← Quay lại trang sách

Chương 16

“Aki-HIRO!”

Khi bị bà gọi tên kiểu đó, thằng bé biết trốn sẽ chỉ giúp trì hoãn hình phạt, và có khi còn khiến tội thêm nặng. Nhưng trẻ con ai chẳng biết trận đòn nào ăn được ngày mai thì chớ ăn hôm nay. Thế là nó trốn biệt.

Đáng buồn thay, căn hộ cao ốc ở Tokyo của họ không có nhiều chỗ ẩn náu. Và kể từ sau vụ cái cô mặc váy đỏ, nó đã bị cấm ra đường, vậy nên nó nấp trong tủ để chổi, cẩn thận xếp mở chổi giở trước mặt, cứ như thể sẽ nấp khuất được đằng sau chúng. Đúng là nó gầy thật, nhưng chẳng kẹp lép cỡ ấy đâu.

Nó co rúm người trong khi bà tiếp tục réo tên nó, giọng càng lúc càng xăng và to hơn, cơn giận cứ tăng dần. Một con nhện bò qua tai nó, và nó nhét nắm tay vào miệng để không hoảng sợ la toáng lên. Cửa hé mở đúng lúc con nhện cắn vào lớp sụn, và bà nó đứng đó, mắt rực đỏ, tay cầm một cây rìu…

Hiro ngồi dậy trên giường, thở hồng hộc. Đã rời bỏ bà già quái ác tàn nhẫn kia hai kiếp đời rồi mà anh vẫn mơ thấy bà. Anh lắc đầu, cảm thấy mồ hôi hất văng ra từ tóc. Anh cần đi tỉa lại cái đầu.

Anh lặng lẽ xuống giường và bước dọc hành lang, vào phòng tắm. Anh bật đèn lên và nhìn lũ gián cuống cuồng tiến hành đại tản cư và thầm tự hỏi không biết chúng nó bàn tán gì trong lúc mình ngủ. Anh gãi tai. Sau lần sao chép đầu tiên, anh đã xóa được mờ sẹo hoại tử do bị nhện cắn và cả mấy vết sẹo những trận đòn để lại nữa. Nhưng thói quen vẫn còn nguyên đó.

Anh đi nhẹ, ngáp dài, sau đó nghĩ về tài khoản ngân hàng của mình, tính rằng hai tháng nữa sẽ tích cóp đủ để dọn ra khỏi cái khu ổ chuột này và có khi còn kiếm được việc tại một hiệu tóc ngon lành hơn. Anh hiện đang cắt tóc tại một hiệu nằm trên một quán mì, và phân nửa lượng việc anh làm là để đổi chác.

Anh đã bắt đầu phát ngấy mì miễn phí, nhưng anh sẽ chẳng đời nào cho bác Lo già biết điều ấy. Bác là chủ nhà hàng, hay cho anh phiếu mua mì để được làm tóc miễn phí. Hiro đã quyết định sẽ vẫn thỉnh thoảng thăm bác sau khi chuyển sang căn hộ mới. Anh hình dung mặt bác khi mình lần đầu ghé chơi, bấy giờ đã trở thành một nhà tạo mẫu tóc ăn nên làm ra. Giữa lúc anh đang mải tưởng tượng, cửa nhà bật tung. Thúc đổ cánh cửa ọp ẹp ấy đã dễ thì chớ, đội cảnh sát lại còn mang theo đòn phá.

Chỉ năm giây sau, anh đã nằm sấp mặt trên sàn phòng tắm, băn khoăn không biết ai sẽ phải đền tiền cửa.

“Tôi là Akihiro Sato, tôi là một bản sao hoàn toàn hợp pháp và tôi tự nguyện cung cấp não đồ của mình. Nó chứa những dữ liệu mới nhất. Tôi chưa từng làm gì phi pháp cả,” anh nói thêm lần nữa với một sĩ quan cảnh sát mặt mày lạnh tanh. Họ chưa cho anh thứ gì để trị vết sưng trên trán hết, và cơn đau đầu của anh đang ngày một nặng thêm.

Bà anh đã xanh cỏ chín mươi lăm năm rồi, nhưng anh tự hỏi liệu có phải bà đã đầu thai thành cô thám tử cảnh sát đang thẩm vấn mình không.

“Anh Sato, anh khẳng định mình là một bản sao hoàn toàn hợp pháp, tuân thủ mọi điều khoản trong Bộ luật Bổ sung quốc tế về sao chép vô tính à? Không sót điều khoản nào?” cô thám tử hỏi. Cô này là một người phụ nữ da trắng tầm tuổi trung niên, tóc cắt ngắn rất nữ tính. Tên cô là Thám tử Natalie Lo. “Tất nhiên là không rồi,” cô đã đáp vậy lúc anh hớn hở hỏi cô có họ hàng gì với bác chủ quán mì không.

Trên tay áo Thám tử Lo là biểu tượng Song Tử, dấu mác của một cảnh sát chuyên quản lý luật bản sao.

“Đúng thế. Mọi tệp tin của tôi đều rất mới, cô chỉ cần kiểm tra thôi là xong,” vừa nói, anh vừa chia ổ lưu ký ức đeo trên cổ tay ra.

Ổ lưu ký ức của các bản sao chứa một lượng dữ liệu lên đến vài terabyte, bao gồm não đồ mới nhất, giấy tờ, ADN và lịch sử của bản sao chủ thể. Họ được yêu cầu phải luôn mang nó theo người.

Thám tử Lo không buồn đón lấy. “Vậy anh nói sao về thứ này?” cô hỏi, đồng thời lôi khỏi cặp một tập hồ sơ và đưa cho Hiro.

Anh mở nó ra và thấy một bức ảnh chụp mình. Tại một nơi anh chưa từng đặt chân đến. Làm một việc anh chưa từng thực hiện. Một việc rất máu me, tàn bạo.

Một giọng hoảng loạn trong đầu anh tự hỏi phải chăng anh định cắt tóc người kia nhưng lại nhớ cứa nhầm họng ông ta. Sau đó thì quên khuấy cả.

Trong phòng ngập ngụa máu, bê bết khắp giường, nhỏ tong tỏng xuống sàn. Không một giọt máu nào vấy lên tay gã Hiro kia trong lúc gã cứa cổ một người, đặt ông ta lên giường và rời phòng. Sự việc được tái hiện qua mấy bức ảnh an ninh. Bức cuối cùng chụp cảnh anh nhìn thẳng vào máy quay, mắt hơi mở lớn, như thể vừa nhận ra mình đã bị trông thấy.

“Đấy không phải tôi…” Lời lẽ chết tắc trong cổ Hiro bởi anh nhận ra đó là câu bào chữa nhảm nhất trần đời.

“Anh Sato, với những bức ảnh này, chúng tôi có thể rút ra được vài điều. Hoặc anh nói dối chúng tôi và có nghề tay trái là giết người để bổ trợ cho công việc cắt tóc,” cô nhướn mày nói. “Mặc dù nếu đúng thế thì tôi cứ nghĩ anh sẽ sống một chỗ khang trang hơn cái chuồng lợn chúng tôi tìm thấy anh cơ.”

“Tôi không…” anh dợm nói, nhưng cô ngắt lời.

“Hoặc anh là một bản sao phi pháp, vi phạm Điều khoản Bổ sung Một theo quy ước quốc tế.” Cô lấy thêm một tờ giấy nữa ra khỏi chiếc cặp da sờn nát mà Hiro đoán là do người thân làm cảnh sát truyền lại và nheo mắt nhìn nó. “Đồng thời tạo ra nhiều hơn một bản sao vô tính của một người là phi pháp. Công nghệ sao chép vô tính chỉ được áp dụng để kéo dài tuổi thọ, không phải để nhân bản.”

“Hoặc,” cô nói tiếp, cuối cùng cũng nhận ổ lưu ký ức của Hiro, và cầm như thể nó sắp vỡ vụn trên đầu ngón tay mình, “anh có anh em sinh đôi. Và hắn cũng là một bản sao. Nhưng thứ này sẽ cho ta biết ngay.”

Thám tử Lo đưa cái ổ ra sau vai, chẳng cần ngoái nhìn, và một sĩ quan thấp lùn mặc đồng phục đón lấy nó. “Mitsuki, in phần thông tin phù hợp trong này ra đi nhé.”

“Vâng.” Mitsuki khẽ nói, sau đó mang cái ổ ra khỏi phòng. Hiro không hiểu cô có định in hết toàn bộ nhân cách và ký ức của anh ra không. Trên đời làm gì đủ giấy. Người thường chẳng bao giờ lường nổi sẽ cần bao nhiêu dữ liệu thì mới tạo ra được một bản sao đúng chuẩn.

Thám tử Lo ngồi quan sát Hiro khổ sở gãi đầu gãi tai. “Anh kiệm lời nhỉ,” cuối cùng cô cũng nói.

“Có gì để nói đâu?” anh đáp. “Nếu tôi phủ nhận, cô sẽ chẳng tin. Nếu tôi giữ im lặng thì cô sẽ coi đó như lời thú tội, nhưng ít nhất tôi sẽ không hở ra câu gì ngu si để sau này cô vịn vào đó mà đập tôi.”

“Phải anh đây không?” cô hỏi, đưa tay chỉ vào chàng trai nhìn giống Hiro như đúc trong ảnh.

“Không.”

“Phải anh em sinh đôi không?”

“Không.”

“Phải bản sao phi pháp của anh không?”

“Trông giống phết,” anh nói. Cô nhướn mày, và anh cay đắng bật cười. “Ôi, thôi nào. Tôi biết sự tình trông ra sao, tôi không ngu đâu. Nhưng dù có vẻ còn một thằng tôi nữa đang nhởn nhơ ngoài đường, tôi chưa chắc đã là người thực hiện hành vi sao chép. Cô lường đến trường hợp ấy chưa? ADN của tôi nằm trong mấy Cơ sở dữ liệu liền. Mấy nơi đôi khi vẫn bị hack ấy. Cô biết chúng chứ?”

“Úi giời, biết đâu được đẩy,” anh đế thêm, mắt đánh về phía cánh cửa viên cảnh sát ban nãy cầm ổ lưu ký ức của mình đã bước ra, “có khi đệ nhà cô giờ đang tạo thêm một bản sao cho tôi. Cô biết tôi đáng lẽ không được để cái ổ đó khuất mắt trông coi, đúng không? Luật định rồi đấy?”

“Tôi sẽ cần anh chứng minh mình ở đâu vào đêm thứ Tư tuần trước,” cô thám tử nói.

Đêm thứ Tư. Đêm đó anh có ba khách. Tìm họ lấy lời khai sẽ không thành vấn đề. “Tôi làm được,” anh nói.

Cô đưa cho anh một chiếc máy tính bảng và bút cảm ứng để ghi lại thông tin ngoại phạm của mình. Trong lúc anh viết, cô nói, “Anh dễ chừng sẽ gặp rắc rối to mà trông vẫn bình tĩnh phết nhỉ.”

“Tôi biết mình chẳng làm gì cả. Và nếu ngoài kia mà có một bản sao phi pháp thì thủ phạm là hắn, đâu phải tôi,” anh nói.

“Nhưng nếu chúng tôi bắt được hắn, một trong hai anh sẽ bị diệt bỏ,” cô nói.

Anh ngước lên nhìn vào gương mặt lạnh bằng của cô. “Tôi hy vọng các cô sẽ diệt tên sát nhân,” anh nói.

“Luật quy định chúng tôi phải diệt bản sao trùng lặp, không phải kẻ tội phạm,” cô nói. “Có vẻ tạo ra một bản sao phi pháp còn nghiêm trọng hơn sát hại một người bình thường.” Cô nhìn anh, lộ rõ vẻ chán ghét. “Tôi có viết luật đâu.”

“Lập pháp toàn là lũ vô học,” anh khẽ nói, cố gắng nhớ tên vị khách anh hay nhuộm xanh tóc. Anh toàn thầm gọi chị ta là “bà nách nhuộm,” nhưng anh không nghĩ cảnh sát sẽ tìm được người phụ nữ kia với thông tin ấy.

Thám tử Lo nhún vai. “Riêng khoản đó chúng ta nghĩ giống nhau.”

Cô theo dõi anh thêm một lúc, sau đó nói, “Thế còn việc anh có tiềm năng thực hiện điều chúng ta vừa chứng kiến thì sao? Xuống tay nhẹ tênh. Anh định lý giải kiểu gì đây?”

“Ý cô là sao? Tôi có làm gì đâu.”

“Nhưng anh mang sẵn tố chất ấy trong người. Hoặc có thể chúng đã cấy nhân cách một kẻ khác vào trong cơ thể anh,” cô đề xuất.

“Hacker làm được nhiều trò lắm, nhưng bọn chúng chưa làm vậy nổi đâu. Nạn nhân sẽ hóa điên ngay.” Anh ra dấu về phía cái mác trên tay cô. “Cô hẳn phải được dạy điều đó tại trường săn bản sao rồi chứ?”

Cô mỉm cười. “Tất nhiên. Chỉ không biết anh có biết không thôi. Quăng thử cho anh phao cứu sinh rởm ấy mà.”

“Cảm ơn nhé,” anh nói. “Tôi khá chắc bản sao kia bị hack. Chẳng có chuyện tôi làm vậy đâu.” “Để rồi xem,” cô nói.

* * *

Ba ngày sau, khi mặt đối mặt với bản sao của mình, Hiro cố ghìm chỗ mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán lại.

Bản sao của anh chỉ ngồi nhìn với vẻ khinh mạn. Tại sao hắn không bị bồn chồn như Hiro nhỉ? Bình thường chẳng bản sao nào phải chạm trán chính bản thân mình hết.

Các bản sao hiếm khi xem xác của mình, và nếu có xem thì chúng cũng phải, ờm, là xác chết. Không có chuyện chạy loăng quăng, bị tình nghi giết người. Sau khi qua đời, cơ thể cũ của họ được gọi là các vỏ xác và sẽ được đem xử lý như rác thải.

Hiro cứ tưởng vụ này sẽ giống soi gương, nhưng cái kẻ tóc tai gọn gàng, thân hình chắc nịch, mỉm cười nhạo báng trước mặt anh này đây như gào lên rằng Tao là bản Akihiro Sato ưu việt, tối cao, đích thực.

Họ ngồi một mình trong phòng, nhưng Hiro biết họ đang bị ghi hình. Thôi thì tạm chấp nhận cái sự riêng tư ảo này vậy.

Người phụ nữ nhuộm nách tên là Auzuma Tanaka. Chị ta đã cấp cho anh chứng cứ ngoại phạm, đồng thời khiến anh trĩu nặng cả cõi lòng khi bảo rằng đã thấy anh trên tàu điện ngầm trước lúc cảnh sát đến chỉ một tiếng.

Bản sao của anh bị bắt ngay sáng hôm sau.

“Tao là Akihiro Sato đời ba,” Hiro nói.

Tên bản sao bật cười. “Bậy. Mày bét cũng phải đời bảy.” Hiro nhận ra kiểu chợt nhả ấy. Nếu anh dùng nó để tự vệ thì phiên bản này đã học được cách dùng nó như một món vũ khí. Anh dứt khoát không để bị khích tướng. “Tên mày là gì?”

“Tao là Akihiro Sato đời chín.”

Hiro gãi tai. “Thế những thằng còn lại là ai?”

Chín nhăn nhở cười. “Trừ thằng Tám thì đám còn lại phăng teo rồi. Nó đang làm nốt nhiệm vụ. Nhiệm vụ mày đầu têu ấy.”

“Không” Hiro nói. “Tao không quen mày…” Anh liếc lên nhìn máy quay và cảm thấy xương sống trở nên buốt lạnh.

“Thôi nào, Bảy, mày là thằng thánh thiện, máy tạo bằng chứng ngoại phạm trong lúc Tám và tao cáng đáng mọi thứ. Đừng giả ngây, chúng ta đã bị tóm rồi thì mày có mà chạy đằng trời. Lúc lũ kia bắt được Tám, mày và nó sẽ bị diệt còn tao chắc sẽ đi bóc lịch. Nhưng thế chẳng sao. Gần xong nhiệm vụ rồi.”

“Nhiệm vụ nào?” Hiro gào lên. “Tao là số ba, tao nhớ kiếp đời đầu tiên của mình, tao sinh ra ở Tokyo, tao sống sáu mươi tám năm, tao học may từ bố…” đến đoạn này Chín bắt đầu phá ra cười, nhưng Hiro vẫn tuyệt vọng nói tiếp, “… và trong kiếp đời thứ hai tao là một phóng viên kiêm nhà văn viễn tưởng, nhưng tao chết trước khi viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tay. Tao bị bắn tại Tokyo trong cuộc khởi nghĩa vô tính. Trong ố lưu ký ức của tôi có đấy, không thiếu gì đâu!”

Anh van nài nói câu chót với máy quay. Cuộc đời anh đã được ghi chép và lưu trữ cẩn thận: Anh là một người không có gì nổi trội, thấy tò mò về sao chép vô tính và nghĩ rằng mình sẽ can đảm cũng như liều hơn nếu được bất tử. Vì anh chỉ tường thuật tin làm vườn và thời tiết cho đài truyền hình quận, hoài bão anh mong đợi chẳng đi đến đâu. Ký ức của anh về bố mẹ, mối tình đầu khi còn là người thường, sau đó là các cuộc tình khi trở thành bản sao… tất cả đều hằn in rõ nét trong tâm trí anh.

Cảm giác buồn nôn lại xâm chiếm lấy anh, và anh nghe thấy tiếng loa bật tách lên. Giọng Thám tử Lo vọng đến, rõ ràng và sang sảng. “Anh Sato Ba, chúng tôi đã bắt được thêm một bản sao tự nhận là anh. Hắn nói mình là đời tám.”

Akihiro Sato đời chín xòe tay ra và mỉm cười. “Và giờ nhiệm vụ đã hoàn tất.”

* * *

Hiro ngồi tù ba tuần trong lúc Thám tử Lo tiến hành điều tra. Anh xin một quyển vở trắng và một cây bút, và sau khi đã xác mình được rằng anh không có ý định tự tử, họ cấp cho anh.

Anh bắt đầu ghi lại tỉ mỉ ký ức mình. Chúng hiện lên đầy sắc nét và rõ ràng, bố mẹ anh, chị em anh, cuộc sống hạnh phúc ở Tokyo của anh, thời đi học, lúc bỏ học, chứng kiến các vụ bạo loạn vô tính, cắt tóc các bản sao đòi quyền xã hội, biết thêm về sự bất tử. Anh muốn nó.

Kiếp đời thứ hai của Hiro vừa ngắn ngủi mà lại vừa thể thảm, mất sạch tiền vì đầu tư dại dột và chết trong cuộc khởi nghĩa vô tính lần hai.

Các ký ức ấy thật rõ rệt, hết sức rõ rệt.

Aki-HIRO!

Giọng bà lại chặt ngang mạch ký ức của anh, và anh bất giác khom vai lại. Bà nội. Bà đã nuôi anh, đánh đập anh và cố “dạy nó nên người”. Năm mười sáu tuổi, anh bỏ nhà đi bụi và đến sống với một cặp vợ chồng tại một căn hộ nhỏ ở Tokyo. Sau đó anh học kỹ năng làm đẹp từ một cô nghiện. Anh cũng biết mùi bệnh lây truyền qua đường tình dục.

Hiro buông bút và bóp trán. Hai ký ức rất khác nhau đang giành giật quyền kiểm soát đầu anh. Anh nhớ bố mẹ mình rõ ràng như thể xem một chương trình chiếu trên TV, nhưng anh có thể cảm thấy cái thắt lưng vụt lên đôi chân trần của mình và biết rằng ký ức về người bà là thật.

Anh buông vở và gọi Thám tử Lo.

Lo đưa cho anh một tách trà sành đầy phân nửa. Anh ban nãy run kinh đến mức làm tràn tách trà giấy đầu tiên và bị bỏng cả tay. Cái trách nặng hơn giúp anh kiểm soát cơn run, và anh nhấp làn nước nóng ngọt ngào và hít sâu một hơi.

Cô thám tử chưa cho người lau chỗ trà anh làm đổ. Một giọng đa nghi trong đầu Hiro tự hỏi đây có phải chiêu trò tâm lý gì không. Mà anh cũng chẳng thực sự chắc chắn đó là giọng mình.

Lo ngả người ra sau ghế, đọc nhật ký của anh trong lúc anh uống trà. Cô lật ngược lại để kiểm tra gì đó ở một trang trước, sau đó đặt nó xuống. Cô bỏ kính và bóp sống mũi.

“Anh hoặc là một nhà văn viễn tưởng đại tài, hoặc gặp rắc rối to rồi,” cô cuối cùng cũng nói.

“Tôi là một nhà văn viễn tưởng bất tài,” anh lờ đờ nói. “Kiếp đời thứ hai. Nhớ không?”

Cô chỉ vào quyển nhật ký được cẩn thận đặt xa vũng nước trà trên bàn. “Cũng có lý. Thực ra thì tôi chưa từng thấy kiểu kết cấu truyện nào như thế cả, thế nên chớ dại bỏ việc làm chính.” Cô dừng lại, thế rồi nói, “Nhưng anh chẳng biết công việc chính của mình là gì đâu, đúng không?”

Hiro ngây người nhìn cô. “Nhưng chuyện ấy là bất khả thi. Hacker có giỏi đến thế đâu nhỉ?”

“Hacker ngầm lên tay rồi. Hồi trước đám ấy bị hạn chế về nhiều mặt. Giờ thì chỉ còn một hạn chế duy nhất thôi: Cấm tiệt. Làm vậy hóa ra lại ngang tháo xích cho chúng thích làm gì thì làm. Chúng có thể bịa ra một ký ức sâu đậm và bộ não sẽ tự điền vào chỗ trống, giống như nó vẫn hay làm mỗi khi ta chỉ mang máng nhớ điều gì.”

“Vậy tức là tôi thậm chí còn không biết mình là ai nữa.” Hiro nói, mắt dán vào cái tách của mình.

“Anh là một nạn nhân độc nhất vô nhị, anh Sato,” Thám tử Lo nói.

Hiro ngước lên, và cô nở một nụ cười không đến nỗi lạnh lùng. “Nói thế không phải là tôi tha anh đâu. Luật không cho phép tôi làm vậy. Nhưng tôi bắt đầu tin anh chẳng dính líu gì mấy đến các tội ác đã diễn ra. Không chỉ bởi lẽ nếu hai kẻ kia mà thức tỉnh sau anh thì khả năng cao anh sẽ sớm bị diệt bỏ. Rõ ràng là kẻ sở hữu ma trận của Akihiro Sato đã tạo ra vài phiên bản của anh, sau đó chập nhiều não đồ vào trong một bản sao duy nhất. Anh có não đồ của ít nhất hai bản sao sống cùng thời điểm. Nghĩ kỹ ra thì cách các bản sao khác nhau của anh hành xử tùy theo môi trường nuôi dưỡng kể cùng thú vị.”

“Khi tự mình trải nghiệm thì hết thú vị ngay!” Hiro nói, cảm thấy cơn cười điên dại đang ùng ục trào lên. “Tôi đang nhớ lại toàn chuyện kinh khủng, những chuyện bấy lâu nay tôi cấm mình nghĩ đến. Tôi tưởng chúng là ác mộng, nhưng giờ… đó chính là tôi. Bằng cách nào đó, tôi đã bị chỉnh cho làm… những chuyện kinh khủng” anh lặp lại, không muốn nói kỹ hơn. Anh đã đủ khốn đốn lắm rồi.

“Kể mấy chuyện kia tôi nghe,” Lo rướn tới nói.

“Giết người. Tra tấn. Và đôi khi tôi dùng dao. Nhưng tôi thích tay không hơn.” Anh nhìn chằm chằm vào đội bàn tay sạch bóng của mình. “Chuyện này hẳn từng xảy ra rồi, đúng không? Nhiều bạn lặp, một số bản phạm tội, quyền của mỗi bản ra sao ấy? Tôi làm gì đến nỗi là ca đầu tiên.”

“Anh có thể là ca đầu tiên không biết mình bị nhân bản trái ý từng được ghi nhận,” Lo nói. “Chúng tôi đã kiểm tra não đồ các bản sao của anh, Hiro à. Chúng được xác nhận là trẻ hơn anh. Về cơ bản, anh hiện không có chút quyền nào. Luật cho phép chúng tôi an tử anh.”

Hiro cảm thấy chỗ trà dậm dọa sẽ trào ngược lên. Anh chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này của bộ luật sao chép vô tính. “Thế cô sẽ lưu não đồ của tôi lại chứ? Cô sẽ cho tôi thức tỉnh thêm lần nữa chứ?”

“Tôi có được quyết đâu,” Lo nói. “Đây xem chừng là một kẽ hở rất kỳ lạ, có thể bị lạm dụng. Chúng tôi có thể giết anh và bản sao thừa kia, sau đó tạo một bản sao mới cho anh và thế là sẽ có toàn quyền an tử tên sát nhân để trừng phạt tội ác của hắn. Nghe thật sai trái. Và biết làm gì với chỗ nào đồ kia đây?”

Hiro nhìn xuống đôi tay, nhớ lại những điều chúng từng thực hiện, siết cổ, chọc ngoáy vết thương hở để nghe tiếng gào la, móc mắt. “Tôi không muốn ký ức của chúng. Tôi bị nhồi đủ sẵn rồi.” Anh gãi tai và cuối cùng cũng nhìn vào mắt cô. “Mà tại sao cô lại tin tôi thế? Tôi tưởng cô phải nghi ngờ mọi thứ tôi nói chứ?”

Cô nhún vai. “Linh cảm thôi. Chuyện anh kể nghe hợp lý. Não đồ của anh loạn hết cả lên; rõ ràng anh đã bị hack nghiêm trọng. Có mấy chỗ lặp, gây xáo trộn nháo nhào. Nhưng anh phải hiểu rằng quyết định cuối cùng không nằm trong tay tôi. Vụ này hiện đã vượt ngoài cấp bậc của tôi rồi. Tuy nhiên, tôi muốn tin anh. Với cả nếu nói dối, anh chắc sẽ tìm cách lươn lẹo sao đó để được làm bản sao mới nhất, chứ không phải người đầu tiên lên thớt.”

Hiro nhăn mặt.

“Thế nên tôi sẽ ủng hộ anh hết mức có thể. Nhưng kể cả có là một vị thánh chính hiệu, anh vẫn là một bản sao cũ hơn, không quyền lợi pháp lý. Và tôi vô phương thay đổi được điều ấy.”

* * *

Thám tử Lo thử đưa một bác sĩ tâm lý vô tính, một thẩm phán và quản lý xưởng sao chép đến gặp mỗi phiên bản Hiro. Vấn đề là mọi xưởng Hiro nắm giữ thông tin đều không thấy quản lý đâu. Hai xưởng có vẻ còn chẳng tồn tại nữa. Mặc dù mác điện tử của xưởng đáng lẽ phải lưu trên não đồ bản sao, chẳng một Hiro nào chứa dữ liệu theo luật định cả.

“Đã bảo là anh bị hack mà,” Lo bực tức nói.

Hiro vẫn ngồi tù, nhưng giờ nó lại được gọi là “giam bảo vệ” bởi anh đã được cung cấp mọi tiện nghi mình yêu cầu, đổi lại là phải hợp tác với họ.

Mọi tiện nghi ngoại trừ quyền được tự do. Hay báo cho bạn bè mình đang ở đâu.

Hiro không nhìn cô trong lúc cô đi qua đi lại trong buồng giam của mình.

“Họ gọi nó là yadokari, tức hành vi cấy một thứ vào não người khác và để nó sống trong đó như một con cua ẩn sĩ. Chơi chứ vớ vẩn.”

Anh dán mắt lên trần và cố nghĩ xem ký ức nào là của mình, của bản Hiro sống ngay thẳng. Của bản tốt. Nhưng đời anh nào có thẳng thớm đâu? Tại một mốc nào đó, anh đã tế thành ít nhất hai Hiro khác nhau với hai cuộc đời khác nhau. Một bản từng được anh coi là ký ức của riêng mình, mọi thứ anh nhớ từ thời thơ ấu, còn bản kia thì anh cứ tưởng là chuyện mộng mị.

“Sẽ có một bản trở thành chủ đạo,” anh nói lớn. “Hả?” Lo hỏi. Tiếng chân cô ngưng lại.

“Suốt kiếp đời hiện tại, đầu tôi lưu giữ ký ức của hai bản sao. Hồi trước tôi chẳng bao giờ thấy lấn cấn vì tôi mặc nhiên coi một bản là ký ức của mình, trong khi chỗ còn lại thì gạt đi, coi như mơ. Phải đến khi toàn bộ vụ việc này xảy ra thì tôi mới nhận thức được rằng chúng là ký ức thật. Chỉ có điều tôi chọn bản nào là ký ức chủ đạo.”

“Anh đã kể chuyện này cho bác sĩ tâm lý chưa?” cô hỏi. “Chưa, tôi chỉ vừa mới nghĩ đến nó thôi,” anh nói, mắt vẫn nhìn trần.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường anh, chốn thoải mái anh hay ngồi đọc sách cô mang tặng. “Hiro, trong quá trình nghiên cứu trường hợp của anh, thẩm phán phát hiện ra một luật gần như chưa từng được thực thi bao giờ. Ý thức của một bản sao không thể bị vứt bỏ.”

“Ý cô là sao?”

“Chúng tôi không thể đơn thuần loại bỏ các bản Hiro thừa. Khi cả ba người các anh đều đã chết, bản sao Hiro mới nhất sẽ phải mang cả ba nhân cách. Ý tôi là, xét trên phương diện pháp lý, tất cả các anh đều là Akihiro Sato. Nếu một người chết mà chúng tôi không lập não đồ và cấy nó vào bản Hiro mới, luật bản sao sẽ coi đó như hành vi giết người.”

“Cái luật đấy dùng để ngăn chặn gì cơ chứ?”

“Nếu một bản sao biến mất, bất kể do tự trốn đi hay bị ai bắt cóc, chúng tôi sẽ không thểsao chép đối tượng kia vì đã để thất lạc bản lưu ý thức gần đây nhất của người đó. Chúng tôi không thể đánh thức một bản có thể nói là mới tinh” dậy. Làm vậy có thể sẽ vô tình tạo ra bản sao trùng lặp. Chính thế mà mới có điều luật này, nhưng nó cũng khớp với hoàn cảnh của anh.”

Hiro nuốt khan, bắt đầu hiểu sự tình. “Vậy… câu trả lời là…”

“Thẩm phán chẳng thông cảm gì với anh đâu. Các bản sao kia của anh gần đây reo rắc biết bao tai ương.”

“Chúng đã làm gì thế?”

“Có vài thảm họa ngoại giao lớn, mấy đại sứ bị sát hại,” cô nói. “Hệ quả của nó mang tầm quốc tế. Nó phá hoại những hiệp ước của ta với các quốc gia khác. Chúng tôi không nghĩ sự tình sẽ leo thang đến mức bùng nổ chiến tranh, nhưng ta đang rất khó ăn nói với một số đồng minh.”

Hiro sững sờ thở hắt ra. “Họ sẽ giết hết chúng tôi, phải không?”

“Tội ác của mấy bản sao kia phải bị trừng phạt. Và dù không phải người hợp pháp, anh vẫn vô tội. Thế nên họ muốn nhét hết các anh vào trong một cơ thể và xét xử anh theo kiểu đó, bởi lẽ các anh đều là cùng một người.”

Hiro không đáp. Hôm đó anh không trả lời cô thêm câu nào nữa. Anh nằm lỳ trên giường, mắt đăm đăm nhìn trần cho đến khi đèn tắt. Sau đó anh đăm đăm nhìn bóng tối.

Ngày hôm sau, anh ký tài liệu pháp lý tuyên bố mình là một bản sao thừa bất hợp pháp và chấp nhận bị an tử.

Anh không hỏi Lo dùng cách nào để khiến hai tên mà anh thầm gọi là bọn yadokari kia đồng ý làm thế. Anh tin mình sẽ sớm biết thôi.