SÁU
Trong lúc Joseph đang hí hoáy mở cửa phòng làm việc của mình vào khoảng tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, điện thoại trong phòng làm việc của anh reo vang. Joseph hối hả bước vào cầm lấy điện thoại, bên kia đầu dây giọng nói của Guy vang lên đầy vẻ hối hả:
— Joseph, anh có thể tới Tòa Đại Sứ ngay được bây giờ không? Anh cố thu xếp để đến nhanh lên, có nhiều việc vừa xảy ra cấp bách lắm.
— Chuyện gì vậy?
— Em không thể nói trên điện thoại được. Đêm qua em có gọi về nhà anh suốt đêm mà không được, mãi tới bốn giờ rưỡi sáng mà anh bếp vẫn nói là anh chưa về. Anh cũng không cho biết là anh đi đâu, nên em phải chờ đến giờ này mới gọi anh được.
Joseph chau mày đầy thắc mắc khi nhận ra giọng nói đầy vẻ quan trọng của em mình.
— Tối qua anh gặp nhiều chuyện bất ngờ nên không dự tính trước đó thôi, nhưng em có thể nói cho anh biết chuyện gì xảy ra đến nỗi anh phải đến Tòa Đại Sứ liền bây giờ không?
Guy đáp với giọng đầy thận trọng:
— Em phải đợi khi anh tới đây mới nói cho anh nghe được. Nhưng em nhắc cho anh biết, đây là chuyện của anh, anh phải lại đây gấp đó nghe.
— Được rồi, anh sẽ tới ngay bây giờ.
Trên đường từ phòng làm việc của mình đến Tòa đại sứ, một cao ốc mới được xây cất trên một khu vực trước kia là Bộ chỉ huy của Bộ Binh Pháp, nằm chệch về phía Bắc Vương Cung Thánh Đường, Joseph cố tập trung tâm trí để đoán cái lý do tại sao em mình muốn mình đến gặp nó vào tảng sáng sớm như thế này? Guy đã trở lại Việt Nam cách đây gần một năm để phục vụ thêm một nhiệm kỳ nữa với chức vụ của một nhân viên phản gián. Lệ thường thì ban tham mưu của Juspao có rất ít, hay có thể nói là không có liên hệ trực tiếp gì với phòng tình báo CIA tại Sài Gòn, lúc này đặt văn phòng trên lầu ba của cao ốc tân thời vào bậc nhất hiện tại là Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ ở đây. Về tình cảm cá nhân thì Joseph lúc nào cũng có ác cảm với đứa em trai nhỏ hơn mình mười sáu tuổi này, và việc này từ xưa đến nay không làm sao thuyên giảm được trong lòng của Joseph. Trong khi đó thì sự giao thiệp giữa hai người lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách. Joseph chợt nhớ đến một tin đồn căn cứ vào những tin tức tình báo cho biết là Việt Cộng đang chuẩn bị một cuộc tổng công kích mới, và sẽ được phát động trùng hợp vào dịp Tết Nguyên Đán sắp tới trong vòng hai ngày tơi đây. Anh cũng biết rằng, nếu như các kế hoạch lớn của địch bị tiết lộ dễ dàng như thế này thì các chuyên gia về tình hình sẽ cho đây là một âm mưu tuyên truyền của địch mà thôi, và tin tức về sự đe dọa này sẽ được đánh giá không đáng quan trọng cho lắm.
Anh nghĩ đến việc có thể Guy đã tìm được một manh mối gì khác liên quan đến các vấn đề này nên muốn tự mình nói với anh để Joseph biết đó đề phòng mà thôi, nhưng lúc thấy bóng dáng cao ốc của Tòa Đại Sứ, vơi các kiến trúc không được đẹp mắt cho lắm, đã làm cho Joseph phải bỏ lửng các giả thuyết mà mình vừa nghĩ đến. Người ta phải tốn mất hai năm ròng để xây cất cơ sở này và mới cách đây bốn tháng, vào tháng 9 năm 1967, thì cơ sở này mới xóa bỏ hẳn vết tích của một ngân hàng Pháp, xây ngó về hướng sông Sài Gòn để làm cơ sở ngoaị giao của Hoa Kỳ. Cũng giống như Dinh Độc Lập của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, toàn thể chung quanh cao ốc được thiết lập một vại tường chống hỏa tiễn và đạn pháo binh, một vòng che bằng bê tông cốt sắt mà ở tiền diện người ta thường tưởng rằng đây là một hình thức kiến trúc mới, nhưng đối với những người có sự hiểu biết về an ninh phòng thủ, cũng như có một chút hiểu biết về kiến trúc, thì những hàng bê tông kiến tạo như hình thức trang trí này đã làm cho cao ốc trông như một pháo đài xấu xí vô cùng. Chung quanh cao ốc còn có một hàng rào bằng bê tông, xây cao khỏi đầu người. Trên chót của tầng thượng là một bãi đáp cho trực thăng, và bên trong, một lực lượng an ninh với sáu mươi binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến được cho canh gác ngày đêm.
Kịp lúc dừng xe lại để cho người lính gác cổng xét giấy tờ ở cổng chính trên đường Thống Nhất, Joseph chua chát nghĩ đến cái vòng chống hỏa tiễn tại nơi này cũng như tại Dinh Độc Lập đương nhiên biến thành hai cái đài tưởng niệm cho đám Việt Cộng bền chí. Sự phòng thủ tại hai cao ốc tương tự như nhau này làm cho dân chúng ai cũng nghĩ rằng các lực lượng Việt Cộng lúc nào cũng dư sức tấn công vào giữa lòng thành phố này dễ dàng, nếu không, tại sao người ta lại phải tạo lập những kiến trúc này? Phải chăng đây là một yếu điểm hiển nhiên?
Tại phòng làm việc của Guy trên lầu năm của Tòa Đại Sứ, Guy không chần chờ gì cả, đi ngay vào câu chuyện của mình. Joseph vừa xuất hiện ở cửa phòng thì Guy đã vẫy anh đến ngồi trên ghế rồi đưa tay mở chiếc máy thu băng trên bàn. Cuộn băng được thu đi, thu lại nhiều lần nên âm thanh trong chiếc máy phát ra nghe không được rõ ràng cho lắm. Anh không nghe được điều gì ở đoạn đầu, nhưng những điều anh nghe được ở đoạn sau cho thấy băng từ thanh này được thu từ một đài phát thanh nào đó trên một làn sóng ngắn.
— Ông nội tôi là Thượng Nghị Sĩ Nathaniel Sherman, người đã đại diện cho đảng dân chủ thuộc tiểu bang Virginia hơn bốn chục năm nay. Tôi muốn ông nội tôi hiểu rằng: Khác với quan điểm của ông nội tôi, tôi thấy cuộc chiến tranh xâm lăng, tàn bạo do Hoa Kỳ chủ xướng để chống lại Nhân Dân Việt Nam anh dũng là một tội ác chống lại tất cả nhân loại.
Hai tay của Joseph đặt trên ghế chợt đổi màu trắng nhạt, anh nhìn đăm đăm vào chiếc máy với vẻ thống khổ triền miên.
— Lạy trời. Ít ra nó vẫn còn sống.
Guy lặng lẽ gật đầu, anh đưa một ngón tay ra dấu cho Joseph lắng nghe.
— Tôi bị bắn rơi khi thi hành một phi vụ oanh tạc vào nhà thương, nhà thờ và trường học của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, và tôi coi vai trò của mình trong trận chiến tranh này là một vai trò bỉ ổi, đáng khinh bỉ.
Joseph kinh hoàng đến tột độ ngồi nghe lời thú tội của Mark. Lúc Guy đưa tay tắt chiếc máy thì Joseph gục đầu xuống tay mình, mãi một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt xanh xao. Joseph cất tiếng qua kẽ răng.
— Nó còn sống Guy à, nhưng họ đã làm gì để bắt nó nói như vậy?
Guy trả lời với giọng đầy xúc động:
— Chúng tra tấn nó, cũng giống như chúng đã tra tấn bất cứ ai khốn nạn rơi vào tay chúng thôi. Thằng Mark nó lỳ lắm cho nên chắc chắn là chúng đã hành hạ nó tàn ác hơn mọi người khác, và đó là lý do tại sao phải mất một thời gian quá lâu chúng mới ép được nó nói.
— Nguồn tin này phát xuất từ đâu vậy?
— Đài Havana, phát thanh tối hôm qua.
Joseph lẩm bẩm nguyền rủa, hai mắt anh nhắm nghiền lại, trong khi đó Guy cất giọng đầy giận dữ:
— Thí dụ cho nó không phải là cháu của em đi nữa, em cũng sôi gan trong vụ này, một khi biết được nó rất can đảm, cho nên chắc chắn là nó bị hành hạ khổ sở gấp mười lần so với thiên hạ.
Guy đứng lên khỏi ghế, bước lại gần cánh cửa sổ:
— Điều này có lẽ sẽ làm cho đầu óc của anh thực tế hơn một chút, phải không Joseph? Nó có làm cho anh bớt bận lòng chút nào về những nỗi phức tạp của lịch sử mà lúc nào anh cũng báo động cho em không? Nó có làm cho anh nêu lên cái câu hỏi là tất cả mọi trở ngại thật sự đâm chồi, phát xuất từ sự hút máu tàn tệ mà nhân dân ở đây gánh chịu do người Pháp gây ra nữa không?
Guy Sherman thận trọng lời nói của mình, anh trầm giọng hơn:
— Có thể nào đám người này, với sự tàn bạo thiên bẩm thật lớn nên lúc nào họ cũng muốn chém giết và hủy diệt tất cả những người khác để thỏa mãn thú tính của họ không?
Joseph thở dài đầy mệt mỏi, anh vụt đứng lên, cất tiếng nhỏ nhẹ:
— Thôi, để khi khác rồi chúng ta hãy nói lại vấn đề này khi nào có dịp. Bây giờ anh muốn mượn em cuốn băng này để về nghe lại một mình.
— Anh hãy ngồi xuống đi Joseph. Phải, anh nói đúng, có thể lúc này không phải là lúc để chúng ta đưa ra sự khác biệt của mình.
Guy bỗng dưng cất tiếng thật ôn hòa, anh bước đến ngồi lại đằng sau bàn làm việc của mình rồi nói tiếp:
— Em không chỉ mời anh đến để nghe cuộn băng này không mà thôi đâu, còn một vài chuyện khác nữa.
— Em nói vậy nghĩa là làm sao?
Joseph ngồi lại xuống ghế, sự lo lắng hiện rõ trên đôi mày đang chau, vẻ dữ dằn:
— Tất cả chuyện mà em sẽ nói ra đây đều có độ mật, vì vậy khi nghe xong anh phải bỏ đi.
Joseph gật đầu đồng ý:
— Trong vòng vài tháng vừa qua, Việt Cộng đã quỷ quyệt tung tin họ muốn nói chuyện với chúng ta về vấn đề tù binh. Cái mà họ chọc tức chúng ta bằng cách này là một đề tài chính trị.
Hai mắt Joseph mở to, đầy kinh ngạc:
— Em muốn nói là Việt Cộng muốn hòa đàm? Chuyện này vượt hết mọi đặc tính của cuộc chiến tranh hiện tại phải không?
— Thật là vô tiền khoáng hậu. Đây có thể là một cái cớ để che đậy một âm mưu gì đó, và chúng ta không thể gác ra ngoài được, nhưng phải nói rằng, trong vòng hai, ba năm trở lại đây, tại miền Nam này phe ta đã tóm cổ được một số tù binh khá quan trọng, các cán bộ lãnh đạo của Mặt Trận Giải Phóng. Đám này thật vô cùng gan lỳ, ngay như những chuyên viên thẩm vấn Việt Nam tại Sài Gòn cũng không làm cho một số tù này khai tên họ của chúng nữa. Đám người này, ai nấy cũng có tới năm, sáu bí danh. Anh cũng biết rõ các cán bộ quân sự và chính trị của họ ở đây đều do Hà Nội gửi vào, nhưng tìm ra tông tích của họ là một vấn đề khác.
— Nhưng bây giờ em đã có một phương cách cho đám tù binh này rồi, phải không?
Guy gật đầu:
— Đúng vậy, việc giao tiếp đầu tiên qua một đệ tam nhân cách đây ba tháng, họ đã gửi cho chúng ta một danh sách các tù binh của Mặt Trận mà họ đòi hỏi thả gấp. Phần họ thì họ hứa sẽ trả tự do cho các tù binh của mình mà họ đang giữ ở ngoài Bắc để trao đổi, nhưng từ đó cho đến nay chúng em không nghe người ta đá động gì tới việc này nữa cả cho đến ngày hôm qua, cách đây vài tiếng đồng hồ, sau khi lời tuyên bố của Mark được phát thanh trên đài Havana của Cuba.
Joseph hỏi gấp:
— Vậy theo em thấy thì họ có dự tính trước phải không?
— Điều này đương nhiên rồi, dường như họ đã coi Mark là lá bài tẩy, bởi vì nó là cháu nội của một thượng nghị sĩ nổi tiếng Nathaniel Sherman. Mặt Trận Giải Phóng đêm hôm qua đã đưa ra một danh sách mười mấy phi công Hoa Kỳ kể rõ tên tuổi hẳn hòi, và Mark có tên trong danh sách đó.
— Guy, đây là một tin rất tốt mà.
— Hãy coi đây chỉ là một viễn ảnh mà thôi, bây giờ còn quá sớm để có thể tính được chuyện gì. Mê hồn trận dầy đặc hỏa mù.
— Vậy nghĩa là làm sao?
— Trong danh sách các tù binh bị nhốt ở Sài Gòn, Mặt Trận Giải Phóng muốn sự trao đổi mà họ vừa đề nghị phải được thêm một đòi hỏi mới. Họ muốn thêm một tù binh hết sức đặc biệt thì đúng hơn. Y bị bắt tại đồng bằng vùng Cửu Long cách đây hơn một năm, và kể từ khi bị bắt cho đến giờ này y được nhốt trong một phòng giam đặc biệt toàn trắng tại khám đường của Pháp trên đường Tự Do. Tên này cứng đầu dễ sợ lắm. Cho đến giờ này y vẫn chưa cho người ta biết tên y là gì nữa. Người ta gọi y là gã đàn ông trong nhà lao trắng. Đó cũng là tên mà Mặt Trận ghi thêm vào danh sách mới này nữa. Chúng em biết chắc ít nhất y cũng là người của Trung Ương Đảng Lao Động, hay có thể là người của Cục Chính Trị cũng không chừng. Chúng em bắt đầu nghĩ y là vai chính trong nội vụ này; nhưng người ta đợi cho đến lúc sau cùng như thế này mới để tên của y vào danh sách nhằm để đánh lừa vai trò của y. Cả mười hai tháng trường, y không nói một lời nào, nhưng chúng em biết chắc mẩm y là một cán bộ cao cấp nhất của Bắc Việt mà chúng em bắt được từ xưa đến nay.
— Nhưng làm sao chú lại kể chuyện này cho anh làm gì?
— Bởi vì đêm hôm qua, sau khi biết có tên của Mark trong danh sách, em bỗng dưng chợt nhớ ra là anh có thể biết nhiều điều mà không một người Hoa Kỳ nào tại Sài Gòn này có thể biết được.
— Chuyện gì?
— Hồi còn làm cho OSS, anh đã chung đụng với hầu hết những cán bộ nòng cốt trong Cục Chính Trị của Hà Nội mấy tuần liền phải không?
Joseph thận trọng gật đầu:
— Em nghĩ rằng, có thể anh sẽ nhận diện được cái thằng cha trong phòng giam trắng này. Y có thể là bạn cũ của anh không biết chừng. Nếu như chúng ta có thể truy ra căn nguyên, cội rễ của y thì chúng em sẽ dễ dàng ước lượng dự tính này hơn.
Guy nói xong đứng lên khỏi ghế ngồi:
— Bây giờ chúng ta có thể đi gặp y rồi.