NĂM
Một người Nghị Viên thuộc đảng Bảo Thủ có tuổi với khuôn mặt quý tộc, tươi cười đưa ly rượu vang về hướng Naomi Boyce Lewis đang ngồi ở đầu bàn tiệc.
— Cô Naomi dễ thương ơi! Cô có biết là ngay lúc này đây, thế giới đang lắng tai nghe ngóng tình hình vừa xảy ra vào cái tuần lễ của mùa Phục Sinh này hay không?
Người Nghị Viên đang đưa ly rượu đỏ ửng trước mũi, như cố tình chọc ghẹo khứu giác của mình.
— Vậy mà bây giờ cô và Joseph ngồi đây tiệc tùng, đãi rượu Chateaux Latour tuyệt vời này do người cha quá cố thân yêu của cô tồn trữ dành riêng cho cô từ năm cô mới chào đời. Về việc này, tôi là người không tin rằng chúng tôi có quyền hưởng rượu quý này đâu.
Người Nghị Viên có tuổi khẽ khép mắt lại, đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm nhỏ ra chiều ngây ngất. Một giọng nói của một người đàn ông từ một góc bàn vang lên.
— Thật ông không biết mắc cỡ sao ông già Toby? Ông dám khai tuổi tác của một thiếu phụ ngay vào ngày sinh nhật của người ta như vậy sao?
Người Nghị Viên có tuổi vụt mở choàng đôi mắt của mình, nhìn vào một trong các chai rượu mang nhãn hiệu Latour có in rõ năm 1936 trên đó rồi đưa cánh tay còn lại vỗ lên trán mình với vẻ hài hước làm ra vẻ châm biếm và tức giận với chính mình. Cử chỉ này của người Nghị Viên làm cho mọi người có mặt tại bàn tiệc đều bật cười vang.
Naomi lúc bây giờ vô cùng tuyệt đẹp trong bộ đồ Correges màu trắng, để lộ đôi vai trần sạm nắng, làm tăng thêm vẻ đẹp đặc biệt của nàng. Mặc dù chung quanh đây ai cũng đã biết rõ số tuổi của mình, nhưng Naomi thật sự vô cùng sung sướng ở vào lớp tuổi ba mươi chín của nàng không thoáng một chút khó chịu, Naomi ưu ái đưa mắt tình tứ nhìn sang Joseph đang ngồi đối diện với nàng bên kia đầu bàn ăn.
Hàng chục ngọn nến leo lét trên các giá bằng bạc có chạm trổ huy hiệu của gia đình Boyce Lewis, chiếu ánh sáng lên hơn hai mươi khuôn mặt thực khách nổi tiếng gồm chính khách, nhân viên quản trị thành phố, các thành phần văn nghệ sĩ nổi tiếng tại Luân Đôn, các nhà xuất bản, các phóng viên ký giả đài truyền hình. Hầu hết những người khách thuộc phái nữ đều ăn mặc thật sang trọng với nữ trang đắt tiền lấp lánh dưới ánh đèn mỗi khi họ cử động đầu, cổ, và đôi tay của mình. Bên sau lưng họ, trên vách tường của phòng ăn này có treo nhiều bức hình lộng khung vàng, chụp toàn thể gia quyến từ nhiều thế hệ qua của giòng dõi Boyce Lewis, đã từng sống tại ngôi nhà vương giả ở khu công trường Belgraves cuối miền Đông của thành phố Luân Đôn này. Mọi người trong hình ai cũng đang nhìn xuống đám thực khách với vẻ hài lòng về buổi tiệc họp mặt ngày hôm nay lắm.
Gương mặt của người Nghị Viên có tuổi thuộc đảng Bảo Thủ bỗng dưng nghiêm trang lại, ông cất tiếng trịnh trọng.
— Tôi không muốn làm buổi tiệc sinh nhật hôm nay của cô kém vui đi, tuy nhiên, ngay lúc này đây, khi chúng ta cùng chung vui vẻ tại nơi này, chúng ta vẫn không làm sao quên được cái sự kiện là trong thời gian gần đây, chúng ta đã phải chứng kiến nhiều tin tức không tốt đẹp gì đang đổ đồn đến cùng một lúc. Tiến sĩ Kissinger đã đưa ngón tay cái chúc xuống, sau khi tới lui không biết bao nhiêu lần ở Trung Đông để giải quyết vấn đề Ai Cập và Do Thái, trong khi đó vua Faisal lại bị mưu sát. Sớm muộn gì đây Trung Đông cũng sẽ bùng lên máu lửa nữa. Nội các Bồ Đào Nha bây giờ lại có chân của Cộng Sản, như vậy chúng ta lại có các tay điệp viên chính thức nằm trong Tổ Chức Phòng Thủ Bắc Đại Tây Dương rồi. Ngoài vấn đề đó ra, đảng Cộng Sản Việt Nam lại xuất hiện khắp nơi và xem chừng họ sẽ tới Sài Gòn trong vòng một tuần lễ nữa chứ không lâu đâu.
Joseph mỉm cười chống đối:
— Có lẽ chuyện Bắc Việt tới Sài Gòn sẽ xảy ra lâu hơn. Hà Nội đã tung ra mười tám Sư Đoàn trong trận công kích này, nhưng ông Thiệu cũng đang củng cố lại lực lượng dọc theo các miền Duyên Hải và chung quanh Sài Gòn mà.
— Chương trình Việt Nam hóa của Nixon không phải để giúp cho miền Nam Việt Nam đủ sức để tự vệ hay sao? Các điều khoản đầy quỷ quyệt mà Kissinger đã bỏ công đàm phán tại Paris chỉ mới xảy ra có hai năm thôi - và các chuyện này bộ giúp được Thiệu chống đỡ lâu hơn được sao?
Joseph nhún vai:
— Chương trình Việt Nam Hóa chỉ làm tăng số lượng binh sĩ và chỉ thay thế số lượng vũ khí bị hư hỏng mà thôi. Tinh thần chiến đấu của binh sĩ ở đó đâu có tốt đẹp gì hơn đâu. Việc ông Thiệu bỗng dưng quyết định rút quân ra khỏi các vùng cao nguyên thì không ai biết được y muốn gì? Có lẽ y bị ám ảnh về cái kinh nghiệm của Pháp ở Điện Biên Phủ. Y đã hết hồn khi thấy quân Bắc Việt cắt đứt Sư đoàn 23 của y khỏi căn cứ tiếp vận quá xa. Bây giờ thì cuộc rút quân của y đã gây ra một sự xáo trộn kinh hoàng rồi. Binh sĩ và dân chúng ùa nhau kéo chạy về Nam loạn đả.
Người Nghị Viên già đưa mắt nhìn qua Naomi:
— Một cuộc đổ máu kinh hoàng. Đây là chỗ cũ của cô, phải không Naomi? Cô có định bay qua đó để viết về nỗi thống khổ và chết chóc lan tràn này không?
— Văn phòng của tôi suốt ngày hôm qua bàn cãi loạn xà ngầu về việc lấy tài liệu cuối cùng này. Đại khái như việc Giã Biệt Sài Gòn vậy. Người ta muốn tôi qua đó, nhưng tôi chưa quyết định gì cả.
Naomi lại nhìn qua đầu bàn bên kia, cười với Joseph:
— Bây giờ tôi không biết tôi có muốn qua tận mãi bên đó để phải bỏ ông chồng của tôi thui thủi một mình lại nhà như thế này không?
Người nghị viên cười khịt khịt:
— Tội nghiệp cho ông chồng này thiệt. Hãy nhìn màu sạm nắng California trên người của ông ấy kìa. Ông ấy chưa nếm mùi mùa Đông của chúng ta mà. Cứ ở mãi bên đó đánh quần vợt và đi bơi không mà thôi, cho nên tôi cũng không phải thắc mắc gì nếu như cô có hỏi ý kiến của tôi, vì tôi đã thấy ông ấy an toàn trên xa lộ lắm. Tất cả công việc đòi hỏi để viết một cuốn sách nói về vai trò tương lai của Hoa Kỳ tại Á Châu chỉ là cái cớ để tìm cuộc sống cho an nhàn hơn mà thôi.
Người Nghị Viên có tuổi đưa mắt nhìn ba người giúp việc cùng mặc đồng phục đen, đầu đội mũ trắng với tấm khăn choàng trước ngực đang bận rộn thu dọn chén bát trên bàn.
— Ngoài việc thui thủi một mình ra thì chắc chắn ông chồng nầy sẽ không phải làm việc gì khác nữa, cho nên nếu cô có quyết định qua bên đó và ông chồng yêu quí của cô thật sự có cần người chăm sóc thì tôi sẽ tình nguyện thỉnh thoảng đến đây hoặc xuống tuốt dưới căn nhà ở mạn đồng quê của hai người dưới Sussex để phụ mở thêm vài chai Latour cho ông ấy đỡ buồn.
Hai bờ vai của người Nghị Viên rung lên theo nhịp cười rộ của mình một cách thân mật khiến mọi người chung quanh đây đều cất tiếng cười theo.
Ngay lúc này thì một căn phòng bên cạnh bỗng có tiếng điện thoại reo vang và sau đó người giúp việc bước vào, đến bên cạnh Naomi thì thầm vào tai nàng. Naomi vội vã đứng lên. Một người hầu rượu bước vào, trên tay bưng một khay rượu đang bận rộn đãi khách. Vài phút sau đó thì một người giúp việc khác đến báo cho Joseph biết là Naomi muốn nói chuyện với anh về vấn đề nàng đang có điện thoại. Joseph đứng lên xin lỗi thực khách rồi bước sang phòng kế cận, nơi anh làm việc, có chưng bày những cảnh trí Á Đông mà anh mang từ Cornell sang đây.
— Đây là điện thoại của hãng. Họ đang bàn về hiện trạng Việt Nam. Người ta mới nhận được tin cho biết là Thiệu đã bỏ Huế mà không đánh nhau gì hết cả. Rồi đây sẽ sớm tới Đà Nẵng. Các binh sĩ chính quyền đã hỗn loạn đánh nhau bằng lựu đạn để giành chỗ trên phi cơ để di tản. Họ cho biết đã có tới phân nửa binh sĩ miền Nam bị chết, bị thương, hoặc bị bắt làm tù binh, số còn lại bỏ hết quân trang, vũ khí chạy hết về Nam.
Joseph lắc đầu chết điếng trước những điều anh vừa nghe được:
— Vậy nếu em có đi Sài Gòn thì hãy chuẩn bị nhanh lên cho kịp.
— Vâng, chính vì vậy mà họ gọi em. Họ muốn một đoàn quay phim và một giám đốc qua bên đó vào sáng sớm ngày mai.
— Vậy em trả lời với họ như thế nào?
— Em bảo là sẽ gọi lại cho họ vào khoảng mười phút.
Naomi cầm lấy tay chồng:
— Anh nghĩ xem em phải làm gì?
— Em nên đi qua bên đó. Em muốn qua bên đó mà, phải không? Sài Gòn lúc nào cũng quyến rũ em hết mà!
Naomi bóp nhẹ các ngón tay của chồng và đưa mắt nhìn vào mặt Joseph, mỉm cười:
— Em nghĩ những chữ “từng quyến rũ” là những chữ rất phù hợp đối với em, nhưng lúc này em không còn tin tưởng vào những chữ này nữa. Em bây giờ đã có anh.
Naomi ngừng nói, khẽ cau mày:
— Em đang bị khó xử giữa chuyện quyết định đi hay ở lại với anh.
— Em chỉ qua đó có một hay hai tuần thôi mà.
Naomi vuốt nhẹ tay chồng, mắt nhìn xuống đất:
— Em biết, nhưng Joseph à, không phải chỉ có vậy thôi đâu. Nếu như em có đi, thì em cũng sẽ quyết định đây là lần cuối cùng mà thôi. Em nghĩ rằng với ngày sinh nhật thứ ba mươi chín của mình hôm nay, thì một người đàn bà ở vào lứa tuổi đó phải bắt đầu nghĩ tới một hoặc hai điều hệ trọng, thí dụ như con nhỏ ba mươi chín tuổi đầu phải suy nghĩ xem lúc này có phải là lúc mà nó phải bỏ đi những chuyện ta bà trên thế giới và phải nghĩ tới… nghĩ tới các chuyện khác nữa trước khi tất cả sẽ trở thành muộn màng.
— Các chuyện khác?
Joseph mỉm cười hỏi vội với giọng đầy thắc mắc:
— Chuyện này hiện giờ rất đang thịnh hành ở đây đó, Joseph à. Một số bạn bè cùng trang lứa với em ở Sherbourne bỗng dưng bắt đầu thực hiện rồi đó, ngay cả những đứa lớn tuổi hơn em nữa.
— Họ làm gì?
Gương mặt của Joseph càng đầy vẻ thắc mắc, trong khi đó Naomi nhìn chồng cười bí hiểm.
— Có con anh à. Có con khi họ ở vào tuổi trên ba hoặc bốn mươi. Em biết là em đã già rồi, nhưng người ta sẽ khám nghiệm đủ thứ hết để biết chắc mọi việc đều tốt đẹp. Anh có nghĩ là em sẽ lo toan được hay không?
Joseph bật cười rồi đưa tay vuốt lên làn áo bóng loáng trên người Naomi với cử chỉ thật chiều chuộng, anh nói khẽ:
— Anh nhất định phải tin là em có thể làm được bất cứ chuyện gì em muốn, nhưng anh cũng đâu biết rõ ràng con khỉ già này còn làm được trò trống gì nữa không.
— Sao lại vô lý quá như vậy được?
Naomi vụt thoát ra khỏi vòng tay ôm của chồng, đưa mắt nhìn lên gương mặt của Joseph một lúc. Mái tóc của Joseph bây giờ đã bạc trắng, nhưng thân thể anh vẫn đầy vẻ hiên ngang trong bộ đồ khéo may của tiệm Swile Row và làn da sạm nắng California của anh vẫn làm Joseph trông trẻ hơn tuổi tác của mình rất nhiều.
— Anh còn ngon lành hơn nhiều người chỉ bằng nửa số tuổi của anh mà thôi, anh biết rõ điều này mà, mặc dù trên vai anh còn có thêm một lỗ đạn nữa.
Naomi cười thật to, đưa tay vuốt ve ngực chồng:
— Chỉ có em, em làm cho cả hai phải lo lắng mà thôi.
Ngọn lửa trong lò sưởi của căn phòng nhỏ này đang lụn dần, Joseph quay người cầm lấy thanh sắt, đẩy các khúc củi trong lò. Ngọn lửa vụt bùng cháy lên cao, tỏa ánh sáng, soi rõ khuôn mặt của hai người. Joseph quỳ xuống cạnh đó mơ màng, gương mặt anh chợt không được vui mấy. Lửa trong lò sưởi sau đó lụn dần xuống thật mau, anh cất tiếng không giấu được sự buồn bã trong lòng.
— Naomi, một đôi lúc anh có cảm tưởng mình như các khúc củi trong lò này vậy, bên ngoài cháy sáng rực rỡ, nhưng bên trong có khi trống rỗng.
Naomi vụt quỳ xuống bên cạnh chồng, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Joseph, quay đầu chồng nhìn thẳng vào mặt mình.
— Joseph, anh không được nghĩ bậy như vậy nữa, anh không được như thế.
Joseph vùng đứng lên:
— Anh xin lỗi em. Thôi được, để sau khi em về lại rồi chúng mình sẽ tính chuyện này. Nếu em không chịu đi, rồi em sẽ tiếc cho mà coi.
Joseph nhìn lại vợ, mím cười:
— Ít nhứt khi em đi anh cũng có thì giờ về đồng quê tiếp tục cho xong cuốn sách của anh và suy nghĩ về trái bom mới đây của em nữa.
Naomi mỉm cười với chồng, nhưng thình lình khuôn mặt của nàng bỗng trở nên nghiêm trang:
— Joseph, anh cổ thể đi Sài Gòn chung với em không? Không phải đi làm, mà chỉ đi chung với em mà thôi.
Joseph lắc đầu:
— Naomi, em dư biết Sài Gòn bây giờ đối với anh không còn nghĩa lý gì nữa cả, chỉ toàn những chuyện đau buồn, quỷ quái của quá khứ mà thôi.
Naomi im lặng nhìn chồng một lúc rồi gật đầu hiểu biết, hai người cùng bước ra cửa phòng, nhưng bỗng dưng Naomi dừng bước quay lại trước khi Joseph kịp mở cửa, nàng đặt tay lên ngực chồng, miệng mỉm cười tinh quái:
— Chút nữa, khí khách khứa ra về hết, dù anh có đủ thứ chuyện để suy nghĩ trong đầu óc lúc này đi nữa, anh vẫn phải nghĩ tới một món quà sinh nhật cho em bằng cách hai chúng ta cùng đi thẳng vào phòng ngủ và bắt đầu thử thực hành cái ý nghĩ mới đây của em được không? Hay là chúng ta giả đò làm như vậy cũng dược.
Joseph thật sự rúng động trước những lời nói của vợ, anh đưa hai tay ôm chặt Naomi vào lòng, khẽ khép mắt lại để thường thức làn da mịn màng cùng thân thể tràn đầy và mái tóc dài óng ả của vợ. Mãi một lúc lâu sau, hai người buông nhau ra. Joseph đưa tay mở cửa rồi trở ra bàn tiệc lúc này vẫn còn đầy tiếng cười nói và mù mịt khói thuốc trong khi đó người hầu rượu vẫn còn lăng xăng tiếp khách.
Lúc bước ra khỏi cửa phòng, Joseph còn nghe tiếng vợ gọi điện thoại cho hãng truyền hình và bảo cho họ biết nàng sẽ đáp phi cơ đi Sài Gòn vào trưa ngày mai.