MƯỜI MỘT
Một giọng nói thình lình vang lên từ sau lưng vọng tới, làm Joseph giật mình.
— Tại sao ông đến đây làm gì?
Anh vội quay người lại nhưng không nhìn thấy gì ngoài vóc dáng của một người đàn bà thon gọn trong bộ bà ba đen. Người đàn bà hỏi anh bằng tiếng Anh, nhưng giọng nói không giấu được vẻ khẩn trương.
— Có phải là con không Tuyết?
Joseph vừa nói, vừa bước tới vùng bóng tối bên dưới dãy hàng lanh bằng gỗ của căn nhà như cái vựa thóc, nhưng người đàn bà thụt lùi ra sau để giữ khoảng cách với Joseph.
— Hãy nói cho tôi biết, tại sao ông lại tới đây?
Joseph lúc này đã quen với bóng đêm, anh đã nhìn được khuôn mặt của người đối diện, anh thở hào hển:
— Tuyết, ba đến đây để báo cho con biết. Con phải rời khỏi ngay nơi này. Các nhân viên an ninh sẽ đến đây để bắt con vào sáng ngày mai đấy.
Joseph lại bước tới, hai tay đưa về phía trước như muốn chụp lên đôi vai của người đàn bà.
— Xin đừng đụng tôi.
Lần này Tuyết không thụt lùi nữa, nhưng giọng nói lạnh lùng của nàng đã đủ làm cho Joseph bỏ lửng ý định của mình. Hai người đứng nhìn nhau trân trối. Bây giờ chỉ còn tiếng pháo Tết đì đẹt đó đây, phá tan sự yên lặng chung quanh nơi này mà thôi.
Thật ra, Joseph đã hết hy vọng gặp lại được con mình. Giữa đêm nay anh đã đến đây, và khu vực này hoàn toàn vắng vẻ. Tất cả cửa nẻo đều đóng chặt, ngay như người đàn bà có tuổi khi chiều cũng không còn có mặt tại nơi này. Joseph lang thang bất định vào các khu vực bùn lầy lân cận, không còn thiết đến giờ giấc gì nữa cả, anh đã quay lại chỗ cũ nhiều lần. Mặc dù không còn chút hy vọng nào để gặp lại con. Lần cuối cùng anh trở lại đây vào lúc ba giờ sáng. Sau một ngày dài đầy lo âu, sự xuất hiện của Tuyết lúc này đã làm Joseph bàng hoàng đến tột đỉnh. Anh cất tiếng nói trong vô vọng.
— Con chỉ còn có hai hoặc ba tiếng đồng hồ nữa mà thôi. Để ba đưa con về Sài Gòn. Chúng ta sẽ đáp chuyến máy bay sớm nhất vào sáng nay. Ba sẽ giấu con cho đến khi nào ba tìm được cách đưa con ra khỏi nơi này.
Tiếng cười của Tuyết vụt vang lên làm Joseph giật mình:
— Các nhân viên của ông đã chọn không đúng lúc để đến đây bắt tôi rồi. Bây giờ không phải tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm nữa, mà là họ và cả ông nữa.
Joseph nhích người tới trước để nhìn rõ mặt con mình trong bóng tối nhòa nhạt:
— Con muốn nói gì?
Joseph thấy Tuyết đưa tay lên sát mặt, nhìn vào kim đồng hồ dạ quang rẻ tiền trên tay mình:
— Ông và những người bạn Sài Gòn của ông chỉ còn mười lăm phút phù du nữa để chạy trốn mà thôi. Sau đó Huế sẽ lọt vào tay của nhân dân.
Joseph nhìn Tuyết mà không tin tưởng điều mình vừa nghe.
— Con muốn nói là Cộng Sản sẽ chiếm thành phố này?
Dưới ánh sáng mờ ảo của đêm tối, Joseph thấy con mình đang cười:
— Không phải chỉ có thành phố này mà thôi đâu, mà hàng trăm thành phố khác ở miền Nam này cũng sẽ bị bao vây, kể cả Sài Gòn. Một vài trận đánh đã khởi sự rồi. Ông Tổng Thống bù nhìn Nguyễn Văn Thiệu của ông và Tướng Kỳ sẽ bị ám sát, các Đài Phát Thanh sẽ bị chiếm. Một cuộc tổng nổi dậy của toàn dân miền Nam đang bắt đầu.
— Con không nói thiệt đó phải không Tuyết?
Tuyết nhún vai:
— Có thể là ông không tin tôi, cho đến khi đại diện nhân dân tới khách sạn Imperial bắt ông, chừng đó ông mới vỡ lẽ. Lúc mà ông thảnh thơi ngồi dùng cơm chiều đêm rồi, thì mười Tiểu Đoàn của chúng tôi đang bao vây thành phố này.
— Làm sao con biết được chỗ ba ở?
— Cô gái làm việc ở CORDS là người của chúng tôi. Tên của ông đã được ghi thêm vào danh sách những người Mỹ phải bắt vào chín giờ tối nay.
Joseph nhìn vào mặt con với vẻ mặt đầy kinh hoàng:
— Nhưng Tuyết, làm sao một cuộc tấn công như thế này có thể thành công được ở Huế? Trong thành nội có cả một Sư Đoàn của quân chính phủ. Tại Phú Bài có ba, bốn Tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đang ứng trực. Họ sẽ đến đây trong vòng vài phút thôi.
— Ít ra có đến phân nửa quân số Sư Đoàn I đang nghỉ phép Tết, trong khi số còn lại thì hầu hết đã say mèm hoặc đang bị bội thực.
Giọng nói của Tuyết thật lạnh lùng thoáng đầy khinh bỉ, và mặc dù đang đứng trong bóng tối, Joseph vẫn thấy Tuyết với cử chỉ ghê tởm đưa tay chỉ về phía căn nhà như cái vựa thóc.
— Chúng tôi đã chuẩn bị cuộc tấn công này suốt sáu tháng nay. Tôi đã đến cái nơi bẩn thỉu này để tổ chức một mạng lưới tình báo. Với hai mươi gái điếm, tôi đã thu thập được những điều cần biết về binh sĩ và sĩ quan của họ, kể cả lực lượng quân sự của Hoa Kỳ trong vùng này nữa. Bây giờ thì chắc ông đã hiểu tại sao, nếu ông không tới đây thì tốt hơn không?
Joseph lặng yên một chút để chiêm nghiệm lời nói của con mình, đến khi anh lên tiếng thì tiếng nói của mình nghe như nức nở.
— Cho tới giờ phút này, ba vẫn không hối tiếc về việc mình đã đến đây. Tuyết, đã mười bốn năm qua rồi ba mới gặp lại con, nhưng ba lúc nào cũng nghĩ tới con. Cơn tưởng ba quên được con dễ dàng như thế này sao?
Tuyết đáp lời dữ dằn:
— Chúng ta lúc nào cũng sống ở hai thế giới khác nhau. Ông đối với tôi không khác gì hàng ngàn người Hoa Kỳ xâm lăng đã dày xéo lên quê hương tôi từ lâu nay.
Joseph vụt bước tới ôm lây hai vai Tuyết trước khi nàng có dịp tránh né.
— Tuyết, ba là ba của con, và ba không bao giờ xóa bỏ được nỗi hy vọng là một ngày nào đó ba sẽ gặp lại con.
Tuyết cố vùng ra khỏi vòng tay của Joseph, nhưng Joseph cứ ôm ghì lấy con. Trong bóng tối, gương mặt của Tuyết gần kề với Joseph.
Thình lình bên trong thành nội có tiếng nổ bụp và một luồng sáng do trái hỏa châu vừa được bắn lên sáng tỏa khắp một vùng. Joseph được dịp nhìn rõ vào mặt con gái mình. Đôi mắt màu hạt dẻ, đôi gò má cao và dầy, miệng rộng. Joseph tưởng chừng lúc này Tuyết đang đứng trước ống kính để chụp hình. Dưới ánh sáng chập chùng của hỏa châu, vẻ đẹp tự nhiên của Tuyết càng tăng lên bội phần. Tuyết lúc này có vẻ hoảng hốt và không tự tin với chính mình, và khi trái hỏa châu xuống thấp dần bên dưới, trả lại bóng đêm tại nơi hai người đang đứng, Joseph bỗng nghe toàn thân con mình mềm nhũn trong vòng tay của anh.
— Hãy để cho con yên phận một mình đi, hãy mau rời khỏi nơi này. Nếu ở lại đây đến lúc người ta đến thì họ sẽ giết ba.
Tuyết nói với một giọng thật nhỏ. Thình lình từ hướng Tây một tràng tiếng nổ lổn hơn các chiếc pháo đại nổ vang, phá tan màn đêm. Joseph vụt quay người về hướng vừa phát ra tiếng nổ, lắng tai nghe ngóng một lúc và nhận ra tiếng xé rít không khí của đạn đạo vừa pháo binh, vừa hỏa tiễn và súng cối thi nhau vụt đến. Kịp lúc quay lại nhìn Tuyết thì những ánh chớp của các viên đạn công phá lòe lên liên tục khiến hai người có thể nhìn nhau được rõ ràng. Joseph cất giọng nói nhỏ.
— Đã mười bốn năm qua, ba chỉ mong đợi có được giây phút này. Tuyết, ba sẽ không bỏ ngang và chạy đi trong lúc này đâu, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Joseph vụt ôm chặt con vào lòng, hai mắt anh khép lại để cho mọi cảm xúc trong người tuôn trào. Một lúc sau, Tuyết bắt đầu vùng vẫy, thoát ra khỏi vòng tay của Joseph rồi đẩy anh ra xa.
— Tại sao ông không chịu đi đi. Ông muốn người ta bắt gặp tôi với ông để họ giết luôn cả tôi nữa hay sao? Ông muốn người ta coi tôi là người phản lại họ sao?
Joseph bỏ thõng hai tay xuống, đưa mắt nhìn con mà không biết phải nói năng gì.
— Ba không thể bỏ con được. Tuyết, ba không thể bỏ con trong tình cảnh này…
Joseph không nói được hết câu, vì anh chợt thoáng thấy phía sau lưng Tuyết lúc này có nhiều bóng người di động từ trên đường dẫn xuống bờ sông.
Cảm thấy được sự hoảng hốt bất thường của Joseph, Tuyết quay đầu nhìn lại bên sau và bắt gặp lố nhố một số người đang đổ xô chạy về hướng của hai người. Đám người lom khom chạy nhanh vào vùng bóng tối của các căn nhà xiêu vẹo gần đó, nhưng ánh sáng từ các ánh chớp của các viên đạn nổ liên hồi rơi vào thành phố đủ sáng để Joseph nhận rõ sự khác biệt của những người đang chạy về phía mình đang đứng. Anh nói nhanh:
— Họ giống như binh sĩ Bắc Việt.
Tuyết thì thầm:
— Đúng rồi, họ là toán tiền phương của Tiểu Đoàn 804 Quân Đội Nhân Dân đó. Họ mới vượt sông bằng phao.
Joseph vội đẩy người Tuyết sát vào vách nhà trong vùng bóng tối bên dưới căn nhà xiêu vẹo. Ánh hỏa châu và ánh lóe của đạn pháo làm sáng rực cả một góc phố, và hai người vừa kịp khám phá ra đám binh sĩ Bắc Việt cũng vừa thấy sự có mặt của hai người trước khi cha con Tuyết có dịp tìm chỗ trốn. Toán tiền phương của Việt Cộng lập tức dừng chân và nổ súng. Hàng loạt đạn thi nhau ghim vào vách tường của căn nhà như cái vựa thóc và khắp chung quanh hai người. Joseph chợt nghe lồng ngực đau nhói, anh vội đưa tay đè chặt lên chỗ đau rồi quỵ xuống. Liền ngay sau đó, các ngón tay của Joseph nhuốm đầy máu tươi. Anh kinh hoàng đưa mắt nhìn Tuyết, Tuyết đứng yên như bị chôn chân tại chỗ một thoáng rồi cúi xuống nắm lấy tay Joseph kéo chạy. Thấy có dáng động đậy, binh sĩ Bắc Việt lại nổ súng tới tấp. Hàng loạt đạn ghim vào thân gỗ trên đầu họ.
Đám binh sĩ càng lúc càng chạy nhanh về phía hai người. Tuyết kinh hoàng ngoái đầu nhìn lại thật nhanh ra sau rồi kéo Joseph chạy vụt vào một khúc rẽ của căn nhà, đoạn thúc bách Joseph băng qua một con đường trống trước khi chui vào một con hẻm tối đen của khu phố này, dẫn xuống bến đò trên dòng sông Hương.