← Quay lại trang sách

Chương 11

Maria đêm qua không quay vào bếp. Sau khi ngủ dậy, cô lấy máy tính bảng gọi Hiro và anh nghe máy, chửi um cả lên, thế rồi bảo cô rằng sáng ra họ sẽ làm sau.

Bình thường, sau khi bị rủa sả như thế, Maria sẽ chẳng buồn đợi chờ gì anh nữa. Cô quyết định kệ xừ Hiro và ba cái trò tính khí ẩm ương của anh và tự mình giải quyết cái máy. Thật không may, cô phát hiện ra cẩm nang hướng dẫn cách lắp máy được lưu tại một ổ trong hộp, và chỉ được viết bằng tiếng Nhật.

“Về lại Thời kỳ Tăm tối mất tiêu rồi,” cô lẩm bẩm, lần giở xem có hướng dẫn bằng tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Anh không.

Cô thử gọi Hiro thêm lần nữa và nhận được một câu “Cút” ngái ngủ thay lời đáp.

“Tôi cần anh phiên dịch, cẩm nang chỉ có tiếng Nhật thôi,” cô nói.

“Mẹ kiếp, ai bảo mua nhầm hàng: Sáng ra tôi sẽ giúp cô kệ mẹ tôi xem nào.” Anh ngắt kết nối.

Không còn bản sao dự phòng nào nữa đâu, cô tự nhắc bản thân và rùng mình. Giờ mà bị tấn công là cô sẽ xong chuyện luôn. Cô vội vã bước dọc những hành lang yên ắng và vào phòng, kiểm tra khóa cửa và nằm lăn ra giường. Cô ngủ li bì suốt bảy tiếng liền.

Sáng hôm sau, Wolfgang và Joanna vào trong khoang bếp trước Maria, hí hoáy bên chiếc máy in thực phẩm của cô, khiến tâm trạng vốn đã tồi tệ của Maria lại càng tệ hại hơn.

Vì đầu óc cứ mải nghĩ về những sự kiện ngày hôm ấy cũng như phi hành đoàn, đồng thời nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Hiro, cô ngủ không đầy giấc. Và cô vẫn chưa ăn, một điều rất tệ hại đối với một bản sao. Các bản sao mới cũng tương tự trẻ sơ sinh, cần một lượng dưỡng chất đáng kể thì mới khởi đầu kiếp đời của mình được.

Chiếc máy in thực phẩm mới náu mình trong cái hộp đã được họ mang từ nhà kho ra đêm hôm trước.

“Cô đi đâu thế?” Wolfgang hạch hỏi. “Cô đáng lẽ phải làm việc xuyên đêm cơ mà.”

“Hỏi phiên dịch viên của tôi ấy,” Maria nói. “Về phòng riêng xong thì Hiro chẳng chịu nói năng gì với tôi nữa. Và tôi cần anh ta vì chẳng hiểu sao chúng ta lại đang kẹt trong một cái thế giới chưa ai phát minh ra cẩm nang dịch hết. Cục nợ này…” cô đập tay lên hộp chứa máy in, “… chỉ có hướng dẫn tiếng Nhật. Hai người có ngủ chút nào không?”

“Có chợp mắt chút,” Joanna nói. “Nhưng chúng tôi nghĩ nếu muốn ăn thì ta cần kiểm tra và tẩy sạch máy in.” Họ bấy giờ đang đeo găng nhựa để xử lý chiếc máy in thực phẩm cũ, lấy mẫu từ cả van nhận lẫn các ống kết xuất. Maria không còn coi nó là máy in thực phẩm nữa, mà là một con quái vật phun ra nọc độc. Với ngọn đèn tròn cứ rờn rợn chuyển từ đỏ sang xanh mỗi khi chế biến xong bữa ăn chết người, nó trông y hệt như một gã khổng lồ chột mắt.

Gã Chột ngồi trên chiếc bàn bạc như một cái lò nướng cao ngồng. Trông nó thật lạc lõng khi bị đặt cạnh một cái hốc quá khổ, như thể bếp vốn được xây để chứa một máy lớn hơn.

Trong lúc quan sát họ lấy mẫu vật từ máy in, Maria chợt cảm thấy như bị xâm hại, cho dù cô biết càng sớm kiểm sạch được khoang bếp bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. “Lấy cả cục luôn đi. Hai người đứng vướng đường thế này thì tôi chẳng lắp máy mới được, và nếu cái máy kia mà chế toàn độc cần thì đằng nào ta cũng cần đem vứt. Tôi sẽ lắp cái máy in mới.”

“Tôi tưởng cô phải đợi Hiro chứ?” Wolfgang nói.

“Tôi không cần mượn chỉ dẫn mới biết lôi nó ra khỏi hộp kiểu gì,” Maria gắt. Cô đổ nước đầy ấm và bắc lên bộ truyền nhiệt.

Trong lúc nước đun, cô ra chỗ một tủ đồ ở góc xa của bếp, cạnh chạn thức ăn. Bên trong là mấy món phụ tùng thay thế, dụng cụ làm bếp sơ cua và một hộp đồ nghề. Sự cố động cơ trọng lực đã khiến cả tủ bị xáo trộn tung hết lên, nhưng ít nhất hộp đồ nghề vẫn đóng kín dù đã rơi xuống giữa mấy món đồ sơ cua nhỏ hơn. Cô thầm thêm “sắp xếp lại đồ đạc trong bếp” vào danh sách, nhưng với mức ưu tiên rất thấp.

“Có tin gì về tình hình sửa chữa khoang sao chép chưa?” Cô vừa ra khỏi kho đồ vừa hỏi.

“Chưa,” Joanna nói từ phía trước bồn rửa. “Nhưng chỉ khi biết ta đang tạo được cơ thể mới thì tôi mới hết căng thẳng.”

“Nếu thủ phạm thực sự rắp tâm, giờ sẽ là thời khắc hoàn hảo để bắt đầu chém giết tiếp,” Maria nói.

Wolfgang làu bàu. “Chúng ta cần cho người canh khoang sao chép để ngăn nó bị phá hoại thêm.”

Joanna thở dài. “Canh gác khoang sao chép. Sửa chữa hệ thống điều hướng. Điều tra các vụ án mạng. Đánh thức bản sao của thuyền trưởng. Và thực hiện những công việc thường nhật để tàu tiếp tục bay được. Chúng ta chỉ có sáu mạng thôi, Wolfgang à. Anh tính làm tất cả mọi thứ kiểu gì đây?”

“Đừng quên sửa IAN nữa,” Maria nói.

“Tôi đã hoạt động rồi, cô Arena à,” một giọng vang lên từ loa. “Dù chỉ ở khoảng mức bốn mươi phần trăm, nhưng tôi đang cải thiện dần.”

Wolfgang văng tục trong khi Maria nhẹ nhõm bật cười. “Chào mừng mày quay trở lại, IAN. Mày được kích hoạt từ bao giờ thế?”

“Và sao không ai cho bọn tao biết?” Wolfgang hạch hỏi.

“Anh Seurat và Thuyền trưởng de la Cruz đánh thức tôi dậy đêm qua. Từ đó đến nay tôi mải bận sửa chữa các tính năng của mình và khôi phục mọi dữ liệu có thể.”

“Mày khôi phục được gì rồi?” Joanna hăm hở hỏi. “Có thước băng ghi hình khoang sao chép nào không? Có tệp lược sử y tế nào không?”

“Chưa có gì cả” IAN nói, giọng vẫn đầy lạc quan và thân thiện. “Nhưng tôi vẫn đang cố đây.”

“Mày có giúp gì được bọn tao trong bếp sáng nay không? Lọc độc cần khỏi máy in? Khôi phục tệp lược sử thực phẩm?” Maria hỏi.

“Không, tôi không thể,” IAN nói. “Nhưng tôi có thể cho mọi người biết rằng quá trình trao đổi chất của mọi người đang yếu đi và mọi người sẽ sớm cần đồ ăn.”

“Và để biết được điều này, ta cần tận những con AI tinh vi nhất trần đời cơ đấy,” Hiro nói trên đường bước vào bếp. Anh gật đầu chào tất cả bọn họ.

“Hiro, IAN tỉnh rồi…” Wolfgang nói, nhưng Hiro ngắt lời gá.

“Tôi biết,” anh nói, kèm theo một cú phẩy tay. “Nó dựng cổ tôi dậy lúc bốn giờ sáng nay và bắt tôi sửa hệ thống điều hướng. Hóa ra lúc nó được bật lên, ta lại bắt đầu bay lệch lộ trình. Tôi không tìm ra được nguyên cớ, nhưng tôi nghĩ mình nên đi giúp giải quyết vấn đề đồ ăn, bởi vì tôi đang sắp sửa lăn đùng ra đất hoặc ăn tươi Wolfgang đây, chưa quyết được sẽ làm gì.” Anh dừng lại khi thấy Maria nhìn mình chằm chằm. “Sao thế?”

“Anh định lờ đi những gì đã nói với tôi đêm qua à?” Cô hỏi.

Hiro xoa xoa sau đầu. “Ớ, tôi nói gì thế?”

“Anh bất tuân mệnh lệnh chứ còn gì.” Wolfgang nói. “Và vì thế mà giờ chúng ta càng đói tợn.”

“Anh hung hãn bất tuân mệnh lệnh,” Maria nói. “Anh xấc láo phát tởm. Và nói thật là hơi đáng sợ nữa.”

Wolfgang khoanh tay lại. “Anh ta đe dọa cô à?”

“Không đến mức ấy,” Maria nói. “Nhưng anh ta cho tôi một phen sợ ra trò.”

“Tôi xin lỗi. Lúc kiệt sức tôi phế lắm, và có thể sẽ hơi bẳn tính,” Hiro nói, không dám nhìn vào mắt cô.

“Vậy ra nói, ‘Đi hốc chân không chết cụ mày đi, bố cái con lao công vũ trụ vô dụng’ - rồi đến câu tiếng Nhật gì đó mà tôi chỉ dám đoán là không chút hay ho - là ‘hơi bẳn tính’ sao?”

Trông anh có vẻ thực sự hài hùng. “Ấy chết, Maria, tôi rất xin lỗi. Tôi không có ý thế đâu. Như tôi đã nói đấy, tôi chỉ hơi mất bình tĩnh chút thôi.”

Maria nhìn Wolfgang. “Anh ta khốn nạn đấy, nhưng chưa chắc đã là hung thủ.”

“Có thái độ hung hãn và dùng lời lẽ xúc phạm một phi hành viên sẽ khiến anh ta bị liệt vào diện tình nghi,” gã nói.

“Tôi đang ở ngay đây này, anh nói thẳng với tôi cũng chẳng chết người đâu!” Hiro nói. “Và tất cả chúng ta đều trong diện tình nghi! Kể cả…” Anh chợt im bặt, mắt nhìn Wolfgang.

Wolfgang khoanh tay lại, trông như thể đang chờ đợi gì đó. Hiro không hó hé câu nào nữa.

“Tôi không nghĩ anh ta nói dối,” IAN nói. “Mọi ngôn ngữ cơ thể của anh ta đều rất thành khẩn. Anh ta thực sự không nhớ mình đã nói những điều ấy.”

“Chẳng nhẹ lòng hơn mấy đâu,” Maria nói. “Nhưng ta có một máy in thực phẩm cần lắp.” Cô nhìn Hiro và chỉ vào chiếc máy tính bảng trên bàn bếp. “Chỉ dẫn trong đó. Và đừng bao giờ nói chuyện với tôi theo cái kiểu ấy nữa.”

Anh gần như co giò phóng thẳng ra chỗ chiếc máy tính. Bầu không khí căng thẳng trong phòng bị phá vỡ và ấm nước bắt đầu reo.

Maria pha trà, lấy tách cho tất cả trong lúc chờ trà ngâm. “Tôi tưởng hai người khám nghiệm tử thi mà nhỉ? Hai người có tìm thấy bằng chứng nào không?”

“Chưa có bằng chứng nào cả,” Joanna nói. “Cô bị đầu độc đầu tiên, nhưng những người khác cũng mang một lượng nhỏ chất độc trong cơ thể. Có sống được lâu hơn thì họ cũng sẽ đổ bệnh và có thể sẽ chết. Cô nhiễm độc nặng nhất.”

“Lạ ghê,” Maria nói.

“Đừng bận tâm về tình hình điều tra vụ giết chóc.” Wolfgang nói. “Ưu tiên hàng đầu của cô nên là làm sao để ta có nguồn thức ăn.”

“Tôi không chắc thuyền trưởng sẽ coi hành động kiểm tra máy in thực phẩm dù ta đã biết nó xuất toàn độc cần của anh là biết tận dụng thời gian hợp lý đâu,” cô nói. “Hình như thế này là nổi loạn hay sao ấy nhỉ?”

“Nổi loạn trong bếp,” Joanna nói. “Tôi cứ tưởng nổi loạn là phải ghê gớm hơn thử máy in thực phẩm cơ.”

“Nổi loạn là đe dọa trực tiếp đến quyền lực của thuyền trưởng” IAN nói. “Sự việc này không đủ tiêu chuẩn.”

“Tôi nhớ từng nghe bảo con AI hiểu ý đùa giỏi lắm.” Maria nói. “Sao nó diễn giải theo nghĩa sát thế?”

“Mới có bốn mươi phần trăm thôi mà, nhớ không?” Joanna nói. “Tôi dự kiến càng lúc nó sẽ càng đỡ hơn.”

“Tạm đi kiểm tra tình hình máy in thực phẩm là chúng tôi đang bất tuân mệnh lệnh, nhưng chỉ vậy thôi.” Wolfgang nói, trả lời câu hỏi bạn này và khẽ hự lên một tiếng trong lúc giúp Maria lôi chiếc máy in thực phẩm mới ra khỏi hộp. Dù trọng lực chỉ ở mức yếu, cái thứ ấy vẫn nặng kinh hồn, nhưng họ vẫn cùng nhau xoay xở lôi hẳn được nó ra khỏi mọi thứ vật liệu bọc gói. Wolfgang quay về với Gã Chột và kiểm tra xem nó còn dây nối nào mình chưa tháo không.

“Nhưng đằng nào cô cũng sẽ phải tháo cái máy in hỏng ra và mang sang khoang y tế để kiểm tra,” Joanna vừa nói vừa đặt mấy miếng gạc vào trong một hộp nhựa trên đùi. “Vậy nên chúng tôi lược bớt bước trung gian và để cô chuyên tâm thực hiện công việc thật của mình.”

“Được rồi, cả hai người đều có chức quyền cao hơn tôi, thế nên tôi sẽ không cự cãi. Với cả bây giờ tôi sẵn sàng thịt ai đó lắm rồi. Nhưng chắc người đầu tiên tôi chén sẽ là Hiro. Thế cho đáng đời.”

Cô ngó lơ bộ dạng tức giận của anh và xem xét chiếc máy in. Cô chưa lắp máy in bao giờ hết.

Đây là một mẫu đời mới hơn Gã Chột, kích thước cũng to hơn. Chắc họ định tự tưởng thưởng bằng cách nâng cấp máy sau khi đã trụ được hai trăm năm ngoài vũ trụ hay gì đó. Trông nó có vẻ đủ lớn để in nguyên một con gia súc.

“Khổng lồ thật,” cô lắc đầu nói. “Lúc nào mới cần in cả một con lợn đây?”

“Tôi nghĩ ta nên thử cho nó in một con lợn,” Hiro nói. “Thử sức cục cưng này xem thế nào.”

Wolfgang và Maria cùng nhau gồng mình đẩy cho máy nhích sang phần hốc bên cạnh trên bàn, nơi từng đặt chiếc máy in cũ. Nó lấp vừa khít khoảng trống ấy, như thể người ta vốn thiết kế khoang bếp để dùng chiếc máy in hiện đại, nhưng đến phút chót lại quyết định cho họ dùng Gả Chột nhỏ con.

“Maria này, sau khi máy in đã chạy được, cô cần dọn khoang sao chép,” Joanna nói. “Nó đã chuyển từ hiện trường án mạng sang mối nguy sinh học rồi.”

Maria nhăn mặt nhưng không phản đối. Xét cho cùng, đó là việc của cô mà.

Wolfgang nhấc thử chiếc máy in thực phẩm cũ xem có tự mình bê đi được không. Gã gồng cùng người và lảo đảo, nhưng rốt cuộc vẫn nhấc được nó và lê bước ra khỏi bếp.

“Chúng ta phải đi cùng cha kia thêm bao nhiêu năm nữa đây?” Maria hỏi. “Tôi xin thề tôi có thể mường tượng ra cảnh mình muốn xóa sạch ký ức về chuyến bay này và làm lại từ đầu nếu hắn cứ cái kiểu như thế.”

“Anh ta đã không hoàn thành nhiệm vụ, Maria à.” Joanna nhẹ nhàng nói. “Anh ta đang coi mọi thứ toàn bộ sự vụ như một nỗi sỉ nhục cá nhân. Sự việc ngày hôm qua rõ ràng là một thất bại về mặt an ninh ở cấp độ mà chưa biết chừng ta sẽ chẳng bao giờ hình dung nổi. Ít nhất hãy cố nhìn xem anh ta hành xử như thế nào khi không phải giải quyết một vụ hành hung, năm vụ án mạng - sáu nếu tính cả IAN - một vụ nhân nhiều bản thể và một vụ hack dưới dạng cấy các bản sao lưu cũ lên não chúng ta.” Chị dừng lại, xòe ngón đếm các tội ác. “Còn gì nữa nhỉ?”

Maria thở dài, nhận ra chị nói đúng. “Có thể còn tự sát nữa?” Cô nhíu mày nhìn chiếc máy in thực phẩm. “Và riêng việc bắt tôi lắp đặt cái máy in này cũng là tội ác rồi. Tôi sẽ cố làm thật nhanh, nhưng có thể sẽ mất cả ngày đấy. Hy vọng tất cả mọi người đều có thanh prôtêin.”

“Tôi đã mò thấy vài thanh trong phòng, nhưng còn lâu tôi mới sờ đến chúng trừ khi quá bí bách,” Hiro nói.

“Có thể sẽ bí bách đấy,” Joanna nói.

“Tôi biết. Tôi ăn rồi. Mỗi tội chẳng mê nổi,” anh nói. Cô chỉ vào tách trà Wolfgang chưa hề chạm môi. “Anh muốn uống không?”

“Vâng, cho tôi xin với,” Hiro nói, mỉm cười đầy biết ơn. Anh liếc nhìn máy tính bảng và nhíu mày, sau đó nheo mắt. “Câu cú sao mà ghê răng quá; trong mấy lời chỉ dẫn này thì tôi đoán chúng do hung thủ viết. Kẻ ấy muốn giết tôi.”

Maria nhướn mày. “Giết người kiểu đó tinh tế quá. Và trừ khi anh đang bày trò mỉa mai châm chọc, anh vừa mới tự đẩy mình vào vòng liên đới đây, bởi vì anh là người biết tiếng Nhật duy nhất trên tàu, Hiro à.”

“Chính thế mà đây mới là một cái bẫy kỳ tài dành riêng cho tôi!” Anh nhấp một ngụm, sau đó thở dài. “Thôi được rồi. Nhưng mà ta bắt tay vào việc đi. Nếu hung thủ muốn chúng ta chết thêm lần nữa, có khi lần này kẻ ấy chỉ cần để ta chết đói là xong chứ chẳng việc gì phải nhấc chân động tay hết.”

“Hai người ăn nói ghê quá,” Joanna nói. “Ít nhất cũng kiêng nể chút được không?”

Hiro nhăn mặt. “Xin lỗi nhé, bác sĩ. Tôi chỉ đang cố không nổi cơn gào lên rằng, Ôi vãi cứt chúng ta thực sự sẽ đi đời nhà ma và vĩnh viễn trôi giữa vũ trụ và đặt dấu chấm hết cho chủng tộc bản sao và mang tội giết chết hàng ngàn người.” Anh nói cả câu với giọng đều đều, và Maria phải nín cười.

“Chúng tôi chỉ cố giải tỏa căng thẳng thôi mà, Joanna,” Maria nói.

“Mấy người cứ làm những gì cần thiết để vượt qua chuyện này, chỉ có điều là một số thứ đừng bắt tôi phải nghe,” Joanna nói.

“Tôi vừa sực nghĩ ra một điều,” Hiro nói. “Lắp máy in mới nghĩa là ta phải tái lập trình mọi sở thích, sở ghét và dị ứng các kiểu của mình cho nó à?”

“Không, tôi sao lưu tất cả trên một ổ không gắn với IAN,” Maria nói. “Thách thức lớn nhất của chúng ta là làm việc với một cái dạ dày trống rỗng.”

Joanna nhìn Maria với vẻ thương tình. “Chúc hai người may mắn. Tôi đã tiến hành xét nghiệm độc tố cái máy in thực phẩm cũ đây.” Chị đóng nắp nhựa lên trên tách, cẩn thận đặt nó vào khoang để cốc bên phải xe lăn và rời khoang bếp.

“Thế chúng ta ổn chưa?” Hiro hỏi sau khi chỉ còn mình họ.

“Tôi đã biết gì về anh đâu, Hiro,” cô nói. “Tôi không biết đâu là cợt nhả và đâu là nghiêm túc. Đặc biệt là sau vụ hôm qua. Thế nên cứ liệu đấy, và chúng ta sẽ ổn thôi.”

“Không tin nổi thứ này không có kèm ngôn ngữ nào khác,” Hiro nói. “Trong hộp chỉ có cái ổ chứa mớ thông tin này thôi à?”

“Ừ.” Cô đứng dậy để bỏ mấy mảnh vụn và vật liệu đóng gói ra khỏi hộp. Lúc nhấc miếng bìa cáctông lên, cô nhìn thấy nó. Khi đã nhìn xuống được đến đáy cái hộp, đường cắt nham nhở hiện ra rất rõ.

“Hiro, nhìn này.”

“Tôi đoán đây không phải do cô và Wolfgang làm lúc mở hộp?”

Cô giơ nó lên trước đèn. “Không.” Cô lật miếng bìa lại và thấy giữa các thứ vật liệu đóng gói là một tờ cẩm nang hướng dẫn bị dán băng dính. Nó bị xé ra, còn phần còn lại của quyển cẩm nang thì đã biến mất.

“Ai đời lại muốn phá cẩm nang máy in thực phẩm chứ nhỉ?” Maria hỏi, đồng thời kéo tờ giấy ra.

“Và lại còn hướng dẫn giấy nữa hử? Tiếp theo chúng ta sẽ móc chó vào tàu để tăng tốc lại à?”

Maria lấy đủ thứ ống và dây nhợ khác nhau ra và bày gọn chúng lên sàn, đợi Hiro cho mình biết phải làm gì. Anh đọc một hồi trên chiếc máy tính bảng, mặt càng lúc càng nhăn nhó vì bực bội.

“Tại sao lại chó?” vì cứ thắc mắc mãi, cô cuối cùng đành phải hỏi. “Sao không để ngựa kéo tàu?”

“Ngoài kia lạnh lắm. Chó giỏi kéo xe trượt tuyết trong cái lạnh hơn, hay kéo tàu vũ trụ thì cũng thế,” anh nói mà chẳng buồn ngước lên. “Giờ để im tôi đọc.”

Cô đứng dậy để bắt đầu sắp xếp lại bếp trong lúc anh đọc. Phần lớn vật dụng của họ đều được đóng lên sàn hay tường, thế nên cô chỉ phải dọn những thứ nhỏ như dao dĩa và đĩa cùng cốc chén bẩn.

Cô tìm thấy hộp dao mình mang từ nhà theo và mở nó ra. “Ôi, bỏ mẹ.”

Cô bê cái hộp lại bàn và cho anh xem. “Chúng ta bị giết bằng dao làm bếp, đúng không?”

“Ừ, ta không tìm thấy bất cứ món vũ khí nào khác.” anh nghiêm giọng nói. “Trong hộp thiếu mất ba con dao.”

“Ta biết con dao làm bếp nằm ở đâu, nhưng dao rút xương và dao chặt thịt biến mất rồi.”

“Tin tốt cứ đến ầm ầm,” anh nói, không chút cười cợt. “Lại thêm thứ cần báo thuyền trưởng.”

Maria gọi cho máy tính bảng của Katrina.

“Báo cáo đi,” Katrina nói.

“Chúng tôi đã thấy hộp dao của tôi, thưa Thuyền trưởng, và có ba con dao bị thất lạc. Một trong số chúng là con dao làm bếp mà ta đã thấy trong khoang sao chép, nhưng hai con dao còn lại vẫn biệt tích.”

“Cô có thấy con dao nào găm trong một thi thể không?” “Ừm, không, chưa…”

“Thế thì lo sửa máy in tiếp đi. Khi tìm thấy manh mối hẵng gọi tôi, chứ đừng gọi để báo là không thấy.”

Máy tính kêu bíp lên khi cô ta ngắt kết nối.

“Ây dà, gắt gỏng ghê,” Hiro nói.

“Anh không có tư cách nói câu ấy đâu,” Maria nói. Anh gục gặc đầu, tránh nhìn vào mắt cô. “Tôi thực sự nghĩ kẻ viết thứ này mắc chứng hận đời và muốn được hả hê cười trước cảnh thiên hạ lăn ra chết đói,” anh nói.

“Anh có nghĩ đây lại là một vụ phá hoại nữa không?” Maria hỏi, chỉ phân nửa là có ý đùa.

“Không, tôi nghĩ đây là do tay viết hướng dẫn hơi bị vô học. Nhưng vụ quyển sách mất tích đúng là đáng ngờ thật.”

Anh đứng dậy và nhìn những món đồ Maria đã bày ra, thế rồi liếc lại máy tính. “Hiểu rồi,” anh lẩm bẩm và bắt đầu hướng dẫn cô phải làm gì với mỗi thứ. Họ cặm cụi làm cùng nhau suốt một tiếng sau đó. Maria cứ phải kiềm chế cơn lộn tiết mỗi khi anh pha trò hay có câu dịch nào nghe gượng. Cô bị giật hai lần lúc nối cho máy tính tương tác với IAN, mặc dù đã được chính IAN hướng dẫn.

“Đây rồi. Tôi thấy nó rồi,” IAN nói. “Làm tốt lắm, Cô Arena.”

“Tao phải đi lấy các bản sao lưu,” cô nói.

“Không cần đâu,” IAN nói. “Chiếc máy in thực phẩm này hoàn toàn có khả năng phân tích khẩu vị qua mẫu nước bọt.”

Maria bước lùi lại và thán phục nhìn chiếc máy in. “Công năng tính toán ấn tượng phết,” cô nói. “Nhưng mà vẫn to như con tịnh ấy.”

Hiro mang cho cốc ra bồn rửa. “Con Tịnh. Tôi thích cái tên đó. Chúng ta sẽ gọi nó là Cu Tị cho gọn. Nếu cô không còn cần đến tôi thì tôi đi kiểm tra tình hình động cơ đây. Trong khi ấy, cô vẫn còn mấy con dao để tự vệ, và cả Cu Tị nữa!” Dứt câu, anh đi mất hút.

“Giờ chỉ còn mày và tao thôi, Tịnh à,” cô nói. “Tao không sợ mày đâu.”

Thực tình mà nói, trên tàu có nhiều thứ cô thấy sợ, nhưng ít nhất Cu Tị không nằm trong số chúng.

* * *

Kể từ hồi bỏ đi đêm qua, thuyền trưởng chưa quay lại khoang y tế lần nào. Joanna nhẹ cả người, nhưng vẫn cứ ngủ trên giường bệnh còn lại cho an tâm. Không may là đống xác chết đã biến căn phòng thành một nơi khó mà ở nổi. Chưa kể không hợp vệ sinh nữa.

Hệ thống hỗ trợ sự sống của bản sao kia vẫn cần mẫn hoạt động, chứng tỏ vị thuyền trưởng già hãy còn chưa chết hẳn.

Joanna vươn mình trong ghế. Chị cần đi tắm. Và cực kỳ cần đồ ăn.

Chị đẩy xe sang khu phòng thí nghiệm ở góc khoang y tế, nhưng chưa kịp bắt đầu xét nghiệm thì đã có người gõ cửa. Chị dùng máy tính bảng mở nó từ xa.

Hiro bước vào, vẫn cứ tươi tỉnh đến phát bực. “Chào Bác sĩ Glass. Tôi ngó qua bản thân phát được không?”

“Tôi không chắc làm thế sẽ tốt lành gì cho anh đâu, Hiro,” Joanna vừa nói vừa đặt các mẫu nghiệm mới nhất lên trên bàn.

“Ừ, không, thứ tốt lành cho tôi sẽ là chén một bữa sáng ra trò và lên máy chạy bộ làm tí,” Hiro nói. “Cả không phải căng thẳng vì bị sống chung tàu với một kẻ sát nhân nữa. Nhưng mấy việc đó thì chịu rồi. Tiện nhắc đến bữa sáng, máy in gần sẵn sàng rồi. Maria đã đặt tên cho nó và hiện đang thách đấu với nó xem ai sẽ lên làm trùm sò. Nếu chị thích thì để tôi kiếm vé cho xem. Đang có một tên giết người chạy lông nhông trên tàu mà lại đi choảng nhau với máy móc, chị thấy khôn không?” Giọng anh nghe tỉnh rụi như thể kỳ thực đang tán dóc về thể thao chứ không phải bàn về sinh mệnh của họ.

“Nhớ tôi đã nói gì về việc đừng bắt tôi phải nghe cách anh chống chịu căng thẳng không?” chị hỏi. Chị phẩy tay về phía năm cái xác bọc túi kín mít trong góc. “Mời anh. Xác anh nằm giữa ấy.”

Con tàu không có nhà xác bởi đáng lẽ ra, mỗi cái xác sẽ phải đem tái chế sau khi chết. Lại thêm một điều nữa chưa được lường trước. Chị sẽ cần loại bỏ cái đống đấy trước khi chúng thối rữa nặng hơn. Chị đã khám nghiệm xong cả, nhưng phải tiếp tục giữ chúng theo lệnh Wolfgang. Và nếu có phi hành viên nào muốn quan sát cơ thể bản thân, biết đâu người ấy sẽ phát hiện ra manh mối giúp họ lý giải vụ việc.

Ít nhất khi để Hiro quan sát thi thể bản sao của mình, chị thấy ít lo hơn hẳn lúc thuyền trưởng săm soi bản sao của cô ta, mặc dù có khi nguyên do là bởi bản sao của Hiro đã chết ngắc rồi.

Anh bước lại cho nó và mở túi ra, nhìn cơ thể trần truồng của mình không chớp mắt.

“Tôi chỉ đang cố tìm hiểu xem tại sao mình lại làm thế.” Hiro nói trong lúc nhòm ngó kỹ cổ bản sao mình.

“Có khả năng đã có ai khác treo cổ anh, Hiro à. Mặc dù không có vết thương tự vệ. Hôm nay Wolfgang và tôi sẽ thử lập tuyến thời gian,” Joanna nói, đồng thời bật máy quét lên. “Nhưng đừng lo, rồi ta sẽ biết được thôi.”

“Thanh niên bừng nắng hạ kia đâu rồi nhỉ?” Hiro hỏi. “Tôi tưởng anh ta giúp chị dò tìm chất độc.”

“Anh ta đặt chiếc máy in thực phẩm vào trong này và bỏ đi rồi. Chắc anh ta đang xem tình hình Paul và thuyền trưởng làm ăn đến đâu. Nhưng tôi sẽ sớm cần phải nói chuyện với anh ta. Anh cần anh ta làm gì thế?” chị hỏi.

“Có cần đâu,” Hiro nói. “Tôi chỉ tò mò về vị trí của mọi người thôi. Chúng ta phải để ý nhau mà, đúng không?”

“Theo lý thuyết là thế. Mà thế này là anh bỏ mặc Maria một mình à?”

“Không, cô ta đang ở cùng cái máy in. Trông thằng cu dư sức bảo vệ bất kỳ ai lúc có ẩu đả xảy ra, miễn là Maria dụ được nó về phe ta. Nhưng nói thật là chuyện ấy hiện khó khẳng định chắc lắm,” anh nói.

Joanna trừng mắt nhìn anh.

Anh bỏ thái độ suồng sã. “Thôi được rồi. Tôi phải đi kiểm tra tình hình hệ thống điều hướng. Tôi chỉ định tạt qua chào xác mình một câu thôi. Tôi sẽ quay lại xem tình hình cô nàng thế nào.”

“Hệ thống điều hướng sao rồi?” chị hỏi lúc anh quay người rời đi.

“Vẫn thế,” anh nói. “Vẫn đang giảm tốc. Vẫn đang quay về phía mạn phải.”

“Trong vũ trụ thì mạn nào chẳng như nhau.”

“Rồi, thì quay về phía Trái Đất. Tôi không muốn làm chị phát ngấy với mớ số má định hướng thiên văn, nhưng nếu chị thực sự có hứng…” Anh nói lấp lửng, chắc đang mong chị sẽ từ chối luôn.

“Nếu phát hiện ra điều gì về cái chết của anh, tôi hứa sẽ cho anh biết,” chị nói, đưa tay mời anh ra khỏi cửa.

“Cảm ơn chị nhé, Bác sĩ.”

Chị nhìn anh bỏ đi, miệng hơi mỉm cười. Chị lấy làm mừng khi có Hiro trên tàu. Dù thỉnh thoảng khiếm nhã và xấc xược, nhưng anh như một làn gió tươi mát mà bọn họ ai cũng cần.

Máy quét của chị kêu bíp, báo hiệu nó cuối cùng cũng đã khởi động xong. Chị bắt đầu bỏ các mẫu nghiệm vào bên trong, ghi lại số hiệu mỗi mẫu trên máy tính bảng.

“Chào Bác sĩ Glass,” IAN nói, khiến chị giật bắn người. “Tôi xin lỗi, tôi làm cô giật mình à?”

“Hơi hơi. Sẽ phải một thời gian mới quen được. Mày cần gì thế, IAN?”

“Tôi muốn xem cô thế nào rồi, và liệu cô có cần gì không.”

“Tao cần tập lược sử y tế của tao, IAN à. Ngoài đó ra thì mọi thứ đều có vẻ hoạt động tốt.”

“Tôi không có tệp lược sử y tế của cô, nhưng tôi có thể sao lưu những gì cô hiện đang ghi lại.”

Joanna tính nói không, nhưng rốt cuộc gật đầu. Chị sẽ vẫn giữ các ghi chú bên ngoài để đề phòng bị mất dữ liệu thêm phát nữa. “Cảm ơn mày.”

Chị gọi khoang bếp, và Maria trả lời, giọng có vẻ bực bội. “Chưa xong đâu, Bác sĩ à.”

“Tôi không gọi cô hỏi chuyện đó đâu. Cô sẽ rất mừng khi biết cái máy in thực phẩm này hỏng hẳn rồi.” “Có cớ gì để tôi thấy vui trước tin ấy không?”

“Bởi vì thế tức là cô không bị phí thời gian với cái máy mới. Mà tiện, nó thế nào rồi?”

Maria thở dài thườn thượt. “Đã gần ổn. Phải in thử trước mấy món rồi ta mới ăn được. Nhưng xong đến nơi rồi. Tôi sẽ kêu IAN báo cho mọi người khi đã in ấn ngon. ”

“Cô có định về phòng lấy mấy bản sao lưu cô nói mình giữ không?”

“Chắc nên thế. Hướng dẫn bảo chẳng cần, nhưng tôi muốn có hệ thống phòng hờ.”

“Tôi muốn đảm bảo trong phòng cô không còn vết tích độc chất,” Joanna nói. “Lúc nào rảnh cho tôi biết ngay nhé.” Chị định ngắt kết nối, nhưng chợt nhớ ra một chuyện. “Thế Hiro qua chỗ cô chưa?”

“Chưa, anh ta mới bỏ đi kiểm tra tình hình khoang lái cách đây ít lâu,” Maria nói.

“Bố khỉ,” Joanna nói. “Chờ sẵn anh ta nhé. Anh ta vừa ghé qua đây, và giờ hẳn phải đang quay lại chỗ cô.”

“Ừ, ok,” Maria nói với vẻ xao nhãng hơn trước, và tín hiệu tắt phụt.

Joanna thở dài. Chị từng quan ngại về việc phi hành đoàn chỉ có sáu nhân lực. Trông thì có vẻ hiệu quả đấy, nhưng sẽ chết dở khi một thảm họa cấp độ này xảy ra. Họ cần thêm người.

Hoặc ít người hơn, tùy việc bao nhiêu người trong số đó hoàn toàn đáng tin cậy.

Độc cần. Maria nói đúng, chất độc ấy thật lạ thường. Chị lấy máy tính bảng tra thông tin và tìm hiểu về thứ cây chết người kia. Lá của nó sẽ gây tử vong với liều lượng nhỏ và có thể làm giả thành các loại rau khác.

Chỉ cần thêm trà. Chị tiến về phía khoang bếp, chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của trận bão mang tên Maria.

* * *

“Thuyền trưởng này, cô từng tham chiến ở những đâu nhỉ?” Joanna hỏi.

Chị và Katrina bấy giờ đang ngồi bên chiếc bàn cách xa nơi Maria chạy thử chiếc máy in thực phẩm nhất. Hiro ngồi trên bàn bếp, trò chuyện cùng cô, đồng thời cố gắng không gây cản trở cho công việc của cô. Thuyền trưởng ban nãy vào đây giải lao, bắn cho chiếc máy một ánh nhìn đầy hy vọng.

“Tôi phục vụ trong quân đội Mexico, bản sao đầu tiên trên thế giới lên được cấp tướng” cô ta nói, tay xoay chiếc tách rộng của mình trên mép. “Tôi chủ yếu lâm trận trong các cuộc chiến nguồn nước của Mỹ. Mất một chân trong một lần doanh trại chúng tôi bị oanh tạc laze.”

Trong giai đoạn chiến tranh nguồn nước, Joanna có mặt ở Washington, DC. Chị nhớ nó phân đội miền Tây, nhớ cuộc nội chiến mới (không ai gọi nó như thế, nhưng ai cũng biết đấy chính là bản chất của nó khi Thống đốc Andrew Teal của bang Nevada chiếm quyền chỉ huy Lực lượng Quân dự bị Nevada và điều họ đi xâm lược California để giành giật nguồn nước đang cạn kiệt. Bản thân những người lính cũng rất hồ hởi nghe lệnh) đã khiến nhiều vụ xung đột bùng nổ tại thủ đô.

“Tôi vẫn nhớ các cuộc chiến ấy,” chị nói. “Tội nghiệp cô.”

“Sau đó tôi cũng chẳng trụ được thêm bao lăm, thế là sang kiếp đời tiếp theo tôi lại lành lặn. Sao chép vô tính lợi thế đấy,” Katrina nói.

Joanna gọi cho Wolfgang. “Có chuyện gì thế, Bác sĩ” gã nghe máy.

“Chúng ta cần quay lại làm việc. Hoàn thiện nốt tuyến thời gian đi nào để tôi còn xin lại cái khoang y tế sạch sẽ của mình.”

“Được rồi. Ta nên ăn trước đã. Máy in hoạt động chưa?” Maria chửi thề một câu to tướng trong bếp.

“Chưa. Katrina và tôi hiện đang ở khoang bếp.”

Tốt. Cô nói tôi nghe về kết quả xét nghiệm độc tố được không?” gã hỏi, nghe như thể đang rảo chân đi luôn. “Máy in thực phẩm nhiễm độc cân nặng, không tin tưởng nó được. May là chúng ta có chiếc mới.”

“Được rồi.” Và đường dây tắt ngóm.

“Đừng để bụng, phó chỉ huy của tôi là thế đấy,” Katrina nói.

Joanna và thuyền trưởng im lặng ngồi đợi cho đến khi Wolfgang xuất hiện. Gã bước vào, liếc mắt nhìn Maria loay hoay một phát và lẳng lặng đến ngồi cùng họ.

“Có một điều tôi chưa nhắc đến về chỗ độc cần,” Joanna khẽ nói. Họ ở xa chỗ Maria, bấy giờ đang làm loạn lên đằng sau chiếc máy in, nhưng chị vẫn hạ giọng. Katrina và Wolfgang rướn tới dỏng tai nghe.

“Tất cả chúng ta đã ăn trúng nó, chỉ có điều ít hơn hẳn Maria,” Joanna nói. “Tôi muốn biết tại sao Maria không phát hiện ra máy in của mình đã bị phá hoại.”

“Có nhiều cách ngâm tẩm độc đồ ăn người khác lắm.” Wolfgang nói. “Và có khi suốt hai mươi lăm năm nay, không phải bữa nào Maria cũng nấu.”

“Dao của cô ta. Bếp của cô ta nốt. Hay là cô ta tự đầu độc mình, sau đó giết hết chúng ta, sau đó chết?” Katrina nói. “Ai đó định giết cô ta với con dao trước khi cô ta xóa mất mọi tệp lược sử?”

Joanna lắc đầu. “Tự đầu độc bằng độc cần ư? Tôi sẽ chẳng muốn chết kiểu ấy đâu. Ngoài ra, tôi vẫn nghĩ cô ấy đã bấm nút phục sinh. Chắc chắn cô ấy bị sát hại. Nếu chỉ có độc cần thì ừ, có thể cô ấy tự ăn. Nhưng còn con dao ư? Chẳng ai tự đâm được xương sống mình hết.”

“Có thể cô ta không hành động đơn lẻ,” Wolfgang nói. “Tôi thấy ta cứ đang phức tạp hóa hết mọi chuyện lên,” Joanna nói. “Chừng nào còn có thể thì cứ nghĩ đơn giản thôi.”

“Chúng ta cần lấy dấu vân tay con dao kia” Wolfgang nói. Joanna nhìn gã không chớp mắt. Chị giơ bàn tay lên và bắt đầu đếm từng ngón một. “Wolfgang, chúng ta không có phòng thí nghiệm hình sự. Chẳng có cớ gì để xây phòng nghiên cứu pháp y trên con tàu này cả. Lý do duy nhất tôi có những công nghệ như hiện thời là bởi chúng được dùng để chẩn đoán các bản sao sống. Chúng ta không có bất cứ phương thức tử tế nào để lấy vân tay trên con dao hết. Nếu nắm giữ công nghệ phù hợp, ta sẽ lấy được một phần vân tay và xác định danh tính chúng, nhưng ta làm gì có.”

Cặp mắt xanh của gà trống đầy lạnh lùng. “Nó là bằng chứng,” gã nói.

Chị giơ hai tay lên, tỏ ý chào thua. “Chuẩn không cần chỉnh. Ta đi hỏi Maria xem cô ấy nghĩ mình sẽ cho ai mượn dao đi.”

“Sao mà cô ta biết mình sẽ kết thân với ai trên tàu sau hai mươi lăm năm?” Katrina hỏi.

“Nó sẽ là bằng chứng đấy,” Joanna nhại, nhoẻn miệng cười.

“Có vẻ cô ấy không thích chiếc máy in thực phẩm,” IAN nói. “Vậy nên họ hồi trước không thân nhau.”

“Chẳng cái máy in nào là AI hết, IAN à,” thuyền trưởng nói. Cô ta dừng lại. “Phải thế không?”

“Đúng. Chỉ là tôi rất thích chiếc máy in này. Tên của nó là Cu Tị. Dễ thương đấy chứ nhỉ? Và tôi đã lên ngưỡng năm mươi ba phần trăm và đang ngày một thấy đỡ hơn!”