Chương 17
Maria đã đoán được mình sẽ bị tấn công từ trước. Cô chẳng muốn để ai biết hết, nhưng cô tin mình sẽ không bị gặng hỏi đâu.
Với cả, hiện đấy không phải là vấn đề cấp bách nhất của cô.
Cô biết yadokari là gì, mặc dù đã lâu rồi cô chưa nghĩ về chúng. Đó không chỉ là các vụ hack não đồ đơn thuần, mà là cấy một thứ mới hoàn toàn vào tâm trí người khác. Rất ít hacker làm nổi việc ấy; làm giỏi được lại càng hiếm. Maria nhớ mình từng nghe kể về các vụ cấy hỏng, khiến tâm trí bị hủy hoại vĩnh viễn. Chúng được gọi là các ca bằm óc.
Một yadokari. Đó là lý do hắn vồ lấy cô lúc bị cố thúc. Như quăng mồi dụ cá mập.
Tuy nhiên, cô đã sẵn sàng tinh thần đối phó. Cô dịch người né, suýt thì quá chậm. Hắn nhào quá chỗ cô và cô đẩy hắn ngã sấp mặt xuống đất. Cô cố ghìm hắn lên nền đất mềm, nhưng hắn lăn người lại và tống cho cô một đấm. Cô bật ngửa đầu ra sau và tuột tay, còn hắn thì nhấc hông lên và hất cô đi.
Đánh nhau trong môi trường trọng lực mạnh hơn mức mình quen là một trải nghiệm kỳ lạ. Người cô cứ nặng nề và lừ đừ, trong khi Hiro lại to ngang cô. Hắn đè lên người cô và tìm cách nện đầu cô xuống đất, nhưng nước đã làm đất mềm đi. Đau ra trò, nhưng không đến nỗi tệ như chủ đích của hắn.
Cô chớp mắt nhìn lên. Mặt hắn rắn đanh. Một con côn trùng kim loại vo ve bay trên đầu hắn.
IAN mở mắt rồi, tạ ơn trời phật.
“Sao mày biết?” hắn nghiến răng hỏi, đôi bàn tay siết chặt quanh cổ cô. Giọng hắn có cùng tông ngắt cụt ngủn quen thuộc, nhưng mất sạch nét thân thiện của anh lái tàu hồi trước. “Sao mày biết cách triệu hồi tao?”
Cô ép cẳng tay lại, kẹp lấy tay hắn để giảm lực siết trên cổ. Cô cố hất hắn xuống, có điều hắn đã lên bàn chân vào dưới người cô, giúp mình khỏi bị ngã.
“Chính anh nói ra từ khóa,” cô khò khè. “Tôi chỉ dụ anh thò đầu ra thôi.”
“Hiro và Maria, tôi đã báo cho thuyền trưởng biết về vụ ẩu đả này. Khoảng hai phút nữa cô ấy sẽ đến đây.” Giọng IAN vọng qua loa chiếc máy tính bảng bị buông rơi, nghe cứ xa xăm.
Hiro chửi thề và nện cô xuống đất thêm lần cuối rồi mới xuống khỏi người cô. Maria tóm lấy ống quần của hắn trước khi hắn kịp bỏ chạy. Hắn vấp chân và sút ngược về phía cô.
“Và anh là cái giống quái gì thế?” cô hỏi, tay kéo mạnh ống quần hắn.
“Ồ, tao vẫn là Hiro thôi. Có điều mọi yếu điểm của tao đã bị lột bỏ,” hắn nói. “Giờ buông tao ra.” Hắn giơ chân giẫm vào cổ tay cô. Cô đau đớn gào lên và buông hắn ra.
Cô gượng đứng dậy đuổi theo hắn, nhưng tại cô vẫn đang ù sau cú thụi và màn siết cổ. Cô ấp cổ tay vào ngực. Lúc cô đứng lên được, hắn đã lẩn vào mấy khu vườn.
Ra thế. Một kẻ tâm thần. Ai đó đã nắm đầu Hiro và tước đi toàn bộ nhân tính của anh ta.
“Tôi xin lỗi nhé, Hiro. Anh không đáng bị cấy yadokari và anh không đáng bị thế này,” cô lẩm bẩm. Cô lại chỗ chiếc máy tính bảng rơi. “IAN, mày có thấy anh ta chạy đâu không?”
“Anh ta ở trong vườn cây ăn quả. Tôi không thấy anh ta, nhưng tôi có thể cho ong vào lùng.”
Cô liếc lên nhìn mấy ngọn đèn đang sáng dần. “Katrina đang đến thật à?”
“Không, tôi muốn xem anh ta sẽ phản ứng thế nào.” IAN nói.
“Vậy ra mày nói láo để anh ta thả tao hả? Theo mày thuyền trưởng có nên biết không?”
“Chắc có. Và nhân tiện, cô không cần cảm ơn đâu.”
Cô duỗi cổ tay và nhăn mặt. Nó bị bong gân nặng, nhưng chắc chưa gãy. Phần mặt bị hắn đảm nhức bưng bưng. “Rồi, tao sẽ gọi cô ta.”
“Tôi đã báo với cô ấy rồi, chỉ mỗi lúc dọa hại người thì chưa thôi. Cô ấy đang trên đường đến,” IAN nói. “Trời ạ, nghe cô nói cứ như không tin tối ấy.”
“Nghiêm trọng đây,” cô lẩm bẩm, đồng thời gạt tóc khỏi mặt và hít sâu một hơi.
Cô không biết nên chạy hay để mắt canh chừng Hiro. Bảo vệ an ninh không phải chuyên môn của cô. Cô lùi về phía cửa, rướn cổ tìm vườn cây ăn quả.
Khi được ánh sáng chiếu rọi, khu vườn quả là một nơi tuyệt vời. Cái hồ ở gần đó, và cô gần như chẳng nghe thấy tiếng máy tái chế nước khuấy bên dưới. Hoa nở khắp quanh hồ, đan xen với các mảng thảo mộc xanh. Lúc băng qua chỗ chúng, cô nhổ lấy mẫu mỗi loại thảo mộc.
Cuối cùng cô cũng trông thấy vườn cây ăn quả, nằm tít bên trái, tức là hắn đã hơi chạy lệch lên tường để chui vào trong đó.
IAN lại nhẹ nhàng cất tiếng. “Đừng lo, viện binh gần đến nơi rồi.”
“Tao có lo đâu,” cô nói. “Tao đang giở vỏ chuồn chuồn đây.”
“Vâng, nhưng nếu thừa nhận điều ấy, tôi sẽ chẳng đùa câu viện binh vừa rồi được,” nó nói.
“Giờ mày biết đùa rồi à? Nghe mày nói cứ như người ấy,” cô nói, bấy giờ đã ra gần cửa.
“Tôi đã khôi phục được khoảng chín mươi phần trăm. Không tính các máy quay đang tắt.”
“Tốt,” Maria nói. Cô đã chạm vào cửa. “Sau khi tao ra khỏi đây thì khóa cửa vào.”
Nhốt thanh niên kia trong khu rộng nhất tàu. An toàn ghê cơ.
Sáng hôm ấy, Joanna và Wolfgang định sẽ tái chế chỗ xác, nhưng thông báo của IAN khiến mọi việc bị bỏ ngang hết.
“Tôi muốn báo với hai người rằng Hiro đã tấn công Maria trong vườn, mới cách đây ít phút thôi. Cô ấy đang bị thương, anh ta đã bỏ chạy,” IAN nói với giọng nhẹ nhàng như dự báo thời tiết.
“Mẹ kiếp,” Wolfgang nói, và họ bỏ mặc mấy cái xác trong hành lang, chạy ra cầu thang dẫn vào vườn. Thuyền trưởng gặp họ tại cầu thang, quai hàm nghiến đanh và mắt rực lửa.
Wolfgang không thích khu vườn. Nó ở dưới khu sinh hoạt của họ một tầng, nhưng vẫn nằm trên tầng đáy để chứa các bộ phận hỗ trợ sự sống ngầm thiết yếu, chẳng hạn như một cái hồ sâu và rễ cây. Bởi thế, trọng lực không mạnh như tầng ngoài cùng, nhưng vẫn mạnh hơn bình thường đối với Wolfgang.
Dẫu vậy, gã vẫn là người đầu tiên xuống thang, leo nhanh hết mức có thể dù người cứ ì ạch dần theo từng bước chân.
Khi xuống đến chân thang, họ thấy Maria đang dựa người vào cánh cửa vàng, miệng thở dốc. Phần mặt trái của cô sưng húp, và trên cổ cô là những vết đỏ. Cô ấp cổ tay phải vào ngực.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Katrina hỏi.
Joanna chìa tay ra. “Đưa cổ tay đây.”
Maria đưa bên tay bị thương cho Joanna kiểm tra. “Hiro,” cô nói. Cô giải thích rằng mình và Hiro vào vườn nói chuyện, nhưng rồi hắn hóa điên và bất chợt tấn công cô.
“Tôi nghĩ anh ta bị cấy yadokari,” cô nói.
Wolfgang không thạo khoản ngôn ngữ lắm. “Mì à?”
“Không, một nhân cách cấy ghép phi pháp,” Joanna nhăn mặt nói với gã. Chị lại tập trung vào Maria. “Chúng cực kỳ hiếm. Ca của Hiro hẳn phải được cấy rất chuẩn, mặc dù tôi chưa từng thấy ca nào thực sự thành công như thế cả.”
“Không đến nỗi bất khả thi đấu. Tôi từng thực hiện nhiều nghiên cứu về chúng rồi,” Maria nói. “Và chính anh ta cũng đã xác nhận điều ấy. Tôi nghĩ anh ta vẫn là Hiro, nhưng nhân tính đã bị lột bỏ hoàn toàn.”
“Hắn chắc chỉ nói thế để tạo bằng chứng ngoại phạm.” Wolfgang nhạo báng. Gã cất giọng the thé, đóng giả Hiro. “Không phải tôi, do nhân cách cấy ghép của tôi đấy! Tôi tin chúng ta đã tìm thấy hung thủ của mình rồi.”
“Chưa chắc đâu,” Joanna nhẹ nhàng nói.
“Cô lo chăm sóc cô ta nhé,” gã nói, lờ đi câu phản bác của Joanna. “Thuyền trưởng?”
Katrina gật đầu đầy u ám. “Đi nào.”
* * *
Joanna đưa cô Maria run lẩy bẩy về khoang y bẩy về khoang y tế và cho cô ngồi xuống chiếc giường bệnh thứ hai. Chị nhẹ nhàng đỡ cằm Maria, nghiêng nó sang trái, sang phải. “Cô sẽ có một vết thâm ra trò đấy,” chị nói. “Cô vẫn nhìn được chứ?”
“Ừ, tôi không sao,” Maria nói. “Tôi lo cho cái cổ tay hơn cơ.”
Joanna kết luận rằng cổ tay Maria bị bong gân chứ không gãy, và lấy băng gạc cho nó. Chị bắt đầu cẩn thận cuốn băng quanh vết thương. “Khi mọi thứ đã lắng xuống, chúng ta có thể truyền rôbốt nano vào tĩnh mạch để cô bình phục nhanh hơn.”
“Sao chị không truyền cho cô ta?” Maria hỏi, hất đầu về phía bản sao của thuyền trưởng.
“Chấn thương não nằm ngoài khả năng chữa trị của phần lớn loại rôbốt nano, ngoại trừ tại một số trung tâm nhất định trên Trái Đất, và chúng đắt kinh khủng. Cũng như nhiều thứ khác, chúng ta cứ ngỡ các bản sao sẽ chẳng cần đến chúng.” Chị liếc lên nhìn Maria trong lúc thắt chặt băng. “Cô thật sự đang thấy thế nào?”
“Tôi không biết nữa. Sợ. Lo cho Hiro. Tôi tưởng chúng tôi đã kết thân được với nhau rồi. Vụ này không phải lỗi của anh ta.” Bàn tay trái của cô run rẩy vén tóc ra sau.
“Nhưng cô không nên ở một mình với anh ta thêm lần nào nữa,” Joanna nói, đồng thời lục tủ tìm thuốc an thần. Chị kiếm được một viên và bẻ nửa nó ra.
“Trời ạ, tất nhiên,” Maria buột miệng nói, sau đó lo lắng cười. “Tôi không ngu đâu.” Maria nhận lấy viên thuốc Joanna đưa cho và để im trong lòng bàn tay. “Phải uống à?”
“Cô đang rất tã. Nó sẽ giúp xoa dịu cơn đau và cho cô chợp mắt được một chút. Tôi sẽ để cô ngủ trong này, và cửa sẽ được khóa.”
Maria gật đầu và nuốt chửng viên thuốc. Thế rồi cô lục lọi trong túi. “À mà tôi cần chị kiểm tra thứ này, mặc dù tôi khá chắc tôi đã phát hiện ra độc cần mọc trong vườn.”
“Sao nó lại mọc trong đó nhỉ?” Joanna nhẹ cầm mẩu cỏ và giơ nó lên trước đèn.
“Để máy in thực phẩm có cái mà sao chép?” Maria đoán. “Chúng có được lập trình in chất độc từ trước đâu.”
“Tôi sẽ kiểm tra, nhưng khả năng cao là cô nói đúng.” Joanna nói.
“Tôi có thể ngó qua giúp cô,” IAN nói. “Giơ nó lên máy quay của tôi đi. Chiếc còn hoạt động ấy, không phải chiếc cô đã dán băng che kín trong văn phòng mình đâu, Joanna.”
“Chắc mày giờ có nhiều mắt quan sát hơn rồi hả?” Joanna hỏi, cảm thấy mặt nóng bừng lên.
“Tôi đang dần có thêm.”
Chị giơ mẩu cỏ lên sát chiếc máy quay trên tường, chậm rãi quay nó để LAN thấy được mọi mặt.
“Chắc chắn là độc cần,” IAN nói.
“Có lẽ dạy máy in thực phẩm cách in là kế hoạch dự phòng trong trường hợp thứ cây này không mọc được trong vườn,” Joanna nói.
“Sao cũng được. Đốt rụi hết đi,” Maria nói, mí mắt bắt đầu ríu dần.
“Không nên châm lửa trên tàu vũ trụ,” Joanna nhẹ nhàng nói, đỡ cô nằm xuống giường. “Ta có thể đào nó lên vứt.”
“Joanna, chị có nghĩ thủ phạm là Hiro không?” Maria hỏi trong lúc đặt đầu xuống gối.
“Tình hình của anh ta trông chẳng sáng sủa gì, nhưng chúng ta vẫn chưa nắm hết mọi thông tin,” Joanna nói, giấu kín sự ngờ vực của bản thân. “Cứ tìm cho ra anh ta trước đã. Nhưng đó không phải là việc của cô, cô cần nghỉ ngơi đi.”
“Không phải anh ta đâu. Tôi biết chắc như thế. Anh ta bị kẹt trong đầu với cái thứ kia. Bảo sao đôi khi anh ta tự nhiên bẳn tính kinh khủng. Nhưng tôi không còn tin anh ta nữa.” Maria thiếp đi.
Maria phải lãnh một công việc thầm lặng. Chúng ta cần trân trọng cô ấy hơn.