← Quay lại trang sách

NĂM

Naomi Boyce Lewis cất tiếng với nụ cười đầy vẻ ăn năn:

— Tôi lúc nào cũng có cảm tưởng là mình bị cái quốc gia này lường gạt. Ngay như có những việc tôi đã biết nó là cái gì và nằm tại nơi nào. Tất cả bạn gái cùng lớp với tôi, đứa nào cha của chúng đều trở về với chúng. Chúng tôi đã tổ chức nhiều cuộc liên hoan, và chiến tranh lúc đó đã được kể như chấm dứt, người ta khuyên bảo tôi nên kiên nhẫn. Từ đó, thỉnh thoảng tôi có nhận được một vài lá thư gởi từ một nơi nào đối với tôi thật vô cùng xa lạ. Có một cái mang tên là Sài Gòn, một nơi mà không ai nghe nói tới, rồi bỗng nhiên tôi không còn nhận được thơ của cha tôi nữa. Sau đó tôi lại được người ta báo cho tôi biết là cha tôi sẽ không bao giờ trở về nữa. Tin này đến với tôi đã làm cho tôi thật vô cùng đau đớn, cho nên khi đến đây lần đầu tiên vào năm 1963, tôi đã phải ngậm đắng nuốt cay để đè nén sự thù ghét cái nơi này, và tôi đã không đắn đo nghĩ rằng Việt Nam đã nợ tôi một điều gì.

Naomi cầm chiếc muỗng quậy nhè nhẹ vào ly nước đá mà người hầu bàn vừa mang đến cho nàng trên hành lang Cercle Sportif. Nhìn cảnh này, Joseph bỗng dưng bị cơn xúc động mạnh. Mặc dù đã hai mươi ba năm qua rồi, nhưng đêm hôm qua tại công viên trước Quốc Hội, Joseph đã bàng hoàng khi nghe tin người sĩ quan tình báo Anh quốc mà anh từng làm việc chung thuở xưa bị giết chết sau hai hoặc ba ngày khi anh rời khỏi Sài Gòn năm 1945.

Trong trí óc của Joseph bây giờ vẫn còn lờ mờ cái hình dáng của người Đại Tá hơi nhu nhược và nhẹ dạ, đã từng hèn hạ ra lệnh trục xuất người sĩ quan Hoa Kỳ có cảm tình với người bản xứ lúc đó, nhưng khi nghĩ đến đứa con gái chín tuổi đầu, băn khoăn chờ đợi người cha từ trận chiến trở về, cái hình ảnh đó đã làm cho Joseph tràn lên những trắc ẩn bất yên. Tin về cái chết của Đại tá Harold Lewis cũng đưa Joseph nghĩ tới cuộc đời đau khổ của mình ngày nào. Ngày gặp lại Lan sau nhiều năm xa cách, rồi cùng Lan đi tìm Tuyết ở vùng đói lan tràn khắp miền Bắc, tất cả đổ dồn xuống một lượt, khiến Joseph phải lên tiếng:

— Sự thật thì cái chết của cha cô như thế nào?

— Cha tôi bị một mũi tên có tẩm thuốc độc cắm vào cổ tại một làng Thượng ở mạn Bắc thành phố này. Vài giờ sau thì ba tôi chết.

Naomi đáp lời với vẻ thản nhiên không vương một cảm xúc nào và vẫn không ngẩng đầu lên khỏi dĩa thức ăn của mình, trong khi đó Joseph khẽ khép đôi mắt mình lại một chút:

— Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên hỏi mới phải.

Joseph nói được tới chừng đó thì cả hai cùng rơi vào im lặng, hai người cùng cắm cúi ăn uống, một sự im lặng ngơ ngẩn khó chịu.

— Ông Harold mà tôi còn nhớ là một nhà quí tộc mà tất cả mọi người Hoa Kỳ chúng tôi đều kính nể.

Sau cùng Joseph lên tiếng, anh lựa lời nói dối để đánh tan cái không khí yên lặng giữa hai người.

— Sự nhũn nhặn, tế nhị và lòng tự trọng của ông trước mọi sự công kích, châm chọc của người khác là một trong những điều mà những người tầm thường như chúng ta hay những người ở cựu thuộc địa của Anh bên kia Đại Tây Dương không thể nào dễ dàng có được. Tôi còn nhớ lần sau cùng tôi gặp cha cô nhân một buổi tiệc khoản đãi tại nhà ăn của Bộ Chỉ huy để tưởng niệm đồng đội đã bỏ mình, đồng thời để đưa ra những khó khăn của lúc đó nữa. Bữa tiệc được tổ chức trọng thể với chén dĩa dành cho giới quý tộc, khăn bàn trắng tinh, có cả những thứ tráng lệ nhất trong hoàn cảnh lúc đó, mặc dù bấy giờ bên ngoài các xáo trộn nội tình đang xảy ra khắp nơi. Đối với tôi lúc đó, thật tình vô cùng thơ thới vì được trở lại với đời sống văn minh sau nhiều tuần lễ lặn lội, chui sống trong rừng rậm ở ngoài Bắc. Tuy vậy, tôi vẫn không biết ơn về điều được đãi ngộ này, để giữ mình khi bàn đến chính sách của người Anh tại bàn tiệc và tôi đã thực sự nổi nóng, chỉ có một mình cha của cô, lúc đó ông ấy ngồi ngay bên cạnh tôi. Trong lúc mọi người đều xôn xao phản đối, thì ông ấy vẫn điềm tĩnh ngồi đó mỉm cười và từ tốn phân tích cho tôi biết cái sai lầm trong đường lối của tôi với một giọng vô cùng khoan dung.

— Đúng là cung cách của cha tôi.

Naomi nhìn lên, miệng nở một nụ cười thật tươi, phản ảnh nỗi vui mừng trong lòng trước trí nhớ mà Joseph đã phù phép mang đến cho nàng.

— Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp người nào biết được chính xác là cha tôi đã làm gì ở đây trước khi ông ấy chết, và tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe được anh nhắc đến chuyện ngày xưa của cha tôi. Đối với cha tôi, hình ảnh của ông chỉ nhạt nhòa trong trí não của tôi mà thôi. Như anh thấy đó, cha tôi luôn luôn vắng nhà, nghe anh nhắc lại chuyện liên quan tới người, điều này giúp cho tôi nhớ lại rõ ràng hình ảnh của cha tôi hơn bao giờ hết.

Naomi tiếp tục cười với Joseph một lúc rồi vội vã quay về hướng khác như để che giấu sự bối rối việc nàng vô tình thổ lộ tình cảm thân mật với người đối diện. Joseph nói nhỏ:

— Tôi rất hân hạnh được kể cho cô nghe những điều mà tôi biết để giúp cô phần nào. Ước gì tôi biết nhiều hơn để kể cho cô nghe.

— Không mấy khi tự dưng lại được nghe chuyện của một người từng có mặt tại nơi này hồi 1945, kể chuyện đời sống ở đây vào thời đó như thế này.

Naomi lại mỉm cười có vẻ thanh thản hơn. Bên trên làn áo lụa trắng, mái tóc chải gọn, để dài xuống bờ vai làm một thoáng tương phản dịu dàng trên khuôn mặt của nàng, nhưng qua câu chuyện đau buồn trong quá khứ, khuôn mặt nàng chất chứa vẻ u sầu, buồn thảm cho nên thỉnh thoảng Naomi phải cố gượng để đè nén cơn xúc động làm cho bờ môi của nàng thoáng run run, tạo cho gương mặt của nàng mang thêm một chút liêu trai. Suốt buổi cơm chiều, Naomi ngồi bất động trên ghế, nàng chống tay lên cằm, lắng nghe Joseph kể lại những chi tiết cũng như những diễn biến mà anh cùng cha nàng cùng từng trải qua hồi mùa Thu năm 1945. Naomi chăm chú lắng nghe, quên hẳn phần thức ăn của mình, cho đến khi Joseph kể hết chuyện.

— Tôi nghĩ rằng vì cha tôi đã vĩnh viễn ra đi tại đây, nên tôi đã bằng cách này hay cách khác bị nơi này lôi cuốn để cố đến đây cho kỳ được nhằm xem sự thể ra thế nào, ngay nếu như tôi không phải là một phóng viên đi nữa, tôi cũng sẽ ao ước muốn đến đây cho bằng được.

Naomi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn xa xăm:

— Nhưng khi tôi đặt chân lần đầu tiên đến Sài Gòn này, tôi nghĩ là tôi đã biết, rồi đây tôi sẽ bị rơi vào cái tình cảnh là mình sẽ vừa yêu đó lại cũng vừa ghét đó cái nơi này. Khi mới đến đây, tôi đã chứng kiến được cái cảnh đau lòng nhất trong đời mình với những hình ảnh của trận phục kích tại Mộc Linh và cuộc tự thiêu của Thượng Tọa Thích Quảng Đức, nhưng khi về đến bên nhà tôi vẫn có thể thảnh thơi với Luân Đôn của tôi, nhưng tới nay các chuyện đó vẫn còn ám ảnh tôi dù rằng các việc đó đã xảy ra gần năm năm nay rồi.

— Tôi lấy làm lạ khi thấy cô có cảm tưởng này.

Giọng nói của Joseph bỗng dưng chan chứa tình cảm.

— Đối với tôi, tôi cũng bị du vào cái cảnh huống vừa yêu, và ghét cái quốc gia này suốt cả cuộc đời của tôi. Ngay cho tới lúc này, tôi cũng vẫn chưa biết rõ mình yêu, hay ghét nó nữa.

— Tại sao anh lại nói như vậy?

— Lần đầu tiên tôi đến đây để đi săn. Lúc đó tôi mới có mười lăm tuổi. Chúng tôi đi săn các con thú rừng để đem về triển lãm trong viện bảo tàng do ông nội tôi thành lập ở bên nhà. Khi tới đây, tôi không khác gì một quả banh, bị lăn đi vô định giữa đám người bản xứ, giữa những cảnh rừng già cho đến những đền đài, cung điện ngoài Huế. Nhưng vào ngày chót của cuộc đi săn thì ông anh của tôi bị tai nạn chết, cho nên tôi vừa bị cái đất nước này lôi cuốn, vừa bị cái đất nước này làm cho tôi kinh hoàng cùng một lúc. Cũng chính vì chuyến đi đó khiến tôi quyết định chọn ngành lịch sử Á Châu, cứ như con thiêu thân lao đầu vào ánh đèn. Mười năm sau đó, tôi trở lại đây để thực hiện một cuộc nghiên cứu cho luận án của mình. Đó là lúc tôi có một mối tình với Việt Nam, và lần này tôi bị lôi cuốn nhiều hơn cô. Tôi đã tưởng tượng…

Nói tới đây, Joseph bỗng dưng ngưng tiếng, một thoáng bối rối hằn lên khuôn mặt của Joseph.

— Nhưng mà trời ơi! Bây giờ thì tôi đã biết, tại sao cô là một phóng viên có tài. Tôi gặp và biết cô mới có hai phút, và cô đã làm cho tôi moi hết ruột gan của mình ra, mà suốt đời tôi chưa làm như vậy lần nào với ai hết cả.

Naomi cười hóm hỉnh chống đối:

— Nhưng tôi chỉ hỏi anh có mỗi một câu đơn giản thôi mà.

— Có lẽ bí quyết là ở chỗ đó.

Câu nói đượm vẻ giận dỗi dễ nghe này của Joseph làm cho hai người cùng bật cười lớn. Niềm vui cởi mở đầu tiên có được kể từ khi hai người đến đây, nhưng sau chuỗi cười vui vẻ đó, Joseph đã không đợi cho Naomi nhắc nhở, anh tiếp tục kể hết cho Naomi nghe mối tình buồn của mình với Lan, anh kể chuyện mình lấy Tempe, và sau này biết sự có mặt của Tuyết. Trong khi đó Naomi bị lôi cuốn vào câu chuyện của người đàn ông đẹp trai, đầy tự tin trước mặt mình đang ngần ngừ, bối rối từng lời nói. Nàng mơ màng lắng tai nghe, mắt nhìn Joseph kể chuyện, tay mân mê vành ly rượu trên bàn. Trong suốt thời gian kể chuyện, Joseph đã tránh né không nhìn tới Naomi, anh nói với một giọng vô cùng chậm, đôi lúc ngập ngừng và Naomi có thể thấy được những tình cảm của người đàn ông trước mặt mình vẫn còn đầy ắp trong tâm tưởng, nhất là khi Joseph chỉ đề cập lướt qua về cái chết của Lan và sự biệt tích của Tuyết, cũng như việc anh về ẩn dật ở Cornell, rồi Joseph không nói gì thêm nữa.

Naomi từ tốn nhóm lại câu chuyện:

— Nhưng sau khi bỏ hết mọi chuyện cả mười hai năm trường rồi, tại sao bỗng dưng anh lại quyết định mở lại các vết thương lòng ngày cũ để trở lại nơi này?

Joseph lắc đầu mấy lượt rồi thở dài nhè nhẹ:

— Tôi đã sợ cô sẽ hỏi câu này từ trước rồi. Khi tôi bỏ nhà tôi, như cô biết, nhà tôi lấy một sĩ quan hiện dịch mà theo tôi nghĩ, khi tôi vắng mặt thì ông ta có thể đỡ đần cho hai đứa con trai của tôi trong binh ngũ. Gary là đứa con lớn của tôi mà cô đã từng gặp nó ở Mộc Linh, chọn Bộ Binh, còn đứa kế là Mark, nó vào Không Quân. Hai đứa con của tôi đã hận tôi rất nhiều về việc tôi đã bỏ bê mẹ con chúng nó. Từ khi vợ chồng chúng tôi thôi nhau, Mark đã từ chối không giao dịch gì với tôi hết cả. Gary thì dù thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau, nhưng nó vẫn lạnh lùng với tôi lắm. Hiện nó vẫn còn ở đây, tình nguyện phục vụ lần thứ hai. Hôm trước cha con chúng tôi có gặp nhau và đã cùng đi ăn chung với nhau, nhưng tình thế lại vô cùng bi đát. Mark bị bắn rơi ngoài Bắc cách đây hai năm khi nó cất cánh từ Đà Nẵng đi oanh tạc ngoài đó. Tôi hy vọng và van vái cho nó còn sống, nhưng cho tới nay vẫn bặt tin. Lúc Gary trở lại đây lần thứ hai, tôi vẫn còn ngồi trong vòng rào trường Cornell để chúng kiến cảnh đất nước tôi tan rã. Tôi nhận thức được rằng, tôi không thể nào nhập vào đám người biểu tình và cũng không chấp nhận được những người trốn quân dịch. Tôi cũng không thể thấy mình có thể hòa đồng với đám bồ câu, hoặc những người mệnh danh là đại đa số im lặng, rồi bỗng dưng tôi chợt khám phá ra rằng, sở dĩ hai đứa con của tôi phải đến đây để làm bổn phận của chúng trong cuộc chiến tranh tàn ác này, chỉ vì sự ngu muội của tôi mà thôi. Giá như tôi đừng quay lưng vào cái thời điểm trật chìa, thì cả hai đứa con của tôi đã không phải chọn lựa đời sống của chúng như bây giờ. Ngay như đứa em trai của tôi là Guy cũng không phải trở lại đây lần thứ hai, dù nó hiện tại đang làm việc cho Tòa đại sứ, cho nên tôi bỗng dưng có cảm tưởng mình là một người phạm tội, và tôi đã nhắm mắt viết một cái thơ riêng cho Hồ Chí Minh để hỏi thăm tin tức về Mark. Hồi xưa tôi cùng một số người khác trong một toán OSS nhảy dù xuống Bắc Phần, vào lúc chót của cuộc thế chiến, tôi có gặp ông ta và biết nhiều về ông ấy. Tôi gặp lại Tempe và có nói cho nàng biết sự việc này, và trong lần gặp lại người vợ cũ này, Tempe có đưa cho tôi một lá thơ của Mark, trong đó nó có đề cập lờ mờ là nó không rõ cội nguồn cho lắm về một người con gái mà nó gặp tên là Tuyết.

Đôi mắt Naomi mở thật rộng:

— Và anh nghĩ là anh sẽ tìm lại được đứa con gái của mình? Lý do đó đã đưa anh trở lại nơi này phải không?

Joseph cắn nhẹ môi như có vẻ không ưng với ý nghĩ của mình, anh gật đầu:

— Tôi nghĩ rằng nếu như tôi có can đảm nói ra sự thật của lòng mình, thì tôi phải nói là bỗng dưng tôi muốn cứu vớt lại được chừng nào hay chừng ấy về những đổ vỡ của tôi. Tôi không có hy vọng bao nhiêu để mong Gary nó nhìn thấy được cõi lòng của tôi, và chỉ có trời mới biết là tôi sẽ có dịp gặp lại Mark hay không, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ rằng Tuyết nó luôn luôn giấu kín nỗi lòng của nó.

Joseph thở dài, đưa tay cầm lấy ly rượu uống cạn:

— Cách đây một hai năm, có nhiều cơ quan chính phủ mời tôi ra làm việc tại đây vì sự hiểu biết của tôi có liên quan đến cái xứ sở này, nhưng tôi đều từ chối hết. Cách đây hai tháng, Juspao lại mời tôi một lần nữa, ngay sau khi tôi được biết những điều con trai tôi đề cập trong thơ của nó, và tôi đã bằng lòng ngay lúc đó để vỗ về tinh thần của mình.

— Anh nói đúng đó, thật là kỳ lạ.

Naomi cất tiếng như nàng chợt nghĩ ra điều này từ lâu và giọng nói của nàng đầy vẻ thắc mắc.

— Chúng ta không những chỉ có chung cùng một quan điểm về việc vừa yêu đó Việt Nam này, vừa ghét đó Việt Nam này mà thôi đâu. Nói một cách khác, tôi nghĩ có lẽ cả hai chúng ta cùng đến đây hết lần này đến lần khác, nhưng trong thâm tâm chúng ta lại không muốn một chút nào, nhưng rồi vẫn phải đến đây để tìm kiếm một việc gì đó hết sức quan trọng, một sự việc chúng ta không mong mỏi gì nhưng vẫn muốn tìm đến nó.

Joseph nhìn Naomi đầy ngạc nhiên, hai người nhìn nhau thật lâu và cũng cùng ngay lúc này hai người chợt nhận thức ra trong lòng họ sự thắm thiết giữa hai người đang chớm nở.

— Chuyện sẽ tuyệt diệu vô cùng, nếu như cô tìm được việc gì đó mà cô chưa bao giờ dám nghĩ là mình cố bỏ công đi tìm và cô lại phải đi tìm một việc gì đó mà cô không bao giờ dám đặt hy vọng mình sẽ tìm ra được, nhưng lại có kết quả.

Naomi cười với Joseph:

— Câu nói này có vẻ như được rút ra từ một câu nói của một bậc thức giả Trung Hoa này, hay đây là phương châm của Joseph Sherman?

— Người Trung Hoa có một câu phương châm vô thưởng vô phạt để nói tới những người may mắn vớ được những chuyện mà họ không bao giờ dám nghĩ là họ sẽ có được. Đó là câu “Mèo mù vớ cá rán”.

Cả hai người đồng thanh cười vang. Lúc bấy giờ, Joseph chợt ngẩng đầu nhìn lên, thấy tất cả thực khách chung quanh đây đã ra về gần hết và những người hầu bàn tại đây đang kiên nhẫn đứng chờ dấu hiệu của hai người sẽ đứng lên ra về. Joseph vẫy tay cho họ đến tính tiền rồi cùng Naomi thả bộ dọc theo con đường bên sau Dinh Độc Lập. Bầu trời về đêm vẫn còn hâm hấp nóng, hai người đi sát bên nhau và cùng cảm thấy hân hoan được hưởng một buổi chiều đầy thanh thản như thế này. Một lúc sau Naomi cất tiếng với một giọng trầm tư:

— Tôi nghĩ rằng không có một người Âu Châu nào đã có liên hệ với Việt Nam mà rời khỏi nơi này lại không bị đổi thay hết. Có lẽ chúng ta không khác với người ta về lãnh vực này đâu. Có nhiều điều rất dễ bị lôi cuốn, nhưng chúng ta lại không dám để cho mình ngã vàơ các đam mê đó tại nơi này được. Mà cũng không biết được đó là cái gì, nhưng xem chừng cái vô hình đó mãnh liệt và không biết sẽ mang đến cho mình những điều tốt đẹp hay lại đem đến cho mình khổ ải nữa. Có lẽ cả hai thứ đều xảy ra cùng một lúc cũng nên.

— Tôi nghĩ, là tôi hiểu được ý của cô.

— Cái cảm tưởng này tôi có được ngay lần đầu tiên khi tôi mới tới đây hồi 1963. Mới đầu, tôi tưởng sự quyến rũ mơ hồ đó sẽ mang đến cho tôi những điều đau khổ chớ!

Joseph hóm hỉnh:

— Cô có vẻ muốn thố lộ với tôi một vài điều về cuộc đời đầy đẹp đẽ của cô thì phải? Nếu đúng như vậy thì chắc chuyện của cô đáng quan tâm lắm.

— Vâng, đúng vậy, nhưng đây không phải là chuyện đùa đâu. Tôi đã có nói cho anh biết, là trước đây tôi có gặp Gary và em của anh là Guy một thời gian ngắn. Sự thật thì tôi đã không thành thật với anh khi nói như vậy. Thực tế thì tôi chỉ gặp Gary có mỗi một lần, nhưng với Guy thì tôi gặp anh ấy nhiều lần lắm, vì chúng tôi phải hỗ tương với nhau để trao đổi tin tức cho công việc của từng người trong thời gian có cuộc khủng hoảng của Phật giáo tại đây và chúng tôi có lăng nhăng chút ít về tình cảm, nhưng không có gì xảy ra hết và tôi muốn nói với anh như vậy, để sau này sẽ có lúc tôi gặp hai anh em của anh một lượt…

Nói đến đây, Naomi vụt ngừng bước và vẻ mặt của nàng dưới các vòm cây đầy bóng tối lúc này thật vô cùng trịnh trọng:

— Joseph, tôi nói chuyện này với anh, bởi vì bằng trực giác, tôi biết rồi đây tình bạn giữa anh và tôi sẽ quan trọng đối với tôi lắm, anh hiểu không?

Naomi nhìn lên mặt Joseph đầy vẻ băn khoăn trong khi đó Joseph khẽ gật đầu:

— Vâng, tôi biết.

— Ngoài ra, cũng còn một vài chuyện đã xảy ra mà tôi nghĩ là tôi phải nói cho anh biết. Đó là việc lật đổ ông Diệm. Guy đã có dự phần vào công việc này, nhưng ngay lúc này tôi không thể nói cho anh các chi tiết được, nhưng tự dưng tôi thấy rõ ràng là tôi đang ở trong một tình trạng vô cùng nguy hiểm vì những điều mà tôi không ưng ý.

— Chuyện gì vậy?

Naomi nhìn Joseph ngại ngùng rồi quay đầu tiếp tục bước đi:

— Tôi lúc nào cũng đầy tham vọng. Có lẽ việc làm của một đứa con gái, con của một gia đình giàu có và danh vọng đã làm cho tôi cảm thấy bị lạc lõng và xa lạ vô cùng. Có lẽ các nhà phân tích tâm lý bên nước của anh có thể nói cho anh biết, là tôi cố gắng bằng mọi cách để chứng minh với người cha quá vãng của mình, hoặc có thể để chứng tỏ, là tôi có thể thành công trên đường đời mà không phải nhờ vả vào ai hết, hay cũng có thể nói, tôi là một người tự cao, tự đại cũng được. Thật ra thì thoạt tiên tôi không hiểu nguyên do tại sao, nhưng chắc chắn là tôi đã đưa ra cho mình một con đường để chứng minh với chính mình và thế giới biết rằng tôi có thể hoàn thành công việc của mình để trở nên một phóng viên truyền hình thành công như mọi người khác, có khi còn hơn họ nữa, và tôi không có ý định thay đổi dự tính này, nhưng trong vấn đề mà tôi đã nói ra với anh, tôi lại nhận thức được là tôi đã quá bận bịu đến sự thành công của mình, đến nỗi quên hẳn đi trong lúc đeo đuổi theo mục tiêu của riêng tư, tôi đã không đếm xỉa đến, đã quên đi những đau khổ mà người khác phải gánh chịu. Đó là điều mà tôi muốn đề cập đến Việt Nam, thọạt đầu đã đưa tới sự tệ hại nhất cho tôi.

Joseph cất tiếng nhỏ nhẹ:

— Cô không thể nào tệ như cô tưởng vậy đâu, nếu như cô chịu nghe theo lý lẽ của lương tâm mình.

— Bây giờ tôi sẽ mượn lời của anh đã nói đây. Tôi chưa lần nào thổ lộ tâm tình của mình với bất cứ ai hết cả, nhưng tối nay, sau khi nghe anh nói chuyện, bỗng dưng; tôi muốn ký thác hết tâm sự của mình cho anh. Tôi không biết phải giải thích với anh thế nào. Từ khi cuộc lật đổ ông Diệm xảy ra, tôi đã cố gắng để coi các bài tựờng trình của tôi bằng một cặp mắt đầy trắc ẩn, ở đó tôi đã chú tâm đến công việc chứ không hề nghĩ đến thân thế của mình, và không biết mình có thật thành công hay không, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức.

Joseph mỉm cười:

— Tôi mới biết cô đây thôi, nhưng đủ thời gian để tôi hiểu được, cô là một người có tâm hồn hiếm có.

Hai người yên lặng băng qua đường Lê Lợi, hướng về khách sạn Continental Palace, Naomi đưa tay ôm lấy tay Joseph, nép sát người vào anh hơn.

— Người Hoa Kỳ các anh nhanh nhẹn trong việc khen ngợi người khác lắm. Tôi ước mong chấp nhận được.

Đại Úy Gary Sherman đang từ trên khách sạn sánh vai cùng một người bạn là Sĩ quan thuộc Sư đoàn 301 Bộ Binh, bước xuống cầu thang sau khi hai người cùng dùng cơm tại đây. Vừa bước xuống cầu thang, Gary đưa mắt nhìn ra bên ngoài đường, bên dưới khách sạn, và chợt để ý thấy một người đàn ông vai rộng, trên người mặc bộ đồ nhạt màu, phù hợp với vùng xứ nóng. Bên cạnh người đàn ông là một người đàn bà tóc vàng xinh đẹp. Người đàn ông tóc đã hoa râm, đang cười nói thật vui vẻ với người đàn bà. Gary đưa mắt nhìn một thoáng về phía hai người đó và anh vụt nhận ra đó là cha mình. Hai người bên dưới đường đang cùng tay trong tay sánh đôi với nhau đầy vẻ thân thích.

Gary vụt dừng chân lại giữa cầu thang khi hai người khách từ bên dưới lề đường bước vào khách sạn. Lúc này Joseph và Naomi đang mải mê đeo đuổi câu chuyện của họ nên không ai để ý tới Gary, mãi đến khi đặt chân lên cầu thang thì mới nhận ra người đang đứng giữa cầu thang là Gary.

— Gary!

Gương mặt của Joseph vụt bừng lên vui cười:

— Ba cứ tưởng là con phải ở lại đơn vị cho đến cuối tuần mới đi phép được. Chắc con đã biết cô Boyce Lewis phải không?

— Thưa ba vâng. Chúng con đã gặp nhau một lần rồi.

Giọng đáp của Gary đầy vẻ hững hờ, anh quay đầu qua chào Naomi cho có lệ. Joseph vẫn tươi cười nói tiếp:

— Ba và cô Naomi mới dùng cơm chiêu xong ở Cercle Sportif. Tiếc rằng ba không biết con đang có mặt ở Sài Gòn, nếu không thì con và bạn của con, chúng ta cùng đi ăn chung với nhau thì vui biết mấy.

Joseph nói xong, đưa mắt nhìn về phía bạn của Gary, nhưng Gary không bận tâm đến việc giới thiệu bạn mình với cha:

— Con thấy ba và cô Lewis từ bên kia đường. Con không nghĩ là việc đi ăn chung với nhau vui vẻ gì đâu.

Gương mặt của Joseph thoáng mờ đi một chút, nhưng anh vẫn đưa tay gõ lên vai con thân mật.

— Có gì đâu, ba thật tình mong được như vậy lắm. Gary, nếu lần tới con được về phép, ba muốn con hãy đến nhà ba để dùng cơm. Hiện tại ba đã yên ổn ở đây rồi. Tại nhà ba, con có thể gặp nhiều phóng viên chiến trường của chúng ta.

— Vậy thì hay biết chừng nào, nhưng muốn được vậy ba phải cho in thiệp gửi trước cho con để con điều đình với Việt Cộng, bảo họ để yên cho chúng con một đêm mới được. Thôi, con xin phép ba, con đi đây.

Gary vừa nói vừa cười, nhưng giọng nói đó đầy chua chát. Anh gật đầu chào Naomi, vẫn cho có lệ rồi rảo chân bước xuống cầu thang. Joseph nhìn theo con một lúc rồi quay qua với Naomi với thái độ như muốn xin lỗi.

— Tôi xin cô bỏ qua chuyện này cho.

Naomi đáp nhanh:

— Anh không cần phải xin lỗi. Tôi có cảm tưởng việc này cũng tại tôi một phần, vì tôi đã quàng tay anh quá thân mật.

Joseph khẳng định:

— Tôi không muốn xin lỗi cô về việc này đâu. Tôi không tiếc rẻ gì về việc này chút nào cả.

Trên lầu ba của khách sạn, tại phòng mình, Naomi chờ cho người bồi phòng mang đến một khay rượu có nước đá và nước pha rượu để lên bàn, nàng đến ngồi bên cạnh Joseph. Sau một phút lưỡng lự, Naomi cầm lấy tay Joseph:

— Tôi không biết phải nói sao để cho anh biết, là buổi tối hôm nay quan trọng đối với tôi như thế nào. Tôi xin thành thật cám ơn anh. Joseph, anh đã nói cho tôi biết nhiều về 1945 và về cha tôi. Tôi cũng cám ơn anh đã dành cho tôi nhiều niềm vui khác nữa.

— Theo tôi thì tôi chỉ nói nhiều về mình mà thôi.

Joseph mỉm cười đáp lời, và trong một cơn giao động nhất thời, Joseph cầm lấy tay Naomi và hôn nhẹ lên đó.

— Bây giờ thì tôi nên đi ngủ một chút Joseph à, sáng ngày mai tôi phải đáp chuyến bay sớm để đi Hồng Kông.

Joseph gật đầu hiểu biết:

— Tôi ước mong cô ở đây lâu hơn.

Naomi đứng lên rót rượu vào ly và đặt ly rượu lên chiếc bàn thấp trước mặt Joseph. Nàng đứng bên cạnh chiếc ghế, không quyết định được gì cả, bỗng dưng nàng mỉm cười với Joseph.

— Tôi sẽ trở lại đây không bao lâu đâu. Bây giờ tôi phải đi ngủ. Anh có thể ở thêm năm phút, uống hết ly rượu rồi tự nhiên ra về.

Nói xong, Naomi cúi xuống tháo đôi giày ra khỏi chân mình rồi đi chân không bước về phòng ngủ, nhưng trước khi mở cửa phòng, nàng quay lại:

— Hay anh có muốn ở lại đây cũng được.

Joseph nhìn nàng ngạc nhiên:

— Tôi tưởng cô cần phải ngủ.

— Anh đã không nghe kỹ lời của tôi rồi Joseph à. Tôi đã nói là tôi nên đi ngủ sớm…

Sau khi Naomi bước vào phòng ngủ, Joseph cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, tháo cà vạt và ngồi uống rượu. Mãi mười phút sau, anh đứng lên và tiến về phía phòng ngủ của Naomi. Bên trong phòng lờ mờ ánh đèn ngủ. Naomi đang ngồi một bên mép giường, lưng quay về phía Joseph, nàng đang mặc trên người chiếc áo ngủ màu trắng, cổ rộng để lộ hai bờ vai trắng. Naomi đang chải lại mái tóc trong một trạng thái bối rối, nàng không quay lại, cất tiếng thì thầm:

— Tôi bắt đầu tưởng anh đã bỏ ra về.

— Tôi nghĩ là tôi nên đợi thêm một chút để xem cô có thay đổi ý mình không?

Naomi vội vàng lắc đầu, đoạn để cái bàn chải tóc xuống mặt bàn, sau đó, nàng nghe tiếng động của Joseph cởi bỏ áo quần và chiếc giường bỗng lún xuống vì sức nặng của người khác. Naomi thì thầm:

— Tôi nên nói cho anh biết, Joseph, tôi không rành rẽ gì về việc này đâu. Mong rằng tôi sẽ không làm anh thất vọng.

Naomi cất tiếng cười nhẹ, nhưng thân thể nàng đầy căng thẳng, và khi Joseph đặt nhẹ môi mình lên vai nàng, anh nghe toàn thân Naomi run rẩy. Joseph mỉm cười cất tiếng từ sau lưng nàng:

— Anh cũng vậy, nhưng không hiểu sao thân thể mình nó lại lường gạt mình quá đỗi như thế này.

Sau cùng thì Naomi quay người lại, đôi mắt nàng mở rộng như đang sợ hãi trước hành động của mình. Joseph đưa môi hôn lên trán của nàng trước khi ôm Naomi vào lòng.

Hai người nương chiều và kính trọng lẫn nhau. Mọi cử chỉ không diễn tả được bằng lời này tách hẳn những ham muốn dục tình của hai người và chỉ đem họ càng lúc càng gần lại với Sài Gòn trong một niềm an ủi vô biên.