← Quay lại trang sách

Chương II

Lệ Thanh không ngờ Tân lại còn tìm đến nhà mình và cảm tình lại có thể nảy nở một cách nhanh chóng như vậy.

Chỉ một điểm làm cho Thanh thắc mắc là đứa con gái đi cùng với Tân, đứa con gái trẻ trung hợp với mẫu người của thời đại ấy là gì của Tân? Nhân tình hay em gái?

Hỏi Tân thì hắn bảo là em họ, ra với má nó nhưng má nó mệt, chỉ chịu nằm trong phòng chứ không muốn phơi gió phơi nắng.

Tân còn bạo dạn nói thẳng rằng:

– Thanh có chồng thì phải cho phép Tân có nhân tình chứ. Chúng ta gặp nhau quá muộn màng.

Thanh chỉ mỉm cười, nghĩ đến Tân, nhất là hàm răng của Tân đều đặn, hệt như hàm răng của những người mọi đen trên mấy hộp thuốc đánh răng. Không những Tân thành thạo trong vấn đề yêu đương mà lại còn có vẻ biết nhiều chuyện khác ở ngoài đời.

Thanh nhắm mắt rùng mình chợt nhớ lại những phút vừa trải qua với Tân. Quay nhìn lại cái giường, những nếp lệch lạc còn nguyên vẹn. Tân đi từ hơn một giờ rồi mà Thanh vẫn chưa muốn xếp dọn. Nếu lúc nầy mà Quân, chồng nàng ở lục tỉnh về thì Thanh sẽ giải thích thế nào? Tại sao cái giường giờ nầy mà còn tung ra như thế, và cái khăn bông tại sao lại vứt ngay ở dưới đất một cách vô lý không phải chỗ. Quân không bao giờ để ý đến vợ, đến những sự cần thiết thầm kín của vợ trong khi Tân còn ít tuổi mà đã biết săn sóc tới Thanh. Bỗng Thanh đứng lên nhặt cái khăn bông bẩn xếp lại, rồi lấy giấy gói cẩn thận bỏ vào ngăn kéo riêng của mình.

– Để kỷ niệm.

Thanh lẩm bẩm nói một mình, tuy vẫn tin chắc rằng thế nào cũng còn những dịp gặp gỡ khác, không thể nào chấm dứt với Tân một cách nhanh chóng như thế. Thanh còn muốn gặp Tân, gặp Tân rất nhiều lần nữa. Biết rằng tất cả mọi thứ tình đều có một ngày nào phải chấm dứt, nhưng Thanh muốn kéo dài ra được đến ngày nào hay ngày đó.

Làm vợ một người đàn ông mà cuộc đời bấp bênh, Thanh hầu như đã tự tạo lấy cho mình một cuộc sống riêng biệt không cần phải buộc liền vào với cuộc đời của chồng nữa. Riêng biệt tức là không cần sự có mặt lè kè một bên, ngủ xa chồng tuần nầy qua tuần khác mà không sợ.

Có nhiều lần nằm nhìn bóng mình phản chiếu đơn chiếc trong gương, Thanh không biết mình có nên tiếp tục sống, thấy cuộc đời quá trống trải Thanh muốn chết. Ban nãy Thanh bảo với Tân:

– Ngày nào Tân nghe tin Thanh chết thì Thanh xin Tân một điều nầy nhé?

– Điều gì?

Tân quay lại hỏi ngay, hắn chỉ sợ Thanh bắt hắn xây lăng đắp mộ thì thật là khốn khổ. Nhưng Thanh chậm rãi nói tiếp làm yên lòng hắn.

– Hôm ấy nếu Tân có người đàn bà nào hẹn đến thì Tân cũng sẽ vì Thanh mà từ chối.

Tân bật cười, tưởng gì khó khăn hơn.

– Sao Thanh lo hão thế?

– Thật đấy mà.

Thanh vừa nói vừa vuốt nhẹ cánh tay của Tân từ trong ra ngoài, chậm rãi như mấy con gián nhỏ đang bò lên tay làm Tân rùng mình, hắn cố gượng lại cho bớt nhột nhạt.

– Chỉ nói bậy.

– Chẳng bậy đâu, thì cứ hứa đi đã, hứa cho người ta yên lòng. Dẫu cho đó là một bà chúa ngày nay, dẫu cho hôm ấy Tân có được nàng dành cho một bữa ăn đặc biệt có gan ngỗng, có sâm banh, có tôm càng, có đèn nến.

– Khiếp, khiếp, khiếp ơi là khiếp!

Tân hét lên để trả lời sự đòi hỏi độc đáo của Thanh, tuy hắn cũng đồng ý rằng người đàn bà nầy làm cho hắn đỡ nhàm. Một lần nữa hắn thấy quan niệm của hắn thế là đúng, và người đời nay sẽ phải dần dần xét lại những hành động của người xưa. Các cụ lấy nhiều vợ lẽ nàng hầu cũng như vua chúa có nhiều cung tần mỹ nữ là đã có một dụng ý riêng.

Không thấy hắn trả lời dứt khoát, Thanh lấy cùi tay thúc vào bụng hắn hỏi lại:

– Đồng ý chứ, đồng ý thì ừ đi!

– Ừ thì đồng ý, vì toàn các món ăn có thể bỏ tủ lạnh chờ ngày mai cả, không lo.

Thanh bật cười khanh khách:

– Đồ tham ăn, chỉ biết có ăn.

Trong mấy người đàn bà nhân tình của hắn, Tân nhận thấy Thanh là cây đàn lên đúng cung đúng bậc nhất. Lợi hơi già, lại là bạn của chị, mà cái thứ chị nuôi ăn nuôi học nó không phải như là thứ chị thường. Vì thế có một vài khi gần Lợi, hắn có cảm tưởng làm một hành động phạm luân lý. Mặc dầu hắn chẳng cần luân lý và cũng chẳng biết luân lý đặt ra để làm gì. Đấy chỉ là một ý niệm thoáng qua, cũng lắm lúc hắn còn thích vì nghĩ rằng đã góp sức vào công cuộc cách mạng, đả phá cái xã hội cũ. Nhưng không phải vì thế mà sự thay đổi là sự không cần thiết.

Uyển thì quá trẻ, hắn không ngờ mà Uyển lại còn đồng trinh lúc ra bể với hắn. Thấy Uyển có vẻ văn minh, toàn thân căng thẳng đầy nhựa sống. Hắn ngờ rằng loại con gái ngon lành ấy chắc không tránh khỏi những kẻ thèm thuồng, và đã bị những kẻ ấy tìm cách ăn trái xanh mất rồi. Mặc dầu trái xanh thường chát ngắt hoặc chua lè mà loài người vẫn cứ thích.

Khi biết rằng Uyển còn đồng trinh hắn cảm thấy ngây ngất sung sướng và có ý định sẽ cố học hành, thi cử tu tỉnh cuộc đời để rồi đi làm việc và cưới Uyển. Nhưng ý nghĩ chỉ đến có một thoáng, sau đấy cái thằng người ích kỷ, không có ngày mai lại trở về. Hắn không thắc mắc nữa, nhất là thấy Uyển cũng chẳng có ý níu kéo, đòi cho được hắn làm chồng.

Lệ Thanh là cái gạch ngang giữa hai người. Gần Thanh hắn có cảm tưởng chín chắn, tự tin, biết mình là một người đàn ông chứ không phải đứa trẻ con hay là thằng con trai mới vào đời.

Mải nghĩ đến Tân, Thanh quên rằng trời đã ngã chiều, bóng chiều tô dài ở ngoài sân, những khóm mẫu đơn, những khóm lài. Thanh rất yêu hoa, chỉ mong được túng thiếu đi làm nghề bán hoa, nhưng Quân lại cứ gởi tiền đều, Thanh có cảm tưởng mình không lấy một người đàn ông mà lại là lấy cái máy. Cứ đúng cuối tháng là số tiền từ trên trời rơi xuống, nằm gọn trong ngăn kéo.

Giá Quân gởi bớt tiền nhưng thêm cho Thanh những ý nghĩ âu yếm, những cái vuốt ve nhẹ nhàng thì chắc rằng Thanh sẽ sung sướng hơn nhiều. Cố nhiên là Thanh sẽ không cần đi tìm đến một người đàn ông khác, để thay thế và lấp bớt sự cô độc trong tâm tư.

Thanh thở dài nhìn đồng hồ, cảm thấy mình đầy tội lỗi, Thanh cần phải đi xưng tội may ra mới ngủ được hôm nay. Người thiếu phụ tự lên giọng trách móc mình:

– Tệ quá, không có cách nào tránh được sự cám dỗ của xác thịt hay sao?

Ngước mắt lên nhìn tượng Đức Mẹ, Thanh lẩm nhẩm lời xin lỗi. Nhưng Thanh không tin rằng sẽ bị bắt lỗi vì đó là những sự đòi hỏi cần thiết mà chính Chúa trời đã đặt ra.

Nhìn lịch thấy hôm nay là ngày thứ bẩy, mai Quân về Thanh phải lo món ăn.

Quân sẽ nói về chiến tranh, sẽ nói đến những cuộc hành quân ban đêm, những người bị thương ở bệnh xá. Giọng Quân trầm, ngày quen nhau, Thanh mê Quân vì cái giọng trầm ấm áp ấy. Nghĩ rằng với cái giọng trầm đó mà dùng để nói những lời yêu đương thì phải biết là êm tai, là sung sướng cho người được nghe. Thế mà vỏn vẹn có hai lần Thanh được nghe, và cuộc đời vẫn mỉa mai, cái giọng ấy đã bị Quân phí phạm trong những buổi nói chuyện với anh em. Về với vợ, cũng chỉ kể toàn chuyện đánh nhau, chuyện những người đi tản cư, di cư, những chú bé Việt Cộng hồi chánh mặt xanh lè như cái xác chết.

Thanh chỉ muốn Quân dùng cái giọng ấy để nói riêng với mình những lần hai người âu yếm yêu đương. Nhưng mấy lần Thanh đưa ý kiến ra đều bị Quân chế giễu bảo rằng lãng mạn vặt, tình cảm vụn, và Thanh đành mím môi để khỏi bật lên tiếng khóc.

Đến bây giờ thì Thanh không cần nữa, Thanh có thể trả thù được rồi. Từ nay Quân có hờ hững, có mải lo chạy theo chiến tranh, Thanh cũng mặc kệ. Thanh đã có cách nhắn Tân. Chỉ việc cho u già mang bức thư đến để ở hiệu sách nhà người bạn, thế nào mỗi ngày Tân cũng ghé qua, và Thanh sẽ gặp Tân. Còn nhanh hơn gửi ở nhà bưu điện. Tiếc rằng nhà mình và nhà Tân đều không có điện thoại, nếu có như ở các nước văn minh khác thì Thanh sẽ mang điện thoại vào giường. Dặn Tân cũng mang nó vào giường, hai người sẽ với tay ra khỏi màn, để nâng lấy ống nghe khi có chuông gọi. Thanh sẽ hỏi: « Tân của em đấy hả? Ngủ ngon nhé, và có mộng thì đừng quên em ».

Thực tế khác hẳn, thực tế kéo Thanh trở lại với bổn phận của một người đàn bà có chồng. Người ở lên hỏi thăm ngày mai đi chợ mua gì, vì có ông về ăn cơm.

Thanh uể oải trả lời:

– Mua gì thì mua.

Nhìn thấy đôi mắt và cả nét mặt u già thoáng vẻ ngạc nhiên Thanh hơi cảm thấy hối hận, xấu hổ, nàng vội nói vớt lại:

– Thì u cứ xem có lòng lợn thì mua về luộc cho ông, lòng với mắm là ông thích nhất. Mua ít nem và mãng cầu để tráng miệng.

Sự cố gắng của Thanh chỉ có thể đến thế, rồi nàng quay vào sửa lại mái tóc, tô lại đôi môi, và hấp tấp đi ra đường với ý định đến nhà thờ xưng tội. Quả thật người Thanh đang chất đầy cả tội lỗi, chắc thế nào cũng bị cha rầy.

Thanh vừa đi ra khỏi nhà độ mười phút thì Quân về, thấy vắng vợ Quân hỏi thăm u già, nghe bảo Thanh đi nhà thờ nên Quân yên trí vào phòng tắm rửa thay quần áo nằm đợi vợ. Cảm động vì thấy vợ mình vẫn hiền, vẫn ngoan, không giống như những người đàn bà của thời đại mới ngày nay.

Quân vào quân đội năm nay nữa là mười hai năm, biết rằng không thể nào tránh thoát thôi thì vào đi cho nó xong.

Suốt đời Quân chỉ sống cho bổn phận, ngày còn bé đi học thì có bổn phận phải lo học, lo thi. Lớn lên đi làm việc, rồi vào quân đội vì nghe bảo rằng đó là bổn phận của thằng con trai đối với nước nhà. Cưới vợ phải có bổn phận làm chồng và Quân đợi ngày có bổn phận phải làm cha.

Nằm hút hết điếu thuốc lá nầy qua điếu thuốc lá khác, mãi mới nghe tiếng Thanh gọi u già mở cổng. Nghe giọng vợ, Quân có một thoáng cảm động, hơn một tuần không gặp nhau.

– Uả, sao hôm nay anh về sớm vậy?

– Bù tuần trước không về, em không chờ anh sao?

Thanh vừa đi lại thu dọn các thứ, giáng điệu hơi băn khoăn lúng túng. Nàng có cảm tưởng rằng các đồ vật đã thèo lẻo mách hết với chồng tất cả những hành động và những ý nghĩ của mình từ hồi chiều đến giờ. Thanh hơi cắn môi, không muốn nhìn thẳng vào mặt chồng.

– Em không biết anh về tối nay nên chẳng có gì cho anh, làm cho anh ăn cả.

– Chỉ vì thế mà em có vẻ lúng túng băn khoăn đó sao? Về sớm cho em vui mà thấy em chẳng vui gì cả, biết thế anh để mai hẵng về.

Thanh gượng cười định chạy đến ngồi cạnh chồng nhưng hình ảnh Tân chợt trở về như chận đứng lấy cái luồng tình cảm vừa chớm hiện. Thanh lặng lẽ đứng sững bên chồng, tay mân mê mấy cái cúc áo.

Quân nhìn vợ hơi ngạc nhiên:

– Anh có về để ăn đâu, còn cả ngày mai cơ mà, chẳng có gì ăn thì tối nay chúng ta đi ăn phở, càng ngon chứ sao. Lâu lắm chẳng được đi ăn phở nhớ ghê.

– Phải đấy, em cũng lâu lắm không ăn, nhớ phở ghê.

Thế là hai vợ chồng đồng ý đứng lên, Quân đi thay quần áo để ra hiệu phở với vợ, cho u già và vợ khỏi bận bịu đêm nay về cái vấn đề ăn uống của mình.

Trên đường đi Quân chợt quàng tay qua lưng vợ hỏi thăm:

– Có bao giờ Thanh nhớ anh không?

Thanh ngượng nghịu trả lời tìm lối thoát.

– Khéo hỏi, không nhớ anh thì đi nhớ ai.

– Nhớ làm sao nói nghe coi, nhớ vật chất hay nhớ tinh thần, hay chỉ nhớ cho có lệ vậy thôi, nhớ trên nguyên tắc.

Thanh mở mắt gỡ tay chồng ra ngạc nhiên nhìn thẳng vào mặt. Lần đầu tiên Quân đặt câu hỏi với Thanh, thứ câu hỏi mà Thanh vẫn ngờ rằng người như Quân, thứ người gỗ đá, máy móc ấy thì chẳng bao giờ để ý đến. Thanh hỏi quặt lại:

– Còn anh? Có bao giờ anh nghĩ rằng anh có một người đàn bà mang tên anh đang sống thui thủi ở nhà…

– Nói rằng anh luôn luôn nghĩ đến thì không đúng, vì ngày nào cũng có nhiều việc. Mình ở cái địa vị trung bình, không đủ lớn để sai bảo tất cả mọi người, không đủ bé để được người ta sai đi đâu làm một việc gì cho bình yên… vả lại ngoài mặt trận…

Thanh nghĩ thầm, rồi, lại đến chuyện mặt trận, ngày nào hết đánh nhau rồi liệu chàng sẽ lấy chuyện gì mà kể. Tuy vậy, Thanh không dám nói lên cái ý nghĩ ấy sợ Quân giận.

Đến hiệu phở, Thanh theo chồng vào chọn một chỗ trống, hiệu phở chiều thứ bẩy cũng đông người như sáng chủ nhật. Quân gọi người hầu đến bảo mang hai bát tái vè và hai cốc nước cam phần mình. Còn Thanh ăn phở chín và uống cà phê đá.

– Sao lại cà phê đá? Uống cà phê rồi tối làm sao ngủ?

– Kệ, em ngủ cả tuần, đêm nay thức có sao, anh mới cần ngủ.

Sự thực Thanh muốn thức để sống lại những kỷ niệm bên Tân, và để nhìn rõ xem con người mình có những ý nghĩ gì thầm kín mà chỉ có ban đêm mới chịu sắp hàng ra khỏi đầu óc. Thanh muốn tự nghe lấy tiếng nói của mình. Tưởng đêm nay Quân chưa về hay là Quân không về như mấy tuần trước, Thanh tha hồ mà suy tư.

– Phở đây ngon quá, ăn mà nhớ đến các anh em, giá ở mặt trận ở các tiền đồn mà được ăn như thế nầy thì tha hồ… anh em vui.

Thanh cau mặt nhìn Quân muốn hét lên, lúc nào cũng tiền đồn và mặt trận, sao không nhắc luôn đến những xác chết và những người bị thương cả một thể đi. Thanh hỏi Quân:

– Ở ngoài ấy mỗi khi ăn, khi ngủ, anh có nhắc tới em không?

– Ít thôi, nhắc coi kỳ quá, anh em người ta cười cho.

Rồi Quân cúi xuống ăn nốt bát phở một cách thỏa mãn như con mèo lúc bắt được chim, ăn để cho bõ công rình mò. Thanh ngạc nhiên, người từng đi du học ở Hoa Kỳ gần hai năm trời mà sao chẳng bắt chước được một nét nào cả. Thanh bỗng tự hỏi vì sao mình lại có thể yêu người đàn ông ấy, bằng lòng làm vợ hắn, mang tên hắn.

Thanh khẽ thở dài, nhớ đến ngày ấy, chỉ vì chiếc áo cưới, chỉ vì mấy buổi tiệc ở Chợ Lớn, nô nức được đóng vai cô dâu mà Thanh đã ngoan ngoãn chui vào tròng. Hơn nữa cái danh Đại úy đi du học ở Mỹ về nghe cũng khá lôi cuốn.

Thanh lại thở dài nhưng Quân không nghe vì mãi xì xụp húp cạn chỗ nước dùng. Bỗng Quân ngẩng lên nhìn vợ, hơi ngơ ngác:

– Ủa sao em không ăn? Phở ngon thế nầy ngồi nhơi phí cả của. Anh em ở ngoài tiền đồn mà được…

Thanh ngẩng lên đặt đôi đũa xuống bàn ngắt lời chồng:

– Anh chỉ có mỗi một chuyện…

Quân ngây thơ nói tiếp:

– Đúng vậy, với một quân nhân như anh.

Thanh muốn nói lên cái ý nghĩ mỉa mai là người như Quân chỉ suốt đời làm ngựa cho thiên hạ cưỡi, làm thang cho thiên hạ trèo. Nhưng rồi Thanh cắn môi im lặng, nói ra chưa chắc Quân đã hiểu.

Hai vợ chồng lầm lì ra về, Quân không hiểu vì sao hôm nay Thanh lại ít nói. Mà như thế càng hay vì câu chuyện của Thanh lắm khi nó chẳng đâu vào cả, bắt Quân phải theo dõi, phải trả lời, chỉ thêm bực mình. Quân thích sự im lặng, hoặc nói thì phải cho Quân nói đến mặt trận, đến những trận đánh nhau. Ngoài ra Quân chẳng biết gì hơn.

Vào đến nhà Thanh cởi áo dài, thay bộ áo ngủ mầu xanh nhạt, mầu hồng để dành cho Tân rồi lên giường, Quân cũng lặng lẽ làm theo. Đưa tay ra tắt đèn xong Quân lết mình đến gần vợ nhưng Thanh hơi lùi ra. Quân ngạc nhiên hỏi:

– Em sao có chuyện gì mà không vui?

Ngỡ rằng Thanh cũng như mình, sau một thời gian cách xa thì lúc về gặp nhau, việc thứ nhất là giải quyết vấn đề sinh lý. Những lần khác vẫn thế, đều đều như một cái máy và lần nầy Quân cũng hành động hệt như một cái máy.

– Em hơi mệt, anh để yên…

Nói xong Thanh lùi xa thêm một chút nữa, nằm nép sát vào tường. Quân thất vọng rút tay về, rồi mở đèn lấy thuốc lá hút.

Thanh đưa tay gác lên trán để che cái ánh sáng khó chịu chiếu vào mắt, nàng khó chịu luôn cả với lối thái độ phục tùng của chồng. Giá lúc ấy mà Quân nhào đến nạt nộ đòi hỏi một cách dữ dội thì chắc Thanh sẽ phải chịu thua, sẽ ngoan ngoãn để cho Quân chỉ huy cái thân thể của mình. Sau đó khi cơn vật chất được thỏa mãn rồi, Thanh sẽ nằm gục vào tay Quân, im lặng, để cho những cảm giác sôi động ban nãy chìm lắng xuống. Có lẽ như thế và chỉ như thế, Thanh mới có thể quên được cái hình ảnh của Tân vẫn không ngừng chập chờn trước mắt.

Hay ít nhất Quân cũng phải thắc mắc đặt vài câu hỏi tại sao, đằng nầy lại mở đèn ra để đọc sách, thật chẳng còn ra cái tuồng gì nữa cả.

Giá Thanh có nghề nghiệp, giá Thanh có cuộc sống tự lập thì chắc trong giây phút bực tức nầy Thanh sẽ đặt vấn đề ly dị ra. Nhưng Thanh chưa biết làm gì để sống, nhất là đã trót quen với cuộc sống dễ dàng từ trước đến giờ.

Thanh vẫn nghĩ lan man không để ý nghe tiếng thở dài chép miệng một cách tiếc rẻ, hơi bực tức rồi tắt đèn quay lưng ôm gối kẹp sát vào đùi tìm giấc ngủ của người đàn ông.

Quân đi rồi Thanh mới thở dài thoát nạn, vì đã có lời hẹn với Tân trước nên Thanh lo trang điểm, tắm rửa thật sạch. Muốn tẩy xóa cho hết cái mùi của chồng từ đêm hôm qua đã nhất định lầm lì ép buộc mình. Ép buộc một cách vội vàng lén lút, hệt như ông chủ lúc mò vào phòng đứa ở để làm chuyện vụng trộm, làm mà sợ vợ nghe biết. Thanh đã im lặng, hoàn toàn thụ động…

Ra khỏi phòng tắm, Thanh còn lấy nước hoa xát lên khắp người, mùi nước hoa rất nồng, loại nước hoa chỉ để cho những người đàn bà nào thật đam mê, thật cuồng loạn. Thanh ghét thứ nước hoa nhẹ nhàng man mác mà nhiều người đàn bà ưa chuộng. Theo ý Thanh ở đời phải có sự mâu thuẫn, nếu mình đã là một loại người nhẹ nhàng thanh thoát rồi, thì phải dùng một mùi hương thât nồng cho nó quân bình. Trái lại nên để dành cái thứ hương man mác cho mấy bà nồng nàn thắm thiết, những tấm thân khêu khích dữ dội của người da đen, người Trung Âu.

Cái bí quyết thành công của Thanh ở đấy, nhất là cộng thêm với hương da tự nhiên của mỗi người nên mùi nước hoa đã biến chất. Đâm ra đặt biệt khó phân tích, và không thể tìm ở đâu ra dẫu có tiền đến bao nhiêu đi nữa.

Thanh đã khôn ngoan bảo u già về nhà thăm các cháu để cho khỏi có sự ngờ vực dòm ngó và nhất là khỏi sợ sự thèo lẻo. Mặc dầu u già nầy là vú nuôi của Thanh, theo Thanh từ lúc người con gái về nhà chồng và rất trung thành với chủ.

– Em có mùi thơm hấp dẫn lạ, mùi thơm mà ngửi một cái là muốn hít thêm, muốn cắn, muốn ôm, muốn tất cả.

Đúng như sự mong đợi của Thanh, thằng nhân tình bé đã ngửi thấy ngay mùi hương và đã khen ngợi, không phụ công Thanh chà xát. Chẳng bù với Quân, bao nhiêu lần Thanh cố ý trang điểm chăm sóc da thịt nhưng anh chàng cứ như là người mang chứng nghẹt mũi kinh niên, chẳng hề nói lên một câu cho mát ruột mát lòng vợ.

– Tại sao Tân biết thích mùi hương?

Thanh quàng tay ôm đầu Tân trong lúc hắn đang ngửi, kéo sát cái đầu cho chúi vào ngực mình.

– Có mũi thì phải biết ngửi chứ, Tân thích nhất ở người đàn bà là mùi hương. Người đàn bà nào không thơm đối với Tân chỉ là một thứ hoa bìm bịp, hoa rau muống.

Thanh cười sằn sặc, giọng cười to làm Tân giật mình nhìn ra chung quanh hơi có vẻ lo ngại tìm kiếm.

– Tân tìm ai?

Thanh biết Tân lo ngại nên vội nói cho thằng bé yên lòng rằng cả nhà không còn ai.

– U già đâu?

– Em cho về thăm nhà, trưa nay tụi mình làm «pic-nic», lạt xưởng với xôi, tráng miệng đu đủ, mãng cầu. Tân chịu không?

Tân đưa tay bế bổng Thanh lên, cúi hôn vào môi rồi cứ thế mang Thanh đặt lên giường và ngồi sát bên cạnh thầm thì vào tai:

– Anh không cần ăn xôi lạt xưởng gì cả, anh ăn em là đủ rồi.

Thanh lờ đờ nhìn lên trần nhà, nói như nói một mình:

– Giá được như thế anh nhỉ, Tân sẽ ăn Thanh, sẽ nuốt Thanh và thịt xương Thanh sẽ hòa với thịt xương Tân. Thế là suốt đời chúng ta không bao giờ rời xa nhau. Những tên mọi đen ở xứ ăn thịt người ấy thế mà văn minh. Thanh chắc đó là cái cao độ nhất của văn minh đấy Tân ạ.

Tân bật cười nghe cái ý kiến vừa ngây dại, vừa lãng mạn của Thanh. Nhưng Tân cũng lên tiếng cãi lại để góp ý kiến mình, tỏ ra mình không đần độn.

– Giống mọi da đen ăn thịt người ấy họ đâu có ăn người họ thương, họ chỉ ăn kẻ thù.

– Ấy thế mới là dại, thí dụ như Tân ăn thịt em thì người Tân và người em sẽ là một. Sau đó Tân đi đâu em cũng theo, Tân làm gì cũng có em, ngay cả lúc Tân đang hôn, đang yêu một người đàn bà khác em cũng chứng kiến.

Tân hét lên:

– Thôi kỳ lắm không nói nữa, Thanh xem có lẽ vì thế mà giống người ấy họ kỵ những kẻ họ thương yêu đó chăng.

Thanh gật gù có vẻ suy nghĩ nhiều:

– Ừ nhỉ, họ có lý của họ.

Một cái hôn rất dài, rất sâu đậm của Tân đã làm ngừng câu chuyện ăn thịt người.

Khi Tân ngẩng lên để thở, hắn nghe giọng Thanh thều thào qua nụ cười thỏa mãn:

— Prélude d’une symphonie, n’est ce pas?

Hắn không hiểu Thanh muốn nói gì nhưng chẳng lẽ hỏi, lại sợ thòi cái dốt của mình ra. Mặc dầu ngay từ đầu, hắn đã khai thật với người đàn bà rằng hắn mới là học sinh đệ nhất chứ chưa là sinh viên.

Gần Thanh, hắn thích nằm nhìn lên trần nhà để nói chuyện, có lẽ hắn hợp chuyện với Thanh nhất. Nhưng cũng như lần đầu, hắn nhất định không chịu cho phép Thanh mặc quần áo, để cho hắn có thể nhìn cái thân hình đều đặn của người đàn bà trẻ đẹp mà hắn được cái may mắn chiếm đoạt. Ngược lại, Thanh cũng bắt hắn nằm yên, Thanh cũng thích nhìn những bắp thịt nhỏ nhưng rắn chắc của cánh tay, của đôi vai, của cái bụng hắn.

Thanh chợt nghĩ đến Quân, nếu lúc ấy mà Quân về thì không thể nào hai đứa có đủ thì giờ mặc quần áo. Nhưng Thanh nhận thấy ở trong sự hồi hộp lo âu, có xen một chút gì thú vị đặc biệt hơn. Vả lại người như Quân, Thanh cũng chưa biết cái thái độ của Quân sẽ thế nào. Chắc sẽ đóng cửa lại, lặng lẽ đi ra hiệu phở kêu hai bát tái vè, hai cốc nước cam. Ăn xong hút vài điếu thuốc lá để trở về với đơn vị.

Thanh bật lên tiếng cười sau ý nghĩ ấy làm giật mình thằng nhân tình trẻ của nàng. Tân quay lại hỏi ngay:

– Sao Thanh vui gì mà không chia với Tân?

Câu nói làm Thanh vui hơn nữa, tỏ rằng sau khi thỏa mãn rồi mà Tân vẫn còn muốn chia sẻ những vui buồn với mình.

– Chiều hôm qua em đi nhà thờ xưng tội…

Thanh thầm thì bên tai người yêu, sung sướng thấy mình không đến nỗi bơ vơ, vì đã tìm được một người để kể lể tất cả những nỗi vui buồn thầm kín.

– Tội gì mà phải xưng?

– Tội yêu Tân.

Tân vùng ngồi lên chống cùi lên ngực Thanh nhưng bị Thanh kêu đau, hắn phải hạ xuống ngay rồi cãi:

– Yêu đâu phải là cái tội, Chúa bảo phải yêu thương mọi người cơ mà.

– Này đừng có xuyên tạc, Chúa bảo yêu thương bằng cái tình nhân loại chứ không phải yêu như tụi mình.

Tân cười hỏi thêm:

– Nhưng em nói thế nào mà xưng, xấu hổ chết, chẳng lẽ lại nói toạc ra: “Thưa cha con có nhân tình và con mới lộn xộn với hắn”.

Thanh cắn môi ngập ngừng:

– Thì cũng đại khái như thế, mình nói cho nó thanh nhã một chút, nói rằng có sự đòi hỏi của xác thịt, nói bị sa ngã…

– Anh tưởng là Thanh phải xin tờ giấy vẽ ra cho cha hiểu.

– Ghét cái tính láo xược của Tân lạ!

Giọng Thanh nũng nịu nhưng Tân vẫn không tha, hắn tiếp tục đùa.

– Để Tân kể cho nghe một chuyện, cũng có một đôi như vậy mà cô gái lại là thứ đạo mới theo. Cứ vừa lộn xộn xong thì đi xưng tội liền, mỗi lần như thế làm cho thằng con trai bực mình.

– Sao lại bực mình? Thanh ngơ ngác không hiểu.

– Sao lại không bực mình, làm như yêu đương là tội lỗi, trời đặt ra cả đó chứ loài người đâu có đặt ra.

– Rồi sao nữa?

– Cha bắt phải đọc năm kính lạy cha, ba kinh kính mừng.

– Ông cha ấy dễ nhỉ, đáng lẽ cha phải bảo chấm dứt đi mới tha tội cho cơ đấy.

– Thế ông cha của Thanh có bảo chấm dứt không?

– Có chứ, cha rầy quá.

– Thế Thanh có định chấm dứt không?

Thanh cười gục đầu vào ngực Tân nũng nịu:

– Em không biết, nói thì dễ, nhưng chắc em phải bắt chước ông cha kia, đọc năm kinh lạy cha và ba kinh kính mừng.

– Thanh tưởng vậy thôi sao? Cô ấy phải đọc kinh mỗi khi yêu trước và sau, mất bao nhiêu thì giờ ấy chứ. Sau đó, thằng nhân tình bực mình nó trốn mất, để khỏi thấy mình là con quỷ cảm dỗ cô ta. Chắc nó cũng sợ phải tội.

– Còn anh? Có sợ không?

Hỏi xong, Thanh bâng khuâng nhìn lên trần nhà, chưa biết cuộc tình duyên thầm lén nầy sẽ đi tới đâu. Muốn mang ý nghĩ của mình ra nói với Tân nhưng lại sợ Tân buồn. Tân ôm Thanh vào lòng, vừa vuốt tóc vừa nói rất khẽ, như trả lời cái ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu óc người đàn bà.

– Kệ nó, em biết không, tới đâu hay đó. Chúa rộng lượng và bao dung, lúc nào cũng sẵn sàng tha thứ cho những con chiên biết hối lỗi. Tụi mình cứ yêu nhau, rồi ngày nào… không thể yêu nhau nữa thì em sẽ đi xưng tội một lần, đọc luôn một tuần kinh, thế là Chúa tha.

Thanh cảm động nghe lời khuyên của Tân nhưng lại hơi buồn cười, thấy Tân chẳng có ý thức gì về đạo giáo cả. Tuy vậy Thanh vẫn im lặng, chưa biết cách gì khác.

– Đời phiền phức quá anh nhỉ.

– Ừ phiền thật, phiền hơn nữa là anh sắp đến tuổi đi quân dịch. Nếu không thi đỗ năm nay là phải nhập ngũ. Thanh liệu vào nhà thờ cầu cho anh đi thì vừa.

– Chết thật, còn vấn đề ấy nữa.

Thanh chợt cảm thấy trời đất tối tăm, Quân đã đi rồi mà nếu Tân còn đi nữa thì Thanh sẽ bơ vơ biết bao nhiêu.

– Có cách gì tránh được không?

– Cách thi đậu, hoặc nếu không đậu thì chạy…

Tân chỉ nói vậy chứ hắn chẳng hề lo nghĩ gì cả, hắn tin rằng số hắn không phải đi lính, mà nếu có vào lính thì sẽ đứng vào hàng lính cậu, phất phơ vậy thôi. Chính Tân cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có những ý nghĩ lạc quan như vậy. Lạc quan và không anh hùng tí nào, nhưng hắn đâu có muốn làm anh hùng, hắn là đại biểu cho lớp người cầu an, và chỉ nghĩ đến sự thỏa mãn vật chất. Cần gì đóng vai anh hùng, cần gì lịch sử ghi tên, cần gì lên cao để rồi thế nào cũng có ngày ngã xuống đánh bịch một cái như quả mít rụng. Cuộc đời hiện tại của hắn ngày nay là lý tưởng lắm rồi, ba cô nhân tình để thay đổi, già có, trẻ có, trung có. Già để nhõng nhẽo, trẻ để đóng vai người lớn, và hạng trung bình như Thanh để gối tay lên nhau mà tâm sự. Mang ra so chưa chắc những thằng nhà giàu có năm bảy chục triệu đã hơn được hắn. Chưa kể là về nhà lại được bà chị săn sóc, lo ăn lo mặc. Định mệnh chiều đãi hắn đến thế, hắn còn ham nữa làm gì.