Chương 15
Maria giật mình tỉnh dậy. Giờ đã muộn, cô có việc cần làm. Rời giường đứng dậy xong xuôi cả rồi thì cô mới thấy đủ tĩnh tâm để nhớ mình là ai và đang làm gì ở đây. Cô nhìn đồng hồ trên chiếc máy tính tù mù của mình: năm giờ sáng theo giờ trên tàu. Đầu cô nhức bưng bưng.
Cô ra bồn rửa và tóe nước lên mặt. Cô cần thổ lộ với ai đó; hành động một mình là sẽ hỏng ngay. Cô muốn tin tưởng Joanna, nhưng có khả năng sắp tòi ra bằng chứng cho thấy viên bác sĩ dính líu đến ít nhất một vụ án mạng. Maria có thể tin được ai đây?
Người nào.
Máy tính bảng của cô khẽ đổ chuông, báo hiệu có tin nhắn. Có khi Joanna đã sẵn sàng bàn về những gì mình đã khám phá ra. Có khi thuyền trưởng đã giam Wolfgang lại vì tội giết người. Có khi có ai đó đang thức giữa lúc gà còn chưa gáy này.
Tin do Hiro gửi.
Cô tỉnh rồi nhỉ
Cô liếc lên nhìn máy quay. Ừ. IAN bảo anh tôi tỉnh rồi à?
Chứ sao
Cô rên rỉ. Theo dõi lén qua AI, thật khó mà yên lòng nổi. Anh vẫn đang say hả?
Không tôi đang tinht và bị ngầy mật. Ngầy ngật. Chẳng khá khẩm hơn gì say. Nhưng thấy ân hận hơn hẳn.
“Trời ạ, cha nội muốn mình bảo Cu Tị chế thuốc giải rượu,” cô lẩm bẩm, sau đó gõ Anh cần gì?
Đi dạo phát đi.
Cô nhìn chiếc giường với ánh mắt nuối tiếc. Cô chẳng ham hố gì một anh chàng Hiro say xỉn cả. Nhưng anh là người duy nhất đang tỉnh, với cả ngoài ra, tất cả những người khác xem chừng đều có ý đồ riêng. Và chắc đều đang ngủ.
Máy tính bảng của cô lại đổ chuông, báo hiệu anh muốn gọi điện nói chuyện. “Tổ bố nhà cô, Maria, tại sao mới bảnh mắt mà cô cứ bắt tôi phải lọ mọ gõ thế?”
“Anh nhắn tôi còn gì,” cô nói.
“Cô lúc nào cũng lên mặt đạo đức. Người đâu mà thánh thiện vậy nhỉ?”
“Anh lại chuẩn bị thành thằng mất dạy rồi đấy,” cô bực mình đáp. “Anh có muốn tôi đi cùng hay không nào? Tôi rất sẵn lòng ngủ tiếp. Và thôi ngay cái trò bắt con AI theo dõi lén tôi đi.”
“Tôi chỉ hỏi nó xem cô có tính không thôi mà. Và tôi xin lỗi vì đã có thái độ mất dạy. Tôi sẽ đổ sạch tội tình cho cơn ngầy ngập lâu hết mức có thể. Tôi xin chính thức tạ lỗi. Trong biên bản nhớ ghi là tôi đã làm như vậy. Tôi là một người rất tử tế. Tiện nhắc đến tử tế, hãy cùng làm một chuyến phiêu lưu thật tử tế nào. Hãy cùng chui xuống hang thỏ và ghé thăm con mèo Cheshire. Hãy cùng cuốn theo chiều gió. Hãy cùng… đợi đã, chúng ta đang định làm gì ấy nhỉ?”
“Anh mời tôi đi dạo,” Maria nhắc anh. “À ừ! Vào khoang lái gặp tôi.”
Lúc vào đến khoang lái, Maria thấy Hiro mang bộ dạng lếch tha lếch thếch và hơi lảo đảo. Toàn bộ vũ trụ chậm rãi quay quanh họ, và trông anh cứ như chẳng muốn nhìn ngắm nó.
“Mà tiện, tại sao lại gọi tôi?” cô vừa tiến tới vừa hỏi, tay kéo chiếc áo mỏng choàng ngoài bộ đồ bay vào sát người.
“Tôi tin cô là người duy nhất sẽ không cười nhạo tôi.” anh nói. “Hoặc giam cổ tôi lại.”
“Tại sao tôi lại làm thế cơ chứ? Anh e mình là hung thủ và chỉ muốn cho tôi biết thôi à?” Cô đứng ngoài tầm với của anh, cảm thấy thật ngớ ngẩn.
“Không, chẳng có gì dính dáng đến chuyện ấy hết. Tôi muốn cho cô xem một thứ mình đã phát hiện ra. Nhưng nó lố bịch lắm, và họ kiểu gì cũng sẽ tưởng tôi đùa. Cô thì chưa chắc.”
“Rồi, nó là gì thế? Và Wolfgang sẽ điên tiết cỡ nào khi biết về cái trò chúng ta đang làm?”
“Tôi lôi cô đi cùng cũng vì lý do đó nữa đấy,” anh nói. “Làm vậy để nếu có bị bắt quả tang thì hắn cũng không thể bảo là tôi đi phá hoại hay gì hết.”
“Chúng ta sẽ không đi phá hoại thứ gì thế?” Maria hỏi. “Và anh biết là anh ta có thể cáo buộc cả hai ta mà.”
“Tôi chỉ muốn ra vườn thôi. Thế có trái luật đâu. Tôi cần một nơi riêng tư hơn.” Anh nhìn đi chỗ khác. “Tôi… đã phát hiện ra một điều.”
“Tại sao lại phải ra đó?” Maria hỏi, bất chợt trở nên cảnh giác và thận trọng hơn.
Anh rút một mẩu giấy ra khỏi túi và đưa cho cô. Được ghi nhỏ xíu trên đó là một dòng không có máy quay nguệch ngoạc.
Anh có chuyện muốn giấu IAN. Cũng được thôi.
“Chính thế mà anh cần tôi. Tôi có quyền dùng lối đi bảo dưỡng,” cô nói, vừa nháy mắt với anh vừa rút một chiếc thẻ khóa ra. “Anh hẳn cũng biết là nếu tôi mà bị phát hiện lạm dụng cái thẻ này, khả năng cao Wolfgang sẽ giam cổ cả hai ta lại.”
“Có mà tôi giam cố hắn ấy,” Hiro dậm dọa. “Thật tình chứ, phải cho tôi quản lý buồng giam riêng mới đúng. Hiro Sato, Phi công Cảnh sát trưởng Ngoài Vũ trụ. Hiro. Cảnh sát trưởng Vũ trụ.”
“Đi thôi nào, anh cao bồi vũ trụ, tôi sẽ đi trước để phù hiệu của anh không bị dây bẩn,” Maria nói.
* * *
Hiro và Maria đứng bên ngoài một cánh cửa vàng hình tròn phía cuối một hành lang. Anh nhớ mình chưa lai vãng tới khu vực này trên tàu bao giờ, mặc dù xem chừng anh hồi trước hay ghé qua đây. Nó nằm dưới khu sinh hoạt của họ một tầng, trọng lực mạnh hơn mức quen thuộc, nhưng vẫn chẳng nhằm nhò gì đối với họ.
Anh đã viện cớ xin rượu để giải thích cho sự bồn chồn của mình, và trông cô có vẻ tin lời anh.
Cô cầm thẻ bên tay phải. “Anh biết những phi hành viên còn lại sẽ không ưa gì chuyện chúng ta lén lút thế này đâu, đúng không?”
Anh gật đầu, hơi nhún ngón chân.
“IAN chắc sẽ báo với Wolfgang là chúng ta đang đi lang thang thay vì làm việc hay nằm ngủ,” cô thì thầm nói thêm. Cô quẹt thẻ, và cánh cửa mở ra với một tiếng vrừ nghe rất êm.
Bên trong là một vườn thủy canh khổng lồ, nhìn như dãn gần hết chiều dài con tàu. Duy nhất nơi phi hành đoàn sống mới có các tầng đồng tâm; khu vườn chỉ đơn thuần là vùng không gian bên trong ống thân tàu, với “trần” là sàn của một tầng khác, nằm ở đầu bên kia. Cả hai đầu đều là một bức tường thẳng đứng có gắn cửa.
Vì cứ ngước lên là thấy mặt đất nên sẽ rất chóng mặt, và Maria cố gắng tránh làm vậy.
Vườn có hoa, các cánh đồng, một lùm cây, cùng với những cửa sổ dài nằm ở hai bên thành đối diện nhau, giãn cách bởi các bóng đèn mặt trời nhân tạo, cho phép nhìn ra ngoài. Vì hãy còn sớm, họ chẳng thấy gì nhiều ngoại trừ mấy ngôi sao ngoài cửa sổ.
Khu vườn trải khắp một vòng tàu, khiến cho cả trên đầu lẫn dưới chân họ đều có cỏ cây và nước. Họ chẳng thể nhìn được xa đến vậy trong bóng tối, nhưng Maria cảm thấy bất an khi nghĩ về chuyện mình sẽ thấy cỏ và một cái hồ ngay phía trên lúc ngày mới bắt đầu.
“Ghê thật,” Maria nói. “Tôi hiểu nguyên lý hoạt động của trọng lực, nhưng cứ nghĩ đến cảnh chúng ta đang đứng trên trần mà tôi thấy ghét quá.”
Hiro nhớ đã thấy nơi này trong chuyến tham quan tàu. Nó được thiết kế để phi hành đoàn đến thư giãn đầu óc, nhưng đồng thời cũng chứa một lượng lớn nước của tàu dưới dạng một cái hồ dài. Máy tái chế nước sùng sục hoạt động dưới đáy.
Cả khu ướt sũng, cỏ kêu nhoen nhoét dưới chân họ.
“Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây thế? Chúng ta bay cùng với một cái đầm lầy à?” Hiro nhíu mày hỏi.
“Động cơ trọng lực bị tắt,” Maria nói. “Hẳn là cả cái hồ đã trôi nổi tứ tung trong này. Cảnh ấy hẳn ấn tượng lắm.” Anh dí ngón chân xuống lớp đất ướt. “Ta liệu có thu hồi được chỗ nước này không?”
“Họ hẳn phải có kế hoạch đề phòng trường hợp này chứ. Vườn chắc còn nhiều hệ thống tái chế dự phòng lắm, không chỉ mỗi mấy cái máy dưới đáy hồ đâu.”
Những ngọn đèn lớn dọc cửa sổ vừa bắt đầu tỏa rạng, mô phỏng ánh dương trên Trái Đất. Cây cỏ vươn mình khắp xung quanh họ.
“Làm thế nào mà nơi này tồn tại được suốt hai mươi lăm năm liền vậy nhỉ?” Maria khẽ hỏi. “Sẽ cần nguyên một hệ sinh thái, bao gồm côn trùng, những con ăn côn trùng, đủ cả chuối.”
“IAN dùng rôbốt lo liệu hết. Rôbốt nano, rôbốt bầu bạn, đủ mọi kích cỡ. Nhưng chúng chạy bằng năng lượng mặt trời. Và máy quay với micrô chỉ có ở hai bên tường, mà đằng nào thì bây giờ chưa chắc chúng nó đã hoạt động. Nhưng ta cũng không nên lãng phí thời gian,” anh nói.
“Sao anh biết hết mấy thứ đó thế?” cô hỏi, giọng nhuốm vẻ nghi ngờ.
“Tôi đã nghiên cứu sơ đồ tàu trước khi chúng ta khởi hành. Cô không làm thế à?”
“Không,” cô nhíu mày nói. “Chắc không. Nhưng tại sao chúng ta lại ra đây?”
“Nghe này. Lúc này tôi đọc hướng dẫn sử dụng Cu Tị bản tiếng Nhật, bản ta tưởng là được bỏ lại sau khi cầm nang hướng dẫn bị đánh cắp ấy, và tôi thề với cô, nó ẩn chứa một thông điệp. Và tôi nghĩ nó dành cho tôi.”
Thôi xong. Hiro đã mất trí. Hoang tưởng nặng rồi. Thế mà Maria cứ tưởng đã tìm được một người bạn.
Cô chỉ gật đầu để anh nói tiếp. Anh rút máy tính bảng của mình ra và chìa nó cho Maria xem. Anh chỉ vào một đoạn chữ. “Đấy, nó đấy.”
“Tôi mù tiếng Nhật,” cô nhắc anh.
“Nó bảo là tôi cần làm gì đó với con AI. Một kiểu lập trình nào ấy. Nhưng tôi không phải lập trình viên, thế nên tôi chẳng hiểu vậy tức là sao.”
“Nhưng sao đây lại là thông điệp gửi anh?”
“Nó ghi, Akihiro Sato, mày phải đánh thức tao dậy.” Cô nhìn anh không chớp mắt. “Làm sao tôi biết chắc được là anh không bịa chuyện đây?”
“Tôi bịa ra vụ bản hướng dẫn của một cái máy in thực phẩm nói chuyện với mình để làm gì?” anh hỏi.
“Có thể anh đã mất trí và trở nên hoang tưởng toàn tập. Lý do đấy,” cô nói. “Hiro, chúng ta ai cũng đang lòi mắt vì căng thẳng. Một số người đã bị đầu độc hoặc chém nát thây hoặc treo cổ. Hiện tại chẳng ai đầu óc tỉnh táo hết đâu.”
Chẳng có. Chẳng có ai.
Cô nhắm mắt lại và cố lờ đi cái bà giáo viên ngữ pháp bấy giờ đã đóng đô trong đầu mình. “Thôi được rồi. Cứ coi như thần máy in đang tìm cách giao tiếp với anh. Chính xác thì ngài bảo gì?”
Anh bắt đầu đọc bản hướng dẫn. Nó cung cấp thông tin chi tiết về cách xử lý mã lập trình nội tại của con AI. Nó giải thích rằng có một dòng mã khống chế, và nếu xóa đi, Con AI sẽ hoạt động được ở ngưỡng trăm phần trăm. Sau đó nó trình bày cách thực hiện.
“Nhưng nó không nói tại sao, hay khi nào thì mới cần triển khai,” anh bực bội chốt lại. “Họ dự kiến chúng ta sẽ phải lôi cái máy in kia ra sớm thế này à? Hay là sớm hơn? Hay là sau khi đã đi được nửa đường”
“Máy in gốc sẽ còn dùng được thêm mấy thập kỷ nữa nếu bảo dưỡng tử tế,” Maria nói, máu dồn hết lên tai. Không có chuyện anh bịa nổi thông tin lập trình cụ thể đến vậy được. Biết đâu anh ta nói đúng.
Hiro gãi gãi sau đầu và ngước nhìn khu vườn đang sáng dần. “Có khi tôi đang hóa điên,” anh nói. “Bởi liền sau đoạn đó là công thức chế món yadokari bằng máy in thực phẩm.”
“Yadokari,” Maria nói, nghe ra từ tiếng Nhật duy nhất cô biết rõ. Ôi lạy Đức Mẹ Mary linh thiêng. Tim cô nên thình thịch, và cô liếm môi. “Hiro này, sao nó lại đem cua ẩn sĩ ra bàn với anh? Sao nó lại bàn về chuyện đó với anh?”
Vừa nói cô vừa lùi lại một bước, né xa Hiro.
Mắt anh trợn lên đầy hoang dại, và anh vồ lấy cô.