MƯỜI HAI
Tại Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, trên tầng lầu thứ năm, Guy Sherman đang ngồi sau bàn làm việc của mình đọc lại các tờ báo cáo. Đêm nay Guy là Sĩ quan trực tại đây. Thỉnh thoảng Guy phải ngưng đọc, cố ý lắng nghe các tràng pháo Tết nổ khắp nơi bên ngoài. Đêm tối càng lúc càng chìm sâu vào giữa đêm, tiếng pháo mừng xuân cũng dần dần thưa thớt, nhưng Guy cứ mong sao cho những tiếng pháo này thật sự dứt hẳn đi càng sớm càng tốt.
Thình lình có một tiếng nổ lớn khác thường. Guy đứng lên khỏi bàn làm việc, bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng anh không thấy được gì nhiều, bởi vì các khung bê tông chống hỏa tiễn đàng trước tiền diện của cao ốc đã làm giới hạn tầm nhìn được ra ngoài. Guy đưa tay sờ lại khẩu.38 ly đeo bên dưới nách của mình. Đây không phải là lần đầu tiên Guy làm như vậy và cũng không biết có phải anh muốn kiểm soát lại xem khẩu súng còn nằm đó hay không? Điều mà Guy biết chắc là đêm nay không phải là người duy nhất tại Tòa Đại Sứ này bực mình vì những tiếng pháo Tết bên ngoài. Mỗi lần đi kiểm soát nội vi trách nhiệm, anh để ý thấy các binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến canh phòng trước tiền sảnh và trên nóc nhà Tòa Đại Sứ đều đang ở trong tình trạng căng thẳng vì tiếng pháo như thế này. Họ che giấu sự bất an của mình bằng cách đập nhẹ tay vào báng súng, cùng làm những cử động như sẵn sàng nhả đạn khi nghe các tiếng nổ lớn khác thường xảy ra. Tất cả đều để che đậy sự bất an trong lòng của mỗi người mà thôi.
Từ sáng sớm hôm nay họ đã nghe tin các vụ vi phạm lệnh ngưng bắn khắp nơi và các tràng pháo Tết cứ tiếp tục vang dội khiến họ không thể nào phân biệt được xem có phải Sài Gòn đang bị tấn công hay không. Guy cố trấn an họ, bằng cách nói cho họ biết là theo anh thấy, tình hình hiện tại ở đây vẫn yên tĩnh lắm, không có gì đáng lo ngại, nhưng Guy cũng biết là lối trấn an của mình cũng chẳng giúp ích gì cho họ bao nhiêu. Sau cùng thì tiếng pháo cũng dịu dần xuống. Guy trở lại bàn làm việc và tiếp tục đọc các bản báo cáo khá dài vừa nhận được từ một nhân viên tân tuyển ở vùng châu thổ sông Cửu Long gửi về. Tờ báo cáo viết không được mạch lạc gì cả, khiến Guy phải tập trung hết mọi nỗ lực để đoán ra nội dung của tờ báo cáo, và nhờ tiếng pháo bên ngoài dần dần im tiếng nên cuối cùng Guy cũng thấu hiểu được bản văn mình đang đọc.
Trong lúc tại Tòa Đại Sứ, Guy Sherman đang vùi đầu vào nhiệm vụ của mình, thì bên trong một tiệm sửa xe hơi tại đường Phan Thanh Giản, cách Tòa Đại Sứ gần một cây số về hướng Tây, một toán hai mươi người cảm tử quân, được huấn luyện đặc biệt, thuộc Tiểu Đoàn C10 Đặc Công của Quân Đội Giải Phóng đang tụ họp chung quanh một chiếc xe Peugeot. Bên dưới sàn gạch đầy dầu nhớt, tại nơi này; có nhiều cần xé đựng gạo, cà chua mà bên dưới giấu các khẩu súng phóng lựu được tháo rời ra từng bộ phận, số vũ khí này gồm có các khẩu súng Bazooka chống chiến xa, súng liên thanh, lựu đạn, chất nổ và hàng ngàn viên đạn.
Nhưng ngay lúc này không một ai để ý đến số vũ khí được cất giấu trong đó mà đang lưu tâm đến lời nói của viên Chính ủy đang đọc một bài thuyết trình được đánh máy trên một tờ giấy y cầm trên tay, dưới một bóng điện không có chụp, treo giữa trần nhà. Vì tình trạng của cửa tiệm với vách ván bằng gỗ ép sơ sài và các cửa sổ chỉ được che bằng bao cát, nên tên Chính ủy không dám nói lớn tiếng. Y thì thầm những điều ghi trong tờ giấy với nét mặt cố thêu dệt thêm cho có vẻ trịnh trọng.
— Hãy tiến lên giành lấy chiến thắng sau cùng này. Đây là lời của Chủ Tịch Hồ Chí Minh từ Hà Nội đã ban huấn thị cho toàn thể cán bộ và các chiến sĩ tham dự cuộc tổng phản công lịch sử này. Đây là lời chúc Tết cùng là hiệu lệnh cho toàn thể Quân đội và nhân dân của chúng ta.
Tất cả mọi gương mặt của những người chung quanh đây, ai nấy đều lộ vẻ đầy căng thẳng khi nghĩ tới cuộc tấn công mà họ sắp sửa thực hiện. Ai nấy đều mặc đồ bà ba may bằng vải thô, bộ quần áo mà dưới mắt người Tây Phương không khác gì bộ đồ ngủ. Mọi người đều quấn trên cánh tay của mình một chiếc khăn màu đỏ để nhận diện khi họ lọt được vào bên trong nội vi Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ.
Một người trẻ tuổi nhất trong đám cảm tử quân này là Ngô Văn Kiệt, cháu nội của Ngô Văn Lộc, người giúp việc cho Jacques Devraux trong những cuộc đi săn ngày xưa. Ngô Văn Kiệt bồn chồn đứng lắng tai nghe lời nói của viên chính ủy, Kiệt đưa lưỡi liếm vào hai bờ môi khô đặc của mình, hai tay nắm lại thật chặt để kềm hãm nỗi nôn nóng trong lòng đang cuồn cuộn dâng tràn. Mới mười bảy tuổi đầu, gương mặt của Kiệt vẫn còn bụ bẫm với đôi mắt thơ ngây của một đứa bé, cho nên muốn trêu chọc Kiệt, các đồng đội vẫn gọi Kiệt là “Thằng Nhóc Tỳ”, cái tên mà cha Kiệt là Ngô Văn Đồng vẫn thường gọi anh lúc anh còn nhỏ. Trong lúc đứng nhe lời thuyết trình của viên chính ủy, Ngô Văn Kiệt cố tình tạo cho mình một khuôn mặt nhăn nheo như người có tuổi để che giấu sự trẻ con của mình. Thỉnh thoảng, Kiệt đưa tay sờ vào khuôn khăn màu cờ của Việt Cộng mà Kiệt thắt ngang lưng bên dưới làn áo vải. Khuôn khăn này là lá cờ đơn vị mà ngày xưa, cha và chú Kiệt đã mang theo bên mình khi xung phong vào tiền đồn của quân Pháp tại Yên Bái hồi 1930 với ông nội của Kiệt. Cha Kiệt đã để lại cho anh lá cờ này khi Kiệt bắt đầu gia nhập vào đội giao liên của Mặt Trận tại Mộc Linh. Mặc dù Ngô Văn Kiệt vô cùng hãnh diện với lá cờ đơn vị này, nhưng lúc nào Kiệt cũng tuân lời khuyến dụ của cha mình nên Kiệt phải giấu lá cờ dưới làn áo, bởi vì giáo điều của Chủ Nghĩa Cộng Sản vào thập niên 60 không công nhận những hoạt động nào có liên quan tới Việt Nam Quốc Dân Đảng vào lịch sử Cách mạng của Cộng Sản. Viên Chính ủy tiếp tục đọc lời được ghi trong tờ giấy:
— Theo lệnh của Ủy ban Trung ương Mặt Trận Giải Phóng thì tất cả các cán bộ và chiến sĩ mặt trận phải đồng tiến lên để thi hành các cuộc tấn công thẳng vào các Bộ chỉ huy của địch. Mục đích của chúng ta là bẻ gãy ý đồ xâm lăng của đế quốc Mỹ, đập tan Chế độ và Quân đội bù nhìn, công cụ của Hoa Kỳ. Mục tiêu của chúng ta còn phải làm cách nào để giành lại chủ quyền cho nhân dân, giải phóng cho tất cả mười bốn triệu nhân dân miền Nam và hoàn thành sứ mạng giải phóng của chúng ta để đạt nền dân chủ trên khắp quê hương mình.
Viên Chính Ủy ngừng đọc, đưa mắt nhìn vào từng khuôn mặt của các cảm tử quân.
— Cuộc Tổng Công Kích Tết 1968 này sẽ là một cuộc công kích vĩ đại nhất trong lịch sử nước nhà của chúng ta. Nó sẽ đem lại sự thay đổi trên thế giới, nhưng nó cũng đòi hỏi nhiều sự hy sinh. Nó sẽ quyết định vận mạng và sự sống còn của quê cha đất tổ của chúng ta, và sẽ làm cho thế giới bừng tỉnh. Lịch sử của chúng ta với bốn ngàn năm văn hiến, cho thấy chúng ta đã từng đánh tan quân thù xâm lăng, những trận chiến thắng vẻ vang như Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa và Điện Biên Phủ. Chúng ta sẽ đánh bại cái gọi là cuộc chiến tranh đặc biệt của Hoa Kỳ, sẽ đánh bại cái gọi là cuộc chiến tranh giới hạn. Bây giờ chúng ta sẽ cùng tiến lên một lượt để đánh bại quân xâm lăng Hoa Kỳ, hầu mang lại sự Độc Lập và Tự Do cho đất nước chúng ta.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe lời nói của viên Chính ủy. Ai nấy đều xúc động trước lời hùng biện của y, mọi người ai cũng biết y là người miền Bắc, từng chiến đấu chống Pháp trong trận chiến tranh ở Đông Dương lần đầu tiên và bị thương ở mặt trận Điện Biên Phủ, bàn tay trái của y mất hết ba ngón tay và hiện tại y phải đi khập khễnh vì vết thương trên người. Mọi người cũng thấy y đang xúc động mãnh liệt và y không giấu giếm niềm xúc động đó để nước mắt tuôn trào xuống hai bên má. Viên Chính úy tiếp tục với lời lẽ đầy xúc động của mình.
— Các đồng chí thân mến, quân xâm lược Mỹ đã biết họ đang bị thua. Lời kêu gọi tấn công để giành lại Tự Do và Độc Lập đang cất lên. Núi rừng Trường Sơn và dòng Cửu Long Giang đang chuyển mình tiếp tay với chúng ta. Đêm nay các đồng chí hãy hành động như các vị anh hùng của Việt Nam. Các đồng chí phải hành động với tất cả tinh thần và lòng kiêu hãnh của một chiến sĩ Lực Lượng Giải Phóng. Các đồng chí phải bao vây Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, giết tất cả những người trong đó, tận dụng hết mọi nỗ lực để chiếm cứ cơ quan này. Các đồng chí phải chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, không được đầu hàng.
Viên Chính úy bỏ tờ giấy xuống, đưa mắt nhìn vào gương mặt từng người một lần nữa với ánh mắt đầy lửa căm hờn:
— Các đồng chí! Chiến thắng sau cùng sẽ về với chúng ta.
— Chiến thắng sau cùng sẽ về với chúng ta.
Tất cả mọi người cùng lặp lại lời nói của viên Chính ủy bằng một giọng thì thầm và ai nấy đều cung tay lại đưa thẳng lên khỏi đầu theo nhịp nói của mình. Viên Chính ủy đưa mắt nhìn từng người một, một lần chót trước khi quày quả bỏ đi.
Ngay sau đó, Ngô Văn Kiệt cùng mười chín người đồng đội khác bắt tay vào công việc đem các vũ khí được giấu trong các cần xé rau cải mà họ cho xâm nhập vào Sài Gòn từ nhiều ngày trước. Họ cẩn thận ráp lại vũ khí và chất lên chiếc xe Peugeot, đoạn tất cả chen chúc nhau trèo lên xe. Bốn người còn lại bước lên một chiếc Renault cũ kỹ khác đậu bên ngoài cửa tiệm, trong khi đó Ngô Văn Kiệt chạy đến lấy sức đẩy cánh cửa sắt.
Hai chiếc xe đều trờ ra ngoài đường. Ngô Văn Kiệt phóng người lên chiếc Peugeot gọn gàng. Tính ra từ lúc viên Chính ủy đọc xong lệnh xuất quân đến khi các cảm tử quân chen chúc nhau trên hai chiếc xe băng mình giữa phố đêm khuya vắng để tiến về mục tiêu, thì thời gian đó chỉ mất vỏn vẹn có hai phút.