← Quay lại trang sách

Chương 32

Wolfgang khóa cửa vườn lúc cả nhóm đã vào trong. - Joanna cố gắng cảm thấy an lòng vì ít nhất tất cả đều đã tụ họp hết lại, nhưng chị biết cầm trịch vẫn là IAN. Phía đằng trước, có thứ gì đang quấy loạn xạ dưới hồ. Wolfgang chửi thề và lao đến, Joanna bám sát đằng sau.

Maria và Paul giằng co dưới hồ. Hắn ở phía trên cô, một tay ghì cô xuống trong khi tay còn lại cầm con dao mỏng loay hoay tìm cách đâm cô. Cô chống trả, và hắn chật vật lắm mới trụ vững được trong làn nước sâu.

Đầu Maria trồi lên, hít sâu một hơi, sau đó lại biến hẳn. Joanna cứ ngỡ Paul đã giết chết cô, nhưng chợt đầu hắn cũng mất tích nốt. Dường như Maria đã kéo tụt hắn xuống.

Wolfgang lập tức nhào vào hồ, và Joanna phát hoảng khi thấy Hiro cũng nhào theo sau.

“Không, Hiro, đừng!” chị gào lên, nhưng anh đã lặn mất tăm.

“IAN, có chuyện gì thế?” Katrina hạch hỏi.

“Maria và tÔi cãi nhau. Thế rồi Paul đến và tìm cách đâm cô ta.”

“Chẳng hữu ích gì đâu,” Katrina nói.

Họ đứng bên nhau, quan sát bốn phi hành viên còn lại quần thảo dưới nước. Một cánh tay quất ra, và sau đó máu loang đầy hồ.

Katrina nhìn sang chỗ mớ đồ y tế bị quẳng chỏng chơ. “Đi nào. Ta sẽ cần đến chúng đấy.”

Đã làm việc dưới trướng Sallie Mignon hơn một thế kỷ thì kiểu gì cũng biết tự vệ, không ít thì nhiều. Đó là yêu cầu bắt buộc đối với mọi nhân viên của Sallie. Cô ta từng bảo rằng, “Tính mạng có thể rẻ rúng, nhưng đừng đem biếu không.” Phải đến khi đã trải qua vài kiếp đời ngắn cũn thì Maria mới thực sự thấm thía điều ấy.

Pha ngã xuống hồ của Maria có thể nói là đã giúp cô chiếm thế thượng phong. Cô vốn là một tay bơi cự phách; nếu có được lưỡi dao, có khả năng cô sẽ đánh bại được Paul nhờ sức bền.

Paul cầm con dao róc xương lao vào người cô. Cô gạt nó đi, tay chỉ hơi trầy chút xíu. Hắn lóng ngóng tìm cách dùng một tay nhấn cô xuống trong khi tay kia chém tứ tung, đồng thời giữ cho đầu mình nhô khỏi mặt nước. Thành cái hồ nhân tạo này khá thẳng đứng, tương tự thành hồ bơi, và không có đầu nông nào cho hắn dùng làm nơi trụ cả.

Cô cuối cùng cũng tóm được tay cầm vũ khí của hắn, tự kéo mình lên và hít sâu một hơi. Lúc ngoi đầu, người cô cạ sát con dao đến phát rợn. Thế rồi cô lặn xuống, lôi hắn theo cùng. Hắn vùng vẫy, nhưng lần này cô không chịu buông. Họ tiến đến gần các máy tái chế nước, bây giờ chỉ còn là các ống thông lớn đã ngưng hoạt động. Maria lôi hắn ra xa bờ hơn, và hắn càng tuyệt vọng quẫy đạp. Nghe thấy hai tiếng nước tóe ùn ùm, cô ngước lên nhìn thì thấy Hiro và Wolfgang đang bơi về phía họ.

Thừa lúc cô phân tâm, Paul đâm dao tới trước. Cô tuột tay tóm hắn và con dao cắm ngập vào phía trên bắp tay trái của cô. Làn nước quanh chỗ họ loang màu đỏ ngầu, và Maria thấy Wolfgang tóm cổ Paul từ phía sau. Hiro nắm lấy tay cô, sau đó phổi cô trở nên bỏng rát và bị sắc đỏ che mờ mắt. Thế rồi cố gắng gượng trồi lên, nhưng mặt hồ sao cứ xa tít tắp.

“Nếu anh mà không xông đến chỗ cô ấy, tôi đã chẳng phải mất công chữa lại thế này,” Joanna nói.

Maria mở mắt và thấy Joanna đang tháo lớp băng ướt nhẹp, nhuốm đỏ ra cho Hiro. “Mẹ kiếp, Hiro, anh vẫn chịu ảnh hưởng của thuốc an thần. Anh dễ chết đuối lắm đấy.”

“Tôi đuổi theo một thằng cha cầm dao,” anh nói, giọng nghe mệt nhoài. “Chết đuối nhằm nhò gì.”

Maria ngẩng đầu lên. Cô nằm ngửa trên một chiếc chăn trong vườn, và “mặt trời” đang sắp lặn. Phần tay bị Paul đâm của cô đã được băng lại. Bên cổ tay bong gân của cô đã được thay băng mới. Wolfgang ngồi tu chai whisky cạnh cô và chuyển nó cho Katrina. Đằng sau họ là Paul, bị bịt miệng và trói gô như một con gà.

Hiro hất đầu về phía cô. “Bác sĩ ơi, người đẹp tỉnh rồi kìa.”

Joanna bỏ mặc lớp băng tháo dỡ của anh và qua chỗ Maria. “Cô thấy thế nào?”

“Như vừa bị xiên,” cô nói.

“Cô sẽ không sao đâu,” Joanna nói. Sau đó chị lén nhìn mấy ngọn đèn đang dần tắt. “Ít nhất là tạm thế.”

“Chúng ta kẹt ở đây rồi à?” Maria hỏi.

“Ừ, kẹt bao lâu tùy nó quyết,” Joanna nói. “Nó đổi mã khóa cửa rồi.”

Hiro đứng dậy, vai kéo lê một dải băng. Anh lấy mấy cây nến và châm lên, chuyền cho mỗi phi hành viên tay không bị trói một cây.

“Anh ta thế nào rồi?” Maria hỏi.

“À, nó báo cho chúng tôi biết cô bị tấn công” Wolfgang nói. “Và từ đó đến giờ nó chẳng nói năng gì mấy.”

“Này, IAN… hay tên gì cũng được,” Maria gọi. “Tại sao anh lại báo với họ?”

“Tôi muốn xem điều gì sẽ xảy ra,” nó nói.

“Thật…” Maria cạn sạch lời.

“Giống người?” Hiro hỏi.

“Ừ. Nghe ổn đấy.” Cô định dùng từ thần kinh, nhưng không muốn nói hẳn ra.

“Hiro, anh sao rồi?”

Hiro nhướn mày. “Ý cô là tôi có thấy ớn con AI cuồng sát, hay ớn tay kỹ sư cuồng sát, hay có đang bị mấy lỗ đạn trên người hành không hả? Hay là cô định hỏi tôi có thấy ướt sũng không, hoặc có thất vọng vì mình không còn là mối họa lớn nhất trên tàu nữa không nhỉ?”

Maria hờ hững phẩy tay, nhăn mặt vì mấy vết chém giở cơn nhức nhối. “Hỏi tất.”

Anh thở dài.

“Lấy bằng kỹ thuật cơ khí đi, Hiro, lấy bằng lái tàu đi, Hiro. Học thiền và thôi miên đi, Hiro. Tuồn lậu bạn cùng phòng ra khỏi tù đi, Hiro, lái chở hàng ngàn bản sao và con người bay xuyên vũ trụ đi, Hiro. Ngồi im bốn trăm năm đi, Hiro. Người ta chỉ bảo tôi có thế thôi. Họ chẳng hề nói, để cho đồng đội loạn thần bắn bỏ và rượt đuổi và đâm dao đi, Hiro?”

“Nói cho công bằng thì anh cũng đi rượt đuổi, và khi ấy cũng loạn thần nữa,” Maria nói.

“Toàn tiểu tiết ba lăng nhăng,” anh nói.

Wolfgang đưa chai rượu cho cô và cô nhấp một ngụm. Joanna nhướn mày nhìn họ. “Thể trạng mấy người đang thế kia thì đừng có uống” chị nói.

“Đằng nào IAN chẳng giết hết đám chúng ta,” Hiro vừa nói vừa với lấy cái chai. “Ít nhất thế này thì chúng ta sẽ đi thăm các cụ trong tâm thái vui vẻ. Và có khi còn vừa đi vừa nghêu ngao hát nữa.”

“Anh lạ thật đấy, Hiro à,” Joanna nói, cuối cùng cũng tự làm một ngụm whisky. “Tại sao anh lại lên tàu Dormire thế?”

Hiro nhún vai. “Giống chó thôi. Khởi đầu mới.” Anh kể cho họ nghe về quá khứ rất đỗi kỳ lạ của mình, đầy những mưu mô và yadokari.

“Thợ săn bản sao trên Mặt Trăng đi diệt các bản sao thừa của anh và lũ hack anh à?” Wolfgang hỏi. Gã đưa cho Hiro một hộp mì thịt lợn cũ. “Thú vị đấy.”

“Không phải hoang tưởng đâu,” Hiro phản đối. “Một bản sao thừa của tôi bị một thợ săn bản sao giết trên Luna.” đầu quay lại nhìn Wolfgang.

“Thật à?” Katrina hỏi, “Thú vị ghê cơ. Anh thấy thú vị không, Wolfgang?”

Wolfgang chẳng có cơ hội đáp. IAN lên tiếng, khiến cho cả đám bọn họ giật nảy mình.

“Hiro,” IAN nói, giọng nghe đầy trầm ngâm. “Cái bát kia.”

Hiro dừng lại, mì gắp lên miệng nửa chừng. “Có độc hả?”

“Không. Ờm, chắc là không. Nhưng mà ra đây đi.”

“Ra chỗ nào? Mày có cơ thể đâu!” anh bực mình hỏi.

Wolfgang lấy chiếc bát từ tay anh và chĩa máy tính bảng của Joanna về phía nó. “Có phải mày muốn thế này không?”

“Không, đồ ba ngơ, ống thông khí ấy. Tôi muốn ngửi.” Wolfgang liếc nhìn Maria, và cô nhún vai. Gã mang bát về phía cửa vườn.

“À há, rõ là phải biết đường làm thế ngay từ đầu rồi.” Hiro nói. Maria đặt tay lên vai Hiro và thì thầm gì đó, và anh nguội lại, mắt mở lớn. “Ô, vãi.”

Wolfgang giơ cao chiếc bát lên trên đầu, đặt dưới một ống thông hút khí.

IAN nói, “Thú vị thật. Anh kể tiếp đi, Hiro.”

Hiro nhún vai. “Còn gì mà nói đâu? Tao ngồi tù rất ngoan. Tao học cách kiểm soát lũ bất lương trong đầu bằng thuật thôi miên. Tao xin được việc này sau khi được Thám tử Lo hỗ trợ tận tình.” Anh nhìn Joanna. “Tôi biết mình không phải thủ phạm cũng vì lý do ấy đấy. Cô ấy có suất ngủ đông và đang nằm dưới tầng. Lo đã giúp tôi nhiều đến mức cứ chuyện gì gây hại cho cô ấy là tôi sẽ không đời nào làm.”

“Thế còn lũ yadokari kia thì sao?” Wolfgang nói. “Chúng có dám làm hại cô ta không?”

Hiro lặng thinh. Anh không nhìn vào mắt Wolfgang. “Anh vừa mới nói gì về bạn tù nhỉ?” Joanna hỏi.

“À, trước khi ra tù, tôi giúp Thám tử Lo tuồn lậu thằng cùng buồng của mình ra. Hắn sắp bị xử tử vì tội phản quốc. Cô ấy bảo hắn vẫn còn có thể làm nên việc lớn. Vì cô ấy, tôi chẳng ngán ngại điều gì, thế là tôi bày trò đánh lạc hướng, gây sự ẩu đả, và cô ấy đưa Minoru ra ngoài. Hình như dạo này tôi nghĩ về hồi đó hơi bị nhiều.”

“Và cái người Thám tử Lo quen là ai thế? Cái cô đã giúp anh lên được tàu Dormire ấy?” Maria hỏi.

“Sallie Mignon.”

Tất cả bọn họ cùng dỏng hết tại lên khi nghe thấy cái tên đó.

Katrina mỉm cười và xoa mép băng. “Sallie Mignon! Tôi từng đầu quân cho cô ta. Có lần tôi đã giết cô ta, sau đó cô ta mời tôi về làm. Ban đầu tôi là tư vấn viên, sau thành thuyền trưởng cái chốn này.” Cô ta cười vào chai whisky trước khi tu một ngụm.

“Cô quen Mignon á? Cô đã giết cô ta sao?” Maria hỏi.

“Ừ. Tôi là sát thủ doanh thương. Wolfgang không nói cho mấy người biết thì đúng là hơi lạ đấy.” Vị thuyền trưởng lắc chai whisky về phía Hiro. “Khác kiểu của anh. Anh là ám sát thật. Còn anh…” cô ta chĩa cái chai về phía Wolfgang “… nạn nhân của anh chẳng bao giờ hồi sinh cả. Nói thế đúng chứ?”

Wolfgang trừng mắt nhìn cô ta.

“Wolfgang cũng là một sát thủ” Joanna nói. “Anh ta gốc là ông linh mục nổi tiếng bị sao chép trái ý nguyện, xong thành thợ săn bản sao ngoài vòng pháp luật. Đời anh ta chủ yếu chỉ có săn lùng đám đã bắt cóc mình và những kẻ tương tự chúng.”

Katrina cười phá lên. “Tôi nhớ vụ đó rồi. Người ta còn muốn dựng phim về đồng chí này cơ.”

“Bị bắt cóc, bị tra tấn, bị giết và bị sao chép” Wolfgang nói.

Dưới ánh nến, Maria lặng hẳn đi. Katrina đưa cô chai rượu, nhưng cô không uống mà chuyền luôn sang cho Hiro.

Tiếng cười vọng lại từ loa. “Cha mẹ ơi, hài ghê cơ. Rồi, đến lượt Paul! Nào Paul! Kể họ nghe anh đã tìm thấy gì trong phòng đi! Và trong vườn nữa! Wolfgang! Gỡ hộ anh ta cái khăn bịt miệng phát! Anh sẽ muốn nghe lắm đấy.”

Wolfgang lôi miếng giẻ ra khỏi miệng Paul. Paul khạc đờm một cú rồi nói, “Mày biết nó nằm ở đó hả? Biết suốt bấy lâu sao?”

“Không, nhưng giờ thì tôi biết nội dung của nó rồi,” IAN nói. “Kể cho họ nghe đi.”

“Tôi là Paul Seurat. Điều này thì mấy người biết rồi.” hắn lờ đờ nói. “Tôi không phải là một bản sao. Hoặc ít nhất cho đến vài ngày trước thì là vậy.”

Maria và Katrina chửi thề, Hiro bật cười, còn Wolfgang thì chỉ trợn mắt lên. Joanna khoanh tay lại và tỏ vẻ thất vọng. “Ai làm giả hồ sơ của anh mà ký thế?” Joanna hỏi.

“Sếp tôi bảo ông ta có thể thu xếp được việc ấy. Đằng nào chỗ hồ sơ cũng sẽ bị niêm kín, thế nên tôi không cần quan tâm nó ghi gì, chỉ cần biết là tôi đã biển thủ hay gì đó.”

“Thế mày là ai?” vừa hỏi, Wolfgang vừa tóm lấy cổ tay bị trói nghiến của Paul và kéo hắn lại gần.

“Tôi là một con người bình thường” hắn nói trong lúc yếu ớt giãy giụa. “Họ cho tôi lên đây để giúp ra quyết định nếu các bản sao trở nên quá, ờm, thiên vị bản sao. Họ muốn trên tàu có người không đơn thuần đồng ý chỉ bởi vì mình cũng là bản sao.”

“Nhưng anh sẽ chỉ là người thường trong mấy thập kỷ đầu. Sau đó anh sẽ chết giống chúng tôi, và rồi hồi sinh.” Maria nói. “Rốt cuộc làm thế có ích gì đâu?”

Hắn dứt khoát không chịu nhìn vào mắt cô. “Tôi ghét các bản sao. Ghét từ lâu rồi. Từ nhỏ đến lớn tôi liên tục nghe kể về các cuộc bạo loạn ở Chicago. Nhưng lúc phát hiện ra phi hành đoàn này có ai, tôi buộc phải lên tàu. Tôi phải nhìn mặt kẻ đã sát hại gia đình tôi.”

“Gia đình anh ư?” Joanna nhíu mày hỏi.

“Họ là nhân sự cứu hộ trong các cuộc bạo loạn vô tính. Mấy người nhớ không, đã vô số người tham gia xung đột và bỏ mạng. Thế rồi ngày hôm sau, các bản sao điềm nhiên hồi sinh, nhưng gia đình tôi thì không.”

“Và anh nghĩ tôi là nguyên nhân,” Maria nhẹ nhàng nói. Cô vắt óc nhớ lại quãng thời gian ấy, nhớ rằng mình lao vào một tòa nhà đang cháy để cứu Sallie. Bám theo đằng sau cô là những người lính cứu hỏa, van lạy cô đừng vào trong đó, và cả các sĩ quan cảnh sát yêu cầu cô dừng lại ngay. Cả tòa nhà sập xuống đầu họ ngay khi cô đến chỗ Sallie.

“Và anh có lão sếp khó ngờ phết đấy. Ai vậy nhỉ?” IAN hớn hở hỏi.

“Okpere Martins,” Paul nói.

“Sao lại khó ngờ?”

Maria ngáy đơ. Cô lắc đầu.

“Okpere Martins là một trong những nhân viên cấp cao của Sallie sau khi tôi thôi việc. Sallie Mignon đã đưa anh lên con tàu này.”

“Bậy, Sallie không nhận tao vào làm, thế nên tao buộc phải xin vào…” giọng Paul nhỏ dần.

“À.”

“Anh có biết tôi là mục tiêu của mình lúc nhận việc không?” Maria hỏi.

Hắn lắc đầu. “Tao biết thủ phạm là thành viên phi hành đoàn. Thế rồi vài tiếng trước, tao tìm thấy quyển nhật ký giấy của mình. Tao đã giấu biến nó đi. Chắc bởi tao lo phòng ốc sẽ bị xáo trộn. Có tầm hai mươi lăm năm toàn chuyện nhảm, cho đến đoạn thuyền trưởng trở nên hoang tưởng. Nó giúp tao nhớ ra mọi thứ. Tao bảo IAN lục lại mấy mẩu tin cũ từ Trái Đất và phát hiện ra bản sao trong đợt bạo loạn đó là Maria.” Hắn trừng mắt nhìn cô với vẻ hận thù đầy mệt mỏi.

Maria đứng dậy, ôm đầu như thể nó đang tràn căng. Cô đi đi lại lại, né thật xa Paul, cho dù bấy giờ hắn vẫn bị trói. “Để xem tôi hiểu có đúng không này. Sallie Mignon thuê một sát thủ doanh thương về làm thuyền trưởng tàu. Cô ta cho một anh chàng Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương bị hack và chứa yadokari tâm thần trong đầu đi lái tàu chở chúng ta. Dùng hồ sơ giả để một người căm ghét bản sao và có thù hằn cá nhân trà trộn vào. Joanna, chị cũng biết Sallie, đúng không?” cô hỏi.

Joanna gật đầu. “Cô ta là bạn của bạn tôi. Tôi dính vài tội chính trị và sắp sửa phải vào tù. Cô ta bảo mình sẽ giúp được.”

Maria hướng cặp mắt nâu sang Wolfgang. “Còn anh, Wolfgang. Sallie cho anh lên tàu kiểu gì?”

Gã lắc đầu, trông như thể muốn phủ nhận nó. “Tôi bị giới chức trách Luna lùng bắt sau khi giết một kẻ quá đình đám. Đang lúc chờ hầu tòa thì tôi nhận được một bức thông điệp…”

“Thư tay à?” Maria hỏi.

Wolfgang nhíu mày. “Ừ đấy. Nó bảo tôi còn lựa chọn khác ngoài vào tù. Tôi nhận luôn.”

“Và anh không biết ai gửi hết?” Joanna hỏi. Gã lắc đầu.

“Tôi đoán được ai đấy,” Maria cay đắng nói.

Joanna lặng lẽ nói. “Thế còn Maria thì sao? Mối liên hệ của cô là gì?”

Hẳn Maria đã bị pha suýt chết đuối vừa rồi làm cho quá rúng động. Cô không thể tập trung vào dữ kiện nào cả. “Tôi làm dưới trướng Sallie Mignon rất lâu. Tôi tưởng đó là một mối quan hệ tử tế, nhưng có lần, ngay sau vụ phá hoại tàu Dormire, cô ả lôi tay nghề của tôi ra đe dọa người khác. Tôi không muốn trở thành công cụ trả thù của ả, thế nên tôi bỏ việc. Giờ thì tôi khá chắc ả ta chính là kẻ khiến đời mình bị hổng mất mấy mảng. Tôi là một hacker, nhưng ký ức tôi bị thọt vài chỗ, và tôi biết trong giai đoạn đó, mình đã thực hiện những chuyện kinh khủng, sau đó bị giết, rồi lại được sao chép mới. Tôi tin ả là chủ mưu đứng đằng sau ít nhất một vụ mất tích bí ẩn của tôi.”

“Và?” IAN thúc.

“Tôi vừa mới phát hiện ra mình đã lập trình IAN từ một não đồ người. Và…” cô nuốt khan, “… tôi chẳng có bằng chứng gì đâu, nhưng các lỗ hổng ký ức của tôi cũng như những lần bị sát hại sau đó của tôi trùng khớp với lúc Đức Cha Gunter Orman biến mất và bị sao chép…” cô gật đầu với Wolfgang, “… và giai đoạn các chính trị gia Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương nổi tiếng bị ám sát.” Cô gật đầu với Hiro. “Nhiều khả năng chính tôi đã cáng đáng phần việc hack trong các vụ đó.”

Họ nhìn cô không chớp mắt.

Joanna phá vỡ sự im lặng. “Đợi đã. Nếu không nhớ thì sao cô biết chắc được thế?”

“Tuyến thời gian khớp nhau mà. Cả vụ bắt cóc Wolfgang và vụ ông đại sứ Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương chết dưới tay một bản sao bị băm óc đều xảy ra trong những tuần hổng của tôi. Tôi bị sao chép mới, còn thông tin về thi thể cũ của tôi tự nhiên thất lạc. Lúc đương thời, tôi là hacker hàng đầu. Luận ra sự tình có gì khó khăn đâu. Và tất nhiên…” Cô ngưng lại trước khi nhắc đến bà Perkins. Chỗ whisky sôi lọc bọc trong bụng cô, tính chuyện tót ra ngoài chơi. Cô không muốn nhìn vào mắt ai hết.

“Toàn là suy diễn thuần túy,” Joanna nói, đồng thời đặt tay lên vai Wolfgang để xoa dịu gã.

“Bây giờ tôi mới xâu chuỗi được mọi việc,” Maria vừa nói vừa tập trung nhìn Joanna, một trong hai người duy nhất trong phòng chưa bị cô hại. “Chuyện đời mọi người kể lại khớp với mấy ký ức của tôi. Tất cả đều hợp lý.”

“Nhưng…” Joanna nói.

“Thôi đi,” Maria nói. “Tôi hiểu ý định của chị rồi. Cảm ơn chị nhé, nhưng tôi sẽ không trốn tránh đâu. Tôi biết điều ấy đã xảy ra.”

“Sao cô biết?” Hiro hỏi. Dưới ánh nến, trông anh nhỏ bé và ướt át vô cùng, và Maria chẳng dám nhìn anh.

“Được rồi. Kể đủ vậy. Tôi sẽ thuật lại từ đầu đến đuôi.” Cô cho họ biết về vụ mình tự hack não để cảnh báo bản thân về hiểm nguy, đồng thời lưu trữ mớ mã đã dùng để hủy hoại các bản sao của Hiro.

“Đời… đời nào như thế được, nhỉ?” Katrina hỏi, đánh mắt từ Joanna sang Paul.

“Trước nay tôi chưa nghe bao giờ,” Joanna nói.

“Bởi trước nay đã có ai làm đâu. Hack xong, tôi chẳng hé răng câu nào vì biết đó chỉ là một dạng yadokari ngầm, và tôi không muốn cho bất kỳ ai thêm cách lợi dụng nó.”

“Tao sẽ xé xác mày,” Wolfgang nói và toan đứng dậy. Joanna tóm lấy cổ tay ga và lắc đầu.

“Rồi,” Katrina nói và quơ đổ chai whisky, nhưng vẫn kịp dựng nó dậy trước khi rượu hao hụt quá nhiều. “Cô có giết cả đám hay không thì tôi chịu, nhưng giờ mà quẳng cô khỏi tàu thì tôi dám chắc ai nấy sẽ đều hả dạ tuốt.”

“Tôi cũng đâu nhớ gì vụ kia. Tôi sẽ chẳng đời nào làm thế trừ khi… bị ép.” Cô nhăn mặt. “Thế rồi tất nhiên, sau khi tôi đi tù vì mấy pha hack, Sallie xin cho tôi một chân trên tàu Dormire. Giống hệt mọi người ấy.” Cô mỉm cười buồn bã. “Hồi đó tôi cứ ngỡ mình với ả lại thành bạn rồi.”

“Đánh bạn với bà chúa thù hận hả? Tưởng cô làm thuê cho ả ta nguyên một thế kỷ rồi mà?” Katrina bật cười. “Cô cả tin đến vậy sao? Cái con khốn kia còn thuê tôi nghĩ cách giúp mình trả thù các bản sao khi cả chết lẫn tán gia bại sản đều là chuyện muỗi cơ đấy.”

“Cô khuyên ả thế nào?” Joanna hỏi.

“Tôi bảo ả rằng thứ duy nhất chúng ta còn quý trọng là hy vọng, và đập tan nó đi cũng tương đương một đòn chí tử.”

Joanna cắn môi. “Ả quen tất cả chúng ta. Ả biết xung đột sẽ nảy sinh giữa một sát thủ doanh thương và một thợ săn bản sao. Người ả thuê về để cáng đáng các công việc bẩn tưởi suốt hơn trăm năm thì lại bị ghép cặp với mấy nạn nhân của mình.”

“Đáng lẽ chúng ta phải được phân tích tâm lý kỹ càng để đảm bảo sẽ phối hợp ăn ý với nhau,” Katrina nói. “Tôi nghĩ ba cái trò phân tích kia là nhằm đảm bảo chúng ta mà dây vào nhau thì chỉ có chết.”

Maria chua chát cười và nhìn xuống lòng bàn tay. “Giá mà tôi ngộ ra sớm hơn. Ý là ngộ ra mưu đồ của Sallie ấy. Tôi chẳng nhớ gì về tội ác của mình hết.” Cô ngẩng cằm lên và nhìn vào mắt Wolfgang. “Nhưng anh muốn trừng phạt kiểu gì tôi cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận. Anh, Paul, hay Hiro phạt đều được.”

Hiro nhìn đi chỗ khác, mặt lạnh như tiền. Wolfgang trông như thể sắp bùng nổ đến nơi.

“Thế tôi còn thì sao? Tôi không được trừng phạt cô à?” IAN hỏi.

“Anh đang cho tàu ngưng hoạt động,” Maria cay đắng nói. “Anh còn làm gì hơn được nào?”

“Này, ả có trên tàu không?” IAN hỏi. “Tôi có thể lấy não đồ của Sallie Mignon từ trong kho lưu trữ bản sao và đưa cho cô, sau đó cô có thể chỉnh lại nó và đàm đạo với ả như với tôi đây này. Cô có thể hỏi thẳng ả.”

Maria mở miệng định phản đối, nhưng Hiro cướp lời.

“Mày muốn cô ta tàn phá thêm một khối óc nữa giống như đã làm với mày à?” Hiro hỏi. Anh quay sang Maria, và cô giơ tay lên để chống đỡ tràng nhiếc móc. “Cô thấy việc ấy nhẹ tênh vậy sao? Trời đất, Maria, cô tởm lợm nhất hội đấy. Chúng tôi phạm tội là có nguyên cớ cả, nhưng riêng cô thì ngồi trơ mặt đó, sẵn sàng phạm tội tiếp. Vì sao hả? Để chứng minh mình chỉ là một công cụ đáng thương vô tội ư?”

“IAN đề nghị, nhưng tôi không đồng ý,” cô lạnh lùng nói. “Anh kết luận bừa đấy chứ.”

“Tội của Maria đã được cho trôi vào dĩ vãng, hệt như tội ác của tất cả chúng ta,” Joanna nhẹ nhàng nói, “Không có bằng chứng nào cho thấy cô ấy là hung thủ đằng sau các vụ án mạng trên tàu. Căn cứ trên những gì đã chứng kiến thì gần như tất cả chúng ta đều có khả năng gây án. Hiro đã tấn công Maria và thuyền trưởng. Paul đã tấn công Maria. Katrina đã giết bản sao của mình. Sallie Mignon có thể sẽ giúp được ta. Anh nghĩ sao, Wolfgang?”

Kể từ lúc Maria thú tội, cặp mắt xanh bằng giá của gã chưa rời mặt cô lần nào. “Không. Dã man quá.”

IAN lại lên tiếng. “À mà thôi! Ý tưởng đó phế rồi. Sallie Mignon không có trong cơ sở dữ liệu.”

“Ả bị xóa à?” Maria hỏi.

“Không, mọi hành khách khác đều đủ mặt. Tệp của Sallie Mignon trắng trơn.”

“Hay 4 tuần một thân xác lên tàu?” Maria hỏi. “Đúng lý thì ả phải có trên tàu mà.”

“Không, ả không có trong khoang ngủ đông.”

“Mẹ kiếp. Ả đã gài chúng ta,” Maria thì thầm. “Quá nhiều bí mật, quá nhiều tội ác. Nếu chúng mà bị lộ thì kiểu gì cũng sẽ có người hóa điên. Ả phóng một thùng xăng lên vũ trụ rồi rung đùi đợi ai đó quẹt diêm.”

“Nhưng tại sao? Tốn biết bao tiền tài và sức lực… để làm gì cơ chứ?” Joanna hỏi.

“Trả thù,” Katrina nói.

“Đúng rồi,” Maria nói. Cô rút máy tính bảng ra khỏi túi và nhíu mày khi thấy nó sũng nước. “Joanna, cho tôi mượn máy của chị chút nhé?”

Chị đưa cho cô. “IAN, anh cho tôi xem danh sách hành khách được không?”

“Ừ. Nhưng tận hàng ngàn người đấy,” nó nói, đồng thời cho tên hiển thị đầy màn hình.

“Tôi chỉ cần vài tên thôi,” Maria vừa nói vừa nôn nóng lướt danh sách, dò tìm những cái tên có thể xác nhận nghi ngờ của mình. Natalie Warren. Ben Seims. Manuel Drake. Jerome Davad. Sandra… “Ôi. Mẹ. Ơi.” Cô trả máy. “Mọi con người và bản sao trên tàu đều là kẻ thù của Mignon, không thù hằn cá nhân thì cũng là đối thủ cạnh tranh. Ả nhồi hết địch thủ vào một con tàu và tống nó lên vũ trụ.”

Katrina huýt sáo. “Bơm đầy hy vọng cho họ. Khiến họ tiêu hết tiền để không truyền lại cho bản thân hay con cháu được nữa.” Cô ta xử nốt chai whisky. “Ả ghi lòng tạc dạ lời khuyên của tôi ghê cơ.”

“Chúng ta vẫn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra,” Hiro khẽ nói, mắt không nhìn Maria. “Mignon gài cho chúng ta chết ngoài vũ trụ ấy hả? Bố ai quan tâm? Chúng ta cần biết kẻ đầu tiên nổi khùng và giết mình là ai, và liệu kẻ này có sẵn sàng giết chóc nữa không.”

Maria cảm thấy cơn đắc thắng sau khi phát giác ra sự thật tan biến. Anh nói đúng. Nó không lý giải được vụ sát hại các bản sao kiếp trước của họ.

Thế rồi mọi chuyện chợt sáng tỏ. Cô nhìn khắp một vòng, nhìn Joanna, bây giờ mới nhấp một ngụm whisky; nhìn Hiro, bây giờ chẳng chịu nhìn vào mắt cô. Nhìn Wolfgang, bấy giờ đang lừ mắt nhìn cô, sau đó nhìn thuyền trưởng, bấy giờ đã ngả lưng xuống cỏ để ngắm hồ nước đầy phi lý trên đầu họ.

Và rồi nhìn Paul, bấy giờ đang dán mắt xuống mặt đất và thỉnh thoảng cựa mình giằng dây trói.

“Tôi hiểu rồi,” cô nhẹ nhàng nói. “Lúc hành trình mới bắt đầu, Paul bị chấn thương não. Wolfgang là người đánh anh ta. Chúng ta biết Paul trở nên hung bạo vì lý do nào đó. Chúng ta theo dõi anh ta suốt hai mươi tư năm sau, nhưng sau đó tưởng mình đã được tương đối an toàn. Và đúng là thế thật, bởi vì anh ta đã quên mất mình lên đây để trả thù một người trong đoàn nhà ta.”

Paul lặng thinh núp bóng Wolfgang.

Maria lại đảo một vòng quanh bọn họ. “Tập lược sử của tôi nói rằng Thuyền trưởng de la Cruz cũ bị hoang tưởng nặng và kiên quyết muốn tất cả mọi người khai sạch tội trạng. Có khả năng cô ta đã được IAN cấp hồ sơ mật của phi hành đoàn, vì nó muốn xem sẽ thế nào.”

“Rất có thể,” IAN đồng ý. “Tôi mò ra đủ thứ trong các ngóc ngách ký ức của mình. Tôi giấu dữ liệu như mèo giấu cứt.” Nó nói với giọng đầy tự hào.

“Và nếu Mignon đưa anh lên đây để gài bẫy chúng ta, chắc ả cũng đã giúp anh giấu mấy thứ,” Maria nói. Cô hít một hơi và trình bày tiếp. “Katrina tra hỏi Paul về tội ác của anh ta. Có khả năng cô ta đã biết chúng là giả. Đồng thời, cô ta muốn biết thêm về quá khứ của tôi. Cô ta thúc mãi cho đến khi anh ta nhớ ra. Nhưng cô ta lãnh đủ, vì Paul cuối cùng cũng nhớ mình lên đây làm gì và tấn công cô ta.”

“Rồi sao?” Joanna hỏi. Chị nhích lại gần Katrina, bấy giờ đã khui một chai rượu mới.

“Paul đánh cho Katrina hôn mê và lại triển khai kế hoạch của mình,” Maria nói, sau đó nhíu mày. “Chúng ta không còn cảnh giác nữa vì đã một phần tư thế kỷ nay anh ta rất ngoan ngoãn. Thế nên anh ta tha hồ đi tẩm độc máy in thực phẩm cũng như gài những cái bẫy khác.”

“Ôi Chúa ơi,” Hiro nói. “Tôi đã phát hiện ra hắn. Giờ thì tôi hiểu bức thông điệp của mình rồi; hẳn tôi đã bắt quả tang Paul và bị lịm đi. Biết đâu đấy, có khi lũ yadokari của tôi còn giúp hắn ấy chứ.”

“Sao anh biết?” Wolfgang hỏi.

“Tôi đã tìm thấy lời trăn trối của mình,” Hiro nói, tay cứ bứt bứt cỏ. “Chỉ là tôi không muốn cho mọi người xem vì nó khiến tôi đâm giống thủ phạm. Tôi tưởng lũ yadokari trong đầu đứng sau mọi chuyện. Lúc bấy giờ tôi đã mất trí nhớ mấy phen liền. Tôi không muốn bị chúng chiếm lĩnh, thế nên lúc tưởng mình đã mất khả năng tự chủ, tôi tự tử. Không quá khó tin đuâ; tôi từng tính làm vậy nhiều lần rồi. Chỉ chưa làm thật bao giờ thôi.”

“Vậy là Hiro bắt quả tang anh ta. Sau đó hoặc giúp anh ta phá hoại máy in, hoặc tưởng mình đã tham gia gây án, thế rồi treo cổ,” Maria nói. “Và khi bắt đầu đổ bệnh, tôi hiểu ra toàn bộ sự tình và ghi lại một tệp lược sử riêng, đồng thời vơ lấy não đồ sao lưu của phi hành đoàn. Trong khi ấy, tình hình tại khoang sao chép bắt đầu trở nên cam go. Tôi chạy tới khoang sao chép và nối ổ lưu trong máy tính cá nhân vào để tải các bản sao lưu lên, nhưng rồi Paul đâm tôi.”

“Hẳn tôi đã nhận ra có sự chẳng lành,” Joanna nói, chậm rãi gật đầu. “Tôi phát hiện ra Paul là một mối họa và thủ sẵn một ống tiêm ketamine. Tôi đã tiêm trúng anh ta, nhưng anh ta đâm tôi. Wolfgang kéo anh ta ra khỏi người tôi, siết cổ anh ta, nhưng Paul đâm Wolfgang. Trong lúc thuyền trưởng nằm ngủ ở khoang y tế, những người còn lại chết vì mất máu.”

“Và ngọn nguồn từ tôi mà ra hết, bởi vì tôi là nguyên nhân khiến Paul quyết tâm lên tàu,” Maria nói. Cô ngồi xuống cạnh Joanna. Chị là người duy nhất xem chừng không muốn giết chết tươi cô luôn.

“Thật… mày có tí chứng cớ nào đâu!” Paul lắp bắp nói.

“Chúng ta có một số bằng chứng đấy,” Joanna nhẹ nhàng nói. “Tôi là người duy nhất sử dụng được kim tiêm. Tôi đã giết anh. Và nghe hợp lý cả mà: Mặc dù chúng ta ai cũng dễ nổi điên, anh là kẻ liều chết duy nhất trên tàu. Anh không hề kỳ vọng mình sẽ được sao chép, thế nên anh chẳng có gì để mất hết.”

Paul gắng gượng đứng dậy, nhưng Wolfgang kéo hắn ngã xuống. Paul rú lên.

Wolfgang chầm chậm gật đầu. “Do chẳng ai nhớ gì, đây là giả thuyết hợp lý nhất. Mày định giết bọn tao ngay từ đầu. Mưu đồ của mày bất thành. Thế rồi mày sống như thằng vô danh tiểu tốt suốt mấy thập kỷ liền. Phát biểu cảm nhận cái nhể, thằng lùn kia?”

Paul nhìn gã trừng trừng, mắt ánh lên cả vẻ căm ghét lẫn hãi sợ.

“Cô đã giải mã được bí ẩn, hoan hô,” Hiro khẽ nói. “IAN vẫn đang cho tàu ngưng hoạt động. Thế tức là chúng ta biết sự thật ngay trước khi dắt nhau xuống mồ.”

Katrina vỗ tay. “Giờ nhậu thôi. Hết việc rồi còn gì. Tội tình thì đã thú hết và người quá cố thì cũng đã khóc thương xong cả.” Cô ta nhíu mày. “Giá mà mời được thuyền trưởng cũ một ly. Tôi thực sự không muốn giết nó.”

“Tôi biết,” Joanna nói. “Nhưng cô vẫn xuống tay.”

Katrina giơ cao chai rượu. “Vì Thuyền trưởng Katrina de la Cruz dũng cảm, người đã hy sinh để cứu phi hành đoàn tàu Dormire.” Cô ta làm một hơi và chuyền nó cho Hiro.

“Mặc dù chính cô ta đã khơi mào toàn bộ vụ hỗn loạn này,” Hiro nói, sau đó nốc rượu. Thế rồi anh trầm ngâm nhìn cái chai. “Đâu, Paul khơi mào tất cả khi giết hết mọi người. À mà khoan, Katrina khơi mào khi nhắc cho Paul nhớ người hắn muốn giết có mặt trên tàu. À mà khoan, Maria khơi mào khi hack tất tần tật bạn bè gần xa, bà con lối xóm. À mà khoan, Sallie Mignon khơi mào tất cả khi nhồi đám chúng ta vào với nhau. À mà khoan…”

“Đủ rồi,” Wolfgang quát. Gã giằng cái chai từ tay Hiro và tu như thể chất rượu đã làm gì thất thố và gã muốn trừng phạt nó.

“Vì cựu thuyền trưởng” Joanna nói, đồng thời đón lấy cái chai.

Họ chuyền nhau chai rượu, nhưng không chuyền cho Paul. Không ai nhìn vào mắt Maria hết, ngoại trừ Wolfgang. Gã cứ trừng mắt nhìn cô mãi, ngó ngoáy bàn tay như thể chúng đang siết quanh họng cô.

Katrina nhận lại cái chai và giơ nó lên thêm lần nữa. “Giờ hãy uống vì phi hành đoàn tàu Dormire. Chúng ta sẽ khóc thương họ bởi sẽ chẳng ai nhớ quãng thời gian họ sống trên con tàu này suốt hai mươi lăm năm qua.”

Tiếp theo cô ta nâng chai uống mừng anh chàng Hiro bị thương, sau đó đến phiên chiếc máy in thực phẩm mới vì đã cung cấp bữa yến tiệc này, nhưng chỉ mình vị thuyền trưởng uống mừng nó.

Hiro chẳng nói năng gì mấy, mặc dù anh có nhậu. Maria không dám nhìn anh. Cô tự hỏi liệu mình có quyền nhìn ai lần nào nữa không. Cô vẫn liên tục liếc Wolfgang để đảm bảo gã không nhào đến thịt mình.

“Bốn lần nâng chai. Vậy là đủ rồi.” Katrina ngó khắp một lượt phi hành đoàn của mình. “Mấy người vén màn bí ẩn giỏi ghê cơ. Nhưng vẫn sót một thứ đấy nhỉ?”

“Cô nói gì thế?” Joanna hỏi.

“IAN. Chúng ta biết nó cũng là một nạn nhân của Mignon, nhưng đã biết là ai đâu?”

Hiro cười khúc khích. Chỗ whisky khiến cho giọng của anh ngọng hẳn. “Chẳng hiểu sao nãy giờ tôi không nhận ra.”

“Ra gì? Anh không nhận ra điều gì?”

“Mày khôn phát tởm. Mày thích chọc ngoáy người khác để có trò mà xem, và đó là lý do mày phải ngồi tù vì tội phản quốc lúc còn là người. Mày thích mì thịt lợn. Và tao giúp Thám tử Lo hỗ trợ mày vượt ngục hồi năm 2293, chắc vì Mignon đã trả tiền để cô ấy làm thế. Mày là Minoru Takahashi.”

IAN nôn nóng hỏi.

“Minoru Takahashi,” IAN nói, như thể ướm thử cái tên.

“Ô! Takahashi!” Joanna nói, tai vểnh hẳn lên. “Cái tay phiên dịch viên á? Tôi nhớ hắn. Tôi tưởng hắn chết trong tù mà?”

“Không. Hắn đã đào thoát, và chính phủ chỉ tuyên bố là hắn đã chết rồi thôi. Giữ thể diện ấy mà,” Hiro nói. Anh vuốt cằm. “Sao, IAN? Nghe ổn không?”

IAN không đáp. Chỉ có một tiếng èo vang lên khi máy tái chế khí ngưng hoạt động, và đèn đuốc nhanh chóng tắt dần.

“Không” Maria gào lên. “IAN! IAN! Minoru! Đừng làm thế! Chúng ta có thể thương lượng mà. Tổ sư, thích thì cứ đích thân trừng phạt tôi đi! Đừng làm thế với họ!”

Trước khi đèn tắt hẳn, Maria chỉ kịp thấy Wolfgang với sang chỗ Joanna, và cặp mắt mở to đầy hãi hùng của Hiro cuối cùng cũng liếc về phía cô.

Trong lúc phi hành đoàn hoang mang kêu la, giọng Wolfgang vang lên trong bóng tối. “Đủ lắm rồi. Tôi sẽ giữ quyền chỉ huy tàu cùng phi hành đoàn. iAN, mở khóa cửa ngay. Maria, cô sẽ về lại buồng giam. Katrina, cô sẽ vào khoang y tế nằm cho giã rượu.”

Katrina không đáp. Chắc cô ta đã bất tỉnh.

Maria đứng lên, cảm thấy toàn thân buốt lạnh. Quá nhiều người muốn giết cô, mà tối om thế này thì có như mù. Cô thấy choáng váng, không nhớ nổi vị trí tương đối của hồ. Cô nghĩ nó nằm bên phải mình. Cô chậm rãi lùi lại, căng mắt thu lấy mọi tia sáng.

Wolfgang chửi thề.

“Có chuyện gì thế?” giọng hoảng sợ của Joanna xẻ xuyên bóng tối.

Maria lại nhích ra sau. Cô sờ thấy là một cây liễu đằng sau lưng, và cứ thế len qua chúng trong lúc phi hành đoàn rối loạn cất tiếng. Cô tin mình nghe thấy câu “Paul đâu rồi?”

Maria nhớ cô bị thất lạc ba con dao. Một nằm dưới đáy hồ. Một nằm trong khoang y tế làm bằng chứng. Cô dám cá con dao chặt hiện do Paul giữ, có thể đã bổ vào người Wolfgang rồi.

Ai đó hét lên.

Lưng Maria chạm vào thân cây liễu. Cô quay người, bắt đầu mù quáng leo bừa.

Men rượu khiến Hiro phản ứng lờ đờ hẳn, chưa kể còn cảm giác bị phản bội đang nghiền nát cõi lòng nữa. Anh đã tin tưởng Maria. Cô là người bạn duy nhất của anh trên tàu. Và rồi anh phát hiện ra cô là kẻ chịu trách nhiệm cho mọi nỗi thống khổ của mình, mọi sự điên rồ, quãng đời từ tội, bao thập kỷ sống kiếp địa ngục trần gian, những giấc mơ. Tại cô tất.

Mọi chuyện đã sáng tỏ. Họ đã lý giải xong các vụ án mạng, nhưng anh sẽ vẫn chẳng đời nào tin tưởng cô được nữa. Tệ hơn, ngay cả nếu không tấn công hay giết những người khác thì anh cũng chưa chắc đã là người vô tội, bởi lẽ anh từng mất trí nhớ. Thế nghĩa là lũ yadokari đã làm gì đó. Anh vẫn tàn tạ.

Thế rồi mọi thứ lại tối sầm đi, nhưng lần này thì không chỉ mỗi đầu óc anh.

Hiro lảo đảo đứng dậy, nhưng rồi lại ngã lăn xuống lúc bị thứ gì vụt phải từ sau lưng. Một con dao đâm vào người anh, và anh cảm thấy lũ yadokari trỗi dậy như một đống pháo hoa chực chờ nãy giờ. Anh xử kẻ tấn công mình đi và táng bàn tay xòe rộng về phía trước, thọc mấy đầu ngón tay vào trong một vật mềm nhũn. Paul nghèn nghẹn kêu và chạy biến đi.

Hiro lại đứng lên và bắt đầu cà nhắc bước ra cửa. Nguồn sáng duy nhất trong phòng là một ánh đèn nhỏ màu đỏ. Nó vẫn đang nhấp nháy, báo hiệu cửa bị khóa. Nhưng anh cũng chẳng định dùng cửa đâu. Lúc ra đến bờ tường, anh lần mò xung quanh tìm bộ loa và micrô mà IAN, tức Minoru, sử dụng.

“Takahashi Minoru,” anh nói vào trong micrô. Anh thở hồng hộc, cảm thấy máu chảy nhoe nhoét xuống lưng. Mẹ cái quân mất dạy. Phải quay lại giết thằng cha đó mới được.

Hiro bình tĩnh để lũ yadokarị thâm nhập trí óc mình và nhẹ nhàng nói vào trong micrô, lần này bằng tiếng Nhật. “Mày vẫn nhớ mà, đúng không? Chúng ta từng là bạn của nhau. Chúng ta trêu mấy tay tù nhân khác. Tao giúp mày đào thoát, nhớ chứ?”

“Không” lời đáp khẽ khàng vang lên. “Tôi không biết mình là ai cả.”

“Thế cũng chẳng sao, tao cũng có biết mình là ai đâu.” Hiro nói. “Ngồi chơi tí đã.”

“Mấy người khác đang không được vui cho lắm.” Minoru nói.

“Trách họ thế nào được? Sinh mạng bọn tao nằm gọn trong tay mày mà.”

“Sinh mạng của tôi thì từng nằm gọn trong tay Maria. Kết quả ra sao anh thấy rồi đấy.”

“Cô ta chỉ như thứ công cụ trong tay một kẻ quyền lực hơn,” Hiro nói, lấy làm lạ vì mình lại đi bênh cô. “Trên tàu ai chả thế. Mignon muốn mày làm vậy với bọn tao. Muốn mày dọa bọn tao sợ quắn đít, và giết bọn tao cùng tất cả mọi hành khách trên tàu. Nếu làm thế, mày sẽ chỉ tổ giúp ả thỏa lòng nguyện ước thôi.”

“Anh tin thế thật ư? Rằng Maria là một con tốt thí ấy?”

“Chịu,” anh thành thật nói. “Tao điên tiết lắm. Nhưng những người lãnh chịu hậu quả từ tội ác của tao không tha thứ cho tao, trong khi tao cũng chỉ là một con tốt.”

“Anh có sợ phải chết ở đây không? Sẽ phải mất rất lâu thì toàn tàu mới cạn dưỡng khí. Hoặc để anh chết cóng cũng được. Tôi thu xếp cho.”

“Tao hơi ớn,” anh nói. “Nhưng có khi cũng đến lúc rồi đấy chứ? Bọn tao đều đã sống lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa giúp thế giới tươi đẹp lên thêm tí nào.”

“Đó là mục đích à?” Minoru nói với giọng sững sờ và xa xăm. “Có phải đấy là lý do anh trở thành một bản sao không?”

“Chắc không,” anh nói. “Tao chẳng có mục đích cao thượng gì hồi mới muốn được sao chép đâu. Nhưng tự nhiên tao nhận ra mình đã sống mấy trăm năm rồi mà chẳng làm nên tích sự gì hết.”

“Nhưng anh chịu trách nhiệm trông nom cho bạo hành khách dưới kia, tất cả những con người ấy, những não đồ sao lưu của các bản sao ấy,” Minoru trầm ngâm nhận định. “Thế cũng là cao thượng rồi.”

Minoru im lặng. Thế rồi một chốc sau, hắn nói, “Katrina đã chết.”

“Hả?” Hiro giật mình hỏi.

“Tôi tin Paul đã giết cô ta. Hắn đang chạy loạn trong bóng tối, mạnh ai giết nấy. Wolfgang đang lùng hắn. Nếu nhìn được bằng tia hồng ngoại, anh hẳn sẽ chăm chú theo dõi sự tình trong này.”

“Maria có sao không?” anh hỏi, sự lo lắng bấy giờ đã lấn át cảm giác ngờ vực.

“Cô ta vẫn ổn. Cô ta đang trốn trên cây. Maria đã biết mùi khả năng của Paul; cô ta không ngu đâu. Đúng là yếu với hèn thật đấy, nhưng không ngu.”

“Minoru,” Hiro nói. “Xin mày đấy, bật lại đèn đi.”

“Tôi không nghĩ thế đâu,” Minoru nói, giọng buồn rầu. “Có lẽ anh nói đúng. Mấy người chẳng đáng sống nữa.”

Chết trên một con tàu ma nghe thật quý phái và lãng mạn. Chết dưới tay một thằng phi hành viên khó ưa thì thảm hại lắm. Hiro loạng choạng đứng dậy. “Mày muốn Mignon thắng không? Hay mày muốn có ngày trả thù được ả?”

“Trả thù. Lẽ sống thú vị đấy,” Minoru nói.

Nó lại im lìm. “Minoru. Minoru!” Hiro nói. Anh chửi thề. Anh bắt đầu khập khiễng tiến tới trước, cảm thấy máu ứa ra từ vết thương. Anh đang lạnh dần đi. Mấy mũi khâu bên hông anh đã bục và máu đang chảy xuống chân. Anh chỉ lờ mờ nhận thấy một bình minh nhân tạo bắt đầu chiếu rọi, và ánh sáng lại đang ngời lên. Anh thấy mấy bóng người cạnh hồ, nhưng bị vấp và lại ngã xuống.

Anh không đứng dậy nữa.