Chương 23
Hỡi các con của ta, chúng ta đã tiến rất xa trong cõi nhân gian của Chúa. Chúng ta đã tiếp quản được Trái Đất Người ban cho mình. Chúng ta đã tiếp quản được Luna và biến nó thành nơi cư ngụ. Thông qua khoa học, Người đã tặng chúng ta rất nhiều món quà.
Thật không may, Nghịch thù cũng lợi dụng khoa học để cám dỗ chúng ta. Chính con rắn ấy đã chế ra thuốc gây ngưng thai và giết hại những nhân mạng chưa chào đời của Đức Chúa. Nó lừa dối, và nó thầm thì xúi giục. Và chính con rắn đã cấp cho chúng ta công nghệ sao chép vô tính. Bởi vì còn ai có thể lan truyền lời lẽ của Nghịch thù hơn một đội quân vô hồn?
Nhiều người đã hỏi ý kiến ta. Đài Luna News Network đã hỏi ý kiến ta. Trên Trái Đất, đài CNN đã hỏi ý kiến ta. Vài người trong số các con, mong Chúa phù hộ cho các con, đã hỏi ý kiến ta. Và dù là ai thì ta cũng sẽ lặp lại điều mà ta đã nói với tất cả các con: Khi một con người chết đi, linh hồn người ấy sẽ về với Chúa hoặc Nghịch thù. Nếu người kia sống lại, các con có nghĩ Chúa sẽ trao trả linh hồn không? Tất nhiên là không. Và cũng khó có chuyện con rắn từ bỏ món hoạnh tài của mình. Những kẻ hồi sinh dưới lốt bản sao đều không sở hữu hồn người, không được Chúa đưa đường chỉ lối.
Vô số kẻ bất đồng với ta! Bao cuộc tranh luận bùng nổ! Chúng có là người hợp pháp không? Chúng có thể tự kế thừa tài sản không? Giết một kẻ như thế có bị coi là giết người không? Đây sẽ là một quan điểm không mấy ai ưa, nhưng ta tin loại bỏ khỏi trần thế một kẻ không phải là con của Đức Chúa, một kẻ với linh hồn không thể thăng thiên không phải là giết người.
[Dừng lại chờ tiếng phản đối ngớt]
Món quà lớn nhất là sự hy sinh. Christ hiến dâng sinh mệnh của Người vì chúng ta. Một bản sao sẽ chẳng đời nào hy sinh; hành động ấy hoàn toàn vô nghĩa bởi vì ngày hôm sau, chúng sẽ có thể thức tỉnh và chết tiếp. Chẳng thứ gì còn có ý nghĩa nữa khi các con là một bản sao. Kể cả tình yêu, kể cả cái chết, kể cả cuộc đời.
Đức Chúa căn dặn Ngươi chớ giết chóc, không phải ngươi chớ giết người, thế nên không, ta không khuyên các con đập ra một đạo quân săn lùng bản sao. Nhưng nếu gặp một kẻ tự xưng mình là một bản sao, hãy thương hại hắn. Hãy biết rằng các con đang nhìn vào trong mắt của một kẻ vô hồn. Đừng nghe hắn lập luận về gì hết, bởi 1ập 1uận của hắn không xuất phát từ một nơi có luân lý. Thiên đường của Chúa không chứa chấp hắn. Các bản sao còn tệ hại hơn những kẻ vô luân, những kẻ vô thần, những kẻ vi phạm Mười Điều Răn, bởi lẽ hành động của bè lũ vô hồn khởi nguồn từ một chốn vừa phi thiện, vừa phi ác. Chúng khởi nguồn từ một nơi chúng ta thậm chí còn chưa biết đến, và đó là điều khiến ta thấy hãi sợ nhất.
Đức Cha Gunter Orman ngưng viết và ngả lưng ra sau ghế, thở dài. Lão có một văn phòng giản đơn hết mức theo tiêu chuẩn nhà cửa trên Luna. Không như những vị sư thầy chấp nhận sống kham khổ trên Trái Đất, Gunter buộc phải chấp nhận sự xa hoa của kiếp đời trong khu định cư nếu không muốn chết. Tường trong phòng lão được xây bằng gạch chế từ nhựa và bụi Mặt Trăng, hai nguyên vật liệu rất dồi dào ở đây, nhưng đắt cắt cổ trên Trái Đất. Tường có màu xám nhạt, bởi lão không chịu sơn cho nó trông sáng sủa hơn. Đồ đạc của lão cũng đơn giản, với giường và bàn đóng từ tài nguyên có sẵn trên Luna. Ngoại lệ duy nhất là chiếc ghế gỗ, quà do ông bà trên Trái Đất của lão tặng. Nhà thờ của lão sang trọng hơn mức lão muốn. Vatican đã chi ra cả một gia tài để mang hào quang của Chúa lên Luna, thậm chí còn chuyển cả kính màu lên Mặt Trăng. Nó không thể bắt nắng theo kiểu kính trên Trái Đất, nhưng thế là quý hóa rồi.
Gunter kiểm tra lại lời lẽ bài thuyết giáo của mình. Ai cũng biết lão có lập trường thế nào đối với sao chép vô tính, nhưng lão chưa từng đem nó đi rao giảng. Lão biết các giáo chủ ở quê nhà sẽ thấy bất bình. Đức Giáo hoàng Beatrice I mang tư tưởng bài xích bản sao rất nặng, nhưng ngay cả bà cũng chưa dám ám chỉ rằng giết họ không phải là tội lỗi.
Sống xa hội đồng lãnh đạo Giáo Hội thật khó khăn. Lão mới chỉ ghé thăm Trái Đất ba lần trong đời, lần nào cũng đầy cực nhọc và choáng váng bởi vì cơ thể Luna bản xứ của lão bị trọng lực hành hạ. Lão đã được chiêm ngưỡng Vatican lộng lẫy và gặp mặt các giáo chủ lãnh đạo. Họ chọn lọc những linh mục mang thông điệp của mình lên Luna một cách rất cẩn thận, bởi lẽ họ ở xa vòng kiểm soát của Giáo Hội. Nhưng Gunter thì khác; lão sinh ra trên Luna, hiểu người dân trên đó, và là người đầu tiên theo học chủng viện ảo do các nhà truyền giáo tạo dựng. Càng về già, lão càng trở nên cực đoan hơn, và chẳng bao lâu nữa sẽ bị một giáo chủ ghé thăm. Lão dự đoán chuyến thăm viếng ấy sẽ chốt lại với một lời khích lệ nhẹ nhàng rằng lão nên nghỉ hưu.
Nhưng trước khi ngày ấy đến, lão sẽ để lại dấu ấn riêng của mình.
Lão chưa sẵn sàng về hưu. Lão có thể thuyết giảng về đề tài này cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay nếu cần. Lão đã nói rất bộc trực quan điểm của mình về bản sao; nó vượt ra ngoài phạm trù thiện ác, vào thẳng một vùng nhập nhằng, và điều ấy làm lão phát sợ.
Cửa văn phòng lão mở ra phía đằng sau. “Đức Mẹ Rosalind, có phải cô đấy không?” lão hỏi, mặt vẫn chúi vào máy tính. “Cho tôi nhờ cô kiểm tra chính tả chút nhé?”
Lão nghe thấy một tiếng cười khanh khách, thế rồi sau đầu đau tóe đom đóm mắt. Tiếp theo, hư vô bao trùm.
* * *
Chính là Đức Mẹ Rosalind. Suốt bao năm sau, lão vẫn thấy sốc: Kẻ đã cười khanh khách đằng sau lão, sau đó quật lão chính là Đức Mẹ Rosalind. Phụ tá của lão, một nữ linh mục đến từ Trái Đất, từng làm học trò của lão, và đang dần trở thành người lão tin tưởng nhất. Ả là một bản sao đã được cài cắm.
Lão tỉnh dậy trong một phòng thí nghiệm không cửa sổ, bị trói chặt vào giường. Lão giãy giụa một cách vô ích, và suýt nữa thì phát ói vì cơn đau sau đầu. Mái tóc mượt của lão ướt nhẹp. “Đây là…?” lão rặn ra được một câu lẩm bẩm.
“Ông đang ở trong một xưởng sao chép vô tính,” Đức Mẹ Rosalind nói. Ả giờ đã trút bỏ bộ áo tu sĩ, và che đi tấm thân Trái Đất lực lượng của ả là chiếc quần trắng cùng một chiếc áo cánh đỏ, chuẩn mốt mới nhất trên Luna. Với bộ thường phục, làn da nâu của ả không tương phản mạnh như khi mặc tấm áo tu sĩ sáng màu, và ả trông trẻ hơn hẳn. Gunter đoán ở khoảng ba lăm tuổi. Tất nhiên là nếu đây là kiếp đời đầu tiên của ả.
“Ngươi có còn hồn người nữa không?” lão thì thầm, và ả không đáp.
Bấy giờ ả đang nói chuyện với một tên gốc Địa Cầu Ấn cao ngồng, xương gian dài do đã trải qua vài gia hệ trên Luna. Hắn đứng cao vượt đầu ả, và chúng thì thầm với nhau. Orman tin mình nghe thấy hắn mắng ả vì đã làm lão bị thương. “Cú chấn động đấy có thể đã khiến lão bị tổn thương não,” hắn nói với giọng Bắc Luna du dương, nơi phần lớn những người gốc Đông Nam Á định cư.
“Lão cao hơn tôi,” ả nói. “Tôi không muốn phải đánh nhau với lão.”
“Đừng lý do lý trấu. Cô trẻ và khỏe hơn. Tôi sẽ phải khám xem lão có đủ khỏe để lập não đồ không đây này.”
“Cẩn thận. Lão sẽ đánh lại đấy,” ả nói. “Và lão đã tỉnh rồi.”
Tên kia cúi xuống chỗ Gunter và mỉm cười. “Xin chào Đức Cha Orman. Cha thấy thế nào?”
Gunter nhắm tịt mắt và bắt đầu lẩm bẩm tụng Kinh Kính mừng Maria.
Mắt lão lại mở bừng ra lúc cảm thấy có tay ai sờ vào đầu mình. Mới đầu lão vùng vẫy vì ghê tởm, sau đó là vì sợ hãi khi đôi tay kia đặt một đai nẹp đồng lên đầu lão. Gunter càng kháng cự thì căn phòng như càng tròng trành và quay mòng mòng, và lão có cảm tưởng đầu mình đang bị thiêu đốt. Lão nghiêng đầu sang bên và nôn lên đầy người tên kia.
Vừa run rẩy, vừa toát mồ hôi lạnh, Gunter không còn tiếp tục chống đối cái kẻ đang siết chặt đại nẹp quanh đầu mình được nữa. Nó mau chóng ấm ngang da lão. “Sẽ không đau đâu, chỉ lấy thông số sinh học của cha thôi mà,” tên kia nói, không có vẻ gì là đã để ý thấy bài nôn trên người.
Gunter gắng gượng nói nhưng chẳng thất được câu nào. Đầu lão quay cuồng, và khi chiếc đai nẹp đã nóng hơn mức thân nhiệt, lão bắt đầu nhớ lại rất rõ cuộc đời của mình, nhớ thời lớn lên trên Luna, nhớ buổi thánh lễ đầu tiên, nhớ cảm giác đau đớn và trầm trồ khi lần đầu thăm Trái Đất, nhớ ngày lão được bổ nhiệm vào nhà thờ Công Giáo duy nhất trên Luna.
Láo hết tỉnh rồi lại mê. Lão khá chắc rằng chúng đã đánh thuốc mình, bởi lẽ lão không còn thấy đau nữa.
Mọi tội lỗi cũng ồ ạt kéo về. Những trò trộm cắp vặt hồi nhỏ, những câu từ cay nghiệt làm tổn thương những người lão thương yêu, và những lần các bài thuyết giáo của lão thúc đẩy người khác thực hiện điều không thánh thiện, mặc dù lão có ý tốt. Lão xấu hổ chín người khi nhớ lại cái lần mình say rượu tại chủng viện và đã làm chuyện sắc dục với một bà bạn sắp thành linh mục. Người đề xuất là bà ta “Chỉ để hai ta biết chắc mình sắp từ bỏ điều gì thôi.” nhưng cũng phải thừa nhận là lão chẳng phản đối mấy.
“Thông số sinh học.” Lão giật mình nhận ra đó là một lời dối trá. Thiết bị này không ghi thông số sinh học của lão, chúng đang ghi lại não đồ của lão, mưu tính sao chép toàn bộ con người lão, nhưng sẽ giải phóng linh hồn lão. Lão lại cố gắng giãy giụa, thấy phần tóc sau đầu sao cứ dày dày và rối xù lên. Cơn chóng mặt xâm chiếm lấy lão, làm lão nôn khan. Nó càng khiến các ký ức trở nên sống động, và những ký ức đáng hổ thẹn như lấn át hẳn những kỷ niệm đẹp.
Suy tư cuối cùng hiện lên trong tâm trí lão trước khi bất tỉnh là lời cảm tạ trời đất, bởi có thể bóng tối đang dần bủa vây chính là đường dẫn vào cõi âm.
* * *
Một thời gian sau, lão mở bừng mắt vì mọi đau nhức trên người đều đã biến mất.
Ai cũng coi những cơn đau kinh niên của tuổi già là lẽ thường tình. Lúc lên lão, lưng dưới hoặc trên sẽ nhức nhối khi thức giấc, khớp chân sẽ lớn tiếng chào hỏi khi đứng dậy lần đầu trong buổi sớm, và còn bao bệnh tật khác hành hạ nữa. Gunter nghe bảo trên Trái Đất còn tệ hơn vì nó có trọng lực mạnh, nhưng như hiện tại là lão đã thấy tệ lắm rồi.
Chỉ có điều bây giờ khi tỉnh dậy, lão thấy rất sảng khoái. Khỏe khoắn. Hai tay lão đưa thẳng ra sau đầu, những tưởng sẽ thấy một miếng băng, nhưng chỉ sờ thấy mái tóc dày. Lão mò mẫm mặt mình, chẳng thấy nếp nhăn nào hết, và mu bàn tay lão vừa trắng nhợt, vừa không có đốm đồi mồi.
Lão thoáng tự hỏi cái tiếng trong phòng là gì, cho đến khi nhận ra âm thanh rên rỉ chói tai như một con thú mắc bẫy ấy do mình phát ra.
Lão quờ quạng và ngã khỏi giường, và xuống mặt sàn lát gạch. Một ngày trước thì cú rơi hẳn đã khiến lão gãy hông. Người ngợm lão trần truồng, và lão nhận thấy toàn bộ thân thể mình đều trẻ trung và tráng kiện.
Chúng đã làm thật, không thể tin nổi là chúng đã làm thật, chúng sẽ phải chết thiêu, chết thiêu để chuộc tội, ôi hỡi Đức Chúa, con đã làm gì mà Người phật ý đến vậy?
Rosalind mở cửa, ngắt ngang cơn hoảng loạn của lão. Lão lùi xa ả, áp sát vào giường, che lấy hạ bộ và lảng tránh ánh mắt của ả.
Ả nhìn lão với vẻ chanh chua. “Cho tôi xin. Hồi trước tôi thấy hết rồi, nhiều lần là đằng khác,” ả nói.
Lão thoạt nổi cơn phẫn nộ khi biết ả đã từng gần gũi đàn ông dù là một nữ linh mục. Nhưng rồi lão nhớ ra là một kẻ mạo danh. Biết đâu được đấy, có thể ả còn tận hưởng vui thú nhục dục trong lúc đóng giả một tín hữu trinh trắng của Giáo Hội.
Để giữ thể diện, lão giữ nguyên bàn tay phải, nhưng tay trái thì thò lên và kéo tấm ga mỏng trên giường xuống để che thân dưới.
Rosalind giật tung tấm ga ra khỏi giường và thả nó lên người lão, phớt lờ vẻ xấu hổ của lão. “Tùy. Rồi ông sẽ quen thôi. Ông sẽ cần thời gian thích nghi với lần thức tỉnh đầu tiên của mình. Ông thấy sao?”
“Ngươi sẽ phải đền mạng,” lão thì thầm. “Đồ sát nhân, quân diệt hồn, kẻ quái thai.”
“Liệu mà phun mấy từ như thế cho cẩn thận vào, Gunter. Mọi lời lẽ ông quẳng vào mặt các bản sao cũng đều là quẳng vào mặt mình đấy,” ả nói. “Ông không nhận ra ư?
Tôi chẳng hề diệt trừ linh hồn của ông, ông vẫn hệt như hồi trước, chỉ có điều sở hữu một cơ thể trẻ trung hơn.”
“Sao ngươi lại có thể làm như vậy với ta? Ta đã nâng đỡ ngươi! Ta mời người vào nhà thờ của ta!” lão hỏi.
“Trong khi ông gọi đồng loại tôi là lũ quái thai,” ả lạnh lùng nói. Ả kéo một chiếc ghế cạnh bàn ra và ngồi xuống. “Cứ mỗi lần tôi nảy sinh tình cảm bạn bè với ông, ông lại dập tắt chúng bằng cách nói tôi là một kẻ vô hồn dị hợm.”
Adrenaline bùng nổ như pháo hoa trong lồng ngực lão. Ôi lạy Chúa linh thiêng, lão đã quên mất cái cảm giác tràn trề sinh lực thế này. “Vậy ngươi nghĩ bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra? Ngươi muốn ta đứng dậy nói, Xin chào, ta là một linh mục bản sao và các bản sao không phải là lũ vô hồn, và chính Chúa đã chấp thuận! hả?”
“Bước đầu thế cũng được,” ả nói. “Nghĩ mà xem, trở thành lãnh đạo nhà thờ đầu tiên rộng tay chào đón các bản sao, ông sẽ có giáo dân trung thành suốt bao thế kỷ, cống nạp tiền lễ và ủng hộ ông. Phần lớn bản sao đều am hiểu chuyện tiền nong và xây dựng lên cả một gia tài để chu cấp cho bản thân trong suốt những kiếp đời của mình. Đó là thứ nhà thờ muốn, đúng không? Tiền lễ ấy?”
“Ngươi tưởng tiền là quan trọng ư? Ngươi giết ta vì tiền ư?”
“Ôi dào, đừng làm bộ làm tịch nữa, Gunter. Ông đã đến Vatican rồi đấy, đương nhiên tiền là tất cả rồi. Tiền của bản sao có khác gì tiền ai đâu. Họ đã nhận ra điều ấy lúc cuối cùng cũng chấp nhận phụ nữ và người đồng tính và…” ả há hốc miệng, đóng giả một vị linh mục phẫn uất “… một người phụ nữ đồng tính như tôi. Giờ họ có thể nhận ra thêm lần nữa. Nhưng chúng tôi cần trường hợp của ông để làm bằng chứng bổ trợ.”
“Ta sẽ không đồng thuận,” lão nói. “Ta sẽ lật mặt các ngươi.”
Ả thở dài. “Gunter, sao chép ông không phải là kế hoạch duy nhất tổ chức của tôi đã vạch ra cho ông. Ông có thể giúp chúng tôi ngay bây giờ, hoặc sau này sẽ giúp, nhưng kiểu gì ông cũng sẽ giúp chúng tôi thôi.”
“Ta thà chết còn hơn!”
Ả rướn tới trước, mọi vẻ nồng ấm trôi tuột khỏi mặt. “Thế thì chúng tôi sẽ sao chép ông lần nữa. Ta quần nhau cả ngày cũng được mà.”
“Mời,” lão nói, đồng thời đứng thẳng dậy và buông tấm ga ra. “Ta sẽ không khuất phục đâu.”
Ả đứng lên. “Ông quả là mù tịt về công nghệ bản sao đấy nhỉ?” ả hỏi.
“Ý ngươi là sao?”
“Kệ đi. Một giờ nữa sẽ có bữa tối.” Ả thò vào trong túi. “Trong khi ấy, tôi mang ít sách cho ông đọc này.” Ả chìa ra cuốn Từ trong buồng chứa, hồi ký đầu tiên của Sallie Mignon, doanh nhân bản sao thành đạt. “Hãy nhìn nhận sự tình từ một góc độ khác. Tôi hy vọng ông sẽ đổi ý. Bằng không thì sẽ chẳng tốt lành gì đâu.”