← Quay lại trang sách

CHÍN

Đường Sài Gòn đi Chợ Lớn dài khoảng năm, sáu cây số, nhưng Joseph phải mất cả tiếng đồng hồ mới tới nơi mình muốn được. Ngay vừa lúc rời khỏi khách sạn thì trời vụt đổ cơn mưa lớn, làm ngập lụt cả thành phố khiến cho mọi sự lưu thông đều bị chậm lại, mặt khác ở nhiều khúc đường người ta lại cho kéo nhiều lớp kẽm gai ngăn chặn lối đi và Joseph phải chọn các con đường khác để vào gặp người thương gia tên Wang.

Trời vẫn đầy ắp mây mưa. Tại một góc phố, các chiếc trực thăng bốc người ra Đệ Thất Hạm Đội ngoài khơi Nam Hải vẫn còn dập dìu lên xuống. Tại các cao ốc của Mỹ Kiều cư ngụ, người ta bắt đầu hôi của. Họ hò hét, quát tháo vang trời. Bàn, ghế, tủ, giường được ném từ trên lầu cao xuống đất bể tung tóe khắp mọi nơi. Một đôi khi, Joseph phải lách xe để tránh mấy đứa nhỏ đang hì hục khiêng nào tủ lạnh, máy giặt, máy lạnh. Một số đàn ông ôm trên tay đủ thứ rượu, trong khi đó các bà khệ nệ từng đống thịt được gói trong các gói giấy, rõ ràng các thứ này vừa được moi lên từ các tủ đông lạnh ở các nhà của Mỹ Kiều gần đây đã bỏ nhà ra đi. Chiếc xe mà Joseph đang sử dụng là chiếc Pontiac mà Naomi mướn để chở đoàn quay phim của nàng. Dọc theo lề đường, Joseph một đôi lần phải trở đầu xe tìm đường khác vì một số cảnh sát viên thỉnh thoảng đưa súng nổ về phía xe của anh không biết vì lý do gì. Trên đường cũng có nhiều quân nhân Việt Nam khơi khơi trút bỏ các bộ quân phục trên người giữa đường phố, họ chỉ chừa lại một chiếc quần cụt trên thân mà thôi. Vũ khí được vất bỏ khắp mọi nơi. Ở một vài nơi khác, Joseph cũng thấy một số xe cộ bị lính chĩa súng bắt ngừng lại để rút lấy xăng.

Khi Joseph đến đường Phong Phú thì trời đã tối hẳn. Một con hẻm được đắp cao giờ đã bị nước mưa tràn vào, làm ngập đầy bùn lầy và rác rến. Vì mệt nhọc, suốt mấy ngày liền chồng chất, nên Joseph đã mấy lần bị ngã trong ngả hẻm lầy lội này. Phải mất một lúc khá lâu, Joseph mới tìm được căn nhà mang số 15. Đây là căn nhà hai tầng, cũ kỹ, có hàng rào bên ngoài, nhưng ngay khi Joseph gõ cửa thì có một người Việt trẻ tuổi bước ra vừa mở cửa vừa càu nhàu, lẳng lặng đưa anh vào một căn phòng nhá nhem tối, leo lét ánh đèn sáp và nồng nặc mùi khói hương. Người thanh niên bỏ Joseph ngồi đó một lúc lâu mới thấy một người Trung Hoa đầu bạc trắng, xuất hiện ở cửa phòng. Joseph đi ngay vào vấn đề và người Trung Hoa lặng lẽ đứng nghe, trên gương mặt của y không lộ vẻ gì ngạc nhiên khi nghe Joseph nhắc tới người từng chỉ huy Mặt Trận Giải Phóng và đã bị bắt giam suốt tám năm dài. Đợi Joseph kể hết chuyện của mình, người đàn ông Trung Hoa lên tiếng:

— Mật báo viên của tôi tại Trung Tâm Cảnh Sát Trung Ương đã có cho tôi biết việc ông gặp “Người Rắn Hiểm Độc” trước khi ông tới đây và tôi đã chờ ông.

— Vậy ông có thể giúp tôi tìm Đặng Thị Trinh không?

Joseph hỏi nhanh. Người đàn ông Trung Hoa mỉm cười rồi chậm chạp lắc đầu như ngụ ý chế diễu sự ngu muội của Joseph.

— Ông Sherman à, có lẽ ông đã nghĩ rằng suốt hai tuần lễ vừa qua chỉ có một mình đồng chí Trinh xâm nhập từ ngoài Bắc vào đây thôi sao? Chắc ông dư biết là chúng tôi đã đưa hàng ngàn cán bộ và các toán xung kích vào đây trong thời gian qua.

— Nhưng chắc ông phải biết Đặng Thị Trinh được tăng phái ở nơi nào chứ?

Joseph phản đối với giọng đầy căng thẳng. Người Trung Hoa lại mỉm cười đầy vẻ thương hại. Dưới ánh nến bập bùng, người đàn ông cười để lộ hàm răng vàng sáng rực của mình.

— Danh sách từng cán bộ thì do các Chỉ huy Trưởng địa phương giữ ông Sherman à.

— Vậy liệu mình có thể liên lạc với họ để tìm kiếm không?

Người đàn ông Trung Hoa yên lặng quan sát gương mặt đầy lo âu của Joseph.

— Lực Lượng Giải Phóng Quốc Gia và các anh em miền Bắc của chúng tôi đang trên đà cuộc chiến thắng lịch sử này, thưa ông Sherman. Sau hơn ba mươi năm đấu tranh đẫm máu thì số mạng của một người nữ cán bộ đâu có gì quan trọng vào một đêm như thế này đâu?

Joseph nhìn người đàn ông hết hy vọng:

— Nhưng “Người Rắn Hiểm Độc” đã ra lệnh cho ông tìm cô ấy giúp tôi!

— “Người Rắn Hiểm Độc” có thể ra lệnh dễ dàng, nhưng thi hành lệnh lại là một việc hết sức khó khăn, và cũng có thể sẽ không thi hành được gì cả một khi trận đánh bắt đầu.

Người Trung Hoa trả lời cho Joseph, mắt nhìn anh không hề chớp, bỗng dưng y lại gật đầu:

— Nhưng tôi sẽ cố gắng xem sao? Ông hãy chờ tôi ở đây một lát.

Gã đàn ông nói xong quày quả bước ra khỏi phòng một cách im lặng như lúc y xuất hiện. Y bước xuống một dãy cầu thang dẫn xuống gian phòng bên dưới. Tại đây y đưa tay mở một cánh cửa dẫn vào một địa đạo, đưa đến một trung tâm truyền tin bên dưới lòng đất Phong Phú. Nơi đây hiện có một số chuyên viên người Việt đang ngồi đeo ống nghe trên tai, quay quần chung quanh một máy truyền tin mang nhãn hiệu Nga Xô, đang hối hả nhận và gửi các điện văn. Người đàn ông Trung Hoa nói chuyện với viên chỉ huy trung tâm một lúc rồi quay trở lại căn nhà của mình bên trên, nơi Joseph đang ngồi chờ đợi. Y nói:

— Ông Sherman, người ta đang liên lạc tất cả các đơn vị mới xâm nhập. Chắc phải mất một vài giờ nữa mới có kết quả. Hiện đang có nhiều công điện quan trọng hơn cần gửi đi và tiếp nhận, ông hãy trở về khách sạn của ông và chờ ở đó. Chúng tôi sẽ liên lạc với ông khi có tin.

— Nhưng nếu phải mất một vài giờ nữa thì có lẽ mọi việc sẽ bị quá muộn rồi.

— Chúng tôi chỉ có thể giúp được ông tới chừng đó mà thôi.

Giọng nói của người Trung Hoa rõ ràng là không thể nào để cho Joseph có thể đòi hỏi gì thêm hơn, cho nên lúc người thanh niên trẻ với gương mặt cau có xuất hiện thì Joseph đành lặng lẽ đứng lên đi theo anh ta mà không phản đối được gì.

Bên ngoài, trời đã tạnh mưa khi Joseph ra tới con hẻm lầy lội. Tiếng súng pháo kích bây giờ càng lớn hơn, xảy ra khắp mọi nơi. Joseph có thể nhìn thấy các ánh lóe của đạn nổ bùng lên bầu trời mạn Tây Bắc, phía phi trường. Tiếng động cơ các chiếc trực thăng khổng lồ lên xuống cùng tiếng gầm gừ của các phản lực cơ hộ tống vẫn ầm ĩ trong đêm tối.

Trên đường về gần tới khách sạn Continental, trên đầu chiếc xe của Joseph có một chiếc trực thăng của hãng Air America bay ngang. Trong lòng chiếc phi cơ này đang chở một tù binh ốm yếu, trước đây bị nhốt tại nhà giam đặc biệt tại Sở Mật Thám cũ của Pháp ngày nào, người mà cách đây năm mươi năm Joseph đã gặp lần đầu tiên tại Điện Thái Hòa vàng son của triều vua Khải Định. Bị bỏ bò lê dưới sàn trực thăng, hai tay Đào Văn Lạt vẫn bị còng và trên người vẫn mặc bộ đồ ngắn cũ nát. Đối diện với Đào Văn Lạt là người nhân viên an ninh có đôi mắt cú vọ, người đã đưa Joseph vào gặp Đào Văn Lạt lúc ban chiều. Lúc bây giờ người nhân viên an ninh đang mặc thường phục, anh ta mỉm cười nói với một nhân viên khác ngồi gần đó với giọng diễu cợt:

— Tao không tin là ông tù nhân im lặng này có thể biết được số hên của y đâu. Làm sao y tin được là y đang bay đi tìm tự do đây.

Đào Văn Lạt nhìn ra bên ngoài phi cơ qua khung cửa để trống không nói năng gì. Đôi mắt Đào Văn Lạt đầy mệt mỏi nhưng vẫn còn linh động, ngoài ra không có dấu hiệu nào cho thấy anh đang mừng rỡ như lúc anh nghe Joseph cho biết trận chiến đã đến hồi kết thúc như lúc ban chiều.

Ngay khi Joseph rời khỏi phòng giam thì tại cơ quan này, người ta được lệnh tha hết ba trăm tù chính trị đang bị giam giữ ở đây, riêng Đào Văn Lạt không có tên trong danh sách được tha, trái lại anh được chỉ thị phải được canh gác cẩn thận hơn và được dời từ phòng giam đặc biệt đến một phòng giam khác gần bên cửa khám đường. Sau đó độ nửa giờ thì một chiếc trực thăng đáp xuống bên sau khám đường và Đào Văn Lạt bị bịt mắt đưa lên phi cơ.

Chiếc trực thăng chở Đào Văn Lạt từ từ rời khỏi khám đường trong khi gã nhân viên an ninh với gương mặt cú vọ nhìn người tù nhân cười chua chát. Y cất tiếng châm chọc.

— Không có gì phải lo lắng hết đồng chí à. CIA Hoa Kỳ đã cung cấp cho đồng chí mọi thứ đặc biệt trong suốt tám năm qua, và họ mới ra lệnh chấm dứt việc giam cầm đồng chí cũng đặc biệt đó thôi. Hãy yên tâm đi.

Trời đã tối hẳn khi phi cơ bay ra đến vùng Duyên Hải, thẳng tới các chiếc tàu thắp đèn sáng choang của Đệ Thất Hạm Đội đang đậu ngoài khơi. Khi trực thăng bay gần đến các chiếc tàu dưới, gã nhân viên an ninh thúc tay vào bả vai trơ xương của người tù ra hiệu cho Đào Văn Lạt nhìn xuống bên dưới.

— Đó là những chiếc tàu sẽ đưa chúng tôi tới Hoa Kỳ để sống một cuộc đời mới. Còn dưới kia là biển Nam Hải. Biển rộng mênh mông và rộng hơn cái phòng giam trắng toát mà đồng chí đã sống ở đó suốt tám năm nay phải không? Liệu bây giờ đồng chí có chịu mở miệng nói chuyện với chúng tôi chưa? Nói cho chúng tôi biết đồng chí đang nghĩ gì về những điều này?

Trong lòng phi cơ lúc này chỉ có ánh đèn lờ mờ từ bên trong buồng lái, nhưng vẫn đủ sáng để cho người nhân viên an ninh thấy Đào Văn Lạt đang đưa cặp mắt thù hằn nhìn mình. Trên vẻ mặt đó, Đào Văn Lạt đã biết số phận mình rồi sẽ ra sao. Người nhân viên an ninh nhỏ nhẹ:

— Tôi chắc đồng chí đã đoán chuyện gì sẽ xảy ra rồi phải không? Và chắc đồng chí sẽ hỏi tại sao phải không? Từ xưa tới giờ đồng chí đã một mực không chịu tiết lộ điều gì cả. Nhưng những người bạn Hoa Kỳ cho rằng đồng chí biết quá nhiều. Có nhiều người Việt của chúng tôi âm thầm làm việc cho Hoa Kỳ còn kẹt ở lại, và đồng chí thì biết rõ họ là ai, cho nên đồng chí được thả Tự Do xuống biển.

Gã an ninh thình lình đưa cánh tay chụp lấy vai Đào Văn Lạt, đẩy anh ta vào thế ngồi xổm trước cửa trực thăng. Gã nắm lấy lưng quần Đào Văn Lạt, giựt tung chiếc quần đang mặc, xé nát:

— Đồng chí đâu cần thứ này để lội dưới biển?

Đào Văn Lạt co người, đưa tay che bộ phận bị cắt bỏ trong lúc lòng yêu nước nhiệt thành dâng cao quá độ cách đây bốn mươi lăm năm. Lạt nhoài người ra nhìn khoảng trống tối đen bên dưới phi cơ. Hai người lính an ninh nhìn Đào Văn Lạt đang luống cuống sợ hãi tràn lên khuôn mặt chắt chiu, nhưng dù có biết cuộc đời mình sẽ chấm dứt trong một vài phút tới đây, Đào Văn Lạt vẫn giữ gương mặt thản nhiên của mình, bằng cách nhìn vào khoảng trống không trên cao độ mười ngàn bộ với thái độ cứng cỏi đầy đối kháng mà suốt thời gian qua Đào Văn Lạt vẫn dành cho những người giam giữ mình và ngay khi người lính có gương mặt cú vọ đưa chân đạp mạnh vào người Đào Văn Lạt, anh vẫn không kêu la gì cả. Lạt đưa hai tay nắm lấy thành cửa phi cơ, cố gượng người lại, nhưng rồi Lạt không chịu nổi sức đạp mạnh của người lính. Toàn thân ốm nhom của người tù binh già nua rơi vào khoảng không tối đen bên dưới.

Thân thể Đào Văn Lạt xoáy vòng như chiếc lá rụng trước cơn gió lộng vô hình. Thân thể Đào Văn Lạt tiếp tục lặng lẽ rơi xuống, với cơn chấn động vì bị rơi từ trên cao độ mười ngàn bộ, Đào Văn Lạt đã tắt thở trước khi thân thể mình chạm vào mặt nước biển để Đại dương nuốt chửng cái xác không hồn của mình.