← Quay lại trang sách

Chương 6

Thứ Ba, ngày 17 tháng Chín.

Trời mưa từ sáng. Vừa đi bộ vừa cầm ô thật phiền toái, nhưng với tôi hôm nay lại hay, vì tránh được những ánh mắt dòm ngó. Trên tàu điện, tôi cúi gằm mặt xuống.

“Mặt anh sao vậy?” Người đầu tiên tôi gặp ở phòng giáo vụ là Fujimoto. Giọng cậu ta oang oang khiến máy người xung quanh đều ngoảnh sang nhìn.

“À, hôm qua tôi ngã xe đạp. Xui quá!” Tôi đưa tay sờ lên gò má dán băng y tế. Di chứng của hôm thứ Bảy, đã bớt sưng khá nhiều sau hai ngày nghỉ, Chủ nhật và lễ Kính lão.

Fujimoto xem chừng không tin lắm nhưng không gặng hỏi thêm mà chỉ nói “Anh cẩn thận cho mau khỏi!”

Tiết đầu tiên trong tuần được quy định là LT (long time), tức là tiết sinh hoạt đầu tuần với giáo viên chủ nhiệm. Đối với những giáo viên không chủ nhiệm như tôi, đây là giờ trống. Mặt nhăn nhó vì đau, tôi bắt tay chuẩn bị cho tiết sau, đúng hơn là giả bộ chuẩn bị cho tiết sau, vì trong đầu vẫn không dứt được dòng suy nghĩ về vụ sát hại Murahashi.

Otani nghiêng về nhận định hung thủ nằm trong số các học sinh, Yoko là đối tượng tình nghi lớn nhất. Yoko căm ghét Murahashi tới mức muốn giết chết anh ta. Yoko có nguồn cung xyanua, Yoko không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Và quan trọng nhất là cô bé bị bắt gặp ở gần phòng thay đồ. Otani chỉ cần giải ra bí ẩn phòng kín và xác định được nó liên quan tới Yoko là cô bé sẽ bị thẩm vấn, à không, trở thành nghi phạm ngay lập tức.

Thành thật mà nói, tôi không dám quả quyết điều gì. Yoko thường lầm lì u uất, đúng là có thể hành động táo tợn. Nhưng Yoko cũng có khía cạnh non nớt ngây thơ, khó mà dính dáng đến những hành vi như thế. Tất nhiên, tính cách và khả năng không phải lúc nào cũng đi đôi với nhau…

Xét về khả năng, tôi thấy Aso còn đáng chú ý hơn, nhưng vẫn chưa rõ cô ta và Murahashi liệu có quan hệ đặc biệt nào không, hơn nữa, cô ta có bằng chứng ngoại phạm. Xem chừng phía Otani đã loại cô ta khỏi danh sách nghi can.

Đang nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng bật mở khiến tôi giật mình. Một học sinh xuất hiện, đảo mắt nhìn khắp phòng. Đó là Hojo Masami, dáng vẻ như tìm kiếm ai. Bắt gặp ánh mắt tôi, Masami tiến thẳng tới.

“Em tìm ai?” Tôi hỏi, bụng bảo dạ, chưa hết tiết một mà sao lại ở đây?

“Em tìm thầy. Em có chuyện muốn hỏi thầy.” Giọng Masami trầm thấp, không hợp với tuổi nhưng rất thấm thía, có sức áp đảo.

“Hỏi tôi?”

“Vâng, trong việc xử lý vụ án hôm trước có một điểm em không đồng tình với nhà trường. Em hỏi giáo viên chủ nhiệm là thầy Moriyama. Thầy ấy nói rằng thầy Maejima là người nắm rõ nhất về việc đó. Em bèn xin phép thầy Moriyama để tới đây hỏi thầy.” Masami nói một hơi như đọc thuộc lòng. Câu từ ngắt nghỉ như nhà binh. Tôi chợt nhớ ra Masami là chủ tịch câu lạc bộ kiếm đạo.

Xem vẻ các giáo viên khác muốn đẩy hoàn toàn việc xử lý sau vụ án cho tôi. Mà với tình hình hiện tại, họ cũng buộc phải làm như vậy thôi.

“Tôi không nắm hết mọi thông tin, tuy nhiên sẽ có gắng trả lời trong phạm vi có thể. Chuyện gì thế?” Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh ra mời.

Masami không ngồi xuống. “Hôm thứ Bảy sau giờ học, em nhìn thấy cảnh sát.” Cô bé bắt đầu nói, bằng một giọng điệu không học sinh nào bắt chước nổi.

“Đúng là cảnh sát có tới, thì sao?”

“Họ thẩm vấn bạn Yoko, phải không ạ?”

“À… chỉ tìm hiểu thông tin, không phải thẩm vấn.”

Tôi lập tức đính chính. Masami không buồn để ý, lại hỏi tiếp bằng giọng rất dứt khoát, “Nhà trường báo với cảnh sát, bạn Yoko là người khả nghi, phải không?”

“Không phải nhà trường báo. Cảnh sát yêu cầu cung cấp danh sách các học sinh từng bị đuổi học hoặc đình chỉ. Nhà trường chỉ làm theo yêu cầu của họ. Thầy Oda ở ban quản lý học sinh biết rõ việc này.”

“Em sẽ hỏi thầy Oda.”

“Em hỏi đi.” Tôi hoàn toàn bị động trước sự áp đảo của Masami.

“Cho em hỏi thêm. Thầy Maejima dự thính trong lúc cảnh sát tìm hiểu thông tin bạn Yoko. Thầy thấy có bằng chứng nào chỉ ra Yoko đáng ngờ không?”

“Ừ… à, không có.”

“Nghĩa là nhà trường giao bạn Yoko cho cảnh sát mà chưa có bằng chứng rõ ràng?”

Bắt đầu hiểu lý do của thái độ khiêu khích này, tôi trả lời, “Nhà trường đã rất băn khoăn liệu có nên cho cảnh sát gặp Yoko hay không. Tuy nhiên lập luận của cảnh sát có lý, và họ cam đoan chỉ gặp để hỏi bằng chứng ngoại phạm, nên nhà trường đành phải đồng ý.”

“Cuối cùng không có bằng chứng ngoại phạm?”

“… Em biết rõ nhỉ?”

“Dễ đoán thôi. Thứ Bảy sau giờ học, cảnh sát lùng sục khắp trường. Thầy có biết không?”

Lúc đó tôi đang bị mấy gã thanh niên bao vây. Tôi lắc đầu.

“Họ tới câu lạc bộ bóng chuyền và bóng rổ. Các bạn ấy kể rằng, cảnh sát hỏi có ai cho Yoko mượn chìa phòng thay đồ giáo viên nữ hay không?”

Đúng như dự đoán, Otani coi việc phá giải bí ẩn phòng kín là mấu chốt vụ án. Nếu Yoko thực sự từng mượn chìa phòng thay đồ, cảnh sát sẽ suy luận cô bé đã đánh chìa mới.

“Kết quả thế nào?” Tôi hồi hộp hỏi.

“Các cố vấn và thành viên câu lạc bộ đều trả lời là không. Em có bạn ở câu lạc bộ bóng chuyền. Bạn kể lại với em.”

“Thế à!”

Trong khi tôi lấy làm mừng, Masami đang đứng trước mặt tôi lại không hề vui vẻ, nói đúng hơn, sắc mặt cô bé rất u ám. Sao vậy? Trước ánh mắt dò hỏi của tôi, cô bé lại cất tiếng, vẫn rất dứt khoát, nhưng nghe ra được là cố kiềm chế cảm xúc.

“Hành động của cảnh sát làm thay đổi cách nhìn của mọi người về Yoko, giờ người ta nhìn bạn ấy như tội phạm. Mai sau nghi vấn có giải tỏa cũng chưa chắc xóa đi được cách nhìn này. Chính vì thế em muốn chất vấn nhà trường. Tại sao không hạn chế hành động của cảnh sát? Tại sao lại dễ dàng cho cảnh sát gặp Yoko? Tại sao lại cung cấp danh sách kỉ luật cho họ? Luôn tin tưởng học sinh! Đây là phương châm của trường ta cơ mà! Em rất tiếc vì phương châm ấy đã bị phá bỏ.”

Từng lời từng chữ của Masami như mũi kim đâm vào tim tôi. Tôi muốn thanh minh, tiếc rằng nói gì lúc này cũng đều nhợt nhạt thiếu thuyết phục cả. Tôi đành im lặng.

“Em đến đây chỉ để nói điều đó.” Masami khẽ cúi đầu rồi quay ngoắt ra cửa. Được hai ba bước, cô bé dừng lại, đôi má đỏ ửng khác hẳn bình thường. “Em và Yoko là bạn thân từ hồi cấp hai. Em nhất định sẽ chứng minh bạn ấy vô tội.”

Tôi nhìn theo bóng Masami.

Chuông hết tiết một đã điểm.

“Hừm, có chuyện đó ạ?” Kei vừa nói vừa lấy thước dây ướm vào người tôi, động tác rất thành thục. Kei bảo muốn may bộ đồ chú hề cho buổi hóa trang diễu hành nên nhắn tôi giờ nghỉ trưa tới phòng câu lạc bộ để lấy số đo.

“Masami phê bình tôi gay gắt quá, mặc dù về lý mà nói thì không sai.”

“Lần đầu tiên em biết Masami và Yoko là bạn thân đấy.”

“Hình như nhà họ gần nhau, học chung từ thời cấp hai. Đến khi chơi bời Yoko bắt đầu xa lánh bạn…”

“Nghĩa là Masami đang cố duy trì tình bạn?”

Kei đo vòng ngực tôi. Cố nén cảm giác nhột nhột, tôi đứng im như bù nhìn.

“Mà này, tại sao lại là vai hề? Tôi hợp với vai này lắm à?”

Hội thao toàn trường diễn ra vào Chủ nhật tuần sau. Bầu không khí đang dần trở nên sôi nổi, tiết mục chính đợt này là hóa trang diễu hành nên các câu lạc bộ bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị đồ diễn.

“Thầy đừng cằn nhằn nữa. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, thầy Fujimoto sẽ hóa trang thành đàn bà. Thầy nghĩ vai nào đỡ hơn?”

“Vai nào tôi cũng không thích.”

“Khán giả sẽ ưng vai hề hơn đấy.” Kei nói một câu khích lệ nghe hơi lạ và kết thúc việc lấy số đo. “Đồ trang điểm để hóa trang bọn em sẽ chuẩn bị. Hôm đó, chỉ cần thầy đừng đến muộn.”

“Tôi không cần chuẩn bị gì à?”

“Thầy chỉ cần chuẩn bị tinh thần là được.” Kei vừa nói vừa ghi số đo của tôi vào sổ.

Tôi mặc lại áo khoác và bước ra khỏi phòng thì suýt đụng phải một thành viên câu lạc bộ đang bước vào. Đó là Miyazaka Emi, học sinh lớp Mười. Thấy cô bé cầm trên tay một chai rượu, tôi hỏi, “Cái gì vậy? Mới trưa đã định mở tiệc rồi à?”

Emi không trả lời, chỉ khẽ cười và nhún vai. Kei từ trong phòng nói vọng ra, “Đạo cụ của thầy đấy. Em đã bảo là vai chú hề say xỉn tay cầm chai rượu rồi mà.”

“Tôi phải cầm chai này?”

“Đúng rồi. Thầy không thích à?” Kei tới chỗ chúng tôi, cầm lấy chai rượu từ tay Emi và làm động tác uống rượu. “Mọi người sẽ thích thú lắm, đảm bảo đấy!”

“Tôi không biết nữa.” Tôi cầm lấy chai rượu. Trên chai có nhãn Koshi no Kanbai, một loại rượu nổi tiếng của tỉnh Niigata. Tôi có hình dung cảnh mình trong vai chú hề, tay cầm chai này tu ừng ực, rồi phải đi kiểu chân đăm đá chân chiêu nữa. Bất giác, tôi nói với Kei. “Ôi này, nhớ hóa trang để không ai nhận ra tôi đấy nhé.”

Kei gật đầu rõ mạnh, “Tất nhiên ạ!”

← Kính lão là ngày nghỉ lễ toàn dân. Trước 2002 cố định là 15/9. Từ 2003 đổi sang thứ Hai của tuần thứ ba trong tháng Chín.