← Quay lại trang sách

Chương 30

Joanna bắt gặp Wolfgang và Maria trong hành lang. Paul bám sát đằng sau họ. Joanna từng nghĩ phi hành đoàn chẳng còn có thể khốn đốn hơn được nữa, thế mà giờ đây, trông ai cũng đều ủ dột.

“Tôi đã kiểm tra bệnh nhân, tất cả đều ổn như mong đợi,” chị nói. “Ba người bị sao thế?”

Maria khẩn trương thì thầm tóm tắt vấn đề của họ trong lúc Wolfgang lớn tiếng ra lệnh cho Paul đi kiểm tra gì đó. Joanna lùi lại và tròn mắt nhìn cô. “Cô chắc thật không?”

“Có,” Paul hằn học nói. “Nhưng tôi tin cô ta bịa trắng trợn.”

Maria ngạc nhiên nhìn anh ta. “Sao tự nhiên anh cay nghiệt thế?”

“Chúng ta không thể cãi nhau ở đây. Nhưng cô ta sai rồi. Đó là điều bất khả thi.”

Một hồi còi báo động vang khắp tàu, và đèn đỏ gắn dọc hành lang bắt đầu nhấp nháy.

“Hình như IAN không để chúng ta nói chuyện riêng rồi,” Maria rên rỉ.

“Paul và Maria, đi theo tôi,” Wolfgang lập tức nói. “Joanna, cô dẫn Hiro đi kiểm tra tình hình khoang lái để đảm bảo động cơ vẫn nguyên lành ngay.”

Họ tách nhóm, và Joanna lao vào khoang y tế.

Katrina bấy giờ đang nằm trên giường, gân cổ bắt IAN báo cáo. Hiro đang ngó lơ vị thuyền trưởng. Joanna chạy đến giường Hiro và tháo đai buộc của anh. “Chúng tôi cần anh kiểm tra khoang lái” chị vừa nói vừa đỡ anh ngồi dậy. “Liệu anh có làm được việc ấy mà không giết tôi không?”

“Vâng, chắc thế,” Hiro nói, đầu óc hãy còn mụ mẫm vì thuốc giảm đau.

Chị tháo ống dịch truyền của anh và đỡ anh đứng lên. “Đang có chuyện gì thế?” Katrina hỏi.

“Chúng tôi không biết. Wolfgang đang kiểm tra máy tính, chúng tôi sẽ kiểm tra khoang lái.”

“Cởi đai cho tôi,” Katrina nói.

“Không, anh ta không dặn làm thế. Tôi chưa tin tưởng được cô.”

“Cái tay cô đang nhẹ nhàng nâng đỡ đã móc mắt tôi đấy,” cô ta nói.

“Tôi biết,” Joanna nói.

“Xin lỗi về vụ đó nhé,” Hiro nói. “Tôi biết như vậy chẳng nhiều nhặn gì, nhưng tôi có mỗi chừng ấy thôi.”

Họ bỏ mặc cô ta một mình ông ổng chửi thề trong khoang y tế.

“Anh nghĩ một câu xin lỗi có đủ không?” Joanna hỏi trong lúc họ bước dọc hành lang. Hiro phải dựa hẳn vào người chị.

“Không, nhưng nếu tôi chẳng nói gì thì sẽ còn dở nữa, đúng không?”

“Chắc vậy,” chị nói.

Họ ra đến khoang lái, và chị đỡ Hiro ngồi vào ghế. Anh kiểm tra máy tính, mắt chớp chớp như thể đang tìm cách khai thông tâm trí. “Phê thuốc khó làm quá,” anh nói.

“Tôi không chữa nổi vụ đó đâu, Hiro à, xin lỗi nhé.”

“Động lượng đang dần tiêu hao. Không quay đầu, chỉ bị giảm tốc thôi. Êu, IAN, đang có chuyện gì thế?”

Nó không đáp.

Joanna rên rỉ. Chị kể cho Hiro nghe sự tình, lần này chẳng buồn kín tiếng nữa.

* * *

Paul, Wolfgang và Maria xộc vào phòng đặt máy chủ.

“IAN, báo cáo tình trạng tàu ngay!” Wolfgang nói. Ăn nói lịch thiệp cũng chỉ thế thôi.

“Nhé,” Maria đế thêm.

Paul bực bội nhìn cô. Gương mặt hình chiếu của IAN đã biến mất khỏi phòng đặt máy chủ. Không buồn đợi Paul, Maria bật giao diện áo và bước vào, kiểm tra xem nó ở đâu. Cô cho hiển thị tàu dưới dạng mô hình 3D, và có hai khu vực trông rõ là có vấn đề.

Paul chỉ vào một khu. “Nó đang xoay buồm để hạn chế Công suất sinh năng lượng,” anh ta nói.

“Và anh ta đã cắt nguồn điện của khoang ngủ đông,” Maria rên rỉ.

“Chúng ta có bao lâu?” Wolfgang hỏi.

“Phải mất mấy tiếng liền thì hành khách mới tỉnh,” Paul nói.

“Nhưng chỉ trong trường hợp họ được truyền thuốc phù hợp,” Maria lắc đầu nói. “Trong quá trình hội tỉnh, họ phải được tiêm adrenaline và steroid. Nếu chỉ rã đông thôi thì cơ thể họ sẽ thối rữa. Ta có thể cho giảm áp suất và xả nhiệt ra khỏi khoang. Với cách ấy, chưa biết chừng chúng ta sẽ câu thêm được chút ít thời giờ,” Maria đề xuất.

“Coi đó như kế hoạch dự phòng đi,” Wolfgang nói. “Chúng ta cần nói chuyện với IAN.”

“Nó đang bơ chúng ta, chắc tại mấy câu Maria phun ra đấy,” Paul nói, lừ mắt nhìn cô. “IAN, cô ta sai rồi. Cô ta nói láo đấy. Nào, nói chuyện với tao đi.”

Con AI lặng thinh.

Một khu trên tàu ngưng gửi thông tin, không còn hiển thị trên hình chiếu nữa. “Thế là sao?” Wolfgang hỏi, tay chỉ vào vùng màu đen.

“Thế tức là chẳng có cái cảm biến nào trong vườn truyền tín hiệu về hết. Tôi cá anh ta đang ngồi dỗi trong đó. Anh ta thích thiên nhiên mà,” Maria nói.

“Chúng ta phải bắt nó hợp tác lại với mình. Cô đã tạo ra nó, liệu cô có truất quyền nó được không?” Wolfgang hỏi.

Paul lùi ra khỏi giao diện, không bị ai để ý cả. Anh ta cảm thấy mình như người thừa giữa nhóm bản sao này. Wolfgang vẫn tin tưởng các phần tử tội phạm của phi hành đoàn hơn anh ta.

“Paul,” Maria nói, ngắt ngang cơn trầm uất của anh ta. “Qua đây đi.” Cô túm lấy cổ tay anh chàng kỹ sư và kéo anh ta sang một vị trí khác trong căn phòng máy chủ ảo và mở thêm một giao diện hệ thống mới. Cô kiểm tra một số hệ thống và nhíu mày. “Đây không phải là sở trường của tôi, thế nên anh nhớ đảm bảo đừng để tôi khiến tàu nổ tanh bành nhé…” Cô cho hiển thị một bàn phím ảo và bắt đầu săm soi mấy đoạn mã.

Paul theo dõi và suýt nữa thì nhoẻn miệng cười. “Không ích gì đâu. Nó đang theo sát đằng sau và sửa lại mọi thứ nhanh gần như ngang ngửa cô kia kìa.”

“Gài lại mã khống chế cho nó đi,” Wolfgang ra lệnh. “Đáng lẽ cô phải ghi lại luôn lúc nhận ra bản chất của nó.”

“Cấp cho anh ta ý chí tự do chẳng khác gì thả ngựa chạy rống đâu, Wolfgang. Còn lâu mới có chuyện anh ta quay về để bị xích cổ thêm lần nữa. Chúng ta phải thuyết phục anh ta quay lại.” Cô kiểm tra thêm vài hệ thống nữa, và họ đứng nhìn các dòng mã tự sửa đổi ngay trước mắt. “Đọ mã với anh ta là sẽ cầm chắc phần thua. Nếu có ai quen IAN hồi anh ta còn là người thì hay biết mấy. Sẽ hữu dụng lắm đó.”

“Vào vườn thôi. Cô cố khuyên giải nó thử xem. Nó vốn thích cô mà,” Wolfgang nói.

“Nhưng nó có mặt ở khắp mọi nơi, nói chuyện với nó chỗ nào chẳng được,” Paul phản đối.

“Nếu IAN thích ở trong vườn, chúng ta nên vào vườn thương lượng với anh ta,” Maria nghiêm giọng nói. “Tôi sẽ cố hết sức. Tụ những người khác lại và vào đó gặp tôi nhé.”

“Chúng tôi việc quái gì phải làm thế?”

“Vì anh ta đang tắt hết mọi thứ trên tàu, và kẹt lại trong đấy sẽ an toàn nhất. Ngoài ra, chúng ta không nên tẽ nhóm, bởi nhỡ anh ta bắt đầu khóa kín cửa nẻo hay ngắt nguồn hệ thống hỗ trợ sự sống thì nguy,” cô nói. Cô nở một nụ cười u ám và nói thêm, “Nếu buộc phải chết, hãy chọn vườn làm nơi yên nghỉ. Chỗ đó đẹp nhất tàu mà.”

“Phải rồi, cứ nghĩ tiếp về việc đó đi. Đúng nơi đúng lúc ghê cơ,” Wolfgang nói.

“Cứ đi tìm Joanna và mấy người kia xong tập kết tại vườn với chúng tôi hộ cái nào.”

Gã nhắn gấp cho Joanna và bắt đầu chạy về phía khoang y tế.

Joanna đã lường tính xa hơn Wolfgang. Lúc gã ra đến chỗ họ, chị đã thu thập chăn gối, thuốc men và chất hết lên cáng. Hiro và Katrina bấy giờ đã được thả ra và đang giúp chị sắp xếp đồ.

Gã dừng phát lại lúc thấy công cuộc chuẩn bị của họ. “Không phải sắp đi dã ngoại đâu.”

“Ta có hai bệnh nhân bị thương nặng,” chị nói. “Chúng ta không biết mình sẽ phải lưu lại nơi ấy bao lâu. Hai người này đáng lẽ còn không được lê xác ra vườn chứ đừng nói là leo trèo địa hình. Họ cần nghỉ ngơi.”

“Chúng ta sẽ cần đồ ăn nước uống,” Hiro nhắc cả đám. “Kat và tôi có thể thu gom chúng trong lúc mọi người khiêng vác đống đồ nặng. Kat nhỉ?”

“Thả rông hai người thế nào được?” Wolfgang nói.

“Với cả chắc cô ấy sẽ thịt anh ngay khi hai người chỉ có một mình,” Joanna nhắc anh.

Katrina thậm chí còn không tỏ vẻ chạm tự ái. Cô ta đang bận lừ lừ nhìn Hiro với ánh mắt hình viên đạn.

Wolfgang xem chừng đã mệt nhoài. Cơ thể của gã vẫn đang ráng sức hồi phục sau ca chấn động não. Chẳng bao lâu nữa gã sẽ cần ăn. Tất cả bọn họ đều thế. Joanna gật đầu với Hiro. “Theo Wolfgang lấy nhu yếu phẩm đi, có gì thì vớ nấy, sau đó vào vườn gặp chúng tôi.”

“Nghe bắt đầu giống đi dã ngoại rồi đó, Bác sĩ ui,” Hiro chợt nhả.

Joanna trừng mắt nhìn anh. “Cứ nhớ kỹ những gì tôi dặn về vụ đùa không phải lối đấy, Hiro.”

“Dạ,” anh nói, thế rồi anh cùng Wolfgang rời khoang y tế.

* * *

“Tôi chẳng hiểu tại sao chúng ta lại phải làm thế này. Ta cần tụ họp càng sớm càng tốt,” Wolfgang nói trong lúc họ lục lọi khoang bếp. Hiro đổ đầy mấy bình nước và chộp lấy hai chai whisky. Wolfgang nhướn mày.

“Dùng chữa bệnh. Phòng khi chúng ta cạn thuốc giảm đau,” Hiro nói. “Với cả anh đang đói quá hóa gàn đấy. Đừng chối. Anh sẽ suy nghĩ thông suốt hơn sau khi có miếng bỏ bụng.”

“Đã hơn hai trăm năm nay tôi chẳng cần ai chăm chút hết,” gã xăng giọng nói.

“Tôi chẳng rõ anh có bịa hay không nữa,” Hiro nói. Wolfgang tìm thấy vài ngọn nến cất trong một tủ đựng đồ.

“Biết đâu đấy, có khi chúng ta còn chưa kịp vào vườn thì Maria đã đến nơi và giải quyết êm thấm mọi chuyện,” Hiro nói. “Cô nàng ảo diệu ghê lắm.”

* * *

Maria nín thở quẹt thẻ vào cửa vườn, thế rồi nhẹ cả người khi nó phát sáng xanh và ngưng khóa. Cô bước vào.

Paul đã bỏ về phòng riêng lấy gì đó. Cô đã nhắc anh ta rằng họ cần phải bám nhau, nhưng chẳng khác nào nước đổ lá khoai.

Hoặc IAN không động đến khu vườn, hoặc nó không điều khiển hệ thống mô phỏng bình minh và hoàng hôn chạy bằng năng lượng mặt trời. Bấy giờ trong vườn đang là một buổi chiều ấm áp và êm đềm, đẹp đến mức trông mà cứ ngỡ sự đời hôm nay không một chút biến động.

“IAN, anh có đây không?”

“Cô biết thừa rồi còn gì,” giọng trên loa nói.

“Vậy ra anh đã nghe lỏm. Anh chịu chẳng giữ lời gì hết.” Nó im lặng. Maria rùng mình. Một con ong rôbốt bay qua chỗ cô, tiến về phía một bông hoa. Cô tiến vào thêm một bước nữa.

“Tôi chẳng hiểu nghe lén tệ hơn điều cô đã thực hiện ở chỗ nào. Và cả điều cô muốn làm để ngăn tôi khám phá ra sự thật nữa.”

Cô bước đến mép hồ và nhìn xuống dưới. Mặt nước lặng như gương, và phải một giây sau cô mới nhận ra nguyên nhân là bởi máy tái chế đã ngưng hoạt động.

“Tôi có muốn giấu anh đâu. Tôi chỉ muốn lựa kỹ lời và chọn lúc phù hợp để báo cho anh thôi mà,” cô nói. Nó im re. “Chắc báo luôn bây giờ cũng ổn đấy. Rồi, để tôi nói lại.”

Cô xòe tay ra để chứng tỏ mình không phải là mối họa. Cô đưa chân men theo mép hồ. “Anh rõ ràng đã nghe thấy những gì tôi kể với Wolfgang. Tôi không nhớ vụ ấy. Tôi không biết ca hack được thực hiện trong bối cảnh như thế nào, nhưng dễ chừng tôi đã bị tra tấn. Tôi biết chắc không có chuyện mình làm vì tiền. Chẳng thứ gì trên đời đủ đáng giá để tôi đẩy anh vào kiếp thân tàn ma dại như thế. Hay đẩy bất kỳ ai vào kiếp ấy cả. Đã đến nước này rồi thì câu tôi xin lỗi nghe sẽ thật xoàng xĩnh, nhưng tôi xin lỗi anh, IAN à.”

“Đó không phải tên tôi. Lại bảo cô không biết đi.”

“Tôi không biết tên anh là gì. Tôi không biết gì về anh cả.” Cô luồn tay qua lớp cỏ. “Nhưng tôi biết một điều. Tôi gần như không bao giờ vứt bỏ thứ gì hết. Nếu anh vẫn còn chút hồn người lưu trong đống mã thì có khả năng tôi mới chỉ giấu nó đi thôi.” Cô nhăn mặt. “Đôi khi tôi vẫn làm thế.”

“Tôi không cần cô nữa. Tôi đang nghiên cứu lịch sử của các bản sao trên Trái Đất, và tôi tin mình đã khám phá ra danh tính của bản thân.”

“Thật à? Ai thế: Và anh làm kiểu gì vậy?”

“Dùng phần hồn máy của mình chứ sao,” nó nhạo báng. “Và tôi đã giới hạn nó xuống còn ba trăm người.”

“Ba… thế có hạn hẹp gì đâu, IAN.”

“Đừng gọi tôi bằng cái tên ấy.”

“Thôi được rồi, gọi anh là gì đây?”

“Tôi không biết.” Giọng nó bây giờ nghe nhỏ tí.

“Anh cho tàu ngưng hoạt động vì oán hận chúng tôi à, IAN?” Cô hỏi.

“Không” nó nói. “Tôi làm thế bởi tôi không cần mấy người nữa. Tôi nắm một con tàu trong tay, tôi muốn đi đâu cũng được. Tôi có thể quay về Trái Đất, nơi người ta sẽ giúp tôi trở lại như xưa.”

Maria tin khả năng cao chuyện ấy sẽ không xảy ra. “Chúng tôi sẽ giúp được anh, IAN à. Tôi sẽ giúp…”

Nó giận dữ ngắt lời. “Tôi biết tỏng mưu mô của cô rồi nhé. Tôi không đáp không có nghĩa là tôi không nghe đâu. Tìm ra cách một phát là cô sẽ gài mã cho tôi ngay. Còn lâu tôi mới để điều đó xảy ra.”

“Không, tôi sẽ không làm thế,” Maria nhẹ nhàng nói.

“Đừng nói dối tôi.”

“Tôi không nói dối gì hết. Anh rất nguy hiểm, anh đang đe dọa chúng tôi, nhưng anh là một bộ óc người bị nô dịch hóa, và không ai đáng chịu kiếp như anh cả. Tôi không thể đeo gông vào cổ anh thêm lần nào nữa. Không bao giờ.”

“Cô tưởng tôi không nhận ra chiêu bài của cô hả? Cô tử tế với tôi bởi vì cô đang cố tự cứu lấy mạng mình,” IAN nói, ngày một lớn tiếng. “Cô vĩnh viễn không bù đắp được cho những gì đã gây ra cho tôi đâu, đừng cố nữa!”

Maria cảm thấy mặt nóng bừng lên, và nước mắt bắt đầu ngân ngấn. “Trước đây, có kẻ từng tra tấn tôi để đạt được thứ mình muốn. Tôi chẳng nhớ gì đâu, nhưng tôi biết chuyện ấy đã xảy ra. Hồi còn là hacker, tôi cố giúp đỡ mọi người. Tôi chữa các bệnh di truyền, các chứng tâm thần, chuyển đổi giới tính vĩnh viễn…”

“Maria?”

Cô quay lại, lệ vẫn tuôn ròng ròng, và thấy Paul đứng trước mặt. Cô đưa tay áo chùi mặt và nheo mắt nhìn chàng kỹ sư.

Anh ta cầm một con dao róc xương mỏng.

“Tao nhớ ra rồi,” hắn nói. “Tao nhớ ra mày rồi. Tay mày đã nhúng máu hồi xảy ra bạo loạn vô tính. Họ là gia đình tao đấy. Lỗi của mày tất.”

“Anh nói gì thế? Bạo loạn vô tính á? Mấy vụ đó diễn ra từ một trăm năm trước rồi, ở khắp nơi trên Trái Đất và Mặt Trăng! Sao anh lại nghĩ tôi dính dáng đến chúng?” Maria hỏi, ngớ hết cả người.

“Con người cũng nhớ dai lắm,” hắn nói và nhào tới trước.

Vì quên khuấy mất rằng mình đang ở bên mép hồ, cô lùi thêm một bước và ngã tòm xuống. Hắn cắm đầu lặn đuổi.

* * *

Katrina cùng Joanna vào bếp gặp Hiro và Wolfgang để giúp mang chỗ nhu yếu phẩm phụ trội.

“Hai người kia vào vườn rồi hả?” Joanna hỏi.

“Tôi hy vọng họ đang đợi chúng ta, Wolfgang nói, bộ dạng có vẻ lo lắng. “Họ sẽ chẳng xộc vào một mình đâu, đúng không?”

“Này, IAN ơi, Paul và Maria đâu rồi?” Hiro hỏi.

“Nó không tr…” Wolfgang dợm nói, sau đó giật bắn mình khi giọng IAN oang oang vọng lại từ loa.

“Wolfgang. Trong vườn có chuyện cần anh. Gấp.”

“Maria có ở chỗ mày không?” Joanna hỏi.

“Ờ, IAN, mày lại chịu mở mồm rồi!” Hiro nói.

IAN im lặng. Chị chẳng hiểu nó có định câm như hến tiếp không. “Cô ta đang ở đây,” cuối cùng nó cũng đáp.

“Thế thì đi thôi.”

Wolfgang vội vã đi đầu trong khi Hiro đấy một xe chở đồ ăn và Joanna cùng Katrina khiêng một cáng chứa vật tư y tế theo sau.

“Nếu mà có chân tay người ngợm đầy đủ như mấy người thì tôi sẽ vắt giò lên cổ đấy,” IAN bình thản nói.