Chương 12
Thứ Ba, ngày 24 tháng Chín.
Trường học chìm trong bầu không khí căng thẳng như vừa ban bố lệnh giới nghiêm. Phòng giáo vụ bình thường vẫn rôm rả chuyện trò thì nay ai nấy đều im phăng phắc. Vụ chú hề khiến học sinh khá sốc, các lớp học đều câm nín đến đáng sợ.
Tuy nhiên, có một người phải nói nhiều hơn ngày thường. Đó là trợ lý hiệu trưởng Matsuzaki. Điện thoại trên bàn anh ta reo liên hồi từ đầu giờ sáng. Một số là của cánh nhà báo muốn lấy tin, nhưng chủ yếu là của phụ huynh học sinh. Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Matsuzaki luôn miệng xin lỗi.
Trong tình hình này, chẳng ai còn tâm trạng dạy dỗ bình thường. Các thầy cô cứ đến giờ thì lên lớp, giảng theo sách giáo khoa xong, hết giờ lại về phòng.
Tiết bốn vừa hết, cảnh sát xuất hiện làm bầu không khí căng thẳng càng gia tăng. Họ nghiễm nhiên đi vào phòng khách và đề nghị gặp một người để phục vụ điều tra. Matsuzaki và các giáo viên đều giật mình khi nghe nêu tên, tôi thì chỉ tự nhủ “Chuyện gì phải đến đã đến,” và đánh mắt về phía nhân vật đó, Aso Kyoko. Đột ngột bị điểm danh, mặt tái dại đi, cô ta đờ đẫn đứng dậy, bước theo Matsuzaki như người mộng du. Phản ứng cho thấy sự bất ngờ không biết vì sao mình bị gọi, nhưng tôi cho rằng chủ yếu là sốc.
Sau khi Aso im lặng ra khỏi phòng, một số giáo viên liền xì xào bàn tán. Hầu hết là xuyên tạc tầm phào, chẳng đáng quan tâm. Riêng câu chuyện của Oda khiến tôi chú ý.
Anh ta tới gần tôi và nói nhỏ để người khác không nghe thấy, “Tự dưng hôm qua cảnh sát đến gặp tôi.”
“Cảnh sát đến gặp anh?”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Oda gật đầu.
“Họ hỏi tôi một điều hơi lạ, rằng hôm kia trong hội thao tôi tham gia thi chạy vượt rào, có trông thấy cô Aso thi cùng không. Tôi đáp có thì họ hỏi tiếp, lúc xếp hàng điểm danh ở cổng, cô Aso có đến muộn không. Tôi định nói là không nhớ tỉ mỉ đến vậy, sau nghĩ kĩ quả có chuyện đó thật. Mãi không thấy cô ấy đến, tôi đã toan đổi thứ tự chạy, cuối cùng cô ấy tới kịp nên mọi việc lại tiến hành như kế hoạch… Không biết chi tiết này có liên quan gì không nhỉ?”
Oda nghiêng đầu thắc mắc. Tôi chỉ ậm ờ nước đôi, nhưng bụng bảo dạ, rõ ràng lời chứng của anh ta rất có ý nghĩa với việc điều tra. Hôm qua trao đổi với Otani, tôi nhận định rằng Aso có bằng chứng ngoại phạm. Giờ thì thông tin mới này đã bác bỏ nhận định đó, và kết quả là cô ta bị cảnh sát hỏi thăm.
Aso lên gặp cảnh sát khoảng mười phút thì hiệu trưởng cho gọi tôi. Tôi đi sang với tâm trạng nặng nề, đúng như dự đoán, Kurihara mặt mày nhăn nhó ngồi ở bàn làm việc.
“Chuyện này là thế nào?” Ông gằn giọng hỏi. “Tại sao Aso lại bị bắt?”
“Không phải bị bắt, chỉ là lấy lời khai thôi ạ.”
Tôi đính chính. Hiệu trưởng liền sốt ruột lắc đầu.
“Đừng vặn vẹo chữ nghĩa ở đây. Tay Otani kia nói với Matsuzaki là muốn biết lý do thì hỏi cậu. Nào, nói đi. Tại sao lại là Aso?”
Hiệu trưởng cố kiềm chế, nhưng trán và mang tai đỏ rực cho thấy cơn bực bội đã lên tới đỉnh điểm. Sự tình đã thế này, có giấu cũng không ổn. Tôi quyết định phơi bày hết, kể lại không sót điều gì từ bản chất của người đàn bà tên là Aso Kyoko tới việc đánh tráo chai rượu. Tôi cũng lường trước được rằng tâm trạng Kurihara sẽ tồi tệ hơn sau khi biết mọi chuyện.
Trong lúc nghe và cả khi nghe xong, hiệu trưởng chỉ khoanh tay, nhắm mắt. Ông ngồi bất động, nét mặt cay đắng, cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng giọng không pha chút tức giận nào, “Tóm lại, cô ta giết người để che giấu quan hệ trai gái?”
“Chưa có gì chắc chắn cả.”
“Dù sao đời sống cá nhân của cô ta cũng không được như tôi kì vọng.”
“…”
“Cậu biết nhưng không nói. Tại sao?”
“Vì cháu không muốn gây tổn thương cho người khác. Chưa kể hiện giờ cô ta quan hệ chơi bời với ai cháu không hề biết. Và trên hết, hiệu trưởng có vẻ quý cô ta…”
Kurihara nhăn mặt, hình như cho rằng câu cuối của tôi là nói mỉa, ông bèn hậm hực, “Thôi đủ rồi. Tại tôi không biết nhìn người.”
“Vậy cháu xin phép.”
Nghĩ là đã xong việc, tôi định đứng dậy, nhưng hiệu trưởng vội vã ngăn lại.
“Khoan đã. Cậu nghĩ thế nào? Cô ta đúng là hung thủ à?”
“Cháu không biết.” Tôi có sao nói vậy, chứ không phải giữ ý gì với hiệu trưởng. “Đúng là trong vụ này Aso ở thế bất lợi, chứ vụ trước cô ta có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Cảnh sát cũng đang cân nhắc.”
“Hừm… Bằng chứng ngoại phạm à?”
“Hơn nữa, cái chết của Takei có nhiều điểm nghi vấn. Tại sao hung thủ lại chọn phương án táo tợn là giết chú hề ngay trước mắt đám đông…”
Lần đầu tiên tôi nói ra băn khoăn mấy hôm nay. Sở thích kinh khủng này của hung thủ không phù hợp với tác phong Aso. Nói cách khác, nếu là hung thủ, Aso sẽ không tiến hành theo cách thức mang lại đủ thứ phiền toái như thế.
“Tôi hiểu rồi. Tạm thời cứ theo dõi xem sao.” Hiệu trưởng chốt hạ, vẻ mặt cay đắng nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh.
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, trên đường về phòng giáo vụ, thấy học sinh xúm xít quanh bảng thông báo, tôi tò mò dừng lại nhìn thì giật mình. Trên bảng dán tấm ảnh chụp chiếc túi giấy Otani cho tôi xem hôm qua, bên cạnh ghi dòng chữ: Ai từng nhìn thấy chiếc túi này, đề nghị liên lạc với đồn cảnh sát S.
Đây là điều tra công khai. Nói gì thì nói, ở môi trường học đường mà liên tiếp xảy ra hai án mạng thì cảnh sát cũng phải tăng cường hoạt động dạng này thôi. Trong đám đông học sinh đứng đây có một vài gương mặt tôi quen. Tôi quyết định hỏi thăm, may ra ai đó biết gì về chiếc túi. Các cô bé suy nghĩ một hồi, rồi đều trả lời là không biết.
Trở về phòng giáo vụ, tôi lập tức nhìn sang bàn Aso thì không thấy cô ta đâu, chắc vẫn đang nói chuyện với cảnh sát bên phòng khách. Lạ là mặt bàn lại đã thu dọn gọn gàng. Tôi đến gần Fujimoto, khẽ khàng hỏi thăm. Fujimoto liếc quanh rồi hạ giọng.
“Đã trở lại nhưng hình như lại xin về sớm. Em thấy chị ấy nộp đơn cho trợ lý hiệu trưởng.” Cậu ta đáp. “Chị ấy mới rời khỏi thôi. Anh không gặp ngoài hành lang à?”
“Không… Cảm ơn cậu.” Tôi trở lại bàn, lấy đồ đạc ra định chuẩn bị bài vở cho tiết năm, nhưng tâm trí không thể tập trung. Hình ảnh thi thể Murahashi, rồi Takei, cứ chập chờn trong đầu.
Tôi đứng lên phóng ra khỏi phòng giáo vụ. Hình như chuông reo lúc tôi chạy dọc hành lang, nhưng tôi không để vào tai, cứ mải miết lao đi. Tôi tìm thấy Aso ở cổng trường. Tà váy dài xanh lam đã lướt qua cổng, tôi guồng chân nhanh hơn.
Ra tới bên ngoài, tôi cất tiếng gọi. Aso giật mình, dừng chân ngoảnh lại, khuôn mặt cân đối nhăn nhó vì ngạc nhiên. Chúng tôi đứng im nhìn nhau khoảng vài giây, cô ta không biết nói gì, mà tôi cũng không rõ vì sao mình lại đuổi theo. Cuối cùng, Aso cũng tìm ra từ ngữ.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói bình thản đến lạ lùng, hẳn là cô ta đã cố giữ bình tĩnh.
Tôi hỏi, “Cô giết cậu ta à?”
Aso mở to mắt như thể câu hỏi quá sức tưởng tượng. Cô ta định cười khẩy, nhưng nụ cười méo đi giữa chừng và biến thành thịnh nộ, “Anh hỏi câu đó mà không thấy nực cười à? Chính anh nói về tôi với cảnh sát đúng không?”
“Tôi là cái gai trong mắt cô. Tôi chỉ nói sự thật này thôi.”
“Vậy bây giờ, nếu tôi bảo tôi không phải hung thủ thì anh có tin không?” Thấy tôi lưỡng lự không đáp, cô ta trề môi cười, “Làm sao anh tin nổi, đúng không? Mấy ông cảnh sát cũng thế. Thật tiếc là tôi không chứng minh được mình vô tội, chỉ còn cách im lặng đợi chờ…”
Giọng Aso nghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta khóc. Nhìn hàng nước mắt lăn dài trên má, tôi hơi động lòng.
“Bây giờ nói gì cũng vô ích, mà tôi cũng không muốn nói, tôi chỉ muốn báo trước cho các anh biết,” Aso quay người đi. “Có truy vấn tôi đến đâu cũng vô ích, bởi vì sự thật nằm ở chỗ khác.”
Không chờ tôi trả lời, cô ta bỏ đi, bước chân liêu xiêu như thiếu điểm tựa, bóng dáng mỗi lúc một xa.
Lòng tôi vẫn ngập tràn bất an.
Từ hôm nay, tất cả các câu lạc bộ tạm dừng hoạt động. Thời gian ra về được đẩy lên sớm hơn. Sau 4 giờ rưỡi, trong trường không còn học sinh nào nữa. Tình hình khiến cho giáo viên cũng khó ở lại, phòng giáo vụ thường ồn ào tới tận 6 giờ, nay cũng sớm im ắng.
Chi có cảnh sát là hoạt động tích cực, họ sục sạo khắp trường để tìm kiếm manh mối. Một cảnh sát trẻ còn bới tung tất cả các thùng rác lên xem.
Sau 6 giờ, tôi quyết định ra về. Tôi định chào Otani mà không thấy đâu, chắc anh ta đã quay về đồn. Một cảnh sát trẻ tên Shiraishi đưa tôi tới ga S. Cậu ta trạc tuổi tôi, đôi mắt sắc lạnh khác thường gây ấn tượng là chủ nhân đã từng trải qua nhiều nguy hiểm. Đôi mắt này theo thời gian sẽ thành mắt chó săn giống Otani.
Shiraishi kể, Aso không có bằng chứng ngoại phạm. Đúng như Oda khai báo, cô ta đến nơi tập trung muộn khi thi Chạy vượt rào. Lý do thì thiếu tự nhiên, và không tìm được ai làm chứng.
“Cô ta bảo là đi vệ sinh, mất gần mười lăm phút. Chưa thể khẳng định là bất thường, nhưng đúng là hơi lạ.” Có thể là tại tuổi trẻ bồng bột, Shiraishi tỏ ra nôn nóng, rõ ràng muốn kết luận Aso là hung thủ.
“Ở vụ Murahashi, cô ta có bằng chứng ngoại phạm mà?” Tôi hỏi, mắt nhìn bóng mình đang doãng ra dưới nắng chiều.
Bóng Shiraishi nghiêng đầu, “Khúc mắc là ở đó, trong khi tình hình cho thấy hai vụ là do cùng một hung thủ gây ra. Để tháo gỡ mâu thuẫn này, có ý kiến cho rằng còn đồng phạm. Thế thì ai là đồng phạm? Tạm thời chúng tôi khẩn trương điều tra vụ thứ hai và không xoáy nhiều vào sự liên quan đến vụ thứ nhất.”
Ép cung Aso thì mọi việc sẽ trở nên rõ ràng! Lời lẽ của cậu ta hàm chứa ngụ ý đó. Tất nhiên cậu ta có quyền hy vọng như thế. Nhưng tôi vẫn băn khoăn về câu nói lúc nãy của Aso. “Sự thật nằm ở chỗ khác.” Nghe không giống nói cho có hay giả vờ. Vậy “sự thật” nằm ở đâu? Aso có biết “sự thật” không?
Tôi chia tay Shiraishi trước cửa ga S. “Anh đi cẩn thận!” Cậu ta nói với tôi bằng giọng rất vang.
Ngồi trên tàu điện, tôi sắp xếp lại các sự việc đã xảy ra. Quá nhiều chi tiết, nên có thể tôi đã bỏ sót điều gì quan trọng.
Trước hết, từ khi bước vào học kì mới, tôi bắt đầu bị đe dọa tính mạng.
Sau đó, ngày 12 tháng Chín, Murahashi bị đầu độc chết trong phòng thay đồ của giáo viên. Tính đến giờ, phòng thay đồ vẫn còn là bí ẩn. Trong vụ án này, Yoko là đối tượng tình nghi. Nhưng do không có bằng chứng thuyết phục, và do thấy rằng Yoko không thể thực hiện việc gài bẫy (như Masami đã giải thích), nên tạm thời cô bé thoát khỏi sự truy xét của cảnh sát.
Ngày 22 tháng Chín, Takei bị giết trong hội thao, thế mạng cho tôi. Hung thủ đánh tráo chai rượu. Lời khai của Honma hội phụ huynh đã giúp khoanh vùng đáng kể thời gian gây án của hung thủ. Túi giấy đựng chai rượu có độc bị vứt vào một thùng carton ở nhà kho dụng cụ thể thao. Chỉ giáo viên mới biết số thùng này được dùng làm thùng rác, thành ra nghi vấn hướng về giáo viên. Thêm lời khai của tôi nên hiện tại, Aso đang là đối tượng tình nghi.
Trước hết phải nói là, càng nghĩ lại càng thấy hình ảnh hung thủ mơ hồ. Ví dụ, ở vụ Murahashi, hung thủ thao tác rất kĩ lưỡng, không để lại vật chứng gì ở hiện trường. Hành vi của chính Murahashi cũng còn nhiều điểm chưa rõ. Ngược lại, ở vụ Takei, hung thủ hành động quá cẩu thả, nạn nhân mục tiêu là tôi đã thoát chết (tất nhiên là nhờ may mắn thần kì), cách gây án thì lộ liễu và chứa đựng rủi ro, quá trình tiến hành dễ bị phát hiện. Hung thủ là Aso hay ai khác? Kẻ đó thấy điểm gì chung giữa tôi và Murahashi mà muốn giết cả hai?
Còn suy nghĩ miên man thì tàu đã vào ga, tôi vội vàng bước xuống. Ra khỏi ga trời đã bắt đầu tối, khách bộ hành lác đác, khu này ít hàng quán nên đèn đường không nhiều, cảnh vật vì thế càng thêm buồn tẻ.
Đi được một quãng, nhà dân thưa dần. Tôi vòng qua hông một xưởng gia công nhỏ. Một bên là bãi đỗ xe, tôi vừa đi vừa nhìn những chiếc xe đang đậu ở đó.
Thình lình có tiếng động cơ rền lên phía sau. Theo quán tính, tôi nép vào vệ đường cho xe vượt qua… Mà không, tôi cũng không nghĩ cụ thể đến thế, chỉ biết linh tính mách bảo sắp có điều bất thường. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi lấy làm lạ là tại sao xe băng qua người đi bộ lúc trời tối mà không buồn giảm tốc độ.
Tôi ngoái lại, và há hốc mồm kinh ngạc. Một chiếc ô tô bật đèn pha tầm cao đang lao thẳng vào tôi với tốc độ kinh hoàng. Xe chỉ còn cách vài mét, tôi liền lăn ngay sang một bên. Chưa đầy một giây sau, bánh xe sượt qua ngay sát đầu tôi.
Tôi chồm dậy. Đối phương cũng nhanh không kém, xe trượt trên mặt đường rồi quành lại, định lao vào tôi lần nữa. Đèn pha rọi thẳng làm tôi lóa mắt, trong khoảnh khắc không quyết được nên né trái hay né phải. Có lẽ đó là nguyên nhân chăng? Do phán đoán chậm, tôi bị gương xe đâm mạnh vào sườn trái, đau gập cả người. Xe không quay đầu mà hơi lùi ra rồi lấy đà lao mạnh tới. Tôi gượng đứng dậy, vẫn nhăn nhó vì đau, vừa ôm sườn vừa thu hết sức tàn lạng mình sang một bên.
Chiếc xe lùi lại ngang qua chỗ tôi đang đứng, rồi lao vào lần nữa. Tôi cố nhìn chỗ ghế lái, nhưng do đèn pha nên không thấy gì. Cố gắng một lúc tôi mới nhận ra loại xe, còn trong xe có mấy người thì tôi không biết.
Đúng lúc này, chân tôi chợt khuỵu xuống, cứ như vừa vận động nặng, nhưng trên hết vẫn là cảm giác đau rát bên sườn. Tôi đang ở vị trí rất bất lợi, bên cạnh là hàng rào thép gai, không còn tránh vào đâu được. Kẻ tấn công chắc đã tính toán và chọn nơi này.
“Á!” Cuối cùng, tôi mất đà chống tay xuống đất. Ánh đèn pha đã tới sát bên. “Muộn mất rồi!” Tôi lạnh người vì sợ.
Bất chợt, một bóng đen to lao vào giữa tôi và chiếc ô tô. Trong thoáng chốc tôi tưởng đâu đó là một con thú khổng lồ. Tên lái ô tô hẳn cũng giật mình, vội đánh lái, chiếc xe trượt dài sang một bên và dừng lại ngay trước mũi con thú. Tôi ngẩng nhìn bóng đen. Con thú này hóa ra là một chiếc mô-tô. Do bị ô tô truy sát nên tôi không để ý tiếng mô-tô. Nhìn người lái, tôi càng ngạc nhiên. Là Yoko trong bộ đồ đua xe màu đen!
“Yoko? Sao em lại ở đây?”
Chiếc ô tô trượt sang một bên đột ngột nhấn ga. Lần này nó không lao vào tôi mà phóng vút đi.
“Thầy có bị thương không?” Yoko hỏi, giọng lanh lảnh chẳng hợp với tình hình chút nào.
Tôi ôm sườn đứng dậy, thoăn thoắt leo lên chỗ ngồi sau lưng cô bé, “Em đuổi theo chiếc ô tô kia giúp tôi.” Dưới lớp mũ bảo hiểm, đôi mắt to còn mở to hơn, Yoko định nói gì đó, nhưng tôi đã quát, “Đuổi theo! Nhanh lên! Không kịp mất.”
Lần này, Yoko rú ga. Tôi chỉ kịp nghe “Bám chặt vào” là chiếc xe chồm dậy, làm tôi suýt bật ngửa. Tôi vô thức ôm lấy eo Yoko, nghe thân xe bên dưới rền lên và lao vụt đi trong bóng tối. Ra tới đường cái, đèn hậu của chiếc ô tô ban nãy còn cách chúng tôi tầm 100 mét. Khoảng cách hai bên không hề rút ngắn, chứng tỏ bên kia cũng đi với tốc độ rất cao.
“Nếu tắc đường thì sẽ đuổi kịp.”
Tôi nghe Yoko hét lên từ trong mũ bảo hiểm. Nhưng thật trớ trêu, những lúc thế này đường sá lại vô cùng thông thoáng, mô-tô vượt hết xe này tới xe khác trên con đường hai làn xe.
Bám chặt vào vòng eo mềm như thân tre non của Yoko, tôi cố nhìn biển số xe. Hình như biển xe bị che lại, nên tôi căng mắt nhìn mà đọc không nổi.
“Bên kia có một người.” Yoko nói. Có lái xe, nên một người là chắc chắn rồi, nhưng biết đâu còn đồng bọn ẩn trong bóng tối của ghế ngồi nữa.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tới ngã tư có đèn giao thông. Đang đèn vàng. “Hết đường rồi nhé!” Tôi vừa nghĩ thế thì ô tô lao thẳng qua ngã tư bất chấp đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ.
Mô-tô vừa tới ngã tư thì đèn của đường cắt ngang chuyển sang xanh. Xe cộ tấp nập chạy qua mặt chúng tôi. Bóng dáng chiếc ô tô kia mất hút.
“Chó má, xui quá đi!” Tôi bực tức chửi thề.
Yoko điềm tĩnh nói, “Để em chạy thẳng xem sao. Biết đâu bên kia đang loanh quanh đâu đó.”
Đèn chuyển xanh. Mô-tô rú ga phóng vọt đi, một lần nữa tôi lại suýt bật ngửa người, Yoko cho xe chạy thẳng. Hai bên đường có nhiều ngã rẽ. Mỗi lần đi qua, Yoko đều hơi lưỡng lự nhưng không có thời gian để cân nhắc. Trong lúc truy đuổi, mô-tô chạy lấn làn ô tô, tiếng ống bô nổ to hơn, kim chỉ tốc độ vọt lên, gió quất thẳng vào mặt khiến tôi không mở nổi mắt. “Em cố gắng đuổi kịp giúp,” tôi nói mà không biết có đến tại Yoko không. Vả lại, cũng không có gì đảm bảo hung thủ đang chạy phía trước. Nếu đuổi kịp thì đã nhìn thấy bóng dáng nó rồi, tôi lơ mơ nghĩ.
Ngồi sau xe tôi phải chúi đầu xuống nên không nắm rõ tình hình, chỉ biết đến quãng này lưu lượng xe cộ thưa hẳn. Đèn xe cùng chiều cứ xa dần, cho thấy Yoko đã vượt qua rất nhiều ô tô.
“…”
Yoko nói gì đó. Tôi hét lớn lên hỏi lại. Một lúc sau, tiếng động cơ giảm dần. Cảnh vật hai bên đường cũng biến đổi chậm hơn. Tôi đã mở mắt được.
“Sao vậy?”
“Không được rồi. Tới đây thôi.” Yoko quành sang trái. Xe trườn đi như bị hút vào một hẻm nhỏ.
“Tại sao không được?”
“Phía trước là lối vào đường cao tốc.”
“Có sao đâu, đến nước này thì đuổi tới cùng thôi.”
“Không được. Với bộ dạng ấy thầy nghĩ có thể qua trạm thu phí à?”
Yoko nói tôi mới để ý. Ừ đúng thật. Tôi mặc áo vest lại không đội mũ bảo hiểm thì quá dễ bị phát hiện. Mà tôi cũng không thể xuống xe để Yoko một mình đuổi theo.
“Rốt cuộc nó đã chạy thoát ở đâu đó…”
Tôi tỏ ý tức tối nhưng Yoko vẫn bình thản.
“Toyota Celica XX. Đây cũng là một manh mối tốt.”
“Ừ thì tốt… Nhưng đã đuổi gần đến thế này rồi mà… Tiếc quá.”
Không đáp lại lời cằn nhằn của tôi, Yoko quay xe về. Mải đuổi theo ô tô, chúng tôi đã ra khỏi thành phố tự khi nào. Hành trình khác với lúc tới, đường nhỏ vắng lặng với ruộng lúa và bãi đất khô cằn trải dài bên trái. Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ chúng tôi là cặp tình nhân lái xe đi chơi xa, dù rằng vị trí nam nữ đảo ngược so với thông thường. Chúng tôi chạy trên con đường tối thui đầy mùi cỏ và bụi. Thi thoảng, mùi thơm dầu gội lọt qua khe mũ bảo hiểm. Giờ mới sực nhớ Yoko là con gái, tôi nghe mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.
Không nhớ chạy được bao lâu, tôi đề nghị tạm nghỉ. Sắp về tới nơi rồi, tôi muốn nói chuyện với Yoko. Cô bé im lặng giảm ga, và dừng lại ở một cây cầu bắc qua con sông gần cạn. Hai bên bờ sông là triền đê trải dài. Từ đó phóng tầm mắt ra xa là ánh đèn thành phố.
Xuống xe, tôi chống hai cùi chỏ lên thành cầu nhìn xuống sông. Yoko dựng xe dưới chân cầu, cởi mũ bảo hiểm rồi chậm rãi đến bên cạnh. Hầu như không có ô tô chạy qua, đằng xa thỉnh thoảng vọng lại tiếng tàu điện.
“Lần đầu tiên tôi ngồi mô-tô.” Tôi nói, mắt vẫn nhìn xuống dòng sông. “Thật là trải nghiệm thú vị. Tuyệt vời!”
“… Tuyệt mà!”
Yoko đứng cạnh tôi, dõi mắt ra xa. Tôi ngoảnh sang nhìn.
“Hôm nay em đã cứu tôi thoát khỏi một phen nguy hiểm. Cảm ơn em, chậm chút nữa là không biết thế nào. Nhưng tôi muốn hỏi em một điều.”
“Tại sao em lại có mặt ở đó chứ gì?”
“Đúng vậy. Nếu em bảo chỉ tình cờ lái xe ngang qua thôi, thì tôi cũng đành chịu.”
“Thầy vẫn giữ cái thói dài dòng văn tự.” Yoko thở dài, rồi nghiêm mặt lại. “Em có chuyện muốn nói với thầy, nên đã đợi ở ga. Trong lúc chờ đợi, em còn ngần ngừ cân nhắc mãi. Khi thầy ra khỏi ga, em đã nghĩ hay là để hôm khác, và toan quay về. Nhưng rốt cuộc quyết định phải nói hôm nay nên em phóng xe đuổi theo…”
“Nghĩa là em chứng kiến cảnh đó…”
Yoko gật đầu. Gió từ lòng sông lùa lất phất vào mái tóc ngắn của cô bé. Không khí se lạnh, đúng là mùa thu.
“Chuyện gì? Chuyện em định nói với tôi ấy.”
Yoko đắn đo giây lát, rồi quả quyết nhìn thẳng vào mắt tôi, “Ngày thầy Murahashi bị giết, có người trông thấy em ở gần phòng thay đồ, đúng chưa? Khi cảnh sát hỏi, em nói chỉ tình cờ đi ngang qua. Thật ra không phải đâu, bấy giờ em thực sự đang bám đuôi ông ta.”
“Bám đuôi? Tại sao…?”
“Tại sao à..” Yoko gãi đầu lúng túng, rõ ràng chưa biết sắp đặt câu chuyện phức tạp thế nào cho lớp lang. “Murahashi đâu có biết, đối với bọn em, việc bị xén phăng mái tóc uất ức nhường nào. Em căm hận đến mức muốn giết chết ông ta. Để trả thù, em nghĩ ra tình huống Murahashi giở trò thô bỉ với nữ sinh. Cụ thể là, sau giờ học, Murahashi sàm sỡ một học sinh quay lại trường lấy sổ tay để quên. Học sinh đó bèn la hét, mọi người ập tới, bắt quả tang ngay tại trận và Murahashi bị gắn mác quấy rối học sinh.”
“Sổ tay học sinh? À, nghĩa là…”
Hôm ấy, Yoko về nhà xong thì lộn lại trường. Khi Otani hỏi đến, cô bé cho biết lý do là quên sổ tay học sinh. Thì ra đây không phải là lời nói dối tức thời, mà là một phần trong kịch bản của Yoko.
“Đầu tiên, em xin gặp Murahashi lúc 5 giờ ở phòng học 12C, tất nhiên đã đề nghị đừng nói với ai, sau đó em về nhà rồi gần 5 giờ thì quay lại trường. Trên đường tới phòng 12C, em bắt gặp Murahashi đang đi men đằng sau khu phòng học như thể không muốn ai trông thấy. Lưỡng lự một thoáng, em quyết định bám theo. Hiện trường sàm sỡ ở đâu cũng được, không nhất thiết phải là phòng học. Em đã chuẩn bị để khi la lên, ông ta sẽ không thể thanh minh.”
“Ồ, bằng cách nào?”
Yoko nở nụ cười ranh mãnh. Lâu lắm rồi tôi mới thấy biểu cảm này của cô bé.
“Khi Murahashi bị lên án là đồ sàm sỡ, nếu có bao cao su rơi ra khỏi túi áo ông ta thì thầy nghĩ sao?”
“Hả…” Tôi hơi sốc.
“Bẫy em đặt đấy, vào giờ nghỉ trưa. Bao cao su tòi ra thì Murahashi hết đường chối cãi.”
“Hừm…”
Lúc này tôi mới hiểu ý nghĩa của bao cao su. Hóa ra nó không hề liên quan đến vụ án, nhưng lại khiến quan hệ trai gái của Murahashi bị đào xới, và là yếu tố đẩy Aso vào vòng tình nghi.
“Em bám đuôi anh ta, rồi sao nữa?”
“Murahashi đi vào phòng thay đồ nam. Em vòng ra đằng sau nghe ngóng tình hình bên trong, vì không thể ngó vào lỗ thông gió, em đành nấp bên dưới ghé tai nghe. Có tiếng Murahashi. Hình như còn tiếng người khác nữa, khổ nỗi nói nhỏ quá nghe không ra. Nói một lúc thì im…” Yoko khẽ rùng mình, gương mặt căng thẳng, giọng cũng thay đổi. “Rồi đổi sang rên rỉ tầm một hai phút, rất khẽ thôi, nhưng chắc là rên rỉ đấy. Em sợ quá, ngồi yên không dám động đậy. Cuối cùng có tiếng đóng mở cửa, và tiếng chân đi ra.”
Đó là thời điểm giết người. Tôi nghĩ, trời xui đất khiến thế nào mà Yoko lại chứng kiến giây phút khủng khiếp này.
“Giờ mới là chuyện em muốn nói với thầy.” Yoko chăm chú nhìn tôi.
“Chuyện gì?”
“Đợi tiếng chân đi ra tắt hẳn, em mới dám ngó qua lỗ thông gió, và trông thấy…” Yoko ngưng ngang làm câu chuyện thêm kịch tính, tất nhiên không phải cô bé cố tình tạo ra hiệu ứng như vậy.
“Thấy gì?”
“Em thấy… cây gậy chặn cửa.”
“Ừ, hôm phát hiện thi thể, tôi có ngó qua lỗ thông gió và biết rồi. Sao nữa?”
Yoko nghiêm nghị nhìn tôi, “Thầy chưa nhận ra à?”
“Chưa nhận ra… gì cơ?”
Yoko chậm rãi nói, “Thầy không ngạc nhiên à? Em ngồi phía sau phòng thay đồ nam, và không thấy ai đi ra khỏi phòng thay đồ nữ cả. Cửa vẫn khóa suốt. Hung thủ đi ra từ phòng thay đồ nam, và kéo gậy chặn cửa ở bên ấy kìa.”