← Quay lại trang sách

Chương III

Lợi đã suy nghĩ rất kỹ, nàng không thể nào xa Tân mà cũng không thể nào làm vợ Tân vì Tân còn trẻ quá. Lợi lại là bạn của Hải, khó giải thích, chỉ còn cách, Lợi sẽ có một đứa con với Tân. Như thế vừa khỏi mất Tân, vừa khỏi phải lo sợ tuổi già đơn chiếc. Lấy chồng thì Lợi không thấy yêu được ai cả, lấy làm gì. Ai có thể cho Lợi hưởng những cảm giác cuồng loạn tuyệt đỉnh như Tân. Tuổi Lợi chỉ có thể lấy được những ông già hoặc ly dị, hoặc góa bụa với một đàn con lớn con bé. Về nhà chỉ để hầu chúng nó mà còn mang tiếng mẹ ghẻ mẹ ruột. Đằng này, nếu có thai, Lợi sẽ về quê ở cho đến khi sinh xong, nàng sẽ bảo với mọi người rằng con nuôi. Như thế, mọi bề đều đẹp và đứa con của Tân sẽ là hình ảnh của tình yêu. Bao nhiêu người gần gũi nhau không tình yêu, hầu hết mọi người ra đời là vì sự vụng dại, không tính toán, tình cờ. Ít ai có thể nói rằng mình là kết quả của tình yêu. Đứa con của Lợi sau nầy, Lợi muốn rằng nó có thể tự hào như thế.

Lợi nhìn đồng hồ mà nóng ruột. Tân hẹn đến, còn năm phút nữa đúng giờ nhưng sự chờ đợi đã làm cho Lợi thấy lo ngại. Lợi lo Tân bị ai bắt đi mất mà không trốn được để đến với Lợi. Lợi thắc mắc, chưa biết có nên nói thật cái ý định của mình cho Tân biết, để Lợi sẽ đặt câu hỏi ra dò đường. Nhưng lệ thường người đàn ông chỉ sợ có con thì bị người đàn bà bắt tù chung thân, tức là bắt cưới, đằng nầy Lợi đâu có ý định bắt Tân cưới và Tân cũng hiểu như thế.

Để bớt nóng ruột, Lợi vào lấy kéo vải cắt mấy cái quần lót cho Tân, nàng khâu rất đẹp, tha hồ Tân kiêu hãnh. Nghĩ thế chứ Lợi cũng biết rằng mặc quần lót thì kiêu hãnh với ai, ai thấy mà kiêu, nhưng Tân mặc cho Lợi ngắm không đủ sao.

Nghe tiếng chuông ở cổng, Lợi nhảy bổ ra, vướng cả chân vào chỉ, vào vải suýt ngã, may Lợi đưa tay níu lại được bờ ghế.

Đợi Tân vào phòng ngủ, Lợi mới đến vòng tay lên cổ người yêu nũng nịu:

– Bắt đền năm phút chậm cho người ta đi.

Tân vội vàng cúi hôn đậm đà lên môi người yêu, cả hai đều thấy kích thích dữ dội, Lợi vì vắng Tân và Tân vì Uyển mắc học thi, hay vì một lý do khác mà Tân không biết. Thanh vì chồng bị trúng mìn vào nhà thương Cộng Hòa nằm, phải lo săn sóc và Lợi thì hôm nay mới gặp.

Tân mừng rỡ thấy mình may mắn còn có Lợi, và lúc nãy đi ngang bàn ăn nhìn đũa bát đặt sẵn như hứa hẹn một bữa cơm thịnh soạn.

Hắn cảm thấy yêu Lợi hơn hết. Gần Lợi, hắn không sợ người yêu bị mẹ mắng như gần Uyển, không sợ người chồng ghen như lúc gần Thanh.

Lợi đã canh đúng ngày, lệ thường hôm nay phải bắt Tân kiêng vì nó vào ngày thứ mười bốn, nếu không kiêng thì Lợi rất có thể mang thai. Lần nầy sau bao nhiêu ngày suy luận, Lợi đã quyết định rồi và người đàn bà cảm thấy yên ổn, chỉ lo có mỗi một sự, làm mâm cơm bổ béo đầy đủ để đón thằng nhân tình.

– Ăn đã nhé, Tân đói chưa?

– Đói, nhưng đói Lợi hơn nữa.

Lợi cười sung sướng, như thế thì còn gì bằng nhưng Lợi muốn cho Tân ăn uống thật đầy đủ. Như thế sau nầy đứa con của Lợi có thế bảo rằng nó là đứa con có được sửa soạn trước.

– Có bồ câu nhồi yến với hạt sen, tráng miệng sữa chua, nho, táo, bằng lòng chưa, uống rượu champagne.

– Thế thì còn gì bằng, nhưng vẫn đói Lợi hơn.

Tân không muốn tỏ cho Lợi thấy mình là thằng con trai phàm phu, vừa nghe ăn ngon đã vội nhào vào ngay. Hắn lại biết chơi đòn tâm lý, như thế người đàn bà sẽ cảm động. Mà sự thật sau cái hôn dài với tấm thân thơm ngát của Lợi cọ xát vào mình, hắn cũng rất thấy thèm thuồng chứ hắn không nói dối.

– Ăn cho nóng đã, xong rồi để u già đi chợ Cầu Muối sắm ít đồ đạc, tiện hơn.

Lợi vừa nói vừa kéo Tân ra phòng ngoài, u già đã biết ý cô chủ, cũng thông cảm với cô chủ, lâu ngày mới gặp mặt người yêu nên đã dọn sẵn lên bàn đủ các thức ăn.

Hai người ăn, uống hết cả chai rượu Tân và Lợi đều ngà ngà say.

Trong cánh tay người yêu, Lợi thì thầm:

– Hôm nay Tân không phải kiêng.

Tân mừng rỡ hỏi dồn:

– Sao thế, không kỵ à?

– Không. Lợi muốn chúng mình sẽ có một đứa con với nhau, như thế Lợi khỏi cô độc và chúng mình sẽ không bao giờ đứt liên lạc. Dầu Tân có đi đâu, có lấy… vợ.

Tân cảm động, hơi ngạc nhiên không biết Lợi thay đổi ý kiến tự bao giờ, miễn Lợi đừng bắt hắn cưới là được, còn con hay không con, sự ấy có quan hệ gì tới hắn, tuy vậy hắn cũng đặt câu hỏi:

– Lợi không định lấy chồng sao?

– Không. Yêu Tân rồi, Biết Tân rồi, Lợi chắc đời Lợi không còn muốn biết một người đàn ông nào khác nữa, vì thế…

Lợi nói chưa dứt, Tân đã nhào đến cởi bật một lần hết cả mấy cái khuy bấm của chiếc áo ngủ. Hắn bằng lòng vì thấy bên dưới Lợi đã sẵn sàng không mặc gì cả để đón chờ hắn.

Trong gian phòng cửa đóng, anh sáng mờ mờ, chỉ còn có tiếng quạt máy chạy đều, tất cả đều im lặng. Saigon trong con đường nhỏ của một xóm công chức đang lắng chìm vào giấc ngủ trưa. Tân mở mắt nhìn rõ từng đường nét của thân thể người yêu, cũng như từng món đồ trang trí bày quanh phòng. Tân nhận thấy Lợi có nhiều ốc, không ngờ Lợi lại thích chơi ốc. Biết vậy hôm ở bể về hắn mang cho Lợi một con ốc lớn, đặt vào tai nghe tiếng sóng bể vi vu.

– Sao Lợi lại thích ốc nhỉ, người ta bảo ốc xúi quẩy lắm, Lợi không sợ à?

Lợi mỉm cười:

– Thế hệ Tân mà còn tin dị đoan, Lợi không đồng ý, nói thế tội nghiệp mấy con ốc.

Rồi Lợi đưa hai tay ra quay cái mặt Tân lại, nhìn về mình, không cho nhìn ra chỗ khác nữa. Lợi muốn Tân hoàn toàn thuộc về mình hôm nay, rồi Lợi cầm bàn tay Tân đặt lên bụng mình, tin rằng bắt đầu từ nay hai người đã được ràng buộc thêm bằng một đứa con.

– Lợi tin rằng chúng ta sẽ có con sao?

– Tin chứ, nó đang lên đường, Tân không tin à?

Tân lắc đầu ngờ vực, nhưng Lợi vẫn tiếp tục giữ bàn tay Tân lên bụng, nói tiếp:

– Nếu là con trai Lợi sẽ gọi là Anh Tuyên, nếu là con gái Lợi muốn gọi là Anh Nga.

– Sao lại Anh Tuyên và sao là Anh Nga?

Lợi mỉm cười không muốn trả lời nhưng Tân nhất định bắt phải khai.

– Tuyên vì Lợi thấy cái tên đó hay hay, còn Anh Nga là vì vở kịch Anh Nga của Huy Thông.

Tân chẳng biết Huy Thông là ai, hắn cũng chẳng bao giờ nghe tên của vở kịch nhưng theo hắn thì cả hai tên đều dở. Hắn muốn con trai phải có một tên thật hùng như Trực Thăng, Phản Lực, Trọng Pháo, như thế mới đúng là con của thời đại. Còn nếu con gái, hắn muốn phải mang một cái tên thật nhẹ, thật mềm như Uyên Trinh, Uyên Mai, Y Lăng. Nói ý kiến của hắn ra làm Lợi phì cười, ai lại đi gọi con bằng Nguyễn Trực Thăng, Nguyễn Phản Lực. Tên con gái thì tạm được nhưng Lợi muốn có những cái tên ý thức, chứ tên rỗng tuếch thì vô nghĩa.

– Tân biết không, có lắm tên nghe đẹp mà đần lắm, ngày xưa các cụ mình tham lam cứ đặt tên nào Lợi nào Lộc, có người còn gọi ngay là Bạc, là Tiền hay các thứ hoa Lài, hoa Lý. Lợi cho là nhạt phèo và đì đì làm sao ấy.

– Tùy Lợi đấy, miễn sao Tân có đứa con để thỉnh thoảng đến thăm được gọi bằng cha là thú rồi.

Lợi cảm động quay mình lại ôm chặt Tân vào lòng, cho thân thể áp sát vào Tân. Môi Lợi tìm môi Tân trong bóng tối, tiếng quạt vẫn chạy đều không che được tiếng thở dồn mau của cả hai người.

– Anh chắc lần nầy thì thế nào thằng bé cũng phải làm va-li lên đường.

Lợi mỉm cười thì thầm:

– Sao anh biết là thằng bé, em tin nó sẽ là con gái.

– Càng hay, nó sẽ đẹp giống em.

Giấc ngủ êm nhẹ đến với hai người sau tình yêu. Chỉ có ở với Lợi Tân mới được ngủ môt giấc nhẹ nhàng, đều và dài, không lo sợ như vậy.

Nằm nhìn Tân ngủ, vì trót để cho Tân gối đầu lên tay mình nên Lợi không muốn làm thức giấc ngủ đang ngon lành của Tân. Nét mặt Tân còn thoáng một chút ngây dại của mấy chú bé, đôi mắt nhắm chặt nhưng đôi môi hơi hé mở, không thô bỉ như nhiều người khác mà lại có vẻ nũng nịu. Lợi nhận thấy Tân rất đẹp trai, tuy những đường nét trên mặt chưa cấu tạo xong. Như một bức tượng còn cần được một lần sửa chữa cuối cùng của bàn tay nhà điêu khắc. Lợi sung sướng nghĩ đến rồi đây mình sẽ được làm mẹ và đứa bé sẽ có những nét thanh thanh của Tân, những nét nũng nịu của Tân.

Lợi đưa bàn tay kia lên vuốt nhẹ mấy sợi tóc đang rơi xuống trán, Tân mở mắt dậy nhìn thấy Lợi, hắn khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt định ngủ nữa.

– Dậy thôi Tân ơi, ngủ nhiều rồi.

Giọng Tân ngái ngủ trả lời:

– Thế nào là nhiều. Lợi xuống lục bếp xem có gì ăn không, ngủ dậy chẳng có gì ăn thì buồn chết.

Lợi bật cười:

– Đúng là trẻ con, lúc nào cũng đòi một cái gì mới chịu.

Tuy nói vậy nhưng Lợi cũng nâng đầu Tân lên rút tay mình ra để dậy đi tìm cái gì cho Tân ăn.

Đi xuống một lúc, Tân thấy Lợi đẩy cửa mang lên một khay có hai chén chè hạt sen và một ấm trà nhỏ. Tân vùng dậy liếm môi làm bộ phồng ngực hít mùi chè. Hắn nhìn Lợi bằng đôi mắt tinh quái rồi hỏi:

– Sao Lợi cưng Tân, tẩm bổ cho Tân quá vậy?

Lợi hiểu ý đặt khay chè xuống rồi đến nắm tai hắn kéo dài ra mắng:

– Đồ quỷ, người ta đã thương hại cho ăn rồi còn nói giọng phản phúc.

Tân hét lên:

– Trời ơi kéo tai thì phải kéo hai bên cùng một lần, Lợi kéo có một bên, rồi tai người ta bên dài bên ngắn xấu trai người ta.

– Cho xấu, xấu bớt đi để tụi con gái bớt mê.

Tân buột miệng trả lời:

– Đúng là luận điệu của…

Hắn chợt ngừng, suýt nữa thì hắn làm mất Lợi vì nhất định là Lợi sẽ giận nếu hắn nói hết câu, may mà hắn kịp giữ miệng. Hắn định nói, đúng là luận điệu của các ả gái già.

Lợi hỏi vặn lại:

– Luận điệu của ai?

Hắn nhanh trí trả lời:

– Của mấy bà vợ hay ghen.

Lợi sung sướng mỉm cười chạy đến hôn lên tóc hắn, dục hắn ăn chè rồi còn đi tắm.

Hắn không đồng ý, đòi tắm trước rồi ăn, như thế sẽ thú vị hơn. Rồi hắn lê đôi dép của Lợi đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nghĩ thầm chẳng biết số kiếp hắn cầm tinh con gì mà có phúc dữ vậy.

– Lợi, vào kỳ cho Tân cái lưng.

Giọng Tân từ trong phòng tắm hét vọng ra. Lợi hét trả lời vào:

– Mấy tuổi rồi mà nhõng nhẽo quá vậy?

Tuy nói thế nhưng Lợi cũng đứng lên đi về phía phòng tắm.

– Lợi ơi, con chúng ta sau nầy nó sẽ làm gì nhỉ?

Tân đưa hai tay lên trời cho Lợi xát xà phòng vừa gợi chuyện, biết rằng Lợi đang khoái nói chuyện con. Các cô gái già mới có thai bao giờ cũng thế, thích được người ta nhắc đến cái thai của mình suốt ngày. Làm như muốn bắt tất cả mọi người cũng phải có thai như mình, mang chung cái thai với mình. Mặc dầu trường hợp Lợi nếu thật có thai thì cũng chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ mà thôi. Lợi ngập ngừng:

– Sau nầy nếu là con trai thì nó phải làm….

– Chủ tịch. Tân cướp lời.

– Chủ tịch gì mới được chứ?

– Muốn chủ tịch gì cũng được, miễn có chức chủ tịch để ghi lên thẻ căn cước và để cho chúng mình lên chân mỗi khi nói đến thằng chủ tich. Có thể là chủ tịch hội xách giày cho vợ, hội đan rổ rá và các thứ đồ mây.

Lợi phì cười vì cái lối đùa hỗn xược của Tân.

Hai người ra ngồi đối diện nhau ăn chè. Tân đòi về, vì sợ chị Hải hỏi thăm đi đâu mà đi từ sáng.

– Con người của bà ấy bằng xi măng cốt sắt, sao chẳng bao giờ nghe bà ấy nói đến yêu thương ai cả Tân nhỉ.

Lợi vừa ăn vừa nói chuyện với Tân.

– Trời sinh ra như thế chứ không thì thiên hạ đại loạn còn chi.

Tâm trả lời người yêu, hắn bắt chước chữ đại loạn của Uyển, nhớ đến câu Uyển phê bình mẹ, cho mẹ là thứ đàn bà bất thường. Uyển đã dám bảo với Tân rằng: « Người đàn bà ấy chỉ có một lần lộn xộn với chồng và đẻ ra Uyển rồi thôi. Trời chỉ cho nếm mùi đời có vậy, như thế mà đã đủ tạo ra một kiệt tác loạn như Uyển rồi. Nếu cho bà ấy đẻ thêm vài đứa nữa thì đại loạn. »

Đó là lời của Uyển khi tả mẹ và tự tả mình. Uyển mới học được chữ loạn, chữ đại loạn, cho rằng thời kỳ chiến tranh phải dùng những danh từ ấy mới đúng điệu.

Chiều rồi, Lợi vẫn còn ngồi ở ghế xa lông nhìn ra ngoài, không muốn bật đèn để cho bóng tối trùm dần lên tất cả mọi vật trong phòng khách, lên cả mình. Tâm hồn Lợi chơi vơi kỳ lạ, từ một tháng nay có đến mấy lần Lợi định uống thuốc với chích thuốc để đừng có thai nữa, nhưng rồi lần nào nàng cũng tiếc. Nếu không liều có một đứa con vào lúc nầy thì vài năm nữa Lợi sẽ già, xương hông sẽ càng ngày càng cứng, khó sinh nở, các cụ bảo thế. Nhưng nếu giữ cái thai thì phải đặt một chương trình nói dối xã hội cho thật là kỹ lưỡng. Cái xứ Saigon tuy có hai mươi năm chiến tranh nhưng ai chết cứ chết, ai rỗi mồm rỗi miệng cứ việc rỗi mồm rỗi miệng, và ai ăn chơi cứ việc ăn chơi.

– Cô không bật đèn lên sao cô?

Giọng u già từ dưới bếp hỏi vọng lên.

– U để mặc tôi, trời tối càng khỏi muỗi.

Nói cho có lệ vậy chứ Lợi không để ý đến ngoại giới. Chương trình đi trốn miệng thiên hạ nầy cần phải có u già giúp sức vào. Ban đầu Lợi định đi về vùng quê nhưng sau khi nghĩ lại, nếu đi thì bỏ cửa bỏ nhà, thà cứ ở đây cho đến lúc nào gần sinh hẳn hay. Ghi tên vào một nhà hộ sinh nhỏ ở ngoại ô, đồng thời mấy tháng đầu, lúc chưa thấy bụng, Lợi phải đi thăm viếng khắp các bạn bè, bảo cho tất cả mọi người biết cái ý định mình sắp nuôi đứa bé làm con nuôi. Lợi hơi bực tức vì sự phải dối trá, sợ sau nầy con bé cũng mang cái tính ấy, nhưng ở cái xã hội nầy không thể nào nói thật được.

Một làn gió nhẹ thổi từ ngoài sân vào, Lợi nhìn ra mấy cành cây lung lay, một mảnh trăng nhỏ không biết có từ hồi nào mà bây giờ đã nằm gọn lên trên cành cây khuất sau mấy khóm lá. Không khí ban đêm thơm mùi nắng, cái nắng quéo của suốt một ngày làm khô cháy tất cả, đợi đêm về mới có dịp bốc hơi lên.

Lợi tiếc sao không có Tân. Những giờ phút tranh tối tranh sáng như thế nầy mà ngồi tựa vào vai Tân, hoặc ngồi cho Tân nằm gối lên lòng, hay mình gối lên lòng Tân để nói chuyện với nhau thì thích biết mấy.

Tiếng mấy con dơi đi lùng muỗi đập cánh phần phật. Nhà Lợi có chút vườn nên mới nghe được cả tiếng cánh dơi đập lên hoàng hôn như thế nầy, chứ những người ở gần phố thì chắc là khỏi được hưởng cái thú đó.

U già từ dưới bếp đi lên đòi sửa soạn dọn cơm bắt Lợi phải chấm dứt những giờ phút đang tốt đẹp của mình. Lợi vẫn ngồi yên, đối với u già, ngày trước Lợi dấu diếm chứ bây giờ Lơi chẳng dấu nữa. Trái lại, nàng đã dùng u già làm bình phong cho mình, bắt u già nhận Tân làm cháu. Nếu có ai gặp Tân ở trong nhà, hỏi thăm Lợi thì Lợi bảo đó là đứa cháu đích tôn độc nhất của u già đến thăm bà nội nó.

Bữa cơm ăn một mình vẫn ít ngon. Chẳng biết Lợi có thai thật không hay chỉ là một sự tự kỷ ám thị. Nhưng Lợi có cảm giác rằng Lợi có thai, vì một vài triệu chứng nhỏ nhỏ, chẳng hạn ngực Lợi hơi căng hơn ngày thường, Lợi uể oải, hay mệt, kém phần hăng hái nhất là buổi sáng thích nằm mãi trong giường. Người ta bảo đàn bà có thai còn những triệu chứng khác như lông mày dựng ngược và mạch máu ở cổ nhảy mạnh, Lợi cũng nhận thấy như thế. U già mang món cá kho lên, Lợi bỗng cảm thấy nôn nao khi vừa ngửi mùi cá. Nàng đưa tay lên chặn lấy ngực rồi bước vội vào phòng tắm để nôn ra. U già nhìn theo cô chủ lắc đầu lẩm nhẩm:

– Biết ngay mà, đi đêm mãi thế nào cũng có ngày gặp ma.

Rồi u già theo vào phòng tắm để săn sóc Lợi, chưa biết ý định của Lợi ra sao. Muốn phá hay là muốn giữ. Nếu phá thì phải phá ngay từ bây giờ, chứ để lâu nữa sẽ phải tội và nguy hiểm.

– U già ơi, lấy tôi cái khăn.

U già đưa khăn cho Lợi, nhìn thấy mặt nàng tái mét nhưng trong giáng điệu có vẻ sung sướng đắc ý. Giọng u già ngập ngừng hỏi dò:

– Cô có thấy trong người đổi khác?

Lợi gật đầu, cầm lấy cái khăn trên tay u già:

– Đúng rồi, may quá, tưởng không có được.

Lợi rất lo sợ, nàng vẫn nghe nói đến những cô gái già khó có con, sợ mình cũng vậy chăng?

– Nhưng rồi hàng xóm họ hỏi, họ bảo không chồng mà… thì bảo sao?

– Tôi đã có cách, u già khỏi lo.

Rồi Lợi vào phòng nằm nghỉ, bỏ bữa cơm không ăn nữa.

– Nấu cô bát cháo tí ăn nhé?

– Ừ, nấu bát cháo xong u lên đây với tôi.

U già thở dài quay lưng đi, còn Lợi lên giường nằm sung sướng như vừa được lãnh cái gia tài to, không chờ đợi. Lợi chỉ mong Tân đến để khoe với Tân.

U già ra ngoài thu dọn mâm cơm mang xuống bếp, trong lòng không vui, chưa biết Lợi sẽ ăn làm sao, nói làm sao với bạn bè quen biết.

Uyển nằm thao thức trên giường, hai tay đặt lên ngực thắc mắc. Hơn tháng nay Uyển mất kinh, mấy hôm đầu Uyển vẫn nhí nhảnh không hề ngờ vực, nhưng bây giờ thì chắc chắn lắm rồi. Sau mấy tháng Uyển đi tìm cảm giác lạ hết trong tay Tân đến trong John và hai ba người copains Mỹ Việt khác nữa.

Bây giờ nằm cố nghĩ lại xem những hôm nguy hiểm của mấy lần cuối cùng đó là với ai, Uyển muốn tìm tác giả không phải để bắt đền hay bắt cưới hỏi, nhưng ít nhất cũng phải biết cái thằng bố nó là thằng nào. Chứ có thai mà chẳng biết tác giả là ai thì hơi vô lý. Không lẽ lại mang chuyện đức bà Maria với thiên thần Gabriel ra mà nói, ai người ta tin.

Nhưng Uyển không có ý định giữ đứa con, điều cần thiết nhất là đi tìm địa chỉ một người bác sĩ hay cô đỡ nào bằng lòng làm cái việc nầy. Làm sao để dấu cho mẹ đừng biết, đấy cũng không phải chuyện dễ vì đàn bà vốn thính tai, thính mũi.

Sáng nay Uyển giả vờ đi học cho mẹ yên lòng nhưng sự thật Uyển chỉ ra nhà hàng Broadard ngồi ăn sáng. Canh biết mẹ đi làm rồi thì Uyển về nhà nằm. Nếu mẹ có về nửa chừng, Uyển sẽ đóng kịch kêu chóng mặt dứt đầu. Mẹ về sẽ lo cuống lên, bắt cạo gió với ăn cháo hành, nhưng bà giáo Ảnh không bao giờ bỏ lớp để về nhà nửa chừng như thế.

Nằm một lúc, quanh quẩn mãi trong đầu óc những ý nghĩ tìm địa chỉ với tìm cách dấu mẹ, Uyển đâm ra dứt đầu thật. Người con gái vùng dậy đi ra phòng ngoài tìm thuốc uống. Nhìn thấy bóng mình trong gương Uyển ngừng lại, mấy hôm nay quả thật Uyển ít tự ngắm nghía mình, Uyển cũng không hiểu vì sao. Chưa một điểm nào tỏ cho người ngoài biết rằng Uyển đang sắp làm mẹ, đang có một mầm sống đang nhờ máu huyết của Uyển để nẩy nở, để ra góp mặt với đời.

Uyển bĩu môi nhìn hình ảnh trong gương một cách khinh bạc:

— Ra đời làm chó gì, rồi cũng chỉ là một con Uyển hay một thằng Tân nữa. Ăn, ngủ, lộn xộn, đi xem xi nê…

Uyển chợt nghĩ đến tên Sylvie của các bạn đặt cho mình. Nếu có thai, cái bụng to tướng lên thì hết cả. Như Tân nói hôm nọ ở ngoài Cấp: « Em tính coi, thân hình em đang xinh đẹp như một pho tượng cẩm thạch mà bây giờ bỗng dưng cái khúc dưới cứ mỗi ngày một lùng bùng. Rồi đau đớn, oẹ mửa, rồi đẻ ra…” Tân còn nói nhiều hơn nữa và Uyển công nhận là Tân có lý. Tự nhiên Uyển đâm ra bâng khuâng như tiếc rẻ một thời nào. Mới chưa tới một năm. Một cuộc sống mà người khác phải cần đến mấy năm mới nếm đủ, thì Uyển chỉ sống có mấy tháng. Uyển đã đốt giai đoạn, đốt thời gian, đốt sự trinh trắng thơ ngây và đốt cả sự mong chờ, công trình của mẹ. Nhưng điểm cuối đối với Uyển không cần thiết lắm, Uyển hoàn toàn xa cách mẹ. Không phải xa ở vật chất nhưng là xa ở tinh thần. Xa đến nỗi lắm khi Uyển mở mắt nhìn mẹ mà trước mặt chỉ thấy một màu xanh nhàn nhạt, màu của thời gian, của không gian, của sự trống rỗng…

Có tiếng chuông reo ngoài cửa, Uyển đi chân đất chạy ra, không để ý đến bộ áo ngủ mỏng tanh của mình. Mặc dầu bà giáo Ảnh không thích Uyển may thứ lụa ấy nhưng Uyển cử thản nhiên mua về, thản nhiên đưa cho thợ may cắt theo kiểu của mình vẽ, nghĩa là rất khiêu khích. Cổ áo cắt vuông nhưng sát đến chỗ cao nhất của bộ ngực, tay áo rộng xòa ra ở gần cườm tay, quần bó chật sát và cao lên như thứ corsaire. Hôm may xong bộ áo ngủ, về nhà bà giáo Ảnh căng lên nhìn rồi kêu trời một tiếng. Nhưng Uyển đã dằn lấy và giảng giải cho mẹ:

– Ngủ mẹ phải để cho con được thoải mái chứ, chẳng lẽ đời nầy mà mẹ bắt con bận áo bà ba hai túi sao?

Thế là bà giáo Ảnh lại yên lặng, hình như người mẹ tự biết cái thân phận của mình. Bà giáo Ảnh đối với con như một kẻ nô lệ dốt nát đối với người chủ văn minh. Nhiều kiến thức cao xa của chủ mà mình là tên nô lệ không làm sao hiểu nổi, chỉ có vâng lệnh và thi hành cho đúng.

– Hello, how are you?

Người Mỹ nhìn Uyển không chớp mắt, anh chàng nầy mới gặp Uyển có một lần tại nhà John, Uyển cho địa chỉ, hẹn khi nào rỗi thì đến nhà chơi vì Uyển muốn dượt tiếng Mỹ cho thật thạo. Uyển mừng rỡ, vì theo sự nhận định của Uyển và cố nhiên, Uyển đã mang sự nhận định nầy ra để nói với các bạn. Uyển đã làm cho các bạn ghen tị với sự giao thiệp, sự bạo dạn của mình. Nhờ chiến tranh… nhờ quân đội.

– Anh biết không, tôi bảo với tụi bạn của tôi rằng anh là người quân nhân đẹp trai nhất mà xứ Hoa Kỳ đã gởi qua cho Việt Nam.

Người Mỹ mỉm cưòi không biết phải trả lời như thế nào, anh chàng nhận thấy Uyển vừa đẹp lại vừa biết ăn nói, ngập ngừng một lúc anh chàng trả lời câu khen của Uyển.

– John thật may mắn.

Thấy hắn cứ nhìn chăm vào chỗ ngực của mình, Uyển kiêu hãnh và cái ý định phá thai lại càng thêm cương quyết. Uyển không thể chịu cho mình bị tàn hủy một cách nhanh chóng như thế.

Mấy đứa bạn Uyển, chúng nó đã dại dột có thai mà không dám phá, bây giờ đứa nào cũng tiếc. Một đứa làm bà Chuẩn úy, được cái tiếng với họ hàng bà con, có chia cau trầu cho mọi người, có bữa tiệc cưới tại nhà hàng Đồng Khánh. Nhưng bây giờ mỗi khi đi đâu là chồng ngồi Vespa, vợ bế con lếch thếch bám đằng sau. Nếu chỉ có thế thì không nói làm gì, đằng nầy cái thân hình lại béo ra, hết cả hấp dẫn. Uyển bỗng nhắm mắt rùng mình, không biết vì cái nhìn của Martin hay vì cái ý nghĩ rằng trong bảy, tám tháng nữa mình cũng sẽ như thế.

Uyển mời người Mỹ vào nhà, biết mẹ chưa về, còn những hơn hai tiếng nữa.

– Sao hôm nay ông không đi làm việc?

– Chúng tôi làm suốt cả tuần lễ, tháng nầy qua tháng khác, hôm nay tôi mới có một buổi sáng được rỗi.

Uyển nhìn người Mỹ tội nghiệp, không hiểu sao các ông ấy lại dại dột, đang ở bên xứ mình sung sướng mát mẻ như vậy mà chịu đi qua đây cho cực khổ, đủ mọi thứ thiếu thốn.

Người Mỹ vẫn nhìn Uyển không chớp mắt, trong cái nhìn ngời lên một chút thèm khát. Uyển đỏ mặt, cắn môi, lần đầu tiên nàng cảm thấy xúc động.

– Đừng nhìn tôi như thế.

Tuy nói vậy nhưng sự thực là Uyển rất thích thú và Uyển thầm ngạc nhiên, có phải tại mầu xám trong đôi mắt, hay là vì cái nhìn đắm đuối, hay là cái dáng điệu vụng dại. Mấy lâu nay Uyển toàn gặp những người con trai quá thành thạo. Bây giờ mới gặp được một cái gì còn nguyên vẹn, còn trong trắng.

– Ông có muốn uống nước không?

Rồi không đợi trả lời, Uyển quay vào cố lấy giáng đi thật uyển chuyển. Biết rằng thằng đàn ông đã ngây ngất rồi mà còn muốn cho nó chết cứng chết mềm đi luôn. Uyển trở ra với hai cốc nước đá lạnh, một cốc có pha ít rượu xanh.

– Uống tạm vậy, nhà tôi nghèo quá, chẳng có rượu gì cả.

– Tôi không uống rượu.

– Thế à, lạ nhỉ, tôi tưởng người Mỹ nào sinh ra cũng có ôm sẵn trong tay một chai Whisky.

Martin cười, Uyển cũng cười khoe hàm răng trắng bóng đều đặn. Hai người đối diện, Uyển chỉ muốn Martin đến tấn công mình, cầm tay mình, ôm lấy mình, bắt mình ngả ra để hôn lên khắp nơi. Nhưng anh chàng chỉ có ngồi đờ một chỗ, nhìn Uyển như nhìn một pho tượng thánh. Người Uyển nóng bừng, rạo rực, chẳng lẽ Uyển lại cầm tay hắn, dạy cho hắn như cô giáo dạy học trò tập viết. Uyển cố dọn cho mình một điệu bộ hết sức khiêu khích, đứa con gái ngồi ngả đầu ra thành ghế, mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, đôi môi hé mở liếm thật bóng. Một điệu bộ chờ đợi mà Uyển đã học được trong tập báo xi nê. Hình như sắp có kết quả, Uyển nghe tiếng chân của Martin cử động, Uyển nín thở không dám đổi dáng điệu, như con mèo đang núp rình con chim, chỉ sợ một cái nhích chân của mình là con chim vụt bay mất chăng. Tiếng chân của Martin bước lại gần, Uyển nghe nhịp tim mình đập mạnh, trong lòng chỉ cầu xin cho Martin đừng có nhút nhát mà quay trở lui. Khi biết chắc là Martin đã đủ can đảm, Uyển từ từ khép mắt chờ đợi, môi vẫn hé mở vẫn bóng ướt, thèm khát.

Nghe bàn tay Martin vuốt nhẹ lên má, Uyển rùng mình rồi bật người đứng lên vùng ôm chặt lấy thằng đàn ông. Để cho thân thể mình, những đường cong cao thấp của mình ép sát vào thân hình Martin. Uyển nghe chừng như cả hai đều đang lên cơn sốt rét. Martin cúi tìm đôi mắt, đôi môi của Uyển.

Lần đần tiên Uyển thấy có sự xúc động thật sự, không phải như những lần trước, hơn cả lần thứ nhất đi Vũng Tàu với Tân.

Hai người rời khỏi nhau sau những cái hôn dài. Tiếc rằng bà giáo Ảnh sắp về, nếu không thì Uyển sẽ đưa Martin vào phòng, sẽ sống với Martin những phút thật hỗn loạn, thật đam mê, vì cuộc đời dài đến bao lâu mà hà tiện. Đó là một cái triết lý Uyển mới học được của một cô bạn gái bằng tuổi.

Uyển đẩy Martin ra xa, mặc dầu vẫn giữ trong vòng tay hay nói cho đúng chính Uyển tự lùi ngả đầu mình ra sau, để nhìn Martin rồi thì thầm.

– Em thích anh hơn cả.

Mười một giờ, bà giáo Ảnh sắp về. Uyển hẹn với Martin ngày khác phải đến thật sớm, vào giờ bà giáo Ảnh vừa đi làm, hoặc là Uyển sẽ đến nhà Martin để có thể sống tự do hơn, không sợ ai dòm ngó.

Martin đi rồi, Uyển đứng không yên, cảm thấy trong lòng xao động, chạy vào phòng nằm rồi lại chạy ra, định thay bộ áo ngủ khác cả sợ mẹ về, nhưng lại bực dọc không muốn thay. Hôm nay người ở đi vắng, Uyển chẳng biết phải làm gì cho bớt bứt rứt. Hình như có ai đang mong, việc gì cũng chưa giải quyết xong, chiều nay Uyển phải tìm đến nhà John hay gặp Tân, Minh để bắt tìm cho mình một lối thoát. Tình trạng nầy không thể kéo dài ra được nữa.

– Đi Đà-Lạt, ở trên ấy vừa kín đáo lại vừa có nhiều thầy.

Tân chỉ cho Uyển như thế vì hắn từng nghe rất nhiều người bảo rằng cứ thấy cô nào đi Đà Lạt là ta có thể đặt câu hỏi. Nếu cô nào về mà thấy cô hơi xanh, hơi yếu là cứ tin chắc một trăm phần trăm, không sai. Thế nào cô cũng lên Đà Lạt để tìm thầy nhờ giải quyết mối hận.

– Tốn bao nhiêu Tân đi hỏi thử coi, Uyển còn phải lo cho đủ, còn phải nói dối bà già để xin đi, xin tiền. Thật là phiền phức.

Uyển cằn nhằn với Tân, sự thật Uyển chỉ cần nói láo để xin mẹ đi Đà Lạt thôi, chứ tiền Uyển sẽ bắt John lo cả cho mình,

Tân gặp Uyển, nghe Uyển báo tin có thai, lòng hắn vẫn dửng dưng không chút cảm động, vì tình hắn đối với Uyển đã nguội ngay từ sau hôm đi Cấp về. Hắn thích gần Uyển lúc đầu để thỏa mãn sự tự ái, thèm khát. Chiếm được Uyển hoàn toàn rồi hắn thấy Uyển rỗng tuếch. Ngoài cái thân hình ra chẳng có gì để quyến rũ hắn. Nhất là hắn thấy càng ngày hắn càng đắt hàng, mỗi lần biết thêm một người đàn bà cũng như đi học có thêm một mảnh bằng cấp, vì các bà đã dạy thêm cho hắn. Bắt hắn trở nên tinh khôn hơn, lão luyện hơn, và lúc gặp một người đàn bà khác hắn lại được say mê hơn.

Hắn không bỏ Uyển, vì thấy thỉnh thoảng thay đổi cũng chẳng hại gì và còn làm cho tăng thêm thi vị lúc gặp những người khác. Vả lại với Uyển, hắn có thể đi xi nê, đi chơi xa lộ làm cho các bạn thèm thuồng, nhất là mấv đứa con gái bực tức. Con gái càng bực tức hắn càng có lợi, vì đó là một hình thức mang của chua đến trước mặt các cô mà ăn. Các cô sẽ thèm, và lúc mình vừa ngỏ lời một tiếng là được chấp thuận đi chơi ngay.

Tân kiêu hãnh với sự hiểu biết của mình, tin rằng nếu hắn muốn thì hắn sẽ viết được quyển sách để dạy lại đàn em cách thức thế nào để bắt bồ với gái. Hắn khoe với thằng Linh bạn hắn, làm thằng bé xuýt xoa tự đặt câu hỏi, biết đâu phải sống cuộc sống thác loạn như thế mới có thể trở nên văn sĩ chăng.

Quân nằm im trên giường không cử động, chàng nghĩ đến cái chết có thể đến với mỗi người một cách dễ dàng quá. Quân chưa muốn chết, ai lại còn trẻ, đời còn dài mà chết. Từ ngày vào quân đội, Quân mới bị thương lần nầy là lần thứ nhất, có mấy người chết thế mà Quân không chết, sao số Quân lại may mắn đến thế. Nếu hôm ấy Quân đừng có lầm lũi nghĩ đến thái độ sợ sệt lẩn trốn gượng ép của Thanh cái đêm về nhà lần cuối. Nếu không vì những hình ảnh ấy làm cho Quân đi lùi lại đằng sau thì Quân đã chết như người Chuẩn Úy đi trước.

Thế mà lại hay, trời xui ra Thanh có thái độ ấy để cứu Quân chăng, cảm động nhất là khi tỉnh dậy thấy Thanh ngồi khóc dưới chân giường, Thanh có vẻ đau khổ. Quân muốn cảm ơn Thanh và đồng thời hỏi Thanh tại sao Thanh lại hờ hững với mình, nhưng còn mệt vả lại chung quanh còn có nhiều người bệnh khác. Tâm sự riêng với vợ như thế, ai người lạ nghe được người ta sẽ cười cho.

Quân chờ Thanh vào. Sắp đến giờ được thăm, không có gì sung sướng hơn sắp đến cái giờ người thân vào thăm mình, nằm đoán xem hôm nay sẽ được ăn những món gì. Cơm nhà thương có nấu khéo đến mấy cũng không thể nào ngon bằng những món quà nóng hổi, nằm trong cái cà men nhỏ, bọc ngoài bằng một chiếc khăn ăn, do người thân của mình đưa vào. Cà men có mấy ngăn, thức ăn nước để ở dưới, thức ăn khô để ở trên và trên hết là của ngọt. Mới nghĩ đến mà Quân đã thấy thèm rồi.

Có bị mìn thế nầy mới biết được cái tình của vợ và mới biết được sự có vợ là điều rất hợp lý, rất đáng làm. Mấy anh chàng độc thân ích kỷ, không bao giờ hiểu được thế nào là sự săn sóc tận tình của người vợ. Mỗi lần Thanh vào, cả gian phòng bệnh viện như sáng ngời hẳn lên. Thanh vừa đẹp lại vừa có vẻ trí thức vừa có vẻ thuần túy Á đông, không lấc cấc như những cô gái mới khác.

Đến giờ người ta lục tục vào, Quân chờ một lúc, rồi chàng nhắm mắt đợi hạnh phúc, biết chắc thế nào hạnh phúc cũng đến.

Nghe tiếng động giường Quân mở mắt, nhưng chàng chỉ à lên một tiếng thất vọng, không phải Thanh mà lại u già mang quà đến.

– Mợ mệt, chóng mặt không đi được.

Quân cáu kỉnh sao Thanh lại mệt đúng lúc Quân đang cần sự có mặt của Thanh nhất. Nhưng rồi nghĩ lại thấy mình vô lý, giá một cái chân không bị băng bột thì Quân đã về nhà thăm vợ. Sự thực Thanh định đi thăm chồng nhưng Tân đến và thằng nhân tình bé nhỏ đã hờn dỗi không cho Thanh đi.

Tân vào giường nằm kéo bắt Thanh cùng nằm với mình, sau khi đã khóa chặt cửa cất chìa khóa vào túi. Rồi hắn dùng tất cả mọi phương pháp để quyến rũ một người đàn bà, bắt Thanh phải mê mệt. Thanh đành phải ra dặn u già đi chợ mua thức ăn về làm cho chồng, mang lên bệnh viện để nàng được ở nhà tự do ôm ấp, tự do nằm trong lòng người yêu.

Mấy hôm đầu Thanh rất hối hận, nàng tránh gặp mặt Tân, cho rằng vì sự sa đọa của Thanh mà Chúa phạt, bắt Quân phải bị trúng mìn để hành tội Thanh cho Thanh khổ.

Nhưng Tân rất khôn ngoan, hắn đón Thanh ở bệnh viện, đưa về tận nhà rồi đêm ấy hắn ở lại suốt đêm. Hắn đã cho Thanh thỏa mãn tất cả mọi mặt, cố nhiên là hắn đòi ăn, và trong bữa ăn hắn bắt Thanh phải uống rượu.

Hắn hành động với Thanh như đã có lần hành động với Lợi, mang rượu từ trong miệng hắn đổ vào miệng người đàn bà từng ngụm một. Xong rồi còn đổ cả rượu lên thân mình để có cảm tưởng người yêu là rượu hay rượu là người yêu.

– Tân làm em chết mất còn chi.

Giọng Thanh nói nhẹ qua hơi thở, tỏ ý phản kháng một cách tiêu cực yếu đuối. Cố nhiên hình ảnh Quân với cái chân bó bột đã bị rượu và tình yêu làm mờ đi. Tân rất tự hào sau đêm ấy, hắn thấy rằng hắn muốn gì thì trời cũng đồng ý muốn theo với hắn.

Suốt đêm Thanh không ngủ, nằm trong tay thằng nhân tình, lắng nghe từng hơi thở, từng nhịp tim. Nàng suy nghĩ rất nhiều về cái hành động của mình. Bên ngoài im lặng, giờ giới nghiêm nên thành phố bị bắt đi ngủ môt cách miễn cưỡng. Sự im lặng gò ép ở bên ngoài lúc nầy cũng như tâm trạng của Thanh mỗi khi gặp chồng. Tuy cố giữ giáng điệu trầm tĩnh nhưng trong lòng lúc nào cũng đang bị từng cơn bão tố dằn vặt, Thanh cảm thấy có một chút hối hận, một chút tự khinh ghét mình, một chút giận Quân, sao không biết cách giữ vợ, ba thứ tình cảm đang chen lẫn. Chỉ có với Tân là Thanh không trách vì Tân đã hé cho Thanh một chân trời kỳ ảo, một chốn thiên đường của sự khoái lạc, sự đam mê. Nếu không có Tân thì chẳng biết đến bao giờ Thanh mới được hưởng những giờ phút ấy. Tân trở mình, đưa tay quàng lên ngực người yêu, giọng hắn ngái ngủ gọi Thanh:

– Em của anh, Thanh của anh.

– Tân ngủ nữa đi, em thích nghe nhịp tim cửa Tân thở đều.

– Sao em không ngủ, thức làm gì, ngày mai em sẽ mệt, không dậy nổi.

Thanh nũng nịu lăn sát vào Tân nói nhỏ:

– Biết bao giờ có một đêm thần tiên như thế nầy, Tân bắt em ngủ sao được.

Thanh vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc của Tân, dỗ Tân ngủ nữa, nhưng Tân ngủ từ hồi 10 giờ đến giờ đã lấy lại đủ sức. Hắn cũng không muốn phung phí cái đêm thần tiên nầy, gần cả tháng không gặp Thanh. Đêm nay để mừng sự tái họp, hắn cần phải tận hưởng. Trong đêm tối hắn lại dùng tất cả uy lực của bàn tay, của đôi môi để gây cho Thanh những cảm giác cuồng loạn ban chiều, không cần đến sự giúp sức của rượu.

Không gian như ngưng đọng, chỉ còn có tiếng rên rỉ của Thanh. Người đàn bà muốn gào thét to lên cho cả xóm biết rằng mình đang được sống những phút kỳ diệu nhất. Mấy lần nếu Tân không dùng đôi môi mình để khép chặt lấy môi Thanh, chắc Thanh có thể đánh thức cả xóm dậy.

– Em cảm ơn Tân, em mang ơn Tân nhiều quá.

Những lời ấy Thanh đã thốt ra sau khi tất cả những cảm giác khoái lạc được lắng xuống. Đầu óc Thanh trống rỗng, không còn một hình ảnh nào ở lại, ngay cả hình ảnh Quân và chốn hỏa ngục dành cho những người đàn bà tội lỗi.

Thanh chấp nhận tất cả, nàng bằng lòng đánh đổi lấy hỏa ngục để được sống những phút mê loạn bên cạnh thằng nhân tình trẻ trai nầy.

Sự mâu thuẫn được dẹp bỏ, từ mấy tháng nay Thanh khổ sở vì sự mâu thuẫn vẫn dằn co trong lòng. Một bên thì muốn đạo đức, muốn ngoan ngoãn trung thành với Quân vì sợ chết xuống hỏa ngục. Một bên thì chỉ ước mơ được từ bỏ tất cả, để sống cuộc đời thác loạn cạnh người yêu.

Sự mâu thuẫn đã làm Thanh mất nhiều thì giờ nhưng sau đêm “thần tiên” với Tân thì hết rồi. Thanh chờ Quân lành mạnh, trở lại đơn vị, nàng sẽ nói thật với Quân, tùy chàng muốn xử định ra sao thì xử.

– Thanh coi chừng ông ấy cho lính về bắt cóc anh đi đấy nhé.

Tân khôn ngoan chận trước, nhưng Thanh đã nói để làm yên lòng người yêu ngay. Nàng sẽ không khai tên Tân và sẽ dặn u già không được tả hình dáng Tân cho Quân biết. Đồng thời nàng sẽ đưa Quân đi lạc hướng bằng cách gợi hình ảnh một người đàn ông khác đạo mạo hơn, nhiều tuổi hơn.

oOo

Hải toát mồ hôi sau khi gặp quyển nhật ký của thằng em trai, nhất là những đoạn Tân tả về Lợi, Hải không ngờ Lợi là bạn của mình mà lại quá quắt như thế. Tân viết: “Sáng nay Lợi vòi một đứa con để sau nầy có người hương khói, đòi thì cho chứ sợ gì, mỗi người đàn ông có thể cấu tạo ra hằng sư đoàn, nếu có một sư đoàn đàn bà chực sẵn”.

Tân còn tả từng đường nét, từng nốt ruồi, từng vết sẹo trên thân hình mỗi người đàn bà. Hắn tiếc rằng không có máy ảnh để chụp như ông vua Ai Cập sau nầy làm tài liệu, hay là như bà Cố, để dành làm khí giới đấu tranh.

Có những đoạn Hải đọc xong và rùng mình như bị ai chuyền điện vào khắp cơ thể. Từ trước đến nay Hải sống một cuộc sống kỷ luật chặc chẽ, chỉ biết làm ăn và nuôi em. Tin rằng em mình sẽ thành một người đàn ông hiền lành, lớn lên sẽ lấy vợ đẻ con, cuộc sống sẽ bình yên và thanh bạch. Hải không thế nào tưởng tượng được cái tầm trụy lạc của thằng em lên đến độ ấy. Nàng thắc mắc, có nên tìm cách nói với em, khuyên em hay là cứ để kệ làm ngơ như mình không hề biết.

Hải muốn gặp Lợi, nói với Lợi nhưng theo như Tân viết thì Lợi đã có thai và chỉ còn có mấy tháng nữa là sinh. Hải sắp phải có đứa cháu gọi bằng cô, một đứa cháu mà Hải không hề mong đợi.

Hải không ngờ cuộc sống thay đổi đến như vậy, xã hội sa lầy đến như vậy. Ngoài Lợi ra, Tân còn nói đến Uyển, một cô gái con nhà tử tế đã mang cái thân hình trinh trắng ra làm quà tặng người yêu. Uyển cũng có thai nhưng đã phá ở Đà Lạt, rồi Thanh, rồi những cô gái điếm một đêm, hai đêm.

Hải nhắm mắt tưởng chừng như mình cũng sắp bị ai du vào vực thẳm.

Người chị cẩn thận để lại quyển sách vào chỗ cũ rồi thờ thẫn bước ra phòng ngoài. Nàng như người hành khách, định đi đến một thành phố quen thuộc đã vạch sẵn bản đồ trong túi, mà bỗng phải ngừng ở một sân ga xa lạ. Định đi đến một ngôi chùa mà lạc đến một ổ trụy lạc, nôm na mà nói là như vậy. Tân đã hành động hệt như một thằng điếm con trai, sống do sự thèm khát của các cô gái già, trẻ. Hải nào có để cho Tân thiếu thốn, sao Tận lại bán rẻ cái danh dự của mình đi như vậy. Tân làm những điều tồi tệ ấy mà lại còn dám tự xem mình như một vị thần đồng, một bậc kỳ tài.

– Chết thật, suy đồi đến thế thì thôi.

Suy đồi đến thế thì thôi, thế mà từ mấy năm nay Hải đã sống chung dưới một mái nhà với sự suy đồi. Tại sao Lợi là bạn của Hải mà lại chịu ngủ với Tân, để cho Tân chỉ huy cái thân thể của mình. Hải rùng mình cảm thấy xấu hổ giùm cho bạn.

Tám giờ tối, đêm nay chắc thằng bé không về, lại đem cái xác đi làm thú vui cho một trong mấy người đàn bà. Hải nhắm mắt ngừng ở đấy không dám nghĩ nốt. Nhận thấy mỗi lần nghĩ đến thì ngay như trong thân thể của mình cũng đang có một sự gì khó chịu như sờ phải điện, như ban đêm nghe ai nói chuyện ma, như chính mình đang dẫm vào vòng tội lỗi.

Hải ăn xong để thức ăn đậy lồng bàn dành phần cho em rồi đi vào phòng ngủ. Nằm trằn trọc mãi trên giường, hết ôm cái gối trở qua bên phải lại vật sang bên trái, cố ngủ mà hai con mắt vẫn như được ai lấy cái sào chống lên, căng ra, không cho nhắm lại. Hải chịu, không thể nào ngủ được, quyển nhật ký của Tân chập chờn từng trang, từng giòng như đang nhảy múa trước mắt. Ban nãy Hải vừa đọc vừa run sợ xấu hổ, không dám đọc cho cẩn thận rõ ràng. Một ý nghĩ ma quái từ đâu đến thúc giục Hải phải làm việc gì. Một việc gì cũng phải táo bạo tương đương, Hải đâm ra bực tức với tất cả mọi người.

Thì ra từ xưa đến nay chỉ có Hải là lương thiện, là ngu ngốc, mang một cuộc sống trâu ngựa, kéo cày kéo xe. Tân đã xem nhà mình như một cái quán trọ, hắn về để thay quần áo, ăn và ngủ những hôm nào bị gái đuổi.

Thế mà Hải nuôi bao nhiêu là hy vọng, Hải không lấy chồng, muốn sống ở vậy nuôi em cho Tân ăn học đến lúc ra trường. Bao giờ Tân đi làm việc rồi, Hải sẽ cưới cho Tân một cô vợ cũng biết buôn bán làm ăn. Hải sẽ dạy cho em dâu của mình tất cả những mánh khóe buôn bán, chỉ cho cô em biết thế nào là kim cương cũ, kim cương mới. Xem những tì vết ở trên mặt ngọc phải xem ở đâu, ngọc thật và ngọc nhuộm khác nhau thế nào.

Hải còn sẽ chỉ cho cô em dâu biết xem tướng người. Bà nào nói nhiều có vẻ khoe khoang, tay chân mang nhiều nữ trang, đó là những con mẹ mới giàu lên, trọc phú. Có trọc phú mới phải khoe khoang, đánh trống thổi kèn nhiều như vậy. Loại ấy chỉ nói thôi chứ ít dám mua, hoặc có mua thì bắt chẹt đòi cho được cái giá thật rẻ. Loại này nên tránh đi thì hơn, buôn bán với họ mình chỉ mất thì giờ mà chẳng có lời lãi gì. Chưa kể sự đổi đi đổi về, cò kè thêm bót rất bực mình. Loại khách buôn bán được được là thứ khách mới sa sút từ khi có cuộc cách mệnh của Việt Minh. Loại này ít nói, có tiền mới mua, không thì vuốt bụng nằm nhà. Mua là mua chắc vì họ biết người biết của, không như các bà trọc, có khi xuất thân từ con sen, con đỏ. Tưởng chỉ có vàng thật nhiều mới là giàu, mới là sang.

Hải cảm thấy chua xót, thất vọng, Tân ăn chơi như thế nầy thì sẽ chẳng học hành gì được. Còn Lợi, cô bạn gái thân nhất, di cư cùng một chuyến tàu lênh đênh từ Hải Phòng vào đến Saigon, sao lại thế?

Lợi đã giúp Hải rất nhiều, cũng như Hải giúp Lợi những khi đau ốm. Nghĩ đến Lợi, nhớ lại những trang nhật ký của Tân tả tỉ mỉ từng đường nét trên thân hình Lợi, từng hơi thở, từng câu nói nũng nịu của Lợi Hải cảm thấy uất ức. Người bạn thân cũng đã lừa dối mình, thế mà mới cách tuần trước Lợi đến chơi với Hải, hai người còn nói đến thằng bé Tân một cách âu yếm. Lợi đã lừa Hải, đã dẫm lên tấm lòng tin tưởng của Hải.

Hải bỗng cảm thấy mình bơ vơ một cách lạ. Hai giọt nước mắt không biết chờ sẵn từ lúc nào cứ thế nhẹ nhàng rớt. Hải nằm nghiêng cho nó rơi xuống một bên gối, lặng nghe được cả tiếng nước mắt của mình rơi xuống gối, còn gì não nề hơn. Chắc đời không ai có thể cô đơn hơn Hải lúc này. Ngoài song, một ánh sao nhỏ lấp lánh như chia sẻ nỗi cô đơn với cô gái ba mươi tuổi ngoài, nhưng chia sao được. Hải vùng dậy đi qua phòng Tân, lấy tập nhật ký về để nghiền ngẫm lại. Ngoài cái tài tán gái, Tân còn có tài viết văn. Thật như thế, những đoạn Tân tả về sự run rẩy của người đàn bà bắt Hải cũng run theo. Run như chính mình đang ở trong cuộc.

Hải tắt đèn gập quyển sách để lên ngực, lần đầu tiên Hải thấy mình phung phí cái tuổi trẻ một cách ngu dại. Những ý nghĩ của giờ phút nầy khác hẳn với ban nãy, Lợi thế mà khôn, nếu quả thật sự gần gũi của hai xác thịt mà đã làm mê li, đã cho xúc động, mà đưa lên đến chốn thần tiên như Tân tả, thì Lợi đã được hưởng đủ tất cả. Do thằng em của Hải đài thọ, cung cấp, còn Hải, sao Hải không được cái may mắn đó, Hải đã sống khắc khổ, tự cho mình là vai chị, vai cô, vai dì của những thằng con trai khác. Không bao giờ nâng đỡ khuyến khích tụi hắn, cái mặc cảm rằng mình là một cô gái già đã làm tấm bình phong ngăn chắn Hải với đàn ông.

Hải bật đèn tìm trang nhật ký đọc lại đoạn Tận nói đến lần gặp gỡ thứ nhất với Lợi.

– À ra thế, ra ta sai nó đến thăm chị chàng, và chị chàng đã để cho nó tẩm quất.

Hải ngồi dậy, nhìn quanh mình, bóng Hải được ánh đèn vẽ lên trên tường. Hải có nên tỏ cho Lợi biết rằng mình biết tất cả những gì đã xảy ra không? Hải có nên xé quyển nhật ký ném vào mặt Tân, mắng cho thằng em một trận, đuổi nó ra khỏi nhà không?

Hải muốn khóc to lên cho nhẹ bớt sự tủi cực, nhưng tiếng khóc như sợ hãi không dám bật ra. Tại sao Hải lại là Hải, tại sao Hải không là Lợi, là Uyển, là Thanh, là tất cả những người đàn bà khác.

Biết mình chẳng ngủ được, giờ nầy đã giới nghiêm rồi, Tân không thể về, Hải đứng lên đi vào phòng rửa mặt rồi đến bàn phấn trang điểm. Hải muốn thả tự cho mình phóng túng một hôm, xem mình có còn đẹp, có còn nhan sắc, có thể đi tìm một người yêu trẻ như Lợi không?

Ngồi trước gương, Hải vụng về tô son đánh phấn, chải tóc, kẻ mắt, bắt chước hệt như trong một tờ báo phụ nữ đã dạy.

Nhìn bóng mình trong gương, Hải không thấy có gì dễ ghét lắm, rồi Hải đứng lên tìm chiếc áo màu đỏ thẫm, chiếc áo may để đi ăn cưới, nàng ít khi mặc đến. Một tay Hải nắm túm bớt lấy chỗ áo đằng sau cho nó chật hơn một tí, và Hải ngạc nhiên không ngờ mình còn xinh hơn rất nhiều người, Hải không mập cũng không gầy, người dong dỏng, cũng có eo có ngực, kém gì ai.

– Hoài của, mấy lâu nay…

Hải chép miệng than nhưng rồi Hải bỗng cảm thấy xấu hổ, như có ai đang trốn đâu đó để nhìn trộm mình. Hải dáo dác nhìn quanh phòng, chợt nhớ đến cái nhìn của ông Trung úy hôm nọ gặp ngoài chợ. Hải đỏ mặt vội vàng lấy nước rửa hết phấn son, thay lại chiếc áo cánh mặc ở nhà rồi lên giường tắt đèn cố ngủ.

Lần đầu tiên Hải thấy mình bị đặt trước ngả ba đường, không biết nên đi về đường nào. Con đường nào sẽ đưa Hải đến sự sung sướng hạnh phúc, có nên theo con đường cũ? Nhưng con đường cũ, Hải đặt hết mục đích hy vọng vào Tân mà nay tập nhật ký đã trả lời cho Hải biết rằng Tân đã tách rời mình từ lâu. Như thế tức là con đường cũ không đưa đến hạnh phúc như Hải hằng mong đợi. Con đường thứ hai, ăn chơi thác loạn, con đường nầy rồi liệu có đưa đến đâu, hay chỉ sống cho hiện tại, cho xác thịt. Ngày mai bệnh hoạn sẽ vào nhà thương thí, hoặc kết liễu cuộc đời bằng một lưỡi dao cạo cắt gân máu để khỏi phải lụy phiền ai. Con đường thứ ba, tìm một người đàn ông để nương thân, sống cuộc đời làm vợ làm mẹ, chịu đựng những sự mè nheo vui buồn của ông chồng.

Hải không ngờ đêm nay mình lại táo bạo và sáng suốt đến thế, dám phân tích tất cả, dám đưa ra ba con đường để chọn lựa. Có phải tại ban đêm, nhất là những đêm không ngủ, thường vẫn có ma quái đến phụ giúp cho mình suy tư, hay chính ban đêm là xứ sở của ma quái. Đêm để ma ngủ, ai không ngủ tức thì bị ma quái nó đưa vào địa hạt của nó.

– Thì đấy, bao nhiêu sa đọa chỉ vì đêm tối.

Hải nói với mình, cố nói to cho đỡ cô độc. Từ trước đến giờ Hải sống cuộc đời đều đặn của cái máy đồng hồ, mười giờ lên giường, sáng sáu giờ dậy sửa soạn để ra chợ đi mua bán. Hôm nay chỉ vì quyển nhật ký của thằng em trai!!!

Đồng hồ điểm hai giờ sáng, Hải sợ mai không dậy nổi mà trót hẹn với mấy người để xem bận ngọc từ Hồng Kông mang về. Hải cần phải ngủ, làm thế nào bây giờ, Hải đưa tay mở ngăn kéo tìm ống thuốc an thần của bác sĩ cho từ năm ngoái, mấy hôm nàng ốm. Hải không thể ngủ nếu không chịu uống thuốc, thế là nàng đành phải trở dậy, ra phòng ngoài pha nước uống thuốc ấy.

Hải ngủ lịm đi từ lúc nào, nhờ có hai viên thuốc.

Uyển tung tăng đi từ ngọn đồi xuống. Một cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản từ trong tâm hồn thoát ra. Uyển cảm thấy yêu đời, yêu một cách say mê, điên cuồng.

– Đời đẹp ơi là đẹp.

Uyển muốn hét câu nầy lên cho to, vang khắp rừng thông. Uyển muốn ôm cả rừng thông vào trong vòng tay của mình. Sau một thời gian mệt nhọc khổ sở, Uyển phải dối mẹ để lên Đà Lạt phá thai.

– Uyển, con làm sao thế, mấy hôm nay trông con xanh lắm, mẹ sợ, chắc con ốm…

Uyển tái mặt ấp úng, đứa con gái nhất định dấu mẹ, cả tuần nay Uyển bỏ học, hôm nào cũng về nhà nằm. Bà giáo Ảnh không ngờ, nhưng hôm nay rồi người mẹ chợt nhận thấy nét mặt xanh xao, giáng điệu mệt nhọc của con. Chỉ vì Uyển đã nghe lời một con bạn mua các thứ thuốc về uống. Trong ruột vì thế mà cồn cào khó chịu, cái thai thì vẫn nhất định ở lì không ra.

Ngày nào Uyển cũng đi tìm Tân nhưng Tân đâu mất, rất ít khi gặp. John cũng kêu bận, Minh và Quý là hai thằng nhân tình hờ cũng trốn tránh. Uyển cảm thấy tủi nhục một cách lạ. Có mấy lần Uyển muốn ra khóc với mẹ, thú nhận tất cả nhưng không đủ can đảm.

– Mẹ ơi.

Bà giáo Ảnh ngẩng lên khi nghe con gọi, nhìn đôi mắt mẹ chân thành quá Uyển lại im.

– Gì đó con, con đau chỗ nào?

– Không, con hơi tức ngực, có thế thôi.

Người mẹ lại tái mặt, đến đặt tay lên ngực con nhưng Uyển vội vàng nắm lấy tay mẹ. Uyển sợ mẹ sờ thấy ngực mình sao lớn hơn mấy tuần trước.

Khó khăn nhất là phải đóng kịch, phải nói dối một người mà người ấy là mẹ của mình. Lắm đêm khổ quá Uyển muốn hét lên, khóc vật vã một trận cho nó đến đâu thì đến. Nhưng rồi Uyển đã cố dằn và hôm nay tất cả đều xong. Uyển thở ra, cảm thấy mình nhẹ nhàng. Rồi phồng ngực hít vào thật mạnh, muốn nhốt tất cả khí trời vào hai buồng phổi của mình.

Nhờ tất cả sự góp công, góp sức của mấy thằng nhân tình, Uyển biết được địa chỉ của một người bác sĩ chịu phá. Trước đấy lại còn phải xin cho được cái giấy của một bác sĩ khác để đưa cho mẹ xem, chứng nhận rằng Uyển yếu phổi, cần đi Đà Lạt nghỉ hẳn một tháng. Báo hại người mẹ lo cuống lo cuồng, đòi nghỉ dạy học đưa con lên Đà Lạt, Uyển phải dàn xếp mãi mới yên.

Tháng đầu Uyển chưa thấy gì, nhưng qua tháng thứ hai Uyển bắt đầu nôn oẹ. Thế mà phải dấu kỹ, không dám để cho mẹ biết sợ mẹ nghi, có những bữa cơm Uyển đã cố gắng lắm mới nuốt trôi một bát. Nếu không có mẹ thì Uyển đã nôn ra hết nhưng vì bà giáo Ảnh ngồi đó, Uyển phải đóng kịch và Uyển đã đủ can đảm để đè nén. Những người đàn bà khác nhờ sự yêu chiều của chồng con nên tha hồ nhõng nhẽo, còn Uyển biết nhõng nhẽo với ai, Tân thì hờ hững như tất cả những thằng con trai hèn nhát thiếu bổn phận. Uyển không ngờ rằng Tân còn phải làm bổn phận với mấy người đàn bà khác. Tới nhà ai hắn cũng được cưng như ông hoàng tử, chỉ có gặp Uyển là phải dấu diếm khổ sở vội vội, vàng vàng. Hoặc Uyển tới nhà Tân lúc Hải đi vắng, hoặc Tân tới nhà Uyển, gấp rút lo lắng bảo hắn không chán sao được.

Mấy thằng nhân tình khác cũng đại loại như thế, đứa thì có vợ đợi ở Hoa Kỳ, nghe Uyển có thai thì bứt đầu bứt tai, đứa thì sợ cha mẹ. Lần đầu tiên Uyển thấy cuộc đời bỉ ổi và thấy đàn ông là một giống ích kỷ chỉ biết hưởng thụ, sợ bổn phận, sợ trách nhiệm. Càng đi sâu vào đời, vào sự ăn chơi sa đọa, Uyển càng thấy chán nản.

— Đời là con chó ghẻ, ung thối.

Đó là câu mà Uyển đã nói lên suốt trong một tháng trời trong lúc chờ đi Đà Lạt. Từ nay Uyển phải có một thái độ mới để đối xử với tụi đàn ông, Uyển sẽ không say mê thằng nào hết, ngay cả anh chàng Martin mà mải đến bây giờ Uyển vẫn chưa cho phép được chiêm ngưỡng mình.

Nghĩ đến Martin Uyển trở nên bâng khuâng, t?