Chương 3
Hiro nhớ bơi lội.
Anh biết nghĩ thế thì vô lý quá, bởi lẽ bất chấp những chuyện đã xảy ra, ký ức cuối cùng về Trái Đất trong tuyến thời gian của anh vẫn chỉ là vài tiếng trước. Theo anh nhớ, lần chót anh đi bơi là một tuần trước. Nhưng cơ thể này chưa từng tiếp xúc với hồ bơi hay đại dương nào hết, và chắc sẽ chẳng bao giờ được làm vậy. Từ lúc thức tỉnh đến nay, anh đã mấy lần nghĩ về cảm giác tự do bơi lội mang lại. Nhào xuống làn nước đen, rời xa những cảnh tượng kinh hoàng bủa vây quanh mình. Tâm trạng của anh, mấy lời châm chọc của anh như xuất phát từ một chế độ lái tự động, trong khi anh ngụp lặn sâu trong tâm khảm.
Giống như mọi bản sao lâu đời, anh biết cách đối mặt với cái chết của mình. Nó không còn gây sốc cho anh nữa; anh đã kinh nhiều kiểu chết khác nhau rồi.
Nhưng anh chưa tự sát bao giờ. Anh chẳng tài nào hiểu nổi sao lần này mình lại làm vậy. Thế nên anh cứ ngụp xuống.
Anh trồi lên lúc bị Wolfgang thô bạo tóm tay. “Chú ý vào, Hiro,” gã nói.
Paul và Maria đứng bên hai máy tính trong khoang sao chép. Paul trông vẫn còn yếu và run rẩy, còn môi Maria thì có mấy chỗ tứa máu như thể đã bị cô cắn.
Thuyền trưởng quay mặt về phía họ, tay khoanh lại.
“Mặc dù đã có thể sử dụng máy tính ở cấp căn bản và truy cập được hệ thống điều hướng, chúng ta vẫn gặp một số vấn đề nghiêm trọng. IAN vẫn bị tắt. Tệp lược sử của chúng ta - mọi tệp lược sử, cá nhân, y tế, mã lệnh - đều đã biến mất. Không có bản sao lưu.” Cô ta hít một hơi thật sâu. “Và chúng tôi đã phát hiện ra bản thân khoang cũng bị phá hoại. Bên cạnh việc bị mất hết các não đồ gần đây, chúng ta còn không thể lưu thêm não đồ mới nào cả. Và phần mềm của khoang sao chép đã bị xóa trắng. Nó chỉ còn là một chiếc máy tính rỗng tuếch to đùng, được kết nối với vài buồng chứa. Không tạo mới cơ thể được nữa.”
Họ im re, nghiền ngẫm thông tin ấy.
Hiro tiếp tục ngụp lặn.
“Thế này quá bằng chết,” Joanna nói, nghe thật xa xăm. “Ừ. Nếu không tìm cách sửa được mấy cái máy này, cả lũ chúng ta sẽ chết sạch khi các bản sao này mãn kiếp.” Katrina nói. “Bây giờ đến phần các lựa chọn ta có.”
Tai Hiro ù đi. Anh muốn nhúc nhích, muốn chạy, muốn kiếm một món vũ khí và trả thù ai đó, ai cũng được, không trừ một ai. Tay anh viết thành nắm đấm.
Wolfgang tiến một bước về phía Paul, và người đàn ông nhỏ con hơn lo lắng ngước lên khỏi máy tính. “Sửa nó đi.”
“Tôi đang cố hết sức đây,” Paul vừa nói vừa lạch cạch bấm gõ trên máy tính, giọng nghe đã mạnh mẽ hơn. Có vẻ anh ta đang như cá gặp nước và đã khỏe thêm chút ít.
“Mục tiêu đầu tiên của ta là kích hoạt IAN,” Maria nói. Một giọt máu đã nhỏ xuống cằm cô.
Hiro nhìn giọt máu ấy chằm chằm. Nó neo anh lại. Anh thấy như thể mọi chuyện tồi tệ ngày hôm nay đều cô đọng trong giọt máu kia. Anh bước tới trước và lấy tay áo mình chấm cằm cô.
“Cô đang chảy máu kìa,” anh lặng lẽ nói.
“À. Vâng. Phải rồi,” cô nói. “Chỉ là chuyện vặt so với những vấn đề khác thôi mà.”
“Nhưng nó là vấn đề ta có thể giải quyết được.”
Cô liếc nhìn anh một phát thật nhanh, sau đó quay về với máy tính. “Cũng đúng.”
“Maria,” Katrina nói. “Cô có kinh nghiệm tái lập trình AI không?”
Maria dừng tay, sau đó lại ngước lên. “Không, thưa Thuyền trưởng.”
“Nếu cô không giúp được gì ở đây thì xuống bếp xem chỗ đó có bị phá hoại không đi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ cần đồ ăn đấy.”
Maria nhíu mày như thể định cự cãi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Wolfgang, cô gật đầu gọn một phát và rời đi.
Thuyền trưởng đưa tay vuốt mặt. “Nào, Wolfgang. Chúng ta cần nói chuyện.”
“Có lẽ vậy,” gã nói. “Paul, cứ làm việc tiếp đi.”
“Tôi cần vào phòng đặt máy chủ để trực tiếp truy cập IAN,” Paul nói, sau đó rời phòng.
Hiro đứng trơ một mình trong căn phòng nơi nhiều người trong đám bọn họ đã chết. Anh muốn ngụp lặn tiếp. Nhưng anh nhìn vào giọt máu trên tay áo và lắc đầu.
Chẳng ai ra lệnh gì cho anh cả. Thế nên anh bám theo Katrina và Wolfgang.
* * *
Maria không phải là người quyết định tham gia phi hành đoàn của tàu Dormire. Nó rõ là một cơ hội tuyệt vời; đây là con tàu đa thế hệ đầu tiên của con người, rời Trái Đất tìm kiếm những chân trời tốt đẹp hơn. Theo lời sĩ quan quản chế của cô, nó sẽ không phải là con tàu cuối cùng. Nhưng cô ta từng cam đoan nhiều điều lắm.
Chẳng hạn như, “Hãy giúp vận hành con tàu này, đừng làm hỏng chuyện, và lúc xong xuôi cô sẽ được ân xá. Toàn bộ hồ sơ của cô sẽ được xóa đi.” Và, “Tất nhiên không phải tất cả các phi hành viên tham gia cùng cô đều là tội phạm nguy hiểm. Con AI đã được thiết kế để nắm quyền kiểm soát nếu có ai quyết định nổi loạn. An toàn tuyệt đối mà.” Và, “Ừ thì, có thể trên tàu sẽ có vài kẻ tội phạm hung bạo, nhưng nhớ là chúng ta có mấy biện pháp phòng ngừa liền.” Và, “Này, đối với một bản sao phải gánh ba án chung thân, đây sẽ là nhà tù tử tế nhất cô có cơ hội đặt chân vào. Và còn ân xá hoàn toàn nữa chứ!”
Nghe kèo có vẻ ngon, nhưng cô biết lý do muôn thuở họ tuyển tội phạm điều khiển con tàu này: nhân công rẻ mạt. Người tử tế kiểu gì cũng sẽ đòi cả một gia tài kếch xù thì mới chịu trực trên một con tàu vũ trụ suốt mấy thế hệ liền. Nhà đầu tư phải kiếm mọi cách cắt giảm chi phí.
Và giờ họ đã thực sự một thân một mình nơi đây. Tất cả cùng lĩnh án tử đầu tiên trong đời.
“Sẽ chẳng ai trên tàu biết về các tội ác của cô. Hãy coi nó như khởi đầu mới của mình,” sĩ quan quản chế nói vậy. Cô ta chắc chắn không tài nào lường được câu ấy sẽ trở nên trớ trêu cỡ nào, nhưng Maria vẫn thấy cay.
“Giữ bí mật như thế là luật thành văn hay chỉ mang tính hướng dẫn thôi?” Maria nhướn mày hỏi.
“Đây là luật. Không ai được đả động đến quá khứ của mình.”
“Thế người ta quản kiểu gì?”
“Con AI sẽ lắng nghe.”
“Tuyệt ghê.”
Nhưng nghe vẫn đỡ hơn nhà tù.
Maria từng băn khoăn phải chăng bị mang cấp bậc thấp nhất trên tàu là một phần hình phạt của mình. Tất cả những người khác đều có việc tử tế, trong khi việc của cô bao gồm bảo dưỡng linh tinh, nấu nướng và lau dọn khu sinh hoạt chung. Làm lao công/ đầu bếp/ giúp việc. Nhưng cũng phải thừa nhận là cô chưa từng nắm giữ vị trí quân đội cấp cao nào, hay có kinh nghiệm lái tàu vũ trụ. Xử lý các sự cố bất ngờ thì cô còn cần được.
Và có nhiều sự cố bất ngờ lắm.
Tàu Dormire cấu thành chủ yếu từ động cơ, một cánh buồm mặt trời rộng một dặm vuông, máy lọc nước và không khí, khoang máy chủ, máy tái chế, không gian sống và hàng triệu lít thứ chất tổng hợp, giàu prôtêin có tên Formula CL-2046-F. Tên thương hiệu là Lyfe.
Sự ra đời của Lyft đã giúp giảm hẳn nạn đói trên Trái Đất, bởi vì thành phố nào đủ tiền mua máy in chuyên dụng và một lượng Lyfe sẽ có thể in được gần như mọi loại đồ ăn, trong khi Lyfe có giá thành sản xuất rất rẻ. Máy in là một thiết bị hết sức tinh vi, có khả năng phân rã đồ ăn, nghiên cứu chúng ở cấp phân tử và tái tạo lại chúng gần như không lệch một ly, miễn sao nó có đúng loại prôtêin và vitamin. Chi phí ban đầu cao ngất ngưởng, nhưng chi phí về lâu về dài sẽ rất nhỏ.
Hồi trước, Lyfe được coi như một nguồn thức ăn đơn thuần. Nhưng về sau, giới khoa học sử dụng nó để tạo ra các bản sao mang thân thể người trưởng thành đầu tiên, và chỉ cần cấy não đồ vào là sẽ thức tỉnh. Hành động ấy khiến sao chép vô tính lập tức bị cộng đồng tôn giáo lên tiếng phản đối. Tuy nhiên, các bản sao thì rất lấy làm mừng vì không cần liên tục làm trẻ con hay phải đau khổ dậy thì đi dậy thì lại nữa.
Vì chuyến bay đến ngôi nhà mới sẽ kéo dài mấy kiếp đời, các bản sao sẽ cần đủ lượng Lyfe để phục vụ mọi nhu cầu sinh học của mình trên tàu cũng như bất cứ cơ thể mới nào họ phải chế tạo để sống tiếp. Khi đã đặt chân lên hành tinh mới, phi hành đoàn chuyển sang gánh vác một trong trách nặng nề, đó là in cơ thể cho tất cả các bản sao mới và đánh thức những con người say ngủ dậy. Sau đó họ sẽ trở thành công dân tự do.
Dormire là một con tàu hình trụ, tạo ra trọng lực bằng cách quay tròn. Phi hành đoàn sống tại một vành đai trong, với mức trọng lực hơi mạnh hơn Luna và yếu hơn Trái Đất. Họ sống ở đó chủ yếu là vì Wolfgang. Do sinh ra trên Luna, gã sẽ phải chịu khổ sở không ngừng nếu họ sống tại các vành đai ngoài, nơi gia tốc trọng trường dao động giữa một hoặc hai g, tùy từng tầng. Các tầng đồng tâm có kích thước tăng dần, khiến vận tốc quay quanh trục tâm của chúng cũng tăng theo, và trọng lực cũng thế nốt.
Các tầng trong cùng có trọng lực nhẹ nhàng, còn các tầng chứa những bộ máy tính khổng lồ cùng máy lọc không khí và nước ở giữa sẽ sát mức trọng lực Trái Đất hơn; vành đai ngoài cũng chở thêm các thứ hàng sẽ cần dùng lúc hành trình kết thúc.
Theo quan điểm của Maria, thứ hàng quan trọng nhất họ mang theo là Lyfe, thứ sinh khối hình thành mọi cơ thể sao chép mới.
Tất nhiên, nếu không sửa được khoang sao chép thì chỗ Lyfe coi như vô dụng. Bụng cô kêu ùng ục, và cô nhận ra nó vẫn còn một công dụng rất hữu ích. Cô tiến về phía nhà bếp.
Nếu không giúp được gì, ít nhất cô vẫn có thể lo việc bếp núc.