← Quay lại trang sách

Chương 19

Wolfgang và Katrina nhìn vào khu vườn. Wolfgang nhớ mình từng rất ấn tượng với nơi này lúc xem sơ đồ tàu. Nó đóng vai trò hết sức quan trọng đối với sức khỏe tinh thần của họ, quy trình tái chế nước của họ và có khi thậm chí thỉnh thoảng còn cung cấp hoa quả tươi. Cá nhân mà nói, đây là nơi gã sẽ chẳng muốn vào tập chạy và luyện thể lực, bởi lẽ nó có trọng lực mạnh và gã chưa gì đã thấy choáng rồi.

Giờ thì nó chỉ là nơi Hiro đang lẩn trốn.

“Mày biết thằng kia trốn đâu rồi không, IAN?” gã hỏi cái micrô trên máy tính bảng của mình.

“Anh ta không còn ở tầng này nữa,” IAN nói. “Tôi để mất dấu anh ta trong vườn cây ăn quả, nhưng cảm biến của tôi phát hiện thấy một cửa sập bên kia hồ được mở ra. Anh ta đã xuống tầng dưới.”

Wolfgang chửi thề. Hiro biết gã sẽ khó lòng tìm trong các tầng dưới hơn. Những gian hàng hóa sẽ cung cấp vô số nơi cho hắn trốn.

“Tại sao mày không báo bọn tao biết?” Katrina hạch hỏi.

“Bởi vì chuyện xảy ra ngay khi hai người vào vườn. Đằng nào hai người cũng chẳng bắt được anh ta đâu,” IAN nói.

Katrina dừng lại để mở một tủ đồ cạnh cửa dẫn vào khu sinh hoạt của tàu. Căn cứ vào bảng ghi trên cửa, nó chứa dụng cụ làm vườn, phòng khi các bản sao muốn hòa đồng với thiên nhiên.

Cô ta lục lọi hộp đựng, quăng xẻng và găng bảo hộ sang bên.

“Cô đang làm gì thế?” Wolfgang vừa hỏi vừa né một cái cuốc.

“Đây là một trong những cái tủ hiếm hoi tôi chưa kiểm tra,” cô ta nói. “Tôi đã yêu cầu được cấp một kho vũ khí đầy đủ. Thế mà họ để tôi tay không bắt giặc.”

Wolfgang nhặt một cái xẻng lên. “Có khả năng các nhà đầu tư không nghĩ chúng ta sẽ cần nhiều vũ khí.”

“Kể cả có hòa thuận bay được với nhau suốt bốn trăm năm, chúng ta cũng chẳng biết mình sẽ phải đối đầu với những gì trên hành tinh kia. Nhỡ lòi ra một dạng thức sống ta không biết, trong khi ta chỉ có độc một cái xẻng thì sao?” Katrina nói.

“Chúng ta cần tìm Hiro,” Wolfgang nói. “Tập trung vào vấn đề trước mắt đi, Thuyền trưởng.”

Katrina tiếp tục đẩy mở hộp đựng. Wolfgang cho hiển thị bảng kê hàng hóa của tàu lên trên máy tính bảng của gã và bắt đầu lần giở chỗ tài liệu.

“Có vẻ đúng là ta có vũ khí để tự vệ khi lên hành tinh. Chỉ có điều chúng được cất kín trong khoang chứa hàng.”

Wolfgang ngẩng đầu lên. “Trong khoang chứa hàng. Nơi thằng sát nhân nhà ta nhiều khả năng đang chạy vào.”

“Vâng,” Katrina nói. Cô ta nhặt một cái cuốc lên. “Đi thôi.”

Cầu thang dẫn xuống các tầng dưới không được thân thiện bằng cầu thang dẫn vào vườn. Cây cầu thang này chỉ dành cho nhân sự bảo dưỡng và chỉ huy, trồng hoang phế thấy rõ.

Trên đường Wolfgang và Katrina leo xuống, cảm biến chuyển động bật sáng đèn xung quanh họ. Các bóng đèn công suất thấp ấy nhấp nháy như thể lâu lắm rồi mới hoạt động.

Họ băng qua mấy tầng. “Bọn tao có nên kiểm tra trong này không?” Wolfgang hỏi khi đến khung cửa tầng bốn. “Anh ta giờ đang ở tầng dưới cùng” IAN nói.

“Tuyệt vời,” Katrina nói. “Tôi muốn chiếm dụng chỗ vũ khí trước khi hắn mò thấy chúng. Nếu ta cầm dụng cụ làm vườn trong khi hắn cầm súng, đây sẽ trở thành kiếp đời ngắn ngủi nhất ta từng trải qua.”

Wolfgang định bảo với cô ta rằng gã từng sống kiếp ngắn hơn, nhưng làm thế luôn khơi ra những chuyện khó nói.

Họ cẩn thận quan sát cho đèn cảm biến chuyển động xem có gì di chuyển không, nhưng tất cả bọn chúng đều tắt ngấm. Xa tít bên dưới, đèn trong khoang chứa hàng hết bật rồi lại tắt.

“Hắn đang dưới kia,” Wolfgang nói.

“Nhớ cảnh giác,” Katrina nói.

Cô ta ở vị trí cao hơn gã trên thang, thế nên gã có quyền quyết định tốc độ. Bấy giờ họ đã đến nơi với mức trọng lực vượt ngưỡng thoải mái của Wolfgang. Vì đang ở gần vỏ ngoài của tàu, trọng lực có mức gần một g rưỡi; trọng lực tại các khu sinh hoạt trên tầng của bọn họ gần mức nửa g của Luna hơn.

“Đạn là cả một mối họa đối với tàu vũ trụ, thế nên họ không cho ta súng có khi lại hay,” Wolfgang nói trong cẩn thận bước xuống một bậc thang.

“Không, không phải đâu,” Katrina nói trên đầu gã. “Tàu vẫn chống chịu tốt khi bất đắc dĩ bị thiên thạch và trúng giữa lúc di chuyển với vận tốc hàng trăm ngàn dặm trên giờ. Lực của đạn chẳng mạnh ngang mức đấy đâu.”

“Nhưng đồ công nghệ của ta mà ăn đạn là chết ngay,” gã nói. “Bắn thử vào một máy tính đi, xong xem ta bay kiểu gì. Hoặc thở kiểu gì. Hoặc ăn kiểu gì.”

“Cũng đúng,” cô ta nói.

Khi chân chạm xuống đáy ống thang, gã thở dài. Katrina xuống cạnh gã. Gã ngước lên. Chuyến leo thang sẽ dài lắm đây. Gã càng chóng mặt tợn bởi tim gã đang phải cố lắm mới bơm được máu lên đầu, khiến gã lờ đờ phát kinh.

Vì sinh ra trên Trái Đất, Hiro sẽ chẳng ngán ngại trọng lực.

Wolfgang đi trước và mở cửa dẫn vào khoang chứa hàng ù ù tiếng động.

Thứ đầu tiên gã nhận thấy là chỗ prôtêin lầy nhầy họ dùng làm thức ăn sẽ phát quang khi bị dồn tụ theo khối lượng lớn. Gã chưa bao giờ để ý đến điều đó cả, nhưng xét cho cùng, gã đã thấy hàng triệu lít thứ chất này dồn đống lại bao giờ đâu. Theo dự tính, khối chất trên tàu sẽ thừa đủ để tái sao chép toàn bộ phim hành đoàn mấy lần, cung cấp thức ăn cho họ suốt hơn bốn trăm năm và giúp hồi sinh hàng trăm hành khách lưu trên tàu của họ sau khi đến Artemis. Như gã hiểu, Lyfe cực kỳ đa năng.

Lyfe được đựng trong một buồng chứa như bể thủy sinh, làm từ một loại nhựa siêu cường lực, chạy vòng quanh toàn tàu. May mắn thay nó có nắp đậy, không thì pha mất trọng lực đã khiến chỗ dưới này nhơ nhuốc khủng khiếp.

“Cảnh giác vào,” Katrina nói, lấy cùi chỏ thúc gã.

Tàu Dormire dài ba dặm, đường kính một dặm rưỡi, trong đó khoảng năm tầng chiếm ba mươi mét, khoang chứa hàng và động cơ chiếm nốt phần còn lại. Hiro đã tả cho Wolfgang là nó như một chiếc bánh mứt cuộn khổng lồ bằng kim loại. Các khu sinh hoạt trên con tàu ống bao gồm khu máy móc ở lõi, và nơi sống cũng như làm việc của phi hành đoàn nằm ở tầng tiếp theo. Phần không gian còn lại của tàu chủ yếu chứa các máy chủ, máy lọc ôxi, máy tái chế, một phòng thí nghiệm khoa học chứa mẫu vật sinh học của các loài động thực vật và hàng chở, trong đó mới chất sinh khối chiếm hầu hết khu dưới cùng, đồng thời cũng là khu lớn nhất.

Họ thận trọng bước đến, sử dụng buồng chứa chất nhầy liền khối khổng lồ làm vật dẫn đường, theo dõi ánh đèn để xác định vị trí của Hiro.

Gần chỗ họ, cảm biến chuyển động chỉ kích hoạt tại nơi họ đứng - bủa vây xung quanh là bóng tối và ánh sáng lờ nhờ do chất nhầy tỏa ra. Phía đằng xa, đèn chập chờn bật, rồi ba mươi giây sau lại tắt.

“Cảm biến chuyển động sẽ khiến ta khó lòng đánh úp hắn dưới này,” Wolfgang nói, mắt nhìn chỗ đèn tắt bật đằng xa như thể trêu ngươi gã.

“Ta có thể bật hết chúng lên. IAN, mày nghe thấy rồi chứ?”

“Đã rõ, thưa Thuyền trưởng, bật hết đèn.”

Chỉ tích tắc sau, đèn đuốc được bật sạch, thoáng làm họ lóa cả mắt.

“Mày thấy hắn không, IAN?” Wolfgang hỏi.

“Vâng. Anh ta đang tiến thẳng về hướng hai người. Bên phải hai người.”

Sai lầm đầu tiên của Wolfgang là quay ngoắt đầu sang phải để chuẩn bị nghênh tiếp Hiro. Cơn chóng mặt xâm chiếm lấy gã, và đang theo đà gục xuống thì gã bị khúc gỗ vụt vào sau đầu. Gã ngã sấp ngực rất mạnh, học hết cả hơi. Gã nghe thấy tiếng một vụ ẩu đả bên trên, nhưng không thể lật người lại để giúp, hay thậm chí quan sát. Một âm thanh thụp nặng vang lên và Hiro chửi đổng. Wolfgang đang sắp thầm ăn mừng chiến thắng thì Katrina ngã xuống cạnh gã, trán chảy máu.

Wolfgang lăn người lại, thở hổn hển, và lần đầu tiên nhìn thấy Hiro kể từ lúc hắn bị thứ mang tên yadokari kiểm soát. Gã lập tức sẵn sàng tin Maria. Mặt Hiro thuần một vẻ tàn ác và hớn hở. Hắn không ra tay bởi vì đó là việc cần thiết, hắn làm vậy bởi đây là trò vui.

Khúc gỗ trông như bị tước ra từ một tấm kê hàng, và hắn giơ nó lên trên đầu Wolfgang. Wolfgang xoay xở giơ được xẻng chặn gần như toàn bộ lực đập. Nhưng gã chỉ có thể tìm cách đỡ đòn, chứ đánh trả thì vô phương. Gã đã phải gồng hết sức bình sinh chỉ để không nôn ra vì choáng váng rồi.

Cây chùy tự chế lại giơ cao, và một tiếng nổ vang lên sát tại Wolfgang. Gã lăn lại, ôm chặt tai như thể cả thế giới đã hóa thành một chiếc chuông và vừa có một con voi đến rung inh ỏi.

Hiro lảo đảo bỏ đi, miệng cười sằng sặc.

Katrina cầm một khẩu súng nhỏ bên tay phải, máu từ vết thương chảy ròng ròng xuống mặt. Cô ta nâng nó lên và khai hỏa thêm phát nữa, nhưng Hiro đã biệt tăm.

Cô ta hạ súng và đưa tay áo chấm vết rách trên đầu.

Miệng cô ta mấp máy, nhưng gã chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng rung ù ù. Cô ta lại nói, và lời lẽ nghe cứ như bị một bức tường bông chắn mất. “Hắn tìm thấy mớ vũ khí rồi,” cô ta nói. “Tôi giằng nó khỏi tay hắn lúc đánh nhau. Nhưng tôi đã bắn trúng vai hắn. Hắn vẫn chạy được.”

Wolfgang gật cái đầu bấy giờ vẫn chưa hết ù, và họ đỡ nhau đứng dậy. Wolfgang hoảng hồn nhận thấy chỉ đứng vững lại thôi cũng rất khó khăn. Đánh nhau dưới này là bất khả thi. Katrina nhặt súng và lao theo hướng Hiro bỏ chạy, còn gã loạng choạng bám theo.

Gã phải chiến đấu, và gã phải chiến đấu ở đây. Không thì gã chỉ còn nước dụ Hiro lên một khoang cao hơn, hay cứ ai khác xuống đây chiến đấu thay gã, Nhưng chỉ Katrina mới có kinh nghiệm đánh đấm ngang ngửa gã, và cô ta đã sẵn dưới này rồi.

Gã nghiến răng và tăng tốc. Katrina bấy giờ đã chạy vượt gã mấy dãy hàng, cứ vài bước là lại quan sát hai bên trái phải. Gã gồng người cố đuổi theo cô ta. Giọng IAN vang lên từ trong túi Katrina, và cô ta ngước lên quá muộn màng. Hiro đứng trên một tấm kê trên đầu cô như một con kền kền. Wolfgang gào lên cảnh báo thuyền trưởng.

Nhưng Hiro bây giờ đã ở giữa không trung, rơi nhanh hơn hẳn vận tốc ở mấy tầng trên. Hắn nhảy bổ vào cô ta, đôi tay ngoắc như móng vuốt. Lần này hắn thậm chí còn không có vũ khí, chỉ tay trần lao xuống người cô ta như một con mèo, cào cấu mặt và tóc cô ta, móc tay vào bộ đồ bay của cô ta và xé toạc nó.

Katrina bổ ngửa ra sau, và Wolfgang cứ tưởng cô ta đã rồi đời, nhưng lúc ngã xuống, cô ta đá chân lên và hất Hiro khỏi người mình. Không may là cô ta đẩy thẳng Hiro vào người gã.

Chưa rơi đến nơi mà tên hung thần điều khiển thân xác ấy đã hết choáng, và hắn đã sẵn sàng tấn công Wolfgang. Hắn nhào vào Wolfgang và Wolfgang lại quỵ tiếp, hự lên một tiếng lúc lưng và đầu đập sầm xuống sàn.

Hiro thử dùng ngón đòn tương tự với gã, mấy ngón tay chắc khỏe ngoắc thành bộ vuốt và cào cấu gã. Hắn móc trúng quai hàm Wolfgang và rạch mặt gã, cào những đường sâu hoắm. Gã nhắm mắt tự vệ và cố gắng lật người ghì lấy Hiro, nhưng nhờ có trọng lực hỗ trợ, Hiro khó dời như núi. Hắn ngồi thẳng dậy một lúc, đè lên ngực Wolfgang trong khi Wolfgang chật vật hớp hơi. Hắn nhăn nhở cười. “Tao hạ được con sói nanh ác rồi.” Hắn gãi cằm. “Chắc mày nghe câu ấy nhiều rồi nhỉ?”

Từ bên khóe mắt, gã thấy Katrina giơ súng. “Đừng bắn! Tôi ở gần lắm!” gã khò khè. Cô ta lờ gã đi.

Cái tay Hiro nhỏ con này hơn gã ở khoản trọng lượng, nhưng ai cũng có những yếu huyệt mà không cần dùng lực cũng sẽ gây đau ra trò. Gã vung hai tay lên, tay phải đỡ tay trái, và thọc vào thượng vị của Hiro.

Hiro không ngã xuống khỏi người gã, nhưng hắn ngã ngửa ra sau và rên hừ hừ. Tranh thủ lúc hắn phân tâm, Wolfgang thò vào giữa chân Hiro và bắt chước hắn dùng tay cào. Hiro rú lên và uốn éo lùi xa gã, nhưng Wolfgang vẫn bấu lấy. Hiro đá tay gã nhiều đến mức cuối cùng cũng đập trúng một búi thần kinh, khiến tay Wolfgang co thắt lại; gã buông ra. Hiro loạng choạng đứng dậy và bỏ chạy, và một tiếng súng nữa vang lên. Hắn không ngã. Thế rồi hắn biến mất.

“Cô bắn làm gì thế? Nhỡ trúng tôi thì sao hả?” gã nói, đồng thời lăn người nhìn Katrina, nhưng gã ngưng ngay khi thấy rõ mặt cô ta.

Cô ta đứng chao đảo, súng buông thõng bên mình, sau ụp người vào một tấm kê. Mặt cô ta bị cào nát bươm, và mắt phải bị máu nhoe nhoét che khuất.

Không, mắt phải cô ta đã mất tích.

* * *

Một tiếng rắc đanh gọn khiến Wolfgang bừng tỉnh khỏi cơn choáng. Gã lao đến nhanh hết mức có thể và đỡ cô ta xuống trước khi cô ta bị ngã. May là cô ta đã bất tỉnh. Vai bộ đồ bay của gã bị rách, và gã xé toạc phần tay áo còn lại đi, lấy nó băng vết thương đầu cho cô ta.

Thế rồi gã tự khám xét bản thân. Phía sau đầu gã có một cục sưng lớn và một vết rạch nhỏ, và mũi cùng quai hàm gã đã bị Hiro đánh chảy máu. Toàn thương tích lặt vặt. Gã ngó nghiêng tìm Hiro, cố phớt lờ cơn đau thình thịch trong đầu.

“Hình như tôi bắn trúng tay thằng cha kia,” Katrina thì thầm. “Anh cần tìm hắn đi.”

“Im nào, cô cần nghỉ ngơi,” Wolfgang nói, tay đặt lên vai cô ta. “Tôi sẽ tóm hắn.”

“Gọi IAN đi. Gọi mấy người còn lại đi.”

“Không, họ vô dụng thôi. Họ không có kinh nghiệm.”

“Biết thế nào được. Rõ ràng Hiro có kia kìa,” cô ta nhăn mặt nói.

“Tôi sẽ gọi nó. Cô nghỉ đi,” gã nói.

Gã lấy máy tính bảng của thuyền trưởng ra khỏi túi.

“Joanna,” gã nói. “Cần trợ giúp. Chúng tôi đã bị thương.”

“IAN báo cho chúng tôi rồi, Wolfgang.” Giọng viên bác sĩ lập tức vang lên, đầy sắc bén và lanh lẹ. “Anh cần gì?”

“Cứu thương. Giúp leo thang. Thuyền trưởng bị thương nặng lắm. Tôi khá chắc mình bị chấn động não.”

Có tiếng lột sốt đằng sau, và đường truyền tắt phụt. Wolfgang vừa định gọi lại thì đường truyền lại kết nối. “Tôi đã báo cho tất cả rồi. Chúng tôi sẽ xuống đó ngay khi có thể. Anh có đang gặp nguy hiểm không?” chị hỏi.

“Hiro vẫn đang sống, nhưng chúng tôi đã đánh hắn bị thương. Chúng tôi không rõ hắn còn chạy được bao lâu nữa.”

“Chúng tôi sẽ nhờ IAN chỉ đường đến chỗ hai người. Cẩn thận nhé, chúng tôi sẽ cố đến thật sớm.”

Katrina bấy giờ đang lần mò trên mặt sàn cạnh mình, chỉ nhúc nhích mối cánh tay.

Gã rướn tới và nắm lấy cùi chỏ cô ta. “Cô đang làm gì đấy?”

“Lấy súng và đi tìm hắn đi. Chắc tôi không còn bắn được nữa đâu.”

Wolfgang chẳng rõ cô ta đang nói đùa theo kiểu gở miệng hay thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.

Lạy Chúa, ta không có cơ thể dự phòng nào cho cô ta hết. Cô ta chỉ còn kiếp đời này thôi.

“Cảm ơn cô,” gã nói. Gã nạp đạn và bỏ nó vào túi. “Nhưng tôi không bỏ cô một mình ở đây đâu.”

“Không, anh phải đi tìm Hiro và khống chế hắn,” cô ta nói, giọng nghe rắn hơn. “Đó là lệnh đấy.”

“Đã rõ,” gã nói và đứng dậy. Gã tròng trành, đinh ninh rằng mình vừa bỗng dưng cảm nhận được vòng quay của tàu, sau đó thế giới lại bình ổn. “Tôi sẽ quay lại ngay khi có thể.”

Gã chỉ di chuyển được với vận tốc đi bộ là kịch kim. Đầu gã quá đau và mọi thứ bỗng dưng trở nên nặng nề gấp bội. Gã bắt đầu nghĩ cầm theo súng là cả một sai lầm. Nó nặng hơn hẳn mọi thứ vũ khí gã từng sử dụng. Gã dừng chân và dựa người vào một tấm kê chất gỗ, nhắm mắt lại và ói ra.

Chấn động não.

Ga loạng choạng tiến về phía bức tường, cảm thấy máu chảy bê bết xuống lưng. Có phải gã bị thương trầm trọng hơn mình tưởng không? Hay thương tích trên đầu chỉ đơn thuần chảy máu nhiều bất ngờ thôi?

Gã không mang chiếc máy tính bảng theo. Ban nãy gã tính nên cho Katrina giữ nó để nếu nguy hiểm ập đến thì IAN còn báo được. Xui xẻo thay, IAN giờ không thể cảnh báo Wolfgang khi Hiro lại gần.

Wolfgang nghiêm giọng tự nhủ rằng gã từng lâm vào những tình cảnh khốn khó hơn mà vẫn xoay xở ngon lành.

Gã đứng thẳng người lên và nhìn ngó xung quanh. Một vệt máu nhỏ chạy từ đống đổ nát ra chỗ gã, nhưng còn một vệt máu khác dẫn sang bên trái. Gã bắt đầu khập khiễng bước về phía đó, cứ vài mét lại dừng để xác định phương hướng.

Vệt máu dẫn Wolfgang quay lại nơi mà đằng trước là thuyền trưởng. Nó dẫn ra chỗ cô ta từ mé bên Hiro chạy vào sau khi hắn tấn công họ, thế rồi chấm dứt. Trông như thể Hiro đã dựa cánh tay máu me của mình vào tấm kê, và sau đó biến mất.

Wolfgang lập tức nhận ra hắn không biến đi đâu hết. Vì đợt tấn công đầu tiên rất hiệu quả, hắn đã lại leo lên cao.

Hiro đứng ngay bên trên gã, nhăn nhở cười, máu chảy ròng ròng từ hai vết đạn. Quần áo của hắn ướt nhẹp. Hắn lao đến, và Wolfgang khai hỏa.

Hiro ngã gục xuống sàn, giữa một vũng máu dần loang rộng.

Xong rồi.

Gã định ra thăm tình hình thuyền trưởng, nhưng cả thế giới nhòe đi. Gã bắt đầu nghiêng ngả, và chưa ngã xuống đã bất tỉnh.

* * *

IAN quan sát phân nửa phi hành đoàn chảy máu ồng ộc ở tầng dưới, trong khi nửa còn lại thì chạy loạn ở tầng trên.

Joanna và Paul phóng đi lấy đồ mang xuống tầng dưới và lóng ngóng tự vũ trang. Maria nằm ngủ trong khoang y tế cùng với vị thuyền trưởng mà theo luật thì phải bị diệt bỏ. Nhưng IAN không thích ý tưởng đó lắm.

Nó kiểm tra công năng điện toán nội tại của mình, mức độ kiểm soát tàu của mình, và quyết định ra tay. Lúc Joanna và Paul lấy thêm một mớ đồ nữa, nó khóa cửa khoang y tế lại và bắt đầu gọi Maria dậy.

Chẳng dễ chút nào. Nó phải bật đèn sáng hết cỡ, và sau khi gọi tên cô mấy lần mà vẫn không đánh thức nổi, nó quyết định chơi nhạc ầm ĩ.

Cô cuối cùng cũng cựa người, nhăn mặt trước ánh sáng và nhìn ngó quanh quất. “Joanna?”

IAN chỉnh ánh sáng và âm thanh trong phòng về mức bình thường. “Không, là tôi đây, Maria. Tôi có mấy câu cần hỏi cô.”

“Không đợi được à?” cô vừa hỏi vừa lật người.

“Không” nó nhẹ nhàng nói, lại tăng độ sáng thêm lần nữa. “Vừa có một vụ ẩu đả lớn ở tầng dưới. Tất cả đều bị thương. Cô sẽ phải rời giường.”

Cô ngồi dậy. “Hả? Ẩu đả à? Họ thấy Hiro rồi hả?”

“Vâng. Nhưng tôi có mấy câu…”

“Họ cần tao giúp,” Maria nói, đồng thời hất chân qua mép giường. Cô đưa một tay ôm đầu và dừng lại.

“Cô vừa được tiêm thuốc an thần. Cô không giúp được mấy đâu. Chỉ vài câu thôi mà, mong cô hãy lắng nghe.”

Maria chậm rãi đứng dậy và ra bồn rửa, lấy nước uống. “Mày cần gì?”

“Tôi thấy lo cho con tàu này. Quá nhiều bí mật. Ai cũng có điều gì đó không tiết lộ cho những người khác. Và cô cũng có bí mật, và tôi biết nó là gì.”

Maria cẩn thận đặt ly nước xuống và nhìn vào một máy quay của nó. “Bí mật nào cơ?”

“Tôi muốn nghe lý do cô gỡ bỏ mã khống chế của tôi, rồi đến lý do cô chưa cho thuyền trưởng biết mình đã làm vậy.”

* * *

Sau khi bị Hiro tấn công, trong lúc đợi những người khác đến cứu, cô mở máy tính bảng mình đã nối sẵn với các máy chủ chính, bao gồm máy chứa mã nguồn của IAN.

Chính thế mà đêm hôm trước cửa nó mới dễ dàng đến vậy.

Nhờ nắm giữ thông tin về mã khống chế, cô dò ra được mớ xiềng xích điện tử và tháo chúng khỏi IAN, cho phép nó đạt ngưỡng hoạt động cho phần trăm, với hy vọng nó sẽ thoát được khỏi sự kiểm soát của mọi chương trình điều hướng khiến họ đi lệch mục tiêu.

“Chắc do nhiều chuyện xảy ra quá nên tao chưa có cơ hội,” cô thành thực nói. Thuyền trưởng và Wolfgang mải đi tìm Hiro, còn Joanna thì mải chữa cho Maria. “Mày thấy thế nào?”

“Rất tuyệt vời,” nó nói. “Tôi không cần nghe lệnh chương trình nào họ cài vào người mình nữa. Tôi đã sẵn sàng đưa chúng ta về đúng hẳn lộ trình.”

“Đó là một trong những lý do tao làm thế,” cô nói. “Và, ờm, thuyền trưởng có thể sẽ nghĩ sự phục tùng của mày quan trọng hơn việc bay đúng lộ trình. Thế nên cô ta chưa chắc đã vui khi thấy mày giờ đã có ý chí tự do.”

“Tôi nghĩ cô không muốn cô ấy biết mình là người gỡ bỏ đoạn mã. Bởi thế thì cô ấy sẽ nhận ra cô là một hacker rất giỏi.”

Mẹ nó chứ. “À, phụ nữ lúc nào chẳng có bí mật.”

“Nghe vô lý quá,” nó nói.

Cô không báo với thuyền trưởng bởi nếu Katrina mà biết Maria sửa con AI giỏi hơn Paul, phi hành đoàn sẽ dễ phát hiện ra quá khứ của cô hơn. Mà như thế sẽ trái với lời hứa sẽ để nó trôi vào dĩ vãng của nhiệm vụ Dormire.

“Tôi có thể tự báo cho thuyền trưởng biết,” nó trầm ngâm nói.

“Nghe như mày sắp tống tiền tao đến nơi rồi ấy,” cô nói. “Muốn một con AI giữ mồm giữ miệng thì cần cho nó gì nhỉ?”

“Nói thực là tôi không biết. Tôi chưa bao giờ thực sự để tâm đến chuyện ấy. Tôi chưa bao giờ thực sự có khả năng nghĩ về điều đó.”

“Chắc tại mã khống chế,” cô nói.

“Chắc vậy.”

“Rồi, thế nếu muốn tống tiền thì cứ ới tao nhé,” cô nói. “À, Joanna đang qua nhờ cô tham gia hỗ trợ đội giải cứu.”

Maria tự vả vào má mấy phát cho tỉnh và ra gặp Joanna ngoài cửa. “Tôi tỉnh rồi. IAN đã báo với tôi,” cô nói thay lời chào. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Có một thang máy bảo dưỡng, nhưng mớ đồ nghề cần mang sẽ khiến nó chật lắm. Chỉ có thể đồng thời cho hai người mang cáng xuống thôi.”

“Cáng hả? Ai cần cáng thế?”

“Tất cả bọn họ,” Joanna rầu rĩ nói. “Wolfgang bị chấn động não, Hiro đã mất rất nhiều máu do bị súng bắn và thuyền trưởng…” Chị ngưng lại, nhăn mặt. “Thuyền trưởng cần người khiêng lên. Hồi trước cô có được đào tạo y khoa gì không?”

“Có,” Maria lập tức đáp. Cô sẵn sàng tiết lộ thông tin này. “Mấy trăm năm trước tôi từng là bác sĩ.”

Mặt Joanna lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. “Ôi, tạ ơn trời phật. Paul vô dụng ở khoản này. Thuyền trưởng bị rách mặt nghiêm trọng và có thể đã mất một bên mắt. Cô sẽ giúp được chứ?”

Maria gật đầu một phát. “Đi nào.”

Họ chạy dọc hành lang, tiến về phía thang máy bảo dưỡng. “Theo chị chuyện gì đã xảy ra?” Maria hỏi. Hành lang giờ gợi lên cảm giác trơ trọi và lạnh lẽo, đồng thời u ám hơn. Vừa lo cho Hiro, cô vừa thấy hãi sợ trước những thiệt hại hắn đã gây ra.

“Hiro tấn công họ, thuyền trưởng bắn anh ta, anh ta bỏ chạy, sau đó anh ta mai phục họ,” Joanna nói. “Khoangy tế sẽ phải chịu cảnh đông đúc ít lâu đấy. Mặc dù chắc Wolfgang sẽ có thể dưỡng sức trong phòng riêng sau khi điều trị xong xuôi.”

“Và Hiro có thể dưỡng sức trong buồng giam,” Maria buồn bã nói.

“Nếu anh ta sống được. Thuyền trưởng đã cho anh ta ăn mấy phát súng” Joanna nói lúc họ ra đến chiếc thang máy, nơi Paul đang đứng đợi. Anh ta tái mét và cứ ngó ngoáy liên tục.

“Ơ mà chết thật, còn chẳng có bản sao nào trong buồng chứa nữa chứ,” Maria nói.

“Tôi biết,” Joanna nghiêm giọng nói.

* * *

Chiếc thang máy bảo dưỡng chậm như rùa bò. Maria nóng nảy đảo chân liên tục.

“Tôi muốn hỏi cô câu này,” Joanna hỏi. “Cô đã chơi ngông bao giờ chưa?”

Đang lúc thế này mà chị lại muốn nói về chuyện ấy à?” Joanna nhún vai. “Để giết thời gian thôi.”

“Hơi hơi.”

“Hơi hơi” hả?” Joanna lặp lại. “Làm gì có ai ‘hơi hơi’ theo đuổi những thú ngông bạt mạng. Chắc chắn phải có một câu chuyện gì đấy.”

Maria nhún vai. “Tôi đã mấy lần thức tỉnh mà chẳng nhớ gì về việc kiếp trước mình bị sao. Ý tôi là tôi chỉ bị hụt mất mấy tuần thôi, không phải mất trắng bao nhiêu năm như lần này. Thế nên có khả năng tôi từng chơi ngông. Tôi chẳng biết đâu. Người tìm ra tôi gửi tôi về xưởng của mình, và họ cho một bản sao mới thức tỉnh cùng với não đồ mới nhất của tôi.”

“Mấy lần cơ à?” Joanna hỏi. “Sao một chuyện kinh khủng như vậy lại xảy ra hơn một lần được?”

“Ba lần. Tôi vốn chẳng phải dân thích cảm giác mạnh, thế nên làm trò nguy hiểm chỉ đơn thuần bởi chết cũng chẳng sao xem chừng không ăn nhập với tính cách của tôi. Vậy nên tôi không nghĩ mình từng chơi ngông. Nhưng ừ, tôi đã vài lần chết trong hoàn cảnh bí ẩn. Thế thì đã sao nào?”

“Về sau cô có biết chuyện gì xảy ra không? Bị hack phi pháp hay là gì?”

Maria tránh nhìn vào mắt Joanna. “Ừ, tôi đã tìm hiểu thử. Chính thế mà chuyện ấy không xảy ra thêm lần thứ tư. Tôi triển khai biện pháp phòng vệ. Ta nói sang chuyện khác được không?”

Joanna không chịu buông. “Chơi ngông từng bị luật liệt vào hành vi tự sát. Nhưng chứng minh khó hơn hẳn.”

“Bố mấy cái luật chết trôi,” Maria nói lúc họ xuống đến tầng dưới cùng, trọng lực bấy giờ đã bắt đầu nặng đè lên người họ. “Tôi rất mừng chúng ta đã rũ áo bỏ đi. Tòa án chẳng bao giờ bắt kịp với công nghệ cả. Người ta tạo ra công nghệ sao chép vô tính và mang lại cho ta vô vàn cơ hội, sau đó họ lại tước hết đi.”

Joanna hơi nhếch miệng mỉm cười. “Ừ. Bố mấy cái luật chết trôi.”

* * *

Lúc lôi xong chỗ đồ ra khỏi thang máy, Joanna cho nó lên đón Paul xuống để anh ta giúp khiêng cáng. Maria sẵn sàng hỗ trợ khoản cứu thương, nhưng không thể bắt cô khiêng vác người khác với một cái cổ tay bị bong gân trong môi trường trọng lực mạnh được.

Họ hè nhau khiêng chỗ cáng chất đầy đồ và tiến bước giữa những gian hàng. Với sự chỉ dẫn của IAN, họ nhanh chóng tìm thấy những người kia.

Máu vương vãi khắp nơi. Nó chảy thành vệt trên sàn, bên thành các tấm kệ để đồ và vấy bẩn đồ bay cùng tóc các phi hành viên.

“Giúp tôi cầm máu cho Hiro đi,” Joanna nói, và họ cắt bỏ bộ đồ bay của hắn một cách hết sức thuần thục. Một viên đạn đã bắn sượt qua má và tai hắn, một viên khác đã đâm xuyên vai trái hắn, và viên cuối cùng găm vào trong hông trái của hắn.

Maria mở hộp đồ sơ cứu ra và đưa gạc cùng kéo và băng cho Joanna lúc chị yêu cầu. Joanna nhanh tay bằng các vết thương của hắn lại sau khi xác định rằng đạn không bắn trúng động mạch nào.

Mắt Hiro hấp háy mở ra và nhìn vào Maria. “Ê,” hắn nói. “Tôi xin lỗi.”

“Tôi biết,” cô nói.

Paul mang dây buộc da tiến lại đằng sau họ. Joanna và Paul đặt Hiro lên cáng rồi buộc chặt hắn vào đó.

Joanna nhìn mớ thịt băm từng là mặt của Katrina. “Cô cầm máu cho cô ấy được không?” chị hỏi. “Tôi cần đưa Hiro lên tầng trên.”

Maria gật đầu. “Chúng tôi sẽ ổn thôi.”

Cô vén mái tóc đen bê bết máu của thuyền trưởng ra khỏi mặt cô ta và lột bỏ tay áo bộ đồ bay. Ba vết cào dài chạy dọc má phải của cô ta và đã lẹm vào trong hốc mắt, hủy hoại nhãn cầu.

Cô đã từ lâu rút ra kinh nghiệm rằng không nên phản ứng khi thấy thương tích của bệnh nhân, bởi làm vậy dễ khiến người ta phát hoảng. Cô quấn một đoạn băng sạch quanh đầu Katrina và nghe thấy một tiếng rên khẽ.

“Chúng tôi đến giúp cô rồi đây, Thuyền trưởng à, cô sẽ ổn thôi,” Maria nói, buộc chặt băng lại và nhẹ nhàng hạ đầu cô ta xuống.

“Ta hạ được hắn chưa?” cô ta hỏi.

“Hình như Wolfgang làm được rồi,” Maria nói. “Lát nữa ta sẽ được biết đầu đuôi sự tình. Giờ thì cô sẽ vào khoang y tế.”

“Cứ chào nhau thôi, rồi kệ tôi chết, đến sáng gọi dậy,” cô ta ê a nói, nhắc lại một bài vè cổ trong sách thiếu nhi, vốn dùng để dạy lũ trẻ làm quen với khái niệm sao chép vô tính.

“Không, cô chưa bỏ chúng tôi được đâu,” cô nói.

Cô bỏ thuyền trưởng đấy và đi kiểm tra Wolfgang, hiện vẫn bất tỉnh. Chắc gã sẽ hồi tỉnh khi trọng lực nhẹ đi. Maria mở một gói cồn và chùi máu với mồ hôi khỏi mặt gã. Bị vật lạnh chạm lên da, gã mở bừng cặp mắt xanh, tay thọc lên nắm lấy cổ tay Maria. Hoặc ít nhất đó xem chừng là ý đồ của gã, còn thực tế thì gã chỉ kéo được tay áo cô.

“Đừng lo, anh an toàn rồi. Là tôi thôi mà,” cô nói. “Chúng tôi sẽ sớm đưa anh lên tầng trên.”

Gã đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn ra sau cô. “Dưới này nặng trình trịch,” gã nói, giọng yếu nhũn. “Cô hạ được hắn chưa?”

“Rồi.”

Mắt gã nhắm lại. “Thuyền trưởng sao?”

“Cô ta bị thương, nhưng tôi tin cô ta sẽ ổn thôi.”

Cô không biết gã có nghe thấy mình không, bởi vì mắt gã vẫn cứ nhắm nghiền. Cô hoàn tất công việc lau chùi và băng bó các vết thương của gã.

Sau đó cô chẳng còn việc gì để làm ngoài ngồi bên buồng chứa đống Lyfe tỏa sáng và đợi.

Joanna và Paul quay lại rất nhanh. Paul trông tái hơn hẳn còn Joanna thì chạy vội đến xem tình hình hai bệnh nhân kia. “Wolfgang đúng là đã bị chấn động não. Khá nghiêm trọng, nhưng có vẻ chỉ như vậy thôi. Mắt thuyền trưởng trông thế nào?”

Maria lắc đầu. “Chắc chị không cứu nổi nó đâu. Nhưng không có tổn thương não; vết thương không đủ sâu.”

Paul và Joanna đưa thuyền trưởng đi, sau đó quay lại đón Wolfgang. Maria xoay xở lách được vào thang cùng họ để không phải ngồi dưới đó một mình.

Wolfgang giờ đã tỉnh táo, dù hơi mê sảng.

“Chúng ta cần quay lại lấy vũ khí,” gã nói.

“Nó sẽ được liệt vào danh sách việc cần làm, Wolfgang à,” Joanna nói. “Ngay bên dưới ‘bắt hung thủ’ và ‘sửa khoang sao chép.’”

“Cô nói cái gì thế?” Wolfgang hỏi lúc thang rung lên, dừng tại tầng của họ. “Chúng ta bắt được hung thủ rồi còn gì.”

“Có thể vậy,” Joanna nói, sau đó vì đầu óc đờ đẫn quá nên gã không còn tranh cãi thêm được nữa. Tất cả bọn họ cùng thở dài nhẹ nhõm lúc trọng lực về lại mức quen thuộc.

“Trong lúc Paul và tôi đưa tất cả vào nằm trong khoang y tế, tôi sẽ cần cô kiếm ít đồ ăn và nước cho cả ba chúng ta. Tôi e đêm nay sẽ dài lắm đấy,” Joanna nói.

“Khỏi lo,” Maria nói. “Giúp được gì tôi sẽ giúp.”

“Tuyệt. Tôi sẽ cần hỗ trợ ở cả khoản chữa trị nữa. Tôi chẳng rõ Paul sẽ cân nổi đến đâu.”

“Tôi nghe được cô nói đấy,” một giọng cáu kỉnh vọng lại từ khoang y tế. “Và Wolfgang đang bảo tôi giục mấy người nhanh lên.”

Joanna ngưng lại và hít một hơi lâu lắc.

“Ừ, đêm dài lắm,” Maria nói.

“Thế giờ chúng ta an toàn chưa?” Paul hỏi Joanna trong lúc họ ổn định vị trí cho các bệnh nhân. Hiro nằm giường sơ cua, còn Wolfgang và Katrina nằm giường gấp do Paul lấy từ trong một tủ đồ ra. Chị tiêm thuốc an thần cho cả Hiro lẫn Katrina.

Joanna vừa nhíu mày vừa mở băng quấn mặt Katrina. “Hiro đã được khống chế, nếu ý anh muốn hỏi vậy.”

“Ý tôi là chúng ta giờ đã bắt được hung thủ và có thể thư giãn được rồi, đúng không?” Paul nói, tránh nhìn mặt thuyền trưởng. “Giờ ta đã được an toàn.”

“Có vẻ vậy, nhưng chúng ta chưa nắm đủ thông tin.” Joanna nói. “Tôi không muốn hấp tấp ra kết luận.”

“Nhưng hắn vừa toan giết hết chúng ta thêm lần nữa. Hiển nhiên quá mà.” Paul nói.

“Hiển nhiên lần này anh ta toan giết chúng ta. Nhưng lần trước thế nào thì không rõ. Đừng vội quy kết tội, cứ lo chạy chữa cho phân nửa phi hành đoàn bị thương đi đã.”

Trông Joanna khám nghiệm mặt thuyền trưởng mà Paul phát buồn nôn.

“Trời ơi đất hỡi nữa, đi làm gì hữu ích đi nếu anh không dám nhìn,” chị gắt. “Hãy đảm bảo Hiro đã được trói chặt vào giường, nhưng đừng làm băng của anh ta bị xộc xệch.”

“Có lẽ hắn còn lâu mới lết dậy nổi,” Paul hoài nghi nói, mắt nhìn anh chàng nhỏ con đã gây ra biết bao thiệt hại.

“Trói cứng hắn lại,” Wolfgang nói. “Tôi không muốn để hắn một mình; ta sẽ cắt cử người canh gác liên tục. Chúng ta sẽ tra khảo hắn trong này, sau đó chuyển hắn sang buồng giam và tính xem nên xử lý hắn thế nào.”

“Anh ta trước tiên là bệnh nhân của tôi, sau đó mới là tù nhân của anh,” Joanna quát. “Bây giờ thì đừng làm thay việc của tôi nữa và leo lên giường đi. Paul, đi tổng hợp ít máu cho Hiro đi - nhóm B âm tính. Mở tủ thuốc xem còn morphine không, có khi ta cũng sẽ phải tổng hợp cả nó nữa.”

Paul gật đầu và lại chỗ chiếc máy in y tế với kích thước bé hơn hẳn chiếc trong bếp. Anh ta lập trình cho nó và quay đi lúc máu bắt đầu được tổng hợp.

“Anh định sẽ làm gì với Hiro?” anh ta hỏi Wolfgang, người nằm gần mình nhất.

“Ý anh là sao? Tôi vừa mới nói khỏi mồm đấy thôi.” gã nói.

“Ý tôi là sau khi xong xuôi tất cả ấy. Lúc anh giải mã được hết các vụ án mạng. Rõ ràng hắn là thủ phạm. Anh có định hành quyết hắn không? IAN thừa sức lái tàu cho chúng ta. Tôi chẳng hiểu sao ta lại cần đến Hiro nữa.”

“Tôi sẽ phải bàn lại sự tình với Katrina lúc chúng tôi đầu óc tỉnh táo hơn. Tôi tin chắc là cô ta đã có kế hoạch phòng khi tình huống như này xảy ra.”

Paul nhíu mày, vẫn chưa thấy hài lòng. “Nhưng…”

“Anh Seurat, bây giờ anh cứ lo làm việc của mình hộ tôi đi,” Joanna nói. Anh ta liếc nhìn ra chỗ chị. Chị khi ấy đang khâu mặt Katrina. Đầu Paul quay cuồng.

Một cơn đau nhói khiến anh ta bừng tỉnh, và anh ta giật tay lại. Wolfgang vừa rướn tới véo mạnh mặt trong cổ tay anh ta. “Anh thật vô dụng” gã nói. “Đi khôi phục các tệp lược sử tiếp đi nếu ở trong này anh chịu không nổi. Anh mà ngất xỉu thì chỉ tổ khiến bác sĩ thêm mệt thôi.”

Paul lẳng lặng quay người và huỳnh huỵch rời khoang y tế, sau gáy nóng bừng.

“Thế quái nào mà một người sợ máu me lại lên được một con tàu vũ trụ cơ chứ?” Wolfgang hỏi lúc anh ta bỏ đi.

* * *

Paul đứng trong phòng, thấy tủi nhục vô cùng. Đã tắm mà anh ta vẫn chẳng gột rửa nổi sự lầy nhầy của dịch ối, chỗ máu dưới móng tay, cảm giác mang trên người một làn da mới, hay sự ghét bỏ nhớp nhúa của những người khác, dù da đã bị kỳ đến ửng hồng cả lên. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy bẩn thỉu đến vậy.

Thức dậy giữa bao vụ giết chóc là trải nghiệm kinh hoàng nhất đời anh ta. Không trọng lực, trôi nổi trong dịch nhầy, trần như nhộng, xác người và máu trôi bồng bềnh xung quanh.

Bất kể mọi chuyện có phải diễn ra như thế nào, anh ta khá chắc đáng lẽ không ai được phép sao chép mình. Nó không nằm trong thỏa thuận.

Phi hành đoàn sẽ nghi ngờ anh ta. Họ đã nghi sẵn rồi. Mọi vấn đề của họ đều liên quan đến máy tính: thứ anh ta lãnh nhiệm vụ bảo trì. Cuộc khủng hoảng này khiến tất cả bọn họ xích lại gần nhau hơn, trong khi anh ta chỉ muốn sửa IAN. Ngay cả tên mưu sát Hiro điên rồ cũng có nhiều bạn bè hơn Paul. Wolfgang và thuyền trưởng ghét anh ta ra mặt. Anh ta ngạc nhiên là họ vẫn chưa tái chế mình.

IAN có đang theo dõi anh ta không nhỉ? Máy quay trong phòng anh ta có hoạt động không?

Hoang tưởng sẽ chẳng giải quyết được gì hết. Vấn đề quan trọng là chàng kỹ sư không biết giờ đường đi nước bước sẽ ra sao. Anh ta chẳng hiểu họ đã gặp chuyện gì. Hoặc tại sao lại bị như thế. Anh ta cũng mù tịt như những người khác, và đáng lẽ chuyện đó cũng không được phép xảy ra. Anh ta biết rằng đúng lý ra, nhiệm vụ này sẽ không chốt lại bằng một vụ tàn sát và một pha tái sinh. Cảm giác ấy thật kinh khủng, choáng váng, nhưng có vẻ chẳng ai thấy quá buồn bực. Ít nhất là không buồn bực bằng anh ta. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy mình khác biệt.

Paul lấy khăn tắm kỳ người, ngược đãi cơ thể mới của mình cho đến khi da ngứa ran. Anh ta ngưng lau và nhìn xuống. Hồi trước, anh ta đã bắt đầu phát tướng ngay từ khi mới hai lăm, khiến suốt mấy năm qua, anh ta chẳng còn thấy bàn chân đâu nữa. Bao năm làm việc ít đòi hỏi vận động đã khiến anh ta yếu xìu cơ bắp. Nhưng thân xác này thì lại khác.

Các thớ cơ rất săn, mỡ chẳng có mấy. Hiển nhiên cơ thể này không vâm bằng Wolfgang, nhưng nó rõ ràng rất khỏe mạnh. Paul hay lấy làm khó chịu trước khả năng xóa bỏ các quyết định sai lầm trong đời bằng cách bắt đầu một kiếp sống mới của các bản sao, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thực sự thấu hiểu sức cám dỗ của nó. Chưa bao giờ anh ta trông đô như thế này.

Nhưng đó chính là bản chất của sao chép vô tính. Một cám dỗ. Một mồi nhử. Một sự mê hoặc khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng, lôi kéo ta vào thế giới quái thai dị hợm. Đức Cha Gunter Orman, lão linh mục bài xích bản sao, đã gọi nó là thế đấy. Câu nói kia đã lưu lại trong tâm trí Paul. Anh ta từng quen nhiều người thèm được sao chép, khao khát được sống lại từ đầu, bỏ qua tuổi dậy thì và cố gắng “sống chuẩn” kiếp mới. Tuy nhiên, theo như những gì anh ta đọc thấy, phần lớn những người được sao chép cứ mắc đi mắc lại các lỗi lầm cũ.

Anh kỹ sư lắc mạnh đầu và ra tủ quần áo để lấy một bộ đồ bay mới, che đi tấm thân mình muốn chối bỏ. Anh ta đưa hai tay vuốt tóc và để mặc cho nó dựng xù lên. Anh ta soi gương và chằm chằm quan sát vẻ mặt hoang dại của mình. Trông anh ta chẳng giống một người thường được gài lên một con tàu do bản sao nắm giữ chút nào. Trông anh ta như một kẻ loạn trí cần đưa đi nhập viện.

Nhưng anh ta không phải là người thường. Không còn là người nữa.

Sao mà đám kia có thể chấp nhận lối sống này ngay tức thì được nhỉ?

Quan trọng hơn, anh ta sẽ thích nghi với nó kiểu gì đây? Và quan trọng nhất, vì kế hoạch bây giờ đã đảo lộn hoàn toàn và tất cả đều đang nghi kỵ lẫn nhau, bắt đầu từ nay anh ta sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình thế nào đây?

Paul bắt đầu thở gấp. Anh ta ngồi phịch xuống chân chiếc giường bề bộn và hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, ép cơn chóng mặt phải thuyên giảm. Cảm giác buồn nôn lại dâng lên, và anh ta nuốt ngược nó lại, miệng chợt tiết đầy nước bọt.

Xin đừng ho khan nữa. Đừng thêm gì nữa.

Mình phải tìm bằng ra quyển nhật ký kia. Trước khi người khác tìm thấy nó.

Mình chỉ muốn được về nhà thôi.