Chương V
Trời vừa sáng, Tạ Vân-Anh tiểu-thư, con gái quan Đô-thống Tạ Đình-Hổ, đã ra vườn hoa xem cúc nở.
Nàng dạo quanh các khóm cúc mầu trắng như sương một lượt, đoạn lui vào ngồi trong Cẩm-Hương đình.
A-hoàn Lan-Nhi, ôm đôi cổ kiếm, khẽ rón rén lại gần, nhưng Vân-Anh tiểu-thư phất tay áo rộng và nói :
– Bữa nay, ta không múa gươm, vậy mày hãy cất đi và bưng trà nóng ra đây.
Lan-Nhi hơi có vẻ bỡ-ngỡ.
Nó nhìn Tạ tiểu-thư một phút, như để dò la những ý nghĩ trên mặt thiếu-nữ, những ý nghĩ đã có sức mạnh làm cho tiểu-thư thay đổi hẳn cái thói quen của mười năm trời nay.
Thực vậy, mười năm trời nay, Tạ Vân-Anh không bỏ sót một buổi sáng nào là nàng không ra vườn hoa múa kiếm. Vũ-thuật của nàng đã khiến người ta phải truyền tụng ầm-ĩ cả kinh- thành.
Dòng-dõi tướng môn, nàng khác hẳn các vị thiên-kim tiểu-thư khác, không chịu chỉ ru-rú trong phòng khuê, sống cái đời bọc kín giữa nhung, lụa.
Nàng rất chăm rèn luyện nghề võ, có cái tham vọng là sẽ làm nên những công trạng hiển hách ở chốn sa trường, cũng như các vị nữ-kiệt mà tên tuổi còn chói lòa trong lịch-sử.
Gia-dĩ nước Đại-Nam lại đương ở vào một thời võ công toàn thịnh nên cái ý hướng của tiểu-thư không bị phụ-thân ngăn cản chi hết.
Tạ Đô-Thống còn tự mình đem tài nghệ ra truyền dạy cho con gái được biết tới chỗ tuyệt điểm.
Tạ Vân-Anh tiểu-thư tuy ham thích vũ nghệ mà không phải là nàng xao nhãng việc văn thơ. Nàng học rất thông chữ Hán. Nàng đọc được cả những binh thư chiến lược. Các danh chước cổ, kim nàng thuộc lòng cả. Và, tự nàng, Vân-Anh tiểu-thư còn là một nữ-sĩ có tài.
Về dung mạo, tiểu-thư lại chẳng nhường ai hết. Nàng cao lớn nhưng không thô. Gương mặt nàng có một vẻ thẳng thắn, tươi cười tỏ ra một tâm-hồn lúc nào cũng trong sáng như buổi trưa mùa hạ. Nàng cử chỉ rất dịu dàng, nhịp nhàng, và mỗi khi nàng cất tiếng, giọng nói có một vị đầm ấm và ngọt ngào khôn tả.
Thường thường, Vân Anh hay mặc cái xiêm lụa bạch, trên mặc áo gấm ngắn tay rộng màu chính hồng thêu mẫu đơn bằng kim tuyến. Thắt lưng bằng giây lụa thiên-thanh có tua dài buông thõng xuống cạnh đùi bên trái. Mái tóc nàng nhánh đen búi gọn, cài thoa vàng nạm tua ngọc.
Ngày nào Vân-Anh cũng dậy thực sớm ra vườn hoa tập võ. Nàng múa gươm, xách tạ, bắn cung cho đến khoảng đầu giờ tỵ thì vào Cẩm-Hương đình ngồi nghỉ. Lúc này là lúc nàng hay dùng trà để giải khát, mà uống thong thả từng ngụm vừa ngắm hoa nở quanh mình.
Bắt đầu giờ ngọ, nàng vào hầu cơm song thân. Buổi trưa nàng khâu vá, thêu thùa cho đến độ giờ thân thì nàng lại ra vườn hoa đọc sách cho đến lúc nào quan Đô-Thống ở trong cung về. Bữa cơm tối xong, Vân-Anh tiểu-thư hoặc ngồi hầu chuyện mẫu thân hoặc nghe phụ thân giảng sách. Giữa canh hai nàng lui về khuê phòng an nghỉ.
Cuộc đời của nàng cứ đều đặn như thế trong bao nhiêu năm qua. Thời-gian lặng lẽ và bằng phẳng trôi. Bốn mùa kế tiếp nhau, không để lại trong tâm-trí nàng một ghi nhớ nào hết.
Vậy mà, sáng hôm nay, Vân-Anh đã thay đổi hẳn thói thường !
Sự ấy phải có một ý nghĩa quan trọng.
A-hoàn Lan-Nhi sau khi vừa bưng bộ đồ trà tại nhà trong ra vừa suy nghĩ để tự cải xem cái nghĩa của sự thay đổi kia là cái gì ?
Nó càng nghĩ càng không hiểu.
Sau cùng, nó đồ chừng Vân-Anh tiểu-thư khó chịu trong người.
« Người ta ai mà khỏe mạnh, vui-vẻ được mãi. Voi còn có khi ốm nữa là ! »
Câu kết luận khiến nữ tỳ bứt thóc-mách. Nó chuyên trà ra bốn chén quân rồi bưng lại để trước mặt Vân-Anh.
Nàng chợt hỏi, như ta nói một câu chuyện để mà nói :
– Thế nào, đích xác hôm nay Phiên-vương Nùng Trí-Cao bị lão tướng Lê Phụng-Hiểu giải về đến kinh kỳ chứ ?
– Thưa tiểu-thư đích ạ. Là bởi con thấy bên ngoài, bách tính họ nô nức kéo nhau đi xem đông như nước chảy. Cụ lớn nhà ta cũng vừa vào cung xong ..
Vân-Anh nhìn lơ đãng một vệt mây trắng đương từ từ trôi qua khoảng trời biếc :
– Bãi cỏ trước Ngọ-môn lại sắp được nhuộm máu người…
Không hiểu tại sao, từ lúc Nùng Trí-Cao phải bắt, Vân-Anh bỗng dưng cứ nghĩ vơ, nghĩ vẩn mãi về chàng, một người mà nàng chưa từng thấy mặt. Xưa nay, nàng có bận lòng về một điều gì xa-xôi như vậy bao giờ! Nàng tò mò muốn biết rõ cái đời sống tung-hoành ở giữa chốn sơn lâm cao cả của người thanh- niên tuấn-kiệt ấy. Nàng cảm thấy ở chàng một tâm-hồn tự do, mãnh-liệt mà nàng quý trọng. Nùng Trí-Cao phải là người ngang tàng lắm mới lại dựng cờ làm loạn, sau cái gương thất bại mau chóng và thê thảm của cha mẹ chàng dạo trước. Nàng cho rằng một người con trai phải có khí tượng hiên ngang, phải mê say những sự ngang trời dọc đất, phải khinh nguy hiểm như Nùng Trí-Cao. Cái hạng đàn ông sống vùi đầu trong sự yên-ổn tầm thường mà nàng thấy rất nhiều ở quanh mình nàng, Vân Anh không thể nào không khinh ghét được. Đã đành Nùng Trí-Cao không lượng sức mình, bước nhầm vào con đường gai góc đến nỗi ngày nay phải thất bại. Nhưng, thành, bại không phải là cái thước đo để nàng xét đoán và định giá một người. Và, trong cái nhầm của Trí-Cao, nàng đã nhận thấy một vẻ đẹp.
Con người như thế mà rồi đây sẽ mất đầu ư ? Sẽ chết dưới lưỡi gươm của đao phủ như bất cứ một ác phạm nào khác ư ?
Vân-Anh chỉ mới nghĩ thế mà lòng đã nao nao bùi ngùi lên vì tiếc hận.
Nàng tiếc thay cho Nùng Trí-Cao.
Nàng bùi ngùi thay cho những tầm hồn không chịu ép mình trong khuôn sáo của thường tục, bao giờ cũng bị hắt hủi và trừ khử một cách tàn nhẫn bởi cái thấp thỏi và tầm thường.
Vân-Anh thở dài nhắc lại câu nàng vừa nói:
– Bãi cỏ trước Ngọ-môn sắp sửa lại được nhuộm máu người, máu một người cao quý hơn biết bao nhiêu kẻ thanh-niên khác.
Lan-Nhi vội đáp :
– Thưa tiểu-thư, Nùng Trí-Cao có chết đâu!
– Hiện thời, ông ta chưa chết, nhưng rồi mai mốt ông ta sẽ bị chém chết.
– Không ạ !
Vân-Anh ngạc nhiên:
– Mày nói gì ?
– Con bảo rằng tướng giặc sẽ không bao giờ chết cả, trừ khi va ốm nặng hay bị Trời đánh.
– Làm giặc, phản Triều-đình mà lại sống được à ?
– Bẩm chính thế !
– Con này nói sảng . . .
– Bẩm không, con tỉnh táo lắm ! ! !
– Mày nói thế thì thực tao chịu không hiểu mày muốn nói gì.
– Thưa tiểu-thư, đức Hoàng-Thượng sẽ tha tội cho Nùng Trí-Cao chứ không chém đầu chàng ta như ngài đã sai chém ông bố chàng ta khi trước.
– Mày nghe tin ấy ở đâu ?
– Thưa tiểu-thư, con nghe chính cụ lớn nhà nói như vậy.
– Thật à ?
– Con có bao giờ dám nói dối tiểu-thư…
– Mày thử nhắc lại đúng từng câu cụ lớn đã nói ta nghe.
– Cụ lớn vừa nói với phu-nhân rằng Nùng Trí-Cao tuy bị bắt mà chắc chắn sẽ được khỏi chết.
– Tại sao lại có thể có sự lạ ấy được ?
– Cứ nhời cụ lớn nhà thì đấy là ý muốn của đức Hoàng-Thượng.
Vân-Anh nói bằng một giọng chậm chạp, tỏ ý mơ màng :
– Chắc hẳn Hoàng-đế thương tình Phiên-vương vì nỗi cha và anh đã bị chém chết cả rồi.
– Thưa tiểu-thư, lẽ ấy cũng có, và còn thêm một lẽ nữa.
– Lẽ nào ?
– Một lẽ thuộc về quốc-gia đại-sự.
– Nghĩa là ?
Làm ra vẻ bí mật và quan trọng, Lan-Nhi sẽ đáp :
– Hoàng-Thượng hình như muốn dùng Phiên-vương để trấn mặt Bắc, nhân tiện dò xét binh tình bên Tống trào.
Vân-Anh gật đầu :
– Phải, phải rồi ! Ta vẫn thường nghe cụ lớn nói rằng đức Kim-Thượng từ lâu đã có ý lấy Lưỡng Quảng … Ồ, nếu ngài dùng Phiên-vương như vậy thì thực là thượng sách.
– Nùng Trí-Cao chắc chắn là không phải chết chém chứ ?
– Điều ấy đã hẳn rồi.
Vân-Anh tự lấy làm lạ rằng, khi chắc chắn Nùng Trí-Cao sẽ thoát chết, nàng cảm thấy một cái gì gần như một vui sướng. Cảm tình ấy rõ rệt lắm, mặc dầu nàng không dám tự thú với lòng nàng như vậy.
Để có một lẽ mà nếu, Vân Anh nghĩ to:
– Người như Nùng Trí-Cao mà bị chém chết nghĩ chẳng hoài lắm ru !
– Thưa tiểu-thư, cụ lớn nhà cũng nghĩ như vậy.
Vân-Anh hớn hở :
– Hẳn chứ, Phiên-vương dù sao cũng là bậc thiếu-niên anh-hùng ở đời này.
– Nghe tiểu-thư nói, con muốn trông mặt ông ta quá !
Vân-Anh hơi đỏ mặt. Nàng nhìn dò la ý tứ a-hoàn và nói :
– Mày muốn trông mặt ông ta à ?
– Thưa vâng. Con muốn xem cái người đã được tiểu-thư khen ngợi ấy xem mặt mũi như thế nào.
– Cho phép mày ra phố mà xem.
– Thưa tiểu-thư, con không cần phải ra phố ạ !
Vân-Anh ngạc nhiên :
– Không ra mà xem thì mày thấy làm sao được ?
– Thưa tiểu-thư, thế nào đám quân khải-hoàn chẳng phải qua đây, vì con đường trước dinh cụ lớn nhà ta là con đường nối bến sông với Hoàng-thành.
Vân-Anh có ý bẽn lẽn :
– Ừ nhỉ, ta quên khuấy đi mất …
Nhưng đồng thời, nàng lại mừng thầm :
– À mà phải! Mình rõ như người mê ngủ… Đám đông thế nào cũng qua đây. Ta sẽ được thấy mặt chàng. Ta cũng đương tò mò muốn biết ! …
– Thưa tiểu-thư, tí nữa đám đông qua đây, con cứ ra chỗ tường hoa kia thì trông thấy rõ mồn một.
Vân-Anh không nghe tiếng con Lan-Nhi nói. Nàng đương mải theo một ý nghĩ :
Nàng vừa tự thú với lòng rằng, cũng như con a-hoàn, nàng đương tò mò muốn biết rõ dung mạo người anh hùng của rừng thẳm.
Để làm gì ? — Câu hỏi ấy khiến Vân-Anh bối rối.
Ừ, mày muốn rõ mặt Nùng Trí-Cao để làm gì?
Để thỏa tính tò mò.
Có thế thôi ư ?
Không, nàng không tin là chỉ cốt thỏa sự tò mò cộc lốc.
Đã đành rằng, ở vào trường hợp nàng, ai cũng muốn được thấy rõ mặt người đương làm cho cả một kinh-thành nôn nao, nhộn nhịp. Nhưng, riêng phần Vân Anh, thực ra, còn có một cái gì khác nữa !
Chính thế, riêng phần nàng, ngoài sự tò mò, quả thực còn có một cái gì khác nữa. Một cái gì nó làm cho nhịp lòng nàng gấp mau hơn lên, nó làm cho tưởng tượng nàng bị kích-thích mạnh hơn và cả tâm hồn nàng rạo rực một cách khó tả.
Vân-Anh chưa hề yêu.
Nàng chưa biết rõ trạng-thái tâm-hồn của một thiếu-nữ khi bắt đầu yêu nó như thế nào. Tuy nhiên, nàng vẫn biết rằng sự rung động sâu xa của hồn nàng lúc này, nếu gọi trắng ngay ra là tình yêu cũng không phải là không đúng.
Nàng đã yêu rồi ư?
Vân-Anh nóng bừng cả mặt.
Sư trinh bạch muốn khăng khăng chối là không phải.
Ừ, chẳng lẽ nàng đã yêu một cách vu-vơ đến thế. Chẳng lẽ nàng đã yêu một người xa lạ mà nàng chưa hề biết mặt ! Nàng có phải là một thiếu-nữ đa tình, mơ mộng như phần nhiều các cô khuê các an nhàn đâu.
Đối với Nùng Trí-Cao, nàng chỉ cảm phục cái chí khí ngang tàng thì có.
Từ cảm phục tới sự thóc mách muốn biết mặt chàng …. Ồ, tự nhiên lắm chứ !
Nhưng, từ cảm phục tới yêu, quãng đường cũng chẳng đến nỗi xa xôi gì lắm !…
– Ồ !…
Vân-Anh chưa nghĩ hết cái ý-tưởng đột hiện trong óc nàng thì một tiếng trống chiêng từ xa đi vẳng lại, theo liền những tiếng hoan-hô vang-động.
Lan-Nhi náo nức :
– Thưa tiểu-thư, đoàn quân thắng trận đã tới rồi… Tiểu-thư ra mà xem…
– Mày cứ xem lấy phần mày đi. Làm gì mà rối lên thế !…
Nói vậy, nhưng nàng cũng đứng dậy theo Lan-Nhi ra gần tường hoa áp vệ đường