Chương 21
“Paul đâu?” Maria hỏi lúc bước vào khoang y tế cùng với một khay bánh mì kẹp và một ấm cà phê. “Vì vô dụng quá nên tay đấy bỏ đi rồi,” Wolfgang nói. Gã đang ngồi trên giường, lừ mắt nhìn tất cả những người gã tập trung theo dõi được.
“Có thể nói là vậy,” Joanna đồng tình. Và nếu không muốn nôn mửa thì anh nằm lại xuống đi,” chị bảo Wolfgang. “Anh không cần liên tục cảnh giác đâu. Chúng ta ổn mà.”
Chị đứng lùi lại và quệt vầng trán bóng nhẫy mồ hôi. Nãy giờ chị sửa soạn phẫu thuật cho Hiro, và anh hiện đang ngủ li bì, vùng hông có lều chăng biệt lập. Chị đã dịch anh cách xa những người khác hết mức có thể. “Tôi cần người giúp. Một viên đạn vẫn còn găm bên trong.”
Maria đặt khay xuống chiếc bàn gần máy tính của viên bác sĩ. Cố vớ lấy một chiếc khăn tắm và lau trán cho Joanna, sau đó đi rửa tay. “Còn anh thì sao rồi, Wolfgang?”
Cô liếc sang nhìn khi không thấy gã đáp. Gã đã lăn ra ngủ.
“Cuối cùng,” Joanna nói. “Nếu không chịu nghỉ ngơi thì anh ta tự làm mình suy giảm trí lực sớm mất. Anh hai này muốn đi lùng Paul vì tội nổi loạn bởi anh ta sợ máu chẳng kém gì thấy cảnh khỏa thân.”
“Tình hình thuyền trưởng sao?” Maria vừa hỏi vừa lại giường Hiro, chỗ viên bác sĩ. Katrina nằm ngủ trên giường, mặt bằng kín mít.
“Được tiêm thuốc an thần rồi. Cô ấy được truyền dịch Lyfe kèm rôbốt nano để giúp chữa lành vết thương. Nhưng mắt cô ấy mất hẳn rồi.”
“Mới sống sang hôm thứ ba với thân xác có lẽ là cuối cùng của mình mà chưa gì mọi chuyện đã bét nhè,” Maria nói, đồng thời chạm vào khuôn mặt sưng húp của bản thân. “Chắc số tôi thế là vẫn còn may.”
Maria giúp Joanna lấy viên đạn ra khỏi người Hiro và tiến hành khâu trong lúc Joanna chuẩn bị truyền máu tổng hợp.
“Phi hành đoàn chỉ còn ba mạng thôi, Bác sĩ à,” Maria vừa nói vừa khâu chặt mũi cuối cùng. “Đội ngũ chỉ huy gục hết rồi thì giờ chị lên làm sếp hứ?”
Joanna ra bồn và rửa sạch máu trên tay. “Tôi đoán thế. Nhưng cô đã biết các công việc mình cần thực hiện là gì rồi chứ?”
“Nấu ăn. Rửa sạch máu trên tường. Khâu Hiro. Đã rõ,” Maria nói, sau đó uốn bên cổ tay bị thương và nhăn mặt. “Sáng ra sẽ đau phải biết. Có khi thân xác tiếp theo của tôi sẽ sở hữu thân trên khỏe hơn. Đó là nếu tôi còn cơ hội có xác mới.”
“Cô đủ sức về lại khoang sao chép không?”
Maria thầm nhăn nhó trong lòng, nhưng vẫn gật đầu. “Tôi buộc phải thế thôi, đúng không?”
“Hay là cho Paul giúp đi?”
“Tôi nghĩ mình tự làm sẽ hiệu quả nhất. Giờ tôi đã hình thành phương pháp riêng rồi,” cô nói. Với cả, ai mà biết tôi sẽ tìm thấy manh mối nào nữa?
Joanna gật đầu. “Ừ. Tôi cần lưu lại trong này canh chừng họ. Tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Hiro tỉnh dậy đâu.”
* * *
Maria rất mừng khi được ở một mình trong khoang sao chép. IAN quyết định bầu bạn cùng cô.
“Cô biết gì không?” nó hỏi.
“Gì?” Maria đáp, bấy giờ đang dở tay bắt vít bộ lọc sạch cuối cùng vào ống thông.
“Cái mã khống chế kia quả là kỳ đà cản mũi. Bởi vì trong lúc cô còn mải phiêu lưu dưới tầng, tôi đã tìm thấy một thứ.”
“Tập lược sử à?” Maria hỏi một cách đầy hy vọng. “Hay các bản não đồ sao lưu?”
“Tập lược sử cá nhân. Một số người dựng tường lửa giỏi hơn những người khác. Tôi đã tìm thấy tệp lược sử của cô.”
“Thế chúng nói gì?” Maria cố không để lộ vẻ phấn khích. Cô đang dần nhận ra rằng cứ có dịp là con IAN phiên bản tân tiến này, hay ít nhất không còn bị khống chế này, sẽ tìm cách mồi chài họ.
Giọng của cô vọng đến từ chiếc loa gần nhất, nghe vừa bé vừa xa xăm.
“Hai mươi ba tháng Bảy, 2493. Thuyền trưởng ngày càng hoang tưởng nặng. Cô ta nảy ra cái suy nghĩ tất cả đều phải khai hết tội trạng của mình thì cô ta mới biết nên và không nên tin tưởng ai. Cô ta bảo nếu chúng tôi mà không tự thú, cô ta sẽ nói huych toẹt bí mật của chúng tôi cho cả đoàn cùng biết.
Tôi chẳng hiểu cô ta mò ra kiểu gì. Người duy nhất có thể truy cập các tệp tin đó là viên bác sĩ và, ờm, tôi, mặc dù đáng lẽ tôi không được phép nắm giữ chúng. Nhưng nếu bị lộ tẩy lai lịch thì sẽ không chỉ mình tôi chết dở với phi hành đoàn. Hiro có quá khứ bi thảm đến phát tội. Wolfgang thì tôi chẳng dám nhờn mặt đâu, nhưng nếu anh ta và Katrina mà tổ chức đánh nhau trong lồng thì tôi sẵn sàng xì tiền đặt ghế hàng đầu tiên.
Hai mươi tư tháng Bảy, 2493. Tôi thấy ghi ngày đề tháng cứ thừa thãi thế nào ấy. Chẳng phải chúng tôi sẽ lập cách tính thời gian mới lúc đến Artemis đó sao? Đằng nào thì hôm nay cũng là ngày sau hôm qua. Rồi nào, tôi chỉ đang câu giờ thôi. Hôm nay thuyền trưởng bị tấn công. Tôi chỉ biết mình không phải thủ phạm. Joanna phát hiện ra cô ta ngoài cửa vườn. Cô ta đang bị hôn mê. Ngay cả với những công nghệ trên tàu, có khả năng viên bác sĩ sẽ không chữa lành được chấn thương não. Ta có thể sao chép một cơ thể mới, ta có thể chỉnh sửa một nhân cách, nhưng ta không thể chữa chạy nổi một bộ não đang tồn tại. Nghe mà thấy sai sai.
Tôi đề xuất an tử cô ta và cho bản sao mới của cô ta thức tỉnh, nhưng Wolfgang nói nếu để mất thuyền trưởng thì chúng tôi sẽ chẳng biết ai đã tấn công cô ta. Thế là chúng tôi sẽ giữ cô ta thêm một tuần để xem cô ta có tỉnh lại không.
Nói thật chứ, tất cả đều biết kẻ tình nghi lớn nhất là ai. Chưa một ai quên trận lên cơn giữa vũ trụ của Paul trong năm đầu thực hiện nhiệm vụ. Tất nhiên là ngoại trừ Paul. Wolfgang táng cho hắn một đòn mạnh đến mức hắn quên biến mọi chuyện. Chúng tôi theo dõi hắn mấy năm liền. Hắn đã bình phục, nhưng chẳng còn giở trò bạo lực thêm lần nào nữa. Có lẽ ngay cả với các bản sao, đề phòng người khác giở thói hung bạo suốt hai mươi tư năm cũng là quá lâu. Canh chừng mãi thế rất mệt.
Nhưng ai cũng có thể là thủ phạm. Mấy ngày vừa qua, Katrina khiến ai cũng ghét mình. Thẩm vấn dông dài, cáo buộc lăng nhăng, đòi tất cả tiết lộ bí mật của bản thân. Tôi hiển nhiên cũng điên tiết. Cô ta chẳng tin tưởng ai hết, và tôi nghĩ Wolfgang đang tính sẽ bàn với Joanna về việc truất quyền cô ta.
Tất nhiên giờ cô ta bị cách chức rồi. Và chúng tôi không biết ai đã làm vậy.
Bữa tối lặng ngắt. Joanna ở trong khoang y tế với thuyền trưởng. Wolfgang, Hiro, Paul và tôi chỉ ngồi im đấy, ăn đồ thừa. Ôi trời, vì bỏ vào máy tái chế cũng thấy phí nên dạo gần đây tôi ăn nhiều đồ thừa quá. Hiro mặt mày tái mét và dứt khoát không nhìn vào mắt ai cả, nhưng anh ta đã như thế mấy tuần nay rồi, kể từ lúc chúng tôi cho bản sao mới nhất của anh ta thức tỉnh. Paul cứ sưng sỉa, nhưng thế cũng có gì mới đâu? Tội nghiệp, tay đó chưa bao giờ hòa đồng được, cả trước lẫn sau lần lên cơn, và chặng đường phía trước hãy còn dài lắm.
Wolfgang tuyên bố ngày mai anh ta sẽ bắt đầu thẩm vấn. Tôi rời bàn.
Làm vậy có khiến tôi bị nghi ngờ thì cũng mặc. Tôi cần giải mã vụ này. Tối nay tôi sẽ đọc lại các tệp tin. Tôi sẽ tạo thêm một lớp bảo mật nữa để khóa kín các tệp lược sử của mình, theo kiểu của dì Lucia.”
“Từ từ,” Maria nói, và tệp ghi âm ngưng lại. “Các tệp kia có nằm kèm trong mấy tệp lược sử được khóa không?”
“Không, chỉ có mấy mẫu nhật ký thân mến” của cô thôi,” IAN nói. “Còn một mục ghi nữa đấy. Muốn nghe không?”
Maria cắn môi và cố diễn giải nó. “Bật đi.”
“Hai mươi lăm tháng Bảy.” Maria hồng hộc nói, giọng đầy hoảng loạn. Cô nghe chừng đang đau đớn hoặc bị bệnh gì đó. “Bỏ mẹ rồi. IAN đã bị hack, chúng tôi đã mất một núi dữ liệu, bao gồm não đồ của chính mình. Tôi không sửa kịp tốc độ mất dữ liệu của nó. Chúng tôi đang bay lệch lộ trình. Động cơ trọng lực đã tắt, sắp vô trọng lượng rồi. Chúng tôi đang chạy loạn lên sửa chữa mọi thứ, nhưng hình như có kẻ đã bỏ gì đó vào trong bữa sáng của tôi. Tiên sư, bết quá.” Lặng một khoảng, có tiếng chân lê vài bước. Thế rồi tiếng nôn mửa. Giọng cô lại vang lên, vừa căng thẳng vừa kiệt quệ. “Tôi nghi là thuốc độc. Tôi đã hỏi IAN nhưng nó đã biến mất. Tôi không còn nh…”
Đoạn ghi âm nhảy cóc và ngay lập tức bật lại, giọng cô nghe đầy căng thẳng và hoảng sợ. Tiếng gào thét lẫn vào đằng xa. “Mẹ kiếp, Hiro đã tự treo cổ. Tôi chắc chắn đã bị đầu độc. Chúng tôi không phải là người duy nhất cần hồi sinh. Bản ghi cuối cùng, ôi, xin đừng thất lạc. Nhớ chỗ này giấu đồ nhé, bản tao tiếp theo ơi. Tao đã chép lại các bản sao lưu não đồ đầu tiên bọn tao lập lúc lên tàu. Tật cũ ấy mà. Chắc tao sẽ có thể…” cô thoáng ngưng lại để hổn hển lấy hơi, “… ra chỗ nút phục sinh để cho cả đám thức tỉnh trước khi gục. Tất cả sẽ thấy hoang mang lắm, nhưng ít nhất cả lũ sẽ thức tỉnh thêm lần nữa. Nếu mày nghe được những lời này, có lẽ tao đã thành công.”
Bản ghi kết thúc. Maria ngồi đó, lắng nghe tiếng chiếc nồi hơi lục xục kêu cạnh mình, gợi cho cô nhớ đến hơi thở hổn hển của bản thân trong khi độc cần đánh quỵ cơ thể cô.
Cô chớp mắt, tự lôi mình về với hiện tại. “Vậy tao đoán là sau đó tao chạy xuống đây, bấm nút, ọe ra, và ai đó giết nốt tao.”
“Căn cứ trên những gì cô đã nói với tôi thì nghe hợp lý đấy,” IAN nói. “Tuyệt quá đấy chứ nhỉ?”
“Cái gì tuyệt cơ?” cô đờ đẫn hỏi.
“Cô không phải là hung thủ! Và nếu Hiro chết trước khi vụ tàn sát diễn ra thì cả anh ta cũng thế. Xin chúc mừng!”
“Ầu dê,” cô lẩm bẩm. Cô tự hỏi mình có nên bổ sung lại mã khống chế cho con AI không.