← Quay lại trang sách

MƯỜI BA

Bằng một sự tình cờ, lúc đó Guy Sherman đang đứng trước những cánh cửa sổ của phòng trực trên lầu năm của Tòa Pại Sứ, lơ đãng nhìn ra ngoài, và mặc dù những vại bê tông bảo vệ tiền diện của cao ốc này đã giới hạn tầm nhìn của người đứng bên trong, nhưng lúc bấy giờ Guy Sherman cũng thoáng nhìn thấy hai chiếc xe không mở đèn từ đường Mạc Đĩnh Chi chạy tới, ngay sau đó thì hai chiếc xe đã bị bức tường hàng rào bên ngoài che khuất. Sự kiện hai chiếc xe chạy trong đêm tối mà không mở đèn khiến cho người sĩ quan trực có ý nghi ngờ. Guy quay người rút nhanh khẩu tiểu liên Beretta treo trên giá súng chạy vội về phía thang máy, bước nhanh vào và bấm nút cho thang chạy xuống tầng trệt.

Thang máy chưa kịp xuống tới tầng dưới thì bốn cảm tử quân trên chiếc xe Renault, từ bên trong xe đã xả súng vào hai nhân viên Quân Cảnh đang đứng gác tại cổng hông của Tòa Đại Sứ, nằm trên đường Mạc Đĩnh Chi. Hai người lính Quân cảnh không bị hề hấn gì, nhưng những tràng đạn của địch đã làm cho họ phải lui vào bên sau cánh cửa sắt cao. Ngay lúc đó hai chiếc xe cùng quẹo hết về đại lộ Thống Nhất, phía tiền diện Tòa Đại Sứ. Bốn người Cảnh Sát Việt Nam đang đứng gác tại một vọng gác được xây dính liền với bức tường vòng rào bên ngoài của cao ốc này, khi nghe tiếng súng đã vội vàng bước vào bên trong ẩn núp. Thấy vậy, Ngô Văn Kiệt vội hối hả nhảy xuống xe, lôi trong lưng ra một bánh chất nổ C4 khoảng hai kí lô.

Ngô Văn Kiệt được chọn cho công tác đặc biệt đặt chất nổ phá thủng chân tường hàng rào Tòa Đại Sứ vì sự nhanh nhẹn của mình. Kiệt đã nhiều lần chứng tỏ mình rất nhanh nhẹn trong các cuộc huấn luyện đánh phá bằng chất nổ, ngoài ra, Kiệt cũng còn là người nhanh chân và chạy giỏi nữa. Vừa nhảy xuống khỏi xe, Ngô Văn Kiệt chạy ngay lại vị trí ở chân tường đã chọn sẵn từ trước cách góc đường Mạc Đĩnh Chi vài thước, phía tiền diện trên đường Thống Nhất, mặc dù Kiệt có run tay đôi chút, nhưng Kiệt cũng đặt được bánh thuốc nổ với ngòi nổ được gài cẩn thận không hơn mười giây một cách thật dễ dàng, đoạn lùi mình ra bên sau chiếc Peugeot núp chung với các đồng đội.

Bánh chất nổ phát nổ dữ dội, làm rung chuyển toàn thể cao ốc Tòa Đại Sứ. Tiếng nổ làm chiếc thang máy đang đưa Guy Sherman từ trên cao xuống tầng trệt rung lên từng hồi. Trước khi đất cát, vôi, vữa từ nơi bị chất nổ tàn phá kịp rơi hết xuống đất thì viên chỉ huy đoàn cảm tử quân C10 thổi lên một hồi còi và dẫn đầu toán, chui vào bên trong theo lỗ hổng do chất nổ vừa phá thủng dưới chân tường rào.

Bên cổng hông của Tòa Đại Sứ, hai binh sĩ Quân Cảnh sau khi lấy lại bình tĩnh vì sức dội của bộc phá, và mặc dù lúc đó đất đá vẫn còn tung rơi mù mịt, họ vẫn dùng súng tay của mình bắn xối xả vào những bóng người từ bên ngoài chun vào theo lỗ hổng bên dưới chân tường rào. Hai người lính thấy một hoặc hai tên đặc công chúi nhủi rồi ngã quỵ xuống, những người còn lại cùng nằm vội xuống mặt đất và bắt đầu bắn trả lại về phía hai người Quân Cảnh. Một trong hai người lính này trúng đạn chết ngay tại chỗ, trong khi đó người lính còn lại cố bò vào bên trong vọng gác, vồ lấy điện thoại hét vào ống nóỉ:

— Chúng nó tới rồi, chúng nó tới rồi, cần ngay viện binh.

Nhưng ngay sau khi đó thì chiếc điện thoại không còn sử dụng được nữa khi nhiều tràng đạn thi nhau ghim vào khắp trạm gác. Người lính Quân Cảnh còn lại bị một viên đạn ghim vào ngực, một viên khác ghim vào đầu anh ta. Các cảm tử quân thuộc đoàn C10 âm thầm kéo các khẩu B40 chạy thục mạng vào bên trong sân cỏ, tiến vào các vị trí mà họ có thể tấn công vào cửa chính của Tòa Đại Sứ trong tầm bắn thật gần. Từ trong thang máy bước ra, Guy gặp người Trung sĩ Thủy Quân Lục Chiến đang vội vã chạy về cửa chính của cao ốc lúc này còn để mở. Phải mất một hai giây sau người Hạ Sĩ Quan mới đóng lại được cánh cửa tại nơi này, nhưng trước khi ông ta gài lại chiếc then cài thì cánh cửa kính gần đó bị bể tung tóe vì các tràng đạn AK. Guy chạy nhanh về phía người Hạ Sĩ Quan, đưa khẩu Beretta lên trên thành kính bị bể, nhả một tràng đạn ra ngoài rồi ngồi thụt vội xuống bên dưới, anh nói với người Hạ Sĩ Quan giữa các tràng đạn bên ngoài xối xả bắn vào:

— Trung sĩ chạy vào kho lấy vài khẩu súng nặng ra đây, mình phải làm cho mấy thằng khốn nạn ngoài đó tưởng mình có một lực lượng hùng hậu trong này mới được.

Trong lúc người Hạ Sĩ Quan chạy về kho súng thì Guy nghe tiếng người Hạ Sĩ Quan Thủy Quân Lục Chiến từ trạm gác trước cửa hối hả xin tiếp viện. Guy biết rõ hơn ai hết là hiện tại bên trong Tòa Đại Sứ này không có hơn mười người. Ngoài hai binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến ở trước hành lang và một người Hạ Sĩ Quan đang gác trên nóc nhà, thì bên trong cao ốc này còn có bốn chuyên viên mật mã và một Sĩ Quan trực ngoại vụ, y lại mới vừa được bổ nhiệm tới đây không bao lâu, hiện đang làm việc tại lầu bốn. Để đề phòng bất trắc, những người này chỉ mang trên người một khẩu P38. Trong phòng làm việc có một vài khẩu Shotgun 12 ly và năm hoặc sáu khẩu tiểu liên của Ý.

Bên ngoài sân cỏ, lúc này Ngô Văn Kiệt đang giúp người xạ thủ gióng hướng khẩu B40 mới vừa được lôi tới. Các ngọn đèn tại cửa ra vào vẫn còn để sáng. Kiệt và hai người cảm tử khác đồng quyết định cho nổ phát đạn đầu tiên vào hình con ó giữa tấm huy hiệu quốc huy của Hoa Kỳ, được gắn chặt trên vách tường đá cẩm thạch bóng loáng bên cạnh cửa ra vào. Đây là một mục tiêu quá dễ dàng trong tầm bắn gần. Cả ba người cán binh cùng hét lên thích thú khi thấy viên đạn ghim thẳng vào giữa tâm huy hiệu đó. Các người khác trong đoàn lúc này cũng đã bò được hết vào trong nội vi và đang ẩn mình sau các vòng tròn xi măng bao chung quanh các chậu kiểng trước sân cỏ. Họ bắt đầu chuẩn bị lại các khẩu súng của mình và bắn vào tiền diện Tòa Đại Sứ.

Viên đạn bắn vào tấm huy hiệu treo trên vách tường phát nổ, làm bật tung chòi gác của người Hạ sĩ vừa kêu gọi viện binh tiếp cứu. Viên đạn nổ tung làm người lính bị thương khá nặng vì các mảnh đạn nóng bỏng. Chiếc máy truyền tin tại nơi này bị bể nát và cắt đứt hết mọi liên lạc với các đơn vị Thủy Quấn Lục Chiến Hoa Kỳ tại Sài Gòn. Cũng như Guy Sherman, người Hạ Sĩ Quan đứng gác trên nóc Tòa Đại Sứ lúc này cũng họảng hốt trước tiếng nổ long trời lở đất của quả đạn B40.

Guy lồm cồm bò dậy từ bên sau khung cửa kính bị vỡ, nép người sát vào bờ tường, nhưng anh chưa kịp rời khỏi nơi này bao xa thì một tiếng nổ khác làm thủng cánh cửa bằng gỗ dầy trước lối ra vào rồi nổ mạnh một lần nữa khi viên đạn chạy thẳng vào bức tường đàng sau cao ốc. Một vài giây tiếp theo, một viên đạn thứ ba xé vách tường trên cao. Guy phóng vội người nằm sát xuống sàn gạch, ẩn mình vào một góc cột ở dãy hành lang bên sau Tòa Đại Sứ.

Đàng sau chiếc bàn tại trạm gác ở cửa chính, người Hạ Sĩ Quan Thủy Quân Lục Chiến, sau khi chạy vào kho mang đến một số súng, đang căm cụi lo băng bó vết thương cho người Hạ Sĩ. Thấy vậy, Guy vội lom khom bò tới chỗ hai người, nhướng người nhìn ra ngoài, Guy ghìm khẩu Beretta chờ đợi, vì anh tin chắc rằng sau loạt tấn công bằng hộa tiễn thì thế nào địch cũng sẽ cho tung quân vào bên trong.

Trong lúc Guy Sherman ghìm súng chờ đợi sự xung phong của địch quân thì tin tức Việt Cộng tấn công và đang chiếm cứ một phần lãnh thổ quan trọng thuộc chủ quyền của Hoa Kỳ tại trung tâm Thủ Đô thành phố Sài Gòn làm cho các Chỉ Huy Trưởng Quân sự và các nhà ngoại giao bàng hoàng trên giường ngủ. Hiện tượng này cũng xảy ra cho tất cả mọi người dân thị tứ ở nơi này. Trong lúc mọi người liên hệ vội vã thay áo quần, thì các báo cáo khác lại đổ dồn tới bằng điện thoại cho biết tại hầu hết các thành phố lớn ở miền Nam này cũng đang bị địch tấn công vào giữa đêm 31 tháng Giêng năm 1968. Miền Nam Việt Nam bỗng dưng bùng cháy khắp nơi. Các phóng viên, ký giả báo chí, truyền thanh, truyền hình tung giường thức dậy, bàng hoàng trước sự xung đột mà từ xưa tới giờ họ phải bỏ công lặn lội vào tận rừng sâu, núi thẳm để săn tin, nhưng ngay lúc này đây, việc đó đang xảy ra trước ngưỡng cửa, nơi mà họ an toàn cư ngụ. Lần lượt, từng người một khám phá ra là ngay các khách sạn mà họ đang tạm ngụ không bao xa, cuộc giao tranh làm rúng động mọi người nhất trong cuộc chiến hiện tại đang xảy ra. Sau đó mọi người cũng bắt đầu nhận thức rằng đây là trận đánh đầu tiên mà họ có thể hoàn thành nhiệm vụ thông tin của mình một cách chính xác cho quần chúng Hoa Kỳ bên nhà.

Mọi người cùng vội vã đến tận nơi để chứng kiến. Họ gọi điện thoại tới các người đang bị bối rối trên các tầng lầu đang bị bao vây, và suốt đêm họ gửi đi New York, London, Paris bằng điện thoại viễn liên, bằng điện tín, gửi đi các tin tức liên quan đến trận đánh ngỡ ngàng này. Sau đó thì tin tức được truyền bá đi khắp nơi trên thế giới bằng truyền thanh, truyền hình và toàn thể thế giới đều cùng chú tâm theo dõi tin tức mới nhất của cuộc xung đột không được quân bình như trận đánh giữa David và Goliath ngày xưa đang xảy ra tại Việt Nam. Không một ai dám tin, một nhóm người ít ỏi du kích Cộng sản dám bao vây một cơ quan đầu não của một quốc gia hiện đang có một lực lượng quân sự hùng hậu nhất hoàn cầu và hiện đang cố gắng dùng hết mọi nỗ lực để tái chiếm lại nơi uy quyền này của mình.

Trong lúc Guy Sherman và người Hạ Sĩ Quan Thủy Quân Lục Chiến tại hành lang trong Tòa Đại Sứ đang từng phút, từng giây chờ đợi cuộc xung phong tối hậu của địch, nhưng quân thù không thực hiện như hai người dự tính. Cả hai đều không biết tên Chỉ Huy Trưởng toán Đặc Công đã bị giết ngay từ khi y mới chui vào bên trong này bờ tường qua cuộc chạm súng với hai người lính Quân Cảnh đứng gác ở cổng hông, và kết quả là những tên đặc công còn lại, không có người điều khiển phải nằm nguyên tại vị trí ẩn núp bên dưới các vòm xi măng xây chung quanh các chậu kiểng. Họ không biết phải làm gì ngoài việc bắn vài viên đạn B40 vào tiền sảnh của cao ốc chung quanh đây. Một đại đội Quân Cảnh được tức tốc gửi tới để tăng cường vòng vây bên ngoài, nhưng tại hai cửa cổng, một ở tiền diện, trên đường Thống Nhất và một ở bên hông trên đường Mạc Đĩnh Chi, đều bị gài chặt then và khi Hoa Kỳ quyết định phá cửa hông để vào thì bị hỏa lực địch từ bên trong bắn ra xối xả. Người Sĩ quan chỉ huy Đại Đội Quân Cảnh không muốn để binh sĩ thuộc quyền liều mạng trước một tình thế không thuận lợi cho mình giữa đêm tối như thế này và không một ai khám phá được lỗ hổng do Việt Cộng đặt bộc phá phá thủng ở góc tường để chui vào bên trong cho nên suốt đêm, tất cả các sĩ quan Hoa Kỳ, ai nấy đều thắc mắc không hiểu bằng cách nào Việt Cộng lại có thể vào được bên trong bờ tường này và gài lại các chốt cửa cổng.

Đêm càng lúc càng về khuya, trận đánh càng lúc càng thêm khó hiểu. Cuối cùng, thì các viên Chỉ huy cao cấp của Hoa Kỳ đồng quyết định là họ sẽ không đưa lực lượng của mình tấn công vào bên trong trước khi trời sáng, chỉ cho tăng cường thêm một số đơn vị khác tại các cao ốc gần đây mà thôi. Họ cho bắn thật nhiều trái sáng để chất lân tinh chảy xuống bên dưới với mục đích cầm chân Việt Cộng không cho chúng có thể đứng lên xung phong vào trong cao ốc. Người ta cũng cho gọi trực thăng đến đáp trên nóc nhà Tòa Đại Sứ, nhưng địch quân đã bắn lên thật rát và rốt cuộc không một chiếc phi cơ nào đáp xuống được.

Vì trái đạn B40 đầu tiên của địch làm hư chiếc máy truyền tin tại tạm gác. Bên cổng hông, hai người lính gác lại bị tử thương cho nên ngay cả những nhân viên làm việc đêm trên các tầng lầu của Tòa Đại Sứ cũng không hiểu được tình hình bên ngoài như thế nào và mọi người đều phải ở lại phòng làm việc của mình, hồi hộp chờ cho cửa phòng bật mở và Việt Cộng sẽ vào giết họ mà thôi. Viên Sĩ quan ngoại vụ cầm khẩu P38 chạy vội đến phòng mật mã, tại đây ông ta có thể nói chuyện thẳng với Bộ Ngoại Giao tại Hoa Thịnh Đốn, nhưng vẫn không biết rõ số phận của mình rồi sẽ ra sao trước tình cảnh này.

Sau cả tiếng đồng hồ chờ đợi mà không thấy địch xung phong vào như dự tính, Guy Sherman bỏ khu hành lang, vội vã chạy lên phòng của mình. Anh mở máy thu thanh và dọ dẫm qua các băng tần số ngắn để nghe các tin tức truyền đi từ các đài BBC và đài VOA, anh cũng bỏ một thời gian rất lâu để điện thoại hỏi thăm tình hình chính xác về các dự tính quân sự. Một Sĩ quan tình báo cao cấp tại Ngũ Giác đài Đông Phương đặt gần phi trường Tân Sơn Nhất, bộ chỉ huy của tướng Westmoreland cũng đang bị bốn Tiểu đoàn Việt Cộng tấn công. Viên Sĩ quan tình báo ở đó cho biết, là theo các báo cáo của các lực lượng đang chiếm đóng tại các cao ốc chung quanh Tòa Đại Sứ cho biết, thì người ta thấy hiện ở bên ngoài sân cỏ có độ trên mười người nằm bên sau các vòng trống vây quanh các chậu kiểng như xác chết. Một số ít khác cũng núp từ bên sau các vòng tròn đó có cử động và thỉnh thoảng họ có nổ súng. Viên Sĩ quan tình báo cho Guy biết.

— Những người còn sống đó dường như họ cương quyết đánh cho tới cùng. Chúng tôi nghĩ là chúng có độ một Trung đội tham dự vào trận này mà thôi. Đây chỉ là một vụ nhỏ không ra gì so với các trận ở Huế và Đà Nẵng hay ở một số các thành phố khác.

Guy hết kiên nhẫn:

— Được rồi, vậy ông nói cho tôi biết, tại sao ông không gửi cho ai tới mà quét sạch chúng đi cho rồi? Việt Cộng mà giữ được nơi uy quyền này của chúng ta càng lâu thì đám báo chí họ càng làm dữ với chúng ta đó.

— Các cấp chỉ huy của chúng tôi quyết định không nên để binh sĩ thiệt mạng vô ích trước khi trời sáng, chừng đó thì quét chúng ra cũng không khó khăn gì đâu.

Vièn Sĩ quan tình báo trả lời thẳng và Guy đáp vội:

— Lạy chúa tôi, như vậy thì sẽ trễ mất. Tôi đã nghe tin tức qua các băng tần số ngắn, cả thế giới dều loan tin là chúng nó đang chạy khắp cái Tòa Đại Sứ này rồi và chúng ta không đuổi được chúng nó ra, vậy chúng ta phải ngồi đây đợi cho chúng nó tung hoành, thắng mẻ tuyên truyền này hay sao?

Người Sĩ quan tình báo bên kia đầu dây lạnh lùng dáp:

— Để tôi cho đính chính lại nguồn tin này. Hãy tin nơi tôi đi. Ở đây chúng tôi thấy rõ tình hình hơn ông. Hãy bình tĩnh ngồi yên ở đó. Mọi việc rồi đâu đó sẽ êm thắm.

— Đụ mẹ. Chỉ cần một vài binh sĩ quả cảm cũng đủ quét chúng nó trong vài phút.

Guy giận dữ thét thật to, nhưng đầu dây điện thoại bên kia đã cúp hẳn. Guy văng tục, dằn mạnh ống nói xuống máy rồi bước gần ra cửa sổ. Bên ngoài thỉnh thoảng người ta vẫn còn bắn lên những trái sáng rời rạc, các binh sĩ Việt Cộng bên dưới sân cỏ vẫn còn bắn trả với các binh sĩ Hoa Kỳ đang chiếm đóng trên các cao ốc gần chung quanh Tòa Đại Sứ. Guy đứng nhìn ra ngoài, lòng đầy bứt rứt suốt cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Guy chạy ra cầu thang và xuống dưới tầng trệt, bước về phía cửa chánh, Guy thấy người Hạ Sĩ Quan Thủy Quân Lục Chiến đang cặm cụi đặt người lính bị thương lên một chiếc cáng tải thương và đang cố liên lạc bằng điện thoại xin tải thương bằng trực thăng ngay nếu có thể. Guy nhìn vào đồng hồ và biết bây giờ đã năm giờ sáng. Bỗng dưng Guy quyết định, anh đưa tay cầm lấy khẩu Shotgun của người Hạ Sĩ Quan, đoạn hốt một nắm đạn bỏ vào túi quần, tay còn lại, Guy cầm lấy khẩu Beretta, khom người chạy về phía trước cửa, khẽ nhổm người, đưa mắt nhìn ra bên dưới khung cửa kính bể nát. Guy quan sát thật kỹ các vị trí của những tên Việt Cộng còn sống rồi quay người chạy về phía sau tòa nhà. Lúc chạy ngang qua người Hạ Sĩ Quan, người quân nhân này lo lắng cất tiếng hỏi:

— Thưa ông, ông định làm gì bây giờ? Ông có cần tôi giúp gì không?

— Không, Trung Sĩ hãy ở yên tại đây đi.

Guy vừa lắc đầu vừa đáp, anh cười gằn với chính mình:

— Tôi chỉ muốn thử lại các lý thuyết ngày xưa của ba tôi nói về ý chí quyết thắng mà thôi.