← Quay lại trang sách

TÁM

Hồ Sơ hình ảnh của những người bị tình nghi là các thành phần khủng bố của Sở Tình Báo CIA được để trong một căn phòng ở tầng cao nhất của Tòa Đại Sứ và đã được đánh giá với độ Mật, nên Guy phải đích thân dẫn Joseph qua nhiều trạm kiểm soát an ninh để người ta khám xét và Guy phải ở lại với anh trong phòng này suốt thời gian Joseph làm việc.

Thỉnh thoảng, Joseph có thể nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng đập của cánh trực thăng đang lên hoặc xuống trên sân thượng của cao ốc này, trong khi đó tiếng ù ù của cơ quan thiêu hủy hồ sơ trên nóc nhà gần đó lúc nào cũng chạy đều đều, tạo nên một âm thanh vang đều buồn nản. Joseph đưa mắt nhìn vào từng tấm hình được đựng đầy trong các ngăn tủ đựng hồ sơ. Bên cạnh đó, Guy chăm chú theo dõi anh mình làm việc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ từ các khe hở của các vại bê tông chống hỏa tiễn, trong lúc đó, Joseph không làm sao tập trung hết tinh thần được vào công việc của mình hết cả. Anh làm việc như một cái máy, đưa mắt nhìn các khuôn mặt, tưởng chừng như tất cả đều giống nhau trong đống hồ sơ chụp có cả những biểu ngữ chống đối người Pháp vào những năm 1930. Đầu óc Joseph mãi tận đâu đâu, anh cứ nghĩ tới Đào Văn Lạt đang bị nhốt trong căn phòng bé nhỏ, tưởng chừng như chỉ xảy ra trong chuyện khoa học giả tưởng mà thôi, chứ không phải tại một trụ sở Cảnh Sát Công An mà anh vừa chứng kiến. Một vài phút sau đó, Joseph bỏ cuộc, anh quay đầu lại tìm em mình và cất giọng đầy bối rối:

— Guy, ai đã nghĩ ra cách thiết lập cái phòng giam đó vậy?

— Do cơ quan ở đây tưởng tượng ra đó.

— Nhưng tại sao lại phải sơn toàn một màu trắng và tại sao lại để nhiệt độ trong phòng quá lạnh như vậy, rồi còn đặt máy thu hình để theo dõi nữa?

— Anh cũng dư biết rằng, đối với người Việt Nam, cứ nhiệt độ tụt xuống dưới bảy mươi là thiên hạ đổ xô mặc áo len ngay. Cũng như tất cả các tù nhân yêu nước của y, ai cũng nghĩ rằng nếu ở mãi vào cái nhiệt độ lạnh lẽo đó thì các mạch máu của họ sẽ bị thu nhỏ lại. Đây là một kỹ thuật làm đảo lộn quan niệm của Đông Phương mà. Còn cái phòng được sơn trắng hết, thì cũng nhằm vào mục đích đó mà thôi.

— Một chỗ giam giữ như vậy chỉ làm cho người bị nhốt dễ bị điên hơn là để làm cho họ tự khai.

Guy nói nhỏ:

— Thật là một câu nói đầy tình cảm đáng ngạc nhiên vô cùng đối với một người biết rõ con trai mình bị tra tấn tàn bạo đến nỗi phát điên tại Hà Nội.

— Đó không phải là lý do để mình phải làm như họ.

Guy đẫn đờ đặt tay lên bàn rồi chồm người về phía Joseph.

— Anh hãy nghe kỹ lời nói của em đây. Những người bạn đồng minh nhỏ bé của chúng ta ở Sài Gòn này biết rõ tất cả các nghệ thuật tinh vi để tra khảo người, không khác chi các ông bạn vàng của chúng ta ở Hà Nội đâu, và chúng ta đâu làm sao ngăn cản được, đây là đất nước của họ mà. Chúng em kỳ kèo bắt họ giao ông bạn già đó đem về đây nhốt vào cái phòng đặc biệt đó là để cứu ông ta ra khỏi móng vuốt tra khảo của người Việt ở đây mà thôi, để bảo vệ cho lão ấy. Các người Việt đang có nhiệm vụ theo dõi hành động của lão già đó tại các máy thu hình đều là nhân viên của sở, do ở đây trả lương. Chúng em bắt buộc phải làm như vậy, chứ nếu để cho Việt Nam người ta lo, thì lão ta đã chết từ lâu rồi.

Joseph khịt mũi châm chọc:

— Anh thành thật ngợi khen chú, chú đã khám phá ra được một hình thức tra khảo người tinh xảo nhất trên thế giới này.

Guy nghiến chặt răng:

— Nếu như anh quá quan tâm tới ông bạn đó thì anh hãy cố tìm ra tấm hình của ông bạn của anh đi, rồi nói cho em biết y là ai, để y chịu nói chuyện và chúng em sẽ đưa cho y một cái áo ấm, chừng đó anh sẽ đỡ lo lắng và yên lòng hơn. Anh có hiểu không? Chúng ta đang có một dịp bằng vàng để thực hiện việc chính yếu là làm sao cho Mark được trả tự do, nếu anh chỉ cần tìm được cái tên của y mà thôi.

Gương mặt của Guy lúc này chồm tới thật gần với mặt của Joseph. Lần đầu tiên, Joseph chợt khám phá ra cái khuôn mặt trước mặt mình mang đầy vóc dáng của dân Gaulle ngày xưa, với mái tóc đen, gương mặt nhỏ và thái độ đầy đam mê của Guy làm Joseph chợt nhớ tới một người mà anh biết rõ từ lâu, đồng thời lúc này, Joseph cũng nhận ra trong đầu óc anh hiện đang nghĩ tới một khuôn mặt khác tương tự. Đó là khuôn mặt của Paul Devraux. Đôi mắt của Guy long lanh đầy những nhiệt tâm cho lý tưởng cũng như Paul, cái nhiệt tâm mà sau cùng đã đưa đến một sự đổ vỡ hoàn toàn cho Paul. Cũng từ giây phút này Joseph quyết định sẽ bỏ qua cuộc tìm kiếm hình ảnh của Đào Văn Lạt trong đống hồ sơ này. Anh không nói gì thêm, quay người lại, cúi đầu vào ngăn kéo, lật từng tấm hình một.

Suốt mười lăm phút sau đó, Joseph tìm hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác, thâm tâm cố tạo cho mình có vẻ quan tâm đến công việc, thỉnh thoảng anh đưa mắt nhìn thật kỹ và một tấm hình, thỉnh thoảng lật đi, lật lại hồ sơ nào đó. Trong lúc này Guy bỗng dưng thấy khó chịu, anh bước tới, bước lui trong phòng kiên nhẫn chờ đợi.

Trong những lần giả đò nhìn kỹ vào các tấm hình trong các ngăn hồ sơ để đánh lừa Guy, Joseph bỗng chú ý đến một tấm hình chụp một người đàn bà mà khi vừa thấy, tim anh vụt đập thật mạnh. Mặc dù từ nãy giờ Joseph không hề tập trung hết sức mình vào công việc tìm kiếm, nhưng hai bờ gò má và đôi mắt sáng đặc biệt của người đàn bà trong hình rõ ràng là đôi mắt đã từng chế giễu, hoặc như kết án anh, mỗi khi nhìn vào đôi mắt này, và chính ánh mắt đó đã từng làm anh mất ăn, mất ngủ để mong tìm kiếm cho bằng được.

Tấm hình cho biết đây là một tấm hình được phóng đại từ một băng phim vi ly chụp với ống kính đặc biệt từ đàng xa. Người đàn bà trong hình, đầu không đội nón và cử chỉ rõ ràng không biết mình đang bị người khác chụp hình lén, với mái tóc để xõa tự nhiên trước ngực. Phong cảnh trong bức hình còn cho thấy một mái nhà tranh có các hàng dừa nước kế cạnh, rõ ràng là hình được chụp tại một ngôi làng nào đó thuộc vùng châu thổ sông Cửu Long. Tay run run, Joseph lật tấm hình đọc vội những dòng chữ ghi bên sau “Tuyết Lương, tỉnh Long An, 1963”.

Sau một lúc chăm chú nhìn vào bức hình, Joseph vụt chợt nhận ra Guy không còn đi tới đi lui trong phòng nữa, anh ngẩng đầu nhìn lên và bắt gặp em mình đang chăm chú nhìn về phía mình. Hai người nhìn nhau chằm chặp một thoáng rồi Guy bước vội lại phía Joseph, nhưng trước khi Guy tới nơi, Joseph đã kịp bỏ vội tấm hình trên tay vào bao đựng hình và lật vội qua các kẹp hồ sơ khác. Guy hỏi với giọng gắt gỏng:

— Anh đã tìm ra được từ mặt của y rồi phải không?

— Không, không có gì cả.

Joseph đáp lời em nhưng vẫn không nhìn lên, anh tiếp tục quan sát các kẹp hồ sơ khác, chừng năm phút sau, Joseph đứng lên, đưa tay dụi mắt:

— Guy, nếu như không có gì thì mình tạm ngưng nơi đây rồi sẽ tiếp tục lại vào lần khác. Anh muốn về để nghe lại cuộn băng của Mark một chút và có lẽ anh sẽ báo tin này cho Gary biết nữa.

Guy miễn cưỡng gật đầu:

— Thôi được, nhưng mình sẽ trở lại công việc này cho sớm nghe.

Guy đưa Joseph ra tận cửa Tòa Đại Sứ rồi quày quả trở lại phòng lưu trữ hồ sơ hình. Guy kéo ngay cái ngăn kéo mà Joseph đã duyệt qua sau cùng trước khi ra về, anh đưa tay lật vội từng kẹp hồ sơ. Cuối cùng Guy đã tìm được chiếc kẹp mà lúc nãy từ ở góc phòng, anh đã lưu ý đến một vếch rách nhỏ trên bìa khi thấy Joseph có ý giấu tấm hình đó, và Guy cũng nhanh trí ghi nhận vị trí của kẹp đựng hồ sơ khi anh bước đến gần anh mình.

Guy cầm kẹp hồ sơ mang lại bàn, từ từ mở chiếc bao đựng hình, lôi tấm hình để lên mặt bàn. Guy đưa mắt nhìn vào bức ảnh chụp một người con gái Việt Nam tuyệt đẹp. Với vóc dáng này, tấm hình có thể cho Guy biết được người trong hình phải có mang trong người hai dòng máu. Guy kéo một tờ giấy ghi vào đó chi tiết bên sau tấm hình. Một lúc sau, một người phụ tá từ bên ngoài bước vào sau khi nhận chỉ thị của Guy bằng điện thoại. Guy ra lệnh cho y dùng máy điện cơ để kiểm soát lại các dữ kiện liên quan đến người mà Guy vừa đọc tên cho y. Khi người phụ tá bước ra ngoài thì Guy lại chăm chú nhìn vào tấm hình trước mặt. Độ năm phút sau thì người phụ tá lại xuất hiện.

— Có một vài báo cáo không chính xác về dấu vết của Tuyết Lương trong vòng ba năm qua, nhưng không có ai theo dõi tình hình của đương sự hết cả.

Người phụ tá cúi đầu vào tờ giấy chạy bằng điện cơ, nói tiếp:

— Các báo cáo thường cho thấy Tuyết Lương xuất hiện ở Qui Nhơn, Đà Nẵng, và tin mới nhứt cách đây độ hai tháng thì y thị xuất hiện tại Huế. Tội chính yếu của y là bị nghi ngờ ám sát hai nhân viên an ninh của Việt Nam Cộng Hòa hồi 1961 và chắc chắn y thị đã quăng lựu đạn vào hai mật báo viên của chúng ta sau dữ kiện trên độ hai tháng, hai mật báo viên của chúng ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Báo cáo về sự xuất hiện của y thị tại Qui Nhơn và Đà Nẵng lúc đó không được theo dõi kỹ cho lắm, vì lúc bấy giờ có nhiều việc khẩn cấp hơn. Riêng báo cáo sau này tại Huế còn nằm trong hồ sơ, vì không ai quan tâm để theo dõi. Có thể nói, Tuyết Lương không có gì đáng theo dõi trong lúc này.

Guy Sherman gật đầu đưa tay cầm lấy tờ giấy chạy bằng điện cơ:

— Anh hãy báo cho Huế hay và chỉ thị theo dõi lại tình hình rồi báo cho tôi biết ngay khi có tin.

Người phụ tá đáp nhanh:

— Thưa vâng, tôi sẽ thi hành ngay bây giờ.