MƯỜI BỐN
Bên trong căn phòng được trang trí rực rỡ tại lầu hai Dinh Gia Long, ông cố vấn tối cao Ngô Đình Nhu, bào đệ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, kiên nhẫn mỉm cười ngồi nghe tiếng léo nhéo của một người Việt Nam bên kia đầu dây điện thoại. Ông Nhu ngồi dựa người ra bên sau ghế, chân gác lên chiếc bàn sơn mài, miệng phì phèo điếu thuốc, nhả khói bay tỏa lên khắp trần nhà.
- Vâng, vâng, dĩ nhiên là tôi hiểu rõ ý của Đại úy lắm.
Ngô Đình Nhu chen vào, cướp lời người đang nói chuyện với mình, ông vẫn cười tươi tỉnh.
- Thiết Giáp, binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến đang bao vây trụ sở của Đại úy, chuyện đó không có gì lạ hết cả. Họ làm như vậy, vì tôi đã hoạch định để cho họ làm như vậy. Đại Úy hãy bình tĩnh, đừng lo lắng gì cả. Hãy giả vờ như Đại úy vô cùng ngạc nhiên khi họ đến và hãy để cho họ chiếm trụ sở của Đại úy.
Ngô Đình Nhu thả ống điện thoại xuống chiếc máy trên bàn, miệng vẫn tươi cười, đưa tay phủi một vụn tàn thuốc nhỏ trên chiếc quần đen rồi lắng tai nghe các tiếng súng vang lên từng hồi từ bên ngoài cửa sổ dội vào. Ông chồm tới mở chiếc hộp đựng thuốc bằng đồi mồi, cầm lên một điếu thuốc khác châm lửa bằng điếu thuốc trên tay.
Ngay lúc này thì cửa phòng bật mở. Vóc dáng lùn, thấp, mập mạp của Tổng Thống Ngô Đình Diệm xuất hiện, trên người ông vẫn mặc bộ âu phục màu xanh đắt tiền, vẻ vội vàng trong một dáng điệu tức cười, nghịch lại với nét tần ngần của ông ta, khiến người em phải mở miệng cười, nhìn anh mình lệt phệt bước trên tấm thảm có thật nhiều con thú nhồi bông. Tổng Thống Ngô Đình Diệm không cười được với êm mình. Ông hào hển thở trước cái bàn sơn mài của ông em, khuôn mặt tròn lấm tấm mồ hôi đầy lo sợ.
- Chuyện gì đang xảy ra ngoài kia hả Nhu? Lần này mi giở trò gì nữa đây? Nói cho tao nghe coi.
Ngô Đình Nhu nhún vai trả lời.
- Không, không có chuyện gì khác ngoài chuyện mà em vừa mới nói với anh bằng điện thoại cách đây vài phút. Có chuyện gì mà anh phải giận dữ để phải chạy xuống tận dưới này. Anh đã thường nói, là anh không muốn liên can gì đến các phương pháp mà em dùng để đạt tới mục tiêu chung của chúng ta mà. Tất cả mọi chuyện đang xảy ra ngoài kia là một phần trong kế hoạch của em.
Thình lình tiếng súng đại bác chiến xa từ bên trong khuôn viên Dinh Gia Long nổ ầm, làm rung chuyển các khung cửa sổ trong Dinh. Ngô Đình Diệm xoay người nhìn ra ngoài khu vườn qua từng cánh cửa sổ một. Bên ngoài vòng rào bằng sắt bao chung quanh Dinh Gia Long, Ngô Đình Diệm thấy thấp thoáng các chiến xa và thiết vận xa của phe đảo chánh ẩn bên dưới các tàn cây tại các ngả đường bên ngoài. Trên trời một chiếc C47 của không quân bay thật thấp thả truyền đơn đầy xuống các đường phố. Ngô Đình Diệm giận dữ quay lại em mình.
- Nếu thật sự đây là một phần trong các kế hoạch do cái đầu nai của mi đặt ra thì tao không thể chấp nhận được. Bây giờ thì mi nói cho tao nghe, kế hoạch này thật sự để làm gì?
Ngô Đình Nhu quơ điếu thuốc của mình trong dáng điệu kịch cỡm như tỏ ý chán nản vì bị bắt buộc phải giải thích nữa cho anh.
- Để đập tan kẻ thù của chúng ta một mẻ cho xong, bởi vì rõ ràng trước sau gì thì họ cũng tổ chức đảo chánh chúng ta, vì vậy nên em phải ra tay trước, chỉ có vậy thôi.
Ngô Đình Diệm trân trối nhìn đứa em ngu đần đang mỉm cười.
- Mi nói ra tay trước, nghĩa là làm sao?
Ngô Đình Nhu cất tiếng cười khan.
- Dĩ nhiên là mình đảo chánh mình. Cuộc đảo chánh này mang danh hiệu là 2. Cuối cùng của keo này là những đứa như thằng Minh Mập và tên phản thùng Trần Văn Đôn sẽ thấy mình vô lồng sắt.
Ngô Đình Diệm thở dài cố nén cơn giận.
- Mấy cái xe tăng ngoài kia đang chĩa súng vô đây, tao coi như thật chứ không phải như mi nói đâu.
- Dĩ nhiên là phải như thật anh à, dĩ nhiên là thiệt. Đó là điểm quan trọng chính. Phải làm như một cuộc đảo chánh thiệt mới được. Binh sĩ ngoài đó là lính Sư Đoàn 5 của Tướng Đính. Em còn ra lệnh cho bốn Tiểu Đoàn Lực Lượng Đặc Biệt của chúng ta rời khỏi Sài Gòn để xem như thật.
Gương mặt Ngô Đình Diệm vụt tái mét.
- Mi cho bốn tiểu đoàn phòng vệ ra khỏi thành phố? Vậy bây giờ chúng ta chỉ còn ở đây có mỗi một tiểu đoàn?
Ngô Đình Nhu nói với giọng ngang tàng.
- Anh hãy bình tĩnh được không, Tướng Đính đang chờ lệnh của em để đập lại quân phản động với các đơn vị thuộc Sư Đoàn 5 của ông ta, nhưng trước hết phải để cho họ thành công một chút rồi anh và em sẽ chiến thắng xuất hiện tại nơi này, và nếu như thế giới thấy chúng ta đập tan được quân phản loạn và vạch được bộ mặt của Dương Văn Minh và Trần Văn Đôn, hai tên tội ác tày trời này rồi thì vị trí của chúng ta sẽ được củng cố thêm hơn và chừng đó kẻ thù của chúng ta sẽ tan rã. Anh thấy không?
Vẻ mặt của Ngô Đình Diệm bớt căng thẳng một chút.
- Nhưng làm sao biết Tướng Đính có thể tin cậy được để cứu mình?
- Anh cũng như em đều biết rõ cái chức Tổng Trấn Sài Gòn Gia Định rất được nhiều người thèm thuồng lắm mà. Em đã hứa sẽ thăng cấp cho y và hứa để cho y giữ chức vụ đó để thưởng công, cho nên em nói gì mà y không nghe?
Ngô Đình Diệm lôi trong túi áo ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi trán trong lúc đó Ngô Đình Nhu trấn an.
- Anh phải tin vào nơi em mới được. Em đã đưa chúng ta thoát được mọi khó khăn khi người ta dội bom Dinh Độc Lập hồi 59 phải không? Rồi sau đó, cũng chính em kiềm chế cuộc phản loạn của binh sĩ Dù một năm sau đó, phải không? Mọi âm mưu hất ghế của mình phải có một cách đối phó khác nhau. Một nhãn hiệu đặc biệt khác.
Chiếc điện thoại trên bằn Ngô Đình Nhu reo vang, nhưng ông ta không màng đến, Nhu tiếp tục nói chuyện với anh mình.
- Chúng ta phải để cho họ vây Dinh Gia Long một vài giờ, đủ để cho cả nước và thế giới quay nhìn vào chúng ta, xong xuôi chúng ta sẽ bắt đầu đập lại chúng bằng một cú thật nhanh.
Ngô Đình Diệm nhìn vào gương mặt đầy nếp nhăn của em đầy ngờ vực rồi lặng lẽ bước ra cửa. Ngô Đình Nhu bây giờ mới đưa tay cầm điện thoại lên nghe, ông đưa tay che ông nói, cất tiếng nói vói theo anh.
- Điện thoại của anh đây, thằng Minh Mập bảo có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nó không chịu nói với em.
Gương mặt của vị Tổng Thống in hằn nỗi ấm ức, ông quay người bước đến cầm điện thoại. Vừa xưng mình là Tổng Thống thì bên kia đầu dây, Minh cồ cất tiếng theo một chương trình đã được chuẩn bị từ trước.
- Nhân danh Tư lệnh các Lực lượng bao vây Dinh Gia Long, tôi kêu gọi ông và em của ông hãy đầu hàng chúng tôi. Nhân dân Việt Nam đã chịu đựng quá nhiều, bây giờ dưới sự lãnh đạo của Bộ Tổng Tham Mưu, Quân Đội sẽ đứng ra cứu vớt họ.
Tổng Thống Ngô Đình Diệm hít một hơi thở dài.
- Mi đừng phỉnh gạt ta. Tao ra lệnh cho Trung Tướng Minh cùng các Sĩ quan cao cấp phải trình diện tại Dinh Gia Long lập tức.
Minh Cồ gằn giọng.
- Ông phải đầu hàng, nếu không chúng tôi không thể nào bảo đảm sự an toàn cho ông được.
Tướng Minh lạnh lùng cãi lại.
- Thời mà ông ra lệnh cho tôi cũng như bất cứ ai nữa, đã hết rồi.
Ông Diệm với giọng lạnh lùng nói.
- Khi việc này xong xuôi thì mi sẽ thấy không có một ân huệ nào dành được cho mi đâu. Tướng Đính và Sư đoàn 5 bây giờ đang chuẩn bị phản công lại lực lượng bao vây tại đây của mi đó. Khi lực lượng của mi bị đẩy lui thì mi và đồng bọn của mi sẽ được xử thẳng tay đó.
Giọng nói của Tướng Minh nhẹ nhàng.
- Tướng Đính hiện đang có mặt với chúng tôi tại Bộ Tổng Tham Mưu này. Chúng tôi đã dành cho Tướng Đính chức Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ trong Tân Nội Các và ông ấy đã tuyên thệ quyết lật đổ ông cho bằng được.
Giọng nói của Ngô Đình Diệm trở nên giận dữ.
- Mi nói láo, tao không tin mi.
- Ngay cả Đại Tá Lê Văn Tung cũng hiện đang ở với chúng tôi. Viên Chỉ Huy Trưởng Lực Lượng Đặc Biệt bảo vệ ông và đứa em quỷ quái của ông nữa.
- Đại Tá Tung không bao giờ phản bội chúng tôi.
- Có thể như vậy.
Tướng Minh nói với một giọng như đã rồi.
- Nhưng chúng tôi sẽ không để cho ông ấy có một sự chọn lựa nào cả. Để chứng minh là ông ấy hiện đang có mặt tại đây, tôi sẽ đưa điện thoại cho ông ấy nói chuyện với ông một chút, sau đó thì chúng ta sẽ bàn lại nếu thấy cần. Ông hãy giữ đầu dây một chút.
Ngô Đình Diệm đưa cặp mắt giận dữ nhìn em trong khi chờ điện thoại.
- Tụi nó nói thằng Đính đã nhập bọn với chúng và Đại Tá Tung cũng bị tụi nó bắt rồi.
Gương mặt nhăn nheo của Ngô Đình Nhu cong lại với vẻ giận dữ. Nhu đưa tay giật lấy điện thoại thét vào ống nói đầy hách dịch.
- Để cho tôi nói chuyện với Đại tá Tung.
Một lúc lâu sau, tiếng nói thất thần của viên Chỉ huy trưởng Lực Lượng Đặc Biệt, người từng cầm đầu lực lượng tấn công vào các chùa chiền Phật Giáo cách đây không lâu, vang lên trên ống nghe với giọng vô cùng khó khăn.
- Thưa ông Cố vấn, tôi bị người ta ép buộc, bắt giữ tại đây. Tôi đã bị lừa vào tròng chứ không tham dự gì vào việc này hết cả. Họ chĩa súng vào đầu tôi và bắt buộc tôi phải ra lệnh cho binh sĩ Lực Lượng Đặc Biệt tại Bộ chỉ huy của chúng tôi phải đầu hàng.
Ngô Đình Nhu hét vào ông nói, giọng ông ta đầy khích động.
- Đại Tá hãy yên lòng, cuộc nổi loạn này rồi sẽ bị dập tắt. Đại Tá sẽ được an toàn, đừng lo sợ gì cả Đại Tá Tung.
- Tôi lập lại lời yêu cầu. Ông và ông anh của ông phải lập tức đầu hàng.
Giọng nói của Tướng Dương Văn Minh chen vào với vẻ tự tin như lần trước.
- Nếu như ông không tin là toàn thể Quân Đội đã chống lại các ông thì đề nghị ông nên mở máy thâu thanh ra mà nghe.
Đường dây điện thoại thình lình bị cắt ngang và sau một thoáng đưa mắt nhìn anh mình đầy vẽ ngỡ ngàng, Ngô Đình Nhu vội vã chạy đến mở chiếc radio trên một chiếc bàn nhỏ cạnh đó, mắt không rời khỏi chiếc radio, không màng để ý đến bức họa truyền thần thật lớn, vẻ bà vợ hết sức hấp dẫn của mình đang treo trên tường trước mặt trong khi tiếng các Sĩ quan đang vang vang tuyên bố lời thề trung thành với Quân Đội Cách Mạng. Cả hai anh em cùng lắng tiếng nghe những lời tuyên bố trên đài phát thanh một lúc lâu, cho đến khi cả hai cùng nghe tiếng nói của Tướng Tôn Thất Đính vang lên thì ông Nhu vội vàng đưa tay tắt chiếc máy, miệng lâm râm nguyền rủa một thôi trước khi cất giọng lạnh lùng bất thường.
- Chúng ta phải xuống ngay phòng truyền tin. Một khi mình liên lạc được với Mỹ Tho thì không bao lâu nữa Sư đoàn 7 sẽ về tới Sài Gòn và đập tan cái đám phản phúc nịnh hót thằng Minh Mập này.
Bên ngoài hành lang tại Bộ Tổng Tham Mưu, Guy Sherman chứng kiến cảnh các binh sĩ lôi kéo Đại tá Tung khỏi nơi bị giam để điện thoại liên lạc với Dinh Gia Long. Trên người Đại Tá Tung vẫn mặc quân phục ngụy trang, hai tay bị còng ra sau lưng và chân bị cột bằng một sợi dây thừng. Đại Tá Lê Quang Tung đang cố gắng cưỡng lại sự lôi kéo của các quân nhân võ trang đang dìu ông đi qua dãy hành lang tiến về phía cầu thang dẫn xuống bên dưới một sân cỏ có vách tường gạch xây chung quanh. Guy Sherman phải lách người qua một bên để nhường lối cho đám binh sĩ áp tải người đi qua. Lúc viên Sĩ quan Chỉ huy trưởng đơn vị Lực Lượng Đặc Biệt đi ngang nơi Guy đang đứng, Đại Tá Tung đưa mắt nhìn lên mặt Guy Sherman, hai người cùng nhìn thẳng vào nhau, gương mặt của người Sĩ quan Lực Lượng Đặc Biệt hằn lên ánh mắt khinh bỉ.
- Đáng lẽ tao phải biết là địch mẹ tụi Mỹ dơ bẩn chúng mày đứng đàng sau đám bội phản này.
Đại Tá Tung gào lên một tràng tiếng Anh rồi phun một bãi nước bọt vào mặt Guy Sherman trước khi bị dìu đi. Một binh sĩ áp tải trở báng súng AR16 đập vào người Đại Tá Tung làm ông ta quờ quạng suýt ngã. Những người áp tải chụm lại nhấc bổng người Sĩ quan lên, kéo lê xuống cầu thang, Guy Sherman bước lại gần một vại lan can, cho tay vào túi áo lấy khăn tay ra lau mặt, mắt nhìn xuống đám người đang áp dẫn viên Đại Tá. Họ lôi ông ta vào một sân cỏ bên dưới. Tại sân cỏ, Đại Tá Tung đưa mắt nhìn chung quanh như cố tìm đường chạy thoát. Tung không để ý đến một viên Đại úy có gương mặt thật hung ác từ một cánh cửa gần đó xuất hiện, trên tay có cầm một khẩu súng lục. Sau cùng thì viên Sĩ quan Chỉ huy trưởng Lực Lượng Đặc Biệt cũng nhận ra sự xuất hiện của người Sĩ quan này, nhưng Tung chưa kịp có phản ứng thì viên Đại úy đã đặt gọn mũi súng vào màng tang Đại Tá Tung không khó khăn gì. Một tiếng nổ chát chúa vang lên, toàn thân Đại Tá Tung quỵ vào lòng những người áp dẫn, người ta xúm nhau kéo cái xác vào khuôn cửa gần đó, đem vào bên trong và cẩn thận cài then lại.
Tại Trung tâm Truyền tin được đặt ngầm dưới đất, bên dưới Dinh Gia Long, Tổng Thống Ngô Đình Diệm và người em bấn loạn làm việc suốt cả tiếng đồng hồ để gọi điện thoại, liên lạc truyền tin viễn thông. Hai người cố liên lạc với các Tỉnh Trưởng, các Đơn vị trưởng đồn trú chung quanh Sài Gòn, nhưng mỗi lần liên lạc được họ đều chỉ nói chuyện được với các Sĩ quan phụ tá cấp nhỏ mà thôi. Sau hơn mười lần cố gắng nhưng không có kết quả, Ngô Đình Nhu mới liên lạc được với Sư đoàn 7 Bộ Binh ở Mỹ Tho, cách Sài Gòn hơn bốn mươi dặm về hướng Nam, Tổng Thông Ngô Đình Diệm đứng cạnh đó bồn chồn lo lắng, ông lắng tai nghe những lời đối thoại qua ống liên hợp, nhưng mặc dù Ngô Đình Nhu có hò hét, hăm dọa, tâng bốc, vuốt ve đủ mọi hình thức nhưng cuối cùng ông cũng đưa tay tắt máy và không ra được một chỉ thị nào cho ai. Tổng Thống Ngô Đình Diệm đứng đó thất vọng, run sợ hỏi.
- Cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra ở dưới đó?
Ngô Đình Nhu buồn bã đáp.
- Các Sĩ quan cao cấp đều bị bắt hết rồi. Phe đảo chánh đã cho kéo hết phà qua bên này sông. Sư đoàn 7 hết phương sử dụng.
Cùng lúc này, bên ngoài cánh cửa sắt có nhiều tiếng gõ cửa dội vào. Khi ông Diệm đến mở cửa thì người phụ tá với vẻ mặt sợ hãi bước vào, hổn hển nói.
- Quân phản loạn đã bao vây các doanh trại của binh sĩ phòng vệ Tổng Thống Phủ, họ đưa đại bác, súng cối nhắm vào đây, xem chừng họ đang chuẩn bị tấn công chúng ta.
Người phụ tá trao cho ông Diệm một tờ công điện. Ông Diệm đăm chiêu gài lại chốt cửa.
- Chỉ còn một đường cuối cùng dành cho chúng ta bây giờ thôi.
Ngô Đình Diệm nói một mình rồi ngồi xuống cạnh một chiếc điện thoại, ông đưa mắt nhìn vào đồng hồ tay. Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều. Ông lôi ra một cuốn sổ ghi điện thoại, đưa mắt tìm số điện thoại tư gia Đại Sứ Henry Cabot Lodge. Khi Tổng Thống Diệm quay điện thoại thì từ đầu dây bên kia, một người giúp việc Việt Nam trả lời. Hai anh em hồi hộp chờ đợi cho đến khi tiếng nói của ông Đại Sứ vang lên trên ông nói.
- Đây là Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa.
Ông Diệm nói bằng tiếng Anh, cố gắng che giấu sự sợ sệt đang dâng lên trong lòng mình.
- Một vài đơn vị Lục quân và Không quân nổi loạn, và tôi muốn biết thái độ của Hoa Kỳ như thế nào?
Ông Đại Sứ Hoa Kỳ không đáp lời ngay, mãi một lúc sau giọng nói đầy cung cách của các nhà quý tộc vang lên với giọng bình thường.
- Tôi hiện không có tin tức gì để có thể trả lời cho ngài được ngay cả. Tôi có nghe tiếng súng nổ, nhưng tôi không rõ các sự kiện đang xảy ra như thế nào, hơn nữa bây giờ là bốn giờ rưỡi sáng ở Hoa Thịnh Đốn và chính phủ Hoa Kỳ không thể có được quan điểm nào ngay lúc này được.
- Nhưng ông Đại Sứ phải có một vài ý kiến tổng quát chứ?
Giọng nói của Tổng Thông Ngô Đình Diệm có vẻ ngờ vực và phàn nàn.
- Sau nữa tôi là người cầm đầu của một quốc gia, tôi cố gắng làm tròn bổn phận của mình và bây giờ tôi muốn thực hiện cái nhiệm vụ của mình với sự khôn ngoan đòi hỏi.
Ngô Đình Diệm ngần ngừ lấy giọng đầy tự kiêu.
- Tôi đặt nhiệm vụ của tôi lên trên hết tất cả.
Bên đầu dây bên kia, sự im lặng của ông Đại Sứ Hoa Kỳ kéo dài thêm hơn.
- Dĩ nhiên Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ của Ngài. Tôi rất ngưỡng mộ sự can đảm và sự đóng góp lớn lao đó của Ngài. Bây giờ tôi rất quan tâm đến sự an ninh của Ngài. Tôi có nhận được báo cáo là những người đang trách nhiệm về những việc họ đang làm đã hứa dành cho Ngài và người em của Ngài an toàn rời khỏi nước, nếu như Ngài chịu từ chức. Ngài có nghe được tin tức đó không?
Tổng Thống Ngô Đình Diệm cố đè nén cơn kinh hoàng. Ông Đại Sứ Hoa Kỳ đã dùng chữ “những hoạt động hiện tại” vơi mình như vậy đã cho thấy rõ ràng không còn phải nghi ngờ điều gì nữa, là những người đỡ đầu chính yếu cho ông bây giờ đã thực sự quay lưng trở mặt chống lại mình. Cuối cùng Tổng Thống Diệm phải trả lời vơi giọng đầy lo sợ.
- Không, tôi không được nghe tin tức đó.
Sau một lúc ngập ngừng, Tổng Thống Ngô Đình Diệm tiếp tục với giọng đầy vẻ khó khăn.
- Chắc ông Đại Sứ có sẵn số điện thoại của tôi chớ?
- Vâng, tôi có.
Ông Đại Sứ Hoa Kỳ đáp lời ngắn ngủn và sau đó là một sự im lặng giữa hai người càng kéo dài thêm hơn. Đại Sứ Lodge cố trở lại vấn đề.
- Nếu như tôi có thể giúp được Ngài điều gì để lo cho tính mạng của Ngài, xin Ngài hãy gọi điện thoại cho tôi.
Tổng Thống Ngô Đình Diệm nghe cơn giận tuôn trào khi nghe những lời nói như nhằm trêu giận mình. Trốn tránh trong Tòa Đại Sứ theo ông Diệm lúc này có nghĩa là âm mưu lật đổ ông chắc chắn đã có sự đồng tình của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ rồi. Bằng bản tánh tự nhiên và ngoan cố của mình, Ngô Đình Diệm cất tiếng giọng đầy châm biếm và mỉa mai.
- Tôi sẽ cố gắng tìm cách ổn định lại trật tự.
Ông Diệm nói với giọng đầy cương quyết.
Nói xong lời nói này, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đâu biết rằng, đó là những lời nói sau cùng của ông với Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ.