← Quay lại trang sách

CHAI NƯỚC MÁT MAY MÀ CÒN XÔI

Bệnh viện Nguyễn Tri Phương, TPHCM, đông người chờ gọi tên, khám bệnh…Tôi cảm thấy khô cổ sau hơn một tiếng ngồi chờ gọi tên, đưa về phòng khám và …chờ khám. Nhìn máy nước với hai vòi nóng lạnh như trêu tức tôi khi bên cạnh không chiếc ly để bệnh nhân lấy nước. Sợ khi gọi tên không có mặt kịp lúc, tôi đành nhịn khát mà cố chờ…Tôi ước có cái chai không để dễ hứng nước uống, rồi tự trách mình sao không “làm siêng” mang theo chai nước trà trong tủ lạnh theo. Nhớ giòng nước trà lạnh mát …mà thèm.

Mắt tôi chợt sáng lên. Một phụ nữ trung niên đến máy nước với chiếc ca khá to, tay kia chị cầm một vỏ chai nhựa, hình như để bỏ đi. Chị nhẹ nhàng đưa miệng ca vào vòi nước lạnh. Tôi chạy đến:

- Chị ơi, cho tôi xin vỏ chai này nhé, tôi hứng nước uống rồi bỏ luôn dùm chị. Tôi khát lắm.

Chị kéo quai khẩu trang lên tai, che gọn miệng mũi:

- "Chờ chút nghen" rồi đi thẳng đến thùng rác, nhét vỏ chai sâu xuống những vỏ trái cây, giấy vệ sinh đã sử dụng … Tôi thất vọng về lại chỗ ngồi. Khoảng vài phút, chị trở lại nhìn quanh. Thấy tôi, chị đến và nói qua chiếc khẩu trang bịt kín:

- Cô biết không, con trai tôi nghi bị lao phổi. Phải để bác sĩ kiểm tra trước khi chuyển qua Phạm Ngọc Thạch. Tôi không dám cho cô vỏ chai nước của nó, sợ cô bị lây…Tội nghiệp cô…_ Đưa tôi chai nước còn đóng miệng mới tinh_ …chai nước này người ta biếu, bảo đảm sạch…Cô uống đi.

Nói xong, như lúc nãy, chị quay lưng đi thẳng. Tôi nắm tay chị đề nghị trả tiền chai nước, chị lắc đầu, hai mắt híp lại cho biết chị đang cười:

- Giá đáng gì chút nước khi khát… Thằng con tôi còn nhiều lắm. Chỉ tại nó thích uống nước lạnh…Tôi mới ra đây hứng nước cho nó.

Tôi mở miếng giấy, mở dấu hàn bảo đảm của cái nút chai. Giòng nước mát chảy xuống cổ. Hình như giòng nước này mát hơn một chai nước bình thường.

* MAY MÀ CÒN XÔI

Nhiều năm trước đây, một cô bé tôi dạy kèm, một lần đến nhà tôi chơi, về khoe với mẹ:

- Ở chỗ nhà cô bán đủ thứ hết. Muốn ăn món gì cũng có.

Tôi sống trong xóm lao động, nhiều người siêng năng và rất ham làm, nên cứ bước ra khỏi nhà là đủ thứ món để tôi chọn lựa.. Món ăn sáng gồm hủ tíu, mì quảng, phở, bún thịt nướng…Món ăn xế gồm ốc, bột chiên, hột vịt lộn…Món ăn khuya gồm cháo, mì xào…Đôi lúc tôi tự hào dân xóm mình chịu làm mà cũng chịu ăn!

Vậy mà mấy ngày nay, chẳng biết từ đâu xuất hiện hai cô cậu còn khá trẻ, đi xe đạp với những chiếc bánh tét chuối, bánh tét đậu be bé treo lủng lẳng trên ghi đông, đằng sau còn một cần xé nhỏ. Chiếc xe đạp kia chở một nồi xôi chia nhiều ngăn: xôi đậu phọng, xôi vò, xôi đậu đen…Mọi người vây quanh. Người hai gói, kẻ một gói, người một đòn bánh tét, kẻ ba đòn. Mỗi đòn chỉ 2500đ. Lột lớp vỏ ngoài, cắn vào…Ôi nếp mềm mại lẫn vài hột đậu đen, hòa với miếng chuối ngọt lịm, hoặc miếng đậu xanh bùi bùi. Gói xôi 5000đ với những hột đậu phọng hoặc đậu đen to trộn với những sợi dừa mỏng manh, hòa với muối đậu thơm thơm. Xôi vò deo dẻo …Thoáng chốc, hai chiếc xe đạp trống trơn, chủ nhân hai chiếc xe chào mọi người thân thiện. Hỏi thăm, người con trai nói giọng chân chất:

- Dạ, tụi cháu ở Long An nấu xôi nấu bánh lên Sài Gòn bán. Ở dưới bán không được vì nhà ai cũng có nếp, đậu hết. Ban đầu tụi con ngại lắm, tấp đại vô đây hổng ngờ …bán được quá. Cám ơn các cô bác ủng hộ.

Ừ, người Sài Gòn vốn phóng khoáng, đất Sài Gòn vốn bao dung mà.

Sáng nay, cầm bọc xôi bước ra khỏi đám đông chợt nghe cô Vân, công nhân hãng dệt nhìn tôi nói:

- May mà còn xôi. Ăn một gói, no tới trưa. Bây giờ cái gì cũng mắc, ăn sáng một tô hủ tíu thì còn tiền đâu đi chợ. Không có xôi chẳng biết ăn gì đi làm cho gọn đây.

Tôi cười:

- Sợ mấy hàng hủ tíu, phở phá sản đó.

Hai chúng tôi đi song song về hẻm của mình, cô Vân lắc đầu:

- Xem kìa, mấy quán đó vẫn có người ăn. Mình không tiền nhưng vẫn còn người có tiền chứ…

Các tiệm hủ tíu, mì Quảng, bánh cuốn…dọc đường vẫn đông người ra vào. Vậy mà từ rất lâu, tôi không “có dịp” vào những nơi hình như không dành cho những giáo viên, công chức ba cọc ba đồng như chúng tôi.

À, hai người bạn trẻ từ Long An cám ơn người nội thành ủng hộ họ những gói xôi, những đòn bánh tét. Còn tôi, tôi muốn nói với họ:

- Cám ơn các bạn. May mà còn có xôi, còn có nếp…để chúng tôi, những người túi tiền hạn hẹp, được bữa sáng đỡ lòng!