Chương 4
Cả hai không ai ngồi hết. Họ áng chừng lẫn nhau, lưng gồng cứng, như thể đang đợi người kia ra đòn trước. Hiro đã bám theo từ xa. Nghe thuyền trưởng và thuyền phó nói chuyện với vẻ nghiêm trọng quá, anh nhịn không nổi. Anh đứng ngay ngoài cửa và dỏng tai lên hóng.
Thuyền trưởng là người mở lời. “Tôi sắp ra lệnh bắt giữ anh đến nơi rồi đấy. Cho tôi lý do để không làm thế đi.”
“Thôi nào,” Wolfgang nói.
“Anh là thành viên duy nhất trên tàu chắc chắn đã từng giết người. Đừng giả đò ngạc nhiên khi bị tôi nhận ra. Thật buồn cười là anh còn chẳng buồn giấu giếm thân phận. Anh lộ lắm,” cô ta nói. “Tôi biết anh là ai và đã làm những gì. Năm người bị sát hại, và sau đó - đây mới là mấu chốt quan trọng này - Công nghệ sao chép vô tính của chúng ta bị phá hoại, mọi thứ đều khiến anh trông rất đáng ngờ.”
Hiro lùi một bước khỏi cửa. Thuyền trưởng biết về Wolfgang và tội ác của gã. Tại sao cô ta lại giữ bí mật chuyện ấy? Kể ra anh sợ gã trưởng bộ phận an ninh hầm hố cũng đúng. Hiro cố nhớ xem có bản sao nổi tiếng nào cao như dân Luna với mái tóc bạc không. Sống suốt bao thế hệ bị cái dở như thế đấy: Ta gặp nhiều người quá.
Giọng Wolfgang nghe có vẻ căng thẳng nhưng không lo lắng. “Cô mà lại đi vu tội cho tôi mới ngộ chứ. Tôi đâu phải là người bị truy nã tại mười bảy quốc gia.”
Thuyền trưởng bật cười. “Như tôi nhớ thì một vài quốc gia trong số đó cũng muốn hỏi chuyện anh đấy. Và tôi chẳng nghĩ ra nổi mình phá hoại công nghệ sao chép để làm gì. Tôi thích các bản sao mà.”
“Thật thế à? Cô đã giết bao nhiêu bản sao rồi?” Wolfgang hỏi. “Tôi mới chỉ nghe đến danh tiếng cô thôi, số má thì chưa.”
“Tôi là lính, Wolfgang à. Anh thì có cớ gì nào?”
“Ý tôi là con số sau khi xuất ngũ của cô ấy.”
“Vẫn thế thôi,” cô ta nói, giọng đã hơi nhuốm mùi nguy hiểm. “Cho dù có giết ai thì động cơ của tôi cũng không phải là một mối căm thù đối với mọi bản sao.”
“Cô có lý do riêng của mình. Tôi cũng thế. Điều cả hai chúng ta thực hiện vẫn cứ là giết người. Nhưng chuyện ấy xưa lắm rồi. Và tôi đã chấp nhận món quà hành trình này mang lại: lý lịch được thanh tẩy. Cô đáng lẽ còn không được phép đả động đến các tội ác cũ.”
“Tôi có quyền nếu nó liên quan đến việc chúng ta cũng như hàng ngàn người chở trên tàu sẽ chết hết trong khoảng sáu mươi năm nữa nếu không xác định được chuyện gì đã xảy ra và ngăn nó tái diễn thêm lần nào nữa.”
Hiro cảm thấy trán toát mồ hôi lạnh. Phải một lúc sau anh mới tiêu hóa nổi thông tin ấy. Sáu mươi năm nữa mới gặp tử thần chẳng có gì là đáng sợ đối với con người cả, nhưng bản sao thì sẽ hài lắm. Họ đang bị sa lầy. Và Wolfgang là kẻ đã đẩy họ vào tình thế này ư?
“Không thể có chuyện chúng ta là những tội phạm bạo lực duy nhất được.” Wolfgang nói. “Chúng ta cần tìm hiểu xem những người khác có thể làm được gì.”
“Anh có chắc mình đang không chơi bài chạy tội không đấy?” Katrina hỏi.
Lại thêm một khoảng lặng nữa. Một chiếc ghế kêu kẽo kẹt. Hẳn họ đã đủ dịu đi để ngồi xuống.
“Thuyền trưởng, chúng ta chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì. Thủ phạm có thể là cô. Thủ phạm có thể là tôi. Không lưu giữ tí ký ức nào về việc thực hiện các tội ác ấy thì chúng ta đâu thể có tội được.”
“Thuyết đạo đức tương đối ấn tượng chưa kìa,” cô ta nói với vẻ mỉa mai. “Anh theo ngành luân lý và thần học sẽ hợp đấy.”
Gã không đáp. Hiro chỉ thèm được thấy họ. Anh nhích đến gần hơn.
“Anh có băn khoăn tại sao họ lại ghép chúng ta với nhau không?” Katrina hỏi. “Họ phải biết nếu khám phá ra danh tính nhau, chúng ta sẽ chẳng hợp cạ được chứ.”
“Tôi chưa có thời gian nghĩ về điều đó,” Wolfgang đáp. “Có thể họ không cân nhắc đến chuyện chúng ta sẽ làm việc với nhau ra sao.”
“Họ thực hiện một đống nghiên cứu tâm lý học kèm theo tìm hiểu lý lịch tội phạm của chúng ta để đảm bảo chúng ta sẽ hợp tác với nhau,” de la Cruz nói. Sau đó cô ta cay đắng bổ sung, “Để cả đám chúng ta không làm thịt lẫn nhau khi chịu ảnh hưởng của sự cô độc trong vũ trụ thẳm sâu.”
“Lại thêm một lỗi hệ thống nữa,” Wolfgang nói.
“Bổ sung vào danh sách đi,” cô ta đáp.
Hiro ra đến mép cửa và hé mắt ngó vào. Thuyền trưởng ngồi bên chiếc bàn lớn của mình, sau lưng là một khung cửa tuyệt diệu nhìn ra ngoài không gian. Wolfgang ngồi ở ghế đối diện, quay lưng về phía Hiro. Gã đang rướn hẳn tới trước.
“Tôi đề xuất ta đình chiến,” gã nói. “Cả hai ta đều từng là thợ săn. Chúng ta hiểu nhau. Phi hành đoàn cần bàn tay dẫn dắt mạnh mẽ. Cho đến khi tìm thấy bằng chứng, ta sẽ không đổ tội cho ai cả.”
“Chúng ta cần hồ sơ của phi hành đoàn,” cô ta nói. Hiro để ý thấy cô ta không chấp nhận thỏa thuận định chiến. “Chúng bị xóa mất rồi.”
“Có thể Joanna giữ bản lưu. Cô ta ít nhất cũng đã đọc chúng” Katrina nói. “Đi giúp cô ta khám nghiệm tử thi đi, moi thông tin kia ra.”
“Thế còn thỏa thuận đình chiến thì sao?” Hà. Wolfgang cũng đã để ý thấy điều ấy.
“Tạm thế. Chúng ta có mấy vấn đề lớn hơn cần xử lý. Chúng ta sắp chết đến nơi rồi, Wolfgang à. Không điều gì quan trọng bằng nó đâu.”
“Được rồi. Tối nay tôi sẽ nói chuyện với cô bác sĩ,” Wolfgang nói. Giọng gã đang ngày một to dần. Hiro muộn màng nhận ra mình phải rời xa cánh cửa, không thì sẽ bị bắt quả tang nghe lén. Anh chạy dọc hành lang vài bước, sau đó quay người và bắt đầu bước về phía văn phòng thuyền trưởng như thể mình vừa ra đến đó.
Wolfgang tí nữa thì đâm sầm vào người anh. “Anh làm gì ngoài này thế?”
Hiro lùi lại một bước. “Tôi muốn hỏi thuyền trưởng một câu. Tôi là người duy nhất không nhận được lệnh gì từ cô ta. Tôi tính sẽ đi ngó lại bộ điều hướng, nhưng tôi muốn biết cô ta có lệnh gì khác không.”
Wolfgang bước ra khỏi cửa để cho Hiro vào. Thuyền trưởng ngồi bên bàn, lưng quay về phía họ, mắt nhìn ngắm những vì sao đang quay.
“Thưa Thuyền trưởng:” anh gọi.
“Đã có ai thu cái xác trong khoang lái về chưa?” Katrina nói mà không buồn quay lại.
“Tôi không rõ nữa,” Hiro nói, cảm thấy hãi sợ cậu Katrina chắc chắn sẽ nói.
“Thế thì đi cắt dây hạ nó xuống và để Wolfgang đưa nó vào khoang y tế cùng mấy cái xác khác đi,” vị thuyền trưởng nói.
“Vâng” Hiro nói, giọng đầy khiếp đảm.
“Tôi sẽ theo sau anh ngay,” Wolfgang nói. “Tôi cần nói chuyện với thuyền trưởng thêm một lúc nữa đã.”
Hiro ra khỏi phòng, cố gắng không để dáng đi làm lộ mình đang muốn co giò chạy cỡ nào. Hai người kia đã phạm tội gì thế nhỉ?
Một thế giới không có công nghệ não đồ sẵn sàng phục vụ sẽ rất lạ lẫm đối với Hiro. Công nghệ não đồ đã cách mạng hóa ngành sao chép vô tính, bởi nhờ nó mà ta mới có thể sản sinh ra những người trưởng thành với đầy đủ ký ức của bản sao cũ. Trước đó, ta có thể tạo những đứa trẻ mang gen trùng nhau, nhưng môi trường sẽ quyết định lúc lớn chúng trở thành người như thế nào.
Nhưng rồi không chỉ dừng ở mỗi ADN, người ta còn khám phá ra cách lập bản đồ cho não.
Thời xưa, máy sẽ lập não đồ trong lúc chủ thể lập nằm ngủ. Buổi đầu, muốn lập hoàn chỉnh não đồ thì có khi suốt mấy tuần liền, người cần lập đêm nào cũng phải ghé bệnh viện sao chép vô tính. Nhưng sau khi công nghệ được cải thiện, quy trình ấy chỉ diễn ra trong mấy phút. Lúc lập não đồ sau này, máy luôn nhìn lại bộ não, và chỉ mất vài phút là đã ghi xong những trải nghiệm, ký ức và phát triển xúc cảm mới của người cần lập.
Kỷ nguyên sao chép vô tính hiện đại đã mở ra. Hoặc thức tỉnh, như cách gọi của một số người.
Chẳng bao lâu sau thì nảy sinh những vấn đề liên quan đến bảo mật. Với công nghệ não đồ, các nhà khoa học có thể soi ra rất rõ một số mảng nhân cách then chốt, hệt như soi được các bất thường về di truyền thông qua ADN. Những nhà khoa học não đồ đầu ngành có thể phát hiện ra hồi nhỏ ta nói dối như cuội cũng như nói dối lần đầu vào năm lên bốn, nhưng họ sẽ không biết được ta nói dối chuyện gì.
Mặc dù quyền riêng tư vẫn được bảo vệ đằng sau lớp vải mỏng tang ấy, một người lập não đồ giỏi sẽ vẫn luận ra được rất nhiều điều về một cá nhân. Và nếu ai giỏi thực sự thì sẽ có thể cắt đứt các kết nối đó, khiến các ký ức, trải nghiệm, hoặc phản xạ có điều kiện kia trôi nổi đi đâu mất và cuối cùng biến hẳn. Dần dần những nhà khoa học ấy được mệnh danh là những kẻ hack não đồ, và tùy vào địa vị xã hội cũng như túi rủng rỉnh cỡ nào mà người ta hoặc sẽ chửi rủa họ, hoặc sẽ săn đón họ.
Một số ca hack não đồ được thực hiện nhằm xóa bỏ các tác động rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Một số người hack ADN để giải quyết các bất thường về gen. Một số đảm nhiệm công việc triệt sản các bản sao ở cấp ADN theo đúng như luật định (dễ phát ngán, nhưng lại hợp pháp).
Và một số bước ra ngoài vòng pháp luật, hack bất cứ thứ gì người trả giá cao nhất muốn. May mắn thay, điều chỉnh não đồ ở cấp độ cao rất khó, và chẳng mấy ai thông thạo việc ấy. Hầu hết các hacker hàng đầu đều chuyển sang hoạt động lén sau khi Bộ luật Bổ sung được thông qua.
Tại thời điểm hiện tại, tàu Dormire không thể lập não đồ hay bản sao nào mới hết. Nếu có ai chết, não đồ duy nhất họ có sẽ là bản họ đã lập lúc chuyến hành trình bắt đầu.
Hiro nghĩ về tất cả những điều ấy trên đường quay ra khoang lái, bỏ tay Wolfgang lầm lì lại phía sau. Bản sao lưu cả đám bọn họ đang dùng được lập lúc hành trình mới bắt đầu. Nếu mọi tệp lược sử của IAN đều đã bị xóa thì bản sao lưu kia từ đâu mà ra?
“Anh ta nghe lén nãy giờ,” Wolfgang nói.
Katrina gật đầu. “Hiển nhiên rồi. Tại sao anh không chất vấn anh ta?”
“Tôi muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.” Wolfgang nói. “Chuẩn dân bảo thủ,” Katrina nhạo báng. “Bất ngờ quá cơ.”
“Tôi học hỏi từ sai lầm của mình, tin hay không tùy cô,” gã nói. “Lao đầu đi làm gì trước khi nắm đầy đủ thông tin là rất dại.”
Cô ta phẩy tay trước câu gã nói, như thể nó là một làn khói vương. “Thôi được rồi. Để xem anh ta phản ứng ra sao với thông tin này. Nếu anh ta tiết lộ những gì mình nghe được, chúng ta hiệp lực tống giam anh ta vì tội nổi loạn. Nếu không thì chỉ theo dõi anh ta thôi.”
Hiro vừa mới ép Wolfgang về phe với thuyền trưởng. Khốn kiếp thật.
“Chúng ta đang ở trên một con tàu toàn tội phạm.” Thuyền trưởng thở dài và ngả lưng ra sau. Cô ta mang gương mặt của một người phụ nữ hai mươi tuổi, nhưng mấy quầng thâm đã xuất hiện dưới mắt, và vẻ lo lắng bên trong chúng phản ánh một lượng kinh nghiệm tích lũy suốt bao thập kỷ. “Xem chừng chúng ta có hơn một kẻ giết người. Và tại sao phải hai mươi lăm năm sau khi nhiệm vụ bắt đầu thì thảm họa mới xảy ra? Nếu thủ phạm muốn phá hoại con tàu, tại sao không làm luôn? Phi hành đoàn chúng ta làm việc cùng nhau có lẽ đã mấy thập kỷ liền. Chúng ta đã làm gì sai để mọi thứ bung bét cả ra thế này?”
“Đã trải qua bao chuyện như vậy rồi mà rốt cuộc tôi lại phải chịu kiếp chết giữa vũ trụ, trong khi nhiệm vụ của chúng ta chẳng có thành quả gì ngoài một đống máu và bãi nôn trôi nổi,” Wolfgang nói.
Miệng Katrina vặn xoắn thành một nụ cười nhăn nhó. “Anh không độc chiếm thị trường kiếp đời cực khổ đâu. Có khi đó chính là điều Hiro nghĩ trong đầu lúc tự treo cổ.”
“Cô nghĩ anh ta làm vậy thật à?” Wolfgang hỏi. “Kể cả trong vũ trụ, ta vẫn cần tuân thủ Bộ luật Bổ sung. Nếu biết chuyện đã xảy ra như thế thì chúng ta đáng lẽ không được phép cho một Hiro mới thức tỉnh.”
Katrina khịt mũi. “Tôi nghĩ ta cần phải lo về mấy điều luật khác trước đã rồi hẵng nghĩ đến luật tự sát. Mà đằng nào thì Bộ luật Bổ sung cũng chỉ ra đời bởi lẽ con người không hiểu nổi những kiếp đời chúng ta sống, và họ chẳng chấp nhận được chuyện ấy. Giờ đã tự do rồi thì còn tuân thủ luật của họ làm gì?”
“Tôi thấy cậu ấy có rất nhiều vấn đề. Nhưng lúc đỡ loạn lạc hơn bàn sau,” Wolfgang nói. “Tuy nhiên chúng ta sẽ vẫn phải bàn về nó. Đã xảy ra nhiều chuyện kinh khủng, thế nên Bộ luật Bổ sung kia mới buộc phải ra đời. Tôi có sách sử sẵn sàng đưa cô xem đấy.
“Về với vấn đề trước mắt nào. Anh sẽ phối hợp với Joanna để lấy lý lịch tội phạm của mỗi bản sao. Tôi sẽ làm việc với đội kỹ thuật để sửa công nghệ sao chép vô tính của chúng ta.”
“Ta có tin tưởng được họ không?” Wolfgang hỏi, đưa tay ám chỉ những người còn lại trên tàu.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác đâu. Phải lo sinh tồn cái đã. Lúc hiểu hết ngọn ngành thì mới được thoải mái buộc tội thiên hạ.”
“Mười phút trước cô vừa buộc tội tôi xong,” gã nhắc cô ta.
“Và anh đã rất đúng khi thuyết phục tôi đừng làm thế.” Cô ta nói, hơi nhếch mép mỉm cười và chìa tay ra. “May cho anh đấy. Tạm đình chiến nào.”
Gã nhìn xuống bàn tay ấy và nhớ lại mọi tội ác nó từng thực hiện suốt bao năm qua. Sau đó gã nghĩ về tương lai và nếu muốn sống thì sẽ phải chấp nhận những gì. Gã ngán ngẩm nắm lấy nó.
Lời nhắc nhở ghê rợn về thất bại của bản thân treo lơ lửng trên đầu Hiro. Chừng nào Wolfgang còn chưa đến đây, anh dứt khoát sẽ không ngước lên hay thừa nhận sự tồn tại của nó. Nhẹ nhõm một điều là con tàu vẫn đang tăng tốc và quay về đúng lộ trình. Anh bắt đầu nghiên cứu các thông số trên máy tính dành cho lái tàu. Nó chẳng báo cho anh biết gì nhiều nhặn hết, chỉ toàn những thông tin mới nhất, được truyền về trong vòng một tiếng đổ lại.
Anh chỉ thèm được biết ai đã truy cập hệ thống điều hướng để làm lệch lộ trình bay của tàu. Nhưng thiếu tệp lược sử thì bó tay rồi.
Wolfgang bước vào khoang lái. “Tình hình ra sao?”
“Vẫn thế,” anh nói. “Chỉ đang đảm bảo chúng ta vẫn bay đúng lộ trình thôi. Chưa phát hiện ra gì khác cả. Anh… anh có cần giúp xử lý cái xác không?”
“Không” Wolfgang nói. Gã bấy giờ đã leo hết cây cầu thang dẫn lên băng ghế và hiện đang gỡ chiếc móc treo dùng để giữ sợi cáp. Xác Hiro khẽ rơi phịch xuống sàn. Hiro cố gắng không nhìn vào gương mặt tím tái, lồi ra của mình. Thay vào đó, mắt anh hướng về phía chiếc giày nằm chỏng chơ trong góc.
Wolfgang trông thấy hướng nhìn của anh. “Theo anh tại sao lại có chuyện như thế.” gã hỏi.
Hiro nhún vai. “Tôi thắt dây giày chặt lắm. Đâu thể hất văng chúng đi giữa lúc giãy chết được.”
“Có vẻ anh chết đầu tiên,” Wolfgang vừa nói vừa đẩy mình ra khỏi băng ghế và nhẹ nhàng đáp xuống cạnh cái xác. “Lại thêm một bí ẩn.”
“Anh thông minh chưa kìa,” Hiro nghe thấy mình nói. “Quá chuẩn, bởi lẽ mấy đồng chí số chó trong khoang đều đã nát thây, mà ngỏm sạch rồi thì chẳng còn ra ngoài này treo cổ tôi được nữa. Tiện thế cơ chứ.”
Wolfgang khi ấy đã cúi xuống để nhặt cái xác lên, nhưng gã chững lại. “Tôi không nghĩ anh hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình. Không thì anh đã chẳng cợt nhả như thế.”
Hiro nhún vai. “Chắc đám chúng ta quá điên tiết với nhau. Mấy nhà khoa học chế ra cái của nợ này từng lo rằng ta sẽ khó lòng chung sống được với nhau lâu đến vậy.”
“Đằng nào thì quy mô vụ này cũng quá lớn, không thể là do bốc đồng được. Quá nhiều yếu tố bất định.”
“Có khi đoàn ta có ai đó tính tình phức tạp,” Hiro vừa nói vừa viết ghi chú trên một chiếc máy tính bảng nhặt từ giữa sàn lên. “Biết đâu đấy. Và chắc sẽ chẳng bao giờ biết được.”
“Nếu anh không định phụ một tay thì ít nhất hãy trật tự hộ chút nào,” Wolfgang nói, đồng thời dễ dàng nhấc cái xác lên.
“Mình anh cân xong hết rồi mà. Đi phá ba cái vụ án của anh đi, hỡi thiên tài,” Hiro nói. Anh thầm cá rằng anh có thể khích cho Wolfgang đánh mình. Sau đó sự tình sẽ vui đáo để. Anh mở miệng định nhắc đến những gì đã nghe thấy trong khoang lái, nhưng bàn tay đầy ngón dài ngoằng của Wolfgang đã chộp lấy quai hàm anh, khiến anh giật mình ớ lên một tiếng.
“Khớp mẹ mõm lại và lo việc của mình đi,” Wolfgang nói, và gã rời đài chỉ huy.
“Có nên mặc kệ tôi thế này không?” anh gọi với theo Wolfgang. “Tôi dễ hóa điên và chạy lông nhông chém giết loạn xạ nếu phải lủi thủi một mình lắm!”
Hiro cắn vào mé trái lưỡi mình. Cơn đau thật bất ngờ, nhức rần, và vị máu loang đầy miệng anh. Nhờ kinh nghiệm, anh biết mặc dù vị đồng đang tràn ngập, máu thực chất chảy rất ít. Ham muốn trêu ngươi Wolfgang biến mất, và anh xấu hổ ngồi đó, đọc các bản đồ điều hướng.
* * *
Cái khó của công việc này nằm ở chỗ đúng lý ra, IAN phải là người lái tàu Dormire. Muốn mọi sự an nhàn thì hãy cứ kệ cho máy tính cầm lái, đừng để sai sót lăng nhăng của con người cản mũi nó. Nhưng trong lúc các sếp sòng lo giải quyết những bí ẩn mang tính sinh tử đầy hệ trọng, chẳng hạn như đến lần tiếp theo có người nổi cơn khát máu thì họ sẽ tạo bản sao mới kiểu gì, Hiro muốn biết họ định đi đâu lúc đổi lộ trình bay. Một pha chỉnh hướng lớn cỡ ấy chắc chắn phải được lên kế hoạch từ trước.
Anh đoán thuyền trưởng lãnh trách nhiệm giải quyết vụ này. Ừ thì đây là vấn đề chung của cả đoàn, nhưng quyết định xử lý nó ra sao là việc của thuyền trưởng. Hiro kiểm tra buồm mặt trời để đảm bảo nó đang xoay đúng hướng đón được tối đa bức xạ. Đúng vậy thật. Anh kiểm tra hướng bay của họ. Họ vẫn đúng lộ trình.
Có khi mình sẽ tự cân được vụ này, chẳng cần mượn đến con AI đâu.
Một ý nghĩ kinh khủng bắt đầu nảy sinh trong đầu anh, nhưng cũng như những lần nghĩ chuyện kinh khủng khác, anh nghiền bẹp dí nó luôn. Người ta thường rất ngán Hiro mỗi khi anh nghĩ đến chuyện kinh khủng. Và Hiro rất ngán bị mọi người ngán ngại.
Họ đã giảm tốc và quay sang phía thứ gì đó. Hoặc né thứ gì đó. Con tàu vũ trụ đa thế hệ chở theo hy vọng và giấc mơ của hàng ngàn con người cũng như bản sao này đang lao về… một nơi mới.
* * *
Sau khi đã hài lòng với các thông số điều hướng, Hiro rà soát và dọn dẹp kỹ lưỡng khoang lái. Vài cái máy tính bảng, một chiếc áo khoác và đôi ba thứ rác rưởi đã bị quăng quật lúc động cơ trọng lực tốt, nhưng mãi chẳng mò ra manh mối nào.
Anh tìm thấy một chiếc tách làm bằng thép không gỉ trống rỗng lèn dưới bảng điều khiển. Anh tự hỏi có phải mình đã trở nên cẩu thả đến vậy hay không. Trong vũ trụ, uống dịch lỏng từ tách là tật cực xấu. Bảng điều khiển của khoang sao chép được bảo vệ khỏi thiệt hại do chất lỏng, nhưng khoang lái thì không. Sự cố mất trọng lực cộng chất lỏng cộng máy tính sẽ bằng thảm cảnh. Anh thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện thuyền trưởng mà bắt quả tang Paul uống nước gần máy chủ lưu não đồ thì hệ lụy sẽ thế nào. Anh mường tượng ra thêm một cảnh máu chảy đầu rơi nữa.
Vẫn dưới bảng điều khiển, Hiro thấy một ngọn đèn xanh nhấp nháy. Anh chúi hẳn xuống và ép bẹp lưng lên sàn để dễ chui vào gầm máy tính điều hướng hơn.
“Tiên sư mày, đây rồi,” anh thì thầm.
Một ổ lưu đã được cắm thêm vào, và anh khá chắc rằng đúng lý ra nó không nằm ở đấy. Đây dù gì cũng là máy tính của anh, và anh nhớ rất rõ chuyến tham quan như thể nó mới diễn ra mấy tiếng trước.
Anh chui trở lên máy tính và tiến hành tìm kiếm nhằm truy cập ổ lưu kia, nhưng chẳng thấy cái ổ hiển thị ở đâu hết. Vậy là nó không phải thứ đã ghi lệnh ngắt chế độ lái tự động hay chiếm quyền của IAN.
Như những gì anh nhận thấy, thiết bị này chỉ là một ổ lưu dữ liệu thuần. Thế thì sẽ chẳng đủ mạnh để gây tổn hại cho tàu. Sao nó lại được cắm vào máy, giấu biệt dưới đấy nhỉ?
Anh cần báo cho thuyền trưởng. Đây có thể là thông tin quan trọng. Một giọng đầy nhạo báng vang lên, nói với anh rằng tất cả bọn họ đều đang trong diện tình nghi, kể cả thuyền trưởng, và anh không nên khai báo gì cho cô ta hết.
Nếu ai cũng làm như vậy thì chẳng thà để cả đám xông vào cắn xé nhau như chó dại luôn đi, anh nghiêm nghị bảo cái giọng.
Thuyền trưởng cần biết về cái ổ này. Paul sẽ hiểu rõ nó nhất. Thuyền trưởng mà biết gì thì Wolfgang cũng sẽ đòi biết nấy. Vậy tức là chỉ còn phải giữ bí mật với viên bác sĩ và Maria. Bởi họ là mối đe dọa lớn nhất ư? Anh đảo mắt.
Bản chất của mày cũng có giống với cái mã mày phô ra đâu. Đừng hấp tấp coi đám kia là vô hại. Giờ chưa phải lúc. Anh thở dài, biết rằng mình nói đúng.
Nhưng rồi anh vẫn rút cái ổ lưu ra và nhét nó vào túi.