Chương 10
“Chắc lấy Hermès đi,” Katrina de la Cruz nói. “Hoàn hảo rồi.”
Rebeca, hầu gái của cô ta, gật đầu và tiến ra tủ, nơi quần áo cô ta được giữ trong môi trường điều nhiệt hoàn hảo. Lúc quay lại, bác mang kèm một bộ Âu phục đen ôm dáng bọc trong một túi nhựa treo. Bác chìa nó cho Katrina xem, hệt một người thử rượu phố ra chai vang hảo hạng.
Katrina gật đầu bên bàn trang điểm, thế là bác hầu gái liền lấy nó ra khỏi túi và vuốt thật phẳng. Bác đặt nó lên giường cho Katrina. Cô ta đứng dậy, cởi bỏ áo choàng và bắt đầu diện đồ.
Màu đen sẽ rất hợp dự tiệc trang trọng, chưa kể bộ vét dáng nữ với tà đuôi xòe này sẽ giúp cử động được tự do tối đa.
“Cô sẽ cần mặt nạ,” Rebeca nói. “Cùng tông hay tương phản đây?”
“Mặt nạ trắng, mũ trắng, áo cánh trắng” Katrina nói.
“Cô sẽ nổi hẳn lên đấy,” Rebeca nói.
“Tôi muốn thế mà.” Rebeca cắn môi và giúp Katrina mặc đồ. Katrina không cần người giúp mặc đồ. Cô ta chẳng cần ai giúp làm gì mấy. Nhưng lúc được thuê về giúp trông nom nhà cửa, Rebeca đóng vai hầu gái cực kỳ nghiêm túc, cáng đáng hết mọi việc, từ dọn dẹp cho đến mặc quần áo cho Katrina.
Katrina là một người hùng chiến tranh được ban huân chương, bản sao đầu tiên trở thành đại tướng trong một chi lực lượng vũ trang trên Trái Đất. Cô ta từng tự mình xoay xở ngon lành hồi còn ở miền Tây Nam Mỹ, sau khi Mexico điều quan đến hỗ trợ các cuộc chiến nguồn nước của Mỹ. Lúc đảo nhân tạo ngoài khơi của Mexico bị dân tị nạn độc chiếm nhằm cướp máy khử muối, cô ta tự lo hết, từ chăm sóc vết thương đến sửa soạn phục trang.
Nhưng giờ cô ta đã về hưu. Đáng lẽ với một thân xác sao chép mới, cô ta sẽ vẫn tiếp tục phục vụ được trong quân ngũ, dù có thể sẽ bị đám lính “già” dưới trướng coi khinh, nhưng cô ta đã quyết định chọn con đường khác. Một công việc hời hơtj. Lương đại tướng cũng không đến nỗi bèo, nhưng tiền trừ khử đối thủ kinh doanh cho các tập đoàn vẫn ăn đứt.
Cô ta từng thực hiện vài phi vụ cho các băng đảng, nhưng làm vậy thấy cá nhân quá. Katrina thích ám sát doanh thương hơn. Đỡ bẩn tưởi hơn, và không ai chết hẳn. Thương vụ làm ăn thôi chứ có gì đâu.
Và sau khi chứng kiến bè lũ tập đoàn can thiệp vào các cuộc chiến nguồn nước của Mỹ ra sao, cô ta cảm thấy mình có nghĩa vụ diệt càng nhiều kẻ trong đám hijos de perra ấy càng tốt.
* * *
Ngay cả trong một thế giới đã tái trân trọng người hầu đa tài, Rebeca vẫn được coi là một hầu gái với nhiều tài nghệ hợp việc. Bác đảm bảo rằng Katrina luôn lập não đồ theo định kỳ hàng tuần và trước mọi phi vụ. Bác lau chùi, mài sắc, chỉnh cân và đánh bóng vũ khí của Katrina theo đúng yêu cầu từng món. Và bộ đồ Hermès đủ rộng để giấu kín mấy thứ vũ khí cô ta gài chắc hai bên đùi, trên cẳng tay trái và bên trong vành mũ. Rebeca còn biết cách tẩy máu, phân và dịch nôn khỏi gần như mọi loại vải. Nhờ thế, Katrina không phải vứt bỏ nhiều quần áo do đặc thù công việc.
Chiếc mũ phớt trắng là một món mang tính tượng trưng. Nó nằm nghiêng trên đầu cô ta, trong khi mái tóc đen của cô ta được buộc thành một búi sau gáy. Katrina nhận thấy mình được người khác tin tưởng hơn khi mặc đồ trắng. Họ bị cô ta thu hút khi mặc màu đỏ. Xanh lá không hợp với cô ta. Bộ Âu phục Hermès đen được dùng để làm khách khứa bị hẫng, khiến họ cứ thầm lo lo mà chẳng biết tại sao.
Bấy giờ, khi đã mặc xong quần áo, với một não đồ mới toanh lưu trên máy chủ và những món vũ khí mát lạnh đang dần ấm ngang thân nhiệt mình, cô ta đã sẵn sàng lên đường. Bữa tiệc hôm nay được tổ chức gần ngôi nhà ở Punta Diamante, Acapulco của cô ta. Rebeca gọi xe, đưa áo choàng ngoài và túi cho cô ta (bên trong không chứa vũ khí; Katrina không ngu đâu), sau đó tiễn cô ta ra ngoài để ngắm mặt trời lặn trên Thái Bình Dương trong lúc đợi.
Một số người giàu nứt đố đổ vách vẫn thuê xe người lái. Hành động ấy cũng hệt như lắp toa lét mạ vàng - vô dụng mà lại đầy phô trương. Nhiều người, bao gồm những người giàu ngang Katrina, chỉ đơn thuần thuê xe tự lái khi muốn đi đâu. Như thế chuyến đi sẽ vừa nhẹ nhàng mà lại chẳng lo ai rước họa vào người. Với cả càng nhiều xe tự lái thì đường sá càng thoáng.
Lúc chiếc xe tự lái xuất hiện, chở theo một người ở ghế sau, Katrina nhào vào nhà và rút súng.
Một người phụ nữ vóc dáng thấp lùn, mập mạp, sở hữu nước da nâu sáng và cặp mắt sấm bước xuống xe, thong thả tiến về phía cửa. Cô ta mặc một bộ Âu phục đắt tiền màu xám - phải hàng Ý không nhỉ? - đi giày cao gót đen, đầu đội một chiếc mũ phớt xám. Nhân vật này trạc hai lăm tuổi, nhưng mang phong thái tự tin của một người già đời hơn hẳn.
Lúc theo dõi cô ta trên màn hình an ninh, Katrina biết ngay người phụ nữ này là ai. Đã là sát thủ doanh thương mà không nhận ra mục tiêu của mình thì mang tiếng quá.
Từ dáng đi đến cách ăn mặc, người phụ nữ này đều rất giống Katrina. Tận tâm, quy củ, hiểu tầm quan trọng của một bộ trang phục tử tế và dứt khoát không vội bước trừ trường hợp chẳng đặng đừng.
Cô ta gõ cửa. “Katrina de la Cruz,” cô ta nói giọng Mỹ. “Tên tôi là Sallie Mignon. Tôi muốn nói chuyện với cô. Tôi đi tay không.”
Rebeca đã ra sảnh để tìm hiểu sự tình. Bác nhướn mày với Katrina, và cô ta gật đầu. Katrina lui vào tiền sảnh và ngồi lên băng ghế dưới một bức tranh trừu tượng, hàng chính gốc do Phillips vẽ. Cô ta giữ im súng và ra hiệu cho Rebeca mở cửa.
“Xin mời cô…” Rebeca dợm nói, nhưng Sallie táng thẳng một phát vào mặt bác.
Bác ngã rầm xuống, mũi tóe máu.
Katrina bắn một phát lệch về bên phải người kia, làm mở cửa.
Sallie dừng lại và giơ hai tay lên. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với mình cô thôi,” cô ta nói.
“Trông chẳng giống nói chuyện với tôi gì hết, mà giống tấn công hầu gái nhà tôi hơn,” Katrina nói, tay trái chỉ vào Rebeca, tay phải vẫn giữ nguyên súng.
“Tôi đã bảo mình tay không rồi mà,” người phụ nữ kia nói. “Và…” Thay vì nói dứt được câu, cô ta ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Chân Rebeca đã ngoắc lấy chân cô ta và bắt chéo lại, hất Sallie ngửa ra sau. Đầu cô ta va 1 bốp xuống sàn trong khi Rebeca ngồi dậy, thụi cô ta hai phát vào thái dương. Sau đó bác đứng bật lên và giẫm vào cổ tay Sallie, ghim cứng nó lại, mũi vẫn chảy máu ròng ròng.
Chắc đã đến lúc tăng lương cho Rebeca.
“Cô không biết hầu gái của tôi là quán quân võ thuật tổng hợp hồi học đại học đâu, đúng không nhỉ?” Katrina hỏi.
Sallie rên rỉ.
“Bác kiểm tra xem ả có vũ khí không đi,” Katrina nói. Rebeca lắc đầu. “Ả không có vũ khí. Ả chẳng cần làm gì.” “Cứ trói ả lại rồi kiểm tra hẳn cho chắc.”
Rebeca và Katrina khiêng người phụ nữ choáng váng vào bếp và trói cô ta vào một chiếc ghế. Katrina ngồi ghế đẩu nhìn cô ta. Rebeca áp một chiếc khăn ướt lên mũi, nhưng vẫn cẩn thận quan sát cô ta.
Cái cô này tỉnh dậy nhanh hơn Katrina dự kiến. Cô ta co người, kéo thử dây trói và rồi thả lỏng người ra. Cặp mắt dò hỏi của cô ta nhìn Katrina đăm đăm. “Tôi chưa chết à?”
“Tôi muốn biết thêm về cô,” Katrina nói. “Với cả nhiệm vụ của tôi là giết cô tại bữa tiệc. Không phải trong bếp nhà mình.”
“Sao lúc tôi đến cô cẩn thận thế?” cô ta hỏi. “Tôi có làm hại được gì cô đâu, hẳn cô phải có bản sao dự phòng.”
“Bây giờ tôi không có thời gian đánh thức một bản sao mới dậy kịp trước bữa tiệc nữa. Và tôi thích bộ đồ này.” “Cũng hợp lý. Tôi đến đây để…”
“Không mua chuộc tôi được đâu,” Katrina ngắt lời. “Trừ khi thuê cô đi giết người ngay từ đầu,” Sallie mim cười nói.
“Chắc vậy,” Katrina đồng tình.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện trước bữa tiệc thôi.” Sallie nói.
“Thì ta đang nói đây,” Katrina bảo Cô ta. “Cô được trao giá cao lắm. Tôi đã tìm hiểu về cô rồi. Cô sở hữu một trong những khối óc đáng sợ nhất thế giới. Sao đến tận bây giờ cô vẫn chưa bị kẻ hack não đồ nào tấn công?”
“Hacker giỏi nhất trần đời là quân của tôi,” Sallie nói. “À vâng” Katrina nói. “Tại sao cô lại đến đây thay vì để tội giết cô tại bữa tiệc của Sol Cola theo đúng lệnh?”
“Tôi biết mình sẽ bị ám sát tại bữa tiệc này. Tôi có nội gián trong Sol Cola. Tôi cũng đã tìm hiểu về cô. Cô quả là một chiến binh kỳ tài đấy.”
Katrina nhún vai. Nịnh nọt kiểu đó chẳng còn tác động được mấy đến cô ta nữa. Cô ta biết rõ mình giỏi cỡ nào. “Và?”
“Không phải tôi nói đến sức lực của cô đâu,” Sallie nói. “Tôi đang nói về chiến lược hành động của cô. Cô lên kế hoạch mọi thứ chi ly vô cùng, lường đến cả khẩu vị đồ ăn thức uống và những cuộc tình xưa cũ. Cô có các kế hoạch dự phòng. Tôi cần một người như cô dưới trướng mình.”
Katrina lắc đầu. “Tôi đã nói rồi, không ai hối lộ cho tôi hủy hợp đồng được đâu. Cô không thể trả tôi gấp đôi để đi lùng các thân chủ cũ. Làm vậy thì còn gì là đạo đức nghề nghiệp nữa.”
Sallie thoáng kéo căng dây trói. Katrina nhận ra cô này hay dùng điệu bộ minh họa cho lời nói. “Không phải. Tôi muốn cô đổi hẳn nghề.”
“Tại sao tôi lại phải làm thế?”
“Bởi vì cô mê tiền và những chuyến phiêu lưu và quyền lực.”
“Có ai không như vậy à?”
Sallie mỉm cười. “Rồi, hầu hết đều thích những thứ ấy, nhưng riêng cô thì hùng hục săn lùng chúng.” “Việc đấy là gì?”
“Ban đầu sẽ là tư vấn. Tôi có một vấn đề cần giải quyết.” Katrina đợi.
“Làm sao để trả thù những kẻ siêu giàu mà lại không sợ chết đây?”
Katrina ngẫm ngợi một lúc.
“Cần hơi men nghĩ mới thông.”
* * *
Rebeca, mũi bấy giờ đang nhét bông, mang ra cho họ một chai tequila vàng đắt đỏ, đồng thời chuẩn bị một túi nước đá để Sallie chườm đầu.
Dân đấu võ tổng hợp hay thù dai, nhưng thái độ ấy không có chỗ đứng trong công việc hiện tại của bác.
Salie giờ đã được cởi trói, và họ ngồi ngoài hiên nhà Katrina, ngắm vầng dương chìm nốt xuống biển. Sallie khoan khoái nhấp một ngụm tequila. “Ý tôi là các vụ ám sát như những gì cô thực hiện chỉ gây lãng phí thời gian và tiền bạc. Nó mang lại kết quả gì nào? Như thể tất cả chúng ta lại quay về thời tiểu học, tốc váy nhau lên để làm lộ quần lót. Chúng ta lớn rồi. Hãy bỏ trò bêu mặt nhau đi.”
“Ta chỉ còn mỗi trò bêu mặt nữa thôi,” Katrina trầm ngâm nói. “Hầu hết mọi người đều qua lại với các bản sao, đặc biệt là sau một, hai kiếp đời, thế nên không thể đe dọa người thân của họ được. Tiền tài quá khó truy ra nguồn gốc: Cứ phá thối xong một vụ đầu tư là sẽ thấy địch thủ của mình vẫn còn mấy phi vụ nữa. Bê bối chính trị hay tình dục thậm chí còn không kéo dài quá vài thập kỷ.”
“Nếu muốn chuyện gì qua đi, ta chỉ cần đợi,” Salie gật đầu tán đồng. “Nhưng tôi cần tìm cách gây tổn hại cho những kẻ từng láo với tôi. Làm chúng tổn thương thật sự.”
“Có bắt cóc đấy,” Katrina nói. “Giấu biến chúng đi rồi giết chúng, thế là sẽ chẳng xưởng nào đánh thức một bản sao mới dậy nữa.”
Sallie nhìn cô với vẻ thương hại. “Katrina, đừng nói là cô chưa xây xưởng sao chép riêng trong tòa dinh thự này đấy nhé. Các mục tiêu của tôi có bao nhiêu tài khoản ngân hàng thì cũng có từng ấy xưởng mật.”
“Còn tra tấn nữa,” Katrina nói. “Riêng tôi thì vẫn ghét đau đớn lắm.”
“Tởm lắm,” Sallie nói, nhấp thêm một ngụm như thể muốn rửa trôi ý nghĩ đó đi.
“Mọi đau đớn của cô đều là thất tình hoặc cắn rứt tình cảm” Rebeca vừa đề xuất vừa rót thêm tequila cho cả hai người bọn họ. “Cô có còn quan tâm đến gì khác nữa đâu.”
“Làm kẻ thù phải lòng ai đó rồi làm tan vỡ trái tim chúng tốn công lắm,” Katrina nói.
Sallie quay sang nhìn biển trong lúc mặt trời cuối cùng cũng lặn hẳn đi. “Không, nhưng thử nghĩ ở tầm vĩ mô hơn xem. Nỗi đau tệ hại nhất thời nay là sự thất vọng. Khởi nguồn từ hy vọng.”
Katrina để Salie ngẫm nghĩ một lúc, đồng thời uống nốt chỗ rượu của mình. Rebeca rót thêm cho cô ta một ly.
“Cô chưa hỏi tôi cần mưu kế trả thù như vậy làm gì,” Sallie nói.
Katrina giơ tay lên để bảo Rebeca ngừng rót. “Tôi không có quyền. Tôi không dò hỏi thân chủ.”
“Chính thế mà cô mới giỏi vậy.”
“Thực ra tôi có một câu hỏi. Cô nói ban đầu tôi sẽ tư vấn cho cô. Thế còn sau này thì sao?”
Sallie bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ và mỉm cười với Katrina. “Hai ta là những người thông minh. Tôi tin chúng ta sẽ có thể nghĩ ra điều gì đó.”
* * *
Katrina đã nghe kể về con tàu đa thế hệ đang được đóng tại trạm tàu trên Mặt Trăng. Cô ta biết hàng ngàn người sẽ vào ống ngủ đông để sau này tỉnh dậy trên một hành tinh mới.
Với cô ta, điều ấy nghe thật kinh khủng. Cô ta không muốn phải lang thang trong vũ trụ mấy kiếp đời, thế rồi định cư trên một hành tinh trinh nguyên lúc hành trình chấm dứt. Cô ta không muốn làm người xây dựng các thành phố mới; cô ta muốn làm người tận hưởng các thành phố đã được xây ổn định, không phải lo nghĩ xem ống cống dẫn đi đầu. Sau khi quyết định mình không muốn được lưu trong cơ sở dữ liệu của tàu cùng với các bản sao tham gia chuyến đi khác, cô ta không để ý thêm đến nó nữa.
Và giờ Sallie lại đi đề nghị cô ta thức tỉnh suốt hành trình bay.
“Mục đích của thế giới mới ấy là nếu bản sao và con người cùng đáp xuống và định cư với nhau, chúng ta sẽ có thể chung sống trong hòa bình.”
“Chắc dạo này chưa ai đọc quyển sách sử nào hết nhỉ?” Katrina cay đắng nói.
Sallie toét miệng cười và nhún vai. “Chúng ta phải có mục tiêu hướng tới, không thì làm gì còn hy vọng nữa?” “Thế tại sao lại là tôi?” Katrina hỏi.
“Thuyền trưởng cần phải là một người mạnh mẽ. Tôi muốn cô, tôi muốn một người hùng chiến tranh được ban huân chương kiểm sát thủ. Phi hành đoàn toàn là bản sao, những kẻ tội phạm. Nếu có ai giở trò, cô có thể xử lý mọi chuyện, đánh thức một bản sao mới dậy và tiếp tục bay.”
“Nghe tàn nhẫn thật.”
“Đôi khi phải tích hợp cả những phương thức trong quá khứ thì mới cho ra được phương thức tử tế của tương lại,” Sallie nghiêm túc nói. “Và biết tuyệt nhất là gì không? Lúc đặt chân lên hành tinh mới, lý lịch của cô sẽ được xóa trắng. Sẽ chẳng có hồ sơ nào ghi lại cuộc đời làm sát thủ hay tội phạm chiến tranh của cô hết.”
Katrina nheo mắt. “Lý lịch chiến tranh của tôi đáng lẽ phải sạch bong rồi chứ.”
“Nhớ vụ hacker giỏi nhất trần đời không? Lý lịch của cô vẫn còn đó nếu đào xới đủ kỹ.”
“Tôi chẳng hiểu đây là một cơ hội hay tống tiền nữa.” Katrina nói.
“Thực tình mà nói chính tôi cũng chẳng rõ nữa,” Sallie nói. “Cô có thấy nó thú vị không? Đó mới là vấn đề mấu chốt. Sau đó ta có thể bàn xem liệu tôi có cần cưỡng ép cô không.”
Nếu lý lịch của cô ta mà bị lộ, hay cô ta mà bị bắt giữ, cô ta sẽ phải ngồi tù. Sẽ khổ đấy, nhưng lúc cuối đời cô ta vẫn có thể tạo bản sao mới. Cô ta có thời gian.
Và Katrina phải thừa nhận rằng vụ này bắt đầu nghe có vẻ hay ho. Cô ta biết giết trùm tư bản mãi sẽ chẳng làm mình thấy hạnh phúc. Cô ta chậm rãi gật đầu. “Tôi sẽ cân nhắc chuyện ấy. Nhưng tôi cần nói trước mấy thứ. Tôi vẫn phải giết cô tối nay. Nếu tôi để cô sống và không nhận lời mời của cô, tôi sẽ không bao giờ kiếm được việc nữa.”
“Tôi hiểu,” Sallie mỉm cười nói. “Còn gì không?”
“Rebeca sẽ đi cùng tôi, trong ống ngủ đông.” Sallie ngước lên nhìn bác hầu gái, bấy giờ đang lặng lẽ đứng cạnh cửa. “Cô không định bàn lại với chị ta à?”
“Rebeca. Bác cùng tôi đi định cư trên một hành tinh mới sau khi làm một giấc dài trong ống ngủ đông nhé?”
“Tôi cảm thấy xúc phạm là cô còn phải hỏi đấy,” Rebeca nói, giọng hơi nghèn nghẹt vì miếng bông gạc.
Đó. Thứ ba, tôi muốn có quyền phủ quyết trong việc tuyển chọn phi hành đoàn.”
“Không được.” Sallie lập tức nói. “Riêng để người ta thông qua cho cô làm thuyền trưởng là tôi đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi rồi. Tôi không thể nài thêm các bên đầu tư được nữa đâu.”
“Vậy tôi muốn biết hết lý lịch của họ.”
Sallie từ tốn lắc đầu. “Xin lỗi nhé, Đại tướng, nhưng tôi cũng không thể cấp cho cô quyền ấy. Chúng tôi hứa với các bản sao kia rằng họ sẽ được tẩy trắng lý lịch. Nếu quá khứ tội lỗi của họ bị người khác biết khi bay lên hành tinh, những phi hành viên còn lại sẽ nắm được gáy họ, và họ sẽ bị xã hội ruồng bỏ. Khi có hàng tỷ người xung quanh thì đợi cơn bẽ bàng qua đi sẽ dễ lắm. Khi cả hành tinh chỉ có mấy ngàn thì sẽ khó hơn đấy.”
“Tôi sẽ kiểm soát phi hành đoàn kiểu gì nếu không biết mình phải đương đầu với ai?” cô ta hỏi.
“Thế mới có con AI. Nó sẽ lo liệu mọi thứ cô không có quyền tiếp cận.”
“Chăm lo hàng ngàn sinh mạng và vận hành nguyên một con tàu vũ trụ ư? Giao hết vào tay một trí tuệ nhân tạo có vẻ nặng đấy.”
“Con này tân tiến hàng đầu thế giới,” Sallie nói.
“Ý cô muốn nói thế giới chính quy nhi? Tôi biết vài hacker ngầm cũng đang nghiên cứu AI.”
“Không. Nó tân tiến hàng đầu thế giới,” Sallie lặp lại, nhìn thẳng vào mắt Katrina.
Người phụ nữ quan hệ rộng đấy. Thậm chí còn hơn mức Katrina tưởng.
“Bao giờ cô cần câu trả lời của tôi?”
“Ba ngày,” Sallie nói, sau đó đứng dậy và vuốt phẳng bộ đồ. Cô ta nhíu mày và chùi mấy vệt máu trên lớp lụa xám.
“Nếu cô để nó lại cho tôi, tôi có thể tẩy được mấy vết ố đấy,” Rebeca nói.
Sallie cởi bỏ áo khoác và mỉm cười với Rebeca. “Cảm ơn chị.”
Rebeca liếc nhìn Katrina. “Tôi sẽ ngâm nó vào nước lạnh. Chúng ta sẽ cần cho cô ta mượn thứ gì đó để mặc đi dự tiệc nếu cô vẫn định sẽ triển khai vụ ám sát.”
“Chuyện đó chắc thu xếp được thôi,” Katrina nói.
* * *
Bởi vì có mối quan hệ làm ăn đang chớm nở, Katrina giết Mignon một cách nhanh gọn và êm ái bằng một chất độc trong suốt và không màu pha lẫn trong ly rum sủi pha nước ngọt của cô ta. Mignon thậm chí còn cố tình ra uống cạnh đài phun để mình sụm người và ngã vào trong bồn nước, gây ra một cảnh náo loạn.
Sau khi xong việc, Katrina quyết định sẽ tận hưởng bữa tiệc và xem mình có thể thu thập được thông tin gì về dự án tàu vũ trụ kia không. Khá là khó, bởi vì một số người sẽ giữ mồm mép kín bưng khi tự nhiên có một sát thủ doanh thương đến tham gia chuyện trò, nhưng hóa ra mọi người có những chính kiến rất mạnh mẽ về dự án ấy, và mấy cuộc tranh cãi nổi lên trong bữa tiệc.
Phần lớn những con người và bản sao cô ta gặp đều ủng hộ chuyến đi, nhưng có chút lưỡng lự. Nó cũng hay đấy, nhưng cứ để người khác làm. Vài người quyết chí ở lại và tận hưởng cảm giác được rộng đất hơn.
“Tôi nghe bảo họ sẽ thuê tội phạm lái tàu,” một bản sao giám đốc, Pablo Hernandez, khẽ giọng nói. “Không có chuyện tôi tin tưởng nó đâu.”
“Cô đeo kim cương do nô lệ khai thác và thuê sát thủ về làm trong bộ phận marketing. Tại sao bất chợt cô lại trở nên thánh thiện không muốn đi tàu vũ trụ do tội phạm lái thế?” một người trong nhóm gắt, và họ cùng ồ lên cười.
“Làm cư dân đầu tiên trên một hành tinh, phải xây dựng nền văn minh từ con số không ư?” Pablo nhạo báng. “Ranh hố xí ấy à? Thôi cảm ơn.”
Người vừa phát biểu ban nãy hất mái tóc đen của mình và nói, “Ôi cho tôi xin. Họ sẽ mang theo nguyên một máy chủ đầy quân hầu để xây dựng tất cả. Khi đã có thứ xây xong thì mới đánh thức người dậy. Hy sinh mấy năm và đôi ba sinh mạng cũng chẳng sao đâu.”
Vài tiếng sau, Pablo bị giết trong một vụ ám sát doanh thương. Vụ thứ hai trong đêm nay: đây quả là một bữa tiệc tuyệt vời. Sau đó thì bữa tiệc đổi tông, bởi lẽ rượu cứ thế tuôn và chẳng còn ai chê bai phi hành đoàn có thể sẽ chịu trách nhiệm lái tàu Dormire nữa.
Katrina chẳng bao giờ biết ai giết Pablo. Mà đằng nào có biết cũng chẳng để làm gì.
Ngày hôm sau, Cô ta gọi cho Sallie, bấy giờ vừa thức tỉnh trong cơ thể bản sao mới.
“Tôi tham gia,” cô ta nói.