MƯỜI BẢY
Đại Úy Gary Sherman ngồi trong cái pháo đài ẩm thấp đầy sình lầy của mình tại căn cứ hỏa lực Birmingham, đưa tay dụi lên đôi mắt đầy mệt mỏi của anh. Bên ngoài trời đã gần tối, bóng đêm đang chực chờ bao phủ khắp vùng đồng bằng tại miền duyên hải tỉnh Quảng Ngãi này, cách Thủ Đô Sài Gòn chừng ba trăm dặm về hướng Bắc.
Gary đã ngủ một giấc khoảng nửa giờ qua, nhưng vẻ mặt anh vẫn còn ngáy ngủ và mệt mỏi vô cùng. Cách đây ba tiếng đồng hồ, Gary đã dẫn Đại Đội B, không đủ quân số của mình trở lại căn cứ sau một cuộc hành quân “Lùng và Diệt Địch”. Đây là lần thứ ba trong vòng một tuần lễ mà anh phải dự vào các cuộc hành quân như thế này qua các thôn ấp rải rác tại vùng đất ẩm thấp, đầy sình lầy của vùng duyên hải tỉnh Quảng Ngãi. Công tác này mấy lúc gần đây đã trở nên khá thường xuyên. Đại Đội của Gary đã hai lần hành quân vào các vùng quanh đây vào ban đêm và không lần nào có chạm địch, nhưng mìn bẫy đã làm thiệt mạng năm, sáu binh sĩ trong đơn vị của anh.
Mỗi lần khi cuộc hành quân chấm dứt, các binh sĩ còn sống sót, mệt mỏi đứng nhìn những người bị thương được trực thăng tải thương đến chở đi với thái độ ganh tị tràn đầy lên ánh mắt. Gary biết rõ rằng một số tân binh nhút nhát mà anh đã hết sức cố gắng để tạo cho họ trở thành một lực lượng chiến đấu hữu hiệu sẽ sẵn sàng hoán đổi tình trạng của họ với những người bị thương, nếu như ước muốn của họ có thể thực hiện được. Đã có hai binh sĩ bị thương nhẹ vì mảnh đạn, một người khác bị nát bàn chân, và một người nữa bàn tay không còn một ngón nào, cộng thêm vào ba người khác bị chết vì mìn bẫy. Xác của những người chết vì mìn tan nát trông thật vô cùng ghê sợ. Họ được bọc trong những chiếc poncho, đưa lên trực thăng trước những cặp mắt u buồn và bàng hoàng của những người còn ở lại.
Đây là lần thứ ba Đại Đội của Gary bị mìn bẫy trong vòng một tuần lễ và tổng số người bị thương và chết trong ba lần hành quân vừa qua đã đưa tổng số binh sĩ bị thiệt hại lên đến ba mươi người. Bảy người chết và nhiều người bị tàn tật vĩnh viễn. Số lượng thương vong lúc này lên cao hơn bao giờ hết, bởi vì cũng như hầu hết tại các vùng hẻo lánh trên toàn thể miền Nam sau trận tổng công kích Tết Mậu Thân vừa qua, các lực lượng Cộng Sản đã bị thiệt hại khá nặng nề về quân số, nên tại các chiến trường, nhất là tại các đường mòn dẫn vào các thôn ấp, quân Cộng Sản bắt đầu cho gài thật nhiều mìn bẫy để nhằm đánh tiêu hao địch. Trên thực tế thì các trận đánh hồi Tết vừa qua có làm cho đất nước này bị rúng động, nhưng tổn thất của Việt Cộng và Bắc Việt, tính cho đến khi họ rút lui khỏi các thành phố thì số thương vong của họ lên đến trên ba chục ngàn quân vừa bị giết vừa bị thương, so với bên Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ thì số tổn thất vào khoảng mười ngàn người tính cho cả đôi bên. Do kết quả vì số tổn thất quá nhiều như vậy, cho nên các đơn vị bị thiệt hại nặng nề của Việt Cộng bắt buộc họ phải quay về với thế đánh du kích như ngày xưa, bằng cách trốn chui lại vào rừng sâu và ít khi thực sự ra mặt giao tranh với quân chính phủ.
Đứng trước tình trạng này, các chuyên viên quân sự cao cấp tại đây nóng lòng muốn chứng tỏ cho quần chúng tại Hoa Kỳ thấy rõ sự thất bại gần kề của địch quân, nên họ ra lệnh cho các binh sĩ Hoa Kỳ tại đây phải tung hết mọi nỗ lực truy lùng tàn quân của địch vì các lý do vừa đề cập đến, vì thế nên tất cả những đề nghị của Đại úy Gary xin cho Đại Đội xuống tinh thần quá thấp của mình được nghỉ bồi dưỡng, đã luôn luôn bị cấp chỉ huy từ chối.
Tướng Westmoreland, Tư Lệnh Lực Lượng Hoa Kỳ tại Việt Nam đã kêu gọi xin gia tăng số lượng binh sĩ Hoa Kỳ tại Việt Nam để dồn thêm nỗ lực diệt địch. Rõ ràng là Cộng Sản bị thua rất nặng trong lần Tổng Công Kích vừa qua của chúng, nhưng tại Hoa Kỳ các cuộc biểu tình chống chiến tranh Việt Nam lại càng lúc càng gia tăng, cho nên Tổng Thống Johnson đã phải khước từ việc gia tăng quân số theo đề nghị của Tướng Westmoreland và vì lẽ đó nên Đại Đội B của Gary đã không có quân số thay thế cho những người bị thương vong.
Trước tình cảnh này, sau một giấc ngủ ngắn, Gary nằm lại trên chiếc giường có lót nệm hơi, suy nghĩ mông lung về những điều bất lợi sẽ đổ tới cho đơn vị của mình. Anh thấy rõ là các binh sĩ thuộc quyền rồi đây sẽ không tránh khỏi cảnh tiêu hao dần dần và anh không nghĩ ra được phương cách nào để cổ võ tinh thần binh sĩ trong đơn vị vào cuộc hành quân sắp tới đây. Gary đã tưởng như mình nằm mơ vào lúc chiều này, khi đơn vị anh vừa về tới căn cứ thì lại nghe Viên Trung Tá, chỉ huy trưởng lực lượng đặc nhiệm tại căn cứ Birmingham này cho biết là Đại Đội của anh sẽ được giao cho nhiệm vụ chận đường trong cuộc hành quân tấn công vào làng Quảng Tơ, dự tính sẽ tổ chức vào tảng sáng ngày mai với toàn thể lực lượng của Tiểu Đoàn Đặc Nhiệm. Theo tin tức tình báo đáng tin cậy cho biết, thì tại làng Quảng Tơ lúc này đang có mặt của Tiểu Đoàn 42 Việt Cộng đang ém quân ở đó. Viên Trung Tá thấp người báo cho Gary biết với nụ cười đầy tự tin.
— Cái đám chó đẻ này đang ẩn núp trong các ngôi nhà gạch và các địa đạo bên dưới ngôi làng đó. Tôi tin chắc là tất cả chúng ta, ai cũng cần một cú lên tinh thần như thế này. Chúng mình đã trải qua mấy tuần lễ đầy chán nản vì không chạm địch lần nào, vậy các anh có thể báo cho các binh sĩ biết là ngày mai chúng ta sẽ thật sự có dịp đập tơi bời các thằng Cộng phỉ đó rồi.
Nhìn vào đồng hồ tay, Gary thấy còn những nửa tỉếng đồng hồ nữa mới tới giờ anh phải đi dự buổi thuyết trình về công tác ngày mai. Anh tung người dậy đi rửa mặt. Đang khom người khoác nước vào khuôn mặt còn buồn ngủ của mình, Gary bỗng nghe có tiếng người ré cười sảng khoái khác thường, anh ngưng tay khoác nước lên mặt, nhìn ra ngoài cổng căn cứ. Hai tân binh trong Đại Đội của anh, cả hai cùng là công nhân quặng sắt thuộc tiểu bang Indiana, đang từ ngoài quán Boom Boom trước cổng căn cứ trên đường về lều của họ. Quán Boom Boom là một căn chòi xiêu vẹo, cất dọc bên quốc lộ số một. Tại đây các cô gái thôn quê bán thân dưới sự quản lý của một người đàn bà bản xứ có tuổi. Họ lợi dụng lén lút bán cần sa cho binh sĩ Hoa Kỳ. Gary nhìn thấy một binh sĩ bề thế, tóc vàng, tay cầm lon bia đưa lên miệng, vừa đi vừa ực bia vào cổ họng. Nhìn hai người lính, Gary chợt nhận ra là từ khi rút quân về lại căn cứ lúc xế trưa này, chính hai binh sĩ này đã phụ khiêng một cái xác nát nhừ của đồng đội đưa lên trực thăng, họ vẫn chưa thay bộ đồ trận còn dính đầy máu lẫn đất sình trên người. Gary bước ra khỏi hầm, gọi giật hai người lại khi họ đi ngang chỗ ở của anh.
— Mấy chú đi thay ngay quần áo cho tôi. Trong vòng một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ họp hết mọi người lại và ai nấy cũng phải áo quần cho chỉnh tề hết, nghe rõ chưa?
Hai binh sĩ dừng tay uống bia, quay người lại chào Gary theo quân kỹ cho có lệ, nhưng khi Gary bước vào bên trong hầm của mình, anh nghe rõ tiếng cười của hai người lính đầy vẻ nhạo báng trên đường về lều của họ. Gary đứng yên, nghĩ vẩn vơ về hai người lính thuộc quyền một thoáng rồi không màng tới việc họp hành tới đây mà anh phải tham dự cho cuộc hành quân vào ngày mai. Anh lôi một tập giấy viết thơ, đoạn ngồi xuống giường, viết thơ cho cha mình. Anh bắt đầu.
Thưa ba,
Trước tiên con xin ba đừng nghĩ là con cố tình chậm trả lời bức thơ mà ba đã viết cho con từ Luân Đôn với bất cứ lý do nào cả, trừ lý do là mấy ngày gần đây con vô cùng bận rộn và vô cùng mệt mỏi đến nỗi không có thì giờ viết thơ cho ba mà thôi. Kể từ bốn tháng sau khi các xác chết hồi Tết đã lắng xuống, thì đời sống của chúng con ở đây bị xáo trộn sôi nổi với các cuộc hành quân “Lùng và Diệt Địch”, trong đó chúng con phải truy lùng thấy mụ nội, nhưng không diệt được tên địch nào hết cả, trái lại, chúng con bị tiêu hao một số thương vong vì mìn bẫy. Điều này đối với ba thì chỉ là những hỗn loạn đã xảy ra từ trước phải không? Nhưng ba hãy tin con đi, tình trạng bây giờ là một viên thuốc đắng hơn bao giờ hết và khó nuốt hơn lúc nào cả. Con nhận được thơ của ba hôm tuần rồi, con cố gắng chọn những lúc rảnh rỗi giữa các cuộc xuất quân viết vội cho ba vài dòng để phúc đáp thơ cho ba và để nói cho ba biết là con sung sướng biết mấy khi đọc được mấy hàng chữ mà ba báo cho con biết là Mark sẽ sớm được rời khỏi cái địa ngục của nó ở Hà Nội.
Cũng như ba, con đếch cần đám nào cả. Bất cứ nhóm chủ trương Hòa Bình nào đi đón nó về cũng được, miễn là nó rời được khỏi nơi mà nó từng chịu nhiều đau khổ từ trước tới giờ và về được an toàn tới nhà là con mừng rồi. Con cũng nghĩ là lá thơ mà ba viết riêng cho Hồ Chí Minh có lẽ cũng đã giúp đỡ nó không ít, và con ước phải chi ba cho biết việc này sớm để con đối xử với ba dịu dàng hơn trong những lần cha con mình gặp nhau trong quá khứ. Một tiết lộ quan trọng khác mà ba viết cho con biết là ba đã âm thầm kết hôn với cô Boyce Lewis và quyết định định cư tại Anh quốc cũng làm cho con áy náy hơn bao giờ hết, chẳng là lần gặp ba tại khách sạn Continental, con đã không được nhã nhặn với ba và từ đó lương tâm con cứ nghe áy náy mãi không thôi. Bây giờ con vụng về xin ba thứ lỗi cho con lần khiếm nhã đó và tiện thể, con xin chia vui với ba và cô Lewis. Nếu được ba chấp nhận lời xin lỗi của con thì con sẽ nhẹ lòng đi biết chừng nào.
Gary dừng tay và lắng nghe một hồi tiếng động như tiếng đạn đại liên nổ từ xa vọng lại, phá tan bầu không khí yên tĩnh chung quanh đây. Tiếng động càng lúc càng rõ dần và Gary khám phá ra đó là tiếng đập cánh của trực thăng. Một trong ba Đại Đội còn lại của toán đặc nhiệm đang trên đường về lại căn cứ sau cuộc hành quân. Gary lắng nghe cho đến khi tất cả trực thăng đều đáp hết xuống bên ngoài. Anh tiếp tục viết lá thơ cho cha mình khi chiếc trực thăng cuối cùng tắt động cơ.
Con cũng muốn chúc cho vết thương trên vai của ba chóng lành, nhưng con nghĩ là việc này không cần thiết nữa, vì ba đã đủ khỏe để đi lên các hành lang ở Caxton rồi. Nếu ba đang viết các bài bình luận về chính sách tại Việt Nam của người Hoa Kỳ và in thành sách như ba đã đề cập trong thơ, thì con nghĩ là ba đã bình phục nhiều rồi, và con xin chúc ba nhiều may mắn trong vấn đề này. Một cuốn sách nói về vấn đề này do một người có nhiều hiểu biết về nơi đây, chắc chắn sẽ bán chạy lắm. Chắc chắn các thư viện tại Bộ Ngoại giao, Ngũ Giác dài cũng như Tòa Bạch Ốc sẽ đặt mua trước nhiều ấn bản để xem ba nói gì về các Chef của họ. Phần con, con nghĩ, con muốn gửi cho ba một vài dòng liên hệ tới bài bình luận của ba về tình hình ở đây. (Nếu làm vậy thì con phải gửi thơ này ở hệ thống thơ ngoài quân đội để thơ con tới tay ba mà không bị đục bỏ). Ở đây chúng con mới hoàn tất xong ba cuộc hành quân trong vòng một tuần lễ, và sáng sớm ngày mai chúng con phải đi nữa. Chúng con đang bị hao hụt quân số trầm trọng, và tinh thần binh sĩ thì bị xuống thật thấp, cho nên lần này chúng con không biết có được may mắn hay không. Có điều chắc chắn là sự may mắn sẽ không có và con nghe sợ sệt vô cùng, cũng như con có cảm tưởng là mình sẽ không còn trông mong gì được nữa. Hiện tại, hơn bao giờ hết, con mong muốn được từ bỏ chức vụ của mình và rời khỏi ngay nơi này tức thì, nhưng vì bổn phận, con phải ở lại và lãnh lấy trách nhiệm để uyển chuyển theo tình hình tồi tệ, quái đản đang xảy ra ở đây. Thí dụ, có một qui luật nói rằng bất cứ người Việt Nam nào trong làng không chịu đứng lại để nhận diện thì chúng con được quyền bắn. Nhiều người dân đã hoảng sợ, bỏ chạy để đưa tới tình trạng bắn trước rồi hỏi sau. Đó, ba có thể tưởng tượng được là khi chúng con vào trong làng của dân chúng, có khi chỉ gặp toàn là đàn bà và trẻ con, rồi một vài tên bắn sẽ núp đâu đó, hay có khi cả một Tiểu Đoàn Việt Cộng nữa cũng không biết chừng. Chỉ biết một điều là nếu trường hợp đó xảy ra thì pháo binh và rocket được gọi bắn vào để phòng ngừa không một chút đắn đo. Đây là một trận chiến điên khùng. Thật vậy ba à, sự thương vong của thường dân vô tội dã lên tới một con số không tưởng được và không còn cách nào để tránh khỏi được và chiến dịch thu phục nhân tâm mà đáng lẽ chúng con phải thực thi trong trường hợp này không làm saọ thực thi cho được.
Gary lại ngừng tay viết, đưa mắt nhìn vào đồng hồ. Giờ đây chỉ còn năm phút nữa là anh phải đi dự phiên họp. Gary đưa tay gom lại tất cả những tờ thơ vừa viết xong, đoạn cúi xuống viết thêm vào tờ giấy đang viết dở.
Bây giờ thì con phải đi dự một phiên họp hội đồng chiến tranh, cho nên con viết vội thêm cho ba giống như cái giọng điệu đáng yêu của những người chuyên viết trong các tạp chí mỗi khi bị du vào cảnh tình hiện tại như của con lúc này bằng hai chữ “còn tiếp”.
Viết đến đây thì tờ giấy đã đầy, Gary không buồn đọc lại xem mình đã viết những gì, anh xếp vội mấy tờ thư đút vào túi áo.
Bước ra khỏi căn hầm, Gary chợt nghe hơi nóng và ẩm đập mạnh vào mình. Anh đi thẳng đến Bộ Chỉ Huy căn cứ, nơi mà các Sĩ Quan của các Đại Đội khác sẽ cùng đến tham dự phiên họp cho công việc ngày mai. Để tránh không phải nghĩ tới những chuyện mình sẽ nghe được trong buổi thuyết trình sắp khai diễn tới đây, Gary xoay qua nghĩ đến lá thơ mà anh vừa viết cho cha mình vừa rồi, anh mơ màng nghĩ đến, rồi đây không biết Mark sẽ ra sao trước các trở ngại mà em mình phải đối phó để lấy lại nếp sống bình thường khi được thả tự do sau nhiều năm bị tù tội, nhục nhằn. Gary cũng cố nghĩ tới đời sống của cha mình bây giờ sẽ ra sao với người vợ Anh Quốc. Bỗng dưng anh chợt khám phá ra một điều kỳ lạ giữa đời sống của em mình, của cha mình và của chính bản thân của anh nữa. Cả ba đều bị gắn liền sâu xa với Việt Nam. Nghĩ tới điều này, những hình ảnh về các cuộc săn thú tại các khu rừng Nam Kỳ và Annam của ông nội, của bác Chuck và của cha mình ngày xưa cách đấy bốn mươi năm về trước vụt hiện lên trong trí. Gary cố nhớ lại lời của cha mình đã giải thích cho anh biết về sự ghê tởm của ông trước khu chưng bày các con thú do bác Chuck giết được trong lần hai cha con anh gặp nhau không vui vẻ tại Bảo Tàng Viện và những lời nói ngập ngừng của cha mình ngày đó bây giờ kéo về trong trí não anh rành rẽ.
— Con à, thường thường thì chúng ta luôn bị lôi cuốn vào cái ý nghĩ là mình lúc nào cũng muốn chiến thắng bằng mọi giá. Tất cả chúng ta đều giống nhau. Chỉ có trời mới biết là trước sau gì chúng ta cũng bị rơi vào cái mặt trái của bản năng tự nhiên của chúng ta.
Gary không hiểu tại sao tự nhiên anh lại nghĩ tới cái dĩ vãng buồn khổ mà anh đã nghĩ từ lúc viết thư cho cha mình, để bây giờ anh lại bị du vào cái thế chán nản mà anh không bao giờ muốn nghĩ tới khi phải dẫn đám tân binh đầy mệt mỏi này vào vùng lửa đạn vào sáng ngày mai. Ý nghĩ này càng lúc càng vùng lên dữ dội khi anh bước vào phòng thuyết trình và khi trình diện viên Sĩ Quan Chỉ Huy căn cứ, lòng Gary chợt nghe bi quan thê thảm.
Trong lúc tại căn cứ Birmingham, các sĩ quan thuộc lực lượng đặc nhiệm hồi hộp về cuộc hành quân vào sáng ngày mai thì tại làng Quảng Tơ, cách căn cứ này gần hai mươi cây số về hướng Bắc, hai trăm binh sĩ của Tiểu đoàn 42, thuộc Mặt Trận Giải Phóng đang dừng chân nghỉ đêm tại các căn nhà lá đều có đường hầm ăn thông xuống một hệ thống địa đạo ngầm dưới đất, chằng chịt khắp làng, các địa đạo có khi dài đến hai hoặc ba cây số, dẫn ra các ngã ngách ngoài bờ biển. Quân Cộng Sản đã nhiều lần thực tập phương cách rút lui ra khỏi làng mau chóng, và họ có thể rời khỏi khu làng này trong một thời gian thật nhanh. Trong những lần thực tập như thế này, vợ con và gia đình những người trong làng được để lại.
Chạng vạng chiều hôm nay, viên Chính ủy Tiểu Đoàn đã đến từng nhà một thì thầm ra lệnh cho các binh sĩ thuộc quyền phải rút ra hết ngoài bờ biển. Y cũng chỉ thị rõ ràng cho binh sĩ phải để lại vợ con tại chỗ. Họ được các điệp báo tại căn cứ Birmingham cho biết là một cuộc hành quân của các đơn vị Hoa Kỳ tại đó sẽ được tổ chức vào làng này sáng ngày mai và đơn vị Việt Cộng tại nơi này đã được lệnh tránh né đụng chạm với lực lượng đế quốc. Sau buổi cơm chiều thì các chiến sĩ của Tiểu Đoàn 42 lặng lẽ rời gia đình, chui vào các địa đạo. Chừng nửa đêm thì làng Quảng Tơ chỉ còn lại ông già, bà cả, đàn bà và trẻ con dưới tuổi bị bắt lính mà thôi.
Tảng sáng ngày hôm sau, Gary Sherman ngồi trên chiếc trực thăng dẫn đầu khi toàn thể lực lượng đặc nhiệm lên đường hành quân. Nhìn ra phía sau, Gary thấy các trực thăng khác lần lượt theo sau. Trên mười chiếc trực thăng bay theo đội hình chuyển quân in bóng trên ánh nắng vàng của mặt trời đang ló dạng ngoài biển Đông. Từ đàng trước, bên dưới mặt đất, các ấp nằm trong khu vực mục tiêu dẫy đầy các ánh chớp lóe và nhiều cột khói bốc cao khắp nơi, trong khi đó các chiếc trực thăng võ trang Cobra quần thảo trên các vòm khói lửa mịt mù đó, nhả từng tràng đạn rocket và đại liên vào các ngôi nhà tranh bên dưới. Mặc dù không có dấu hiệu nào cho thấy có đạn địch từ bên dưới bắn lên, nhưng các xạ thủ trên trực thăng chở quân vẫn khai hỏa các khẩu đại liên M60 xuống bên dưới ào ạt khi phi cơ đến gần các bãi đổ quân, cách khu ấp chừng hai trăm thước, ở giữa đồng trống. Hai binh sĩ người Tiểu bang Indiana bị Gary khiển trách về áo quần chiều ngày hôm qua cũng đáp chung chuyến trực thăng đầu tiên với Gary hôm nay với một số binh sĩ khác chung Trung Đội. Tất cả ai nấy đều trong tình trạng căng thẳng tinh thần, mọi người đều ghìm sẵn súng bên mình, mắt chăm chăm nhìn xuống bên dưới, cố tìm ra dấu vết của Tiểu đoàn 42 Việt Cộng, từng nổi danh là một đơn vị lỳ lợm của địch trong lúc này. Một trong hai người lính thuộc Tiểu bang Indiana đưa tay vỗ lên báng súng.
— Bữa nay chúng ta sẽ đập đám chuột này một mẻ ngon lành đa. Bây giờ thì sắp đến màn đó rồi đây.
Người bạn đồng xứ của người lính cất tiếng và gật đầu đồng ý.
— Điều đó hiển nhiên rồi, nếu như Đại Đội A có thể lùa đám con nợ này về phía chúng ta để mình có thể đập tụi nó nát như tương.
Nói xong người lính đen đúa hơn bạn mình nhìn Gary cười.
— Tụi này sẽ cố làm cho ngon lành kỳ này cho Đại úy đó. Để trả thù cho mấy đứa bạn đi đứt của Đại Đội mình nữa.
Gary gật đầu cho có lệ rồi quay đầu nhìn xuống bên dưới trong lúc trực thăng đang hạ thấp xuống vùng đổ quân. Để làm cho binh sĩ lên tinh thần, viên Chỉ huy trưởng Lực lượng đặc nhiệm đêm qua đã căn dặn các sĩ quan nên nhấn mạnh cho binh sĩ thấy cái viễn ảnh một cuộc trả thù cho đồng đội của mình trong cuộc hành quân này. Gary đã thi hành điều này cho qua việc, chứ không làm sao tìm ra được phương cách nào tốt đẹp hơn để cổ võ cho sự tan rã tinh thần trong đơn vị, và Gary vẫn áy náy về vấn đề này và không hiểu mình có thi hành đúng với nhiệm vụ được giao phó hay không. Ý tưởng này chập chờn trong đầu óc anh cho mãi đến khi trực thăng đáp gần xuống mặt đất. Rồi ý tưởng này cũng bị bỏ lửng khi các binh sĩ từ trực thăng ùa nhau nhảy ra khỏi phi cơ, ùng xuống đám cỏ cao nửa thân người, chạy thục mạng vào các vị trí để trú ẩn. Lúc này trong đầu óc mọi người cùng đều nghĩ đến việc sống còn mà thôi. Nhiệm vụ đầu tiên của Đại Đội B là bảo vệ cho bãi đổ quân và Gary cất tiếng ra lệnh cho các Trung đội trưởng cho rải quân chung quanh khu vực đổ quân thành hình cánh cung.
Mười lăm năm phút sau thì đoàn trực thăng ào ạt hết toán này đến toán khác đổ xuống hết các đơn vị xung kích. Sức chấn động của các cánh quạt phi cơ tạo cho các đám cỏ bên dưới gợn sóng từng đợt, ngã rào xuống mặt đất. Gary đưa mắt nhìn các Đại đội A, C, và D ùa ra ngoài lòng trực thăng, ai nấy cũng đầy vẻ khẩn trương và bối rối như lúc Đại Đội của anh mới ào xuống đây, trên gương mặt mọi người lính đầy vẻ nhăn nheo, mệt mỏi. Mọi người vừa bước tới vừa nhìn về hướng tiến quân e dè, cẩn thận để tránh các mìn bẫy trên trục tiến quân vào trong ấp, sau đó tiếng động cơ trực thăng nhỏ dần và mất hút, và tiếng xào xạc của binh sĩ di chuyển giữa các đám cỏ cũng tan dần. Bầu không khí chung quanh làng Quảng Tơ bỗng dưng im lặng khác thường. Ánh rạng đông màu vàng cam cũng dần dần chuyển sang màu trắng nhạt.
Gary bắt đầu đưa cánh quân của mình di chuyển thành vòng cánh cung để lập vòng đai án ngữ đúng theo vị trí ấn định tại phía Nam bên ngoài ngôi làng. Ngay lúc này thì một tiếng nổ thật lớn bùng lên. Từ bên sau các rặng cây trong làng, một cuộn khói đen bốc cao lên nền trời buổi sáng, tiếp sau đó là một làn khói nhẹ nhàng bay lơ lửng lên không. Người binh sĩ tóc đen thuộc Tiểu bang Indiana từ đàng sau bò tới bên người phụ tá cho Gary, miệng lẩm bẩm chửi thề.
— Địt mẹ mấy thằng khốn nạn này. Lại một quả mìn nữa rồi.
Sau tiếng nổ của quả mìn thì có tiếng súng nổ. Gary ra lệnh cho binh sĩ của mình ngưng bắn. Tiếng súng bên trong làng vẫn tiếp tục nổ vang, nhưng chỉ rời rạc không cho thấy có dấu hiệu nào là một cuộc giao tranh đang diễn ra. Chừng khi mọi binh sĩ thuộc Đại Đội B của Gary đều vào xong vị trí án ngữ thì tiếng súng đàng xa vẫn tiếp tục vang rõ mồn một. Khói lửa từ các căn nhà bị đốt bên trong bắt đầu lên cao.
Người lính thuộc Tiểu bang Indiana bên cạnh Gary thì thầm.
— Mẹ con mụ nó, cuối cùng mình cũng đụng độ rồi, rốt cuộc mình cũng đục được một mẻ hén Đại úy?
Gary thoáng chau mày, chiếc máy truyền tin vụt rền tiếng giao thoa và tiếng báo cáo vang lên, nhưng lời báo cáo trong máy không đưa ra một hình ảnh rõ ràng nào về cuộc nổ súng bên trong khu ấp trước mặt. Gary quay qua người lính thuộc Tiểu bang Indiana ra lệnh.
— Chú cẩn thận chạy vào trong đó quan sát tình hình, xem như thế nào rồi ra báo cáo cho tôi ngay.
Người lính tân binh thoáng một chút thắc mắc, nhưng rồi anh cũng chồm người tới, lủi nhanh vào đám cỏ cao trước mặt. Chừng năm phút sau đó thì người lính trẻ từ bên trong làng chạy trở ra. Gary nhìn rõ khuôn mặt của người lính đầy vẻ khích động và kinh hoàng. Y hào hển nói với Gary, giọng đầy kinh sợ.
— Đại Úy ơi! Đại Đội A đang tàn sát toàn thể dân làng trong đó rồi. Họ bắn tưới vào bất cứ ai và dập hết xuống hố. Họ đốt nhà và bắn chết hết trâu, bò, gà, vịt, ông già, bà cả gì họ cũng giết hết.
Gary nhìn người lính không tin tưởng được lời nói đó.
— Chú có biết chắc là chú đang nói cái gì không? Bộ không có tên Việt Cộng nào thật sao?
Người lính trẻ lắc đầu lia lịa và không đáp nên lời.
— Ai bắn vậy?
— Ai cũng bắn hết, Trung Sĩ, Trung Úy, lính, ai cũng bắn hết. Họ còn hãm hiếp cả đàn bà nữa.
Người lính trẻ thì thào, mặt đầy vẻ lo lắng trong khi đó các binh sĩ gần đây cũng chụm lại để lắng tai nghe lời tường thuật của người tân binh. Thấy tình trạng binh sĩ dồn lại một chỗ, Gary giận dữ hét lên.
— Các chú trở lại vị trí của mình ngay cho tôi. Mình làm nút chận thì phải thi hành cho đúng cách.
Nói xong Gary gọi một Trung Úy gần mình nhất.
— Anh trông Đại Đội cho tôi một chút, tôi chạy vào đó rồi sẽ ra lại ngay.
Nói xong Gary quày quả ra lệnh cho hai binh sĩ cùng đều là người Tiểu bang Indiana chạy theo mình vội vã tiến vào bên trong các chòm cây. Tại khuôn ấp đầu tiên, khi Gary vừa lách mình qua khỏi một chòm cây thấp thì anh chứng kiến hai binh sĩ của một Đại Đội khác đang xả súng vào một đám người, vừa đàn bà, vừa trẻ con đang được lùa tới một bờ mương rộng. Một trong hai người lính đó là một Trung Úy và một Trung Sĩ. Những tiếng kêu thét kinh hoàng của đám dân làng vừa vụt lên lại bị tắt nghẽn trong cổ họng khi những viên đạn ghim mạnh vào toàn thể họ. Mọi người đều ngã gục xuống đất. Một binh sĩ khác bước đến đưa chân đá các thây người đầy máu đó xuống bờ mương. Vừa lúc này Gary bỗng thấy bên dưới đống xác người có một đứa bé trai đang lục lọi giữa những thây người như đang tìm kiếm người thân hay đang cố tìm cách trốn tránh những tràng đạn của các binh sĩ Hoa Kỳ bên trên, không ai biết được. Người Trung sĩ thấy vậy vội đưa khẩu súng hướng về bên dưới đó bóp cò. Đạn ghim tới tấp vào thân thể đứa bé khiến nó nhào đi mấy vòng mới nằm yên bất động. Cổ họng Gary Sherman khô đắng trước cảnh tượng hãi hùng này, anh gỡ khẩu súng trên vai xuống, ria một tràng đạn dài trên đầu hai binh sĩ Hoa Kỳ. Vừa chạy tới, Gary vừa thét to.
— Bỏ súng xuống không thôi tao giết hết tụi mày.
Nói được chừng đó Gary bỗng nghe toàn thân mình bay bổng lên cao trong một tình cảnh bất ngờ, tiếp sau đó thì thân thể anh đổ ầm xuống với đầu lộn ngược, và đất cát cùng thi nhau ồ ạt đổ ầm xuống chung quanh anh.
Gary biết mình đã giẫm phải một quả mìn và quả mìn đã phát nổ. Toàn thể lồng ngực của người sĩ quan bị sức công phá của trái nổ làm vỡ toang. Lúc thân thể của anh nằm hẳn xuống mặt đất, hai người lính thuộc Tiểu bang Indiana từ vị trí án ngữ theo Gary đến đây, kinh hoàng nhìn thấy tất cả các bộ phận trong lồng ngực của người chỉ huy của họ, từ tim, phổi, đến gan, ruột ở vết thương vỡ toang giữa ngực của Gary đang đập nhịp từng hồi và văng đi tung tóe khắp chung quanh nơi họ đang chôn chân. Mọi người đều im lặng đứng nhìn cảnh tượng hãi hùng này. Họ chứng kiến trong vô vọng cảnh Gary vẫn còn la hét và đang cuốn cong thân thể tan nát của mình dưới mặt đất và mãi đến năm phút trôi qua, Gary mới nằm yên bất động. Lúc bấy giờ một trong hai người lính thuộc Tiểu bang Indiana mới chạy vụt trở về vị trí cũ và báo cáo sự tình cho viên Trung Úy được Gary giao phó nhiệm vụ trông coi Đại Đội khi anh rời khỏi nơi này. Nhận được báo cáo kinh hoàng này, toàn thể binh sĩ Đại Đội B cùng nhau bỏ vị trí, kéo chạy vội vào bên trong làng, đứng vây quanh xác chết của người chỉ huy.
Khi người lính trợ y đến khiêng cái xác tan nát của Gary đặt vào chiếc Poncho thì một số binh sĩ thuộc quyền cất tiếng khóc nức nở, một số khác nghẹn ngào, miệng thì thầm nguyền rủa như những người bị điên loạn, sau đó mọi người cùng nhập chung với đám binh sĩ vừa giết người. Nhiều người vẫn vừa đi vừa khóc thút thít. Họ la hét giận dữ, tham dự vào việc hạ sát những người dân còn sống sót ở trong làng. Họ giết từng người một, họ giết từng nhóm đông, họ nổi lửa thiêu hủy, đập phá, cướp bóc những ngôi nhà còn lại. Họ giết trâu bò, súc vật bằng lưỡi lê. Một số binh sĩ trong Đại Đội của Gary phải chậm bước lại để khỏi phải chứng kiến cảnh tượng tàn sát thê thảm này, một số khác cố ý bước tránh vào một nơi nào gần đó. Cũng có một vài người đang cố gắng cứu sống một vài đứa bé, một cụ già, nhưng các nỗ lực của đám thiểu số này không thấm gì so với cuộc tàn phá của Đại Đội khác.
Cuộc tàn sát kéo dài không ngừng suốt cả vài giờ sau. Cho đến khi cuộc tàn sát thật sự chấm dứt tại ngôi làng này thì số thương vong tại đây lên đến nhiều trăm người.