
Sám Hối
Tổng số chương: 4
Ở rạp chiếu bóng bước ra Uyển tưởng chừng vừa bị ai du mình đến cạnh một lò than nóng, trời Saigon chiều hôm nay gay gắt hơn những buổi chiều khác. Hơi nóng hắt vào mặt tàn nhẫn, làm tan biến sức mát từ ban nãy suốt mấy tiếng đồng hồ trong rạp chiếu bóng có máy lạnh.
Chiếc áo đầm màu đỏ thẫm, ngắn trên đầu gối bó sát, hằn lên những đường nét cong của một thân hình được chăm sóc. Bao nhiên đôi mắt dán vào, bao nhiêu cái cổ phải ngoái trở lại để nhìn một cô gái văn minh.
Tân, thằng bạn trai đi cùng với Uyển đã nhận biết như thế nên nó không ngừng thì thầm bên tai:
– Uyển sexy quá, áo Uyển mặc giống kiểu của Sylvie, trong số Paris Match tuần trước.
Giọng thằng con trai nóng hổi, hòa với hơi bạc hà của mấy miếng chewing gum còn dính trong răng, hơi thở mơn man vào cổ gây cho Uyển vài cảm giác vừa nhột nhạt vừa thích thú. Bây giờ thì hết rồi, hơi nóng ấy không sánh kịp với sức nóng của buổi chiều trên con đường Nguyễn Huệ.
– Khát nước không, ra kia ăn kem đi.
Tân chưa dám xưng anh với Uyển vì hai đứa mới quen nhau vừa được hai ngày, tuy chúng nó vẫn nghĩ rằng đời rất có thể xẩy ra những mối tình sét đánh.
– Phải về, đi lâu quá khó nói dối.
Uyển cũng dùng cái giọng trống trơn ấy vì Uyển còn giữ ý, xưng tôi thì sợ lạc lẽo mà xưng em ngay cũng hơi ngượng sợ Tân sẽ khinh chăng. Uyển vừa trả lời vừa kéo cái đồng hồ có dây đeo dài xuống bụng ra nhìn. Thấy còn sớm, Uyển vui vẻ để cho thằng bạn trai dìu mình hướng về phía hiệu kem.
Cả hai đều kiêu hãnh, đón nhận những cái nhìn thèm khát của những người qua đường cùng một lứa tuổi với chúng nó. Uyển biết mình đẹp, từ thuở bé đã có bao nhiêu người khen, lời khen tiếp tục mãi cho đến ngày nay. Biết mình đẹp nên Uyển không từ chối một cử chỉ, một hành động nào để giúp cho mình đẹp thêm, từ dáng điệu đến cách ăn mặc. Uyển thích giống cô đào Sylvie Vartan, muốn như thế Uyển phải luôn luôn đi tìm những tấm ảnh, những bài báo nói về Sylvie để bắt chước.
Từ mái tóc đến giáng điệu, nhất nhất Uyển đều nhắm mắt tập theo. Cứ nhìn ảnh Sylvie rồi tưởng tượng ra mái tóc đen, cái mũi thấp hơn, cái miệng rộng hơn. Cố nhiên, là người Việt Nam nên không được cao lớn bằng cô ca sĩ Pháp, đó là Thanh Uyển, nữ sinh trường trung học X ở Saigon.
Tân là thằng bạn mới nhất, đi cùng với Uyển hôm nay, tuy mới quen nhưng coi bộ rất hợp ý nhau. Tân học đệ nhất ở một trường tư thục cạnh trường Uyển. Hai đứa thật xứng đôi, con nhà khá giả, đi học là chỉ lo có mỗi một việc học chứ khỏi thắc mắc đến vấn đề sống của mình và của gia đình.
Người ta gọi đó là những hạng người thuộc vào giai cấp ưu tiên của xã hội, cả hai đều say mê những nhân vật “copains” hiện đại, muốn cho mình cũng được cái sắc thái “copains” ấy. Theo tầm hiểu biết của Uyển thì ăn chơi, nhảy và diện, đó là nếp sống của copains chứ đào đâu ra những gì khác hơn và mới lạ hơn nữa.
– Đi vào Tax một vòng chơi đã, ăn kem sau cũng được, hết khát nước rồi.
Uyển không đợi ý kiến của thằng bạn trai, nói xong là cứ quẹo vào hiệu Tax, biết chắc rằng Tân sẽ phải đi theo mình. Uyển muốn xem có hàng gì mới ở Pháp về để còn đòi tiền mẹ ra mua ngay, chậm vài hôm người ta sẽ mua hết. Bảo rằng cơm cao gạo kém mà dân Saigon vẫn thi đua nhau diện, lứa nào cũng diện. Nhất là lứa của Uyển và các bạn con nhà được nuông chiều, ngoài sự ăn diện sao cho hơn mấy đứa bạn, hình như sống không còn mục đích gì nữa. Vì thế mấy gian hàng ở Tax và con đường Tự Do là hai nơi được các cô lượn đi lượn lại nhiều nhất trong suốt cả tuần lễ.
Không lượn sao được, vì hàng người ta về lạ kỳ lắm, về từng vài chiếc áo, vài chai nước hoa, một hai cái ví. Mới lúc nãy đi qua chẳng thấy gì mà nửa giờ sau lại có hàng treo ra đó rồi, có người vừa mang đến bán.
Mặc cho báo chí trong và ngoài nước bình luận đăng tải tin tức chiến sự, Uyển và Tân thuộc vào loại bàng quan. Bạn bè đứa nào hơi tỏ vẻ ưu thời mẫn thế là Uyển tránh ngay, cho rằng: “chẳng có vẻ Copains tí nào cả”, Tân cũng thế, đó là mối tương đồng đưa sự lại hẹn hò của hai tâm hồn son trẻ.
– Chúa ơi! Cái “Pull” đẹp quá.
Uyển hét lên rồi đứng sững trước một cái tủ kính. Tủ có cái tượng đất khoác chiếc áo ngắn tay mầu đen mịn, cổ hở xuống để lộ ra một chút ngực đầy đặn. Uyển muốn vào mặc thử ngay, biết chắc rằng mình mặc vào sẽ đẹp và sẽ được hoan nghênh lắm. Bỏ Tân đứng ngoài, Uyển đi vào trong để hỏi giá cả, tính Uyển như vậy, muốn gì thì phải có ngay sau đó mới chịu.
Cô hàng ngoan ngoãn mở ngăn kéo đưa ra mấy chiếc áo nữa giống hệt với chiếc áo đang máng trên tượng đất cho Uyển chọn. Loại áo mặc mùa hè của các cô gái Âu, bên dưới có thể để ngực trần nếu cô có bộ ngực đẹp. Đối với Saigon thì loại orlon laine nầy hơi nóng nhưng Uyển vẫn thích vì nó lạ, nó không bó sát thân hình, cho người tha hồ nhìn và tha hồ đoán ngầm. Mặc vào sẽ được thêm nhiều đôi mắt dán vào, Uyển sẽ bảo đó là món quà của người bạn, gửi từ Pháp sang bên mình nhân dịp lễ Giáng Sinh sắp tới, hách biết mấy.
Uyển mặc thử lên trên chiếc áo của mình để khoe với Tân, đứng ưỡn người cho Tân ngắm, rồi quay lại hất hàm hỏi cô hàng:
– Bao nhiêu?
– Hai nghìn.
– Sao đắt thế, nghìn rưởi.
– Ở đây không nói thách, chỉ có giá nhất định.
– “Mon Dieu”! Ghê quá!
Cô hàng hình như không thích loại gái giống Uyển nên tỏ vẻ lạnh lùng. Thấy Uyển hỏi trổng, không có thưa cô thưa kiết gì thì cô hàng cũng trả lời dấm dẳng lại. Cuối cùng Uyển muốn cho cô hàng biết rằng ta đây thuộc giai cấp ưu tiên trong xã hội, có dư tiền, từng ghi tên vào trung tâm văn hóa Pháp nên Uyển không thèm kêu trời bằng tiếng Việt như mọi người, mà kêu trời bằng tiếng Pháp. Cô hàng vẫn tỏ thái độ lạnh lùng không thay đổi. Uyển bực tức định bỏ đi ra, nhưng tiếc chiếc áo đẹp, đành mở ví lấy tiền đến quày trả cho bà chủ, Tân cũng giả vờ móc túi nhưng Uyển gạt đi:
– Để Uyển trả, anh đừng…
Tân được người con gái gọi bằng anh, mặt mày tươi hẳn lên. Giá trong túi hắn có đủ tiền thì nhất định hắn sẽ không ngần ngại gì mà không thảy ra làm quà cho người đẹp. Tiếc rằng hôm nay hắn chỉ xin được vừa đủ số tiền đi xi nê và ăn kem. Hắn thầm phục khi thấy Uyển xài tiền một cách dễ dãi như những người quen móc ví. Con trai thời đại này rất chịu loại con gái như thế.
Hắn đâu có biết rằng đấy là số tiền của bà giáo Ảnh, mẹ của Uyển giao cho con gái đi mua cái quạt máy. Nhưng chẳng sao, lần nầy đâu phải là thứ nhất và cũng không phải là lần cuối. Uyển sẽ nũng nịu giận dỗi ngồi thừ ra một lúc thì mẹ lại đến cầu hòa ngay, thế là đâu vào đấy cả.
Từ thuở bé, Uyển đã quen với cảnh ấy và bà giáo Ảnh cũng đã trót quen mất rồi, dạy con người khác được mà đối với con mình thì bà giáo hoàn toàn chịu lép. Thảo nào người Tàu họ cứ phải trao đổi con cho nhau để dạy dỗ, mẹ với con khó mà giữ thái độ nghiêm khắc được lâu. Uyển khóc vài giọt nước mắt là mẹ phải nhượng bộ, Uyển biết vậy nên tha hồ lợi dụng lòng thương của mẹ.
Cầm bọc áo cô hàng vừa trao, Uyển vui vẻ để cho Tân nắm tay mình kéo ra khỏi gian hàng đi đến hiệu kem cách đấy vài trăm thước.
Bước vào hiệu kem, tất cả khách ăn đều ngước lên, Uyển cố lấy giáng điệu cho giống một minh tinh. Chiếc váy chật bó sát tăng thêm vẻ khêu gợi, mỗi cử động hằn rõ lên nếp chiếc quần mặc trong bé nhỏ.
Tân không dấu được vẻ kiêu hãnh, hắn đi sát lại gần Uyển hơn để cho mọi người cùng thấy rằng mình đang đi cặp với đào đẹp. Lòng tự ái của thằng con trai được nâng lên cao nhất, hẳn vì chưa có sự nghiệp gì để kiêu hãnh. Những đôi mắt vẫn không ngừng bám sát lên bộ đùi, bộ ngực, mái tóc của Uyển, hệt như lũ nhặng bám lấy mẩu thịt ở sau thùng rác.
Tân tìm được một góc kín đáo, còn mấy cái ghế nhỏ đặt quanh bàn chưa có cặp nào ngồi. Tuy kiêu hãnh vì nhan sắc của Uyển nhưng Tân vẫn còn muốn tìm chỗ kín để cho tiện việc vuốt ve cánh tay, mái tóc, bàn tay mũm mĩm tròn và chắc nịch như hai bắp chuối sứ non.
– Cho hai kem va-ni nhé.
– Uyển ăn Moka.
– Thì Moka vậy.
Tân sẵn sàng chiều tất cả những sự đòi hỏi của Uyển, thấy không có ai nhìn mình, Tân cầm bàn tay của Uyển đưa lên miệng cắn nhẹ.
– Ngồi trong xi nê nãy giờ chưa đã sao?
– Đã sao được mà đã, ngồi cả ngày còn chưa đã.
Uyển cắn môi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý lắm, nhưng đây là thái độ giữ gìn của buổi đầu chứ vài hôm nữa thì Uyển sẽ thay đổi, chắc thế. Không hiểu có phải đây là tiếng sét ái tình hay chưa. Nhưng Uyển tin rằng với người con trai nầy Uyển sẽ học được nhiều điều mới lạ, những bài học về cuộc đời mà Uyển muốn và rất cần biết.
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn, Uyển đồng ý với câu ca dao ấy, những bài luân lý đạo đức của mẹ chỉ làm cho Uyển ngáp dài ngáp ngắn mà thôi. Uyển muốn thực hành tất cả những gì mà một năm nay Uyển đã đọc được trong mấy quyển tiểu thuyết đang tràn ngập các hiệu sách. Loại sách có bìa bóng loáng, quyển nào cũng mang hình ảnh một cô gái mây mẩy ngon lành, cô nào cũng giống quả táo đỏ bán ở chợ hàng hoa quả.
– Đi chứ, bà già về mà không thấy là có chuyện, bà già đặt cả chục câu hỏi bắt trả lời, lắm khi bực mình chết được.
Uyển nói xong nâng cốc nước đá lạnh vừa uống vừa thổi bong bóng phì phì với cái ống hút. Tân đưa tay giật lấy cái ống ở miệng Uyển lên giọng đàn anh mắng em gái:
– Lớn rồi mà chơi trò trẻ con.
Uyển cười có ba bốn cái núng đồng tiền kể cả cái núng ở giữa cằm, dấu hiệu của sự thèm khát vật chất. Thỉnh thoảng Uyển vẫn muốn tỏ ra rất trẻ con, tính nết con nít trong cái thể xác đàn bà, đấy không phải là loại “femme enfant” mà hiện thời đang được yêu chuộng đó sao. Thứ trẻ con của Uyển là thứ trẻ con rất ăn tiền, thứ trẻ con có được đo lường, tính toán kỹ trước rồi, Tân làm sao biết được.
– Uyển về, anh để Uyển về nếu không thì lần sau không đi chơi được đâu, bà già cho mật vụ mang kính đen đi theo đó.
– Làm con gái mất công quá nhỉ.
Tân chép miệng than thở hộ cho Uyển, được Uyển gọi bằng anh lần nầy là lần thứ hai rồi. Tân chỉ muốn mình đang ở một chỗ thật vắng để đựợc ôm lấy Uyển và hôn lên mặt lên người Uyển, Tân nóng nảy hỏi tiếp:
– Bao giờ mình gặp nhau, sáng mai nhé, chờ bà già đi dạy học, anh đến chở Uyển, tụi mình vào sở thú chơi.
– Không đuợc, buổi sáng Uyển phải có mặt ở trường.
– Chiều vậy, hai giờ rưỡi ở cửa Eđen, vào xem phim mới đổi, nghe bảo hay lắm.
– Phim gì, tình không, tình mới thích chứ phim trinh thám hay chiến tranh Uyển không thèm đâu.
– Tình, tình gắt lắm, đừng có lo.
Sự thât Tân không biết là phim gì nhưng cũng nói cho yên lòng Uyển chứ Tân đâu có chú ý đến phim. Đi xi-nê với mục đích kiếm chỗ vắng để có thể quàng vai, ôm lưng nhau, cầm tay, hôn nhau, gần nhau thật nhiều. Tân biết chắc rằng Uyển cũng thích như thế, tình của hai đứa sẽ có thể lên đến độ cao nhất, như vậy mới gọi là sống, mà đời phải có những sự ấy mới đáng sống.
Tân ghét những người giả đạo đức, mở miệng nói toàn giọng đạo đức với lương thiện vặt. Những người ấy Tân không thể nào ở gần hoặc nói chuyện lâu.
Từ ngày mượn được của thằng bạn mấy quyển sách dạy về sự luyến ái giữa đàn bà và đàn ông, Tân cảm thấy tâm hồn mình thay đổi hẳn, nhất là đọc xong còn có những buổi thảo luận rất sâu đậm.
Thằng bạn nhờ làm chủ cái kho tàng ấy nên có vẻ khá lịch duyệt. Hắn dạy Tân rất nhiều và khuyên Tân nên tìm đến mấy bà già mà thụ giáo trước khi thực hành với các cô bạn đồng trinh.
Tân đã nghe lời thằng bạn, nói cho đúng là nhờ hoàn cảnh. Người đàn bà khai mạc Tân là bạn của chị, bà ấy hơn Tân đến mười tuổi.
Chuyện xảy ra đã trên một năm nhưng mối tình đầu bao giờ cũng khó phai. Hôm chị Hải sai Tân đến thăm giùm bà bạn, mang táo với nho tới vì nghe bà ấy ốm.
Tân đến, bà ấy mở cửa mời ngay vào phòng ngủ, Tân ngồi dưới chân giường vì phòng không có ghế. Nhìn bàn chân trắng xanh, Tân tinh nghịch muốn nắm lấy như một món đồ chơi. Khi nghe bà ấy kêu mỏi, Tân hỏi ngay:
– Chị cần em tẩm quất cho không, em nghề lắm, tẩm ai là người ấy có thể dậy đi khiêu vũ chiều đó ngay.
Người đàn bà bật cười lên vì câu nói khôi hài của Tân, quả là có trời làm chứng, Tân chỉ xem Lợi như chị Hải của mình ở nhà. Lợi nhìn Tân từ đầu xuống chân hơi e ấp, Tân đâu còn là thằng bé con ngày xưa, Lợi hay bế lên đùi ngồi đút cho ăn từng thìa cháo mỗi khi đến chơi nhà Hải nữa. Đứng trước mặt Lợi là một thằng con trai cao lớn mạnh khỏe, đôi tay rắn chắc, bộ ngực nở đều sau lớp áo sơ mi trắng nõn.
Thấy Lợi có vẻ nửa thích nửa ngần ngại, Tân năn nỉ thêm:
– Chị đừng sợ phiền, phương pháp tẩm quất của em theo lối Thụy Điển, không cần dầu mỡ gi cả, khỏi bẩn lưng chị, bẩn tay em.
Tân vừa nói vừa đưa bàn tay của mình ra, Lợi nhìn lên bàn tay rồi cánh tay của thằng con trai. Cánh tay như bằng đá chạm, giống hệt những bức tượng Hy-Lạp trong các sách vở mà Lợi vẫn được xem. Không chờ sự đồng ý của Lợi, Tân nắn thử nhè nhẹ vào đùi, Lợi nằm lặng yên không phản đối, chỉ có rùng mình một cái như trước khi bị cảm.
– Chị nằm sấp xuống, em xát lưng trước cho đã. Cái chỗ xương sống đó là chỗ quan trọng nhất, bệnh gì cũng do hắn phát ra, tụi em vẫn đặt là phòng tham mưu, Q.G. đó, chị biết không.
Lợi ngoan ngoãn vâng lời Tân như một cô bé con, sự va chạm của hai làn da, tuy có cách một lớp áo ngủ, vẫn đủ sức đưa đến một cảm giác thoải mái dễ chịu. Tân ngồi sát lại gần hơn, cứ thế mà chà xát cho Lợi. Nhận thấy tấm áo ngủ làm vướng víu, Tân kéo phăng nó lên trên lưng để cho dễ bề chà xàt. Tắm áo kéo lên, trong thân người đàn bà chỉ còn một chiếc quần lót màu đen mong manh, mầu đen bao giờ cũng khiêu khích hơn màu trắng, thằng bạn bảo như thế. Tân vừa làm công việc tẩm quất vừa nói liên hồi:
– Sau nầy em sẽ học ngành y khoa, ngành ấy tha hồ mà gặp nhiều đàn bà đẹp chị nhỉ.
Lợi không biết Tân có nhận thấy từ nãy đến giờ nàng vẫn nằm im không hề trả lời hắn. Nếu hắn biết là nàng đang cắn răng cố gồng người lên cho bớt run rẩy thì hắn sẽ nghĩ thế nào.
– Chị làm sao thế, không đỡ ư?
Tân hốt hoảng hỏi khi nhận thấy Lợi run như lên cơn sốt. Lợi không dám nói lên câu nào, nàng sợ bật thành tiếng khóc vì quá xúc cảm. Nhưng rồi Lợi vẫn muốn dấu, nàng cố gắng trả lời thằng con trai:
– Chị đỡ rồi, em ngừng đi, đừng để mỏi tay.
Tân không chịu ngừng, tự nhiên trong người hắn cảm thấy rạo rực, những bài học trong quyển sách của thằng bạn lần lượt hiện về. Bây giờ đến phiên hắn lên cơn run, nhưng hắn là con trai, trời sinh ra mạnh dạn hơn. Hắn cúi xuống hôn lên lưng người đàn bà. Chờ một lúc không thấy phản ứng, thế là hắn tiếp tục thực hành những lý thuyết mà hắn đã học được trong sách.
Chiếc áo ngủ được kéo dồn lên cao, hắn lật ngửa người đàn bà lại, hồi hộp lặng nhìn từng chi tiết. Đây là đầu tiên trong đời hắn được nhìn tường tận thân thể một người đàn bà. Hắn chỉ thấy muốn nâng niu, muốn vuốt ve ôm ấp như đối với một món đồ chơi quý giá, hồi hộp sợ bị ai đến giật lấy trên tay mình. Bàn tay hắn không làm công việc tẩm quất chà xát nữa hay là sự chà xát trở nên nhẹ nhàng hơn, âu yếm hơn. Người đàn bà vẫn nằm yên lặng, nhìn hắn đôi mắt lờ đờ như người say thuốc, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, không hề nói một tiếng, và hắn đã thỏa mãn tất cả lòng tò mò từ mấy lâu nay khắc khoải trong thể xác và tâm hồn của thằng con trai chưa lớn.
Sau đó là một giấc ngủ dài. Tỉnh dậy hắn lại đòi hỏi và lại được cung cấp, lần thứ hai đầy đủ hơn. Hắn tỏ ra mạnh dạn và người đàn bà cũng quen thuộc hơn. Lạ lùng nhất là sáng hôm sau Lợi khỏi bệnh, Tân cho rằng đó là sức nhiệm mầu của tình yêu. Khi từ giã cái thân hình yêu quý ấy, hắn tự thấy trở nên một nhân vật khác, từ nay Tân không còn là một thằng bé con thiếu sót kinh nghiệm nữa. Khi Lợi hỏi thăm:
– Ai dạy Tân mà tài giỏi thế?
Câu hỏi làm cho hắn hơi bị chạm tự ái, tỏ ra rằng trước đó Lợi vẫn xem Tân như một đứa bé con, mà sự thật là thế.
– Đọc trong sách.
Hắn trả lời trổng không, chẳng muốn xưng em mà cũng chẳng dám xưng anh, tự hỏi những đôi khác, cũng cách nhau cả chục tuổi như hắn với Lợi thì sau đó họ sẽ gọi nhau bằng gì.
– Tiếng ngoại quốc tiện nhỉ, chị nhỉ.
– Tiện gì cơ?
– Khỏi xưng anh xưng em gì cả, cứ “toi” “moi” với nhau là yên, như cô đào Edith Piaf với ông chồng trẻ gì đó.
– Thế thì chúng ta nói tiếng Pháp.
Lợi nói xong biết mình lỡ lời. Tân mới học đến lớp đệ nhất mà lại học chương trình Việt thì chỉ có thể đọc hiểu lõm bõm vài câu chứ làm sao nói chuyện bằng tiếng Pháp được. Nhưng rồi mọi sự đều yên cả, hai người xưng tên với nhau và mỗi tuần, thế nào cũng phải tìm gặp nhau ít nhất là một lần.
Lợi hơi buồn vì thấy Tân như con chim. Thuở ban đầu mới chập chững bay thì ngoan ngoãn, loanh quanh trong tổ, nhưng khi vững vàng rồi lại chỉ muốn tung cánh đi tìm những chân trời xa.
Biết rằng mình không thể nào giữ hắn được, thế mà Lợi vẫn khổ tâm, vẫn ghen mỗi khi thấy hắn đèo xe vespa một cô gái đồng lứa. Hai đứa cùng mặc một thứ quần “din” cao bồi bó sát vào đùi, cùng một mầu sơ mi, trên đầu đứa con gái thường buộc khăn rực rỡ đề bảo vệ mái tóc.
Lợi thì thầm một mình: “Chắc chúng nó ra xa lộ, ở đấy có nhiều gió nên đứa con gái mới buộc tóc”. Nói xong nàng quay vào phòng tìm tấm gương soi lại mặt mình xem có kém đứa con gái nhiều quá không.
Có lần Lợi buồn quá, nàng đã bảo với Tân nên chấm dứt, nhưng hẳn điềm nhiên châm điếu thuốc hút, thở khói ra đằng mũi, phà lên mái tóc của Lợi rồi bình tĩnh giải thích.
– Mỗi người đàn bà là một món ăn khác nhau, đâu có phải vì hôm nay ăn cá mà ngày mai không ăn thịt.
Rồi hắn còn nói thêm rõ ràng hơn rằng nếu người đàn bà nầy cho hắn sự êm ả như nằm trong cánh tay của mẹ, thì những người đàn bà khác sẽ là em gái, con gái, bạn gái. Mỗi người một vai trò khác nhau mà thằng con trai nào cũng cần được đóng nhiều vai.
– Theo Tân thì một người đàn bà không thể vừa là mẹ vừa là em gái, nhân tình được sao?
Lợi hỏi vặn lại nhưng hắn lắc đầu tỏ vẻ hoài nghi rồi tiếp lời, miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
– Bao giờ Lợi lấy chồng rồi hãy đuổi Tân đi.
Sau câu nói ấy, hắn đến ôm Lợi vào lòng thật chặt làm cho Lợi phải kêu lên vì ngạt thở. Hắn đã thực hành đúng như quyển sách của thằng bạn dạy: “Khi người đàn bà kiếm chuyện với mình thì chỉ việc chạy lại ôm ấp vuốt ve họ. Cho họ lên thiên đàng một lúc sau đó họ sẽ mệt mỏi và không dám nói gì thêm nữa.”
Thế là Lợi chịu thua, đành chấp thuận và sẵn sàng chờ đợi mỗi khi hắn mệt mỏi trong những cánh tay khác. Sự thật hắn không thể bỏ Lợi, vì Lợi là người đàn bà thứ nhất dạy cho hắn môn yêu đương, hắn lại mồ côi mẹ sớm, sống khô khan bên cạnh bà chị mải lo buôn bán. Lợi mang hình ảnh êm dịu của người mẹ. Hắn thích nằm ngủ trong cánh tay của Lợi sau khi cả hai đều thỏa mãn, trở lại với bản chất thiên nhiên như đứa bé nằm trong tay mẹ.
Uyển vào nhà, thấy khóa cửa biết mẹ chưa về, cô gái vui mừng chạy vội vào phòng ngủ để thay áo, mặc ngay chiếc áo mới mua. Vừa ngắm vào gương vừa cắn môi nghĩ cách để về còn nói dối với mẹ. Xoay mình đằng trước rồi đằng sau, Uyển phải công nhận là mình đẹp thật, nếu Uyển là con trai bất cứ ở tuổi nào Uyển cũng phải mê mình,
Chiếc áo đen làm nổi bật lên mầu cổ trắng, cái cổ của Uyển vẫn được khen là giống cổ con thiên nga vì nó dài hơn cổ các cô gái bình thường. Đã thế còn thêm mái tóc kiểu Sylvie càng làm cho chiếc cổ cao hơn nữa. Bộ ngực nở đều đặn nhờ sự tập luyện, Uyển rất kiêu hãnh vì bộ ngực hiếm có của mình. Ngực của người đàn bà Á-Đông thường cách xa nhau, Uyển không thế. Thêm vào còn có đôi cánh tay rắn chắc, no đầy chẳng gầy guộc bệnh hoạn mà cũng chẳng quá vĩ đại thô kịch.
Uyển sung sướng thấy mình mỗi ngày một xinh đẹp hơn, khêu gợi hơn các cô gái đồng lứa tuổi đi ngoài đường. Nghĩ mãi chẳng có cách nào để nói dối, Uyển chắc lưỡi hét lên vì tìm ra một cách mới.
– Thây kệ, tí nữa cứ mặc ra trình diện với bà già rồi xin lỗi sau, vài giọt nước mắt cá sấu nhỏ xuống là yên chứ gì, Noel sắp đến, quà trước cũng được vậy. Mặc dầu còn gần 2 tháng nữa mới Noel…
Rồi Uyển nhoẻn miệng cười với bóng mình trong gương, tiếc rằng lúc nầy không có Tân, Uyển chợt nhớ đến thằng con trai với những cái vuốt ve thành thạo ban nãy trong rạp xi nê, Uyển nghe máu đang dồn lên má, lên hai vành tai, tim Uyển dập dồn dập như trống làng tế thần.
Giá có Tân, Uyên sẽ áp ngực mình vào tai Tân lúc này, cho Tân nghe tiếng tim Uyển đang đập mạnh. Tim Uyển đập vì Tân chắc Tân sẽ sung sướng lắm.
Uyển và Tân mới quen nhau, mới đi chơi với nhau có hai lần mà mấy đứa bạn gái đã ghen rồi. Sáng hôm qua, trong trường, con Thúy, bạn của Uyển, đã hậm hực nói:
– Sao mày phúc ấm thế, thằng nầy bô trai nhất, tụi tao đứa nào cũng khoái nó. Bô mà ga lăng nữa, mầy sướng thật. Quần áo nó mặc cũng sư hơn mấy đứa khác, lại tính hay cưng đào…
Nghe Thúy nói một tràng dài, Uyển như mở cờ trong ruột, còn gì thích hơn. Nhờ vậy mà tình cảm của Uyển tăng lên vùn vụt. Vào xi nê Uyển cho phép bàn tay của Tân được mở đèn xanh, tha hồ muốn lái đến đâu thì lái. Lệ thường Uyển có nguyên tắc với con trai hơn, nguyên tắc làm cao để cho tụi nó khỏi coi rẻ. Với Tân, nếu Uyển làm cao sợ thằng bé sẽ chạy đi tìm đứa con gái khác ngay. Thiếu gì đứa đang chực hăm hăm để bắt bồ, chúng mà bắt được Tân rồi thì đâu chúng nó có thả ra nữa.
Tân có đủ điều kiện cho gái mê vì nó cao lớn khỏe mạnh, biết chiều. Không nhiều tiền, nhưng đủ bao đi xi nê, đi ăn kem, có xe vespa đến đón đi chơi, lại ăn mặc giống những thanh niên Âu Mỹ hiện đại.
Uyển đang lan man nghĩ tới Tân, đến mấy đứa bạn học trong lớp thì có tiếng chìa khóa đút vào lỗ khóa, cuối cùng là tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Biết chằc là tiếng của mẹ nên Uyển không cần phải chạy ra hỏi thăm.
– Uyển về rồi sao con?
Uyển đã có chương trình dự định sẵn nên cứ để nguyên chiếc áo đen trong mình không cởi ra, chạy vào nép sau cánh cửa để hù mẹ.
– Cú cu, mẹ xem con gái mẹ đẹp chưa?
Bà giáo Ảnh giật mình hai tay ôm chụp lấy ngực như muốn giữ cho trái tim khỏi rớt xuống đất.
– Khiếp, con làm mẹ giật cả mình.
Nói xong bà giáo Ảnh đứng lại nhìn con từ đầu xuống chân rồi cắn môi có vẻ nghĩ ngợi.
– Ô kìa, sao mẹ không khen con?
Bà giáo Ảnh gật đầu nói như cái máy có nút điện được ai bấm vào.
– Con đẹp lắm, mà có vẻ người lớn lắm nên mẹ không nhận ra được đó thôi. Ai chọn áo cho con vậy?
Nghe giọng nói có vẻ thắc mắc Uyển biết rằng chiếc áo không làm cho mẹ vui lòng, nhưng mà hai thế hệ hiểu sao được nhau. Uyển trẻ, Uyển là lớp người đi tiên phong mở đầu cho một thế hệ, còn mẹ Uyển là đại diện cho những chiếc áo cũ mục nát chỉ đợi ngày biến thể. Chiếc áo biến thành mảnh giẻ lau, con người biến thành đất cát, đó là định luật của tạo hóa. Một người mở đầu cho một thế hệ và một người là bế mạc, là cái đuôi của một thế hệ thì tránh sao khỏi sự va chạm.
– Con tự chọn lấy, con lớn rồi, mười sáu tuổi rồi đâu có phải “bê bê” nữa mà mẹ hỏi ai chọn áo cho con.
Bà giáo Ảnh đến cạnh con vuốt mái tóc đánh rối của con, thấy nó xam xáp bàn tay nhưng biết rằng Uyển thích như thế nên người mẹ chẳng muốn phê phán gì thêm. Uyển ngả đầu ra sau để tránh bàn tay của mẹ, sợ mẹ làm hỏng cái kiểu tóc mình vừa đánh rối rất công phu. Người mẹ biết ý nên không vuốt tóc nữa mà lùi xuống sờ lên tấm áo.
– Thứ gì mà mịn tay quá nhỉ, con mua đâu vậy?
Uyển không bỏ lỡ cơ hội, liền thoắng khoe ngay.
– Quà Noel của mẹ cho con đó mẹ nhé, nó bằng thứ orlon laine, ở Pháp người ta mới đưa về chỉ có mấy cái treo ở Tax. Con sợ để đó người ta mua dành mất nên con phải vào giật liền một cái giữ phần.
Bà giáo Ảnh hiểu ngay nên tiếp lời con:
– Và con đã lấy tiền mẹ giao cho đi mua cái quạt máy để trả đó chứ gì?
Uyển nũng nịu đến sau lưng mẹ, vòng hay tay ôm ngang lấy bụng mẹ vừa áp mặt lên vai vừa nài nỉ:
– Đằng nào mẹ cũng sẽ cho con quà cơ mà, xem như đây là món quà con xin trước vậy.
Đằng nào thì cũng lỡ rồi và bà giáo Ảnh đành phải ưng thuận. Tuy số tiền mấy nghìn không bao nhiêu nhưng đây là lần thứ mấy trăm, từ ngày Uyển biết thích diện. Hành động ấy không làm vui lòng người mẹ, bà giáo Ảnh muốn tự mình đi sắm cho con một món quà nhân dịp lễ Giáng Sinh này. Thứ quà gì bổ ích, quà tinh thần giữ được lâu hoặc nếu là quần áo thì cũng phải loại nào kín đáo thích hợp với tuổi của đứa con gái. Biết Uyển thích diện, người mẹ muốn hướng con sang một lối diện vừa phải đứng đắn, nhưng Uyển lại hoàn toàn đi khác ý mẹ.
Từ ngày chồng chết vì tai nạn máy bay, bà giáo Ảnh nhất định ở vậy nuôi con, nhờ số gia tài tức là số tiền bồi thường, tiền bảo hiểm, tiền phụ cấp của hãng máy bay nên gia đình không phải chật vật. Bà giáo Ảnh dùng số tiền để mua một ngôi nhà, cũng là có sự phù hộ thế nào nên nhà vừa sửa chữa xong có mấy tháng là quân đội đồng minh sang.
Vật giá cao lên, số tiền thuê nhà cũng nhờ đó mà lên theo, đủ cung cấp cho hai mẹ con sống khỏi phải làm việc cực nhọc. Bà giáo Ảnh vẫn tiếp tục đi dạy học để khỏi bị cái cảnh nhàn cư vi bất thiện như cổ nhân thường nói. Gia đình sung túc và sự sung túc đã cho Uyển cái mặc cảm tự tôn. Thấy mình giàu nên chỉ chơi với con nhà giàu, phải ăn tiêu theo lối giàu mới xứng đáng.
Cuộc sống êm ấm trôi qua, bà giáo Ảnh chẳng hề tính chuyện làm lại cuộc đời, chỉ sợ gặp người không vừa ý. Hai mẹ con đang sống bên nhau rất bình yên tại sao lại cần phải có người thứ ba vào làm gì, biết đâu chẳng làm mất cái hạnh phúc êm ấm.
– Mẹ nầy…
– Gì đó con, thôi đi thay áo rồi còn ăn, còn lo học bài chứ tối rồi, muộn rồi.
Uyển vừa chạy vụt xuống nhà bếp vừa hét to lên:
– Thôi thôi bà già ơi, con biết rồi, con lớn rồi chứ không phải bê bê, bà già khỏi cần nhắc.
Uyển muốn xin mẹ tuần này đi Cấp, nhưng thấy cần phải lựa lúc nào mẹ mình bớt thắc mắc, chỉ có cách là đóng vai trẻ con mẹ mới tin và bớt lo. Biết như vậy nên ăn xong Uyển giả vờ vào ngồi làm bài, một lúc sau Uyển cố ý gò gẫm ho vài tiếng rồi nằm gục xuống bàn xoa lưng kêu tức ngực.
Bà giáo đang chấm tập bài cho học trò, vội vứt ngay cây bút đỏ, đứng lên đi lấy dầu xát lưng cho con, vừa xát vừa phàn nàn:
– Ngày mai con đến bác Đốc mà xin chiếu điện đi.
– Thôi mẹ ơi chiếu điện phải cởi áo trước mặt bác coi kỳ quá. Con thấy cần phải thể thao vì Saigon bụi khói bẩn thỉu lắm.
Bà giáo Ảnh im lặng, cài lại mấy cái khuy áo sau lưng con, vừa chép miệng thương con và cũng đồng ý với con về sự bẩn thỉu của Saigon, không biết rằng mình đang mắc mưu cô gái. Đợi mẹ về chỗ Uyển lại quay ra làm bài ra vẻ chăm chỉ, một lúc mới ngẩng đầu lên, vờ như sực nhớ ra chuyện gì.
– Chủ nhật này có mấy đứa bạn con nó ra Cấp, mẹ cho con đi không?
Bà giáo Ảnh ngập ngừng chưa biết tính thế nào trước lời đòi hỏi hợp lý của con gái. Cả hai mẹ con vừa phàn nàn rằng Saigon bụi khói thì sự cho phép con đi Cấp là đúng lắm chứ gì nữa. Nhưng từ trước đến nay bà giáo Ảnh vẫn xem Uyển như một cô bé con khờ khạo, đi bể mà không có mẹ chăm dắt, sợ e gặp chuyện bất trắc trượt chân té ngã rồi sao.
– Con đi với ai? Mẹ chỉ sợ nhỡ một cái…
Uyển ngờ rằng mẹ đoán đúng ý mình, nàng hơi lo nhưng bà giáo Ảnh đã nói tiếp, đánh tan sự lo ngại của cô con gái:
– Nhỡ một cái có sự gì rủi ro, con bơi đâu có giỏi mà tính con lại hăng hái thích mạo hiểm…
Uyển phá lên cười, muốn chạy lại gần mẹ, ngả đầu vào mẹ để chuộc lỗi. Không ngờ mẹ lại ngây thơ đến thế, tin ở con gái một cách mù quáng đến thế. Giá Uyển ở vào địa vị của mẹ thì nàng sẽ nghi ngay. Uyển ra bể không phải để thở khí trời với bơi lội. Uyển chỉ muốn ra để được phô bày tấm thân hấp dẫn của mình và nhất là để được đi chơi với Tân một cách tự do hơn. Thế là Uyển tiếp tục nói dối, nào là có đứa bạn, cha mẹ nó có vi-la rộng, đi với gia đình. Thấy Uyển là con nhà tử tế nên nó muốn mời đi nhân ngày lễ cách mạng thành công được nghỉ lâu… Uyển còn đẩy sự dối trá xa hơn, bằng cách rủ mẹ cùng đi với mình. Cố nhiên là bà giáo Ảnh không chịu:
– Mẹ bận việc lắm, người ta gọi đến sửa cái trần nhà, đặt thêm máy lạnh, xây phòng bồi nên mẹ phải ở nhà để lo gọi thợ, trông cho họ làm…
Uyển đã biết cái chương trình của mẹ rồi nên cô nàng giả vờ mời mẹ đi, chứ nếu mẹ có thể đi thì Uyển sẽ lại tìm một phương pháp khác.
Bà giáo Ảnh còn dặn dò thêm, bảo Uyển đừng bơi ra xa, khi mệt thì lên nghỉ chứ đừng cố gắng và ăn xong đang no thì đừng xuống nước mà tức bụng. Nếu bảo rằng Uyển có làm gì tội lỗi là tại người mẹ, thì tội của người mẹ là đã không chịu xem con như một đứa con gái lớn, mà cứ xem Uyển như một con búp bê khờ dại ngây thơ. Người mẹ ngờ rằng tất cả những hành động của con đều chỉ vì muốn bắt chước các bạn chứ chưa có ý thức gì. Ngày nào con có ý thức mới đáng lo, ngày ấy chắc còn xa.
Uyển sung sướng quá, như thế tức là mẹ đã chịu cho mình đi rồi, chỉ cần có thế thôi, ra đó sẽ điện thoại vào xin ở thêm một vài ngày, mẹ không còn nói gì được nữa. Uyển cúi đầu học nốt bài ngày mai cho mẹ yên lòng, tưởng con mình chăm chỉ.
Uyển đọc lải nhải vậy chứ tâm trí đang mải nghĩ đến thằng con trai. Ngày mai Uyển sẽ báo tin mừng ấy cho Tân biết, và hai đứa sẽ tổ chức thật chu đáo để sống những ngày thơ mộng ở Vũng Tàu.
Lương tâm Uyển hơi trách móc, một thoáng hối hận đến với đứa con gái. Quả thật như thế, nếu mẹ xem Uyển như búp bê thì Uyển cũng xem lại mẹ như người mù, muốn dẫn đi đâu thì dẫn, không cần hỏi ý kiến. Uyển muốn thú thật mối tình, sự dối trá của mình với mẹ, cô gái cất tiếng gọi:
– Mẹ nầy…
Bà giáo Ảnh không nghe vì tiếng gọi của Uyển hơi khẽ, càng hay, thế là cái thoáng hối hận ấy đã trôi qua và Uyển lấy lại được can đảm. Uyển mỉm cười tự chế giễu mình. Chợt nhớ đến bàn tay ấm áp với những ngón tay rắn chắc của Tân đang mơn man qua làn áo lụa ban chiều ở trong rạp xi nê, Uyển rùng mình chỉ muốn vô phòng nằm xuống giường ôm chặt cái gối vào lòng cho thân thể bớt rạo rực. Uyển thấy cần phải ghì lấy một cái gì hay một người nào mà người ấy không phải là mẹ.
Uyển đưa cánh tay trần của mình lên tự cắn thật mạnh, thật đau để tìm lại sự thăng bằng nhưng không thể được. Những dấu răng hằn lên trên tay không đủ làm cho Uyển bình tĩnh. Uyển đành viện cớ mệt, đứng lên xếp vội mấy quyển sách đi vào phòng ngủ trước. Bà giáo Ảnh nhìn theo con gái hỏi với:
– Con có mệt lắm không? Mẹ bảo pha sữa đưa vào giường cho con uống nhé?
– Thôi mẹ ơi, con chỉ muốn ngủ.
Rồi Uyển đi thật nhanh vào khóa chặt cửa phòng để được yên tĩnh một mình. Người mẹ tin rằng cô con gái mệt thật, nên không muốn làm bận rộn và cứ tiếp lục ngồi chấm bài cho học trò.
Uyển cảm thấy dễ chịu hơn khi được ở một mình, nàng qua phòng rửa mặt thay bộ quần ảo ngủ để lên giường. Tuy nói dối với mẹ là ngủ nhưng làm sao ngủ được.
Hình ảnh Tân vẫn chập chờn, cảm giác thèm khát đưọc ôm ấp mỗi phút một rõ rệt thêm. Uyển vùng dậy, mở tủ kéo chiếc áo mới mua ra mặc để ngắm lại lần nữa, lúc chiều đang ngắm chưa đã thèm thì mẹ về.
Lần nầy Uyển mặc không có áo lót trong để cho bộ ngực được tự do căng lên dưới lớp áo, thứ orlon laine êm dịu như mơn man da thịt. Uyển xoay người bên trái, bên phải, thấy mình đẹp hẳn lên trong chiếc áo mới nầy. Uyển cảm thấy thích thú, chiếc áo cũng êm dịu, chỉ hơi khác bàn tay của Tân lúc ở trong rạp xi nê ở chỗ thiếu sinh khí.
Nghĩ đến sự sắp được ra bể Uyển vội vàng đi tìm bộ áo tắm để mặc thử. Bộ áo nầy mua từ lâu rồi, hơn một tháng nay mà Uyển vẫn còn phải dấu mẹ vì nó chỉ có hai mảnh nhỏ rất hợp thời trang, rất có vẻ copains. Uyển cởi chiếc áo mới để thay bộ áo tắm, công việc thay áo ra mặc áo vào rất thích hợp với Uyển. Tiếc rằng chưa có hiệu may nào dám mướn các cô mẫu mặc áo; nếu có thì Uyển sẽ xung phong bỏ học xin đi làm công việc ấy ngay. Mang cái thân hình xinh đẹp như Uyển, nhất định là họ sẽ nhận và các cô gái Việt Nam khó mà cạnh tranh được với Uyển.
Mặc bộ áo tắm vào xong Uyển tập đi qua đi lại, ưỡn ngực ra tưởng chừng như mình đang bước trên bãi cát, chung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình. Tân sẽ phải kiêu hãnh hơn nữa, khi được đi cạnh Uyển ngoài bể. Uyển lẩm nhẩm một mình, không nén được niềm hân hoan nghĩ đến những ngày vui trong nay mai. Có tiếng ghế kéo ra kéo vào ở phòng ngoài. Uyển vội tắt phụt cây đèn để mẹ khỏi nhìn thấy ánh sáng và biết mình còn thức.
Uyển chỉ sợ mẹ vào hỏi thăm lại mất công dối trá. Trong bóng tối, người con gái lặng lẽ cởi bộ đồ tắm rồi không tìm ra chiếc áo ngủ, Uyển đành cứ thế lên giường kéo chăn đắp cho mình. Một cảm giác thoải mái rất dễ chịu đến xâm chiếm cơ thể, thảo nào mà người Âu Tây thường ngủ như thế. Nếu mẹ biết được thì Uyển sẽ bi rầy vì bà giáo Ảnh rất sợ con bị trúng gió nửa đêm. Nhưng Uyển đã khôn ngoan khóa trái cửa cẩn thận, mẹ có muốn vào Uyển cũng sẽ có thì giờ dậy mặc áo ngủ lại. Uyển nhất định bắt đầu từ hôm nay sẽ ngủ giống đàn bà Âu Mỹ cho bớt nhà quê.
☆
Tân sung sướng khi nghe Uyển báo tin vui sẽ được ra Cấp ở với mình. Nhất là Uyển vừa nói vừa nhìn Tân bằng đôi mắt long lanh chứa đầy hứa hẹn.
Tân sẽ đến đèo Uyển đi, chiếc xe vespa chỉ cần sáu tiếng đồng hồ là tới Cấp. Nhưng hai đứa sẽ đi chậm để kéo dài những giờ phút vui vẻ của quãng thời gian yêu mà chưa được thỏa mãn. Quãng thời gian đẹp đẽ nhất của những đôi lứa mới yêu nhau.
Việc thứ nhất, Tân phải lo kiếm đủ số tiền chứ mà phải dè xẻn từng đồng thì buồn biết mấy… Mặc dầu Uyển bảo rằng mẹ Uyển cho mang theo mấy nghìn bạc nhưng như thế cũng chưa đủ, vẫn phải dè xẻn. Uyển kể cho Tân nghe cái mưu tức ngực của mình, chắc Tân sẽ phải bắt chước Uyển đóng vở kịch ấy với chị Hải và nhất là với Lợi. Hình như hôm nọ Tân nghe Lợi khoe mới hốt được cái hụi, thế nào Lợi cũng thừa tiền, nhưng cốt nhất là dấu câu chuyện đi Cấp. Lợi mà biết thì cô nàng sẽ nghi ngay, đàn bà vốn ranh vặt, khó mà dấu được họ. Nhất là trong lĩnh vực tình cảm họ còn tài tình, thính tai thính mũi hơn con mèo.
Thật là mọi sự đều được bàn tay của Thượng Đế sắp đặt.
Chẳng biết Tân học ai những câu nói triết lý rẻ tiền như thế. Nhờ những câu triết lý vá víu đó mà thằng con trai được các cô gái mười lăm mười bẩy ấy kính phục, cho rằng Tân thuộc loại người từng trải, hiểu biết sâu xa hơn mình.
Tân tìm đến gặp Lợi, Lợi vừa gội đầu xong, mái tóc dài xõa xuống lưng vừa được sấy qua, ở dưới chưa khô lắm nên nàng chưa búi lên như lệ thường. Các bạn vẫn khuyên Lợi nên cắt tóc uốn kiểu của cô đào chiếu bóng Liz Taylor vì mặt Lợi hơi giống Liz. Nhưng lần nào định đi cắt rồi cũng tiếc, giá Lợi cắt tóc thì sẽ trẻ hơn, chắc thế. Lợi chỉ cần đợi một vài người thúc đẩy nữa, thì nàng sẽ can đảm nghe theo, trong số ấy nếu có Tân càng tốt.
Nhìn mái tóc óng mượt chảy dài che phủ cả lưng tỏa mùi thơm của thứ thuốc gội đầu quen thuộc. Tân đưa bàn tay ra khẽ vuốt theo chiều tóc, chưa thấy có câu gì đáng nói để mở đầu cho buổi gặp gỡ quan trọng hôm nay.
Tân thầm nghĩ chắc phải ở đây suốt ngày, tặng cho Lợi cả 24 tiếng đồng hồ may ra mới thực hiện được cái chương trình vay tiền. Mặc dầu Tân vay rồi ngày nào Tân đi làm Tân sẽ trả, nhưng với mấy cô gái khôn ngoan, họ giữ túi tiền như giữ linh hồn của họ, không phải dễ nói gạt.
– Hôm nay Lợi bận gì không?
– Chẳng bận gì cả. Định chiều ra phố mua ít hàng sắm Tết dần đi thì vừa, để chậm sau nầy may áo hiệu nó không chịu nhận nữa, ghét lắm.
Lợi chưa biết Tân muốn gì, tuy nàng cảm thấy vui hẳn lên từ khi thấy Tân đến, nàng tin rằng có sự thông cảm giữa hai linh hồn. Sáng nay vừa thức giấc, Lợi chẳng đã nhớ nhiều đến Tân, ước mong có sự run rủi gì để Tân lại chơi, từ tinh thần đến thể xác đều mong đợi Tân đó sao. Một tuần rồi, hai người không gặp nhau, từ độ gần Tân Lợi bị một cái thói quen là mỗi tuần phải được gặp, phải được ngửi cái mùi quen thuộc từ trong người Tân toát ra, nếu không thì Lợi sẽ bỏ ăn bỏ ngủ. Lợi vẫn thú thật là Lợi nghiện Tân như con thằn lằn trên trần nhà anh chàng hút á phiện nghiện khói thuốc.
Tân hay đùa hỏi Lợi có muốn cai không, nhưng Lợi lắc đầu phản đối. Cai làm sao được, số mệnh đã đặt con thằn lằn nằm trên trần nhà nào thì nhà ấy phải chịu chứ sao lại cai.
– Trưa nay Tân cho phép Lợi được mời Tân ở lại ăn cơm trưa và nghỉ trưa tại đây.
Nghe giọng Tân hách dịch như ra lệnh, Lợi mỉm cười bĩu môi chế nhạo, chỉ có Tân mới hay dùng cái giọng kiểu cách đó “Tân cho phép Lợi được mời Tân”. Đối với người khác mới nghe chắc sẽ khó chịu nhưng Lợi thì khác. Lợi cho rằng như thế mới đặc biệt, không giống mọi người, Lợi mê Tân một phần vì thế.
– Tân muốn ăn gì để Lợi bảo nó làm, bún chả nhé, hay là bánh xèo, bánh cuốn.
– Vẽ, ăn gì cũng được, bảo nó ra mua ít giò lụa về ăn cho nhanh. Những người yêu nhau mà chẳng muốn mất thì giờ vào sự ăn uống thường ăn món ấy.
– Nhưng chúng ta có nhiều thì giờ cơ mà.
– Thế à, nhưng thì giờ của chúng ta còn phải để dành vào việc khác, quan trọng hơn, thiêng liêng hơn.
Tân nói hạ giọng cho thêm vẻ bí mật rồi nhìn thẳng vào mắt, vào môi của Lợi như muốn đóng cái đinh ốc dài vào đôi mắt đôi môi ấy. Từ khi tập được cái nhìn này, Tân thấy sự thành công của mình tăng lên gấp năm lần. Cố nhiên là Tân phải dấu kỹ cái bí quyết, cô nào bị Tân nhìn cho hai cái thôi là đã hoảng lên. Lợi nhào vào như con thỏ rơi vào bẫy của người thợ săn, Tân chỉ việc đưa tay ra hái sự thành công, dễ dàng nhanh chóng.
– Chờ Lợi xuống bếp bảo nó mua vài thứ…
Lợi vừa nói vừa quay lưng đi, Tân không phản đối. Mục đích của sự kiếm nhân tình già chỉ có thế, để được các bà nuông chiều, tha hồ làm nũng, dại gì mà không hưởng thụ sự nuông chiều ấy.
Tân để mặc Lợi xuống bếp, còn mình thì đi vào phòng ngủ của Lợi, rồi cứ nguyên cả giày Tân nằm dài xuống, châm thuốc lá hút đợi người yêu.
Lợi vào thấy Tân nằm gác cả giày lên giường nàng hét lên mắng yêu.
– Ông mãnh lười như hủi, nằm mà cũng không chịu cởi giày để bẩn cả giường nhà người ta.
Tân mỉm cười nhắm mắt giả vờ ngủ, một lát sau mới dõng dạc nói, không cần để ý đến.
– Hôm nay Tân muốn sống một mẩu đời của xứ hoa xơ ri. Lợi chiều anh nhé.
Lần đầu tiên nghe Tân xưng anh với nàng, Lợi cảm động và hơi ngạc nhiên nhưng chưa biết Tân muốn nói gì. Lợi hỏi lại:
– Sống theo xứ hoa xơ ri là sống thế nào Lợi đâu có biết, Tân nói thử coi.
Lợi ngoan ngoãn trả lời Tân, người yêu tuy ít tuổi nhưng đã biết đòi hỏi, đã có nhiều ý kiến để ra vẻ rất là đàn ông. Nếu có những người đàn bà thích làm cái hành động dụ dỗ con trai vị thành niên để tìm những cảm giác mới lạ trong sự vụng về lúng túng, trong hơi thở chưa bị mùi thuốc lá thay đổi, những ý nghĩ chân thành chưa bị đời bóp méo, thì Tân, người yêu của Lợi hôm nay đã không còn mang cái hình ảnh ấy nữa.
– Trước hết xin mời Lợi phải thay giùm cái áo cánh cổ lỗ sĩ của mấy chị Ba chị Bảy chợ Bến Thành ấy đi đã.
– Người Lợi mới gội đầu mà, ơ hay, bận pyjama vào nó ướt hết cả lưng áo, phí đi.
Lợi cãi lại nhưng Tân đã đưa tay khoác ngang:
– Không ai bảo Lợi mặc Pyjama, anh muốn Lợi mặc cái kimono mầu đỏ anh vẫn khen kìa, chứ pyjama coi nhàm lắm. Ngoài chợ Saigon bày ngợp cả mắt, hết thèm, đàn bà mà muốn sexy phải mặc pyjama của đàn ông.
– Eo ôi cái ống quần rộng thình như hai ống khói tàu, lúng ta lúng túng mà sexy vào chỗ nào?
– Dốt, ai bảo mặc quần, mặc lối ấy là phải để hai cặp đùi ra ngoài, Trời, mấy bà có bộ đùi đẹp thì phải biết là… mê ly.
Tân vừa nói vừa lim dim đôi mắt như đang có cặp đùi của ai ở trước mặt. Lợi bật cười nhưng vẫn cố cãi lại:
– Mặc như thế trước người ăn, người làm sao tiện, rồi nhỡ có khách thì sao?
– Thì cho khách ngắm, về nhà khách điên luôn chứ sao. Khách sẽ bắt chước, nếu khách là đàn ông thì khách bảo vợ thực hành ngay hôm ấy, nếu là đàn bà sẽ biểu diễn cho chồng xem.
– Đồ quỷ, thế còn người ăn người làm?
– Kệ chúng nó chứ lại, ở đấy mà sợ cả người ăn người làm nữa hả, người ăn người làm hiểu cái gì, mình phải dạy chúng nó chứ.
Lợi lắc đầu mắng yêu:
– Thật lắm trò, nhưng thay kimono rồi sao nữa?
Trong lòng Lợi cảm thấy vui thích, Tân có những ý nghĩ rất mới lạ. Không yêu Tân thì Lợi đâu có biết được những ý nghĩ kỳ lạ mới mẻ đó. Cũng như những chiếc áo kimono, những bộ áo ngủ mỏng manh mà Lợi bắt chước người ta sắm về chỉ để nằm trong tủ chứ chẳng biết mặc lúc nào.
– Nầy mà mặc kimono không có áo lót bên trong đấy nhé.
– Sao thế?
– Sao nữa mà sao, hỏi đến là ngây thơ.
Tân định giảng cho Lợi liền rằng Tân muốn đóng cái trò vợ chồng Nhật bản thân mật, người đàn ông là chúa, nhưng rồi suy nghĩ Tân lại im lặng, sự nói nhiều mất cả thi vị.
Lợi ngoan ngoãn đi mở tủ thay kimono trong lúc Tân vừa hút thuốc lại vừa nhìn theo từng cử chỉ như nhà đạo diễn nhìn nữ tài tử tập thử trước khi lên sàn quay phim. Tân gật gù tán thưởng.
– Khá lắm, Lợi biết cách thoát y, phần nhiều người đàn bà chẳng mấy ai biết cái nghệ thuật kỳ diệu ấy.
Lợi vui sướng nhận lời khen của Tân nhưng còn giả vờ nói bướng:
– Nghệ thuật cái gì thứ đó, cởi quần áo mà nghệ thuật.
– Dốt, đấy là một nghệ thuật, nếu nguời đàn bà nào cũng biết làm cái công việc ấy, tức là thấu đáo cái nghệ thuật ấy thì không bao giờ người đàn ông còn bỏ bê tìm nơi khác.
Thấy Lợi tròn đôi mắt nhìn mình có vẻ ngờ vực Tân lên giọng am hiểu giảng giải tiếp.
– Phải thoát y thế nào mà như người ta mở từng cánh hoa, từ tốn, khiêu gợi cho đến lúc chỉ còn có cái nhụy hoa ở bên trong. Chứ thoát y mà vội vội vàng vàng, tròng đằng đầu tuột đằng đuôi như kẻ trộm gian xảo thì hết ham.
Lợi nhoẻn miệng cười ngắm vào gương tự thấy mình hay hay như cô gái Nhật, mầu đỏ rất ăn nhịp với mái tóc đen vừa hong khô còn xõa xuống lưng. Trông Lợi trẻ như mới quãng 20 tuổi.
– Em tôi hôm nay xinh quá.
Nghe Tân gọi mình bằng em Lợi bật cười chạy lại gần Tân, đôi chân lúng túng trong chiếc áo kimono dài tha thướt. Nàng cúi xuống ôm lấy đầu người yêu rồi hôn tràn lên môi lên mắt, như người mẹ khi quá kiêu hãnh vì đứa con khôn ngoan của mình, vừa hôn vừa âu yếm mắng.
– Lắm trò nầy, lắm trò nầy, ai dạy cho Tân mà biết hết vậy hử cậu bé quý của tôi.
Tân để cho Lợi bộc lộ tình yêu không đáp lại, hệt như đứa bé con trước những sự rối rít của mẹ, đứng im đón nhận lời khen. Một lúc sau mới từ tốn gỡ tay Lợi.
– Thôi chứ, thả người ta ra, ở xứ Anh đào không cho phép người đàn bà được tấn công trước như vậy.
– Thế à, thế bây giờ “Seigneur et maître” của tôi có cần xơi trà không, xứ hoa Anh đào phải có trà luôn luôn chứ nhỉ.
– Khoan hẳn, bây giờ anh muốn uống rượu, đáng lẽ phải có Saké hâm nóng nhưng Saigon thì khỏi cần. Lợi đi lấy rượu cho anh, và phải nhớ bổn phận của mình hôm nay là bổn phận của một cô geisha nghe chưa.
– Thì phải làm những gì, geisha họ biết đàn hát nhảy múa, Lợi đâu có biết.
– Geisha phải chiều chuộng người yêu và sẵn sàng tuân lệnh của người yêu.
– Sao mà nhiều chuyện thế không biết nữa.
Lợi vừa vuốt mớ tóc dài vừa giả vờ phàn nàn vì người đàn bà cảm thấy hơi xấu hổ. Hình như trong tâm hồn còn có một ông quan tòa già, thỉnh thoảng lại chống đối mục kỉnh lên ngơ ngác nhìn con người Lợi. Đã chừng tuổi ấy rồi mà còn nhí nha nhí nhảnh làm chuyện tội lỗi.
Tân nghiêm mặt nói dỗi:
– Thế Lợi không muốn đóng vai người vợ Nhật bản của anh sao?
Lợi vội vàng mỉm cười làm hòa ngay, chữ vợ đối với mấy cô gái già mang một âm điệu thiêng liêng lạ kỳ. Thằng đàn ông khôn ngoan tha hồ mà khai thác cái chữ ấy. Mỗi khi dùng chữ ấy là y như có một sức mạnh nào thúc đẩy đằng sau. Lợi ngoan ngoãn tha thướt trong chiếc áo dài đi ra phòng ngoài lấy rượu.
– Tân uống gì đây, Porto, Martini, Cognac…
– Porto đi, đưa cả chai cho anh.
Tân trả tời vọng ra, Lợi nhanh nhẹn bưng cái khay với hai cái cốc nhỏ và một chai rượu còn nguyên vẹn chưa mở. Tân nhắm mắt nằm yên trong khi Lợi đặt khay rượu bên cạnh rồi quỳ xuống ở phía chân giường để cởi giày cho Tân. Cởi xong giày, Lợi bắt đầu cởi giúp cho Tân bộ quần áo, sợ nằm ngủ sẽ bị nát đi chăng. Tân chỉ khẽ nhích tay chân để giúp Lợi dễ dàng trong công việc chứ không chịu ngồi dậy, thằng con trai nhất định đòi hỏi sự tuyệt đối.
– Mặc pyjama không?
Nghe Lợi hỏi, Tân mở mắt nhìn Lợi mỉm cười tỏ vẻ hài lòng nhưng Tân lắc đầu, chỉ muốn mặc có mỗi một chiếc quần lót để lộ cái thân hình con trai mới lớn của mình. Tân đưa tay ra quàng vào người Lợi rồi kéo sát lại vào mình, để cho hai cái mặt rất gần nhau. Ngực của Lợi ép sát vào ngực Tân, Lợi hơi đau nhưng Lợi không muốn cựa quậy, cánh tay của Tân mạnh khỏe ghì rất chặt. Hai người lặng nghe tiếng tim của mình đập thình thình bên trong. Lợi cúi xuống cắn lên môi Tân như nàng cắn vào trái nho. Tân nói khẽ vào tai người yêu:
– Vợ anh pha rượu cho anh uống đi.
Lợi vùng dậy, nhìn thấy đầu tóc mình rũ rượi, hình ảnh phản chiếu từ tủ áo. Lợi xấu hổ lấy tay vuốt lại mớ tóc, xốc lại cổ áo kéo kín ngực, kín đùi, rồi mới lúi húi với lấy chai rượu vặn nút đổ vào đầy hai cốc cho Tân và mình.
– Lâu ngày không say, hôm nay thử say lại một hôm xem sao, có Tân say hai đứa đỡ phải cô độc.
Tân nhìn Lợi chế giễu:
– Thứ rượu này mà say ai, ngọt như chè, đây là rượu để dọa mấy cô bé mười lăm mười bảy.
– Mười lăm mười bảy còn khuya ông ơi! Lợi uống hết cốc rồi Tân xem. Nhưng…
Lợi vừa sực nhớ ra điều gì, nàng đến cúi hôn lên trán Tân rồi chạy vội xuống nhà bếp. Trong phòng ngủ Tân nghe giọng Lợi léo xéo vọng lên. Lợi ra lệnh cho u già nấu xong cơm thì cứ vùi than để trên bếp. Lợi sẽ dọn ăn, còn u già được đi chơi đâu thì đi. Tân mỉm cười nghĩ thầm, đàn bà khôn ngoan thật, nếu không có mấy ông nhân tình đến rủ rê thì những u già chị bếp này có bao giờ được ra khỏi cửa.
Lợi trở vào phòng, dáng điệu nhí nhảnh như cô nữ sinh vừa lên trung học, được học chung trường với con trai, có các thầy là giáo sư.
– Xin lỗi Tân nhé, sao Tân không uống rượu trước đi có được không? Chờ Lợi làm chi.
Tân thở dài đọc khẽ hai câu thơ của Nguyễn Khuyến:
“Rượu ngon không có bạn hiền,
Không mua không phải không tiền không mua…”
– Thì bây giờ có bạn hiền rồi đây, mời ông uống đi ông ơi.
Vừa nói Lợi vừa đưa cốc đến kề tận miệng thằng con trai. Tân uống một ngụm, đến ngụm thứ hai, Tân ngồi dậy kéo mặt Lợi ngả ra như đòi hôn, rồi cứ thế chuyển cả ngụm rượu từ miệng mình qua miệng người đàn bà.
Lợi vùng ra khỏi tay Tân rùng mình mấy cái:
– Khiếp, cái lối mời rượu ở đâu mà mới mẻ thế?
– Cũ rồi, từ thuở tạo thiên lập địa bà E-Và đã cho ông A-Đam uống rượu theo lối đó.
Lợi nằm vắt lên giường kê đầu vào ngực Tân, buông thõng hai chân xuống đất. Một tay Tân vừa cầm cốc rượu, tiếp tục uống và cho Lợi uống sau mình như thế. Lợi nhắm mắt một lần nhận hớp rượu từ miệng Tân đưa ra, nàng bắt đầu làm quen với cái trò chơi vợ chồng đôi chim cu cu đó.
Đến cốc rượu thứ ba, Lợi cảm thấy toàn người như bốc cháy, đôi mắt trở nên long lanh sáng, khác hẳn với ánh mắt trầm lặng của những cô gái già bình thường. Màu hồng của men rượu không phải chỉ tô đỏ đôi gò má, mà còn phừng lên ở cả cánh tay, ở ngực.
– Em say rồi, Tân đừng cho em uống nữa.
Lần đầu tiên Tân nghe Lợi xưng em với mình, Tân cảm thấy kích thích hơn, hắn ngồi hẳn lên, bế Lợi vào lòng rồi đặt xuống giường. Rượu làm cho cả Tân lẫn Lợi trở nên mạnh dạn can đảm, không e thẹn điềm đạm như từ một năm nay. Tân đã cho Lợi những cảm giác khác hẳn với mọi lần trước. Sợ Lợi không đủ sức nên Tân mới bày đặt ra cái trò uống rượu. Tân còn đổ rượu lên khắp người đàn bà để có cảm tưởng rằng Lợi và rượu là một, Lợi là rượu hay rượu là Lợi.
Tất cả mọi hành động, mọi sự điều khiển của Tân đều được Lợi nhắm mắt vâng lệnh ngoan ngoãn như cô em bé vâng lời ông anh cả. Hôm nay vì say nên Lợi đã dám làm những gì mà từ trước đến giờ Lợi vẫn che dấu. Những lý thuyết đọc trong sách, lần nầy Lợi mới dám đưa ra để thực hành. Lợi không ngờ rằng Tân lại tài giỏi, biết nhiều thành thạo như một người đàn ông vào đời hằng mấy chục năm.
Giá ở vào lúc khác chắc Lợi sẽ ghen, sẽ đặt những câu hỏi ngốc nghếch của tất cả những cô nhân tình khác nhưng hôm nay Lợi quên hết, Lợi hoàn toàn là Lợi của Tân, một cô nhân tình ăn chơi lão luyện.
Cả hai người ngủ lịm đi không nghe tiếng dọn bàn và tiếng khóa cửa của u già. Thức dậy