← Quay lại trang sách

Chương IV

Lý Triều, Võ-vệ Tướng-quân thư gửi nghịch tướng Nùng Trí-Cao

Cha, anh nhà ngươi khi trước đã manh tâm làm phản, tội đáng tru di tam tộc. Ấy vậy mà đức Hoàng-Đế ta đã không nỡ làm cho họ Nùng ngươi phải tiệt diệt, trong lúc Triều-đình có thể thừa thắng viễn đấu, vào tận Cao Bằng mà san phẳng sào huyệt các ngươi làm cỏ hết lũ phản nghịch.

Là vì sao ?

Chẳng phải vì đức Hoàng-Đế ngài thể lòng hiếu sinh của Thượng Đế, muốn lưu một chút ơn sau cho dòng họ nhà ngươi đấy ru ?

Đối với ơn đức ấy, ngươi đã chẳng biết cảm động, dốc một lòng trông một đạo làm tôi Triều-đình, vì vua vì nước coi giữ một giải biên cương, vỗ về dân chúng, ngươi lại manh tâm làm phản, đất bằng gây cuộc binh-đao để cho một vùng non nước nhân dân bỗng không lâm vào cảnh máu sôi, lửa bỏng.

Cái tội của ngươi thực là không thể nào dung tha được.

Nay ta vâng lệnh Hoàng-thượng, cầm cờ tiết-chế lên đây, trước hết hãy đem lời phải chăng giảng dạy cho ngươi biết cải tà quy chính. Ngươi nên chắp tay kính lạy mà vâng theo thì tính mệnh ngươi không đến nỗi phải tan-nát dưới lưỡi gươm đao-phủ.

Nhược bằng ngươi cứ nhất định chấp mê, không chịu tuân lời chỉ điểm, ta sẽ đem toàn lực vây đánh, kỳ bắt sống được ngươi mới nghe. Đến lúc làm vào cảnh ngộ như cha, anh ngươi khi xưa, ngươi dù có hối cũng không kịp nữa !

Đọc xong bức thư của Lê Phụng-Hiểu, Nùng Trí-Cao lập tức nổi trận lôi đình. Y vỗ tay xuống mặt bàn, gầm thét như sấm, và truyền điểm quân ra trận.

Quái Đầu Đà vội nói:

– Chúa-công không nên nóng nảy. Đây chỉ là mưu gian của Nam-tướng, cốt dụ người ra đánh để thi-hành một ý-định nào đó. Người ra ngay, tôi e mắc mẹo giặc. Chi bằng hãy sai một tướng cầm binh ra đánh thử mấy trận xem tình hình bên địch thế nào rồi sau hãy liệu cũng vừa.

Nùng Trí-Cao gắt:

– Ta thiên binh vạn mã, há lại sợ cái mưu quèn của một tên Nam-tướng hay sao ? Vả lại nó đã dám xúc-phạm đến ta, nếu ta không thân chinh ra đánh, thiên-hạ khỏi sao không cười ta là phường nhát sợ. Ta hãy chém đầu Lê Phụng-Hiểu rồi sau kéo binh về Thăng-Long bắt Lý Phật-Mã xem thế nào.

Nùng Trí-Cao nói xong, tức khắc mặc giáp, cầm song đao nhẩy lên mình ngựa ô-truy, dẫn hai nghìn quân ra đối-địch.

Y dặn với Quái Đầu Đà :

– Các ngươi phải ở đâu yên đấy mặc ta đánh nhau với Lê Phụng-Hiểu. Nếu kẻ nào sai lệnh ta sẽ chém không tha.

Dứt lời, Nùng Trí-Cao phi ngựa đến cửa thành Cao-bằng gọi Lê Phụng-Hiểu ra đấu sức.

Phụng-Hiểu chỉ mong có thế nên vừa nghe Nùng-Trí-Cao đến đánh, lão tướng lập tức mở cổng thành dẫn quân ra.

Hai bên thấy nhau không ai nói câu nào, cứ việc lăn sả vào mà đánh.

Lê Phụng-Hiểu tuy già mà sức còn hăng-hái như một người trai trẻ, thêm có ý định sẵn nên ung-dung đối địch và nhờ vậy, đường siêu lúc nào cũng sáng suốt, cũng đúng phép.

Nùng Trí-Cao, trái lại tuổi còn trẻ nhưng hung hăng vì tức giận, đánh cứ mong hạ địch-thủ ngay, rốt cuộc đâm ra mệt nhọc, đao pháp rối loạn.

Lê Phụng-Hiểu mừng lắm, nhất định ghìm cho Nùng-Trí-Cao thực mệt, lúc đó sẽ lừa Nùng vào bẫy sau.

Hai tướng quần nhau chừng bốn mươi hợp có dư.

Phụng Hiền bỗng gạt đao của Nùng, lùi ra mà rằng :

– Ta khen cho tiểu tử cũng là tay giỏi đó. Nhưng, ngươi có dám đánh cùng ta đến chập tối không ?

Nùng Trí-Cao hăm hở :

– Sao lại không ?

– Được, thế ta cùng về thay ngựa. Và, không cần đến quân-sĩ nữa, cho chúng nghỉ.

– Được lắm !

Hai tướng quay về trong cửa cờ, đổi ngựa chiến khác. Phụng-Hiểu khẽ gọi mấy tướng tâm phúc lại dặn nhỏ :

– Các ngươi cứ như thế…, như thế… mà làm.

Nói đoạn lão-tướng lại quay trở ra thì Nùng Trí-Cao đã chờ sẵn tự bao giờ.

Hai tướng lại cùng nhau đấu sức.

Được chừng ba chục hợp nữa thì mặt trời vừa xuống sau đỉnh núi. Lê Phụng-Hiểu thấy giờ hành-sự đã đến, liền giả vờ làm cho thương pháp hình như mỗi lúc một rối loạn, và sau cùng lão tướng phóng bậy một mũi rồi quay ngựa chạy.

Nùng Trí-Cao hét lớn :

– Nam-tướng xuống ngựa chịu trói mau, còn chạy đường nào ?

Vừa nói, Nùng vừa ra roi cho ngựa đuổi.

Phụng-Hiểu chạy một thôi lại quay lại đánh rát một trận, khiến cho Nùng-Trí-Cao phải nổi cáu, rồi lại chạy dài.

Nùng Trí Cao vô tình đuổi mãi.

Hai tướng đã ra khỏi chiến trường từ lâu, và cùng rẽ vào một con đường núi vắng vẻ.

Thình lình, Lê Phụng-Hiểu quát to một tiếng :

– Phản tặc, chết đến sau lưng rồi mà còn không biết sao ?

Nhưng Trí-Cao chưa kịp đáp thì, từ một bụi rậm bên lề đường, một bàn tay vô hình nào đã vung xuống đầu chàng một cái lưới rộng.

Cả người lẫn ngựa của Trí-Cao lại bị vướng lưới, ngã lăn quay ra trên mặt đất.

Nam-binh xông đến trói nghiến ngay lại.

Lê Phụng-Hiểu cất tiếng cười ròn :

– Thôi, họ Nùng nhà ngươi phen này thì cứ gọi là tiệt diệt !…

Lão tướng huýt một hồi còi.

Trên đỉnh núi bên trái, một tiếng pháo lệnh vụt nổ. Một tia lửa vọt lên không, như một ngôi sao chổi.

Phụng-Hiểu truyền quân :

– Đem đại-tướng về thành giữ cho cẩn thận để ta lên phá nốt sào-huyệt của nó.

Lão tướng nói xong, quất ngựa trở lại chiến trường, ở đấy, Nam-binh đã dàn trận chờ sẵn.

Lại nói chuyện Quái Đầu Đà, sau khi can ngăn Nùng Trí-Cao không được, va liền vào tìm Ninh-Đức Hoàng-hậu kể lể mọi nhẽ.

Ninh-Đức Hoàng-hậu dậm chân nói :

– Con ta thể nào cũng trúng độc kế của bèn địch. Quân-sư nên cùng với Đoàn Hồng-Ngọc điểm sẵn một đạo quân chờ hễ lúc nào Hoàng-tử đuổi giặc quá xa thì kịp tiến lên mà tiếp ứng.

Quái Đầu Đà vâng lệnh trở ra cùng với Đoàn Hồng-Ngọc điểm quân chờ sẵn.

Kịp khi Trí-Cao đuổi theo Lê Phụng-Hiểu, hai mãnh tướng liền ra thành kéo theo sau.

Nhưng, Quái Đầu Đà và Hồng-Ngọc vừa đi cách nơi căn-cứ độ vài dậm, chợt đã nghe sau lưng tiếng hò reo nổi dậy.

Hai tướng, giật mình, nhìn nhau.

Hồng-Ngọc nói :

– Hình như Nam-binh lên tới cướp trại của ta ?

– Chính lão cùng nghĩ như vậy.

– Giờ làm thế nào ?

– Ta thử cùng quay lại xem.

Đầu Đà và Hồng-Ngọc liền dẫn binh hấp tấp trở lại.

Nam-binh quả nhiên đương đánh vào trại chính của giặc.

Hai man tướng hô quân vào tiếp ứng, nhưng, cùng lúc ấy, Lê Phụng-Hiểu đã mang đại binh sập đến sau lưng.

Quân giặc tán loạn.

Nam-binh thừa thế đánh rát một trận. Tiếng trống, tiếng hò reo vang động. Hỏa bổ bén vào các trại giặc bốc cháy ngùn-ngụt.

Ninh-Đức Hoàng-hậu, nhờ có bọn Vương Lan-Anh, Đoàn Hồng-Ngọc liều chết cứu thoát khỏi trùng vây và chạy trốn được vào trong hang núi.

Man quân, mất người cầm đầu, trở nên như một đàn dê chạy tán-loạn khi nom thấy Lê Phụng-Hiểu cùng các tướng-tá đánh mãi đến mờ mờ sáng mới rút quân về thành.

Một vùng Đảng Ro, trơ lại chỉ còn một cảnh tàn phá, một mớ tro than bừa bộn. Và cái công gầy dựng trong mấy tháng trời của Ninh-Đức Hoàng-hậu, chỉ trong nháy mắt tan theo mây, khói.

Về tới thành, Lê Phụng-Hiểu tức khắc thảo biểu báo tiệp cho phi-kỵ đem về Kinh-sư dâng Thái-Tông Hoàng-đế, để xem ngài định liệu ra sao.

Việc cốt tử xong rồi, lão tướng nghỉ-ngơi một lát đoạn truyền nổi hiệu thăng trướng và sai điệu Nùng Trí-Cao đến.

Nùng Trí-Cao khăng khăng nhất định không quỳ.

Lê-Phụng-Hiểu vỗ án mắng :

– Quân loạn tặc này chết đến gáy mà ương ngạnh à ?

Trí-Cao mỉm cười :

– Tướng-quân hà tất phải tốn hơi sức làm chi. Trong cuộc tranh hùng, được làm vua thua làm giặc, nào biết ai là loạn tặc, ai là quân vương ?

– Chân mệnh đế-vương là những người tài cao, đức lớn, thay mệnh trời mà cai-trị trăm họ…

– Trời nào bảo ông mà ông biết ?

– Lòng dân tức là ý trời, hễ dân thuận theo ai tức là trời trao mệnh cho người ấy.

– Dân ngu biết gì !

Phụng-Hiểu thấy cần phải khuất-phục cái tâm-hồn mọi-rợ ấy thì kế sách của Thái-Tông Hoàng-đế mới thi-hành được.

– Dân tuy ngu mà lòng thiện ác không nhầm cho nên nói ý dân tức là ý trời. Kẻ nào vong-ân bội-nghĩa, dân sẽ bỏ ngay, tức là trời cũng vậy.

– Ông bảo thế nào là vong-ân bội-nghĩa ? Lý Thái-Tông đã giết cha và anh ta, như thế có phải là có ân-nghĩa đối với ta chăng ?

– Cha và anh nhà ngươi làm loạn, gây việc binh đao làm cho trăm họ tự nhiên phải khổ sở, lòng người đều ghét giận, vua giết đi để làm gương cho những kẻ gian ác khác ấy là chí công. Theo luật thì kẻ nào phản-quốc đều phải toàn gia tru-lục vậy mà Đức Hoàng-đế đã làm ngơ cho mẹ con ngươi sống sót, ấy là ơn đức cao dầy vậy.

– Làm ngơ hay là không làm gì nổi.

– Ngươi lầm to ! Ngay lúc cha, anh ngươi bị bắt, đảng vũ nhà ngươi tan vỡ, nếu Đức Hoàng-đế truyền cho ta kéo binh vào tận sào huyệt nhà ngươi mà đánh phá, vào chém giết cái mạng ngươi cuối cùng thì có khó gì. Ngài đã ngừng tay, ấy là tỏ ra ngài rất giàu lòng nhân từ. Ngươi không tin ư? Thì ngươi cứ xem hiện nay cũng đã rõ. Hiện nay, dưới quyền ngươi binh mã kể có muôn, tướng-tá kể có ngàn, địa-thế lại hiểm trở, vậy mà ta chỉ mới ra tay có một trận đã bắt được ngươi và đã làm cho đồ đảng của ngươi tan-tành như ngói rơi, trúc chẻ. Thế thì khi xưa ta nếu được lệnh vua, thừa thắng đánh tràn đi, dễ biết chừng nào !

Trí-Cao cúi đầu nín lặng.

Lê Phụng-Hiểu cũng ngừng lại như cốt để cho những lời mình nói đủ thời giờ thấm sâu vào tâm-hồn chàng tuổi trẻ rồi sau mới tiếp :

– Như vậy, ngươi thấy Đức Hoàng-đế quả đã dụng tình bao-dung ngươi biết chừng nào? Ấy thế mà để đền đáp lại ơn sâu, ngươi đã không vì vua vì nước, coi giữ một phương khiến trăm họ được an-cư lạc nghiệp thì chớ, ngươi còn toan mưu chống trả triều-đình, mua lấy trọng tội, có phải ngươi đã nhầm to rồi không?

Nùng Trí-Cao cười :

– Vậy theo ý ông, làm thế nào thì không nhầm ?

– Quy-thuận triều-đình, vì vua vì nước, án-ngữ cả một vùng biên-giới để vỗ an trăm họ cự nhau với nhà Tống.

– Làm thế vị tất đã không nhầm. Nhưng, hãy cứ chịu cho là phải đi nữa thì…

Lê Phụng-Hiểu nhìn Trí-Cao :

– Thì ? .. .

– Thì, hiện giờ, cũng không kịp nữa?

Lão tướng vờ thở dài :

– Đấy, người xem, người ta ở đời nhất cử, nhất động chỉ sai một ly đi một dậm là thế !

– Lý Thái-Tông Hoàng-đế chắc là căm giận tôi lắm, bởi, nếu theo ông nói, Ngài quả có lòng tốt cùng tôi mà lại phải tôi không nghĩ chi đến sự báo ơn. Làm tài trai ở đời, mưu sự chỉ có thành hay bại. Tôi đã bại. Tôi đã ở vào một cái thế của một tên phản tặc, tôi sẵn sàng chờ sự phục thù của địch-thủ. Tôi chỉ muốn cầu xin ngài có một điều ..

– Điều chi ?

– Ấy là tha cho tính-mệnh mẹ tôi.

– Điều ấy, ngươi không phải xin, vì nếu ta có lệnh truy-nã đến cùng thì mẫu thân ngươi, lúc này, có lẽ đã đứng ở đây rồi . Còn như vừa nãy, ngươi có nói sẵn sàng chờ rìu búa phục thù của kẻ địch, câu ấy ta e rằng ngươi đã nghĩ sai. . .

– Ông bảo thế nào là sai ?

– Đức Hoàng-thượng ngài không bao giờ lại thèm thù ghét những kẻ đã nhỡ nhầm phạm tội. Bao giờ ngài cũng sẵn lòng dung thứ. Ngay việc phản nghịch của ngươi lần này, ta tuy đã dâng sớ về Triều và chờ lệnh-chỉ đến là thi-hành, mà đầu ngươi, ta dám chắc không đến nỗi nào phải rơi xuống đất.

Nùng Trí-Cao liếc trông vòm trời xanh :

– Tôi, trái lại, chỉ mong được chết. Nghĩ mình cũng là một thằng con trai ra tranh hùng với thiên-hạ, việc lớn đã không thành lại không được chết theo ý nguyện bị tan-tác, ấy thực quả là một bất-hạnh. Còn gì nực cười cho tôi bằng bây giờ bó tay về với Triều-đình nữa !

– Ấy là ta bằng cứ vào tấm lòng nhân của đấng Thiên-Tử mà tin rằng ngươi không đến nỗi nào phải chết. Nhưng còn Triều-đình, còn phép nước, cũng không biết sao mà nói trước được!…

Dứt lời, Phụng-Hiểu liếc trông Nùng Trí-Cao.

Chàng trẻ tuổi vẫn thản-nhiên :

– Tôi rất mong được chết. Theo ý tôi, chỉ có được tất cả hay là không có gì.

– Sự chấp nê không phải là một điều hay. Ta ví dụ Hoàng-Thượng rộng dung cho ngươi, ngươi nên thể lòng hiếu-sinh của vua mà chuộc lại những điều lầm của tuổi trẻ, bằng cách làm nên sự-nghiệp hiển hách, lưu tiếng thơm lại muôn đời sau.

Nùng Trí-Cao ngoảnh trông nơi khác và nói :

– Câu chuyện giữa tôi với ông tưởng nên tạm ngừng ở chỗ này. Và xin ông làm ơn cho tôi được lui xuống ngục thất.

Lê Phụng-Hiểu chưa kịp trả lời thì ba quân đã dẫn một đám đông ồn-ào tới. Lão tướng nhìn xem, ấy là bọn Ninh-Đức Hoàng-hậu, Quái Đầu Đà, Đoàn Hồng-Ngọc và Vương Lan-Anh, vừa bị bắt.

Phụng-Hiểu đứng dậy chào đón Ninh-Đức Hoàng-hậu mà rằng :

– Xin phu-nhân cứ an tâm, bản soái sẽ truyền sửa soạn nơi nghỉ ngơi rất xứng đáng để đón tiếp phu-nhân, trong khi bản-soái chờ lệnh đức Hoàng-Thượng.

Nùng Trí-Cao nhìn thân-mẫu bằng đôi mắt đẫm lệ mà rằng :

– Con tài hèn sức mọn, không làm nên trò trống gi, đến nỗi lụy cho mẫu thân, nghĩ thực hổ thẹn, mong mẫu thân tha thứ cho.

Ninh-Đức Hoàng-hậu quắc mắt:

– Con ta nói chi lạ vậy! Phàm tranh bá đồ vương, chỉ có một là được, hai là thua người ta mà thôi. Mình thua mình đành cam chịu chết việc gì mà phải trách quẩn nhau ?

Thái độ khảng-khái của A-Nùng làm cho Lê Phụng-Hiểu phải khen ngợi. Một người đàn bà như thế, trách nào đứa con chẳng như thế. Và, muốn khuất phục hai mẹ con nhà này, lão tướng thấy cần phải khôn khéo lắm mới được.

Lão tướng ngoảnh lại phía Nùng Trí-Cao mà rằng :

– Túc hạ hãy lui xuống trại nghỉ-ngơi, để ta nói chuyện với lệnh-từ.

Đoàn Hồng-Ngọc nhân lúc ấy hé tấm khăn bằng vóc đỏ nàng vẫn che mặt, theo như Ninh-Đức Hoàng-hậu và Vương Lan-Anh, để nhìn Trí-Cao. Nhưng chàng đã quay mặt đi và rảo bước theo lũ quân canh mau quá.

Phụng-Hiểu nói với A-Nùng :

– Xin mời phu-nhân ngồi.

– Tướng-quân chớ vì tôi mà bận lòng. Tôi là một kẻ tù binh, xin đứng thế này cho hợp lễ.

– Tôi có một điều này muốn thưa thực cùng phu nhân : nguyên Đức Hoàng-đế trước sau vẫn muốn thu-dụng quý công-tử. Ngài mến quý công-tử là người có tài năng xuất chúng, khả-dĩ một mình yên nổi một vùng biên-thùy, cự nhau với nhà Tống được. Bởi thế nên Ngài mới sai tôi cầm quân ra đây. Ngài biết tôi hiểu rõ ý ngài. Và sẽ dùng ôn-hòa để từ chỗ thù-hằn kình-địch đi tới chỗ hòa-hảo cùng nhau được. Nay phu-nhân cùng quý công-tử tuy phải bắt mà tính-mệnh đều có thể chắc-chắn sẽ an toàn vậy.

Ninh-Đức Hoàng-hậu thở dài :

– Thái-Tông Hoàng-đế mà sử như lời tướng quân vừa nói thì thực chỉ thêm khó nghĩ cho tôi vô hạn !