MƯỜI BỐN
Guy Sherman cẩn thận bò sát người dưới đất, rời khỏi cao ốc. Bò trên hai tay, hai khẩu súng Beretta và khẩu Shotgun để hướng về phía trước được đưa theo trên hai tay của mình. Cứ bò được vài thước thì Guy ngừng lại một chút. Mục tiêu đầu tiên của Guy là vòng bê tông xây chung quanh chậu kiểng gần anh nhất trước cao ốc, nơi mà dưới ánh hỏa châu lúc nãy Guy đã nhận ra bóng hai tên đặc công nằm sau đó, có lẽ họ đã chết hết rồi. Guy tính toán thật kỹ, nếu như hai tên Cộng Sản còn sống ở bên sau vòng tròn bê tông bên kia, cách đây chừng ba chục thước, không nghĩ rằng sẽ có người từ vị trí của đồng đội mình bắn tới, như vậy thì anh sẽ thành công.
Trước khi rời cao ốc, Guy đã gọi lần chót, báo cáo với viên Sĩ quan tình báo ở Ngũ Giác Đài Đông là Guy muốn ông ta ra lệnh cho các lực lượng bên ngoài Tòa Đại Sứ ngưng bắn trái sáng lên trời, bởi Guy biết nếu như anh bị phát hiện giữa khoảng trống tại sân cỏ thì anh sẽ bị thua ngay. Qua cánh cửa sổ bể nát bên trong lúc này, Guy đã quan sát thật kỹ và biết hiện chỉ còn đó bốn hoặc năm tên giặc sống sót bên ngoài đó mà thôi và hiện tất cả đang ẩn mình sau các vòng vây xây quanh các chậu kiểng, đặt hai bên đường đi, dẫn vào cánh cửa chính của Tòa Đại Sứ.
Trời vẫn còn nhá nhem tối, Guy Sherman không nhìn thấy rõ vị trí của họ, nhưng lúc bò trên sân cỏ và giữa sự im lặng của tràng đạn qua lại, Guy có nghe được tiếng họ đang thì thầm trò chuyện. Khi trườn tới vòng bê tông xây chung quanh chậu kiểng đầu tiên, Guy khám phá ra một trong hai tên đặc công nằm tại nơi này đã chết, tên còn lại đang thoi thóp trên vũng máu và không còn biết gì nữa.
Guy nằm lại bên cạnh hai xác chết, nghỉ mệt một lúc rồi nhổm đầu lên nhìn về vòng xi măng bên kia lối đi. Lúc từ bên trong cửa sổ nhìn ra nơi này, Guy có thấy bên trong vòng này còn một vài tên địch thỉnh thoảng nhổm người lên chỉ tay về bên trên các cao ốc đàng sau lưng họ bên kia đường Thống Nhất. Bây giờ, Guy cũng đang chờ họ sẽ làm như vậy, anh đưa khẩu Beretta nhắm về hướng đó.
Một thoáng im lặng bao trùm khắp khu vực. Một vài phút lặng lẽ trôi qua. Miệng Guy khô đặc, anh chợt nghe sự hồi hộp bùng lên trong lồng ngực của mình lúc này cũng giống như những lần vào những buổi sáng mùa thu mà anh đi săn tại vùng rừng núi West Virginia, và trong lúc chăm chú nhìn vào nơi mà anh dự đoán là kẻ thù sẽ nhô đầu lên, anh nhớ lại cái cảm giác này có lẽ không phải anh được thừa hưởng của Thượng nghị sĩ Sherman như anh từng tưởng đến mà từ một người Pháp vô danh rất rành nghề săn bắn, đã từng theo dõi các con mồi, từ cọp cho đến voi tại các khu rừng rậm ở Việt Nam này. Cũng ngay lúc này Guy vụt nhớ đến việc cha đẻ của mình đã bị một người Việt Cách mạng như các người hiện đang nằm chung quanh đây sát hại. Guy sững sờ trước cái ý nghĩ vừa chụp đến, trong đó việc bắn hạ những tên giặc chung quanh nơi này là một việc làm cần thiết mà anh phải thực hiện cho kỳ được, để trả thù cho người cha quá cố mà anh chưa từng biết mặt.
Bên trong vòng xi măng vây quanh chậu kiểng cách Guy Sherman chừng ba mươi thước, Ngô Văn Kiệt nạp băng đạn cuối cùng của mình vào khẩu tiểu liên AK47 rồi đưa khẩu súng cho người đồng đội đang nằm bên cạnh mình. Chung quanh hai người đầy vỏ đạn đồng. Người cán binh đồng đội của Kiệt vừa bắn hết viên đạn cuối cùng lại thấy Kiệt trao khẩu súng của anh ta cho mình nên anh nhìn Kiệt đầy thắc mắc. Kiệt thì thầm cất tiếng:
— Đồng chí hãy cầm lấy, đồng chí bắn giỏi hơn tôi nhiều.
Nói xong Kiệt nằm nghiêng người qua một bên lấy tay chỉ vào hai quả lựu đạn còn đeo ở bên lưng.
— Tôi còn thứ này. Tôi rành ba cái loại nổ mạnh này hơn.
Người đồng chí của Ngô Văn Kiệt nhìn đứa con trai lo ngại. Lời khuyến dụ của viên Chính úy tại cửa tiệm sửa xe thình lình thoáng lên rõ ràng trong đầu óc của y.
— Hãy hành động như những anh hùng Việt Nam, hành động cho xứng đáng với tinh thần và lòng kiêu hãnh của một chiến sĩ giải phóng. Chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, và đừng bao giờ đầu hàng.
Gã đồng chí của Ngô Văn Kiệt thắc mắc không hiểu có phải Kiệt định dùng hai trái lựu đạn này cho nổ để hai người cùng chết khi cảnh tình lúc này đã trở nên vô cùng tuyệt vọng vì họ đã thực sự hết đạn. Như hiểu được nỗi lo sợ không nói ra được của người đồng đội, Ngô Văn Kiệt lắc đầu:
— Đồng chí đừng lo, lựu đạn này chỉ để giết những tên đế quốc Mỹ định bắt mình mà thôi.
Một tràng đạn từ trên một cao ốc bên kia đường cày tới tấp vào bờ thành chậu kiểng. Ngô Văn Kiệt nghe người nằm bên cạnh mình đầy căng thẳng, y đưa mắt nhìn qua vùng bóng tối, cố định vị trí tay súng trên nóc nhà bên kia đường, và ngay sau khi tràng đạn trên cao bắn xuống chấm dứt, y chống cùi chỏ lên bờ thành xi măng, nhô người lên nổ ba phát súng trả lại.
Từ một vị trí cách đó ba mươi thước, Guy Sherman chỉ chờ đợi có giây phút này, anh siết chặt ngón tay vào cò khẩu Beretta ngay khi thấy phần đầu và vai của tên đặc công nhô lến khỏi vòng xi măng. Khẩu Beretta giật mạnh trong tay anh từng hồi theo nhịp đạn tuôn ra khỏi nòng súng. Cả tràng đạn ghim vào đầu và ngực gã đặc công, và tiếng súng nổ quá gần làm Ngô Văn Kiệt rúng động, đến khi nghe tiếng chân của Guy chạy dần về phía mình, Kiệt nghiêng người rút một trái lựu đạn ra khỏi lưng quần, đưa tay kéo chốt an toàn chờ đợi, Kiệt lắng tai nghe tiếng chân của Guy từ xa chạy tới và bắt đầu đếm thời gian cần thiết để cho nổ quả lựu đạn.
Dưới ánh sáng vàng nhạt của buổi bình minh vừa bắt đầu, Guy Sherman thấy Ngô Văn Kiệt cong người vào vị thế quăng lựu đạn. Anh vừa chạy vừa nổ súng. Gã thiếu niên Cộng sản vô vọng nằm dí xuống mặt đất bên trong vòng xi măng của bồn kiểng mặc cho những viên đạn thi nhau ghim vào thành xi măng bên trên người mình.
Lúc Guy còn cách mục tiêu vài thước, Ngô Văn Kiệt nhổm người đưa cánh tay lên bờ thành bồn kiểng, thả trái lựu đạn ra ngoài. Guy từ xa ào tới, tay siết chặt cò súng, miệng thét lên đầy giận dữ. Kịp khi đến bên bồn kiểng thì quả lựu đạn cũng vừa lăn đùng ra sân cỏ. Ngô Vãn Kiệt thu người trong kinh hoàng khi thấy bóng dáng sừng sững của Guy Sherman xuất hiện bên trên. Kiệt đang nằm ngửa, cố đẩy người ra phía sau cùng lúc với tràng đạn Beretta ghim sâu vào lồng ngực. Ngay lúc đó trái lựu đạn bên ngoài bùng nổ chát chúa. Các mảnh vỡ của kim loại nóng bỏng ghim lởm chởm khắp người Guy Sherman từ phần dưới lên đến bụng. Guy quỵ người bên bồn xi măng, miệng kêu gào đau đớn rồi anh vụt choàng hết thân mình ngã bổ về phía trước, chồng lên thân thể của Ngô Văn Kiệt trước khi nằm yên bất động.
Khi trời sáng hẳn thì những binh sĩ Hoa Kỳ bên ngoài Tòa Đại Sứ đều biết rõ là các đặc công bên trong Tòa Đại Sứ đã hết đạn. Sau khi người ta khám phá ra lỗ hỏng bị phá thủng bằng bộc phá tại góc tường và dùng một chiếc xe jeep của Quân Cảnh để phá vỡ cổng trước cùng lúc với các binh sĩ thuộc Sư Đoàn 101 Nhảy Dù Hoa Kỳ đang bắt đầu đổ bộ bằng trực thăng xuống bên trên nóc Tòa Đại Sứ. Các binh sĩ Nhảy Dù đã chạy lùng khắp hết sáu tầng lầu, súng gườm trên tay, lựu đạn sẵn sàng, lưỡi lê tuốt sẵn, chuẩn bị để giao tranh với Việt Cộng mà ai cũng tưởng là họ đang có mặt bên trong, nhưng tất cả đều ngạc nhiên khi khám phá ra toàn thể bên trong cao ốc chính này không có ai ngoài số người đang làm việc tại đây với mặt mày tái mét đang run rẩy bước ra khỏi nơi ẩn trốn của họ.
Một vài cuộc đụng độ nhỏ tiếp diễn tại các khu nhà kế cận, khi những tên đặc công còn sống sót cố chống cự đến phút cuối cùng, nhưng toàn thể khu vực Tòa Đại Sứ đã trở lại an toàn trước chín giờ rưỡi sáng khi tướng Westmoreland đến thanh sát tại chỗ. Cộng sản đã chiếm Tòa Đại Sứ sáu tiếng rưỡi đồng hồ. Chỉ từng đó thời gian ngắn thôi nhưng đủ làm cho cả nước Mỹ rúng động. Hai tên đặc công trong số hai mươi tên cảm tử này bị bắt sống và cả hai đều bị thương. Mười chín xác chết khác nằm rải rác chung quanh cao ốc giữa đống gạch vôi đổ nát từ mặt tiền Tòa Đại Sứ. Trong số này có một vài người tài xế Việt Nam làm việc tại đây, nhưng không ai xác định được họ có phải là Việt Cộng hay không và đối với các phóng viên báo chí, ngay với những người gan lỳ nhất khi họ được vào để phỏng vấn tướng Westmoreland về trận đánh tại đây cũng như các trận đánh đang diễn ra khắp miền Nam, ai cũng kinh hoàng trước cảnh chết chóc và sự tàn phá tại nơi này.
Guy Sherman và Ngô Văn Kiệt được tìm thấy chết chung với nhau. Thân thể của hai người quấn chung lấy nhau khi chết, và lúc người ta tách rời hai xác chết đó ra, áo quần của hai người thấm đầy máu của nhau và không một ai để ý đến mảnh vải cờ đơn vị cột chặt bên dưới làn áo của Ngô Văn Kiệt nguyên thủy có thêu bằng những sợi chỉ vàng.
Cũng như người đã chết và ngay như cả những ký giả chứng kiến cảnh này, kể luôn những khuôn mặt buồn thảm của đám binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến làm công việc khiêng xác của Guy và Ngô Văn Kiệt rời nhau ra, tất cả không một ai hiểu rằng cái chết của hai người đã chấm dứt một mối hận thù riêng tư đầy phức tạp, kéo dài từ bốn mươi năm về trước, khởi đầu từ một trại săn được dựng trong một khu rừng ở Nam Kỳ, nằm về phía Bắc Sài Gòn.