← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI

Hơn năm giờ sáng thì Joseph và Tempe về đến căn nhà ở đồn điền nhìn ra dòng sông James. Thượng Nghị Sĩ Sherman nằm thoi thóp trên chiếc giường có trướng phủ dành cho Tướng Lee ngày xưa. Phân nửa người bên trái của ông không còn cử động được nữa vì cơn chấn động não vừa qua. Cả khuôn mặt của ông cũng bị ảnh hưởng lây, nhưng ông vẫn còn tỉnh táo để nhận thức những điều đang xảy ra chung quanh mình. Ông đã ra lệnh cho những người giúp việc đưa mình qua phòng ngủ ở hướng nhìn ra dòng sông và đặt ông nằm trên chiếc giường mà một danh tướng miền Nam có lần thường ngủ trên đó ngày xưa.

— Chắc ba lại lợi dụng giở trò con ngáo ộp lần chót đây nữa chớ gì?

Joseph châm biếm nói với em gái mình, khi Susannah đón anh trước cửa nhà và đưa thẳng lên các bậc cầu thang lớn giữa đại sảnh. Susannah khẽ nhíu mày một chút khi ôm mừng anh trong vòng tay, đoạn quay qua đón Tempe tại phòng khách và để Joseph lên lầu một mình. Khi còn ở Washington DC, lúc nghe được tin cha sắp chết, Joseph nghe lòng dửng dưng một cách kỳ lạ, nhưng đến khi đứng trước giường bệnh và nhìn thân thể của cha đang gối đầu trên chiếc gối trắng tinh trên chiếc giường có trướng phủ, Joseph bỗng giật mình.

Thượng Nghị Sĩ Sherman nằm đó, mắt nhắm lại như người đang ngủ, cơn động kinh vừa qua đã làm khuôn mặt của ông méo mó trông thật khó coi với đôi gò má nhăn nheo, lóm xuống sâu hoắm nơi có vết thẹo trên mặt và cổ mà ông bị thương trong lần đi săn ngày xưa. Dưới ánh đèn, đôi gò má Thượng Nghị Sĩ Sherman lún xuống ánh lên một nét vàng trông thật ghê sợ. Trong ý nghĩ của Joseph lúc này, gương mặt của cha mình dường như có các ngón tay của cánh tay bị mất đang chồm lên kéo vặn thân thể và gương mặt mà một bên với những bắp thịt bị giật xiêu vẹo kia do một mãnh lực ác tâm từ các vết thương trên người đang đổ dồn đến, kéo đổ những gì còn lại cuối cùng mà nhiều năm qua đã bị bỏ quên. Joseph bước đến ngồi xuống chiếc ghế được đặt sẵn bên cạnh giường. Người nữ điều dưỡng đứng đó nãy giờ lặng lẽ bước ra khỏi phòng và khép nhẹ lại cánh cửa sau lưng mình.

Ngồi lại một mình trong phòng, Joseph nhìn cha đang thoi thóp trên giường, lòng lẫn lộn lo buồn và tức giận. Cuộc xung đột đau buồn trên đài truyền hình giữa anh và cha mình cách đây vài tháng vẫn còn rành rành trong tâm trí của Joseph như cảnh tượng vết thương trên người của cha mình trước mặt anh lúc này làm cho Joseph nhớ lại một cách bất ngờ cái cảm giác điên cuồng của mình khi khám phá ra sự thật về cái chết của anh Chuck.

Trong cuộc hành trình từ Washington DC về đây, đã nhiều lần Joseph tự nghĩ, không biết liệu anh có về kịp khi cha anh còn tỉnh táo hay không. Anh cũng thắc mắc không biết hiện tại anh còn được cái cơ hội cuối cùng để thực hiện cái ước vọng mà anh đã nhiều lần không thi hành được. Đó là việc anh muốn đối chất thẳng với cha về sự thật mà anh biết về cái chết của anh mình. Lúc này, Joseph cũng nghĩ là chính anh đã nợ Chuck việc này, vì qua trí nhớ của anh, sự can đảm, tế nhị của anh mình đã đáng lẽ ra phải làm cho cha anh biết lỗi ở nơi mình hết, hay ít ra cha anh cũng phải hối hận về việc mình đã làm cho con phải chết, đàng này sự thật đã xảy ra trái ngược, và Joseph không chứng minh được điều này cho ra lẽ, nên từ lâu lương tâm của anh không bao giờ được yên ổn với vấn đề này. Trong những lần tức giận, Joseph đã nhiều lúc có ý định nói ra sự thật về sự hiện diện của Guy, nhưng vì phải giữ lời hứa với người mẹ đã quá vãng, Joseph đã không nói lên được điều mình mong muốn. Bây giờ ngồi bên cạnh giường của người cha sắp chết, Joseph lại thắc mắc không hiểu liệu anh có đủ can đảm nói lên sự thật khi cha tỉnh lại hay không.

Quẫn trí vì những ý nghĩ vẩn vơ nên Joseph không nhìn thấy ngay lúc này Thượng Nghị Sĩ Sherman đang mở mắt nhìn anh.

Mãi cho đến khi tiếng khàn khàn thoát ra từ cổ họng của người nằm trên giường vang lên mới làm cho Joseph quay về với thực tại và biết cha anh đang muốn nói điều gì. Joseph cũng nhận ra vì một nửa khuôn mặt bên trái bị liệt, nên con mắt trái của Nghị Sĩ Sherman đã không mở được theo ý muốn, vì vậy chỉ có con mắt bên phải của ông cử động được để nhìn sang nơi con đang ngồi mà thôi. Phần miệng bên trái cũng không còn cử động được cho nên Nghị Sĩ Sherman không nói được lời nào rõ ràng.

— Ba đừng nên cố gắng quá làm gì.

Joseph cất giọng thật nhỏ nhẹ, thật sự anh bị xúc động vô cùng trước cảnh tình thê thảm của cha hiện tại, nên anh cố tìm một câu nói để an ủi cha.

— Con mong ba được yên lành trên chiếc giường này của tướng Lee.

Joseph cố nở một nụ cười rồi nói tiếp:

— Con nghĩ chắc ba đang nghĩ tới rồi đây người ta sẽ đặt tên lại cho chiếc giường này là chiếc giường Nathaniel Sherman hén?

Thoạt tiên, Joseph không tưởng lời nói của mình sẽ được cha nghe tới, nhưng thình lình khuôn mặt trên chiếc gối trắng xóa từ từ ngóc lên với vẻ hân hoan rõ rệt, và chiếc gối run run nhè nhẹ theo nhịp gật đầu đồng ý, và nụ cười trên khuôn mặt héo hắt của người bệnh vụt thoáng lên vẻ hân hoan một chút rồi vụt tắt đi thật nhanh.

— Ba biết ba sắp chết, Joseph.

Tiếng nói của Thượng Nghị Sĩ Sherman không rõ ràng, nhưng nhờ cúi sát gần mặt cha nên Joseph có thể đoán được ý của cha mình.

— Cho nên ba muốn nói chuyện với con.

Nói tới đây Thượng Nghị Sĩ Sherman đưa cánh tay còn cử động được bên dưới làn vải trải giường lần về hướng tay con mình. Joseph tự dưng đưa tay nắm lấy tay cha, nghị sĩ Sherman thì thào.

— Chúng ta không đồng chung một ý tưởng… nhưng ba cho gọi con về đây bởi vì ba muốn nói cho con biết… trước khi ba chết là ba không có ý chống lại con… những gì mà con bất đồng với cha trước công chúng… Một giọt máu đào hơn ao nước lã… ba muốn con hiểu điều đó trong lương tâm con.

Joseph nhìn cha trân trối, các ngón tay của cha trong lòng tay anh lạnh giá và cứng còng như tay của một người thật sự đã chết, nhưng dù đang gần kề với thần chết, sự kiêu căng của Thượng Nghị Sĩ Sherman vẫn không bỏ đi được. Ông đã cho gọi con về đây để gia ơn, bỏ lỗi trong khi chính ông đã kết án con mình trước công chúng một cách đắng cay không thể nào tha thứ cho được. Joseph cất tiếng chua chát.

— Chúng ta lúc nào cũng khác biệt nhau hết ba à.

Nghị Sĩ Sherman gật đầu, đưa con mắt còn cử động được nhìn con.

— Con lúc nào cũng khác hẳn với Chuck và Guy… Ba nghĩ là con có nhiều nhạy cảm hơn, con giống mẹ con nhiều hơn. Con lúc nào cũng muốn lánh xa ba.

Bàn tay lạnh ngắt của Nghị Sĩ Sherman cử động nhẹ trong tay Joseph.

— Nhưng về những mặt khác con lại rất cứng rắn. Chuck và Guy đã chết, giờ thì chỉ còn lại có mình con.

Joseph chợt thấy mình có cơ hội để nói lên những điều mà anh hằng mong muốn từ lâu nay. Anh cúi đầu gần bên mặt cha.

— Phải chăng cái chết của anh Chuck đã làm cho ba không yên lòng từ nhiều năm nay?

Con mắt còn cử động được của Nghị Sĩ Sherman khép khẽ lại, cả căn phòng chỉ còn nghe được tiếng khàn khàn giận dữ của ông ta.

— Ba đã cố gắng cứu nó… ba đã làm hết mọi cách.

Nghị Sĩ Sherman chớp mắt nhìn con mờ lệ.

— Con biết như vậy không Joseph?

Joseph nhìn lại cha ngờ vực, một lúc sau anh quay mặt về chiếc cửa sổ có treo một dãy màn thấp.

— Chuck đã có được những điều mà nó muốn. Nó rất cứng rắn, quá cứng rắn và đầy can đảm, đầy nghị lực và ý chí để thành công, cho nên cái chết của nó quả là một thiệt thòi lớn lao. Con đừng bao giờ quên đi điều đó nghe Joseph. Ba nghĩ nó đã cứng đầu như cha già của nó, như út Guy vậy, nhưng đó không phải là lỗi lầm tai hại mà một người đàn ông phải chịu đựng, ba không nghĩ như vậy.

Giọng nói của Nghị Sĩ Sherman không còn mạch lạc, khi trầm, khi bổng theo nhịp thở đau đớn của mình trong khi đó Joseph chợt nghe trong lòng anh bùng lên cơn giận đến cực điểm. Anh thả tay cha mình ra và đứng lên khỏi ghế, cất giọng thật mãnh liệt, nhưng không lớn tiếng, khiến Nghị Sĩ Sherman phải khó nhọc đưa mắt nhìn theo anh.

— Ba đã lầm khi so sánh anh Chuck với Guy. Ba đã lầm thật lớn mà ba không biết.

Con mắt còn lại của Thượng Nghị Sĩ Sherman nhìn thẳng vào mặt Joseph một thoáng đầy u uẩn.

— Ba biết, ba biết… Josseph, con không phải nói với ba điều này… Không có ai có thể so sánh được với Chuck, không có ai hết…

Thình lình bỗng gương mặt của Thượng Nghị Sĩ Sherman nhăn nhó đau đớn. Ông lắc đầu qua lại trên mặt gối từng cơn. Nhìn thấy sự đau đớn của cha trước cái chết, Joseph chợt nghe cơn giận dữ trong người mình dịu xuống như một quả bóng xì hết hơi, trong khi đó nỗi ước ao quyết hạ được cha mình cũng biến thành nỗi bồn chồn thương hại. Joseph nghĩ cha mình đã lừa dối những người khác lâu nay về vai trò của mình trước cái chết của đứa con trai thân yêu, cho đến giờ đây trước khi từ giã cuộc đời, ông vẫn còn tin tưởng thật nhiều vào sự tự dối đó với chính mình. Có thể ông phải làm như vậy để có thể chịu đựng được với lương tâm của mình. Nhưng dù cho vì lý do nào đi nữa thì ông cũng vẫn không thể tự hào được sau bức tường ảo vọng của riêng mình. Ngay như lúc này đây, nằm chờ chết, ông vẫn cô đơn và ngăn cách với các ảo tưởng của mình mà suốt đời ông đã phải gánh lấy ngay giữa gia đình của mình.

Nhìn thân xác tiều tụy của cha sắp lìa trần, Joseph bỗng chợt nghĩ tới một điều đáng buồn khác, là mình cũng không khác gì người đàn ông đang nằm đó. Suốt đời lúc nào cũng đeo đuổi theo những nghịch lý của cuộc đời mình. Mình đã tưởng mình như một đứa trẻ bị một người cha đui mù, không tình cảm, lúc nào cũng nhìn đời qua nhãn quang của tiền nhân dẫn dắt. Tiền nhân đã đến đây để bình định quốc gia này bằng một ý chí quyết định của thể xác. Mình đã luôn luôn tưởng tượng, cố đi ngược lại với tình cảm ngây ngất của chính mình, coi đó là điều tối thượng, trong khi đó chính mình lại làm cho con cái, em út mình chống đối lại mình. Cái lý tưởng lãng mạn điên cuồng đó đã làm cho mình phải tin tưởng là không có điều gì không thể không thực hiện được, nếu như thâm tâm mình chịu thẳng thắn với chính tâm hồn của mình. Nếu như mọi người đều đặt tình yêu lên hết mọi việc thì tất cả mọi thứ trên đời này sẽ hoàn toàn tốt đẹp, nhưng rồi những điều tin tưởng đó đã đưa tới đổ vỡ hoàn toàn, và sự đổ vỡ này lại vượt hẳn lên trên hết mọi đổ vỡ của cha mình nữa.

Lòng nặng buồn rầu với ý tưởng đang ào ạt kéo về thâm tâm tưởng chừng như bao phủ hẳn đi sự buồn rầu trước cái chết của cha, khiến Joseph vội vàng bước tới gần bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra bên ngoài sân cỏ chạy dài ra tận bờ sông. Đêm tối bên ngoài dày đặc, nhưng ánh sáng từ khung cửa sổ loang loáng chiếu ra ngoài khiến Joseph có thể nhìn thấy khu vườn lờ mờ ngoài xa. Anh đứng đó nhìn hoài cho đến khi mắt mình quen được với vùng nhạt nhòa ở đó. Anh tưởng tượng bên dưới các chòm cây ngoài kia bỗng dưng có người di động và anh cố thu hết mục quang theo dõi bóng đêm di động đó và chợt nghĩ không biết cái bóng dáng đang di động ngoài kia chỉ là tượng hình của ánh sáng từ bên trong đã không chịu hòa đồng với bóng đêm dầy đặc ngoài kia tạo nên hay không.

Đứng tại nơi này Joseph cũng vụt chợt nhớ đến việc cách đây khoảng ba tiếng đồng hồ, anh cũng đã đứng bên cạnh một chiếc giường như thể này tại Georgetown nhìn xuống gương mặt của đứa con trai còn lại duy nhất của mình hiện đang lạc lõng và xa lạ với anh không khác gì tình cảnh giữa anh và cha anh hiện tại. Joseph nghe toàn thân mình lạnh run. Thoang thoảng đâu đây, anh nghe tiếng thở của cha mình từ trên chiếc giường có chân trướng vang động to hẳn và khó khăn vô chừng, nhưng không hiểu vì một lý do nào đó đã khiến Joseph không quay người lại. Bỗng một tiếng thét oang oác vang lên phá tan bầu không khí u tịch của đêm trường từ bên ngoài vọng vào. Joseph phải đứng lui ra bên sau mấy bước khi từ bên ngoài cửa sổ, trong vùng bóng tôi âm u, dưới các chòm cây rậm rạp có một bóng đen từ đó vụt thoáng ngang qua cửa sổ rồi bay vụt lên cao. Con công lại cất tiếng tố hộ, tiếp tục vang động theo đường ống khói nghe chát chúa vọng thẳng từ bên trong lòng lò sưởi, cạnh chiếc giường có chân trướng một đống lọ nghe đổ ầm xuống, tiếp theo đó là tiếng vỗ cánh đì đụp của con chim cũng vang lên rõ ràng.

Ngay lúc này hơi thở của Thượng Nghị Sĩ Sherman cũng vụt đứt đoạn, ông bật lên một tràng ho rũ rượi và tắt nghẽn trong cổ họng, hơi thở khò khè, ngắt quãng vì chất nước trào lên cổ. Joseph vội chạy đến, quỵ bên cạnh giường nắm lấy tay cha mình, anh muốn nói lên một vài lời để an ủi cha với ý muốn đang vùng lên cùng một lúc với nước mắt từ hai khóe mắt ràn rụa, anh đau đớn nhìn khuôn mặt cha trong vô vọng. Toàn thân người bệnh giật lên từng hồi một lúc để sau cùng bất động, tấm thân nhợt nhạt đó trũng dần xuống đống mền gối rồi im lặng.

Joseph lặng lẽ quỵ bên cạnh cha một lúc lâu mới đứng lên bước ra cửa. Dưới chân cầu thang, Tempe đang đứng chờ anh tại đó từ lúc nào. Một tay đè lên miệng, Tempe kinh hoàng thì thầm hỏi:

— Tiếng gì nghe ghê vậy Joseph.

— Một con công té vào lò sưởi.

Joseph cầm lấy tay Tempe vỗ về, anh chợt nghe một thoáng ấm áp qua sự đụng chạm này.

— Không có gì đâu em. Cha anh đã đi rồi.