← Quay lại trang sách

BẢY

Cánh cửa phòng giam đặc biệt tại dãy nhà từng là Sở Mật Thám của Pháp ngày xưa vừa đóng sầm lại sau lưng Joseph thì anh nghe toàn thân lạnh toát vì không khí bên trong phòng. Joseph phải khép đôi mắt của mình lại để chịu đựng sự chói lòa của các ngọn đèn sáng choang từ trên trần chiếu xuống dưới sàn nhà. Vách tường và ngay cả trần nhà cũng cùng có một màu sơn trắng toát. Bên trên một cánh cửa sổ có gắn một máy điều hòa không khí khá lớn so với căn phòng, chiếc máy được bảo vệ với các chấn song sắt bao phủ bên ngoài.

Tiếng vù vù của chiếc máy lạnh chạy cho thấy người ta đã điều chỉnh nhiệt độ trong phòng này khá lạnh. Căn phòng rộng độ mười thước vuông, được trang bị với một chiếc bàn, một chiếc ghế đẩu và một tấm phản dùng làm giường ngủ. Tất cả cũng được sơn màu trắng. Tại trong một góc phòng, người ta có chừa một lỗ hổng dùng làm nơi tiểu tiện hết sức đơn giản. Người bị nhốt tại đây hiện đang ngồi trên chiếc ghế, quay lưng ra cửa, dù vậy Joseph cũng thấy vóc đáng của y là một người có tuổi, gầy yếu. Trên người y mặc một bộ đồ cũ nhầu, ngắn và được may bằng vải trắng. Thân hình y co quắp với hai bờ vai nhô lên cao tận đến mang tai, hai tay của người đàn ông đang chắp, để khom về tới trước trong tư thế cố vận sức để chống lại sức lạnh ở trong phòng. Guy cất giọng bình thường:

— Người ta lập cái phòng này riêng cho y. Một toán tuần thám Lực Lượng Đặc Biệt tình cờ ập vào Bộ Chỉ Huy của y được thiết lập theo kiểu hầm Điện Biên Phủ bên dưới làng Mộc Linh. Tại đó y có tới sáu tên hộ vệ, hai người lo cơm nước, cho nên chúng em biết là mình đã lưới một mẻ cá lớn.

Nói tới đây hai người cùng tiến sâu vào bên trong phòng giam. Guy đưa tay chỉ lên các đường ống thoát hơi thật cao trên vách tường.

— Không phải tất cả các ống này đều là ống thoát hơi đâu, người ta đặt trên đó các máy vi âm cực mạnh, có cả máy thu hình để theo dõi từng cử chỉ và hành động của y suốt ngày đêm, dù là y thức hay ngủ cũng đều có người theo dõi, nhưng từ hồi bị bắt cho tới giờ này y chưa lần nào giáp mặt với một nhân viên OSS ngày xưa, đã từng hết lòng giúp đỡ, huấn luyện cho Cộng Sản hồi 1945 hết cả.

Guy cố ý nói lớn tiếng để giọng nói của mình vang lên khắp căn phòng, nhưng người đàn ông bị nhốt tại đây vẫn không nhúc nhích, ngay cả lúc Guy và Joseph đến gần sau lưng và cả khi đi ngang trước mặt y nữa. Y vẫn ngồi yên khom người về phía trước, hai tay ôm lấy thân thể gầy còm của mình, chỉ có phần của chiếc đầu nhô lên trên mà thôi.

Guy cất tiếng nhỏ nhẹ bằng Pháp ngữ:

— Tôi có đưa một người bạn cũ của Bác Hồ đến thăm đồng chí đây. Đồng chí hãy để yên cho ông ta nhìn kỹ đồng chí một chút đi.

Người đàn ông ngồi trên ghế vẫn cúi đầu yên lặng thật lâu, mãi một lúc sau, y mới ngẩng đầu lên nhìn hai người. Joseph nghe điếng người. Mặc dù người đàn ông ngồi đó lúc này hai gò má sâu thẳm, da mặt nhăn nheo, mái tóc ngả màu để xõa xuống gần tới mắt, nhưng đôi chân mày đầy thông minh cùng đôi mắt sáng hoắc khác thường của người đàn ông ngồi đó cũng đủ để Joseph nhận ra, đó là người mà anh từng quen biết ngày xưa. Đầu óc của Joseph quay về với dĩ vãng từ hai mươi lăm năm xưa, vào những ngày ngắn ngủi mà anh đã ở bên ngoài hang Pắc Bó để dưỡng thương khi chiếc Warhawk của anh bị lâm nạn và được người ta cứu đem về đây. Đôi mắt của Đào Văn Lạt lúc này cũng chợt mở rộng một thoáng vội vàng khi chính y cũng chợt nhận ra người khách lạ, nhưng kịp lấy lại bình tĩnh và trở về với thái độ bình thường thật mau, trong khi đó Guy Sherman chăm chú theo dõi từng cử chỉ của hai người. Guy không dằn được sự mừng rỡ về sự thành công trước mặt mình, Guy hỏi thật nhanh:

— Anh đã nhận ra y rồi Joseph! Y là ai vậy?

Joseph tiếp tục chăm chú nhìn vào mặt Đào Văn Lạt. Đầu óc anh quay cuồng với các ý nghĩ mâu thuẫn. Làm sao anh có thể giải quyết được trong thâm tâm mình trước các kỷ niệm về một người đàn ông trẻ tuổi đọc thơ Hồ Chí Minh cho anh nghe tại vùng rừng núi Bắc Phần, và bây giờ trước mặt anh, người thanh niên trẻ tuổi đó là một nhà lãnh đạo có tuổi, rõ ràng đang điều khiển các hoạt động cho Việt Cộng tại miền Nam này? Liệu việc anh tiết lộ cho người ta biết y là một trong các phụ tá thân cận nhất của Hồ Chí Minh thì việc này có làm cho chính phủ Hoa Kỳ vẫn xúc tiến việc trao đổi y với một số phi công Hoa Kỳ bị bắt giữ tại Hà Nội, trong số đó có con trai anh là Mark hay không? Joseph không làm sao quyết định được. Hay là khi biết được rõ tông tích của Đào Văn Lạt, người ta lại không chịu thả y? Trong giây phút nhất thời đầy cấp bách này, Joseph nghe vô cùng đau đớn khi nghĩ đến việc người ta sẽ không thả Mark ra. Anh vội vàng quay đi nơi khác cất tiếng chậm rãi.

— Anh không biết chắc được, anh nghĩ là anh thấy mặt của y có vẻ quen quen, nhưng không chắc chắn gì đâu.

Toàn thân Đào Văn Lạt nghe nhẹ nhõm, y lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà:

— Nhưng y từng là một trong các nhóm người của Hồ Chí Minh ở ngoài Bắc, phải không?

Giọng nói của Guy đầy bực tức. Joseph quay lại nhìn thẳng vào mắt em mình:

— Guy, từ nhiều năm qua anh đã đến Việt Nam này không biết bao nhiêu lần và anh đã gặp không biết bao nhiêu người. Anh nghĩ là anh có gặp mặt y ở đâu đó, nhưng chuyện đã hơn hai ba chục năm qụa rồi. Y lại đâu có bị nhốt cả năm trời trong cái phòng kinh khủng như thế này. Anh làm sao nhớ được, là mình đã gặp y ở đâu?

Guy nói vội:

— Tại Tòa Đại Sứ, em có nhiều hình ảnh lưu trữ từ bốn chục năm về trước. Đây là hồ sơ hình mà Sở Mật Thám Pháp đã để lại cho chúng ta. Có thể anh sẽ nhận ra tên họ của y trong đám hình đó.

Guy quay đầu nhìn Đào Văn Lạt đang ngồi nhìn vào khoảng trống không trước mặt, thái độ như không màng đến sự có mặt của hai người.

— Nhưng còn một việc nữa có thể giúp anh nhớ lại, là trong hồ sơ y có ghi một dấu vết riêng.

Vừa nói, Guy vừa đưa tay kéo Đào Văn Lạt đứng lên rồi bằng một cử động thật nhanh, Guy kéo tuột chiếc quần ngắn đang mặc trên người của lão Đào Văn Lạt xuống. Người đàn ông đang bị giữ ở thế đứng thẳng không còn cách nào cúi xuống để che phần thân thể trần truồng của mình ở bên dưới. Guy đưa mắt nhìn sang Joseph, và bằng cử chỉ, anh hướng Joseph quay nhìn xuống phần bụng dưới của Đào Văn Lạt.

— Bây giờ thì anh biết em muốn nói gì rồi chứ? Mẹ tổ, y không có bộ phận sinh dục.

Trong cánh tay của người thanh niên Hoa Kỳ, Đào Văn Lạt cố gắng để giữ nỗi xúc động của mình mà không được, tuy nhiên Đào Văn Lạt vẫn ngẩng cao đầu nhìn về phía trước mặt, cố gắng giữ ở vị thế mà trong đầu Lạt cho rằng đây là phẩm cách của mình.

— Anh nghĩ sao về việc này hở Joseph? Có thể y là thái giám trong triều đình Huế ngày xưa không? Có thể anh đã gặp y ngoài đó chớ?

Đào Văn Lạt cố giữ ở vị trí thế đứng thẳng và Joseph quay mặt bước đi lần ra cửa để tránh khỏi phải nhìn vào tấm thân nhăn nheo và bị mất phần dưới của người đàn ông sáu mươi lăm tuổi đầu trước mặt mình.

— Guy, việc này cũng không giúp ích được gì đâu. Hãy để cho y mặc quần lại đi. Chúng ta hãy đi coi các hồ sơ hình.

Nói xong Joseph đưa tay gõ lên cửa để những người canh gác bên ngoài biết là anh muốn ra. Joseph bước thẳng ra cửa, tuyệt nhiên không quay đầu nhìn lại, nhưng khi chờ người ta mở cửa, Joseph có liếc mắt nhìn lại Lạt qua khóe mắt, anh thấy Đào Văn Lạt đang run lẩy bẩy dưới cơn lạnh, và đang cố cúi người xuống kéo chiếc quần cụt lên che phần dưới thân thể của mình.