← Quay lại trang sách

Chương 22

Wolfgang tỉnh dậy đúng lúc Joanna đang đẩy giường gã rời xa giường hai vị thuyền trưởng và Hiro. “Cô đang làm gì đấy?” gã hỏi, giọng nghe mệt rũ.

“Giãn chỗ cho mọi người. Ngủ tiếp đi.”

Gã khẽ rên rỉ. “Tôi thấy muốn nôn hơn.”

Joanna đã chuẩn bị sẵn một chậu kim loại dưới chân gã. Chị đưa nó cho gã và tiếp tục đẩy. Gã nắm chặt lấy nó nhưng không nôn. Môi trên của gã rịn đầy mồ hôi.

“Anh cần ngủ. Đừng nói năng hay suy nghĩ hay nhúc nhích gì cả. Chấn thương não không phải là thứ có thể xem nhẹ. Đặc biệt là trong tình cảnh hiện thời của chúng ta.” Chị cho gã nằm sát bức tường đằng xa, sau đó đặt một chiếc bàn nhỏ với một tách nước cạnh gã.

Gã đặt chậu xuống cạnh tách nước và ngả người ra sau, nhắm mắt lại. “Tôi nghĩ mình đỡ hơn rồi.” Gã nói dối. Quai hàm gã đau ê ẩm còn đầu thì nhức bưng bưng. “Tôi không suy nghĩ kiểu gì được? Chúng ta đang cố giải mã một vụ án mạng và tìm hiểu xem Hiro bị sao cơ mà.”

“Chúng ta đã biết Hiro bị sao rồi. Anh ta sở hữu nhiều nhân cách cấy ghép, và chúng đang tranh giành quyền làm chủ. Không như Paul nghĩ, điều ấy không chứng minh được rằng anh ta là thủ phạm của vụ tàn sát.”

“Paul với tôi nghĩ giống nhau đấy. Khả năng cao Hiro đã giết chúng ta rồi tự treo cổ.”

“Nhiều thứ có khả năng xảy ra lắm. Nghỉ chút đi.”

“Không, chúng ta cần nói chuyện. Bây giờ hay lát nữa cũng thế thôi,” gã vừa nói vừa ngồi thẳng dậy và vắt chân qua thành giường.

“Giờ chẳng hợp lúc chút nào,” Joanna nói, đồng thời ngồi sụp xuống một chiếc ghế đẩu.

“Chúng ta vẫn cần vứt mấy cái xác đi chứ nhỉ?” Wolfgang hỏi.

Joanna rên rỉ. Chị đã quên béng về cơn ác mộng sinh học họ bỏ lại trong hành lang phụ lúc Hiro tấn công Maria.

“Đi nào,” gã nói.

Đống thi thể vẫn ở nguyên chỗ họ quăng ban nãy, sát trong cửa máy tái chế lớn. Mới chỉ vài tiếng trôi qua thôi ư? Dù nằm trong túi xác, chúng vẫn đã bắt đầu khiến hành lang nồng nặc mùi xú uế.

Theo đúng thông lệ lạnh lùng đã được áp dụng hàng trăm năm nay, chị và Wolfgang khiêng từng thi hài trần truồng vào trong buồng chất, thẳng tay vứt không chút lễ nghi, sau đó quay ra lấy cái xác tiếp theo. Họ không vứt kèm túi xác; chẳng việc gì phải lãng phí chúng cả.

Wolfgang khẽ nhăn mặt vì cái mùi. “Giờ mà được quay trở về quá khứ để tát lật mặt kẻ cho rằng con tàu này không cần nhà xác tử tế…” Gã buông lửng câu dọa trong lúc họ thả xác Hiro, thi thể cuối cùng, vào cạnh những người khác.

Họ rời buồng chất, đóng cửa trong lại, và mở máng rác thông với máy tái chế. Sàn hạ cửa và chỗ xác rơi nhào xuống một máng rác dẫn ra vành đai ngoài cùng.

Joanna quay người và bắt đầu bước về phía khoang y tế.

Wolfgang nán lại, nhìn qua ô cửa sổ trên cửa, săm soi buồng chốt bấy giờ đã trống không và có sàn đầy đủ. Môi gã mấp máy.

“Wolfgang? Anh có sao không?” Joanna hỏi.

“Không sao đâu,” gã nói và bước đến chỗ chị.

“Trông như anh vừa tụng kinh ấy,” chị nói.

Gã đỏ bừng mặt, lộ hẳn trên làn da tái nhợt, và gã nói, “Họ là các bản sao đầu tiên được tôi tỏ lòng tiếc thương sau khi mất. Đối với chúng ta, họ là người dưng. Cảm giác ấy thật kỳ lạ.”

Wolfgang mà biết tiếc thương hả? “Ý anh là sao?” chị hỏi. “Tôi thấy họ như đã qua đời thật. Và quẳng họ vào máy tái chế thì có vẻ bất kính quá.”

Joanna nhíu mày. Gã nói đúng, cảm giác cứ như có người vừa thực sự mất. “Chúng ta là một hệ thống khép kín, Wolfgang à. Ta không thể hao phí tài nguyên vì lý do tình cảm.”

“Vâng, và chắc do căng thẳng nên mới thấy thế ấy mà.” gã nói, đồng thời nhặt mấy cái túi còn sót lại lên. “Chúng ta sẽ phải làm sạch mớ này.”

“Quẳng chúng vào khoang sao chép đi, và ta sẽ bổ sung chúng vào danh sách lau dọn của Maria. Kèm theo một lời xin lỗi.”

“Đó là việc của cô ta,” gã nhắc chị.

“Tôi không tin bản mô tả công việc có đả động gì đến tẩy rửa mối nguy sinh học đâu.”

“Tôi ngờ là Katrina định biến nhiệm vụ dọn dẹp thành hình phạt,” Wolfgang nói và ra đến cạnh chị. “Nhưng rồi cô ta phát ngấy cảnh ngồi chờ người khác làm mình điên tiết.”

“Chẳng phải chúng ta ai cũng từng phạm vào lỗi ấy trong mấy ngày vừa qua đó sao?” Joanna hỏi. “Có lẽ chỉ trừ tôi.”

“Cô kiên quyết không để cô ta giết bản sao tiền nhiệm của mình,” Wolfgang nhắc chị.

“Cũng đúng.” Chị áp thẻ khóa của mình vào cảm biến trên cửa khoang y tế và cánh cửa trượt mở để đón họ. Hiro cùng tân và cựu thuyền trưởng vẫn nằm nguyên vị trí. Joanna kiểm tra thông số sinh học của họ và gật đầu, cảm thấy hài lòng.

Tiếp theo họ tạt vào khoang sao chép để bỏ lại mấy cái túi xác, đồng thời vẫy tay để Maria biết mình có ghé qua. Cô hờ hững vẫy tay đáp.

Họ lê bước sang phòng chiếu phim, một khu giải trí mà kể từ lúc thức tỉnh đến nay, họ còn chưa có cơ hội nghị đến chuyện tận hưởng. Họ đặt mông xuống mấy chiếc ghế mềm và im lặng ngồi đó.

Đang lúc Joanna tự hỏi không biết gã đã thiếp đi chưa thì gã cất lời, mắt vẫn nhắm nghiền. “Cô trải qua bao nhiêu kiếp đời rồi?”

“Tôi đang sống kiến thứ sáu,” Joanna nói. “Tôi sinh năm 2147 và ngành học đầu tiên là y khoa.”

“Cô chưa từng muốn hack lại chân cho bản sao tiếp theo của mình sao?”

Joanna thở dài. Đề tài này lúc nào cũng được khơi ra. “Tôi bị mắc một dạng tetra-amelia hiếm, chứng bệnh khiến trẻ con bị thiếu hoặc biến dạng chi lúc chào đời. Đôi khi nguyên nhân là do chấn thương trong lúc mang thai, nhưng trường hợp của tôi là do di truyền. Trước khi Bộ luật Bổ sung được thông qua, tôi từng sống một kiếp với chân lành, nhưng bản sao tiếp theo của tôi lại về như cũ.” “Tại sao thế?”

“Bộ luật Bổ sung đã được thông qua. Và tôi không thấy cặp chân hợp với mình.” chị nói. “Sao anh hỏi nhiều thế?”

“Tôi nhận ra mình chẳng biết mấy về cô,” gã nói. “Cô già hơn tôi nghĩ. Thậm chí còn già hơn cả tôi. Hồi nghiên cứu y khoa vô tính cô có học cách hack không?”

“Không” chị nói.

“Vậy là suốt sáu sinh mệnh cô đều làm bác sĩ hết à?” Wolfgang nói.

Chị ngả người ra sau. “À, như tôi biết thì phiên bản đời năm là một bác sĩ, nhưng tôi bị hụt mất phần lớn kiếp sống của cô ta rồi. Kiếp này thì tôi chỉ mới sống được vài ngày, nhưng có thể nói là ừ. Lúc làm lúc không.” Joanna nhẹ cả người khi thoát được một mạch hỏi khó trả lời, nhưng lại thấy khó chịu khi bị hỏi thẳng theo một mạch không dễ đáp khác.

“Thế lúc không làm thì sao? Cô làm gì?”

“Tôi làm công chức, làm tình nguyện, mang công nghệ sao chép vô tính đến một số nước nghèo. Ngao du một chút.”

“Cô đã bao giờ lên Luna chưa?” Wolfgang hỏi, mắt mở ra.

Joanna nhíu mày. “Ừm, không, chuyến đi lên tàu Dormire là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đó.”

“Trước khi trở thành một bản sao, cô có lý do gì để không ưa hay thù ghét họ không?”

Joanna hơi nhếch miệng mỉm cười. “Anh không chú ý đến ngày tháng rồi. Tôi sinh năm 2147. Hồi tôi còn trẻ, sao chép vô tính người vẫn còn mới lạ và thú vị. Chưa bạo loạn, chưa khai trừ, chưa có chuyện nào như thế xảy ra hết.”

Gã nhìn chị chằm chằm. “Cô sinh thời kỳ đầu à? Tôi tưởng tất cả những người giai đoạn ấy đều đã lui về sống đời ẩn dật sung túc vì đã phát ngấy với lớp trẻ của Trái Đất rồi chứ.”

“Không phải tất cả đâu. Bọn tôi vẫn có một số người muốn góp tay giúp đỡ.”

“Vậy là cô biết hết các bản sao nổi tiếng thời đó à? Bác sĩ Grindstaff và Kelly, và Sallie Mignon nữa?”

Joanna cười phá lên. “Tôi không phải cạ cứng của các nhà khoa học sao chép vô tính từng đoạt giải Nobel hồi học cấp ba đâu. Tôi từng gặp Tiến sĩ Grindstaff tại một hội thảo. Cô ta là diễn giả, thế nên không có nhiều thời gian trò chuyện. Kelly thì tôi chưa từng có duyên gặp mặt trước khi cô ta chuyển sang hoạt động lén. Mignon thì tôi quen.”

“Cô có quen bất cứ phi hành viên tàu Dormire nào trước khi tham gia nhiệm vụ này không?”

“Cuộc trò chuyện này bắt đầu bớt giống anh muốn biết thêm về tôi mà chuyển sang như thẩm vấn rồi đấy,” chị nói. “Tôi không quen biết gì phi hành đoàn cả.”

Chị chợt nhận ra một điều. “Anh muốn biết tội của tôi là gì” chị nói. “Anh đang tìm cách xâu chuỗi lại quá khứ của tất cả mọi người.”

“Cô có trách được tôi không?”

“Tôi đã chạy chữa cho phân nửa phi hành đoàn rồi mà anh vẫn nghi ngờ rằng có thể chính tôi đã giết hết chúng ta ư?”

Gã lặng thinh. Chị thở dài. “Tội của tôi mang tính chính trị, không phải tội bạo lực. Tôi chưa làm hại ai hết. Giống như tất cả mọi người, công việc này là đường thoát của tôi. Tôi nhờ Sallie Mignon xin cho mình một chân trên đây.”

“Hừm. Sallie Mignon.” Đó không phải là một câu hỏi. Gã chỉ đang trầm ngâm suy nghĩ.

“Đến lượt tôi chưa?” chị hỏi.

“Lượt gì?”

“Hỏi han. Thế mới công bằng.”

Gã thở dài và ngả người ra sau ghế. “Xin mời. Thuyền trưởng bảo tôi là người ruột để ngoài da.”

“Bắt đầu với kiếp đời thứ nhất của anh, các trải nghiệm khi sống đời bản sao của anh và quan điểm chính trị của anh đi. Nói nhanh nào.”

“Thẳng thừng phết,” Wolfgang nói. “Được rồi. Như cô đã biết, tôi sinh ra trên Luna. Trở thành một bản sao lúc về già.

“Nhà anh đã định cư trên Luna mấy gia hệ rồi, đúng không?”

“Sao cô biết?”

“Lúc thức tỉnh, anh cần trọng lực Mặt Trăng. Ngoài ra còn cả chiều cao và nước da của anh nữa. Những câu chuyện của anh bị nhảy cóc một đoạn,” chị nói. “Nếu hồ sơ của anh là chính xác thì anh trở thành bản sao vào năm 2282, ngay giữa lúc diễn ra các cuộc bạo loạn vô tính, trước thời có Bộ luật Bổ sung. Điều gì khiến anh quyết định trở thành một bản sao trong giai đoạn đó thế?”

Wolfgang nhìn ra sau chị, mắt mơ màng. “Tôi không quyết thế. Kẻ khác quyết thay tôi. Tôi bị sao chép trái ý muốn, sau đó thoát được khỏi tay những kẻ bắt cóc mình. Tôi gia nhập quân đội Luna, lái tàu chở quân giữa Trái Đất và Luna.” Gã nhún vai. “Tôi làm vệ sĩ một thời gian, sau đó lại lái tàu tiếp, rảnh thì đi học, trở thành chủ một công ty an ninh tư trên Luna, sau đó được thuê lên làm tại tàu Dormire. Có phải đó là điều cô muốn biết không?”

“Anh đang lược kể. Thiếu sự kiện động trời nào đó, đúng không?” chị xoa cằm hỏi, “Chính thức thì anh đã sống, bao nhiêu nhỉ, năm kiếp đời à?”

“Hơn năm tiếp,” gã nhẹ nhàng nói. “Hầu hết đều gói gọn trong ngày đầu tiên tôi trở thành bản sao.”