Chương 24
Wolfgang những tưởng câu chuyện của gã sẽ gây ra phản ứng dữ dội hơn, nhưng Joanna chỉ ngồi im re, nước da sẫm màu của chị xám ngoét đi. “Thế nào?” gã hỏi.
“Tất nhiên tôi nhớ vụ ấy. Nhưng Chúa ơi, sao chép tám lần trong có ba ngày thôi ư? Thật khó tin chúng đã làm vậy với anh. Chắc cuối cùng chúng cũng đánh quỵ anh nhỉ?”
“Không” gã nói. “Chúng không làm nổi. Sau khi sao chép tôi lần đầu, chúng tra tấn tôi, sau đó tiến hành lập não đồ, và rồi mổ xẻ tôi, lưu thông tin não đồ trong lúc tôi đang mất máu dở. Làm vậy để khi thức tỉnh, tôi vẫn lưu giữ đầy đủ ký ức về trải nghiệm của mình. Chúng làm thế sáu lần.”
Chị nhăn mặt. “Nếu anh không quỵ thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” chị hỏi.
“Khi thức tỉnh trong thân xác thứ tám, tôi nhớ hết mọi thứ, ngoại trừ ham muốn kháng cự. Chúng đã loại bỏ nó. Chúng lập tức hoan nghênh tôi, cho tôi ăn cao lương mỹ vị, và chúng bắt đầu thực hiện chiến dịch tuyên truyền của mình. Lúc ấy, các cuộc bạo loạn vô tính trên Trái Đất cuối cùng cũng đã lan lên Mặt Trăng.
“Ồ. Đó là lúc chúng mang hacker đến,” Joanna đều giọng nói.
Gã gật đầu. “Tôi đoán chúng đã tạo sẵn mấy thân xác cho tôi, và tôi đã ép chúng dùng đến thân xác cuối. Chúng có thể hoặc bắt đầu quy trình tạo thêm thân xác mới, hoặc đi đường tắt.”
“Tắt, tốn kém, và cực kỳ nguy hiểm,” Joanna nói.
Lời lẽ trở nên chua loét trong miệng gã, và gã nuốt khan. “Tôi giữ hết mọi ký ức về sự kháng cự của mình, và tôi biết mình đã đổi ý, nhưng tôi muốn không khơi lại luận điệu bài xích sao chép vô tính của mình mặc dù vẫn nhớ chúng. Tôi không còn tin vào chúng nữa.
Chúng đã tước đoạt đức tin của tôi. Tôi không ngờ điều ấy lại khả thi.”
Gã đứng dậy và bước ra chỗ gian bếp nhỏ của chị. Gã rót lấy một tách nước từ vòi. Gã đổ hết đi và lại rót đầy nó. “Chúng đã nói đúng một điều: tôi không còn tin mình trở thành kẻ vô hồn lúc được sao chép nữa. Giờ tôi biết rõ mình đã trở thành kẻ vô hồn khi bị hack.”
Gã uống chỗ nước trong chiếc tách nhựa, thế rồi quẳng nó vào bức tường sau giường chị. Nó nảy bật lại và bay về phía Joanna, làm chị phải giật mình chúi đầu né.
“Anh đã làm xoay chuyển cục diện luật sao chép vô tính,” chị nói. “Tôi nhớ mình từng đọc tin về anh trên báo đài, và cả báo cáo chi tiết hơn do một số đặc vụ trên Luna của chúng tôi gửi. Đêm hôm ấy, Bộ luật Bổ sung được thông qua.”
Gã nói tiếp. “Tôi nhẹ cả người khi chúng được thông qua, cho dù lũ chủ nhân mới của tôi thì không. Tôi đã bị lập trình để thây kệ chuyện từng xảy ra với mình, nhưng tôi vẫn thấy bất mãn sau khi chứng kiến những việc chúng làm. Tôi rời tổ chức, lấy tên mới, kiếm bảo kê, và bắt đầu theo học chương trình nghiên cứu bản sao tại Đại học Luna. Nhà thờ không còn là chốn cho một kẻ vô hồn. Tôi nhuộm tóc và bắt đầu đeo kính áp tròng, nhưng về sau thì bỏ vì tin chắc rằng đã lâu từng ấy thì sẽ chẳng ai còn nhận ra mình nữa.”
Trông Joanna như thể muốn ôm chầm lấy gã, và gã cực kỳ mong chị sẽ không làm vậy. Rất may là chị ngồi im trên ghế. “Xin chia buồn với những gian truân của anh,” cuối cùng chị nói.
“Cảm ơn cô.” Chẳng hiểu sao gã thấy thư thái hơn chút đỉnh. “Cô chẳng có lỗi gì đâu. Giờ tôi hết ôm hận rồi.”
“Tôi đã góp phần khiến chuyện ấy xảy ra. Nếu chúng tôi không rề rà bàn cãi suốt ngần ấy tháng, có khi chúng đã chẳng làm thế với anh. Tôi vẫn nhớ những mẩu tin về anh. Thật đau lòng là có người phải gánh chịu bao khổ đau như vậy chỉ để một điều luật được phê chuẩn.”
“Tôi không phải là người duy nhất.”
Chị hơi mỉm cười. “Nhưng anh là người duy nhất ở đây, ngay lúc này. Thế nên tôi sẽ xin lỗi anh. Những người thực sự đưa ra các quyết định chính trị gần như không bao giờ phải lãnh hậu quả tàn nhẫn từ chính giới cả.”
“Nói thế là còn nhẹ đấy,” gã nhíu mày nói. Gã lấy lại chiếc tách của mình và rót thêm nước.
“Tôi cần biết nốt phần còn lại,” chị nói. “Tôi đã nghe người ta đồn đại. Anh từng thay trời hành đạo, đúng không?”
Gã ngượng chín người. Gã ghét cái từ đó. Nghe như thể gã mặc đồ hóa trang trẻ con và đóng giả anh hùng. Hồi ấy gã tự xưng là thợ săn. Đến tận bây giờ nghe vẫn thấy ngớ ngẩn.
“Sao chép vô tính rèn cho ta tính kiên nhẫn, và đây là một trong số những mặt ít ỏi tôi thấy ưng về nó. Tôi đợi vài thập kỷ, học cách tự vệ. Để mắt theo dõi đám từng bắt cóc và sao chép mình. Và vâng, sau đó tôi đi lùng chúng. Tất nhiên chúng có chống trả, và đã giết được tôi bảy lần. Tôi chỉ muốn chúng nếm trải cảm giác ấy. Tôi giết những kẻ bắt cóc mình, tên chủ mưu, và mọi tên hacker mình tìm được.”
Chị nghiêng đầu. “Anh sẽ cảm thấy thế nào khi biết trên tàu có hacker?”
“Giận sôi máu” gã nói.
“Nếu đã biết mình bị hacker bức hại thế nào, tại sao anh không cảm thông với Hiro hơn? Rõ ràng anh ta cũng là một nạn nhân như anh mà.”
“Bởi vì lôgic không phải là thứ chi phối ham muốn trả thù,” gã nói.
Mắt chị mở lớn. Chị đứng dậy, hơi chao đảo trên cặp chân giả. Khi ấy gã mới nhận ra chị mệt mỏi cỡ nào.
“Wolfgang, trong trường hợp này, lôgic phải là yếu tố chi phối tiên quyết, không thì chúng ta sẽ hành đạo một cách vô pháp vô thiên mất.”
“Cô biết quan điểm của tôi về bản sao rồi đấy. Tôi rao giảng rằng họ không có linh hồn, rằng họ còn hạ cấp hơn các xác chết di động. Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình phạm tội gì mỗi khi trừ khử một bản sao cả.” Gã đưa cả hai tay xoa mặt. “Với lại, như tôi đã nói, lúc bấy giờ đức tin của tôi đã mất hẳn.”
“‘Họ’ư?” chị nghiêng đầu hỏi. “Trên con tàu này làm gì có ai bị sao chép nhiều bằng anh.”
Gã đưa tay xoa khắp mặt. “Nghĩ về quãng thời gian kia mới khó khăn làm sao. Vụ hack đã biến cuộc đời trong quá khứ của tôi thành một giấc mơ hay ký ức của một người xa lạ. Thỉnh thoảng trong tôi dấy lên những xúc cảm mãnh liệt về bản chất của mình. Tôi cố gắng khơi gợi chúng mỗi lần đi săn. Tôi vẫn nhớ một điều là chúng ta không được đóng vai Chúa,” gã nói. “Tôi không biết sao chép vô tính có giết chết linh hồn hay không, nhưng tôi biết hành động sao chép vô tính là trái với ý nguyện của Người.”
Giờ đến lượt Joanna quẳng tách vào tường, làm gã giật nảy mình. “Tôi phát ngấy cái giọng điệu đấy rồi. Suốt bao thế kỷ nay cứ phải nghe đi nghe lại. Đóng vai Chúa. Wolfgang, chúng ta đã đóng vai Chúa từ hồi thiên hạ còn tin mình có thể định đoạt giới tính cho con nếu làm tình chuẩn tư thế. Chúng ta đóng vai Chúa lúc phát minh ra ngừa thai, chọc ối, mổ lấy thai, lúc phát triển y học và phẫu thuật hiện đại. Bay là đóng vai Chúa. Chống ung thư là đóng vai Chúa. Kính áp tròng và kính gọng là đóng vai Chúa. Bất cứ hành động nào khiến cuộc sống của ta đổi khác so với thuở khai sinh là đóng vai Chúa. Thụ tinh trong ống nghiệm. Liệu pháp thay thế nội tiết tố. Phẫu thuật sửa đổi giới tính. Kháng sinh. Tại sao anh chấp nhận hết tất cả những thứ ấy, nhưng lại thấy sao chép vô tính có vấn đề?”
Chị nói tiếp trước khi gã kịp đáp. “Và anh phải biết, anh phải biết, rằng mình chẳng đổi khác gì cả. Bị chấn thương tâm lý thì ừ. Bị đối xử tệ bạc thì tất nhiên. Bị lạm dụng. Chắc đi trị liệu vài thập kỷ sẽ có ích cho anh đấy. Nhưng anh vẫn là anh. Linh hồn của anh chẳng mất đi đâu cả.”
“Sao cô biết?” gã hỏi, giọng căng lên. “Tôi thấy rất lạ là những người không tin vào đấng linh thiêng nào lại cứ đinh ninh rằng mình biết chân lý, rằng quan điểm của họ sẽ làm thay đổi đức tin cố hữu hàng ngàn năm qua. Sao cô biết linh hồn tôi có gì?”
“Tôi biết bởi tôi cũng đã trải qua điều ấy! Tôi cũng đã được sao chép nhiều lần, đôi khi là giữa lúc gặp nghịch cảnh, và tôi biết mình vẫn như cũ!”
Giọng gã trầm xuống, mắt gã nheo lại. “Cô đã bị hack bao giờ chưa?”
Joanna ngưng bặt. Chị mở miệng, sau đó ngậm lại.
“Thế tức là chưa,” gã nhẹ nhàng nói.
“Như tôi biết thì chưa.”
“Thế thì cô không biết nó ra sao hết. Cô không biết cảm giác bị biến chất là thế nào.”
“Nó chỉ là số má đơn thuần. Nếu khái niệm linh hồn mạnh mẽ đến vậy thì sao ta lại có thể quy nó thành những con số và sau đó để toán học thay đổi bản chất của mình?”
“Ta nói chuyện thế là đủ rồi đấy,” gã nói, thế rồi nhặt lại hai chiếc tách bị quăng lên khỏi sàn. Gã đặt trả chúng vào bếp.
“Anh là người đến đây! Anh muốn tiết lộ bí mật! Tại sao anh lại để cảm xúc chi phối mình thế?” chị hỏi, khoanh tay ngước nhìn gã.
“Đây không còn là thảo luận nữa, thế này là đàn áp tôn giáo,” gã nói.
“Các bản sao đã bị khai trừ sẵn rồi! Chính anh đã đấu tranh để được như thế. Anh ba phải phát tởm! Anh là một linh mục, nhưng lại đã bị đuổi khỏi Giáo Hội, thế mà vẫn giữ đức tin, có điều anh không có linh hồn. Anh theo một tôn giáo với lời răn Ngươi chớ giết chóc nhưng lại săn lùng hacker. Làm sao anh hợp nhất được tất cả vậy hả? Liệu một kẻ vô hồn có trăn trở với việc mình không sở hữu nó không?”
Gã hít một hơi thật sâu, cảm thấy cơn giận bừng lên trong ngực. “Một kẻ vô hồn sẽ ngày ngày xót thương sự mất mát của hồn mình, hết kiếp này sang kiếp khác. Một kẻ ôm hận trong lòng và chẳng còn gì để mất có thể đi săn lùng kẻ khác; hắn có còn sợ địa ngục nữa đâu. Tôi vô phương cứu rỗi rồi, Joanna. Cô không thể xưng tội rằng mình đã mất linh hồn. Cô không thể sám hối khi trong người chẳng còn gì để chữa lành nữa.”
Đúng lúc ấy, chị thực hiện một điều đầy bất ngờ. Chị choàng tay ôm lấy gã. Gã cứng người, không biết phải làm gì, nhưng chị vẫn ghì chặt gã. Chị thấp hơn gã, đầu chỉ cao ngang ngực gã. Quầng tóc mềm mại của chị chỉ vừa đủ cù vào cằm gã.
“Anh chịu đau thương đã lâu quá rồi,” chị nói.
Gã ngồi bên mép giường chị, lúng túng đỡ chị xuống cạnh mình. Gã cảm thấy như có thứ gì trong lòng mình vừa tan vỡ, một thứ vốn bao lâu bị ghìm chặt.
“Giờ anh tạm đừng nên ở một mình,” chị nói. “Anh lưu lại đây chút nhé?”
Gã đờ đẫn gật đầu, và chị nhẹ đỡ gã đặt đầu lên gối. Gã thiếp đi ngay lập tức.
* * *
Gã tỉnh dậy khi đèn trong phòng chị bắt đầu sáng dần lên, mô phỏng mặt trời mọc. Chị ngủ trong ghế bành, nhường giường cho gã. Chị đã tháo cặp chân giả và trông thật nhỏ bé. Mặt chị đầy thanh thản và lặng im, và chợt một cảm giác trìu mến đối với chị dâng lên trong lòng gã. Gã chờ đợi cơn xấu hổ vì đã mất tự chủ, cơn tức giận vì khoảnh khắc mềm yếu của mình đã bị chị chứng kiến, nhưng chúng mãi chẳng xuất hiện.
Hẳn chị đã nghe thấy gã cựa mình, bởi vì chị mở mắt ra và mỉm cười với gã. “Anh thấy thế nào?”
“Đỡ rồi,” gã nói. “Thật ra là đỡ hơn hẳn…”
Mắt chị mở lớn và chị ngồi thẳng dậy trên ghế. “IAN, mày có canh khoang y tế cả đêm không?”
“Tất nhiên. Maria đã đến thăm bệnh nhân, sau đó rời đi. Tất cả những người khác đều nằm ngủ,” con AI nói.
Joanna nhẹ nhõm thả lỏng người. “Cảm ơn mày đã trông chừng họ. Lát tao sẽ qua đó ngay.”
Im lặng bao trùm, và gã cứ tưởng IAN đã bỏ đi. Nhưng rồi con AI nói, “Thật ra thì tôi nghĩ cô sẽ cần ghé khoang y tế đấy. Khẩn trương lên.”
* * *
Katrina ghét mơ về chiến tranh.
Cô ta ghét những giấc mơ đưa mình về lại chiến trường. hồi bị mảnh văng lẹm đứt chân. Cô ta lại có thể cảm nhận được cơn đau trong chân. Rồi còn cả mấy giấc mơ mà cô ta phải đóng vai lính cứu thương chữa chạy cho đồng đội, đưa họ ra khỏi vùng nguy hiểm và băng bó vết thương. Rồi cả lần cô ta phải tiêm adrenaline cho một người lính chết để tim anh ta đập lại.
Katrina mở bừng mắt. Cô ta đang ở trong khoang y tế. Ký ức ngày hôm trước ùa về. Tay cô ta đưa lên sờ mặt. Nãy giờ chỗ đau bên mắt cũ cứ mè nheo đòi người chăm chút. Viên bác sĩ đã cắm một ống truyền dịch vào tay cô ta, nhưng túi dịch đã rỗng tuếch và cô ta nóng nảy rút mũi tiêm ra. Wolfgang đâu rồi? Giường bên phải cô ta trống trơn, ga nhàu nhĩ và hơi bết máu. Nằm trên giường bên trái là Hiro, bấy giờ vẫn đang ngủ. Hôm nay cô ta sẽ phải quy cho anh tội hành hung, đe dọa, nổi loạn, âm mưu chống phá và nhiều tội khác nữa, sau đó tính xem phải xử lý anh thế nào. Wolfgang có thể cáng đáng việc ấy. Đằng sau Hiro là gương mặt cô ta thấy quen nhất.
Bản sao của vị thuyền trưởng vẫn hôn mê li bì, vẫn giữ kín những bí mật của mình. Katrina này biết. Cô ta biết ai tấn công mình, và chắc đó cũng chính là kẻ đã giết những người còn lại. Có khi đích thân cô ta đã ra lệnh cho người khác hành hung mình. Katrina sẽ chẳng ngạc nhiên đâu. Cả hai người bọn họ đều sẵn sàng làm vậy.
Katrina không còn coi người kia là bản thân mình nữa. Người phụ nữ ấy có một tuyến thời gian khác, những trải nghiệm khác, và cô ta sẽ chẳng đời nào nhượng lại chúng. Thật ích kỷ.
Những giấc mơ lại lướt qua tâm trí, khiến cô ta rùng mình. Sallie Mignon, bà chủ cũ của Katrina, từng đề nghị thuê hacker để lọc bỏ những trải nghiệm chiến tranh kinh khủng nhất của cô ta, nhưng cô ta đã từ chối. Katrina không muốn bị chọc ngoáy linh tinh, và cô ta muốn giữ các ký ức ấy. Biết đâu có lúc lại cần đến.
Katrina nhìn ngó xung quanh phòng, tự hỏi liệu mình có đứng dậy nổi không. Đầu óc cô ta xây xẩm và cứ động đậy là mặt lại đau. Joanna chẳng để lại cho Katrina thứ gì dùng làm bô được hết. Như vậy chẳng ổn chút nào vì Joanna cũng đã bơm dịch đầy người cô ta và bọng đái của cô ta đang cực kỳ óc ách.
Katrina vốn luôn tháo vát. Sẽ không có chuyện cô ta bỏ cuộc lúc này. Cô ta lết ra khỏi giường và bước xuống sàn, thầm cảm tạ mức trọng lực yếu đã giúp mình làm vậy mà không bị quá đau. Cô ta cà nhắc bước đến chỗ tủ của viên bác sĩ, lôi theo cột dịch truyền làm gậy chống. Lẽ dĩ nhiên, tủ bị khóa. Nó dùng khóa cơ kiểu cổ, loại mà Katrina đã học được cách cạy mở thời còn trong quân ngũ.
Sau một hồi lục lọi văn phòng sạch bóng và rất gọn gàng của Joanna, cô ta tìm thấy những món văn phòng phẩm mình cần để cạy khóa.
Katrina lục chỗ thuốc, trong đó nhiều loại cô ta chưa bao giờ nghe tên bao giờ, và rồi cô ta tìm thấy nó: umatrine, chất adrenaline tổng hợp mới được phát minh gần đây. Cô ta bơm đầy nó vào một ống tiêm và lại lê bước trên sàn, cuối cùng dừng chân bên giường bản sao kia. Mặt cô ta nhức nhối, nhưng chuyện ấy không quan trọng. Cô ta đã đến nơi.
“Buộc phải thế thôi. Tao cần thứ trong đầu mày, và chỉ cách này mới lôi được nó ra,” Katrina thì thầm. Cô ta vạch bộ áo bệnh nhân ra và làm lộ xương ức. “Vào thẳng tim, nếu nhớ không nhầm.”
“Bác sĩ có biết cô đang làm trò này không?” Hiro hỏi, khiến cô ta giật bắn người. Mắt anh đang mở toang, hai đốm đen long lanh trên một gương mặt tái nhợt, và anh nằm trên giường, bị trói nghiến và không cựa quậy gì cả. “Hay IAN?”
Katrina ngước lên nhìn theo phản xạ, như thể cô ta nhìn thấy được con AI lơ lửng trên đầu. “Nó đằng nào cũng đang hỏng. Và không, viên bác sĩ đi rồi. Tôi cần thông tin này.”
Tiếng ổ khóa điện tử vang lên từ cửa. Katrina nhanh chóng thọc mũi tiêm vào giữa khung xương sườn bản sao, vào thẳng tim, ngón cái nhấn chặt trên pít tông.
Chẳng có gì xảy ra hết. Pít tông không ấn xuống. Kim tiêm thông minh. Mẹ kiếp.
“Katrina!” Wolfgang vừa quát vừa chạy xộc tới trước. Gã tóm lấy cô ta và kéo vị thuyền trưởng lùi xa bản sao của mình.
Cô ta gào thét và vẫy vùng, vung vẩy mũi tiêm tứ tung. “Không, chúng ta cần con kia, nó phải cho chúng ta biết!”
Viên bác sĩ chộp lấy cổ tay cô ta và cạy mũi tiêm ra. “Đưa đây cho tôi, cô đâm trúng ai bây giờ.”
Chị vội vã kiểm tra thông số sinh học của bản sao kia.
“Cô ta sao rồi?” Wolfgang hỏi, tay ghì Katrina chặt như gọng kìm. Cô ta đã không nhận ra mình yếu cỡ nào. Cô ta thấy đầu như sắp bục tung tới nơi.
“Cô ấy không sao,” Joanna nói, giọng nghe đầy nhẹ nhõm.
Katrina ngưng vùng vẫy và thúc một cùi chỏ lên đằng sau, vào giữa cằm Wolfgang. Nếu gã mà còn khỏe thì có đòn ấy chẳng nhằm nhò gì, nhưng cơn chấn động não cũng đã khiến gã yếu đi. Gã buông cổ ta ra, miệng oang oang chửi. Katrina nhào tới trước và vồ lấy tay viên bác sĩ. Joanna giật mình đến mức chị không kịp phản kháng. Katrina ép chặt bàn tay Joanna quanh mũi tiêm và lại thọc nó vào người bản sao của mình.
Viên bác sĩ rú lên vì bất ngờ và đau đớn, loạng choạng ngã ụp lên giường vì bị Katrina kéo cho mất thăng bằng. Nhưng mũi tiêm thông minh phản ứng với tay Joanna và truyền sạch chất adrenaline vào trong bản sao kia.