BẢY
Ba ngày sau, vào chiều ngày thứ hai 28 tháng 4 năm 1975. Bầu không khí bão hòa bao trùm cả Thủ Đô miền Nam Việt Nam. Những đám mây đen báo hiệu cơn mưa đầu mùa càng lúc càng dầy đặc thêm hơn, đang chực chờ trút nước xuống thành phố Sài Gòn từ tảng sáng hôm nay, và mặc dù mưa lũ như sẵn sàng trút xuống, nhưng mưa vẫn không chịu rơi, càng làm cho bầu không khí bên dưới thành phố càng lúc càng căng thẳng đầy ngột ngạt, và dưới cái ánh sáng ảm đạm của một ngày xấu trời như thế này, ba triệu dân của thành phố lại đang bị quân Cộng sản bao vây bằng thiết giáp và đạn pháo, cho nên người ta thấy rõ nỗi lo sợ in hằn trên nét mặt của mọi người dân thị tứ.
Từ trung tâm thành phố, Joseph hối hả chạy bộ về Dinh Độc Lập. Từ đàng xa, Joseph có thể nghe tiếng súng đại bác của Bắc quân gầm gừ bắn vào phi trường Biên Hòa cách đây gần ba mươi cây số. Tiếng súng đại bác vang rền, thỉnh thoảng lại được chen vào bởi các tiếng nổ lớn nghe thật gần của sấm sét, khiến mọi người càng thêm hốt hoảng.
Dân chúng Sài Gòn đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy mây đen, rõ ràng họ đang lo sợ không biết lúc nào tới phiên cái thành phố này bị ăn đạn pháo binh của Cộng Sản Bắc Việt.
Sau một tuần lễ với nhiều giao động vì chiến cuộc càng lúc càng gần tới cửa Thủ Đô, dân Sài Gòn lúc này thật sự lo sợ cho số phận của mình, bởi ai nấy cùng đều hiểu rằng, với hai mươi mốt Sư Đoàn Bắc quân đang bao vây chung quanh thành phố thì một sư Đoàn của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa sẽ không làm sao cho họ có thể tin tưởng là binh sĩ miền Nam có thể bảo vệ Thủ Đô này cho được. Đứng trước một tình hình quân sự vô cùng bất lợi như vậy, Chính quyền yếu ớt của Việt Nam Cộng Hòa lại phải chuẩn bị sự chấp chánh của một Tân Tổng Thông thứ hai trong vòng sáu ngày với hy vọng Tân Tổng Thống sẽ được Cộng sản chấp thuận, nhưng cũng cùng lúc đó, các tin tức đồn đãi về một cuộc di tản được loan truyền đi khắp nơi. Chỉ có một số ít người vẫn còn tin tưởng vào ván bài chính trị cuối cùng sẽ cứu được Sài Gòn.
Các tay đầu sỏ Hà Nội đã tận dụng hết tiềm lực để điều động toàn bộ lực lượng quân sự vào vị trí, và họ đã thận trọng sử dụng lực lượng này trong hai tuần lễ cuối cùng của tháng Tư với âm mưu đập tan được guồng máy cai trị của Miền Nam.
Để bảo đảm cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không rời khỏi nước làm bất lợi cho Cộng Sản trong trường hợp Nguyễn Văn Thiệu thoát được ra nước ngoài rồi sau đó ông ta có thể thành lập chính phủ lưu vong và sẽ gây trở ngại cho Cộng Sản trong việc kiểm soát miền Nam về sau, vì vậy Cộng Sản đã ra lệnh cho đại diện của họ tại trại Davis ở Tân Sơn Nhất tung tin ra rằng Cộng sản sẽ chấp nhận một giải pháp hòa đàm nếu như Thiệu chịu từ chức, nhưng sau khi gạt được Washington để ép buộc Thiệu từ chức, Cộng Sản lập tức đưa ra các đòi hỏi mới. Họ bắt buộc người kế vị Thiệu là Phó Tổng Thống Trần Văn Hương phải nhường chức vụ lãnh đạo cho một khuôn mặt Trung Lập là Dương Văn Minh, và vì thấy sự việc tránh cho Sài Gòn khỏi bị tàn phá quá mong manh, nên Việt Nam Cộng Hòa phải đành chấp nhận điều kiện của Cộng sản.
Lễ tuyên thệ nhậm chức Tân Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa của Minh Cồ được tổ chức vào buổi chiều hôm nay, và Joseph đã hối hả đến đây sau năm giờ chiều một chút, nhưng vẫn còn kịp để chứng kiến vị Tướng Phật Giáo, người từng giữ vai trò chủ chốt trong âm mưu của Hoa Kỳ lật đổ ông Ngô Đình Diệm ngày xưa.
Tướng Dương Văn Minh với gương mặt buồn bã, bước tới, bước lui tại phòng khánh tiết Dinh Độc Lập, căn phòng rộng lớn này được trang hoàng với thảm nhung, màn gấm cùng các vòm đèn bằng thủy tinh đắt tiền, hiện đang có sự hiện diện của nhiều khuôn mặt chính trị, dân sự và quân sự, từng có thành tích chống lại chế độ Nguyễn Văn Thiệu ngày xưa.
Mọi người đều lặng lẽ theo dõi khi Tướng Minh bước đến một bục gỗ có treo phía trước một tấm quốc huy do chính tay ông ta thiết kế. Tấm Quốc huy này vẽ một bức hình quẻ Âm Dương hòa hợp, tiêu biểu cho nền triết lý Á Đông, nó còn nhấn mạnh đến tâm nguyện của mình trong việc hòa giải với kẻ thù nữa. Joseph từ sau đám đông, lách mình qua hàng trăm ký giả, phóng viên để đến gần toán quay phim của Naomi lúc này đang điều khiển việc thu hình cho diễn tiến của buổi lễ nhậm chức này. Tay cầm chiếc nón sắt, trên người Naomi có mặc một chiếc áo giáp giống như hầu hết các phóng viên và ký giả hiện có mặt tại nơi này để có thể an toàn tới lui giữa các vùng giao tranh mà giờ đây chỉ còn cách không xa trung tâm thành phố này bao nhiêu. Mọi người đều lắng nghe tiếng của Minh Cồ đang đọc bài diễn văn nhậm chức. Joseph cũng chăm chú nghe với hy vọng nhờ vào sự lãnh đạo mới này, anh có đủ thì giờ để tìm ra tung tích của Trinh. Tướng Minh cất tiếng với giọng đầy xúc động:
— Quí vị đều biết tình hình bây giờ rất vô cùng nghiêm trọng. Thảm cảnh đang xảy ra từng phút, từng giây một, trên đất nước của chúng ta, và chúng ta hiện đang trả giá rất đắt cho các lỗi lầm này bằng xương, bằng máu của chúng ta. Tôi vô cùng khổ tâm trước tình thế này, và tôi nghĩ rằng tôi phải đứng ra gánh lấy trách nhỉệm tìm kiếm một giải pháp ngưng bắn và đem lại hòa bình theo đúng tinh thần của hiệp Ba Lê. Những ngày sắp tới đây sẽ vô cùng khó khăn. Tôi không thể hứa hẹn gì nhiều với quí vị được.
Joseph lắc đầu thất vọng, trong khi đó Naomi nhìn thấy gương mặt của chồng xám nhạt vì mệt mỏi. Kể từ khi đặt chân đến Sài Gòn trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ đã qua, Joseph đã ngủ rất ít. Suốt ngày cũng như đêm. Joseph chạy khắp nơi trong thành phố để tìm kiếm các sào huyệt cũ của Việt Minh và Việt Cộng. Liên lạc khắp hang cùng ngõ hẹp, dọc theo các con kinh trong thành phố. Anh cũng đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua chuộc những người bồi bàn, gác cửa khách sạn tại Continental cũng như Caravelle, những người mà Joseph biết rõ họ là những điềm chỉ viên cho Việt Cộng từ lâu. Joseph còn hứa tặng cho họ thật nhiều tiền, nếu như ai có thể giúp cho cho anh liên lạc được với Đặng Thị Trinh, một cán bộ trong chính phủ lâm thời, mới rời Hà Nội cách đây năm ngày để nhận nhiệm vụ mới tại Sài Gòn.
Joseph đã nhét nhiều tờ giấy một trăm mỹ kim vào tay họ, một đôi khi anh còn lén lút đưa những bức hình mà anh chụp chung với Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp khi còn là nhân viên OSS hồi năm 1945. Trong cuộc tìm kiếm Trinh vô vọng này, Joseph đã không ngại ngùng nói dối đủ hết mọi chuyện, đại loại như nói cho người ta biết anh là một người viết sách bênh vực Cộng Sản, anh đặt điều nói cho người ta biết sở dĩ anh muốn tìm Trinh cho bằng được là vì Trinh có mang theo nhiều tin tức quan trọng mà cấp lãnh đạo của đảng Lao Động ở Hà Nội muốn Trinh giao lại cho anh để anh viết bài, cho nên việc gặp Trinh khi nàng vào tới Miền Nam này rất vô cùng quan trọng cho Đảng và Nhà Nước. Thường thì những người giúp việc tại các khách sạn khi nghe những điều này, họ đều tỏ vẻ hoài nghi, nhưng Joseph đã bỏ ra rất nhiều tiền chi cho họ nên họ đã cho anh biết nhiều nhân vật cùng nhiều địa chỉ để anh tìm đến.
Từ đó, Joseph bôn ba tìm kiếm theo các đường dây chỉ huy dẫn anh từ các hẻm hóc bùn lầy nước đọng đến các chiếc xuồng bên dưới các dòng sông, lạch hôi hám khắp cùng thành phố. Tại các hang cùng, ngõ hẹp mà Joseph đặt chân đến, đâu đâu người ta cũng thận trọng cho anh biết những điều không mang lại một kết quả nào. Joseph cũng không màng hiểm nguy khi đang đêm anh phải lặn lội đến các làng bên ngoài nội vi thành phố, khi có người chỉ cho anh tới đó để gặp các cấp chỉ huy cao hơn trong hàng ngũ Việt Cộng, nhưng đến hôm sau thì Joseph đành bỏ cuộc khi anh nghĩ rằng mình đã lên đến cấp trung trong hàng ngũ của Cộng Sản tại nơi này rồi và vẫn không một ai biết gì về Trinh hết cả.
Vào ngày chúa nhật, Joseph cũng đã bỏ thì giờ để tham dự tất cả các buổi thánh lễ tại Vương Cung Thánh Đường, nơi mà nhiều năm trước Việt Cộng thường hẹn gặp các ký giả tại đây mỗi khi họ cần đến, nhưng rồi công việc này vẫn không mang đến một kết quả nào. Sang ngày kế, sự thất vọng của Joseph càng lúc càng gia tăng, anh quyết định lên gặp những người Cộng Sản đang có mặt tại Trại Davis ở Tân Sơn Nhất. Sau khi hiệp định Ba Lê được ký kết thì tại đây có khoảng hai trăm đại diện Quân Đội Nhân Dân Bắc Việt cư ngụ chung với một số cán binh Việt Cộng thuộc Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Trên lý thuyết những người này đại diện cho Cộng sản để giám sát việc thi hành hiệp định, nhưng thực tế thì các sĩ quan Bắc Việt đều được các tay tổ chính trị của Bắc Việt đội lốt, và ròng rã suốt hai năm trường, cứ mỗi sáng thứ bảy thì nhóm người này mở cuộc họp báo để tuyên truyền cho Hà Nội.
Trên đường đến trại Davis, Joseph nhìn thấy hàng hà sa số người Việt đang tụ tập càng lúc càng đông tại DAO, chờ đợi các chuyến bay C130 chở đi di tản. Các chuyến bay này lên xuống dập dìu để giải quyết việc di tản người tị nạn. Nhìn các khuôn mặt đàn ông, đàn bà và trẻ con hồi hộp chờ đợi để được đưa đi khỏi nơi này càng làm cho Joseph thêm bấn loạn, bồn chồn lo lắng. Trong lúc túng cùng này, Joseph quyết định nói sự thật lý do tại sao mình đi tìm Trinh cho một viên Đại Tá Bắc Việt chỉ huy tại trại Davis, anh đưa một tờ giấy viết tay có ghi tên họ của Trinh và lý do tìm kiếm của mình cùng với một tấm ảnh chụp hồi anh còn làm việc cho OSS. Viên Đại Tá mắt lươn đồng ý tiếp kiến Joseph nửa giờ sau đó. Y lặng lẽ ngồi nghe Joseph kể hết chuyện của mình rồi lắc đầu.
— Tôi không được biết những chuyện mà ông vừa kể.
Nói xong viên Đại Tá Cộng Sản cho người tiễn Joseph ra ngoài.
Lúc Joseph rời phi trường Tân Sơn Nhất thì số lượng người chờ phi cơ DAO càng đông đảo thêm hơn. Các binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ được đưa đến đây một tuần trước đang làm nhiệm vụ cảnh sát lo việc di tản. Họ phải vất vả vô cùng để giải quyết số người Việt đang hốt hoảng vất bỏ xe cộ giữa lối đi vào phi trường.
Từ phi trường trở về lại trung tâm thành phố, Joseph bị rơi vào cảnh kẹt xe tới hàng đoàn xe Quân Đội dập dìu. Sau cùng, anh phải bỏ chiếc xe mướn, để đi bộ. Đi lang thang một đỗi, Joseph lạc vào khu Bùi Phát, nơi mà tảng sáng hôm nay, đạn pháo kích của Cộng Sản rơi vào đây làm một số nhà cửa đổ nát. Khói lửa còn nghi ngút cháy tại nơi này, xác người chết cháy vẫn còn để nguyên tại chỗ trong lúc thân nhân đứng nhìn khóc tức tưởi. Lúc băng qua một góc đường, Joseph thấy người ta đang khiêng một nạn nhân bị cháy xém từ bên trong đống lửa khói tan hoang đó.
Anh vụt bàng hoàng khi thấy hai người lính nắm hai chân một nạn nhân cố kéo ra khỏi một đống gạch ngói đổ vỡ trong khi nạn nhân đã kiệt lực, chỉ còn rên khe khẽ mà thôi. Thần trí bỗng dưng báo cho Joseph biết đó là một đứa bé gái, anh vội vàng chạy đến cất tiếng la lớn can thiệp. Toàn thân đứa bé bị cháy đen, cả mái tóc cũng bị lửa thiêu rụi. Đôi mắt nâu mở thật lớn đang dáo dác nhìn chung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Joseph đưa tay giật chiếc bi đông nước từ một trong hai người lính và bảo họ bỏ chân nạn nhân xuống. Anh từ từ nhiễu vài giọt nước vào miệng nạn nhân, ngay lúc đó thì bên cạnh anh có tiếng rên rỉ nhỏ, Joseph đưa mắt nhìn sang bên cạnh và khám phá ra một nạn nhân khác áo quần bị cháy rụi, phần dưới thân thể mà anh tưởng là một chiếc quần đen của nạn nhân, thật đó là một làn da bị cháy đen. Đây là một thiếu niên trẻ, và mặc dù bàng hoàng với điều mình vừa khám phá, nhưng lòng Joseph cũng bỗng dịu xuống khi nghe được người thiếu niên khẽ rên lần cuối cùng rồi nằm yên bất động, trong khi hai người lính từ nãy giờ kiên nhẫn đứng chờ đợi bên cạnh đó vụt cúi đầu xuống làm công việc đầy đau khổ của mình, khiêng xác người thanh niên đi khỏi nơi này, Joseph lặng lẽ đứng lên giữa cảnh hoang tàn vì đạn pháo của Cộng Sản và vẻ đau thương của những người dân tại địa phương.
Bây giờ mọi người, kể cả Joseph, ai cũng đều nhận thức rằng, cuối cùng, chiến tranh cũng lan tràn tới thành phố, một nơi mà suốt ba mươi năm qua, lúc nào cũng an toàn giữa các trận chiến giao tranh đẫm máu xảy ra chung quanh đây. Trừ lần Tết Mậu Thân xảy ra cách đây bảy năm về trước và một lần bị pháo kích hồi năm 1971, Thủ Đô Việt Nam Cộng Hòa lúc nào cũng tương đối được yên ổn như một ốc đảo giữa một đại dương đầy phong ba bão táp vì chiến cuộc.
Ngày đã tàn dần, mây đen bao phủ khắp thành phố. Ai cũng cảm thấy ngày tàn lụn đang đến. Cái cảnh tượng người thiếu niên trẻ chết trước mắt, ám ảnh Joseph suốt trên đoạn đường tìm kiếm Trinh và nó trở thành một ấn tượng sợ hãi, kinh hoàng, đeo đuổi anh không thôi, cho tới ngay lúc này đây khi nghe bài diễn văn của Tướng Minh vừa đọc, Joseph thấy là tất cả những gì hiện dân chúng ở thành phố này đang nghĩ tới đều phù hợp với điều mà vị Tân Tổng Thống này đang nghĩ. Lần đầu tiên, Tướng Dương Văn Minh dùng chữ “Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam” để nói cho dân chúng biết là nhân dân bây giờ muốn Trung Lập hơn bao giờ hết, nhưng giọng nói này cũng cho người dân thây rằng ông ta rất ít hy vọng được Việt Cộng hay Bắc Việt sẽ nhượng bộ ngay trong lúc này, khi mà họ đang trên đà chiến thắng quân sự.
— Sự Trung Lập đòi hỏi thành phần Quốc Gia tôn trọng quyền sống của người khác. Chúng ta hãy cùng ngồi chung lại với nhau để tìm ra một giải pháp. Từ nơi này, tôi đề nghị chúng ta hãy ngưng ngay tức khắc các cuộc chém giết lẫn nhau.
Dương Văn Minh cố gắng xác định lời nói của mình, ông ngừng nói một thoáng rồi thở dài, mắt vẫn không nhìn lên, trong lúc mọi người ai cũng biết là Tân Tổng Thống đang nói chuyện trước một cuộc trực tiếp truyền hình, hiện đang có nhiều người trên toàn quốc theo dõi.
— Tôi hy vọng với tất cả tấm lòng chân thành của tôi là tất cả những đề nghị của tôi sẽ được những người anh em bên kia chấp thuận.
Ngay lúc này thì toàn thể sảnh đường bỗng dưng rung động vì tiếng nổ ầm ầm. Các vệt ánh sáng lóe lên bên ngoài bầu trời và các cánh cửa dẫn ra hành lang bị bật mở tung. Cơn mưa đầu mùa đang trút nước như thác đổ. Gió thổi làm tạt nước mưa vào tận bên trong phòng khách. Đợi cho người ta khép lại các cánh cửa, Tân Tổng Thống Dương Văn Minh cất tiếng cao hơn để lấn át tiếng gầm gừ của sấm sét và tiếng mưa đổ bên ngoài.
— Trong những ngày qua, thưa đồng bào, đồng bào đã có dịp chứng kiến một số người đã bỏ nước ra đi. Tôi xin nhắc nhở cùng đồng bào rằng, đây là quê hương yêu dấu của chúng ta. Hãy can đảm lên, ở lại, và chấp nhận số mệnh của dân tộc.
Tiếng sấm lại vang lên ầm ĩ từ bên ngoài vọng vào. Tổng Thống Dương Văn Minh chờ cho yên tĩnh trở lại rồi mới ngẩng đầu lên nhìn vào đám đông.
— Hãy ở lại để cùng chung xây dựng miền Nam Việt Nam. Xây dựng một nền Độc Lập cho Việt Nam dân chủ, Phú Cường, và Việt Nam sẽ sống với người Việt Nam anh em ruột thịt.
Dương Văn Minh đưa mắt nhìn hết đại sảnh. Một người có can đảm biết mình đang đứng ra gánh chịu tất cả phong ba bão táp của lịch sử sẽ đổ ập tới. Tướng Minh cất lời sau cùng.
— Xin cám ơn toàn thể đồng bào.
Nhưng toàn thể mọi người trong phòng khánh tiết không ai nghe rõ lời nói cuối cùng này, vì ngay lúc đó một tràng sấm thật dài vang rền từ bên ngoài vang vào ầm ĩ.
Đám đông từ từ giải tán, Naomi bước tới bên cạnh Joseph, đưa tay cầm lấy tay chồng vỗ về. Gương mặt Joseph đầy vẻ buồn bã, anh lắc đầu bỏ cuộc. Từ khi đến đây, Joseph đã nhiều lần gạn hỏi Naomi về tin tức mà nàng nhận được từ một nhà báo Pháp, và nàng đã kiên nhẫn lặp đi, lặp lại cho Joseph biết là một đứa bé gái tên là Trinh đã liên lạc với một đại diện của hãng thông tấn xã Pháp và kín đáo nhờ anh ta liên lạc với Joseph Sherman, đồng thời còn cho biết ông cậu của đứa bé đã dàn xếp để cho cô xâm nhập vào Nam với tư cách một cán bộ trong Chính Phủ Lâm Thời. Trinh đã cho biết là nàng rất sợ cho tương lai của mình ở ngoài Bắc khi Kim bị loại ra khỏi hàng ngũ Đảng như vậy. Quân Bắc Việt đang thắng thế ở miền Nam càng ngày càng thấy rõ rệt, cho nên Trinh cũng đã nghĩ rằng nàng sẽ không làm sao sống được tại miền Nam nữa, đó là lý do Trinh muốn tìm Joseph để anh giúp nàng rời khỏi Việt Nam. Đảng bộ không có một thông cáo nào về sự biệt tích của Trần Văn Kim. Nhà báo Pháp sau cùng nhận được một nguồn tin có giá trị cao, cho biết Trần Văn Kim đã chết vì tai nạn xe. Naomi nhỏ nhẹ lên tiếng:
— Joseph, anh đừng quá lo lắng như vậy. Có thể Trinh chỉ chậm trễ vì cuộc hành trình mà thôi. Có thể tại một số khu vực khác, Cộng sản cũng bị tình cảnh xáo trộn như ở đây vậy thôi.
Joseph không đáp lời vợ, anh đưa mắt nhìn ra bên sau lưng của Naomi lúc này dẫy đầy những khuôn mặt chính trị, đại diện dân cử, đang bu chung quanh thành từng nhóm, bàn tán xôn xao dưới các vại đèn tại phòng khánh tiết này.
— Việc gì vậy Joseph?
Naomi đưa mắt nhìn theo hướng nhìn chăm chú của chồng, cất tiếng hỏi:
— Trần Văn Tâm! Coi kìa, y đang nói chuyện với Tân Thủ Tướng. Y vẫn là một tay chính trị luồn lọt. Y đã biết cách chạy nhảy dễ dàng từ một vị thế ở với chính phủ Thiệu rồi ngả về phe Trung Lập.
Joseph bước vội đến bên cạnh Tâm. Trần Văn Tâm nhìn ngay ra Joseph, anh đưa tay cho Joseph bắt lấy.
— Thì ra anh đến đây chứng kiến đoạn cuối thảm kịch của đất nước này phải không, Joseph?
Trần Văn Tâm nói nhỏ đủ hai người nghe rồi mỉm cười buồn bã:
— Chúng tôi đã làm hết mọi cách, nhưng bây giờ không còn thế lực nào nữa. Với lễ nhậm chức hôm nay của Tân Tổng Thống, chúng tôi hy vọng có thêm chút ít thời gian nữa mà thôi.
Joseph gật đầu:
— Tâm, anh đã có chương trình nào riêng cho anh không? Bộ anh định nghe lời kêu gọi của Tổng Thống Dương Văn Minh ở lại để chấp nhận định mệnh của dân tộc hay sao?
Trần Văn Tâm cười ngặt nghẽo, đưa mắt nhìn khắp chung quanh căn phòng trước khi trả lời.
— Tôi cũng muốn đáp ứng lại lời kêu gọi đó, nhưng cũng như nhiều người khác, tôi sợ Cộng Sản sẽ ra tay. Tôi đã chuẩn bị cho vợ con tôi đi Thái Lan rồi.
Joseph thì thầm:
— Anh có tính đưa hết của cải của anh theo không?
Trần Văn Tâm lại cười với một thoáng bối rối:
— Việc phòng xa thì phải có, vâng có.
— Rồi anh tính làm sao để đi được? Ở phi trường bây giờ đông nghẹt người.
Gương mặt Trần Văn Tâm mỉm cười tính toán:
— Ông Đại Sứ của anh là bạn thân của tôi. Tôi lúc nào cũng ráng hết sức mình, anh biết rõ mà, để cho ông ấy thấy quan điểm riêng của tôi về mọi vấn đề, cho nên ông ấy đã bảo đảm cho tôi một chỗ trên trực thăng của ông ấy nếu như thật sự có di tản.
— Vậy thì anh làm thế nào để trút bỏ được các dấu vết của anh với chính phủ Thiệu?
Trần Văn Tâm lại gượng cười bẽn lẽn:
— Tôi khôn khéo từ chức Bộ Trưởng Thông Tin cách đây mấy tuần khi thấy gió đã đổi chiều, nhưng anh hãy cho tôi biết, có phải anh đang viết một cuốn sách khác nữa phải không? Và vì vậy anh phải trở lại đây một lần nữa giữa lúc đầy hiểm nguy như thế này, phải không Joseph?
Joseph lắc đầu:
— Không Tâm à. Sự thật thì tôi đến đây vì chuyện đã xảy ra cho Kim, em của anh ở Hà Nội. Tôi đã ân hận vô cùng khi nghe tin này.
Trần Văn Tâm thở dài, lắc đầu:
— Các việc liên quan đến cái chết của nó thật vô cùng kỳ lạ, nhưng tôi không hiểu tại sao cái chết của nó lại có liên quan đến anh?
— Có lẽ anh đã không biết là Tuyết và con trai của nó đã chết trong trận dội bom của Hoa Kỳ hồi lễ Giáng Sinh năm 1972. Con gái của Tuyết hiện vẫn còn sống, Kim, em trai của anh là người thân duy nhất của nó ngoài Hà Nội. Bây giờ thì Kim đã chết và Trinh đang trơ trọi một mình, nó rất lo sợ. Trước khi chết, Kim đã nói cho nó biết cách liên lạc với tôi qua một nhà báo Pháp có mặt tại Hà Nội và đã lo các giấy tờ cần thiết để Trinh âm thầm xâm nhập vào Sài Gòn với các cán bộ Bắc Việt khác.
Hai mắt Trần Văn Tâm mở rộng:
— Vậy anh tới đây để tìm nó và đem nó rời khỏi Vỉệt Nam?
Joseph gật đầu buồn bã:
— Nhưng tôi đã không tìm được Trinh, Tâm à. Tôi đã liên lạc hết tất cả mọi nơi mà tôi biết, nhưng vẫn không tìm ra được tung tích của nó.
Giọng nói của Joseph chợt đầy vẻ thất vọng não nề:
— Anh có quen biết với ai ở phe bên kia để giúp tôi không?
Mặt Trần Văn Tâm vụt thoáng lên một chút lo âu:
— Tôi không nghĩ là tôi có quen biết ai ở phe bên kia, tôi thành thật xin lỗi. Cũng như mọi người, tôi chỉ quen biết với những người trong phạm vi chức vụ của mình mà thôi.
Trần Văn Tâm làm một cử chỉ như muốn bỏ đi, nhưng Joseph đưa tay lên nắm lấy vai Tâm, quay người anh ta lại.
— Trinh cũng là máu mủ ruột thịt của anh mà Tâm. Một người như anh nhất định phải có liên hệ ít nhiều với Việt Cộng.
Joseph ngừng nói, thình lình thái độ của Joseph trở nên cương quyết.
— Có thể tôi sẽ nói cho ông Đại Sứ của tôi biết để ông ấy hủy bỏ chỗ máy bay của anh.
Gương mặt Trần Văn Tâm bỗng xanh nhợt, anh mỉm cười mất hết tự nhiên, hai mắt chăm chú nhìn vào gương mặt Joseph một lúc rồi trở nên hòa dịu.
— Tại sao anh không đến hỏi người bạn tại phòng giam đặc biệt toàn trắng?
Joseph nhìn Trần Văn Tâm chưng hửng:
— Anh biết gì về người đàn ông trong phòng giam đặc biệt đó?
— Em trai của anh, Guy có nói cho tôi biết là anh ấy đã dẫn anh vào phòng giam đó để nhận diện người tù nhân đó vì Guy nghĩ là anh có thể nhận ra người đó là người quen của anh ngày xưa ở ngoài Bắc, Guy nghĩ là anh biết ông ta nhưng không chịu nói ra tông tích của ông ấy.
Joseph lắc đầu không ngờ tới sự kiện mà Tâm vừa đề cập đến. Đã bảy năm qua rồi, kể từ khi Joseph đặt chân vào cái phòng giam đặc biệt đó, nơi mà Đào Văn Lạt ốm yếu, run rẩy vẫn còn bị giam cho tới ngày hôm nay. Joseph cất giọng không còn tin tưởng được nữa hỏi:
— Ông ta vẫn còn ở đó sao?
— Vâng, vẫn còn. Ông ấy vẫn cương quyết giữ ý của mình. Từ lâu lắm rồi, người ta không còn buồn thẩm vấn ông ấy nữa. Ông ta vẫn không chịu tiết lộ bất cứ chi tiết nào về sự tổ chức của Mặt Trận Giải Phóng, nhưng bây giờ hồi kết cuộc đã đến, có thể ông ấy sẽ đổi ý với một người đồng chí từng chứng tỏ lòng thành tín với mình ngày xưa.
Joseph lắc mạnh vai Tâm:
— Có lẽ tôi phải tìm tới đó. Anh hãy dàn xếp với các nhân viên an ninh của anh để tôi đến gặp ông ta. Anh hãy tắt hết các máy quay phim và máy vi âm chung quanh phòng giam đó giùm nữa nghe.
Trần Văn Tâm gật đầu lo lắng:
— Tôi sẽ gọi điện thoại ngay, anh về khách sạn và chờ tin tôi.