Chương 13
Tôi chẳng hiểu gì cả, tại sao anh cứ bắt nạt tôi thế?” Paul lo lắng nói lúc họ bước vào phòng tập.
“Đây là tập thể hình. Là kết thân với nhau,” Wolfgang nói.
“Tôi tin để thuyền trưởng đấu với anh sẽ hợp hơn đấy, Wolfgang” Joanna đề xuất.
“Tôi không đấu cùng cô ta đâu. Nương tay là hỏng ngay,” gã nói. “Paul và tôi cần xả hơi chút.”
Cũng như mọi nơi khác trên tàu, không gian chật hẹp trong phòng tập rất được tối ưu: một căn phòng cực kỳ tân tiến, nơi tập tạ, tập cardio và tập giãn cơ hoàn hảo. Giữa phòng là một số chướng ngại vật, bao gồm vòng nắm, cột để tập thăng bằng và nhảy cao, cùng với cả xà ngang nữa.
Joanna nghe bảo Hiro từng vận động người ta xây hồ bơi, nhưng bất thành.
Wolfgang kéo khóa bộ đồ bay xuống đến ngang eo và thò tay ra ngoài, để lộ một chiếc áo phông đen cùng cặp tay với những thớ cơ dài, rắn rỏi. Gã ra hiệu cho Paul bắt chước. Paul chật vật trút bỏ bộ đồ bay, không được thanh nhã bằng Volfgang. Mặc dù như mọi bản sao khác, Paul trông như một thanh niên khỏe khoắn điển hình, Joanna vẫn thấy phát ghê, bởi dính trên khớp cùi chỏ của anh ta là những vết dịch ối nhân tạo không lẫn đi đâu được, chứng tỏ anh ta chưa tắm. Chị nén một cái rùng mình.
“Anh sẽ bắt chước tôi. Tôi muốn biết anh làm được những gì, bởi cả ngày hôm qua anh hầu như toàn co cụm như cái bào thai,” gã nói, sau đó bỏ ra chỗ chướng ngại vật.
“Anh không bắt buộc phải tham gia đâu,” Joanna bảo Paul, nhưng anh ta không đáp. Anh ta đỏ bừng mặt lên và siết tay lại trong lúc quan sát Wolfgang.
Joanna thoáng quên bẵng sự bực bội khi Wolfgang nhẹ tênh nhảy từ xà này đến xà khác, đáp xuống một cầu thăng bằng và băng qua nó một cách đầy uyển chuyển, duyên dáng. Galao vào thực hiện mọi chướng ngại vật, từ kéo dây căng ra khỏi tường (tổng trọng lượng ước tính được hiển thị trên một màn hình gắn trên tường theo mức trọng lực của cả Trái Đất lẫn Luna) cho đến trồng cây chuối ba phút.
Paul lặng lẽ theo dõi, trông chẳng khác nào một nồi giận đang sôi sùng sục. Chàng kỹ sư liếc nhìn Joanna, sau đó ra chỗ mấy thanh xà để bắt chước những gì Wolfgang đã làm mẫu. Anh ta bị ngã xuống khỏi xà hai lần, khó khăn lắm mới nhảy lên tóm lại được chúng, và rồi ngã khỏi cầu thăng bằng. Lúc kéo dây căng, tổng mức anh ta kéo được chưa bằng phân nửa của Wolfgang, và anh ta thậm chí còn không vung chân lên nổi để trồng cây chuối, đừng nói là giữ im tư thế ba phút.
Hiện tượng ký ức cơ bắp được lưu truyền qua mọi kiếp đời bản sao khác nhau lúc nào cũng khiến Joanna phải ngạc nhiên. Paul xét chuẩn ra thì rất khỏe, có điều anh ta không phải dân thể thao, trong khi Wolfgang xem chừng rất chăm tập luyện trong các kiếp đời trước.
Wolfgang bước ra chỗ Paul và thô bạo kéo anh ta đứng dậy. “Quá thảm hại. Lần sau sẽ đỡ hơn.” Gã ngoắc tay gọi Joanna. “Đến lượt cô đấy, Bác sĩ.”
Joanna nhướn mày nhìn gã. “Tôi sẽ không chấp nhận lời thách của anh cho đến khi đã nạp được ít đồ vào bụng.” Gã nhún vai. “Tùy cô chọn thời gian.”
“Anh Wolfgang? Bác sĩ Glass? Anh Seurat?” IAN hỏi.
“Đây, IAN. Mày vẫn chưa nhìn được qua máy quay trong này à?” Joanna nói.
“Chưa. Cô Arena nói rằng chúng ta cuối cùng cũng đã có đồ ăn.”
Paul thúc Wolfgang ngã lăn xuống đất và lao ra khỏi phòng tập. Joanna nhìn gã đứng dậy, toét miệng cười, “Có vẻ chỉ cần thúc đúng kiểu là anh ta vận động được ngay.”
“Tôi đói ngấu rồi,” Wolfgang nói, người hơi lảo đảo. Gã tóm lấy một mấu vịn trên tường để đứng cho vững và nhìn Joanna. “Thiếu ăn khiến con người ta làm những trò quái chiêu, đúng không nhỉ?”
Chị bật cười. “Còn phải hỏi nữa à?”
Joanna đi đầu tiến về phía khoang bếp. “Anh chẳng việc gì phải thách thức anh ta cả. Mới bay được có một ngày mà anh đã muốn gây thù chuốc oán với Paul đến thế sao?”
“Hôm nay không phải là ngày đầu tiên,” Wolfgang nói. “Và tôi cứ tưởng làm vậy sẽ giúp anh ta bớt nhát.”
“Bằng cách hạ nhục anh ta ư?” chị hỏi. “Đực rựa các anh kết thân với nhau kiểu này à?”
“Cô không việc gì phải vào đó hết. Vắng cô thì anh ta đã chẳng thấy bẽ mặt.”
Chị ngạc nhiên cười vang. “Đây là lỗi của tôi sao? Thú vị đấy. Anh thực sự tin rằng cứ gây hấn là sẽ kết thân được với anh ta à?”
Gã hít sâu một hơi và thả lỏng hẳn người ra, như thể phải tự ép bản thân làm thế. “Chúng ta đang gặp chuyện. Cô nói đúng. Chỉ là tôi cứ nghĩ chuyển sang làm việc gì khác cho đổi gió sẽ có lợi.”
Joanna dừng lại giữa hành lang và ngước nhìn gã. “Anh cũng đã tự chứng minh mình là một kẻ du côn, đủ sức gây ra khung cảnh bạo lực ta thấy hôm qua,” chị nghiêm túc nói. “Có khả năng anh nổi nóng và ép tất cả vào phòng tập diễn trò cho anh xem, sau đó lên cơn và giết hết mọi người.”
Cặp mắt băng giá của gã lừ lừ nhìn chị, không chút nào núng. “Kể cả nếu tôi vì lý do gì đó mà biến thành một kẻ chủ nô thì các ca tử vong vẫn quá khác nhau, không thể nào là hệ quả của một trận cuồng nộ bột phát được. Và cảm ơn vì đã nghĩ rằng tôi có thể đang tâm làm thế.”
Từ rất, rất lâu rồi, tận hồi học đại học lần đầu, Joanna từng cặp với một tay hay dọa dẫm chị mỗi lần cãi nhau. Cứ mỗi khi chị phản đối, hắn lại dùng chiêu bài Sao em lại có thể nghĩ anh sẽ làm thế chứ để bóp méo nỗi sợ của chị. Kết cục là chị cảm thấy tội lỗi sau khi bị hắn đe dọa, lắc người, hay có lần còn bị đánh. Chị từng thề sẽ không để chuyện ấy xảy ra thêm lần nào nữa, và chị đã giữ vững lời thề suốt hai trăm năm có lẻ.
Chị trừng mắt nhìn Wolfgang. “Không, anh không có quyền giả bộ tổn thương. Tất nhiên tôi có quyền nghĩ như thế về anh. Và cách hành xử của anh trong đó chẳng giúp anh kiếm thêm được bạn bè trên tàu đâu.”
“Tôi sẽ đi ăn,” chị nói thêm. “Anh có muốn đi cùng hay không thì tùy, nhưng bỏ ngay cái trò tự ái vớ vẩn ấy đi. Anh đủ sức ra tay chém giết. Giống hệt như tất cả những người còn lại.”
* * *
Đúng như Joanna đoán, lúc ăn xong, cả chị và Wolfgang đều suy nghĩ thông suốt hơn. Wolfgang thậm chí còn xin lỗi Paul trước mặt những người khác. Anh ta không chịu cho qua, tặng Wolfgang một cử chỉ tay mà chỉ riêng dân Mặt Trăng thấy thô lỗ (văn hóa Bắc Mỹ sẽ coi đó là ký hiệu ok, nhưng chữ o nhỏ tỏ ý chê bai Mặt Trăng xoàng xĩnh hơn Trái Đất; nó cũng ám chỉ độ nhỏ của một bộ phận cơ thể nam giới nào đó), nhưng ít nhất Wolfgang đã có thiện chí xin lỗi.
Joanna nuôi hy vọng rằng sau khi có đồ ăn, cơn giận do hạ đường huyết của Paul sẽ nguôi ngoai, và anh ta sẽ trở nên thân thiện với phi hành đoàn hơn. Nhưng đã ngốn ngấu gặm đến chiếc bánh kẹp pho mát thứ hai rồi mà anh ta vẫn chẳng buồn ngẩng lên nhìn mặt những người khác.
“Anh ta vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào nhỉ?” chị thì thầm bảo Hiro.
Hiro chúi đầu xuống. “Không. Hình như tôi đã đổ thêm dầu vào lửa lúc ngỏ ý mời anh ta tẩn mình một trận. Tôi bảo với Paul rằng anh ta thừa sức cân tôi, nhưng anh ta lại càng bị chạm nọc hơn.”
Joanna cố nín cười. “Còn lâu anh ta mới khoái trò nện kẻ nhỏ con hơn để thỏa mãn lòng tự cao.” Chị ngưng nói và nhớ lại mọi thứ mình biết về testosterone. “Khoan. Anh ta hẳn phải thích vậy lắm chứ. Không nhận thật à?”
Hiro nhún vai và nhấp trà. “Tôi cố hào phóng lắm rồi đấy.”
Một cô Maria mặt mày phờ phạc đặt một đĩa trứng và thịt xông khói xuống trước mặt Joanna, và chị ngước lên với vẻ ngạc nhiên. “Tôi có yêu cầu đâu.”
“Tất cả mọi người đều muốn ăn thêm đĩa nữa,” Maria nói. “Tôi đoán theo số đông. Nếu chị không muốn, chắc sẽ có người nhận thay.”
Dạ dày của Joanna kêu ùng ục và chị nhận ra mình vẫn đói. Wolfgang đứng dậy và bắn cho chị một ánh nhìn đầy ngụ ý. Chị thở dài. “Tôi muốn lắm nhưng chúng tôi cần quay lại làm xét nghiệm. Cảm ơn nhé, nhưng cô sẽ phải để người khác ăn.” Chị quay sang Paul, hiện vẫn chưa chịu nhìn vào mặt ai cả. Muốn ăn phần của tôi không, Paul?”
Anh ta không đáp, nhưng Hiro thò tay ra và giật lấy cái đĩa.
Joanna mỉm cười với Maria. “Rồi đó. Không phung phí gì nhé.”
Maria nhún vai. “Không quan trọng. đằng nào nó chẳng vào máy tái chế, không cách này thì cách khác.”
* * *
Trong khoang y tế, chỗ xác đã bắt đầu bốc mùi tháy rõ. Joanna và Wolfgang thì ghi chép thêm. Chị ghi lại mọi thứ dưới dạng hình ảnh và âm thanh riêng, nhưng Wolfgang muốn thứ gì đó trực quan và tức thời hơn, và muốn trực tiếp quan sát các thi thể.
“Chúng ta đã xác định rằng thuyền trưởng bị chấn thương hai ngày trước khi các vụ án mạng xảy ra. Bởi vậy ta có thể giả định cô ấy không có mặt lúc vụ thảm sát diễn ra. Hiển nhiên không thể có chuyện cô ấy tự gây thương tích cho bản thân rồi tự lắp đặt hệ thống hỗ trợ sự sống sau khi gây án.”
“Nhưng không có nghĩa là cô ta vô tội. Có thể cô ta vẫn liên đới,” Wolfgang nói. “Chẳng hạn ai đó ra tay giết chóc theo lệnh cô ta.”
Joanna gật đầu. “Có thể ai đó đi báo thù cho cô ấy, và mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Giờ sang Hiro.”
Joanna lại khám nghiệm xem Hiro có vết thương nào nữa không. “Có vẻ anh ta không bị chấn thương gì. Chúng ta vẫn giả định anh ta tự treo cổ trước vụ thảm sát bởi chắc chắn người tắt động cơ trọng lực không phải là anh ta.”
Wolfgang lắc đầu. “Tàu sẽ tiếp tục quay thêm một lúc theo quán tính, thế nên ta sẽ vẫn còn chút trọng lực sau khi tắt động cơ. Không loại trừ khả năng anh ta tắt nó trước khi tự treo cổ.”
“Hẳn anh ta chết sát lúc những người khác chết.” Joanna nói. “Tôi tin ít nhất cũng sẽ có người cắt dây kéo anh ta xuống và đánh thức bản sao của anh ta dậy trước khi tất cả những người khác thức tỉnh.”
“Đó là nếu ta không kệ cho tay đấy chết vì đã tự sát,” Wolfgang nhắc. “Nhưng dù sự tình có ra sao, ban đầu lúc tôi kiểm tra, thân nhiệt anh ta tương tự những người khác.” “Chết rất sát.”
Joanna thở dài và đưa tay vuốt mái tóc xoăn đen của mình. “Giờ đến bí ẩn lớn nhất. Maria. Có vẻ ai đó đã dùng độc cần đầu độc cô ấy.” Chị nghiến răng. “Cô ấy chắc chắn đã nhận ra điều này và, sao nhỉ, vào khoang sao chép đánh thức hết chúng ta dậy à? Có phải cô ấy cũng đã xóa não đồ của chúng ta không? Và các tệp lược sử nữa?”
IAN lên tiếng. “Không có đủ dữ liệu. Chúng đã bị xóa gần hết.”
“Tất nhiên,” Joanna nói. “Chắc chắn phải có người đầu độc cô ấy trước khi mọi chuyện diễn ra khoảng một giờ gì đó. Tại sao, và đầu độc kiểu gì?”
“Các thi thể khác trông khá dễ hiểu,” Wolfgang nói, chúi xuống cái xác với những vết bầm tím nghiêm trọng trên cổ của Paul. “Đâm chém và một ca siết cổ. Ít nhất chúng chẳng bí hiểm lắm.”
“Mỗi tội không biết thủ phạm là ai?” Joanna hỏi. “Ừ, mỗi tội thế thôi.”
Joanna nhăn mũi. “Ta quét nốt lần cuối và tái chế chố xác này đi thôi.”
“Giá mà có một nhà xác tử tế,” Wolfgang nói. “Chúng ta đang đặt giả thuyết là có người đầu độc Maria. Cô ta không tự mình làm thế. Cô ta nhận ra âm mưu và định cảnh báo những người khác. Hung thủ phát hiện ra và bắt đầu chém giết. Thế rồi… Hiro tự treo cổ à? Nhỡ Maria là kẻ tấn công thuyền trưởng thì sao?”
“Kể cả nếu Maria là người gây hấn, tôi cũng sẽ tìm cách cứu cả hai,” Joanna lắc đầu nói. “Trong trường hợp đó, cô ấy sẽ phải nằm trong khoang y tế để thanh lọc cơ thể. Nếu Maria giết hết chúng ta, từ đầu độc, thế rồi nhấn nút phục sinh… nhưng như vậy thì tình cảnh của thuyền trưởng lại không có lời giải thích.”
“Hoặc vết đâm của Maria. Có thể Hiro giết tất cả chúng ta theo những cách khác nhau sau đó tự treo cổ vì thấy hối hận,” Wolfgang nói.
“Khó xảy ra lắm,” Joanna nói. “Còn vụ trọng lực nữa, và tại sao anh ta lại tự sát khi biết Maria đã bấm nút phục sinh?”
“Tuyến thời gian vẫn còn mông lung,” Wolfgang nói.
“Đã chuẩn hơn lúc trước rồi,” chị vừa nói vừa ghi chú thêm. “Chúng ta đã có nhiều dữ liệu hơn.”
“Nhưng ta vẫn không biết ai tấn công thuyền trưởng” Wolfgang nói, kéo chăn cho các cái xác lại. Tức là về cơ bản, quay về điểm xuất phát, kèm thêm nhiều bí ẩn mới.”
“Chắc ta sẽ phải bắt đầu thẩm vấn mọi người thôi.” Joanna nói.
“Đầu tiên sẽ là thẩm vấn nhau,” Wolfgang nói, nhướn một bên lông mày bạc nhìn chị.
Joanna nhún vai. “Được rồi. Xem Paul có thu thêm được thông tin gì từ máy tính, hay Hiro có thu được gì từ hệ thống điều hướng không đã. Sau đó ta sẽ nói chuyện.”
* * *
Vì đã được Hiro giúp nên sau khi ăn xong, Maria đề nghị vào khoang lái giúp anh một tay. Không may là cô có ít kinh nghiệm điều hướng không gian hơn chuẩn bị đồ ăn, thế nên cô chủ yếu đợi anh cần mình giúp.
Maria nhìn qua vai Hiro, mái tóc đen của cô cù vào tai anh. “Vậy là ta đang đi… đâu cơ?”
Anh nhẹ đẩy cô lùi lại và gãi tai. “Chúng ta đang bay lệch lộ trình chín độ. Tôi có thể chỉnh cho ta về đúng lộ trình và tăng tốc tiếp, nếu dụ được IAN về phe mình.”
“Tôi theo phe mọi người mà,” IAN nói. “Chẳng hạn, để tôi cấp thêm thông tin nhé: tôi đã phát hiện ra rằng theo mã lập trình, nếu có thảm họa gì xảy ra và tôi thấy nó đủ nghiêm trọng, tôi sẽ quành tàu lại và quay trở về Trái Đất. Tôi đang làm như vậy đấy.”
Hiro há hốc mồm. “Ôi không, không không, bây giờ không thể quay về được. Nếu quay trở lại, bọn tao sẽ cầm chắc án tử. Đây là lần ân xá duy nhất của bọn tao, IAN ạ. nếu nhiệm vụ này thất bại, bọn tao sẽ đi đời cả nút.”
“Không nhất thiết,” IAN nói. “Sẽ có một phiên tòa.”
“Mày đùa tao à?” Maria hỏi. “Phiên tòa ấy sẽ phán rằng bọn tao đã không hoàn thành nhiệm vụ và cần từ bỏ mọi quyền sống và quyền giữ tài sản. Kết quả đã hai năm rõ mười rồi còn gì nữa. Phải có lựa chọn khác chứ, IAN. Xin mày đấy.”
“Tôi chưa nắm đủ dữ liệu của hai mươi lăm năm qua. Nếu khôi phục được phần nào, tôi sẽ có thể đưa ra kết luận khác và chỉnh cho chúng ta về đúng lộ trình. Nhưng giờ chúng ta sẽ vẫn tiếp tục giảm tốc.”
Hiro nhìn vào mắt Maria. Cô nhún vai. Anh lại gãi tai. “Chịu hứa sẽ thỏa hiệp như thằng cu này là ăn đứt bà tôi rồi. Bà cụ độc tài lắm.” Anh tra cứu thêm thông tin trên máy tính.
Maria quan sát, sau đó thở dài. “Giờ sao?”
“Giờ tôi đang truy tìm thông tin đăng nhập, khóa mã hóa, bất cứ thứ gì có thể cho ta biết ai làm loạn mọi thứ lên. Tôi chỉ thấy mỗi mấy lần đăng nhập của bản thân, và tất cả đều diễn ra gần đây. Thủ phạm đã xóa hết mọi tệp lược sử. Kẻ ấy che giấu hành tung rất khéo.”
“Anh biết không, chỉ Paul mới đủ trình độ phá hoại đến mức ấy thôi,” Maria khẽ nói.
“Cô sợ bị ai nghe lỏm thế?” anh đáp với giọng thì thầm giả đò.
Cô nhăn mặt. “Chịu. Tôi không biết phải tin ai cả.”
“Ừ, nhưng cô nhìn thấy Paul chưa? Trông anh ta đến đạp gián còn chẳng nát nổi con nào nữa là,” Hiro nói. “Từ lúc thức tỉnh đến giờ anh ta thảm lắm. Và trò của Wolfgang hôm nay chẳng giúp cải thiện tình hình gì hết.”
“Paul không phải người duy nhất trên tàu sở hữu kỹ năng lập trình máy tính,” IAN đế thêm. “Nhưng đó là thông tin mật.”
“Thế mày khơi ra làm gì?” Maria bực tức hỏi.
“Tôi muốn mọi người nắm được tất cả những thông tin mọi người được phép biết,” IAN nói.
“Ngoại trừ danh tính người đó,” Hiro nói. “Vâng.”
Anh lắc đầu và lại quay sang Maria. “Cô nhớ gì nhiều về Paul không? Ý tôi là ngoài làm chung nhiệm vụ với nhau thì cô quen biết gì anh ta không?”
“Tôi gặp anh ta cũng như gặp anh thôi, ngay trước buổi tiệc trên Luna. Ký ức cuối cùng của chúng ta.” Cô thở dài, sau đó lại rướn qua vai anh. “Thế ta đang ở đâu đấy?”
Hiro chạm vào một nút trên màn hình và hình ảnh thu bé lại, hiển thị Trái Đất và Luna ở mép trái màn hình, còn Artemis thì ở mép phải. Một đường thẳng với những nhỏ đốm tròn đánh dấu các điểm khác nhau nối giữa chúng.
“Đây là tuyến đường chúng ta đi suốt hai mươi tư năm qua,” anh nói, đưa tay chỉ vào Luna và đi theo đường thẳng bắt nguồn từ đó. Anh nhấn vào một phần khác trên màn hình và một con tàu tí hon xuất hiện (được phóng đại để trông không quá bé so với các ngôi sao và hành tinh), thế rồi bắt đầu di chuyển theo đường thẳng. Nó băng qua một đốm tròn và một mốc ngày hiện lên. “Đây là vị trí đúng chuẩn của ta.”
“Nhưng thay vào đó ta đang ở đâu?” Maria hỏi.
Hiro nhấn một nút khác và một đường màu đỏ được hiển thị, rời Mặt Trăng và chạy gần song song với đường trắng, nhưng dần bắt đầu rẽ nhánh và cong theo hướng khác. “Hôm qua bị thế,” anh nói.
“Vậy là tôi bị đầu độc, anh treo cổ tự tử, Thuyền trưởng de la Cruz nằm trong khoang y tế, động cơ trọng lực bị tắt và tất cả những người khác bị đâm, sau đó IAN quyết định cho ta quay ngoắt đít lại và phóng về nhà.”
“Tất cả mọi người bị đâm, ngoại trừ Paul. Anh ta chỉ bị siết cổ thôi,” Hiro nhắc.
“Trông có vẻ chúng ta không lệch lộ trình quá nhiều, Cô nói, mắt quan sát đường bay lệch tí hon màu đỏ. “Nếu thuyết phục được IAN xoay mình về đúng hướng, chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Đây là lộ trình bốn trăm năm. Bay lệch hai ngày trông sẽ chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng nó đáng quan ngại đấy. Tăng tốc lại, phóng hàng ngàn dặm để về đúng lộ trình, tất cả đều ngốn năng lượng và thời gian.”
“Tôi tưởng chúng ta dùng năng lượng bức xạ mà?” Maria hỏi.
“Để duy trì tốc độ và có điện chạy tàu, chúng ta dùng một lá buồm Andrews-Zurbin, một kiểu lai giữa buồm mặt trời và buồm từ tính. Nguồn năng lượng nào dồi dào nhất thì nó sẽ thu lấy dùng.” Hiro gật đầu nói. “Nhưng tăng và giảm tốc ngốn nhiều năng lượng lắm.”
“Tuyệt vời.”
“Vấn đề lớn nhất là ta đã căn giờ rất cẩn thận để đến được hành tinh kia. Ta đang nhắm vào một mục tiêu di động. Nếu giờ khởi động máy và về lại đúng lộ trình luôn, lúc chúng ta đến nơi, hành tinh sẽ không còn ở đó nữa.” Anh chỉ vào điểm đến của họ trên màn hình, một đốm xanh tí hon. Anh phóng to hình ảnh để hiển thị hệ mặt trời của Artemis và chỉ dọc theo một tuyến thời gian, tăng thêm vài ngày. “Nó sẽ ở đây.”
“Thật ra thì vấn đề đó nghe giống một thách thức hơn là chuyện sinh tử, dễ hơn phân nửa những thứ khác chúng ta đang phải đối mặt. Anh đã quên rằng rất có khả năng IAN sẽ thui thủi cho một con tàu ma hạ cánh. Hoặc Artemis, hoặc Trái Đất. Nơi nào cũng như nhau thôi.”
“Nó có thể đơn thuần cho tàu bị hút vào giếng trọng lực của một hành tinh nào đấy. Thế rồi ta sẽ đâm sầm xuống đó, khiến prôtêin Lyfe bắn văng tung tóe khắp nơi, chưa biết chừng sẽ khai sinh ra thức sống mới. Hồn ma của chúng ta sẽ kẹt lại trên hành tinh mới ấy, và chúng ta có thể trở thành chúa trời nhà chúng nó. Kể ra nghe cũng hay phết.”
“Mỗi tội chúng ta sẽ chết,” Maria nói. “Và chúng ta sẽ trở thành chúa của một lũ trùng đơn bào.”
“Toàn tiểu tiết vặt,” Hiro nói, phẩy tay gạt bỏ ý kiến của cô. “Việc của chúng ta là tìm cách vượt mặt IAN và chỉnh hướng bay cho đúng. Tôi chẳng hiểu nổi sao tàu của tôi mà tôi lại không có quyền lái. Tại sao một con AI lại có cấp bậc cao hơn tôi và thuyền trưởng cơ chứ?”
“Bởi vì đó là việc của tôi. Không thể tin tưởng phi hành đoàn của anh được,” IAN nói.
“Cảm ơn, IAN, bọn tao biết rồi,” Maria hỏi. “Nhưng có khi tôi sẽ tìm ra được cách thuyết phục nó đấy.”
Hiro quay ghế lại và nhìn cô với vẻ hoài nghi. “Tôi tưởng cô bảo cô không phải lập trình viên mà nhỉ.”
“Đúng rồi,” cô nói. “Nhưng tôi có một máy quét ổ dùng để chẩn đoán dữ liệu lưu trong Con Tịnh. Nó chính là thứ đọc phần não đồ tí hon liên quan đến các món khoái khẩu của anh. Nó được thiết lập cấu hình để dùng cho máy in thực phẩm, nhưng vì là máy quét nên có thể nó sẽ tìm được các dữ liệu thất lạc của chúng ta.”
Hiro nhíu mày. “Nhưng nếu ngay bản thân IAN còn chẳng cưỡng nổi mã lập trình của mình thì có lý do gì để máy quét của cô mang lại kết quả khá khẩm hơn không?”
Maria nhún vai. “Tôi chỉ đóng góp ý kiến thế thôi. Cứ nhớ lấy phòng lúc tuyệt vọng.”
“Tôi sẽ nhờ thử Paul xem có hack được nó không,” anh nói. “Ý tưởng kia sẽ được để thành kế hoạch B.”
Cô mỉm cười. “Con lạy bố, ông định đẩy nó xuống gần kế hoạch L, ngay sau hy vọng sẽ đụng người ngoài hành tinh biết nói tiếng của dân ta và hiểu công nghệ của ta và cưỡng chế được con AI quản thúc nhà ta, đúng không?”
“Tôi có nói vậy đâu,” anh nói.
Máy tính bảng của Maria đổ chuông, và cô rút nó ra. Cô nhíu mày. “Thuyền trưởng cần tôi Đã đến lúc dọn dẹp khoang sao chép.”
“Cô cứ đi đi,” Hiro vừa nói vừa hí hoáy ghi chú trên chiếc máy tính bảng mình tìm được. “Chúc may mắn.”
“Anh không muốn giúp tôi à?” cô hỏi, hơi nhếch miệng cười.
“Đáng lẽ hôm nay cô phải giúp tôi kia. Cô bỏ mặc tôi trong nanh vuốt của IAN và một con quỷ toán học!”
“Cứ liệu cái mồm đấy, Hiro, đứng tận đây rồi mà tôi vẫn thấy câu anh nói khắm kinh.”
Anh nhăn nhở mỉm cười với cô.
Cô gần như có thể quên đi cơn điên bột phát lúc trước của anh, hay ít nhất bỏ qua cho anh.
Anh nói mình không nhớ đã làm như thế, nhưng lại trông đầy u uẩn, như thể anh không ngạc nhiên khi biết mình đã xổ ra một tràng chửi rủa.
Joanna túm lấy Maria lúc cô đang trên đường ra khoang sao chép. “Maria này, tôi nhờ cô một lát nhé?”
“Cứ có cớ hoãn lau dọn hiện trường là tôi nhận liền.” Maria nói.
Maria theo chị bước vào khoang y tế, và họ vào trong văn phòng Joanna. Joanna ngồi vào bàn và ra hiệu cho Maria ngồi xuống một chiếc ghế da. Phòng rất gọn gàng, không thứ gì bị để sai chỗ cả. Chị hẳn đã dọn dẹp lại sau vụ trọng lực bị tắt bất chợt.
“IAN, tao cần chút riêng tư,” Joanna nói.
Không lời đáp.
“Nó sẵn sàng để chị yên sao?” Maria nhướn mày hỏi.
“Không” Joanna nói. Chị mở ngăn kéo và lấy ra một cuộn băng dính đen. Chị đứng dậy dán mấy miếng lên trên cảm biến máy quay và micrô. “Nhưng nếu nghe thấy tôi thì kiểu gì nó cũng phản đối, và tôi không nghĩ nó nghe được.”
“Nghe đáng ngại đấy.”
Joanna thở dài và lại ngồi xuống. Chị đặt hai tay xuống dưới lòng mình, nhưng Maria vẫn nhận thấy nét căng thẳng trong vai và cánh tay chị.
“Nếu không tin tưởng được cô thì hỏi cô rằng, Tôi có thể tin tưởng cô không? sẽ chỉ lãng phí thời gian,” chị nói. Maria cố gắng phân tích câu vừa rồi. “Hả?”
“Về cơ bản tôi đang bảo cô rằng tôi tin cô, nhưng chỉ do tình cảnh xô đẩy thôi.”
“… Được rồi.” Maria thấy thắc mắc, nhưng cô tò mò muốn biết viên bác sĩ sẽ tự khai ra những gì.
“Paul không chết ngạt,” chị nói. “Anh ta chết vì bị quá liều ketamine.”
“Nó là cái gì thế?” Maria hỏi.
“Một loại thuốc giảm đau có thể gây tử vong với liều cao. Nếu dùng bừa bãi để tiêu khiển, hay bị tiêm vào người, cô có thể chết rất nhanh.” Chị dừng lại, nhưng Maria vẫn im re. Chị nói tiếp. “Lúc khám nghiệm thi thể anh ta, tôi phát hiện một vết chích nhỏ. Kết quả xét nghiệm độc tố cho thấy anh ta bị quá liều. Đã có ai tiêm đầy người anh ta thứ gì đó. Có thể là trước khi vụ ẩu đả diễn ra, có thể là giữa lúc có ẩu đả. Chúng ta cần tìm cái kim tiêm đó.”
“Và chị kể với tôi chứ không phải thuyền trưởng hay Wolfgang bởi vì kim tiêm sẽ là một hung khí gây án hoàn hảo đối với một bác sĩ, đúng không?” Maria hỏi.
Joanna xoa mặt và buông thõng hai tay vào lòng. “Ừ, với cả cô sắp sửa lau dọn hiện trường, tức cô sẽ có cơ hội tìm thấy cái kim tiêm kia. Nhưng tôi không muốn đẩy bản thân vào diện nghi ngờ cho đến khi đã biết hết mọi tình tiết. Nếu tìm thấy nó, cô mang qua cho tôi nhé. Nếu không thì chắc ta sẽ phải để mắt theo dõi.”
Maria gật đầu. “Tôi sẽ lưu tâm. Còn gì nữa không?” “Hy vọng khỏi nói cô cũng hiểu rằng tôi mong cô sẽ giữ kín chuyện này cho đến khi ta có thêm thông tin chứ?” “Đã hiểu,” cô nói.
Joanna thở một hơi dài thườn thượt. “Cảm ơn cô.”
* * *
Paul nằm trong phòng, để cảm giác ngây ngấy tuyệt vời của mỡ và carbohydrat đưa mình lên mây. Anh ta chẳng muốn nghĩ đến thứ gì ngoài cái bao tử của mình, lần đầu tiên được đầy căng.
Tuy nhiên, anh ta vẫn cần biết chuyện gì đang diễn ra. Chàng kỹ sư vắt óc nghĩ xem liệu có cách nào để mình giấu kín thứ gì đó khỏi tất cả mọi người, bao gồm cả LAN không. Họ không có tệp lược sử số nào. Nhưng còn một cuốn nhật ký giấy thì sao? Trước khi lên đường, anh ta đã được sếp mình tặng một cuốn sách làm từ giấy thật, đắt vô cùng. Anh ta chẳng tài nào mò ra nó trong căn phòng hỗn độn của mình.
Máy tính bảng của anh ta đổ chuông, hai tiếng tít, dai dẳng. Thuyền trưởng gọi.
“Paul, anh đang đâu thế? Hết giờ nghỉ rồi, tôi cần anh tiếp tục sửa máy tính.”
Nếu cần phải hỏi anh ta đang ở đâu thì có khi nào IAN vẫn chưa nhìn được qua máy quay trong phòng anh ta không?
Anh ta lăn người trên giường và vớ lấy chiếc máy tính bảng. “Ra ngay đây, thưa Thuyền trưởng.”
Paul rửa mặt. Trông anh ta như xác chết. Một cái xác hai mươi tuổi, vạm vỡ và khỏe mạnh. Anh ta phải thôi cái kiểu ủ ê ấy đi, không thì sẽ bị họ nghi ngờ mất. Có khi còn nghi hơn hiện tại.
Anh ta ước giá mà mình nhớ được những gì đã xảy ra. Biết rằng mình bị mất biết bao nhiêu năm ký ức, rằng chẳng có ai khóc thương phiên bản quá khứ của mình mới hoang mang làm sao. Anh ta tự hỏi không biết những người khác đã bao giờ để mất nhiều ký ức đến vậy hay chưa.
Paul khóa cửa phòng lại và bước dọc hành lang. Lúc đi ngang khoang sao chép, anh ta nghe thấy tiếng làm việc tất bật. Maria đang ở trong đó, đeo khẩu trang và găng tay, cầm một vòi nước được gắn vào tường. Cô hiện đang phun hơi vào những chỗ máu đã đóng cặn. Mùi hương sực nức kinh khủng. Anh ta che mặt và tiếp tục đưa chân.
Thuyền trưởng khi ấy đang ở bên máy tính trong phòng đặt máy chủ, cho hiển thị giao diện ảo.
“Maria nhọ thật đấy,” anh ta nói thay lời chào.
“Cô ta biết đó là trách nhiệm của mình,” Katrina nói, phấy tay tỏ ý chẳng việc gì phải thương hại người phụ nữ lãnh nhiệm vụ xịt hơi cạo sạch dịch nôn, máu và phân khỏi tường. “Giờ vì IAN đã được kích hoạt, tôi cần anh kiểm tra tình trạng trang thiết bị và phần mềm lập não đồ, sau đó kiểm tra tình hình các ống ngủ đông.”
Paul nuốt khan. “Thuyền trưởng à, câu này nói ra kiểu gì nghe cũng sẽ có vẻ vô lễ, nhưng IAN đã hoạt động rồi thì sao cô không hỏi thẳng nó luôn đi?”
“Vì nó chưa hoạt động ở mức trăm phần trăm. Chính nó đã thừa nhận đang cãi lệnh trực tiếp của tôi và cho ta quay đầu lại, và nó không cản nổi bản thân làm vậy. Xui xẻo là IAN không biết cái mã trói buộc mình kia nằm chỗ nào trong hệ mã lập trình của nó. Việc của anh sẽ bao gồm xác định xem kiến thức của nó bị hổng ở đâu và giúp nó sửa,” cô ta nói. “Sau đó lùng tìm và xóa đoạn mã kia đi.”
“À, rồi, được thôi. Chắc mớ kiến thức nó lưu chẳng tự xóa đâu, thế nên để tôi xem có giúp IAN khôi phục được không,” Paul nói. Anh ta phóng lớn giao diện xung quanh họ để quan sát được kỹ hơn một số máy chủ.
Thay vì rực đỏ cái màu cảnh báo ghê rợn, hầu hết đã hiển thị sắc xanh dịu mắt, báo hiệu ổ trống rỗng. Thế cũng chẳng khá khẩm hơn mấy. Hình chiếu gương mặt của IAN nhắm nghiền mắt đợi trong góc.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra nhỉ?” thuyền trưởng nói, xem chừng giống đang độc thoại hơn là trò chuyện với anh ta. “Tất cả chúng ta đều có quá khứ giông tố; biết đâu có kẻ đang muốn giết chóc để trả thù.”
“Có khi chúng ta không phải là mục tiêu. Có khi đòn thù nhắm vào các bản sao nói chung” Paul nói.
“Đúng là dân ta có những vấn đề chính trị riêng. Nhưng trên tàu cũng đang chở theo hàng ngàn con người. Thể loại cuồng tín nào mà lại sẵn sàng đẩy nhiều sinh mạng đến vậy vào vòng hiểm nguy thế chứ?”
“Trong tình hình cứ như không chỉ có một thủ phạm.” Paul nói. “Có vẻ xung đột không chỉ dừng ở ẩu đả. Còn cả đấu trí hay gì đó nữa.”
Cô ta xoa cằm. “Như mèo vờn chuột. Thú vị đấy.”