị hãy bước đến máy ghi âm xưng tên, họ, cấp bậc và chức vụ, đồng thời tuyên bố sự trung thành bằng chính tiếng nói của mình. Chúng tôi sẽ cho phát thanh cuộn băng này vào chiều nay.
Tướng Minh ngừng nói, gương mặt tròn trĩnh của ông ta điểm một nụ cười.
- Ai sẽ nói trước đây?
Không một chút ngần ngừ, Tướng Iran Văn Đôn, Tổng Tham Mưu Trưởng bước đến chiếc máy ghi âm xưng tên, họ, và cấp bậc của mình.
- Tôi xin thể hiến thân vào còng cuộc lật đổ chính quyền tham nhũng Ngô Đình Diệm và nguyện trung thành với Hội Đồng Tướng Lãnh do Trung Tướng Dương Văn Minh lãnh đạo.
Tướng Đôn nói xong vội vã bước về chỗ ngồi, nhanh nhẹn như lúc ông tiến đến máy ghi âm. Sau đó từng Sĩ quan một lần lượt đứng lên, gồm các Tướng lãnh và các Đại Tá. Mỗi người đều đến trước máy ghi âm xưng tên tuổi, cấp bậc cùng chức vụ, đồng thời tuyên bố những lời ủng hộ tương tự. Guy Sherman cặm cụi ghi tên những quân nhân đó vào một cuốn sổ tay và khi mọi người tuyên bố xong, anh chạy thẳng đến căn phòng có đường dây điện thoại an toàn gọi về trụ sở CIA. Khi vị xử lý thường vụ lên tiếng ở đầu dây bên kia thì Guy đọc hết những tên của các Sĩ quan trong sổ tay cho ông ta. Nửa giờ đồng hồ sau thì tất cả những máy thâu thanh trong thành phố cũng như trên toàn quốc bắt đầu nghe lại những lời tuyên bố này, dù không ai biết những lời này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với các Sĩ quan đã đồng ý lật đổ chính quyền, nhưng những lời xướng danh dài của từng người đã được dân chúng Việt Nam nhận rõ từng giọng nói của mỗi cá nhân một.
Những lời tuyên bố này được lặp đi, lặp lại trên đài phát thanh, vang lên khắp thành phố đang có đánh nhau này không khác gì một điệp khúc u buồn, tưởng niệm cho ngày tàn của chế độ Ngô Đình Diệm.