← Quay lại trang sách

Chương 12

Maria muốn có thời gian một mình loay hoay với Con Tịnh, nhưng chẳng được toại nguyện.

Do quá mải chạy thử máy, cô không nhận ra đại đa số phi hành đoàn đã đột kích kho rượu. Hiro, Katrina, Wolfgang và Joanna đều đang ngồi quanh một chiếc bàn với chai whisky đặt giữa.

“Ơ đùa? Chín giờ sáng mà đã nốc whisky hả?” Cô dừng lại và nhận ra lý do thực sự khiến mình thấy giận. “Không mời tôi sao?”

“Ngoài vũ trụ luôn là năm giờ,” Hiro vừa nói vừa nâng chiếc ly nhỏ lên mời cô.

“Thôi tùy. Đằng nào ta cũng đã ra tuốt bên ngoài nơi chuẩn mực xã hội còn tồn tại rồi,” Maria nhún vai nói.

“Tôi khuyến cáo không nên uống rượu với các cơ thể mới sao chép khi đang đói,” IAN nói.

“Hỏi xem bọn tao có quan tâm không đi,” Hiro thách. Joanna vẫn chưa chạm ly. Chị nhìn bọn họ với vẻ ghê tởm, hai tay nắm lấy một tách trà. “Mấy người biết tất cả chúng ta đều có việc cần gấp rút thực hiện, đúng không?”

“Chưa có gì bỏ bụng thì tôi vô dụng lắm. Và whisky sẽ giúp tôi đợi,” Katrina nói. “Chỉ một ngụm thôi.”

Chị đảo mắt. “Nếu mấy người quá chén và làm loạn lên trong lúc tôi sửa cái của nợ này thì tóe máu nằm trôi trong khoang sao chép sẽ chưa là gì đâu đấy nhé,” Maria nói.

Joanna nhìn Wolfgang. Gã nhún vai.

“Đã hiểu,” Wolfgang nói, khẽ mỉm cười.

Cô quay về với Cu Tị, thầm ước giá mà có một cánh cửa chắn giữa mình và mấy cái bàn.

“Paul đâu rồi?” Hiro hỏi.

“Lúc tôi bỏ đi thì anh ta đang sửa máy chủ,” Wolfgang nói. “Tôi bảo anh ta qua đây lúc chín giờ.”

“Giờ đang là năm giờ hơn,” Hiro nói. Wolfgang rút máy tính bảng của mình ra và gọi Paul.

“Đây,” Paul nói, giọng nghe đã khỏe khoắn hơn hôm qua. “Đến giờ ăn sáng chưa?”

“Chưa,” Wolfgang nói. “Nhưng tất cả mọi người đều đang ở trong bếp. Ra đây với chúng tôi đi.”

“Tôi cần sửa tiếp mấy cái máy chủ này,” anh ta do dự nói.

“Tôi sẽ báo cho anh ta biết lúc đến giờ ăn,” IAN nói.

“Này, IAN, mày có theo dõi bọn tao lúc bọn tao ở trong phòng riêng không?” Hiro bỗng dưng hỏi.

“Để đảm bảo an ninh toàn diện, tôi buộc phải làm vậy,” IAN nói. “Nhưng chỉ khi tất cả các máy quay đều hoạt động.”

“Ái chà. Thú vị ghê,” Hiro nói, mặt hơi ửng hồng.

“Các máy quay của mày vẫn chưa hoạt động đủ à?” Katrina hỏi.

“Chưa. Tôi đang dành thời gian thực hiện các lệnh cô đã đưa ra cho tôi, cũng như sửa các lỗi nội tại của mình. Càng lúc tôi càng có thêm nhiều tai mắt trên khắp tàu.”

“Nhớ báo tao khi mày đã vận hành ở mức tối ưu,” Katrina nói.

“Anh nói đúng, tôi cần nghỉ tay chút,” Paul nói qua đường truyền liên lạc. “Tôi qua đây.”

“Rồi nào, mọi người này,” Maria nói. “Tôi cần về phòng mình lấy một đĩa sao lưu, trong cài một chương trình lưu trữ khẩu vị của cả đoàn. Nhưng trong lúc ấy, tôi muốn mọi người cấp mẫu nước bọt cho Cu Tị, bởi có vẻ chỉ cần chút xíu ADN thế thôi là đủ để nó xác định khẩu vị của mọi người. Hiro có thể hướng dẫn cách làm.”

“Thế tại sao cô cần cái đĩa?” Wolfgang hỏi, mắt nheo lại. “Tôi muốn so sánh cả hai. Nếu nó ra quyết định nhầm, chúng ta sẽ có bản sao lưu.”

“Tôi sẽ đi cùng cô,” Joanna nói.

Trên đường bước dọc hành lang, họ bắt gặp Paul đang rảo bước về phía bếp. “Có đồ ăn chưa?” anh ta hỏi, gương mặt đỏ ửng trông đầy hy vọng.

“À vâng, với chỉ vỏn vẹn một phút sau, đoàn nhà ta đã biến được hư không thành một mâm cỗ thịnh soạn.” Maria gắt.

Joanna tóm lấy tay Maria. “Chúng ta sắp có bữa sáng rồi,” cô nói. “Wolfgang đang đợi anh đấy, Paul.”

“Tôi thích bữa sáng hơn,” Paul nói. Họ tiếp tục đường ai nấy đi.

“Xem chừng anh ta đã bình thường lại,” Maria nói. “Chị có biết hôm qua anh ta bị làm sao không?”

“Có người bị quy trình sao chép vô tính làm cho căng thẳng, có người không ưa lề thói của mình bị phá hỏng, có người không thích thức tỉnh giữa cảnh máu me lềnh bềnh trội. Nhiều nguyên do lắm,” Joanna nói.

“Hoặc có thể anh ta là thủ phạm,” Maria khẽ giọng nói.

“Nếu cứ kết tội nhau chỉ vì hành động kiểu khác thường sau khi thức tỉnh như đã làm hôm qua, tôi sẽ có thể quy chụp bất kỳ ai trong số chúng ta.”

“Cả đám chúng ta lại còn đang bị hạ đường huyết nữa chứ,” Maria nói ra những gì mình đang nghĩ trong đầu. “Chính thế mà tôi cần lắp đặt tử tế mọi thứ.”

“Tôi muốn xét nghiệm cả đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô nữa,” Joanna nói. “Chưa biết chừng chất độc còn vương trên bàn chải răng hay son dưỡng môi gì đó của cô.

Maria tiếp tục bước dọc hành lang. “Tất nhiên,” cô nói. “Tôi khá chắc mình chẳng có gì cần giấu giếm hết. À đâu. Tôi chẳng có gì cần giấu giếm hết. Phiên bản kia của tôi thế nào thì chịu.”

Họ bước vào phòng Maria, và cô chỉ vào phòng tắm nhỏ của mình. “Chị cứ lấy bàn chải răng và bất kỳ thứ gì khác mình cần đi nhé. Tôi có thể kiếm đồ thay thế trong kho.”

Joanna gật đầu và tiến về phía phòng tắm. Lúc biết chắc chị đã đi khuất mắt, Maria quỳ xuống dưới giường và rút một chiếc két nhỏ gắn khóa cơ ra. Cô vặn mã số.

“Maria, tại sao cô lại có một chiếc kén cơ học vậy?” IAN nói. “Két điện tử khó phá hơn mà.”

Ừ, nhưng đối với con người thôi . Maria nhăn mặt. Cô quên béng mất con AI đã tái hoạt động. “Phụ nữ lúc nào chẳng có bí mật, IAN.”

“Trên tàu Dormire thì không,” IAN nói. “Cô đang lấy gì thế?”

Maria nhận ra máy quay không nhìn được vào két. Cô liếc nhanh bên trong và rút một ổ sao lưu xanh ra, bỏ qua mấy ổ lưu khác cùng kích thước. Cô đóng két lại rồi giơ cái ổ lên trước máy quay. “Mỗi một ổ sao lưu thôi mà.”

“Tôi kiểu gì chẳng giữ hết các tệp lược sử trong đó.” IAN nói. “Cô không cần phương án dự phòng đâu.”

“Rõ ràng tao cần. Mày làm mất sạch các tệp lược sử rồi đấy thôi,” Maria nói.

“Cô cứ xát muối vào tim tôi,” IAN nói, nghe có vẻ mếch lòng. “Sao cô biết chúng chứa dữ liệu mình muốn? Có khả năng trong hai mươi lăm năm qua, cô đã ghi đè lên nó.”

Maria nhún vai và bỏ cái ổ vào túi. “Tao hay ôm dữ liệu. Tao làm vậy suốt. Sao lưu các dữ liệu quan trọng đối với công việc là thói quen tốt. Với cả mày có tim đâu.”

“Tôi sẽ phải báo lại cho thuyền trưởng” IAN nói.

“Tao đang sắp sửa tự mình vào bếp báo đây!” Maria nói. “Và còn cả Bác sĩ Glass ở ngay đây chứng kiến tao cơ mà!”

Câu ấy không đúng hẳn. Viên bác sĩ vẫn đang trong phòng tắm, lục lọi đồ của cô. Thế rồi chị chầm chậm lùi ra. Mấy phòng tắm không hỗ trợ người khuyết tật này chẳng đủ lớn để xe lăn quay đầu, và chị chỉ suýt soát chui lọt.

“Tôi có thứ ta cần cho máy in rồi,” Maria nói. “IAN đang tá hỏa vì tôi có một bản sao lưu mà nó không sở hữu. Chị cần gì nữa không?”

“Tôi cần đi tắm và kiếm lại chân. Ngoài đó ra thì không. Tôi đã lấy bàn chải răng, chỉ nha khoa và một chiếc khăn tắm của cô. Chừng ấy là đủ rồi.”

“Thế thì chắc chắn tôi sẽ cần bàn chải răng và khăn tắm mới, trừ khi chị muốn sống chung với một đầu bếp hôi hám”.

Joanna mỉm cười. “Tôi hy vọng cô sẽ không tiêu xài phung phí kho đôg dự trữ của chúng ta. Tôi sẽ xét nghiệm mấy thứ này. Tôi muốn biết mưu đồ đầu độc cô có quy mô ra sao.”

“Từ hôm qua đến nay tôi đã đánh răng và tắm rửa. Liệu thế có sao không?” Maria hỏi.

Joanna nhíu mày. “Đáng lẽ tôi phải dặn cô không được làm vậy. Hôm qua loạn quá. Nhưng nếu giờ vẫn ổn thì chắc cô sẽ chẳng sao đâu. Báo tôi nếu bắt đầu thấy phát bệnh. Từ giờ cho đến lúc ấy, tôi sẽ ở trong khoang vtế. Bảo Wolfgang nửa giờ nữa vào đó gặp tôi.”

“Chuyện đấy tôi làm được!” IAN nói.

“Vậy là tôi đang chơi cò quay Nga với độc cần hử? Tuyệt cú mèo,” Maria nói.

Joanna theo cô ra khỏi phòng, và Maria dừng lại nhập mã khóa cửa.

“Cô thực sự giữ một bản sao về mọi sở thích ăn uống của chúng ta à?” Joanna hỏi, đưa tay chỉ vào cái ổ.

“Tất nhiên. Sao lưu quan trọng lắm. Cứ hỏi Paul với IAN xem họ làm ăn ra sao khi không có sao lưu.”

“Tôi dỗi đấy,” IAN nói, giọng nghe đã bớt vui vẻ.

“Rồi,” Joanna nói. “Tôi sẽ báo lại kết quả cho cô.”

Họ chia tay trong hành lang, và Maria vội vã quay về bếp để hiệu chỉnh lại chiếc máy in thực phẩm. Kỳ phùng địch thủ của cô. Cu Tị.

“Chỉ một ngụm” mà thành ra thế này đây.

Wolfgang, Katrina, Paul và Hiro đã ngồi cụng ly nguyên một tiếng và đang càng lúc càng xuề xòa hơn trong khi Maria chỉnh nốt chiếc máy in thực phẩm.

Joanna xộc vào bếp, người hơi âm ẩm và bước thẳng trên cặp chân giả của mình. “Làm ơn hãy nói tôi nghe là cái máy in hoạt động được rồi đi,” chị nói. “Tôi đang mất dần khả năng tập trung.”

“Gần xong rồi,” Maria vừa nói vừa theo dõi Cu Tị in mẫu thử nghiệm cuối cùng, một miếng đậu phụ đơn giản. “Chị tìm thấy chân dự phòng rồi à?”

Joanna gật đầu. “Tôi mò ra chúng trong tủ quần áo, có vẻ là trong lúc mọi người say sưa chè chén.” Chị ngồi sụp xuống bên bàn cùng với phi hành đoàn đang ngóng đợi và nhìn cái chai với ánh mắt trách móc. “Ý hay thật đấy. Mọi người có biết người ta từng thực hiện một thí nghiệm khá phi đạo đức, ấy là thử xem một bản sao có thể nhịn đói mà sống được bao lâu sau khi thức tỉnh không? Họ cũng tiến hành một số thí nghiệm về thiếu ngủ nữa.”

“Tôi chẳng muốn tham gia cái thí nghiệm ấy đâu.” Hiro nói.

Joanna chỉ vào người anh. “Anh đang tham gia đấy. Ngay bây giờ đây này. Đó chính là những gì anh đang trải nghiệm. Và không hay ho chút nào đâu.”

“Nhưng thể loại vô học nào lại đi tình nguyện tham gia chứ?” Hiro hỏi.

“Chắc thể loại vô học cứ tằng tằng nốc rượu mặc dù bao tử cả đời chưa từng có miếng nào bỏ bụng?” Maria nói vọng lại từ bên miệng Cu Tị.

Cô đã sẵn sàng. Cô lập trình vài lát bánh mì để tất cả ăn trong lúc máy in đồng thời chế biến mấy khẩu phần. “Hoặc thể loại người gọi tất cả những ai cấp bậc cao hơn mình là vô học khi chưa có gì ăn,” Joanna nói. “Chính xác.”

“Mà mấy thí nghiệm phi đạo đức kia ấy,” Wolfgang nói. “Người ta còn thử gì nữa?”

“Độ linh hoạt thể chất, độ bền bỉ cảm xúc, khả năng chống chịu về tinh thần. Sau hai mươi tư tiếng thiếu ăn, các bản sao gần như vô dụng,” IAN nói. “Mọi người hiện đang ở giờ thứ mười tám.”

Wolfgang nhìn Paul. Dù trông Paul khá tái theo tiêu chuẩn của Trái Đất, anh ta vẫn hồng hào hơn hẳn so với Wolfgang. Anh ta đưa mắt nhìn đáp lễ và không chút nao núng khi gã Wolfgang cao lớn đứng dậy. Gã đưa tay tóm vai Paul, kéo anh ta đứng dậy. Gã miết hai bàn tay dọc cánh tay của Paul theo kiểu thân mật khác thường.

Paul bước lùi ra xa. “Anh đang làm gì thế?” Giọng anh ta hơi lè nhè.

“Tôi muốn chúng ta tự mình làm thí nghiệm,” Wolfgang cuối cùng cũng mở miệng.

“Anh lải nhải cái gì vậy?” Katrina hỏi. “Sắp xỉu trước mặt cả đám rồi mà anh còn muốn cố nữa hả? Cố kiểu sờ soạng anh ta à?” Cô ta ngừng lại uống nốt ly rượu. “Thế đâu giúp bảo đảm an ninh.”

“Tôi cần xả hơi,” gã nói. “Toát bớt cồn ra khỏi người. Tôi cần đi tập. Paul sẽ đi cùng tôi.”

“Tôi không nghĩ…” Paul dợm nói.

“Nửa giờ nữa sẽ chính thức có cơm tối,” Maria hô. “Máy in mới đã hoạt động ngon lành!”

Toàn bộ phi hành đoàn vui sướng reo mừng, và Joanna chùng người xuống ghế.

Wolfgang nhìn Paul. “Vậy là ta có nửa tiếng. Đi thôi.”

“Dạ dày trống rỗng, cộng cồn, cộng sự căng thẳng phát sinh từ tình cảnh hiện tại, tức là khả năng cao cơ thể mới của hai người sẽ bị kiệt quệ,” IAN nói. “Xét trên phương diện khoa học, đây là một ý tưởng rất ngu.”

Maria dừng tay và trầm ngâm nhìn máy quay trong phòng. IAN ngày càng có cá tính riêng biệt. Cô không rõ điều này là tốt hay xấu.

“Đi nào. Maria sẽ có thể tập trung làm việc. Sẽ vui lắm.” Răng Wolfgang hơi nhe ra và mắt gã mở lớn. Trông chẳng vui chút nào hết. Maria nửa thấy thương hại Paul, nửa lấy làm mừng rằng gã không tóm mình.

“Anh đang bị ảo tưởng là mình bất tử” Katrina nói. “Đúng lúc anh không còn bất tử nữa.”

“Tôi là một bản sao. Tôi bất tử thật” gã nói, thế rồi ha hả cười. Gã tóm vai Paul như gọng kìm và kéo anh ta vào bếp. “Paul, lại nâng cái máy in thực phẩm trong đó đi.”

“Ê, đợi đã! Tôi vừa mới lắp xong đấy!” Maria vừa nói vừa bước ra trước chiếc máy in. Hai người định đọ testosterone thì vào phòng tập, xong thích làm gì thì tùy.”

Wolfgang lạnh lùng nhìn Maria, nhưng cô vẫn rắn. “Tôi nói nghiêm túc đấy,” cô nói.

“Đi thôi,” Wolfgang nói, và gã lôi Paul ra khỏi bếp. Viên bác sĩ bám theo họ.

“Cuộc khủng hoảng kia làm tôi mất bạn nhậu rồi,” Hiro phàn nàn. Sau đó anh chớp mắt như thể ngộ ra điều gì. “Ê, họ không mời tôi. Tôi không đủ testosterone à?”

Maria thầm nghĩ việc Hiro cảm thấy bị cho ra rìa trong một cuộc đọ chất đàn ông không đáng quan ngại bằng chuyện anh gọi Wolfgang là “bạn.” Chúng ta đang hóa điên vì thiếu ăn.

“Anh tràn căng testosterone, Hiro à. Anh nhiều testosterone nhất đám,” cô nói. “Giờ để im tôi làm việc.” Cô tập trung lại vào chiếc máy in. Cô kiểm tra các mức căn chỉnh và ký ức lưu trữ, xong rồi bật nó lên. “Cho xin đồ ăn và thức uống cho toàn thể phi hành đoàn nhé.”

“Cô xin xỏ làm gì? Sao lịch sự với máy móc thế?” Katrina hỏi, bấy giờ vẫn ngồi bên bàn.

“Thói quen ấy mà,” Maria nói. “Tôi có bà dì nghiêm lắm.” Cô nín thở trong lúc chiếc máy ro ro bừng tỉnh và bắt đầu tanh tách lẩm bẩm.

“Theo mọi người ta nên làm gì với cái máy in còn lại?” Hiro hỏi. “Tôi tính sẽ dùng nó để dựng một quán cà phê chợ đen trong phòng mình. Thật ra nghe cũng hay đấy chứ. Maria, ả độc tài khoang bếp, dứt khoát không cho chúng ta ăn đồ ngọt, thế nên tất cả cùng ghé Hiro Lậu Quán để thưởng thức sôcôla đen làm từ Lyfe hảo hạng nhất trên tàu.”

“Một quán cà phê lậu chỉ phục vụ độc cần thôi ấy hả? Xin mời,” Maria nói.

“Mẹ kiếp, trong này vui như hội ấy,” Katrina nói và gắng gượng đứng dậy. Cô ta lảo đảo và ngồi trở xuống.

Maria quay lại với chiếc máy in, bấy giờ đang in trào cà phê đen khắp bên trong buồng chứa của nó. Cô chửi thề và hối hả đi lấy một cái tách. Lúc lấy xong, cô hứng nốt chỗ cà phê. Cô rút cái tách ra trong lúc máy in chế tạo thứ khác.

“Nếm đi,” cô bảo Hiro, vừa đưa cái tách cho anh vừa ngó nghiêng tìm giẻ để lau chỗ cà phê.

“Còn lâu, cô điên à?” Hiro hỏi. “Cô đi mà nếm.”

Maria ngạc nhiên nhìn anh.

“Biết đâu có độc,” anh nhún vai nói.

“Ôi tôi lạy anh, anh biết thừa ta chỉ vừa mới đập hộp cái máy in này thôi mà!” Cô uống cạn chỗ cà phê, bỏng cả lưỡi. Đúng là cà phê đen rồi.

Chiếc máy in pha đồ uống cho tất cả bọn họ, và Maria mang cà phê đen đến cho Katrina.

Katrina nhìn chằm chằm xuống bàn, đưa ngón tay miên theo đường vân kim loại. “Tôi nên trừ khử nó. Cái bản sao cũ ấy. Cuộc đời này giờ là của tôi rồi.”

“Thuyền trưởng à, trong danh sách các vấn đề chúng ta đang gặp phải thì không giết được ai trên tàu nằm tít gần cuối đấy,” Hiro hòa nhã nói, nhẹ nhàng đẩy tách cà phê về phía cô ta. “Có khả năng cô ta sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Có khả năng ta sẽ phát hiện ra cô ta đứng đằng sau mọi chuyện và sẽ có thể trừng phạt cô ta.”

Thuyền trưởng bắn cho anh một ánh mắt sắc lẻm, và Hiro ngồi lùi lại trên ghế như vừa bị ong châm. “Tất nhiên, thế là ngầm ám chỉ cô đã giết chúng ta, và cô cũng cần bị trừng phạt nốt, và tôi không hề muốn nói như vậy. Rõ ràng cô vô tội hoàn toàn.”

“Thuyền trưởng à, cô sẽ thấy đỡ hơn sau khi ăn uống và làm một giấc. Tôi hứa đấy. Hình như Joanna bảo điều đó đã được khoa học chứng minh,” Maria nói.

“Vào những lúc kiểu này, ta sẽ cần làm mấy miếng trứng,” Hiro đồng ý.