CHÍN
Buổi chiều hôm đó, Joseph ngồi một mình trước bàn ăn, anh đưa mắt nhìn chăm chăm vào ngọn nến được người bếp đốt sẵn trên bàn. Tô canh chua trước mặt bắt đầu nguội lạnh mà anh vẫn chưa dùng tới, trong lúc này người đầu bếp thập thò dưới bếp, cố ý để xem anh đã dùng xong hay chưa để dọn lên món khác. Bên cạnh tô canh chua là một chai rượu đế và một chiếc ly nhỏ. Joseph thỉnh thoảng đưa ly rượu lên uống, nhưng vẫn không đá động đến thức ăn, chừng nghe có tiếng động có dự tính của người đầu bếp bên cạnh mình, Joseph ngạc nhiên nhìn lên người giúp việc, anh làm một cử chỉ đầy luống cuống khi thấy người đầu bếp nhìn vào tô canh chua còn nguyên trên bàn, anh từ tốn lên tiếng:
— Tôi xin lỗi anh Chính, chiều nay tôi không thấy đói.
— Nhưng thưa ông Sherman, canh chua là món đặc biệt của tôi.
Người đầu bếp phàn nàn với nụ cười nài nỉ:
— Đây là món nghề của tôi đó, có tôm, giá, thơm và cần nữa. Tôi đã dùng toàn thứ ngon để nấu cho ông mà, còn món bò nướng lá nữa.
— Thôi được rồi, anh cho đem món bò nướng lá lên đi, tôi ăn một chút.
Người bếp bưng tô canh xuống bếp. Trước khi người bếp trở lên thì chuông điện thoại reo vang và Joseph nghe tiếng người giúp việc trả lời bằng một giọng tiếng Anh không rành rẽ cho lắm và nặng giọng Á Đông. Khi anh ta trở lên với khay thức ăn gồm thịt bò bầm nhỏ quấn lá lốp bên ngoài đem nướng. Người bếp cười hả lòng:
— Người gọi điện thoại là em của ông, ông ấy hỏi xem ông có ở nhà hay không. Tôi trả lời là ông đang ở nhà một mình và ông ấy bảo tôi nói lại với ông, là ông ấy sẽ đến gặp ông ngay bây giờ. Ông thấy tôi có nên dọn thêm phần bò nướng lá cho em của ông không, thưa ông Sherman?
Gương mặt của Joseph bỗng cau lên một thoáng, nhưng anh lại gật đầu:
— Vậy cũng được, nếu như nó chưa dùng cơm chiều.
Mười lăm phút sau đó, Guy tới nhà Joseph. Người giúp việc tươi cười dẫn Guy ngồi lại bàn ăn và sau đó chừng vài phút thì một dĩa thức ăn khác được dọn lên trước mặt Guy. Guy cất giọng như xin lỗi:
— Em không có ý đến đây để dùng cơm chiều đâu. Em chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi.
— Chú bếp nhà anh rất thích được người khác thưởng thức món ăn của chú ấy lắm, nhưng tối nay anh đã làm chú ấy thất vọng rồi.
Joseph vẫn giữ ý tứ, anh vừa nói vừa rót rượu cho hai người:
— Washington đã có phản ứng gì về vụ trao trả tù binh chưa?
— Chưa, nhưng Bộ Ngoại Giao đã hối thúc em phải làm cách nào để biết cái ông trong căn nhà trắng toát đó thật sự là ai. Không một người nào ở Washington DC thích cái ý kiến thả tự do cho một người mà mình không biết y là ai hết.
Guy nói xong đưa ly rượu lên uống một chút rồi dùng đũa gắp thức ăn, ăn một cách vội vàng.
— Đó là lý do tại sao em đến đây để cố nài nỉ, anh trở lại Tòa Đại Sứ tối nay để hoàn tất việc tìm kiếm trong các hồ sơ còn lại.
Thay vì trả lời, Joseph cầm chai rượu lên châm thêm cho hai người, anh không ngẩng đầu lên nhìn em mình và cũng không gắp thức ăn trong khi đó Guy lặng lẽ ăn uống một hơi rồi đẩy đĩa thức ăn ra trước, đoạn ngồi dựa ra ghế, cất giọng không còn kiên nhẫn được nữa.
— Anh biết không Joseph, em biết là em không làm sao để biết được đầu óc anh đang nghĩ gì. Anh lúc nào cũng lạnh lùng đối vói em về các lý do mà chỉ có một mình anh biết mà thôi, và em đến đây với sự chấp nhận quy tắc đó của anh, nhưng trời đất quỉ thần ơi! Em bắt đầu nghĩ có lẽ anh từ đầu cho tới cuối chỉ là một con vật mang dòng máu lạnh trong người mà thôi. Anh không có được một chút tình cảm nào của con người hết hay sao? Sau suốt hai năm trường, anh mới biết được tin là con của anh còn sống trong khi ai cũng tính là nó đã chết rồi, và thay vì dốc lòng tìm hết mọi cách để lo cho con thì anh lại về ngồi đây, thanh thản ngồi ăn uống mà không làm gì cả. Em thật tình không hiểu nổi được.
Joseph đặt ly rượu xuống bàn, đưa mắt nhìn Guy:
— Chú đã có nghĩ kỹ tới chưa Guy? Nếu như người tù nhân trong cái phòng giam trắng đó của chú là một nhân vật cao cấp của Hà Nội, thì nó sẽ làm phương hại đến sự trả tự do cho thằng Mark không? Chú đã có nghĩ tới, là nếu như chú nhận diện ra được tông tích của người đó tường tận thì sự kiện đưa tới Mark là sẽ bị giữ lại để chịu đựng thêm sự tra khảo và đánh đập vài năm nữa hay không? Rồi từ đó tình cảnh còn tệ hơn nữa kia.
— Em nghĩ là em đã không nhìn qua khía cạnh đó.
Guy nhìn Joseph ra chiều suy nghĩ một chút rồi cất giọng thân thiết hơn:
— Nói như vậy, có nghĩa là anh đã biết tên đó là ai và anh không chịu nói ra mà thôi, phải không?
Joseph vụt đứng lên, bước xuống nhà bếp cầm lên một chai rượu đế khác, anh mở ra và châm thêm cho hai người, Guy cầm ly rượu trên tay:
— Được rồi. Coi như em biết là anh không muốn trả lời câu hỏi này và ngay bây giờ em cũng không ép anh, nhưng chúng ta có lẽ đã có một vài tiến triển, vì đây là lần đầu tiên trong đời anh, anh đã chia sẻ sự tín nhiệm với đứa em nhỏ của anh, vậy chúng ta hãy uống mừng cho việc này đi.
Guy mỉm cười, nghiêng người tới, đưa ly rượu lên môi, nhưng dù giọng nói của Guy có ít nhiều châm biếm và thái độ của Guy cho thấy anh đã hòa dịu lại, nhưng Joseph chợt nghe trong thâm tâm có điều báo động cho anh biết là anh phải đối xử như thế với đứa em đầy nhiệt tình và đầy lòng tự phụ nầy của mình. Joseph đáp với giọng ngập ngừng:
— Có lẽ anh cũng nên nói cho em biết một vài điều Guy à. Ngày hôm nay, không phải anh chỉ bị một điều bàng hoàng mà thôi đâu. Nghe lời thú tội của Mark không thôi cũng đủ làm cho anh gục rồi, nhưng khi tìm kiếm mấy tấm hình mà em cần biết thì anh bị một cơn bàng hoàng khác.
— Khi anh tìm thấy một tấm hình chụp một cô gái Việt Nam, phải không?
Guy ngừng nói như để lời nói của mình vọng vào tâm tư của anh mình:
— Tuyết Lương?
Hai mắt Joseph mở to đầy kinh ngạc:
— Làm sao em biết được?
— Lúc sáng nay, em đã thấy thái độ kỳ lạ của anh, và em đã cố ý nhớ lại vị trí của hồ sơ khi anh bỏ lại ngăn kéo. Sau khi anh ra về, em đã kiểm soát lại và đoán cô ta là người mà có lần anh đã gặp, một người mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ là người của Cộng Sản cũng nên, có phải vậy không?
— Không, không phải vậy.
Joseph cúi đầu xuống mặt bàn, nói tiếp:
— Tuyết Lương là con gái của anh.
— Con gái của anh?
Guy há hốc miệng trong vẻ nửa tin, nửa ngờ. Anh ngồi nhìn anh mình một lúc thật lâu, thỉnh thoảng Guy gật đầu một mình:
— Bây giờ thì em đã biết, tại sao anh lại ngồi một mình trong bóng tối như thế này mà không ăn uống gì được.
— Anh đã không gặp được con anh từ hồi năm 1954 cho đến nay. Hồi đó nó mới mười sáu tuổi. Khi trở lại đây, anh nghe người ta đồn có một người có tên giống như tên của nó trong sổ bìa đen, nhưng anh không thật sự tin vào các tin tức đó, cho đến sáng nay khi thấy hình nó trong ngăn kéo hồ sơ đó.
— Nhưng mẹ của nó là ai? Và làm cái khổ nào nó lại đi theo Việt Cộng?
Joseph nói với giọng đầy chán nản:
— Chuyện dài lắm Guy à, nếu như chú muốn nghe và có thì giờ thì anh xin kể cho chú nghe.
Guy đáp nhanh:
— Đương nhiên, anh hãy kể đi, nếu như nó có thể giúp được điều gì.
Với một giọng thỉnh thoảng nức nở vì xúc động, Joseph kể cho Guy nghe sự liên hệ lâu dài của mình với Lan và Tuyết mà không bỏ sót một điều gì và cho đến khi Joseph kết thúc câu chuyện thì Guy chu miệng huýt một thôi dài:
— Nhiều năm trước đây, em có nghe thoáng đây một chút, thoáng kia một chút, do những người trong gia đình đề cập đến, nhưng em không dám nghĩ là anh đã phải chịu trải qua từng đó việc trong đời.
Guy nói xong, đưa tay cầm lấy chai rượu rót thêm cho mình và cho anh, hai anh em ngồi yên lặng một lúc lâu, sau cùng thì Guy lên tiếng:
— Đây là lần đầu tiên trong đời anh đó, Joseph, lần đầu tiên anh bỏ đi những chẳng, những đừng của anh đối với em và em thật sự cảm động hơn anh tưởng nhiều lắm. Khi em còn nhỏ, em đã trải qua rất nhiều lần lo nghĩ, không hiểu tại sao lúc nào anh cũng như muốn đâm một nhát dao vào người em. Đã từ lâu lắm rồi, anh đã làm cho em nghĩ rằng em không đáng làm em của anh và Chuck, anh còn nhớ chứ?
Joseph lắc đầu đáp:
— Anh biết, anh biết anh đã có thái độ như vậy mà anh không hãnh diện với chuyện đó bao giờ. Thật ra không phải lỗi ở chú.
Guy cười khó hiểu:
— Vậy nghĩa là làm sao?
— Trái với thuần lý, anh đã đổ tội lên đầu chú về những việc mà chú không có dính líu gì hết.
— Chuyện gì vậy?
Trong lúc lựa lời để nói cho em mình, Joseph chợt khám phá ra rằng anh không có ý định gì cả, nhưng bỗng dưng anh đang trên bờ vực để sẽ kể cho Guy nghe điều mà anh tự nguyện sẽ không bao giờ nói ra với ai hết. Joseph nhìn vào chai rượu thứ hai và chợt thấy chai rượu đã vơi đi hơn hai phần ba và anh cảm nghe hối hận vì đã để hơi rượu đẩy đưa anh tới bờ vực hiện tại, anh đưa tay quẹt ngang mặt, cất giọng ngập ngừng:
— Thôi bỏ qua đi Guy, tất cả đều chỉ do rượu nói mà thôi.
— Không, không, anh không thể bỏ ngang như vậy được đâu.
Nói tới đây Guy vụt cười vang, tay cầm vội chai rượu rót hết vào hai chiếc ly rồi nói:
— Bây giờ hãy để cho rượu đế bắt đầu nói chuyện, chúng ta hãy uống cạn đi.
Joseph cũng nhoẻn miệng cười rồi đưa ly rượu lên và cả hai anh em cùng uống một lượt:
— Anh không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào Guy à, nhưng chú đã nói đúng. Đây là vấn đề mà chú phải được biết từ đầu.
Guy cười:
— Thôi đi ông ơi, đừng rào đón nữa, em đã lớn rồi mà.
— Thế này. Chú có khi nào băn khoăn tự hỏi, tại sao ba với má từ nhiều năm qua, hai người cùng sống chung tại một ngôi nhà đồ sộ ở Georgetown, nhưng mọi người lại ở một tầng riêng biệt với nhau không? Chú có biết và tự hỏi tại sao những năm sau cùng của mẹ, mẹ đã uống rượu ly bì không? Và chú có biết chuyện như thế kéo dài bao lâu không?
Nụ cười của Guy xanh xao lại một chút:
— Không, em nghĩ là em chưa bao giờ thật sự nghĩ tới những điều đó. Em nghĩ rằng, có lẽ em chỉ nghĩ một người Thượng nghị sĩ nổi tiếng của Tiểu bang Virginia lúc nào cũng cần phải có phòng làm việc rộng rãi để đủ lo toan các hoạt động chính trị của mình, và một người mẹ khôn ngoan như mẹ của chúng ta đã để cho chồng được tự do, có vậy thôi.
Joseph chăm chú nhìn vào ly rượu của mình, đầu óc anh quay về với cái ngày mà mẹ anh cho gọi anh lên gặp bà một tháng trước khi bà qua đời, trên căn phòng tại căn nhà đồ sộ trên đường Dumbarton. Trên chiếc bàn ăn dài có chất nhiều chai rượu vang ở hai đầu, và Flavia đã uống cạn hết một chai, sau đó đánh bể một ly Brandy vào lò sưởi và gục vào tay Joseph, miệng thì thào những điều mà bà cho là một sự bí mật ghê gớm về việc Guy ra đời. Bà Flavia đã nhìn anh kinh hoàng khi nghe anh trả lời, là anh đã biết hết mọi việc và đã kể cho mẹ biết, anh đã tình cờ bắt gặp mẹ trong cái đêm mưa gió bão bùng hồi đó, và anh cũng đã nhận ra không sai lạc là càng ngày càng lớn, Guy càng giống hệt như cha ruột của mình. Trước khi Joseph từ giã mẹ, bà Flavia đã bắt Joseph hứa với bà là không được tiết lộ điều bí mật này cho cha mình và Guy biết. Bây giờ thì chính lời hứa đó của mình làm cho Joseph vô cùng bối rối trước sự nôn nóng của Guy đang cố kiên nhẫn chờ mình tiếp tục câu chuyện.
— Sự thật thì như chú biết đó, Guy, cha với mẹ không phải chỉ sống riêng với nhau trong vòng hai mươi lăm năm như chú tưởng vậy đâu. Họ đã sống như vậy từ nhiều năm trước khi chú ra đời.
— Có phải vì vậy mà ba hay nói đùa là nhờ cuộc đi săn đó, em mới được sinh ra hay không?
— Đại khái như vậy, nhưng ba không biết rõ sự thật ra làm sao hết cả.
— Anh phải nói rõ ra, anh muốn nói như thế nào để cả hai chúng ta cùng hiểu mới được chứ!
— Anh muốn nói với chú rằng, cái người mà chú tưởng là cha của chú, thật sự không phải là cha của chú đâu.
Nụ cười trên môi của Guy vụt biến mất hẳn đi, anh ngồi yên như một pho tượng gỗ. Điều tiết lộ kinh thiên động địa này khiến Guy nghẹn lời và Joseph chợt nghe một đợt sóng trào báo động một sự bất thường sẽ xảy ra. Joseph vội vàng tiếp tục:
— Ngoài anh ra, không một ai biết chuyện này hết Guy à. Anh đã thề không bao giờ kể cho ba và kể cả em nữa, nhưng anh nghĩ là em có quyền biết chuyện này.
— Vậy tại sao anh cứ giữ kín mãi chuyện này?
Guy cất giọng qua kẽ răng.
— Mẹ đã thổ lộ với anh điều này trước khi bà mất độ một vài tuần. Mẹ đã bị dằn vặt tinh thần quá nhiều nên phải nói ra với anh để bớt bị lương tâm hành hạ.
— Nhưng tại sao mẹ lại chọn anh?
— Có lẽ vì mẹ có cảm giác là anh biết rõ hết mọi chuyện trong chuyến đi săn đó. Ông Thượng nghị sĩ vĩ đại của Virginia hồi đó như con diều bay cao trong đêm tối trước mọi sự việc đã xảy ra. Anh thấy ba đã say mèm và lảo đảo bước vào căn chòi của mình, một lúc lâu sau thì anh thấy cửa chòi vụt mở và mẹ băng mình đi giữa cơn mưa bão.
— Vậy thì ra anh đã lén nhìn trộm nên mới biết được cha đẻ của tôi.
Giọng nói của Guy đầy trách móc và Joseph thì gật đầu.
— Vậy ông ấy là ai?
— Một người Pháp dẫn đường cho chúng ta đi săn, một cựu sĩ quan Pháp. Sau này ông ta trở thành Trưởng ban mật vụ tại đây vào thập niên 1930.
— Ông ấy còn sống hay không?
Joseph lắc đầu nhanh:
— Ông ấy bị một người Việt Nam giết chết tại Huế vào năm 1936.
Chiếc ghế ngồi của Guy bị đẩy lùi ra bên sau, các chân ghế cày lên sàn nhà nghe ken két. Guy vụt đứng thẳng dậy, gương mặt trắng nhợt nhạt, hơi thở hào hển:
— Vì vậy nên đứa con trai đạo đức giả của mẹ là Joseph từ đó sống suốt cuộc đời mình bằng cách nhìn xuống đứa em cùng mẹ khác cha này của mình và coi nó như là một đứa khốn nạn phải không?
— Anh tin rằng lúc nào anh cũng biết rõ trong thâm tâm về thái độ này đối với em là không phải, nhưng không hiểu tại sao anh không bỏ đi được thái độ kỳ quái này trong lòng mình.
Joseph nhìn lên đôi mắt đầy khốn khổ của em, anh cất tiếng xin lỗi.
— Anh không cần tốn hơi để xin lỗi làm gì.
Đôi mắt của Guy long lanh giận dữ và lạnh lùng. Joseph chợt nghĩ là rồi đây Guy sẽ sỉ vả anh thậm tệ, nhưng Guy đã kềm hãm lại được.
— Nếu như anh còn nhiều điều bí mật đắng cay khác của gia đình, thì anh hãy giữ lấy một mình đi. Tôi không muốn nghe nữa.
Nói xong Guy xoay người, vội vàng bước ra cửa trong lúc Joseph vội vã đứng lên bước theo em.
— Guy, khoan đã, nếu anh biết trước em có thái độ như thế này, thì anh đã không nói cho em nghe đâu.
Nhưng trước khi Joseph bước theo kịp em mình thì cánh cửa trước nhà đã đóng sầm lại, sau đó là tiếng động cơ xe bên ngoài rú lên vang động mấy lượt trước khi tiếng lết bánh xe rít vang lên với một tốc độ bị đè ép do người điều khiển để động cơ đẩy chiếc xe tới trước thật mạnh.
Joseph ngồi tại bàn ăn suốt đêm. Tiếng pháo nổ vang ngoài đường thoạt tiên làm anh giật mình hoảng sợ, nhưng Joseph chợt nhớ lại đêm nay là đêm giao thừa. Tiếng nổ kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Anh đã uống không biết bao nhiêu tách cà phê và cứ đi tới, đi lui trong phòng, lắng tai nghe tiếng pháo đì đùng bên ngoài. Một đôi khi anh ngồi lại xuống ghế rồi gục đầu lên bàn thiếp đi đôi phút, nhưng trời chưa sáng hẳn thì Joseph đã mở cửa bước ra ngoài sân. Một đôi lần, đầu óc của anh bị hành hạ với các ý nghĩ về sự giằng co, đau khổ với Paul Devraux tại Điện Biên Phủ. Lần đó, cũng vì nghĩ sự thật sẽ cứu vãn được tình thế, nhưng trái lại tất cả đều do cái tình cảm quá nông nổi của mình gây ra. Joseph tự nguyền rủa mình không ngớt về sự ngu xuẩn này. Anh cố vận dụng ý nghĩ để tìm ra phương kế mong sửa đổi lại tình thế với em, nhưng anh thất vọng não nề khi không tìm ra được một giải pháp nào ổn thỏa suốt đêm qua.
Khi người giúp việc đến làm việc thì Joseph vừa tắm xong, anh căn dặn người làm dọn bữa ăn sáng cho anh ngoài hành lang. Đang ngồi ăn dở thì ngoài cổng có tiếng người bấm chuông. Người giúp việc bước ra mở cửa thì trước sự ngạc nhiên vô cùng của Joseph, Guy Sherman đang đứng rành rành trước cổng, trên tay có xách chiếc cặp da. Người đầu bếp tươi cười dẫn đường đưa Guy bước đến chỗ Joseph đang ngồi dùng điểm tâm.
Hai anh em cùng ngồi im lặng không ai nói với nhau một lời nào, cho đến khi người giúp việc mang thêm cà phê và bánh croissant ra. Guy cầm con dao xoay xoay trên tay, rõ ràng anh đang ở trong một tình trạng vô cùng bất ổn, một lúc sau thì Guy lên tiếng, nhưng mắt vẫn cúi gằm xuống đĩa thức ăn.
— Em nghĩ rằng em muốn xin anh nói thêm cho em biết về cha đẻ của em. Anh Joseph, ông ấy là người như thế nào?
Joseph đang bị lòng trắc ẩn hành hạ, nên lúc nghe Guy cất tiếng hỏi, anh chợt nghe cổ họng mình nghẹn lại, mãi một lúc thật lâu sau anh mới lấy lại được bình tĩnh và nhỏ nhẹ đáp:
— Tên của ông ta là Jacques Devraux. Lúc cuộc đi săn đó bắt đầu thì anh mới có mười lăm tuổi và ông ta đã làm cho anh vô cùng cảm kích. Là một người thẳng thắn, biết nhiều về rừng rú, biết nhiều về thú dữ, và gần như không biết sợ hãi là gì. Ông ta rất ít nói, và một khi đã nói thì nói thẳng. Nhìn ông ta làm anh nhớ đến những người dũng sĩ Hy Lạp trong các quyển sách lịch sử của anh.
Hai người nói chuyện với nhau hơn cả nửa tiếng đồng hộ và trong suốt thời gian này, thái độ của Guy hoàn toàn hòa hoãn, không đượm một chút gì quá khích như chiều ngày hôm qua. Guy đã hỏi nhiều câu hỏi với giọng đầy bối rối, nhưng Joseph đã kiên nhẫn từ tốn trả lời cho em và luôn luôn cố nhấn mạnh đến những đặc điểm và các lãnh vực tốt về cá tính của Jacques Devraux. Joseph cũng kể cho Guy nghe, là anh có để ý em mình có nhiều điểm giống Paul về nhiệt tâm và chiều hướng tình cảm mãnh liệt mà Joseph từng khâm phục và ngưỡng mộ Paul. Khi câu chuyện đến hồi không còn gì để nói nữa, thì cả hai anh em cùng ngồi thừ ra ghế một lúc trước khi Joseph đứng lên chuẩn bị đi làm. Guy lôi từ trong chiếc xách tay bằng da của mình một bao thơ đựng công văn màu vàng đặt lên mặt bàn, miệng lí nhí:
— Em nghĩ là anh sẽ cần những thứ này, Joseph.
— Cái gì vậy?
— Công điện xác nhận tung tích của Tuyết mới tới trễ vào đêm hôm qua. Em đã kiểm soát lại bằng máy điện cơ và cho theo dõi, em được biết, bây giờ Tuyết hiện có mặt tại Huế.
Joseph run run đưa tay cầm chiếc phong bì và mở ra.
— Em có địa chỉ của nó không?
Guy gật đầu:
— Có, tất cả đều có trong đó. Sẽ có một chuyến bay của Air Việt Nam cất cánh từ Tân Sơn Nhất vào bốn giờ chiều nay để đi Huế. Em đã lấy vé cho anh. Tới phi trường khoảng ba giờ, ở đó sẽ có vé sẵn cho anh.
— Guy, anh mang ơn em nhiều hơn những điều mà anh có thể nói ra. Thật sự, chuyện đêm vừa qua đã xảy ra, anh không tin là anh có thể nhờ vả gì ở em nữa hết.
Guy vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Joseph đừng nói thêm nữa:
— Bây giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra trước mặt mà thôi, hãy để những chuyện đó nói lại vào một dịp khác.
Guy ngập ngừng, đưa mắt quan sát anh mình một cách chăm chú:
— Có một điều vô cùng quan trọng mà em muốn nói với anh. Ngay khi tụi em ra lệnh cho người ta xác nhận và báo cáo việc theo dõi những người bị tình nghi này, thì các nhân viên an ninh Việt Nam đang tổ chức một cuộc hành quân để bắt họ. Người ta sẽ bắt hết những người này, nếu như cuộc theo dõi có kết quả xảy ra đúng theo các báo cáo.
— Vậy là Tuyết sẽ bị bắt phải không?
Guy khẽ nhún vai:
— Chuyện này tùy thuộc ở nơi anh. Em không có cách nào để ngăn cản họ được, nhưng em có quyền cho ngưng cuộc lùng bắt này lại hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Đây là tiêu lệnh căn bản để chúng em có đủ thì giờ liên lạc với các cộng sự viên của chúng em, hầu tránh ngộ nhận. Em đã ra lệnh ngưng sự lùng bắt này mới tức thì đây. Người ta sẽ không làm gì Tuyết cho tới giờ này vào ngày mai. Nếu như anh ra tới ngoài đó trước khi họ khởi sự.
Guy lại khẽ nhún vai và ngừng nói, Joseph lần này mở chiếc phong bì, cúi đầu đọc những ghi chú bên trong rồi đưa mắt nhìn em đầy bối rối:
— Guy, chuyện gì đã làm thay đổi con tim của em như thế này?
— Phải có một lý do, nhưng anh đừng hỏi bây giờ.
Guy quay người lại bước đi. Hai anh em cùng bước ra khỏi nhà, Joseph đưa mắt nhìn vào đồng hồ. Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng ngày thứ ba 30 tháng Giêng năm 1968. Ngày mồng một Tết Nguyên Đán, ngày đầu năm Mậu Thân. Lệ thường thì giờ này thành phố Sài Gòn bùng lên dập dìu xe cộ, nhưng vì hôm nay là ngày Tết và theo phong tục của ngày Tết, đường phố bên ngoài vắng tanh. Joseph lặng lẽ đi bên em, ra đến xe Guy, anh đưa tay cho em mình bắt lấy. Guy cầm lấy tay anh không nói một lời nào, đoạn mở cửa ngồi vào bên sau tay lái, bắt đầu cho nổ máy xe. Trước khi Guy cho xe chạy đi, anh thò đầu ra ngoài cửa xe, mắt nhìn vào chiếc phong bì màu vàng trên tay Joseph.
— Một điều nữa em cũng muốn dặn anh, để cho anh khỏi bẽ bàng khi ra tới ngoài đó. Cái địa chỉ mà em ghi cho anh trong bao thơ này không phải là địa chỉ của một tư gia. Đó là một ổ điếm lớn nhất ở Huế.
Nói xong, Guy cho xe rời khỏi lề đường. Joseph đứng lặng yên nhìn theo chiếc xe của em mình mất dạng giữa lòng đại lộ trống trải trong ngày đầu của một năm mới.