BỐN
Tiếng gào thét của đám đông vang dội vào tai Mark Sherman, làm đinh tai, nhức óc người tù binh Hoa Kỳ. Mark tưởng như mình đang chịu gia hình dưới chín tầng địa ngục. Bu chung quanh Mark lúc này gồm nhiều người vừa đàn ông vừa đàn bà và trẻ con, họ thi nhau nhổ nước bọt vào người Mark. Người cung tay thoi, kẻ đấm, có người nắm bứt đứt hẳn một chòm tóc của anh ra khỏi da đầu. Thỉnh thoảng người ta lại xô anh ngã nhào xuống đất, rồi dùng chân đá vào mặt, giẫm lên thân thể anh và đè bẹp dưới đất như một con vật sắp bị làm thịt. Bên trên có hàng chục ống kính máy ảnh chĩa vào người anh, thu hình và bấm nút máy ảnh liên hồi, thu hình nạn nhân cũng như ghi lại những sự căm thù của dân chúng đối với các phi công Hải và Không quân Hoa Kỳ, những người quay phim và thu hình này cố kéo dài công việc của mình để chứng kiến cái cảnh cuồng nộ của dân chúng. Một đôi khi họ cũng tham dự vào các cuộc đánh hôi các tù binh nữa.
Những phóng viên người Nga, Trung Cộng, các nước Đông Âu và Việt Nam vừa làm việc, vừa cười nói ầm ĩ trước cảnh tượng này, thỉnh thoảng họ lại hùa vào với đám quần chúng đang cuồng nộ bằng cách đốc thúc và cổ võ đám đông.
— Khấu đầu xuống Sherman, cúi đầu xuống để ăn năn tội lỗi của mày đi, hỡi thằng Hoa Kỳ hôi thối khốn nạn.
Tiếng nói từ các loa phóng thanh cầm tay do các tên lính gác tù đưa sát vào miệng, thét vang làm chói tai, đau óc đám tù binh. Họ sử dụng tiếng lóng để chỉ người Hoa Kỳ là Yankee, nghe thật trối tai. Mỗi lần tên một phi công được nhắc đến thì toàn thể đám đông cùng cất tiếng thét vang. Tiếng thét cùng điệu vừa vang lên, thì Mark cũng nghe có một lưỡi lê đâm mạnh vào sau lưng mình, và sau đó là những báng súng thi nhau bổ vào thái dương anh liên tục để bắt Mark phải gục đầu xuống trước những lời thóa mạ đầy man rợ của quần chúng.
— Khấu đầu xuống Sherman, cúi đầu xuống đi. Cố tổ thằng Sherman, cố tổ mày. Hãy giết chết những tên giặc lái đế quốc này đi, treo cổ chúng lên để chúng đền tội ác vô nhân mà chúng đã giết hại nhân dân Việt Nam.
Một cái đá thật mạnh thốc vào bụng dưới Mark, làm anh suýt ngã, nhưng nhờ một đồng đội nâng đỡ kịp thời Mark vẫn gượng đứng được thẳng người lên, bằng không anh đã ngã chúi xuống mặt đất để cho đám đông tha hồ đánh đập cho đến khi anh bị ngất xỉu mới thôi.
Ngay lúc khởi đầu thì dân chúng chỉ đứng trên các bục gỗ được thiết lập hai bên vệ đường, há hốc nhìn đám tù nhân lần lượt xuống xe. Các tù binh được còng chung hai người dính vào nhau. Dân chúng hai bên lề đường vẫn đứng yên theo dõi cho đến khi các tù nhân được tháo bỏ giải khăn bịt mắt thì họ lần lượt từ các bục gỗ, bước xuống đường. Những tên bộ đội dùng các chiếc loa phóng thanh cầm tay tính toán thật cẩn thận công việc làm của chúng trước khi lùa đám tù binh bước tới trước và các tiếng hét điên cuồng bắt đầu vang lên.
— Johnson là một tên đồ tể giết người. Rush là tên giết người, Mac Namara là tên đồ tể chuyên giết hại đàn bà và trẻ con.
Các tiếng hét căm hờn vang dội vào tai Mark, anh chợt nghe như mình vụt bay bổng. Mark cố gắng vượt qua đám đông trong một trạng thái chập chờn, chơi vơi trên biển cả. Áo quần Mark rách tả tơi. Vết thương trên trán bật chảy máu, đổ dài xuống mặt. Mark cố vùng vẫy để chen qua khỏi đám người đang bao vây quanh mình, nhưng toàn thân anh bị kéo ngược lại bên sau vì chiếc còng sắt trên tay đang còng chung với một phi công Hải Quân trẻ. Người phi công Hải Quân lúc này đang bị bất tỉnh, mình mẩy dính đầy máu và bị ngã lăn xuống mặt đường. Mark nghe mình bị kéo ngược về sau một cách tàn nhẫn. Mark nghe như mình sắp bị chết đuối giữa đám người đang gào thét cuồng loạn. Anh nghe ngộp thở, cố rướn người lên cao để hít một ít không khí vào buồng phổi, nhưng hành động này vô vọng vì càng cố gắng bao nhiêu, Mark nghe đám đông càng chèn ép chặt lấy mình thêm hơn.
Đám đông biến thành những dòng nước, chảy ùa vào cổ họng và Mark nghẹn thở. Rồi bỗng dưng mặt nước nứt ra và với tâm trạng chơi vơi giữa dòng, điều này làm Mark càng thêm kinh hoàng, anh đang bị rơi từ trên cao xuống dưới làn nứt đó. Mark chới với giữa không gian, bàng hoàng nhìn chiếc F105 Thunderchief không người điều khiển quay cuồng. Thân phi cơ bốc khói dầy đặc, sau cùng đổ ầm xuống một triền đồi bên cạnh sông Hồng và bốc cháy. Ngọn lửa giận dữ càng lúc càng bốc cao, lửa liếm lên thân thể mình đang rơi từ trên cao xuống và chiếc dù bên trên đã bị ngọn lửa cháy xém. Da thịt bị cháy đen trong khi đó thân người Mark càng lúc càng rơi nhanh hơn, nhưng Mark lại cảm nghe mình rơi xuống đất một cách hết sức nhẹ nhàng. Khi hai chân vừa chạm đất thì ngay lúc đó một đám đông người Việt từ khắp mọi nơi, từ các chòm cây chạy vội đến. Họ vừa chạy vừa hò hét, đổ xô đến ngọn đồi mà trên chóp đỉnh vẫn còn sừng sững một lô cốt của Pháp trên đó. Đám đông dùng nào dao, nào mác chém vào khắp thân thể của anh. Máu của anh chảy thành dòng, ào ạt dập tắt ngọn lửa chung quanh phi cơ. Mark rút khẩu súng lục P38 đeo bên người, miệng gào thét để xua đuổi đám người chung quanh, nhưng không một ai quan tâm đến hành động của Mark. Anh nổ một phát súng vào mặt một người Việt gần mình nhất. Phát đạn phá thủng một lỗ hổng thật lớn trên khuôn mặt người nông dân, nạn nhân ngã phụp lên thân thể của Mark. Anh cố vùng vẫy để thoát khỏi cái xác của người vừa trúng đạn, nhưng anh không làm sao tránh thoát đi được, thân thể nạn nhân càng lúc càng nặng nề thêm hơn, đè chặt người anh lún sâu xuống mặt đất không khác gì anh đang chịu đựng sức nặng của một tòa nhà bốn mươi tầng.
Hàng ngàn khuôn mặt người Việt bên trên nhìn xuống đầy vẻ tò mò. Bỗng dưng giữa những khuôn mặt đó, Mark thấy có một khuôn mặt của mẹ mình, rồi anh cũng thấy gương mặt của người cha ghẻ với mái tóc xám, làm việc tại Ngũ Giác Đài, và cả gương mặt Gary nữa. Mọi người chăm chú nhìn vào anh rồi cùng lắc đầu trong im lặng, mặc cho Mark đang gào thét gọi họ, nhưng rồi những gương mặt quen thuộc đó vụt biến mất. Ngay lúc này Mark uốn cong người trong phòng giam dơ bẩn giữa thành phố Hà Nội, nơi mà người ta dẫn anh về đây lần đầu tiên, khóa chặt hai chân anh vào một chiếc gông do các cai tù thực dân Pháp chế tạo ra từ trước. Hai tay anh bị còng vào các vòng xích gắn liền với bộ phận tăng giảm để kéo thẳng hai tay căng ra, và người ta kéo thẳng sợi dây xích đến độ chiếc cồng sắt siết chặt vào cườm tay anh rướm máu. Bấy giờ hai bàn tay của Mark vụt trở nên đen sậm, sưng to lên gấp hai lần bình thường, rồi hai cườm tay của anh đổi màu thành ra vàng vọt, mưng mủ. Trên thân thể anh, bò cạp, chuột cống bò khắp nơi, hoành hành các vết thương đọng mủ và sưng húp. Trong khi đó chén cơm và ca nước cứ bay qua, lượn lại, chờn vờn trước mặt không khác gì một bầy ma quỷ, nhảy múa ngoài tầm với của mình. Tất cả cất tiếng cười vang ghê rợn, trong khi cơn đói hành hạ Mark đến cùng cực, rồi gương mặt của gã chúa ngục mà ngày đầu tiên anh đã đặt cho y một cái tên là “Con heo nọc” xuất hiện. Con heo nọc xuất hiện giữa phòng giam, thân hình của gã càng lúc càng phồng to lên như một quả bóng, khiến Mark phải nép sát người vào vách phòng giam. Mark thấy nước bọt trên miệng gã chúa ngục phì ra, thụt vào như một con cá bị mắc cạn, đang thoi thóp thở khi y cất tiếng la “báo cáo, báo cáo”.
Mark cố vùng vẫy, ép sát vào tường để tránh các sợi dây thừng đang chờn vờn tiến tới phía mình không khác gì những đám rong rêu khổng lồ ngoài biển khơi, tràn tới, quấn lấy hai cánh tay của anh thật chặt, khiến anh nghe vô cùng đau đớn. Hai bánh xương bả vai của Mark bị bẻ cong lại, chập vào nhau bên sau lưng mình, hai ánh xương cổ đàng trước như sắp gãy tung ra khỏi lồng ngực và Mark kinh hoàng nghĩ tới thân mình của anh rồi đây sẽ bị tét ra làm đôi. Càng lúc thì tiếng nói của tên chúa ngục càng thêm chói tai. “Báo cáo, báo cáo.” Giọng thét của y càng lúc càng cao đưa Mark tỉnh hẳn dậy và anh biết mình vừa thét vang trong cơn mộng dữ.
Mark đang tỉnh táo nằm dài trên sàn gạch trong phòng giam, anh lắng nghe âm hưởng của giọng nói mình trong giấc mơ. Gương mặt của gã heo nọc trước mặt anh giờ không còn là quả bóng làm anh nghẹn thở nữa, mà chính là gương mặt bằng xương bằng thịt, độc ác và tàn bạo của y đang đưa tay lắc nhẹ lên vai Mark để đánh thức anh dậy. Mark nhìn rõ gương mặt của gã heo nọc và đàng sau lưng y, anh còn thấy sự có mặt của gã cán bộ áp giải mình ra xe ngày hôm qua nữa. Gã đứng sau lưng con heo nọc mỉm cười như một hình nộm, và khi đâu đó yên tĩnh trở lại, gã cán bộ bắt đầu cất tiếng nhỏ nhẹ:
— Trung Úy, ông vừa trải qua một cơn mộng dữ đó, nhưng bây giờ Trung Úy có thể bình tĩnh lại đi. Tôi đến đây để đưa Trung Úy đến một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện.
Trần Văn Kim cúi người xuống lượm chiếc chân thỏ bỏ nằm trơ vơ bên cạnh Mark, khẽ đặt vào tay anh.
— Đừng lo lắng gì hết cả, mọi việc sẽ đâu vào đó.
Trần Văn Kim bước ra cửa phòng giam rồi đứng lại nhường cho Mark bước ra ngoài, đoạn ra dấu cho gã heo nọc đi theo. Kim dẫn Mark ra ngồi băng sau của chiếc Tatra, đậu sấn bên ngoài, Kim bước lên ngồi bên cạnh Mark và để cho gã heo nọc ngồi ở băng trước.
Vài phút sau đó, chiếc Tatra đưa mọi người vào trước cửa Bộ Tư Pháp, cách khám đường không bao xa. Bên trong một phòng thẩm vấn tối tăm và trống trải, trên một chiếc bàn có dọn sẵn một bữa ăn sáng đơn giản với bánh mì nướng, cereal và một ly nước cam. Trần Văn Kim ra hiệu cho Mark đến bàn ăn trong khi đó Kim bước đến ngồi xuống một chiếc ghế đẩu gần đó, đưa tay cầm một kẹp hồ sơ, lấy ra từ trong một cái cặp xách mà Kim mang theo bên mình. Gã heo nọc ra đứng gác ở cửa ra vào. Sau một vài giây chần chừ, Mark ngồi xuống bàn ăn. Anh ngồi chồm trên ghế như một con thú và ngấu nghiến thức ăn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua Trần Văn Kim và gã heo nọc, chừng như sợ hai gã đàn ông này sẽ nửa chừng đổi ý cho đem dọn thức ăn đi. Trần Văn Kim lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào kẹp hồ sơ:
— Theo hồ sơ của Trung Úy thì tôi thấy suốt ba tháng đầu kể từ khi bị bắt, Trung Úy đã chịu đựng hết mọi hình phạt chớ không chịu tiết lộ gì, dù ngay như tên họ, ngày sinh, tháng đẻ và số quân của mình nữa. Điều này cho thấy Trung Úy vô cùng can đảm.
Miệng vẫn nhai thức ăn, Mark quay đầu nhìn về phía Trần Văn Kim một thoáng rồi quay lại tiếp tục ăn:
— Thật là đáng thương cho Trung Úy, khi Trung Úy phải chọn cách này để chứng tỏ lòng can đảm của mình. Nếu như ngay lúc đầu, tôi biết được Trung Úy sớm, chúng tôi chắc đã có một giải pháp đặc biệt hơn.
Thấy Mark vẫn không có một phản ứng gì, Trần Văn Kim lại cúi đầu vào kẹp hồ sơ. Sau một vài phút im lặng, Kim ngẩng đầu lên:
— Đáng lẽ ra tôi không nói với Trung Úy điều này, nhưng Trung Úy là một trong số rất ít tù binh đã từ chối không chịu tố giác sự can thiệp sai lầm của chính phủ Hoa Kỳ vào nội tình Việt Nam. Hầu hết các đồng đội của Trung Úy đều chịu thu băng, hoặc viết thơ tố cáo chính quyền Hoa Kỳ và những lá thơ cùng các cuộn băng này đã được phát hành hoặc phát thanh trên toàn thế giới. Vậy thì tại sao Trung Úy không chịu làm? Một Thượng nghị sĩ cũng như một vài khuôn mặt nổi tiếng ở Hoa Thịnh Đốn hiện đang bắt đầu mô tả vai trò của nước Mỹ tại đây như là một hành động phản quốc trầm trọng nhứt.
Trần Văn Kim lôi từ trong cặp xách ra một chiếc máy thu băng nhỏ đặt lên bàn cạnh đó. Khi Kim đưa tay vặn nút thì những giọng nói miễn cưỡng của các phi công bị cầm tù cất tiếng vang dội khắp căn phòng. Hết người này đến người khác tố giác sự tham dự của họ vào cuộc chiến tranh này. Những danh từ như đê tiện, bất hợp pháp, bất nhân được dùng đi dùng lại nhiều lần và các phi công thường tự tố cáo mình là kẻ gây tội ác tày trời, đã thực hiện những phi vụ vô nhân đạo. Đối với Mark Sherman, đang lúc này đây, anh có nghe lời tuyên bố vang lên trong chiếc máy thu băng, nhưng anh vẫn không tỏ ra thái độ quan tâm nào hết cả và Trần Văn Kim buộc lòng phải đưa tay tắt máy.
— Đọc hồ sơ của Trung Úy, tôi thấy có nhiều điều rất đáng quan tâm. Như Trung Úy biết, bởi vì Trung Úy cương quyết không chịu nói những điều mà chúng tôi muốn Trung Úy nói. Trung Úy lại đi nói với các người thẩm vấn hết chuyện trên trời dưới đất.
Trần Văn Kim vừa nói, vừa gõ nhẹ ngón tay lên kẹp hồ sơ:
— Tôi rất lấy làm buồn khi biết được, thí dụ như năm mười sáu tuổi, Trung Úy đã phải xa cha, và từ đó cho tới nay Trung Úy đã không gặp lại cha mình lần nào nữa. Tôi cũng có biết cha của Trung Úy. Cha của Trung Úy là một người rất đáng kính. Ông ấy đã cứu sống Chủ Tịch Hồ Chí Minh của chúng tôi hồi năm 1945. Cho nên chúng tôi có lý do để nể phục ông ấy và có lý do làm một công việc gì đó để đền đáp lại lòng tốt của cha Trung Úy, như trả tự do cho đứa con của ông ấy mà ông ấy tưởng đã chết từ lâu rồi.
Mark Sherman từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Trần Văn Kim, dù vậy cái nhìn đó của Mark vẫn không cho thấy người sĩ quan Hoa Kỳ chú ý gì đến câu chuyện cho lắm, tuy nhiên Kim vẫn thấy được vầng trán của Mark chau lên khó chịu.
— Có thể là Trung Úy đã quên rồi, nhưng có lần Trung Úy đã nói với người thẩm vấn, là Trung Úy sẽ không bao giờ nhắc đến cha mình kể từ khi ông ấy bỏ mẹ Trung Úy. Hồ sơ có ghi là một đêm nọ Trung Úy đã mê sảng và Trung Úy đã kể chuyện mình gây gổ với cha mình.
Mark Sherman chồm người tới trước chừng như có chú ý đến câu chuyện của Trần Văn Kim đang nói. Lợi dụng điểm này, Kim đứng lên, bước đến gần Mark.
— Trung Úy có biết rằng Trung Úy đã làm cho cha mình đau khổ biết chừng nào vì thái độ đó khi anh của Trung Úy chịu nói chuyện với cha của Trung Úy không? Trung Úy đã thỏa mãn khi biết mình đã làm cho cha mình phải đau khổ vì những lầm lỗi trong quá khứ của ông ấy lắm phải không? Nhưng dù đã thực hiện được điều này, nhưng Trung Úy vẫn không muốn gặp cha mình. Trung Úy muốn hành hạ cha mình được càng nhiều càng tốt bằng sự im lặng của Trung Úy phải không, Trung Úy muốn bắt cha mình phải gánh chịu sự trả thù bằng mọi giá phải không?
Trần Văn Kim ngừng nói để quan sát thái độ của Mark, chừng thấy vầng trán của Mark Sherman cau có thêm hơn, Kim mỉm cười nói tiếp:
— Một đôi khi chúng ta đã đi quá xa khỏi lãnh vực của mình đối với những người thân yêu của chúng ta. Chúng ta muôn gây nên những nỗi khổ đau mà mình tưởng tượng ra để trả thù cho sự đau khổ mà mình đã chịu đựng, không cần biết tới chúng ta tàn ác tới mức độ nào. Chính tôi, tôi biết rõ sự đau khổ như thế này ra sao, khi có sự xung đột giữa cha con. Bởi vì ngày tôi còn nhỏ, tôi cũng đã cãi vã kịch liệt với cha tôi một lần. Cũng giống như Trung Úy, tôi đã thề sẽ không liên hệ gì với cha tôi nữa. Cha tôi đã qua đời cách đây mười bốn năm, sau khi trận giặc với Pháp vừa chấm dứt và mặc dù không có gì thay đổi giữa sự chia cách của chúng tôi, nhưng tôi lúc nào cũng nghe đau khổ vô biên về việc tôi đã không tìm cách để nói cho cha tôi biết ý nghĩ của mình, trước khi ông lìa đời. Trường hợp của Trung Úy, chuyện tương tự như thế này có thể xảy ra. Có thể Trung Úy sẽ bị giam giữ tại đây nhiều năm nữa vì sự ngoan cố của mình và một khi Trung Úy được thả ra thì cha hoặc mẹ của Trung Úy có thể thành người thiên cổ rồi. Trung Úy có thấy chuyện đó có thể xảy ra hay không?
Mark Sherman nhìn đăm đăm vào mặt Kim, hai hàm răng anh cắn chặt lại. Trần Văn Kim nhận rõ ra người mình đang nói chuyện đã có phản ứng, anh quay trở lại chỗ ngồi, nơi có để kẹp hồ sơ của Mark Sherman.
— Cũng có thể tôi dự đoán sai về Trung Úy. Cũng có thể Trung Úy không giống như tôi, Trung Úy không phải là một người có thể ân hận hoặc lo lắng tới những cảm nghĩ của người khác. Cũng có thể Trung Úy tự khép lòng mình vào cái thế giới ích kỷ của chính mình, Trung Úy chỉ hài lòng với những điều mình thực hiện được mà thôi. Tại sao Trung Úy lại không quan tâm đến việc chính mình có thể làm cho cha và mẹ của mình hết lo lắng? Sự hân hoan tột cùng của họ khi thấy Trung Úy được thả về đã không làm cho Trung Úy bận tâm đến, tôi đoan chắc Trung Úy đã nói với mình như vậy, tôi có nói sai không? Tôi không nghĩ là Trung Úy đã có nghĩ tới việc khác biệt xảy ra, khi Trung Úy tự chọn cho mình một sự đau khổ ở nơi này, thì tại bên nhà bằng một cách khác, cha mẹ của Trung Úy cũng chịu một sự khổ sở khác chỉ vì sự ngoan cố của Trung Úy mà thôi, phải vậy không?
Trần Văn Kim nói xong xoay người lại quan sát Mark Sherman, lúc này đang nhìn anh trân trối, trên đôi mắt của người sĩ quan Hoa Kỳ hằn lên những nét giận dữ. Hơi thở của Mark Sherman bắt đầu khác thường. Kim tiếp tục với giọng đầy vẻ an ủi.
— Nếu trong nội vụ này tôi có thẩm quyền, tôi sẽ thả Trung Úy ra ngay tức khắc vì nỗi quan tâm của cha Trung Úy, nhưng rất tiếc là còn nhiều đồng chí cao cấp khác mà tôi phải hội ý với họ về quyết định này và họ thì không mấy ai biết đến cha của Trung Úy. Họ muốn đoan chắc sự phóng thích cho Trung Úy sẽ không làm phương hại đến lý tưởng của họ. Bởi vậy cho nên nếu Trung Úy muốn trở về nhà, thì tôi bắt buộc phải bắt Trung Úy phát biểu cảm tưởng của mình. Đây chỉ là một sự phòng hờ trước. Trung Úy không phải nói gì hơn với những điều mà đồng đội của Trung Úy đã nói từ trước. Một điều nữa là tôi không biết Trung Úy có muốn được nhận thư nhà hay không? Bởi vì Trung Úy vẫn từ chối không chịu nói chuyện với tôi từ trước tới giờ, nên tôi không đoán được là Trung Úy có muốn về được bên nhà an nhàn hay không, hay Trung Úy có thể cứng cỏi chịu đựng đời sống tù đày ở nơi này.
Trần Văn Kim lôi từ trong chiếc cặp xách của mình một tờ giấy đưa mắt đọc sơ qua, đồng thời cũng liếc nhìn thấy Mark đang nôn nóng nhìn mình. Một lúc sau Kim cất tiếng đầy vẻ chán nản.
— Dĩ nhiên, nếu như Trung Úy từ chối cơ hội mà tôi dành cho Trung Úy hôm nay, thì sau này tôi không thể dành cơ hội nào khác được nữa. Nếu như Trung Úy quyết định từ chối không chịu đọc những điều ghi sẵn trong tờ giấy này, thì tôi không còn cách nào hơn là giao Trung Úy cho người cai tù, rồi người ta sẽ trả Trung Úy trở lại khám đường để họ tiếp tục trừng trị Trung Úy nữa.
Trần Văn Kim ngước mắt nhìn về phía gã heo nọc, nãy giờ vẫn đứng yên tại cửa, xong Kim quay lại nhìn Mark:
— Nhưng tôi hy vọng là Trung Úy không bắt buộc tôi làm như vậy. Nếu như Trung Úy quyết định chịu đọc bản văn này thì chính tôi, tôi sẽ dàn xếp để Trung Úy được thả về sớm, và Trung Úy sẽ được về nhà để còn có dịp cám ơn cha mình đã có lòng lo lắng cho mình.
Trần Vặn Kim cầm chiếc máy ghi âm đế trước mặt Mark Sherman:
— Chỉ cần hai phút là xong. Trung Úy không cần phải vội vàng gì, cứ từ từ theo sở thích của mình.
Lúc Mark Sherman ngước đầu nhìn Trần Văn Kim, anh bắt gặp người đàn ông đó đang mỉm cười với mình đầy tình cảm, tự dưng Mark nghe bối rối vô cùng, anh cúi mặt xuống giữa hai cánh tay và sau đó đôi vai anh khẽ rung động, dần dần tiếng nức nở của Mark Sherman vang lên, thoạt tiên rất nhỏ, nhưng sau đó tiếng thổn thức đó càng lúc càng vang lớn khắp phòng.
Mark nức nở khóc thật lâu, trong thời gian này Trần Văn Kim kiên nhẫn ngồi chờ bên cạnh đó. Sau cùng Mark ngưng khóc, Kim đưa tay vỗ lên vai Mark đôn đốc, đồng thời đưa tay bật nút chiếc máy ghi âm, miệng thì thầm:
— Hãy đọc đi Trung Úy, cố đọc với giọng bình thường. Trung Úy chỉ cần làm chừng đó mà thôi.
Mark Sherman ngồi yên một chỗ thật lâu, sau cùng anh mới ngồi lại ngay ngắn trên ghế, đưa tay cầm lấy tờ giấy. Gương mặt của Mark rưng rưng khi đọc vội những hàng chữ trên tờ giấy. Cuối cùng Mark quay lại chiếc máy ghi âm.
— Tôi là Trung Úy Mark Sherman, thuộc Không Lực Hoa Kỳ.
Mark đọc lớn nhưng trống rỗng với giọng hơi run và ngập ngừng:
— Ông nội tôi là Thượng Nghị Sĩ Nathaniel Sherman, giữ chức Thượng Nghị Sĩ đại diện Đảng Dân Chủ cho tiểu bang Virginia đã hơn bốn mươi năm nay, và tôi muốn ông nội tôi hiểu được rằng: Không giống như quan điểm của ông, tôi nhận thấy rằng cuộc chiến tranh xâm lược tàn ác mà Hoa Kỳ đã khởi xướng để chống lại nhân dân Việt Nam là một tội ác vô cùng bất nhân. Tôi đã bị bắn rơi khi thực hiện một phi vụ vô nhân đạo để oanh tạc vào nhà thờ, nhà thương và trường học của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, và tôi coi vai trò của mình trong cuộc chiến tranh này thật tàn bạo và đáng khinh bỉ.
Mark thỉnh thoảng đọc vấp một vài chữ, mỗi lần như vậy Trần Văn Kim kiên nhẫn bảo Mark đọc lại. Mỗi lần Mark nhìn lên, anh đều thấy gã heo nọc đứng ngay trước cửa. Anh cúi đầu đọc tiếp vào máy ghi âm trước mặt mình.
— Các chính sách tàn bạo, phi nhân của Hoa Kỳ đều bị nhân dân các nước yêu chuộng tự do trên thế giới kết án nặng nề và lương tâm tôi không bao giờ yên ổn được cho đến khi người đế quốc xâm lược Hoa Kỳ cuối cùng rời khỏi Việt Nam mới thôi.