← Quay lại trang sách

MƯỜI NĂM

Một giọng nói bằng tiếng Việt cất lên làm Joseph giật mình.

— Chỗ đó có đau lắm không?

Anh mở mắt ra và thấy trước mặt một đứa bé gái độ mười tuổi đang ngồi xổm phía dưới chân mình. Trên người nó đang mặc một bộ đồ nhạt màu bằng một loại vải rẻ tiền, đứa bé đi chân không. Đôi chân mày trên khuôn mặt bé bỏng đó cau lên, đầy vẻ lo âu và Joseph đoán ra mình đã kêu la đau đớn nhiều lắm bên dưới khoan đò này. Con đò tròng trành nhẹ trên mặt sông, dưới lưng anh có trải hai chiếc chiếu nên anh nghe dễ chịu đôi phần khi thân thể anh phải nằm lên các tấm ván chông chênh trong khoang đò.

— Có, hơi đau một chút.

Joseph hào hển đáp lời đứa bé, hơi thở của anh nặng nhọc vô cùng. Tấm vải băng trên ngực của anh đen màu máu khô đọng và Joseph phải khó khăn lắm mới cử động cánh tay phải của mình. Viên đạn đã ghim sâu vào phần ngực phải của anh, chếch bên dưới xương cổ một chút và chạy sâu gần tới phổi. Riêng vết thương bên dưới nách, Joseph đoán có lẽ viên đạn đã đi ra khỏi thân thể của anh rồi. Hiện tại, sau năm ngày, năm đêm thì kể như lá phổi bên phải của anh đã hư và anh đoán việc làm mình thở khó khăn như thế này có nghĩa là anh chỉ còn có một bên phổi làm công việc hô hấp mà thôi.

— Ông sẽ chết phải không?

Joseph nhìn vào đôi mắt đang mở to, đầy thắc mắc trên gương mặt của đứa bé mà quên đi vẻ ngây thơ cùng vẻ đẹp chưa thành hình của nó. Joseph chỉ thấy ánh mắt đầy lo lắng của đứa bé đang chờ đợi câu trả lời của mình.

— Không, chắc không chết đâu.

Nói được chừng đó, Joseph lại phải nhăn mặt đau đớn, anh cố chống người lên bằng cùi chỏ, Joseph nói tiếp:

— Rồi đây ông sẽ đỡ hơn và sau đó có thể ông sẽ đem con và mẹ con đi tới một nơi mà không có chiến tranh gì hết cả.

— Không có chiến tranh gì hết?

Khuôn mặt như thiên thần của đứa bé thoáng lên vẻ khó hiểu. Bên ngoài các loạt đạn súng trường, súng máy từ xa liên tục vang lên. Thỉnh thoảng một vài viên đạn 90 ly của chiến xa và tiếng nổ của súng cối nổ vang chát chúa làm rung chuyển cả mặt đất và làm át hẳn cả tiếng súng nhỏ, nhưng tiếng súng tay vẫn nổ vang rền.

Bốn Tiểu Đoàn Cộng Sản thốc quân vào Huế rạng ngày 31 tháng giêng năm 1968. Trong vòng một vài giờ đầu, họ đã bao vây được khu thành hội, khu Gia Hội và hầu hết các khu vực phụ cận dọc theo bờ sông Hương ở phía Nam. Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ từ Phú Bài được tức tốc gửi tới để bảo vệ cơ sở MACV, nằm đối diện với thành nội. Binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ chỉ gặp một vài chống cự yếu ớt của Việt Cộng khi vào tới MACV, nhưng mọi dự tính xua quân để tiêu diệt quân Bắc Việt và Việt Cộng tại các vùng khác ở phía Nam dòng sông đều bị sức chống cự mãnh liệt của địch quân. Bên kia bờ sông, các binh sĩ của Sư Đoàn I Bộ binh, những người còn ở lại đơn vị, không đi phép Tết cũng cố gắng phản công, nhưng họ không tạo được nỗ lực nào đáng kể để đẩy lui Việt Cộng đã lọt vào bên trong các đền đài, cung điện giữa thành nội. Các binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ có chiến xa mở đường, áp dụng các chiến thuật như hồi đệ nhị thế chiến để tiến quân qua các đường phố, nhưng dù các chiến thuật này có vẻ mới lạ với những người từng quen đánh nhau trong rừng rú, nhưng họ vẫn không mang lại kết quả nào. Mỗi ngày họ chỉ tiến được chừng vài thước mà thôi.

Các quả đạn Bazooka chính xác của địch đã không làm cho chiến xa tiến tới mau được trong khi đó địch quân dù chỉ được huấn luyện để chiến đấu trong rừng rú, đã tỏ ra rất thông thạo chiến thuật đánh trong thành phố. Mây mù và mưa phùn đã làm cho các phi vụ oanh tạc và yểm trợ cho các cánh quân bạn không thể thực hiện được và cuộc đánh nhau tại Huế xảy ra chung quanh các con đò đậu quanh đây kéo dài, cho thấy trận chiến này rồi sẽ gây nhiều thiệt hại cho cả đôi bên.

Joseph cất tiếng nói thật nhỏ:

— Ngay từ lúc con mới sinh ra cho tới bây giờ, lúc nào người ta cũng đánh nhau hết cả, nhưng không phải nơi nào cũng có đánh nhau. Trẻ con ở các xứ khác được chơi suốt ngày, đi bơi, đi cắm trại. Con có muốn được như vậy không?

Đứa bé gái nhìn Joseph với vẻ không tin tưởng mấy. Nó chống cằm lên hai bàn tay nhỏ bé của mình không trả lời. Trong suốt năm ngày qua, một đôi lần Joseph có thấy nó e thẹn lén hé chiếc màn treo giữa khoang đò chia nơi này ra làm hai phần để nhìn anh. Thường thì nó cùng đứa em trai là Chương, mỗi sáng đều rời nơi này đi theo mẹ chúng nó cho tới chiều mới về, nhưng hộm nay nó ở lại đây một mình bên kia khoang đò và Joseph nghĩ là nó lén qua đây khi anh còn ngủ.

— Ông có phải là ba của mẹ con thiệt không?

Khuôn mặt nó chau lên với nỗi niềm khó tả khi hỏi Joseph.

— Phải, ông là ba của mẹ con.

— Nhưng ông là người Mỹ mà, làm sao ông là ba của mẹ con được?

— Để rồi ông sẽ giải thích cho con hiểu.

Joseph lại nhăn mặt vì đau đớn. Anh khẽ nhắm mắt lại. Vết thương trên người anh bị động mạnh, anh cảm thấy đầu óc quay cuồng mỗi khi cử động. Vì bị ra máu quá nhiều nên suốt năm ngày qua anh ngủ vùi, thỉnh thoảng thức dậy, nhưng anh không nhận định gì trong những cơn nửa mê, nửa tỉnh này ngoài việc nghe được tiếng súng giao tranh bên ngoài. Một đôi lần anh tỉnh giấc và thấy Tuyết đang quỳ bên cạnh, lo săn sóc vết thương cho anh, và qua các mùi hôi khó ngửi của làn vải băng trên vết thương, Joseph biết là vết thương trên ngực của anh đang nhiễm độc. Mỗi ngày Tuyết phải bỏ ra nửa giờ để thay băng và lau rửa vết thương cho anh bằng nước đun sôi trên một chiếc lò, đặt sau khoang đò, và mặc dù mọi cử chỉ và hành động của Tuyết rất nhẹ nhàng đầy ân cần, nhưng Joseph nhận ra lúc nào Tuyết cũng cố tránh không nhìn tới anh. Trên mặt Tuyết lúc nào cũng mang một bộ mặt xa lạ. Mỗi lần Joseph định nói chuyện, thì Tuyết ra dấu cho anh nín im và từ chối không đáp lời nào.

Joseph nhớ lại khoảng thời gian Tuyết đưa anh về đây. Bị trúng đạn, Joseph được Tuyết dìu lẹ qua khu phố dơ bẩn tại Gia Hội về tới bến đò mà không bị địch theo kịp và khám phá. Anh đã thấy binh sĩ Bắc Việt vượt sông bằng các xuồng nhỏ, nhưng cùng lúc đó Joseph cảm thấy chóng mặt và bất tỉnh. Hai người trốn giữa đám thuyền đó một lúc lâu mới về đến con đò riêng của Tuyết. Từ đó, Joseph bị bất tỉnh luôn không còn biết gì nữa cả. Anh còn nhớ Tuyết đã vả vào mặt mình trong vô vọng để làm anh tỉnh dậy và Tuyết đã giúp anh bò lên con đò có khoang che. Việc đầu tiên Joseph nhớ lại khi tỉnh dậy sau cơn mê là anh thấy Tuyết đang đút cháo cho anh vào lúc sáng sớm. Joseph cất tiếng hỏi Tuyết ngay khi tỉnh dậy để biết mình hiện còn nằm trong vùng địch kiểm soát.

— Liệu các đồng chí của con có thể tìm ra ba ở đây không? Chúng ta có còn bị nguy hiểm nữa hay không?

Tuyết đáp ngắn ngủn:

— Chiếc đò này đã được vị Chỉ huy trưởng Quân Đội Giải Phóng cấp cho giấy phép khỏi bị khám xét. Người ta ai cũng biết con sống trên chiếc đò này kể từ ngày con đến đây cách nay đã một năm tròn.

Trong lúc Tuyết trả lời, Joseph nhìn vào mặt con mình chăm chú và khám phá ra rằng, mặc dù gương mặt Tuyết đầy vẻ lạnh lùng, nhưng thái độ của Tuyết đã làm cho anh có cảm tưởng là ngay như chính Tuyết cũng đang sợ chiếc đò của mình rồi đây sẽ bị người ta khám xét.

— Ba lấy làm tiếc, ba đến đây chỉ muốn báo cho con biết tình trạng nguy hiểm của con mà thôi, chớ ba không muốn đưa con vào tình cảnh như thế này.

Trước những lời thì thầm của Joseph, Tuyết vụt quay người đi, bận bịu với chiếc vải băng mới mà không quan tâm đến lời nói của Joseph.

Lúc Joseph tỉnh dậy và mở mắt ra, anh nhìn thấy đứa bé gái yên lặng ngồi bên cạnh mình với đôi mắt đầy nghi vấn. Anh nhìn vào đồng hồ tay và khám phá ra mình đã ngủ thiếp đi cả hai giờ liền. Qua lỗ hổng trên nóc đò, Joseph thấy trời đã tối hẳn và lần đầu tiên anh nghe súng giao tranh đã im bặt đi từ lúc nào.

— Ông tên là gì?

Đứa bé cất tiếng hỏi với âm điệu tưởng chừng như nó đã ngồi đây suốt hai tiếng đồng hồ vừa qua để chờ dịp hỏi câu này.

— Joseph Sherman.

Đứa bé lặp đi, lặp lại tên của Joseph mấy lần với âm điệu của tiếng Việt dễ thương. Bỗng dưng nó ngừng nói, quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Joseph.

— Ông là ba của mẹ con, vậy ông là ông ngoại của con.

Gương mặt của đứa bé vụt u sầu, tưởng chừng như nó đang trải qua một điều gì đau khổ lắm. Joseph bỗng dưng nghe nước mắt lưng tròng. Anh không nói một lời nào mà chỉ khẽ gật đầu mỉm cười trìu mến với nó. Đứa bé không cười lại với Joseph mà chăm chú nhìn vào mặt Joseph.

— Nhưng làm thế nào được như vậy? Ông là người Mỹ phải không?

— Thật khó giải thích lắm con à.

Joseph tiếp tục cười với nó:

— Tên con là gì?

Đứa bé im lặng, đưa mắt quan sát gương mặt của Joseph một lúc thật lâu nữa, dường như nó đang băn khoăn nghi ngờ không biết có nên tin tưởng Joseph hay không? Cuối cùng nó thở dài như bị ép buộc phải trả lời, đứa bé đáp gọn:

— Con tên là Trinh.

— Tên của con đẹp lắm. Trinh có nghĩa là trong trắng và tiết hạnh phải không? Ông nghĩ, con là một thiên thần bị mắc đọa.

Đứa bé vụt nhe răng cười, nhưng nó vội đưa tay lên che lấy miệng và vẫn nhìn Joseph chăm chú. Trên các ngón tay đang che lấy miệng, đôi mắt của nó thoáng đầy vui tươi. Một lúc sau nó chồm người tới, nhổ một ít lông trên cánh tay của Joseph.

— Tại sao người Mỹ lông lá đầy người như khỉ vậy?

Câu hỏi ngây thơ của đứa bé vụt làm Joseph chợt nhớ đến Lan hồi nàng mới mười tuổi mà anh gặp trong Dinh Thống Đốc Nam Kỳ. Anh cũng chợt nhận ra đứa bé đang ngồi trước mặt mình cũng mang vóc dáng của Lan. Joseph nghe cổ họng khô đắng. Anh bảo Trinh đến gần bên mình, nhưng ngay lúc đó chiếc đò vụt tròng trành vì sức nặng của người bên trên bến bước xuống. Nụ cười trên môi của đứa bé vụt biến mất. Trước khi nó kịp đứng lên thì tấm màn ngăn giữa con đò được vén lên và Tuyết xuất hiện. Gương mặt Tuyết xụ xuống khi nhìn thấy hai người. Tuyết cất tiếng lạ rầy đứa bé bằng tiếng Việt với giọng nói thật mau khiến Joseph không hiểu nàng nói gì với con. Đứa bé vụt chạy ra khỏi nơi Joseph đang nằm và anh nằm đó nghe Tuyết tiếp tục la rầy con vang vang bên sau tấm màn.

Độ một giờ sau, Tuyết mang đến cho Joseph một tô cơm với khô. Gương mặt Tuyết u sầu. Tuyết đặt tô cơm bên cạnh Joseph không nói năng gì hết cả, và bỏ đi ra sau khoang đò, nàng cũng không sờ đến vết thương của Joseph như thường lệ. Từ đàng xa có tiếng súng vang lại dồn dập và một trận đánh khác bắt đầu. Joseph cất tiếng nói nhỏ:

— Tuyết, con hãy ở lại đây nói chuyện với ba một chút. Ba muốn biết tình hình trong thành phố lúc này ra sao?

— Các binh sĩ đế quốc của ba và đám lính bù nhìn đang cố gắng phá tan sự kiểm soát của nhân dân, nhưng họ không thành công được đâu. Cuộc cách mạng ở Huế này sẽ chiến thắng.

Tuyết đáp lời từ bên sau khoang đò và Joseph thoáng nghe giọng nói của con mình không được tự nhiên và đầy tự tin như những lần trước, anh thoáng thấy đôi mắt Tuyết chùng xuống:

— Tuyết, ba có thể hỏi con cho ba biết, hàng ngày con phải đi đâu vậy không?

— Đi giúp cho cuộc cách mạng đang tiến tới thành công. Còn nhiều việc phải làm lắm. Tại các nơi được giải phóng, các cán bộ phải dùng loa phóng thanh đi khắp đường phố để kêu gọi các viên chức chính phủ tham nhũng của Thiệu ra đầu hàng. Cách mạng đã thành lập nhiều trung tâm cải huấn…

Joseph vội vã chen vào lời nói của Tuyết:

— Ba thấy mấy đứa nhỏ bị con bỏ ở nhà một mình, chúng nó rất sợ hãi khi bị bỏ ở nhà một mình như thế này, và con cũng không nỡ la rầy con Trinh khi nó qua đây với ba như vậy.

Từ bên sau tấm màn ngăn con đò, Tuyết bước vào nơi Joseph đang nằm với vẻ mặt giận dữ:

— Ba hãy nói cho con biết, có cách nào tốt hơn đây? Để con đi lo công việc cho cách mạng như người ta định sẵn cho con, hay là con ở nhà để họ lại đây tìm con, rồi khám phá ra ba ở đây?

Các đường nét căng thẳng in rành rẽ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Tuyết và Joseph đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Tuyết như sắp khóc, anh chợt hiểu ra lần đầu tiên cái tình cảnh tấn thối lưỡng nan, nặng nề mà con mình đang gánh chịu.

— Tuyết, ba xin lỗi con. Ba quả là một người mù từ trước cho tới giờ. Bây giờ thì ba đã hiểu nỗi khó khăn do ba gây ra cho con. Sự có mặt của ba ở đây đã khiến con bị vô cùng nguy hiểm, ngay cả cho mấy đứa con của con nữa.

Joseph cắn răng chịu đau, ngồi lên:

— Ba nghĩ là hiện tại ba đã khỏe đủ để rời khỏi nơi này. Ba sẽ cố gắng. Tối nay ba sẽ cố về lại với quân đội Hoa Kỳ chung quanh MACV.

— Ba sẽ không rời khỏi nơi này được vài thước đâu. Với một lá phổi bị hư, ba làm sao đi đâu cho được? Rồi lại mất quá nhiều máu nữa. Ba sẽ bị người ta bắt, trước khi rời khỏi được nơi này một trăm thước.

Joseph giở tấm chăn đắp trên người ra:

— Như vậy vẫn còn hơn là để người ta bắt ba tại nơi này. Nếu ba rời khỏi nơi này thì mẹ con của con sẽ được an toàn hơn.

Tuyết kéo tấm mền đắp lại cho Joseph, nàng vụt khựng người khi nghe có tiếng động bên ngoài bờ sông, cả Joseph cùng Tuyết cùng nghe có tiếng Trinh đang trả lời các câu hỏi của những người nói rặc giọng miền Bắc:

— Còn ai ở dưới đó nữa?

— Mẹ tôi, em tôi và…

Trinh ngừng nói và bên trong khoang đò Tuyết cùng Joseph bỗng nghe tiếng la của đứa bé. Từ kẽ hở của khoang đò, Joseph nhìn ra ngoài và thấy ba người lính chính quy Bắc Việt đang nắm lấy tay Trinh làm con bé hoảng hốt.

— Còn ai nữa, hãy nói cho chúng tôi biết, mau lên.

Joseph nghe con đò tròng trành và Tuyết từ bên cuối khoang đò đang bước lên bờ, chạy vội về phía con mình. Tuyết cầm trên tay một tờ giấy, đưa sát vào mặt người lính Bắc Việt:

— Tôi là Tuyết Lương. Tôi là cán bộ chính trị, làm việc cho Lực Lượng Giải Phóng. Đây là giấy cho phép con đò của tôi được an toàn do Chỉ Huy Trưởng Mặt trận ký.

Tên lính Bắc Việt nhìn Tuyết từ đầu đến chân rồi quay lại phía hai người đồng đội cất tiếng cười đầy chế giễu:

— Chúng ta làm sao có thể tin được các bà chị miền Nam của chúng ta, phải không các đồng chí?

Bên trong khoang đò, Joseph thấy tên lính Bắc Việt đưa mắt nhìn khắp thân thể Tuyết một lần nữa. Cái nhìn của y giờ này đầy vẻ ham muốn. Y cất tiếng nói với đồng bọn:

— Tôi nghĩ là chúng ta cũng nên khám chiếc đò này, các đồng chí có đồng ý không?

Nói xong tên lính Bắc Việt thả tay Trinh ra cầm lấy tay Tuyết dẫn xuống đò:

— Khoan đã.

Tuyết trì kéo người lính Bắc Việt đứng lại:

— Tôi có đứa con trai đang ngủ, nó bị sốt rét, chúng ta không nên đánh thức nó dậy.

Từ bên trong nhìn ra kẽ hở Joseph thấy gương mặt của tên lính Cộng Sản đầy giận dữ. Tuyết cố tạo cho mình một nụ cười miễn cưỡng rồi đưa tay đặt lên vai tên lính, đẩy hắn bước qua một con đò kế cận. Hầu hết mọi người sống trên các con đò tại nơi này đã bỏ chạy khi súng bắt đầu nổ. Tuyết dìu tên lính đi, cất giọng nịnh hót:

— Có lẽ đồng chí nên khám chiếc đò bên đây trước. Tôi sẽ phụ giúp đồng chí nếu đồng chí thấy cần, rồi tôi sẽ dỗ con gái tôi ngủ.

Tuyết đưa tay đuổi con mình vào khoang đò rồi cùng tên lính bước qua con đò kế cận.

Joseph nghe đứa bé gái lục đục bước vào trong đò rồi nằm xuống bên cạnh đứa em trai của mình đang ngủ. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài thấy hai tên lính còn lại thẫn thờ bước đi nơi khác và cất tiếng cười đầy thô tục. Anh ngã người nằm vật xuống, kéo chiếc mền đắp cao lên ngực. Trận đánh gần đây lại bắt đầu im lặng dần, toàn thể dòng sông trở lại yên tĩnh. Anh cố gắng che chặt hai tai mình lại nhưng vẫn không tránh được những tiếng động từ bên chiếc đò bên cạnh. Anh nghe tiếng người lính Bắc Việt càu nhàu và thở hào hển, và có lần anh nghe rõ tiếng Tuyết bật khóc. Một lúc sau Tuyết trở về đò một mình. Joseph nghe tiếng con thút thít khóc tại chỗ ngủ của nàng một lúc lâu trước khi nàng thật sự chìm vào giấc ngủ.