Chương 31
Akihiro Sato mở mắt ra bên trong buồng sao chép. Cùng chen chúc trong tâm trí anh hiện giờ là ba yadokari của các kiếp đời trước. Bên ngoài, ba người lính chĩa súng vào anh.
Tên đại ác nhân Hiro Sato. Trần truồng và nhoe nhoét dịch nhầy.
Thế rồi anh băn khoăn không biết mình kỳ thực nguy hiểm đến chừng nào. Đôi tay anh từng rứt toạc cổ một ông già. Miệng anh từng nói dối ngọt xớt để bao che cho đường dây buôn lậu người. Ngón tay anh từng luyện nhuần nhuyễn cách cắt kiểu tóc tân thời nhất tại Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương, kiểu Kasumi. Cặp môi anh từng hôn cô gái Canada đã cưa cẩm mình tại một quầy rượu, bạn cùng phòng thời đại học của anh. Thế rồi ruột gan anh trở nên lạnh toát. Cặp môi anh từng hôn… chính bản thân anh ư?
Cảm giác ghê tởm và hoang mang xâm chiếm lấy anh trong lúc chất dịch bắt đầu rút khỏi buồng. Thậm chí còn tệ hơn, anh chỉ nắm giữ đúng một ký ức về việc hôn bản sao của mình chứ không phải hai. Thế tức là trong quá trình săn lùng, họ đã để lọt lưới ít nhất một bản sao.
Lại thêm một kiếp đời nữa anh không nhớ. Một kiếp đời anh không muốn nhớ.
Cửa buồng mở ra và Thám tử Lo xuất hiện bên cạnh những người lính trong lúc một chuyên viên kỹ thuật theo dõi các thông số buồng chứa của anh. “Akihiro Sato, anh bị bắt vì hai tội giết người, lập mưu chống phá, mưu toan giết người, lừa đảo, và phản lại người dân Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương. Và nhiều tội danh khác. Anh có muốn bào chữa gì không?”
Tâm can anh bị bao xúc cảm giằng xé. Gương mặt anh từng tin tưởng của Thám tử Lo nay trơ lì và vô cảm như đá. Cô biết thứ gì hiện đang sống trong đầu anh. Không chỉ mỗi mình anh, mà còn cả những kẻ khác nữa. Anh nhớ lòng tốt và sự hỗ trợ của cô - công minh, song vẫn đầy cảm thông. Nhưng nhiều ký ức khác cũng trồi lên. Lo tàn nhẫn tra khảo anh, bỏ đói và không cho anh ngủ, mặc cho anh ngồi riêng với một gã lính canh to xác hơi quá lâu, thế rồi nắm lấy bàn tay dập nát của anh và ép anh ký mẫu đơn chấp thuận an tử. Anh nhìn lại cô với vẻ lạnh lùng chẳng kém.
Chẳng biết nổi cô ấy sẵn sàng làm gì đâu.
“Không” anh nói. “Tôi đã phạm tất cả những tội danh cô liệt kê. Nhưng tôi muốn đề xuất một giao kèo.”
Lo nhướn mày. “Phiên bản nào đang đề xuất đấy?”
Hiro cân nhắc. “Tôi tin cô sẽ phải thỏa thuận với tất cả bọn tôi.” Khó nói quá. Cả lòng trung thành lẫn cảm giác tội lỗi cùng trỗi dậy trong lúc anh nói câu tiếp theo. “Tôi nhớ mình bị sao chép ở đâu. Và người sao chép tôi là ai. Tất cả các phiên bản của tôi.”
Mấy tuần tiếp theo khổ sở vô cùng. Hiro lại phải về với một buồng giam nghèo nàn đồ đạc và không chút thoải mái, liên tục thiền định. Đôi khi anh gặp bác sĩ tâm lý và thảo luận về phương thức trấn áp các nhân cách tội phạm của mình. Đôi khi anh ghìm được chúng. Mấy lần khác, khi đang nói chuyện với Thám tử Lo và cố gắng cung cấp cho cô thông tin về cái xưởng đã sao chép các bản Hiro để phục vụ những mục đích phi pháp, anh lại nhớ cảm giác lúc giết chóc, nhớ cơn say quyền lực tái tê xộc thẳng lên óc, nhớ mình ban đầu thấy bản thân như bất tử, nắm thóp sinh mệnh người khác trong tay, y hệt như một đấng thánh thần và ôi chao, sướng đến mụ mị. Thế rồi anh phát run như cầy sấy và không thể nói tiếp được.
Sau năm tháng chịu đựng cảnh ấy, chịu cảnh bị ác mộng tra tấn mỗi khi ký ức của bản sao nào đó trỗi dậy và bao xúc cảm từ kiếp đời vô pháp vô thiên lại ùa về, anh có một đêm rất ngon giấc. Khi đèn tắt, anh lập tức lịm đi. Lúc chúng bật lên, anh thức tỉnh, tràn đầy sảng khoái.
* * *
Hôm ấy, lúc gặp bác sĩ tâm lý, anh vẫn bộ đồ xám ngồi mỉm cười với ông.
Bác sĩ Ambjorn Berg, một chuyên gia tâm lý vô tính từ Na Uy đến thỉnh giảng, mỉm cười đáp lễ với anh. “Chắc anh ngủ ngon nhỉ?” ông hỏi qua phiên dịch viên của mình, Minoru Takahashi, một thiên tài ngôn ngữ trẻ đang chờ thụ án tử hình vì tội phản quốc. Hiro hơi có chút quan ngại về cách tay kia phiên dịch buổi trị liệu của mình, nhưng anh không có quyền ý kiến ý cò.
“Phải nói là rất ngon ấy, lần đầu tiên trong kiếp đời này luôn,” Hiro đáp.
“Vậy là nó hiệu nghiệm rồi,” Tiến sĩ Berg nói, đồng thời ngả lưng vào ghế.
“Cái gì hiệu nghiệm cơ?”
“Liệu pháp thôi miên. Tôi thôi miên anh để nén hết các, anh gọi là gì ấy nhỉ, ký ức phi chủ đạo. Anh sẽ vẫn phải ngồi tù đền tội, nhưng anh giờ sẽ ổn định hơn. Và nhiều khả năng anh sẽ được giảm án vài năm nếu cải tạo tốt.”
Hiro bóp trán như thể làm thế sẽ giúp anh biết đám yadokari đã biến mất thật hay chưa. “Nhưng tôi biết kiếm thông tin cho Thám tử Lo kiểu gì đây?”
“Cô ấy có đi cùng tôi lúc chúng tôi thôi miên anh. Chúng tôi đã thu được mọi thông tin cô ấy cần. Không may là Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương lại hơi thiếu thẩm quyền kiểm soát cái xưởng đã sao chép anh.”
Hiro gật đầu. Anh thấy nhẹ cả người, bất chấp việc mình vẫn phải ngồi tù vì những tội danh mà bản thân anh, tức nhân cách anh coi là Hiro chủ đạo, không gây ra. Họ trò chuyện thêm về một số đề tài khác nữa, chủ yếu trả lời lại mấy câu Tiến sĩ Berg luôn hỏi mỗi lần gặp Hiro, nhưng anh vẫn lăn tăn về một chuyện.
“Bác sĩ Berg này, cho tôi hỏi nốt câu,” Hiro nói trước khi đứng dậy ra về. “Ông hiện đã trấn áp được ký ức của mấy kiếp đời kia. Nhưng bản sao tiếp theo của tôi sẽ ra sao? Tác dụng kiềm chế của liệu pháp thôi miên có lưu truyền theo não đồ không?”
Tiến sĩ Berg mỉm cười, “Tất nhiên, Hiro à. Anh đã chữa dứt hẳn được vấn đề ấy rồi. Nhưng lão chỉ chém gió thế thôi.”
Hiro ngẩng phắt đầu lên nhìn viên bác sĩ, thế rồi đến tay phiên dịch viên. Anh nhận ra rằng Minoru đã đế thêm đoạn cuối. Anh im lặng gật đầu, choáng váng vô cùng. Sau đó thì Tiến sĩ Berg bắt tay anh và rời căn phòng, Minoru theo sát phía sau.
* * *
Lát sau, vẫn ngày hôm đó, Hiro bắt gặp Minoru chúi đầu bên một bát mì thịt lợn trong nhà ăn.
“Mày bảo ông ta chém gió ý là sao?” vừa hỏi, anh vừa đặt bát xuống cạnh Minoru. Hiro có độc cơm với rau. Anh tự hỏi Minoru đào đâu ra thịt lợn.
Minoru nhún vai, gắp thêm mì vào miệng. “Lúc phiên dịch, mày sẽ phải quan sát người ta rất kỹ. Mày phải học cách họ nói năng, và nếu học được điều ấy thì lúc họ nói láo mày sẽ bắt thóp ngay. Dễ ẹt ấy mà, tao chẳng hiểu tại sao không phải ai cũng làm được. Suốt quãng thời gian mày ngồi trong đó, lão nói rất chân thành, trừ lúc cuối. Lão chẳng biết cái mẹ gì về chuyện bản sao mới của một người từng được thôi miên sẽ thế nào sất.”
“Nhưng chẳng lẽ họ không kiểm tra não đồ gần đây nhất của tao được à?” Hiro hỏi.
“Chịu,” Minoru nói. “Tao có phải bác sĩ quái đầu. Tao chỉ biết lão chém tung trời lúc cam đoan là liệu pháp thôi miên sẽ lưu truyền đến bản sao tiếp theo của mày.”
“Cảm ơn mày,” Hiro nói, mắt nhìn xuống bữa tối của mình.
Minoru vừa xì xụp hút một sợi mì vừa mỉm cười. “Lại chém.”
* * *
Hiro không gặp lại Bác sĩ Berg nữa. Vì đã hài lòng với thành công của mình, viên bác sĩ đã về Na Uy. Hiro tiếp tục thiền định hàng ngày để giữ cho bản thân được tĩnh tâm. Anh không muốn liều.
Ký ức của mấy bản sao kia giờ đã trở nên xa xăm, giống như những ký ức hồi trước anh cứ tưởng là mơ. Có một lần, lúc nổi cơn gần đây bệnh hoạn, anh cố tình khơi gợi các ký ức ấy, tìm cách vồ lấy chúng, nhưng chúng cứ trôi tuột đi. Bởi không còn cần phải bị cách ly vì lý do y tế nữa, anh được chuyển đến một buồng giam trong khu giam giữ bình thường. Nhưng Lo đã cho anh chọn bạn tù, và Minoru Takahashi rất sẵn lòng đến sống chung buồng với anh.
Minoru và Hiro thân hẳn với nhau. Minoru từng định sẽ trở thành một bản sao, nhưng lý lịch tội phạm hiện tại của hắn đã khiến giấc mơ ấy trở nên xa vời. Hắn bị bắt vì tội phản quốc, và thế tức là ôm án tử. Hắn dửng dưng đến đáng ngạc nhiên về chuyện đó.
Hiro thích thú quan sát Minoru đùa giỡn với người khác, dụ mọi người cho mình đồ ăn, hay loan tin để kích đám tù nhân gây gổ, luôn lẩn vào hậu cảnh và chẳng bao giờ trực tiếp dính vào vụ nào hết.
Anh tự hỏi liệu có khi nào chính Minoru đã giật dây để được vào sống chung buồng với Hiro chứ chẳng phải ngược lại không, nhưng anh không quan tâm. Nhờ Minoru mà anh có một người khác để nghĩ về, thay vì mấy giọng nói trong đầu.
Một ngày nọ, trước giờ ăn sáng, Thám tử Lo mang trà nước vào buồng giam của họ. “Anh đã được công nhận là ổn định về tinh thần,” cô nói. “Tiến sĩ Berg rất hài lòng về anh. Và về bản thân mình,” cô nói thêm, môi nhếch lên cười, chứng tỏ cô không coi trọng viên bác sĩ lắm. “Tôi muốn kể cho anh nghe mấy chuyện vừa mới diễn ra.” Cô chĩa một chiếc điều khiển vào máy quay trên tường và bấm nút. “Kiếm chút riêng tư đã. Thế này nhé, về vụ cái xưởng sao chép kia ấy. Vì nó ở trên Luna, chúng tôi có rất ít thẩm quyền đối với nó. Chính thức thì chúng tôi đang tìm cách giải quyết bằng phương pháp ngoại giao, nhưng tôi muốn anh biết rằng tôi đã mách nước cho một số bên khác cũng quan tâm đến nó.”
“Tức là?” Hiro hỏi.
“Một nhóm chuyên săn lùng những kẻ có liên đới đến hacker. Các bản sao hoang, bản thân các hacker, vân vân. Chúng tôi không thể bắt bớ một cách hợp pháp trên Luna…”
“Nhưng thuê sát thủ thì hợp pháp hơn hẳn,” Minoru nói đỡ.
Lo lờ hắn đi. “… nhưng nếu có bản sao thừa nào của anh mà chúng tôi không bắt được tự nhiên lăn đùng ra chết thì ta chẳng cần nhỏ lệ quá nhiều. Anh là trường hợp đặc biệt, chưa kể còn đã giúp chúng tôi tìm ra một xưởng sao chép bất hợp pháp mang tính nguy hiểm đối với Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương trên Luna. Thẩm phán thông cảm với tình cảnh của anh.”
“Và?” Hiro hỏi, theo dõi cô thật cẩn thận. Bấy lâu nay anh đã học cách quan sát người khác từ Minoru.
Nhưng thay vì nói, Lo chìa máy tính bảng ra. Hiro cảm thấy một trào lên; anh sẽ chẳng bao giờ quen nổi với việc thấy thi thể của bản thân nằm chình ình trước mắt. Phiên bản Hiro này sở hữu một khuôn mặt gầy gò và mái tóc dài tết thành ba bím buông thõng xuống lưng. Hắn đã bị siết cổ chết.
“Thế nào đồ của hắn đâu?”
“Chưa tìm ra bản nào,” cô nói.
Có vẻ cô nói thật. Anh nhắm mắt lại và nhẹ nhõm ngả lưng vào giường.
“Tên này tởm lắm,” cô nói. “Hắn đã bị băm óc. Thú tính tột cùng. Tác oai tác quái rất ghê rợn trên khắp phố phường Luna. Tôi thậm chí còn không chắc hắn làm vậy vì phải tuân thủ mã lập trình.”
“Thế bây giờ sao?” Hiro hỏi.
“Căn cứ trên những gì anh đã nói với chúng tôi, đó sẽ là tên chót. Xưởng kia đã bị đánh sập. Anh đã được cho qua bài kiểm tra tâm lý. Tôi tin chúng tôi có thể giảm thêm án của anh, nhưng anh sẽ vẫn phải ngồi đây thêm tầm mười năm nữa.” Như thường lệ, cô hết sức lãnh đạm, bất kể là khi báo tin tốt hay tin xấu.
Anh thở dài. “Vậy cũng được.”
Lo liếc sang Minoru, thế rồi nhìn lại về phía Hiro. “Nhân tiện, tôi muốn cho anh xem thứ này. Tôi vừa mới hay biết người ta đang lên kế hoạch đóng một con tàu trên Luna. Họ đang muốn tìm một phi hành đoàn… đặc biệt. Tôi quen một cô người Mỹ chủ chốt làm việc cùng đội đó. Hiro, mặt anh đã bị đem trưng ra mấy lần rồi, và rất ít người hiểu được tình cảnh của anh. Anh cần một khởi đầu mới. Hay là theo học một khóa kỹ thuật cơ khí từ xa, chuyên ngành lái tàu vũ trụ nhé?”
“Khởi đầu mới à?” Minoru nói, rướn tới trước.
“Tôi không được phép mời chào anh, Takahashi,” Lo nói, đồng thời cất chiếc máy tính bảng đi. “Nhiều khả năng anh sẽ phải lấy mạng đền tội chứ không có chuyện lên một hành tinh mới định cư đâu.”
“Rất đúng,” Minoru gật đầu nói. Hắn dựa người vào tường và nhấp trà.
Hiro thầm lo. Thường thì mỗi khi Minoru tỏ vẻ thế kia, sẽ có người bị dao xiên hay mất bữa tối hay gì đó. Anh tập trung lại vào Lo lúc nhận ra cô đang đợi mình trả lời.
“Nghe ổn đấy. Thế còn hơn bị thiên hạ hắt hủi trên Trái Đất.”